Vay nóng Tima

Truyện:Mưa Bụi Thượng Hải - Chương 07

Mưa Bụi Thượng Hải
Trọn bộ 60 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-60)

Siêu sale Lazada


Rõ ràng còn chưa có nửa phần tình yêu nam nữ, vì sao chỉ cần dùng miệng chóp chép núm vú, thì giữa hai chân liền chảy đầy xuân thủy thế này...

Chẳng lẽ đúng như trong sách đã viết, cô là phụ nữ dâm đãng không rời đàn ông được hay sao?

Bất quá chỉ là nghĩ ngợi mông lung một chút, còn chưa kịp nghĩ được rõ ràng thì đã bị Phó Hàn Sanh kéo về thực tại, cô kinh ngạc phát hiện ngón tay thon dài với từng khớp rõ ràng của hắn, đã chui vào bên trong hoa huy*t dính nhớp của mình.

Chỉ trong khoảnh khắc, sống lưng Mộ Diên đã cứng đờ, gót chân nhỏ nhắn cố bấu víu lấy vòng eo mạnh mẽ của hắn, dị vật xâm nhập liền gây ra cảm giác khó chịu, cô nhíu mày thở nặng nhọc: "... ưm... đau... Tam gia......"

dương v*t dưới háng Phó Hàn Sanh đã cứng rắn nóng bỏng như một chiếc bàn ủi, ngón tay hắn thăm dò huyệt đạo, thật sự quá mức nhỏ hẹp, khó có thể tiến vào ngay lúc này, hơn nữa thân mình cô căng cứng, vũ khí của hắn lại cường tráng hơn so với người bình thường, còn nhớ lần đầu tiên khi vào bên trong cô, vô ý xé rách hoa huy*t, đau đớn đã khiến cho cả người Mộ Diên phát run lên.

Vầng trán hắn đã được bao phủ bởi một lớp mồ hôi mỏng, nhỏ giọt lên trên môi cô, cô nếm thử một chút, có vị mằn mặn! Phó Hàn Sanh mỉm cười, cúi đầu hôn mút chiếc cổ mịn màng của cô, kéo dài đến tận vành tai, thấp giọng nói: "Bé con ngoan nào, đừng sợ!"

Sao lại có thể không sợ chứ? Mộ Diên trong lòng gan ruột rối bời, cô thật sự sợ hãi, chỉ nhớ lại nỗi đau tê tâm liệt phế của lần đầu tiên, giống như bị một chiếc xe ngựa cán qua người vậy.

Cô nắm chặt lấy cánh tay hắn, lắc đầu đáng thương như hoa lê dưới mưa: "... a... Tam gia, tha cho em đi, sau này Mộ Diên nhất định tận lực báo đáp ngài."

"Ngoan nào bé cưng... nhịn một chút, vào được rồi sẽ thoải mái lắm." Phó Hàn Sanh hôn hôn lên trán cô, tên đã lên dây, nếu bây giờ dừng lại, dương v*t sưng đỏ này cũng không biết khi nào mới có thể sống yên ổn được, vì vậy hắn không cho cô cơ hội phân trần nữa, lập tức thẳng eo, bàn tay to bắt lấy hai chân cô, bẻ dang ra ngoài, ấn lên trên đệm.

Mộ Diên trợn to mắt, có thể cảm giác được hai cánh thịt âm hộ bị kéo rộng ra quá nhiều. Hắn hiển nhiên cũng bị hấp dẫn bởi nó, ánh mắt đen nhánh sâu thẳm nhìn chằm chằm vào nơi đó, thật sự quá xấu hổ, vì sao ánh trăng tối nay lại sáng ngời như vậy, khiến cô không biết phải che giấu đi đằng nào...

"A... đừng chạm vào nơi đó...." cô vừa mới ngập ngừng ngăn cản, thì đã thấy hắn cúi người áp xuống, vùi đầu vào giữa hai chân cô, cánh thịt bị chiếc lưỡi to nóng cháy liếm láp qua lại, bên tai Mộ Diên chợt có tiếng pháo hoa nổ đì đùng, trong đầu cũng không còn biết rõ hôm nay là hôm nào.

