← Ch.24 | Ch.26 → |
Ôn Mạn có chút choáng váng, hai tay chống trên n𝖌ự_ⓒ Chu Khải mềm như bông chẳng còn chút sức lực nào.
"Nặng quá, đừng có đè lên em, ưm..." Ôn Mạn không tình nguyện đẩy anh ra.
Ánh trăng treo ngoài cửa sổ rọi ánh sáng vào trong giường, Chu Khải nâng nửa người trên mình lên, nương theo ánh trăng sáng cúi mi thưởng thức dung nhan Ôn Mạn khi cô say.
"Sau này không thể tùy tiện cho em uống rượu nữa đâu." Chu Khải 𝖍_ô_𝐧 lên môi Ôn Mạn, giọng nói trầm thấp lại dàng.
"Ưm..." Ôn Mạn thuận theo mở miệng ra, đón nhận anh tiến quân thần tốc.
"Ư...a..." Đột nhiên dưới thân bị một ngón tay 𝖈ắ.𝐦 ☑️à.🔴 làm Ôn Mạn khó chịu túm lấy khăn trải giường vặn vẹo, lý trí từ từ qua về: "Không thể... không thể làm tiếp nữa."
Môi lưỡi cô còn đang bị Chu Khải dây dưa, nói ra cũng không thành câu, chỉ ưm ưm a a, trong lúc đó còn lẫn thêm tiếng nút nước miếng chùn chụt.
"Nhưng mà nghẹn thì sẽ khó chịu lắm nhỉ." Chu Khải nói xong câu đó lại ♓*ô*𝐧 lên lần nữa, Ôn Mạn bị anh ♓ô●ռ 𝖙·𝐡·ở 𝖌ấ·ⓟ liên tục.
Thịt mềm trong động nhỏ bị ngón tay sắc tình quấy đảo, không ngừng co rút b* 🦵❗ế.〽️ dị vật, ⓓ●â●𝐦 thuỷ cũng càng ngày càng chảy ra nhiều hơn theo mỗi lần thọc rút, còn phát ra tiếng nước xì xì ◗*â*𝐦 đãn*𝖌.
"Sao mà vẫn còn chặt thế hả, rõ ràng sáng sớm nay vừa mới bị chơi xong." Chu Khải cau mày cắm thêm một ngón tay vào, cố gắng dịu dàng nhất có thể mở rộng lỗ nhỏ.
"Ư...a...ha... A Khải..." Lý trí mới qua về của Ôn Mạn lại dần dần trầm luân, cô đắm mình trong những tiếng 𝐫*ê*ⓝ г*ỉ mờ ám: "Không được... ha... như vậy... quá thoải mái... ha..."
"Thích không?" Chu Khải hỏi.
"Thí... thích..."
"Vậy sau này nếu muốn thì tìm anh, được không? Chỉ muốn duy trì 𝐪_υ_🔼_𝐧 ♓_ệ thể xác anh cũng bằng lòng." Chu Khải nói.
Ôn Mạn không trả lời anh, hai chân gắt gao cặp chặt bàn tay dưới thân.
Chu Khải không hài lòng với sự im lặng của cô, vén áo cô lên để lộ ra bộ 𝖓𝐠.ự.𝐜 đang được áo 𝖓●𝖌●ự●↪️ bao bọc lấy. Sáng nay anh chuẩn bị nội y cho Ôn Mạn, nút cài ở trước 𝐧*𝐠ự*𝐜, cho nên anh có thể cởi bỏ nội y dễ như trở bàn tay. Hai chú thỏ mập mạp nhảy ra, đầu vú trắng hồng bại lộ trong không khí, thân dưới bị ԁụ-↪️ ☑️ọ𝖓-ɢ ảnh hưởng, bây giờ chúng cũng đang run run đứng thẳng.
Chu Khải không lưu tình chút nào cắn lên đầu ti của cô, sắc tình 👢iế·𝖒 m*ú*ⓣ, hầu kết trượt lên trượt xuống, dường như đang nuốt cái gì.
"Hư... nhẹ chút..." Ôn Mạn không đẩy anh ra nữa, ngón tay luồn vào mái tóc đen nhanh của anh, lòng bàn tay kề sát da đầu anh ấn nó vào sát n🌀.ự.🌜 mình hơn, phần eo vô thức nâng cao hơn, để anh dễ dàng 🅱️·ú Ⓜ️ú·ⓣ.
Chu Khải cong mắt khẽ cười một tiếng, anh thích Ôn Mạn thành thực với 𝖉●ụ●𝒸 ⓥọ●п●🌀 của mình thế này.
Một bàn tay đang 𝖗●ú●𝐭 r●𝐚 𝖈ắ-ɱ ν-à-o trong 👢ồ_𝖓 nhỏ của cô, một bàn tay khác men theo thịt mềm ư.ớ.✝️ á.✞ niết lên hột le đang dựng đứng, ⓚ-íc-𝐡 т-♓-í🌜-h Ôn Mạn nức nở ra tiếng từng tiếng rên 𝒹_â_m loàn, không thể kìm nén được: "A... đừng ấn chỗ đó... không được..."
Chu Khải nghe cô buông lỏng tay ra, thay đổi phương pháp khác, không nhanh không chậm khiêu khích hạt đậu nhỏ đó, lúc thì nắn, khi thì xoa, đẩy dụ·↪️ vọ·𝖓·🌀 của Ôn Mạn tăng cao chồng chất như đỉnh núi, hướng dẫn cô nắc 𝖒ô𝓃_ℊ một cách đói khát cầu anh âu yếm.
Trong cơ thể đã có thể 𝖈ắ.Ⓜ️ ✅.à.🔴 được ba ngón tay rồi, Chu Khải rút tay ra, cô thịt thô tráng để lên cửa mình của cô, không ngừng 𝒸·ọ 𝐱á·🌴 vào khe thịt non nớt, dựa vào ⓓ●â●ⓜ dịch bôi trơn cứ chọc chọc, làm Ôn Mạn ռ.ứ.ռ.ɢ đến mức 𝐫ê·𝓃 r·ỉ thành tiếng.
"A.. chơi như vậy... hư ...a... thật thoải mái... ư... không được... bên trong ngứa hư.. ư.. đâu vào đi..." Ôn Mạn đón ý nói hùa vặn vẹo eo 𝖒ô●ռ●ℊ theo từng động tác của Chu Khải, sau đó còn nâng eo lên, để cửa mình của mình đối diện với đầu nấm cực lớn của anh.
Quy đầu h.⛎.п.ⓖ hă.𝐧.ⓖ đ·â·𝖒 𝐯·à·⭕ lỗ nhỏ, hai người đồng thời phát ra một tiếng thở dài đầy thỏa mãn.
← Ch. 24 | Ch. 26 → |