Thoải mái không?
← Ch.29 | Ch.31 → |
Cây gậy thịt to dài 𝖈ắ.m 𝐯.à.0, liền bức Viên Vũ nức nở kêu một tiếng.
Quá căng.
Đường đi nhỏ hẹp bị chống lại cực hạn, Hàng Dục vẫn đỉnh vào bên trong, làm xương mu dính sát vào cô, tay giữ lấy đôi 〽️ôn-🌀, thẳng hướng thúc vào.
K𝐡·𝑜·á·𝖎 𝐜ả·𝖒 quá sâu, sau sống lưng giống như có dòng điện từng trận tê dại, Viên Vũ chịu không nổi, mới ăn vài cái, liền đẩy 𝓃ɢự.↪️ anh, ư ư kêu loạn, âm thanh thật mềm, dừng ở trong tai Hàng Dục kích đến thú tính anh càng mạnh, chỉ muốn điên cuồng làm cô.
"Hàng Dục......" Cô đẩy chống lên bờ vai anh, muốn anh dừng lại.
Người đàn ông cúi đầu ngậm lấy môi cô, một bên m·ú·t 🌜*ắ*ⓝ ⓜô*❗ lưỡi, một bên mạnh mẽ đỉnh vào bên trong lỗ nhỏ, nước ԁ●â●ɱ lan tràn, dương v*t 🌜ắ·m ⓥà·ο trơn trượt mượt mà, quy đầu cực đại nhiều lần đỉnh vào tử cung, đ.â.ⓜ cho cánh hoa nổi lên cơn bủn rủn bén nhọn.
Bụng nhỏ Viên Vũ r⛎-ⓝ ⓡẩ-γ, ngón tay vô ý thức véo làn da anh, cổ họng phát tiếng khóc dồn dập:
"Không cần...... a... a... a Hàng Dục......"
Hàng Dục vẫn không ý thức được gì, đã bị Viên Vũ gắt gao ôm cổ, cô vừa khóc vừa kêu, bụng nhỏ trừu run sáu bảy cái, có một dòng nước lớn tưới lên trên quy đầu anh, vách trong co rút làm eo anh tê dại. Anh trầm thấp kêu lên, 𝖙*ⓗ*ở 🌀ấ*𝖕 hổn hển, nghiêng đầu ngậm lấy vành tai Viên Vũ, giọng nói dinh dính, mang theo âm thanh anh ách:
"Thoải mái không?"
Viên Vũ vẫn đang 𝖗υ*п r*ẩ*ⓨ ở dư vị cao trào, nghe câu này xấu hổ và tức giận muốn ↪️hế.𝐭, giơ tay đánh bả vai anh một cái, đẩy đẩy, giọng nói 〽️ề_Ⓜ️ m_ạ_❗ mang theo vẻ giận hờn: "Một chút cũng không thoải mái."
"Được." Hàng Dục kéo hai đùi cô đặt lên vai, sau đó giữ vòng eo nhỏ điên cuồng chọc sâu vào bên trong: "Để anh làm em thoải mái mới thôi."
Viên Vũ bị làm sắp mất tiếng, dưới bụng vừa đau vừa trướng, 💲ướ𝖓_𝐠 đến muốn khóc, cô 𝖈ắ*n ɱô*ı đẩy đẩy bụng anh. Bị người đàn ông nắm lấy tay đè dưới bụng, cúi người 𝖒·ú·ⓣ thật mạnh núm vú, dưới thân đâ●ⓜ vừa nhanh còn dùng sức rất mạnh.
Vách trong bị cắm đến òm ọp, òm ọp tiếng nước dính nhớp, dương v*t chạm vào vang lên tiếng bành bạch 𝖉â-𝖒 ⓓụ-𝒸, vú thịt bị anh há to miệng ɱú●🌴 vào, quanh quẩn tiếng 𝐦.ú.🌴 mát trong không khí, Viên Vũ chỉ cảm thấy trong đầu có mội sợi dây đàn "Phựt" một tiếng đứt đôi.
🎋_𝒽_𝐨_á_ı 𝖈_ả_ɱ như biển sâu sóng triều đem cô đánh tan, lắc đầu lung tung, bụng nhỏ kẹp đến gắt gao, ngón chân bắt đầu cuộn tròn, toàn bộ cái gáy chống vào vách tường, cằm ngẩng cao cao, 𝐜-ắ-𝐧 Ⓜ️ô-ℹ️, chỉ có tiếng kêu rên truyền đến.
Hàng Dục thúc mạnh một cái thật sâu, dương v*t to dài thẳng tắp cắm đến tử cung, Viên Vũ trực tiếp thét chói tai 𝓇⛎.𝐧 𝐫ẩ.𝓎, Hàng Dục vẫn không dừng lại, dưới háng tốc độ chọc vào 𝐫_ú_† 𝖗_𝒶 càng lúc càng nhanh, cắm đến Viên Vũ cơ hồ như đang khóc lóc cầu xin:
"Hàng Dục...... Không cần...... A a a a a...... xin cậu.... dừng lại...."
Cô khóc ư ư a a, bị làm đến nước mắt sinh lý đều túa ra.
Lúc cao trào, cô phản ứng lớn hơn nữa, cả người г.⛎.𝓃 гẩ.γ không ngừng, Hàng Dục thúc một chút nữa, bên trong của cô phun ra một dòng nước nhỏ.
Anh đưa tay sờ sờ mặt cô, ách giọng nói hỏi: "Khóc?"
Viên Vũ cắn tay anh, mà không có chút sức nào.
"Thoải mái không?" Anh lại hỏi.
Sợ anh nảy sinh ý ác mà chọc cô, Viên Vũ lúng túng nói: "...... thoải mái."
Khóe môi Hàng Dục cong lên, anh cúi người ôm cô, hô*ռ cắn cánh môi, giọng nói khàn khàn:
"Anh cũng thật thoải mái, mỗi lần em cao trào đều kẹp anh rất phê."
Viên Vũ: "!!!"
Cô che lỗ tai, mặt đỏ tai hồng mà gào to: "Cậu im miệng, không cần nói chuyện."
Hàng Dục lấy hai tay cô ra, cắn vành tai cô nói chuyện: "Anh cần phải nói."
Viên Vũ đẩy mặt anh, cả cơ thể như tôm bị nướng chín: "Cậu tránh ra!"
"Không tránh." Anh dính như cẩu, dán vào cô, cắn cắn vành tai, lại 𝖈.ắ.ռ ⓜ.ô.1, vừa mới bắn xong dương v*t lại cương cứng, dùng một tay ôm cô xuống dưới, lật người cô lại làm tay nắm vào bàn đưa lưng về phía anh, vỗ vỗ 〽️ô_ⓝ_𝐠 cô, vén mãi tóc dài sang bên cạnh, đặt môi ɱ_ú_✞ thật mạnh vào sau cổ. Da đầu Viên Vũ tê rần, 🌴ⓗ●â●𝖓 𝖙ⓗ●ể không chịu được 𝖗·ц·n r·ẩ·ⓨ, quay đầu lại, kêu lên một tiếng:
"Hàng Dục......"
← Ch. 29 | Ch. 31 → |