Hắn không ngại bẩn sao?! Cả người Mộ Diên đều run lên như lá mùa thu sắp rụng, ngày thường bản thân cô khi tắm rửa cũng không dám nhìn kỹ chỗ kia, vậy mà hắn lại dám.... . Cũng không biết được nơi đó có đẹp hay không...

Cô còn đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên có tiếng hút khí cất lên, là tiếng của cô.... không ngờ lại có cảm giác khó tả như vậy, ngón tay cô không khỏi ra sức nắm chặt lấy gối đầu, đốt ngón tay đã siết chặt đến mức nổi màu trắng bệch, cuối cùng cô đành cầu xin: "Ưm... Tam gia... em không được...!"

Chiếc miệng nhỏ giữa hai chân cô bé nhà hắn cũng quá lộng lẫy rồi... hai cánh thịt dày non nớt, ướt đẫm, đặc biệt tươi ngon.

Thật lâu trước đây, khi Phó Hàn Sanh đọc được quyển sách diễm tình mà Chu Tử Khâm len lén cất giấu, thì đã biết được chỉ cần ăn chỗ này của phụ nữ, là có thể khiến họ cực kỳ ham muốn.

Hắn thử duỗi lưỡi ra liếm nhẹ nhàng, giống như cánh hoa giờ Thìn được sương mai nhuộm đẫm, hương vị hết sức tươi mát, hắn bắt đầu liếm láp qua lại những xuân thủy ngọt ngào vương trên cánh hoa, để lại nhiệt độ ấm nóng, tiếng mút tích táp bắt đầu vang lên, hắn bỗng nhiên mút lên khối âm hạch đang xấu hổ của cô, rồi dùng răng khẽ nghiền ngẫm nó, nghe thấy tiếng cô rên rỉ, sau đó là ào ạt xuân thủy phun ra từ cửa động, bắn ướt cả môi và cằm hắn.

Phó Hàn Sanh há miệng ra, nhìn hạt thịt châu bị hắn tra tấn, sưng to ửng đỏ, ngon miệng như một quả anh đào vừa chín tới, hắn dùng ngón cái xoa xoa lại vân vê, hai ngón tay khác vói vào bên trong con đường nhỏ, lại bỏ thêm một lóng tay, có lẽ tất cả hành vi của hắn quá mức dữ dội với cô, bé con của hắn thất hồn lạc phách kêu lên mấy tiếng "Ưm, a, ưm, a" nhưng không phải vì đau đớn mà gào thét.

Hắn rút ra ngón tay, cửa động vẫn chưa khép lại, vừa mềm vừa căng ra, xung quanh còn dính đầy mật dịch nhơm nhớp, nhìn cảnh tượng quyến rũ này, côn th*t giữa háng hắn liền sưng đau khó nhịn hơn nữa, hắn tự biết mình không thể tiếp tục như vậy. Phó Hàn Sanh cúi đầu hôn lên miệng cô, cộng hưởng hương vị bên dưới, giọng nói khàn khàn: "Bé con, đi vào sẽ không đau nữa."

Sau đó, hắn dùng một tay cầm quy đầu, thừa dịp cửa động còn mở, đặt lên trên mặt, đâm vào từng tấc từng tấc một, thật là thô to quá mức, khiến cho cửa động căng ra đến trắng bệch và mỏng dính, lại vẫn cố sức miễn cưỡng nuốt lấy hắn vào bên trong, nghe thấy tiếng bé con của hắn khóc rấm rứt, nhưng lại không giãy giụa muốn rời khỏi hắn, ngược lại còn dang hai chân ra rộng hơn, hắn không do dự nữa, cặp mông rắn chắc liền mạnh mẽ đẩy tới toàn bộ.

"A..."

Phó Hàn Sanh dừng động tác, hôn hôn lên chóp mũi cô, hắn cho rằng cô bị sự đau đớn từ giữa hai chân làm khó chịu, liền dịu dàng dỗ dành: "Ngoan đi, tôi sẽ nhẹ nhàng."

Mộ Diên bắt lấy cánh tay hắn, biết rõ không thể phản kháng được nữa, ánh mắt mờ mịt buông xuống, bất lực hỏi: "Hàn Sanh, vì sao lại là em chứ?"

