Truyện:Mơ Ước - Chương 29

Mơ Ước
Trọn bộ 98 chương
Chương 29
Mơ Ước (H-)
0.00
(0 votes)


Chương (1-98)

Cây gậy đang gắng gượng chọc lên nơi riêng tư của Viên Vũ.

Trái tim của Viên Vũ sắp nhảy từ cổ họng nhảy ra ngoài, không rõ đang khẩn trương hay vẫn là sợ hãi, cô vỗ vỗ bả vai Hàng Dục giãy giụa: "Không, không được, cậu thả tôi xuống dưới, dừng, cúp điện...... tôi......"

Hàng Dục ngậm lấy môi cô, đầu lưỡi tiến vào trong khoang miệng,   ⓜú_✝️ 𝒽·ô·𝐧 cuốn lấy, anh ôm cô đặt lên bàn, một bàn tay chui vào trong váy ngủ, kéo nội y xuống, lửa nóng nắm lấy nơi thịt Ⓜ️_ề_ɱ m_ạ_ⓘ, dùng sức xoa bóp. không gian tối tăm làm các giác quan càng thêm rõ ràng, Viên Vũ giãy được một nửa, kêu lên một tiếng, âm thanh bị hàng Dục nuốt vào trong miệng, chỉ còn tiếng kêu rên ngắn ngủi, mang theo tín hiệu câu người.

Hơi thở Hàng Dục trong nháy mắt trở nên thô nặng, anh hung ác Ⓜ️ú*𝐭 cắn cánh môi, tiếng ⓜ*ú*𝐭 mát rõ ràng κ·í·𝖈·h †·♓í·🌜·♓ đến cả người Viên Vũ run run, nơi nào cũng đã mềm nhũn, bóp cánh tay anh, bị người đàn ông 𝐡ô-п đến không phát ra được âm thanh nào, trong 𝐭♓●â●𝐧 тⓗ●ể một dòng nước nóng chảy ra, cô không tự giác ⓚẹ-🅿️ 𝒸𝒽ặ-𝖙 chân, yết hầu như tràn ra tiếng khóc nhẹ nhàng nức nở: "Ưm.. ư......"

Hàng Dục xoa nắn đống thịt vú dưới tay một hồi lâu, ⓜú●🌴 mạnh cánh môi cô, giọng nói tràn ngập tình dục như mất tiếng: "Vú mềm quá, muốn cắn."  

Vừa nói xong đồng thời duỗi tay xốc váy ngủ của cô lên, thuận thế ⓢ.𝐢ế.𝐭 𝖈.𝐡ặ.𝐭 hai tay cô đè về phía sau, làm thành tư thế đang ưỡn 𝖓ℊự·𝒸, sau đó cúi đầu, ngậm lấy đầu vú, hàm răng nhẹ nhàng cắn cắn, há to miệng 𝐦·ú·✝️ hết cả núm vào miệng, dùng đầu lưỡi l_ⓘế_Ⓜ️ viên núm tròn đang đứng thẳng.

"Hàng Dục! buông ra......" Đầu vú là nơi mẫn cảm nhất của Viên Vũ, cô bị ⅼ𝖎ế_𝐦 đến run run, giữa chân không ngừng c𝐡ả·y 𝐧ướ·𝒸, âm thanh nói chuyện cũng thay đổi, mang theo ý xin tha 𝖒ề●〽️ 𝐦ạ●𝖎.

"Nói thật." Hàng Dục một lần nữa ♓ô●𝐧 lên môi cô, một bàn tay nắm dương v*t, cách quần lót đặt ở nơi riêng tư của cô:  "Có thích anh không?"

Giống uy 𝖍-ı-ế-𝓅, càng như đang 𝒹.ụ 🅓.ỗ.

Viên Vũ bị ♓ô_𝐧 đến không thở nổi, dương v*t nóng rực để giữa hai chân làm cô sợ run, không dám nói dối, giọng nói như mắc trong cổ họng, mang theo vẻ 𝐦ề*𝖒 ɱạ*i mơ hồ: "...... Thích."

Hàng Dục cười cười, nụ ⓗ.ô.ⓝ mang theo đoạt lấy dã man cùng thô lỗ, giống như dã lang đang động dục, hung hãn gặm 𝖈·ắ·n 𝖒ô·i cô, một tay nâng Ⓜ️-ô-ռ-𝖌 cô lên, kéo quần lót xuống dưới, Viên Vũ ô ô muốn kéo lên, ngón tay cái anh khảy khảy đầu vú, người cô liền mềm nhũn, nhẹ kêu: "Hàng Dục, không phải cậu muốn thả tôi sao?"  

Âm thanh đáng thương vô cùng, còn mang theo tia hờn dỗi.

"Khi nào nói muốn thả em?" Hàng Dục vươn ngón tay ra tìm được ngụy hoa ở giữa chân, toàn nước ướt dầm dề, anh cúi đầu 👢iế·Ⓜ️ 𝖑ℹ️ế_〽️ đầu ngón tay dính nhớp, lại ⓗ·ô·ⓝ lên môi cô, đem đầu lưỡi có hương vị ngọt ngào vào trong miệng cô: "Em chảy nhiều nước thật?"

Viên Vũ xấu hổ, giận dữ muốn ↪️_♓_ế_†, bắt đầu đánh đánh lên vai anh, đẩy mặt anh ra: "Đồ lừa đảo, vừa nãy còn bảo thả tôi ra còn gì?"

"Không phải." Hàng Dục đè lại hai chân cô đang đạp loạn, cầm lấy quy đầu chậm rãi 𝒸·ắ·ɱ v·à·ⓞ bên trong động, kích cỡ quá lớn, anh cắm ba lần vẫn không lọt, đem cây gậy di lên trên một lát, quy đầu to lớn theo hoa môi hướng lên trên cọ cọ vài lần, trượt đến cây gậy đã ướt dầm dề, càng cọ làm cho giọng nói Viên Vũ cũng thay đổi:

"Hàng Dục...... thả... tôi... ra... tôi... !"

Âm đế bị cọ đến đỏ bừng, trong lỗ nhỏ lại có một dòng nước trào ra.

Hàng Dục cảm nhận được sự ấm áp ướ·✝️ á·𝖙, đem cây dương v*t to dài chọc chọc vào trong vài cái, tiếng nước nhớp nháp bị chọc vào đến bẹp bẹp rung động.

"Viên Vũ." Anh gọi tên cô, sau đó cầm cây gậy động thân tiến sâu vào trong cơ thể, cắ-п 𝖒ô-𝒾 cô nói: "Những năm cấp ba anh đều chỉ có một mơ ước..."

"Ⓕ⛎-𝐜-𝐤 em."

Chương (1-98)