← Ch.05 | Ch.07 → |
Trăng sáng sao thưa, trong đêm tối, chỉ có ba con chim cú mèo phát ra tiếng kêu thầm thì trong yên tĩnh.
Phó Hàn Sanh thưởng thức đôi môi Ⓜ️_ề_m 〽️ạ_❗ non nớt của Mộ Diên, ngọt ngào thơm tho như cánh hoa tường vi màu hồng, giống như chỉ cần hắn có động tác mạnh hơn một chút sẽ lập tức rách nát, chỉ dám đưa đầu lưỡi ra nhẹ nhàng 𝐥𝐢_ế_𝐦 láp, tinh tế nhấm nháp chút hương vị của cô.
"...ưm, đừng mà..." Mộ Diên 𝖒ề*𝖒 Ⓜ️ạ*ı cuộn ✞_hâ_п 𝐭_h_ể lại, giọng nói đứt quãng, cô dùng sức c*ắ*п Ⓜ️ô*ℹ️ dưới, tạo ra một dấu vết màu đỏ nhạt, lập tức có một sự 🍳.u.🍸ế.n 𝓇.ũ khác thường.
Hắn làm sao mà nỡ cắn.... Phó Hàn Sanh phủ môi lên dấu răng kia, vươn đầu lưỡi vói vào trong miệng cô, ấm áp, ẩm ướt, thơm tho, còn mang có chút vị đắng, có lẽ là vì sau khi cô ngất đi, đây là nước thuốc còn sót lại, Phó Hàn Sanh còn nhớ cô sợ đắng, lại càng hô-ռ sâu hơn, dày vò môi lưỡi cô, hút hết vào trong miệng mình, lại dùng lưỡi 𝖑·𝐢ế·Ⓜ️ 👢_iế_〽️ răng lợi.
Trong đầu Mộ Diên đều là những thứ hỗn độn mơ hồ, nụ 𝖍ô●𝓃 của hắn chuyển từ nhẹ nhàng sang dữ dội, chiếc lưỡi nhét đầy cả khoang miệng cô, khiến cô không thể hít thở, bàn tay vội đẩy hắn ra, chiếc lưỡi nhỏ nhắn cũng cố gắng đẩy lưỡi hắn ra ngoài, hắn bắt lấy tay cô ấn lên trên gối, lại cắ.ⓝ 𝓃ⓗ.ẹ lên lưỡi cô một chút, sau đó là 𝖑.❗.ế.ⓜ 𝖒ú_t tận tình.
Mộ Diên 𝐫ⓤ●n r●ẩ●y xoay chuyển, chỗ yết hầu phát ra mấy tiếng ư ử vô nghĩa, bởi vì đầu lưỡi đã bị một thế lực mạnh mẽ lấn át không thể nhúc nhích, nước miếng chảy ra giàn giụa, ướt cả môi răng hắn, theo khóe miệng kéo ra một sợi chỉ trong suốt.
Phó Hàn Sanh bắt đầu ăn nước miếng cô, hầu kết trượt lên trượt xuống, giống như ăn một loại kẹo ngọt không đã thèm, chờ khi ăn xong, lại tiếp tục đú-т nước miếng của mình cho cô ăn mà không cần phải suy nghĩ.
Thấy cô không phân biệt được gì, đã bắt đầu nhấm nuốt, đáy mắt mơ hồ, hai má căng ra đến ửng đỏ, lúc này mới chịu rút lưỡi ra khỏi miệng cô.
Mộ Diên há miệng †_ⓗ_ở ◗_ố_↪️, đã từng có một khoảnh khắc cô tưởng mình sẽ ↪️𝖍*ế*𝖙 trong miệng Phó Hàn Sanh.
Phó Hàn Sanh nhìn đôi môi chu chu về phía mình, là do bị mình Ⓜ️*ú*ⓣ đến vừa đỏ vừa sưng thế kia, hơi hơi vểnh lên, bộ dạng vừa uất ức vừa 🍳⛎ⓨ*ế*𝖓 𝐫*ũ.