Từ lầu hai có thể nghe thấy mùi hoa ở hậu viện, là mùi thơm nhẹ nhàng của hoa sơn chi trắng, nhưng cũng không biết là hoa hay là hương vị trên người Phó Hàn Sanh.

Cô vẫn còn nhớ rõ, tuy rằng hắn không thường xuyên đến học viện, nhưng các cô nương có tình ý với Phó Hàn Sanh vẫn đông đến nỗi xua đi như xua vịt, ví dụ như giáo viên dạy tiếng nước ngoài lúc đó là cô Trân Ni kia... Mộ Diên cảm thấy bọn họ rất môn đăng hộ đối, xứng lứa vừa đôi.

Phó Hàn Sanh ngừng lại, không nhịn được mà bật cười, chỉ có thể trách mẹ của Mộ Diên sinh cô ra tốt đẹp đến như vậy, nếu bé con của hắn xấu xí hơn một chút, lại khiến người ta phiền chán hơn một chút, thì sao hắn có thể yêu thương nhiều đến vậy?!

Nhưng thế sự vô thường, thần tiên cũng nói không rõ, chỉ là đã xuất hiện ở trước mặt hắn, thì chính là trời cao ban thưởng, làm sao lại có đạo lý không thu nhận được?!

Giọng nói của Phó Hàn Sanh có chút đứt quãng, nhưng không trả lời cô: "Bé con em, thật là muốn lấy mạng anh mà."

Lại tiện đà hạ eo xuống, côn th*t căng trướng thô to lại cắm vào bên trong âm đ*o, eo bụng lại thẳng đứng, đâm sâu vào bên trong.

Mộ Diên mở rộng chân, mũi chân bấu lấy mép giường, như vậy cô sẽ dễ chịu hơn một chút, lại càng thuận tiện cho hắn tiến vào.

Tuy đã sớm không phải là xử nữ, nhưng tối nay Mộ Diên vẫn còn rất sợ hãi.

Phó Hàn Sanh cúi đầu vừa liếm vừa hôn lên chiếc miệng nhỏ hơi sưng của cô, ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp hai bầu ngực to tròn, vết chai trong lòng bàn tay vuốt ve núm vú đỏ hồng cứng rắn, cảm giác thân mình cô vừa mềm nhũn ra lại vừa run rẩy, liền hài lòng chống lên cánh môi cô, nói: "Em sẽ rất thích."

Phó Hàn Sanh đặt chân Mộ Diên lên trên bả vai mình, hôn hôn lên mắt cá chân cô, cảm giác ấm áp khiến cô hơi co rúm lại một chút.

Hắn không chần chờ, lại hạ eo xuống, tay phải nắm giữ côn th*t, nhẹ nhàng qua lại trên hai cánh thịt âm môi trơn trượt, từ nhẹ đến nặng, từ chậm đến nhanh, vô cùng hưởng thụ nghe thấy bé con của hắn run rẩy rên rỉ: "... ưm... Tam gia...a... Nhẹ một chút...!"

Hắn không trả lời, giờ phút này sự khoái cảm đang xông thẳng vào trong xương tủy, không bao lâu, thịt môi đã đỏ tươi sung huyết, cửa động khẽ nhếch, xuân thủy chảy tràn lan, dương v*t hắn càng thêm thô tráng thẳng tắp, nóng rực như bàn ủi, đã hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng.

Hắn âm thầm hít sâu, nhắm thẳng về phía trước mà hung hăng va chạm, chỉ nghe "Phụt" một tiếng đã toàn bộ xông vào, lần này lực độ quá lớn, Mộ Diên thét lên chói tai, đồng thời bị đẩy vào tận thành giường, Phó Hàn Sanh nhanh tay lẹ mắt chụp lấy eo thon nhỏ của cô, eo mông vẫn không thu hồi sức lực tiếp tục đưa đẩy.

Hắn cố gắng chịu đựng những nếp nhăn dày đặc trong âm đ*o, giống như núi non trùng điệp ngăn cản, lại còn co rút níu giữ, may mắn là dương v*t hắn ương ngạnh, vững vàng cắm chặt trong hoa huy*t.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-60)