Lại có chút không nhịn được muốn 𝖍ô*ռ cô! Nhưng thứ giữa háng đã kêu gào dữ dội, hắn nắm lấy tay cô nhẹ nhàng đặt lên áo dài, giọng nói dịu dàng hơi ngắt quãng: "Bé con, 𝐜.ở.𝖎 đ.ồ cho tôi đi."
Mộ Diên đột nhiên trở nên khẩn trương, cô duỗi tay cởi nút bọc cổ áo, còn nhớ rõ lần trước mình giúp hắn 𝐜ở·ℹ️ á·𝑜, đã là chuyện của ba bốn năm về trước.
Lúc đó cô cũng chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi.
Một làn gió đêm lùa vào từ cửa sổ, thổi bay tấm màng sa mỏng, rồi nhẹ nhàng lay động mãi không ngừng.
Phó Hàn Sanh thật sự đã không còn chờ được nữa, cúi đầu hô.n hôn lên đầu ngón tay non nớt của cô: "Cởi xong chưa?"
Mộ Diên xấu hổ nghiêng đầu, hốc mắt ửng đỏ, đã có chút nước mắt 🍳●⛎𝓎●ế●n г●ũ long lanh bên trong: "Tam gia, tối nay buông tha cho A Diên được không?"
Phó Hàn Sanh nhổm người đứng dậy, thong thả ung dung 𝐜·ở·𝒾 𝐪·ⓤầ·𝓃 áo, lộ ra vòm ⓝ🌀-ự-↪️ tinh tráng, chụp lấy tay cô đặt vào hông mình: "Em còn muốn bảo tôi làm hòa thượng à? Nếu tôi thật sự đi làm hòa thượng, Phật Tổ cũng phải mời em đến hoàn tục cho tôi đấy."
Mộ Diên không dám nhìn, ngón tay chạm vào da thịt hắn, nóng rực mà rắn chắc, nhẹ nhàng túm lấy dây lưng rút một cái đã có thể cởi ra, Phó Hàn Sanh cười nhạt, vuốt tóc cô, lại áp sát người mình vào, dưới bụng hắn là một mảng lông tóc rậm rạp ánh vào trong mắt Mộ Diên, còn có một vật hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đã đứng thẳng, dường như còn lớn hơn so với ba năm trước đây.
"A Diên, tôi đau chân, giúp tôi cởi ra được không?" Phó Hàn Sanh hơi nhíu mày, Mộ Diên nhìn lại, thực sự có vài chấm Ⓜ️·á·ц đỏ ứa ra trên mảnh vải băng bó trắng toát.
Mộ Diên 𝖈·ắ·𝓃 𝐦·ô·❗, đại khái là vì vết thương này là do cô mà có, cho nên liền ngoan ngoãn kéo hai chân mình gập đầu gối lại, rồi dùng mũi chân bấu lấy mép lưng quần kéo quần hắn xuống, đến tận mắt cá chân.
Khoé miệng Phó Hàn Sanh nhếch lên vui vẻ, bé con này vẫn khẩu thị tâm phi... hắn bỗng nhiên chụp lấy hai gót chân nhỏ của cô ấn lên trên eo lưng mình: "Bám chặt vào."
Mộ Diên còn chưa kịp phản ứng, thì cặp đùi ngọc đã rất chủ động, quấn chặt lấy vòng eo của hắn một cách chặt chẽ, còn giao nhau sau lưng hắn.
Phó Hàn Sanh cởi sườn xám của cô ra, trên chiếc yếm trắng là một gốc tử đằng thanh lệ toả hương thơm ngào ngạt, chỉ thêu màu hồng tím phối trên vải trắng đặc biệt nổi bật, hắn ѵυố-🌴 ☑️-𝖊 một chút, rồi nhẹ giọng cười khẽ: "Hậu viện có trồng rất nhiều tử đằng, bây giờ đã là tháng tư, đúng vào mùa hoa nở."
Mộ Diên nghẹn ngào, không tự chủ được liền vòng cánh tay, cãi lại hắn: "Vẫn là hoa tử đằng ở trường học là diễm lệ nhất, mùa xuân luôn luôn nở thành từng chùm rũ xuống, dày đặc rực rỡ, giống như trải ra tận chân trời."
"Nhưng mà tôi cảm thấy em còn rực rỡ hơn hoa tử đằng." Phó Hàn Sanh kề sát vào vành tai cô, âm thanh nhẹ như không có thật, bàn tay thăm dò phía sau cổ cô kéo một cái liền vứt ra đến mép giường.
Da thịt cô mịn màng như ngọc, hai bầu ռ-ℊự-𝖈 cao vút mượt mà, núm vú nhỏ bé tinh xảo đỏ bừng, lại gặp phải khí lạnh ban đêm, dưới ánh mắt trầm tĩnh sâu thăm thẳm như nước hồ của hắn, hai hạt đậu nhỏ rắn chắc đứng thẳng lên, khu vực vòng tròn xung quanh cũng đỏ ửng nhăn nhúm như bị nước thẩm thấu vào làn da.
Hai con thỏ trắng như tuyết rung lên liên hồi.
Từ lần đầu tiên làm cô, Phó Hàn Sanh đã hiểu ra, tuy rằng tuổi cô còn nhỏ, nhưng dáng người lại phát dục cực tốt, hắn đã nhặt được bảo vật mà tất cả đàn ông đều mơ ước.
Mộ Diên xấu hổ đến đỏ mặt, ánh mắt Phó Hàn Sanh quá mức khó lường, ẩn chứa ԁ·ụ·ⓒ 𝐯·ọ·𝖓·g vô tận, cô nâng cánh tay lên giấu đi, nhưng núm vú có thể che, bầu п·ℊự·↪️ thì không thể.
Phó Hàn Sanh dùng một tay nắm lấy cánh tay cô giơ 𝐥ê·𝓃 đ·ỉ𝐧·♓ đầu, một tay nâng một bên bầu n*ℊự*𝐜, ngón tay bởi vì nhiều năm cầm bút, đã sinh ra mấy vết chai, hắn nhẹ nhàng cọ quét qua luồng thịt trước 𝖓🌀ự_↪️, Mộ Diên cảm thấy hơi hơi ngứa ngáy kèm theo đau xót, cả người không ngừng run lên.
Hắn thấp giọng nói: "Đừng sợ......" Rồi lại cúi đầu ngậm cả núm vú lẫn quầng vú đỏ hồng vào trong miệng, tuy non nớt trúc trắc, lại điềm mỹ kiều mềm đến mức không thể tả.
Đầu lưỡi của hắn vòng quanh quầng vú, đánh mấy vòng qua lại, không ngừng l❗ế_ⓜ 𝖒●ú●𝐭, lại khiến cho núm vú phát ra tiếng vang tanh tách, cực kỳ vang dội trong không gian phòng.
Mộ Diên ngẩng mặt, ngón tay luồn trong chân tóc, đẩy hắn: "...Ưm... A... Tam gia... đừng mà..."
Phó Hàn Sanh nhả ra, nhìn ngắm núm vú đã ướt đầm đìa lấp lánh ánh nước miếng, đều là do hắn để lại, không hề bị thương tích, ngược lại càng thêm kiều diễm tột độ, khác hoàn toàn với trước khi trải nghiệm việc được đàn ông ⅼ.𝐢ế.𝖒 ɱú·ⓣ.
Môi lưỡi hắn tìm kiếm xuống khu vực bên dưới, bàn tay to kéo theo cả bộ sườn xám, kéo luôn cả quần nhỏ, rồi yên lặng mà tìm đến khu vực dưới bụng cô, chạm vào bắp đùi non mịn, không biết là cố ý hay vô tình xẹt qua hai cánh môi thịt, nơi đó đã ươn ướt dính nhớp trơn trượt, hắn lại đẩy ra một chút muốn thăm dò vào bên trong, bỗng nhiên một dòng nước xuân triều ngọt lành phun ra cuồn cuộn, làm ướt cả ngón tay hắn.
Mộ Diên luôn cho rằng bản thân mình đủ nghị lực, nhưng không ngờ chỉ bị Phó Hàn Sanh châm ngòi một chút, đã vội vã thể hiện ♓𝒶●〽️ 𝖒●ⓤ●ố●ⓝ nhanh như vậy.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |