Truyện:Mãi Ở Trong Lòng Anh - Chương 121

Mãi Ở Trong Lòng Anh
Trọn bộ 126 chương
Chương 121
PN (2) - Hàn Thôi
0.00
(0 votes)


Chương (1-126)

Thẩm Thời Sâm định lên xe, nhưng kéo mãi không mở được cửa ghế phụ.

Anh ta cúi người nói với Hàn Vọng đang ngồi ghế lái: “Mở cửa cái coi. ”

Nhưng Hàn Vọng chẳng thèm để ý.

Chân mày anh nhíu chặt, ánh mắt u ám, không biết đang nghĩ gì.

Vài giây sau, anh khởi động xe, chỉ lạnh nhạt ném lại một câu: “Tự đi qua bên kia. ”

“Đm. ” Thẩm Thời Sâm chửi thề chưa dứt câu, xe của Hàn Vọng đã phóng vút đi mất.

Anh ta chống nạnh nhìn theo bóng xe khuất dần, tặc lưỡi: “Cái quái gì thế, nóng nảy thấy mẹ. ”

Nhưng cũng không để bụng, quay người đi vào bãi đỗ xe, định tự lái xe đến hội quán.

Thôi Y Y về đến nhà thuê.

Mãi đến khi bụng sôi òng ọc vì đói, cô mới nhớ ra mình định ghé mua đồ nướng mang về mà quên mất.

Cô cũng chẳng buồn làm gì nữa, dựa vào ghế sofa ngồi yên.

Một lúc lâu sau mới nhúc nhích cơ thể.

Lấy từ tủ lạnh ra một cái sandwich, bóc vỏ rồi từ tốn ăn.

Thôi Y Y ăn rất chậm, nhai kỹ nuốt chậm, từng miếng từng miếng nhỏ một.

Sandwich trứng, lát bánh mì hơi cứng.

Nhưng cô vẫn cố ép bản thân ăn hết.

Ăn xong một cái sandwich, Thôi Y Y mới quay lại phòng khách, lấy từ trong túi ra lọ thuốc.

Ngày ba lần, mỗi lần hai viên.

Cô uống thuốc cùng với nước.

Bình thường uống xong là sẽ đi tắm, nhưng hôm nay sau khi uống thuốc, cô lại cảm thấy toàn thân mất sức, đột nhiên chẳng muốn làm gì.

Cô nghĩ đến Hàn Vọng.

Khuôn mặt lạnh lùng, anh khí ngời ngời của người đàn ông trưởng thành hôm nay chồng lên khuôn mặt nửa cười nửa không của cậu thiếu niên năm nào trong ký ức.

Hàn Vọng rất thích trêu chọc cô.

Anh không phải chưa từng có bạn gái khác, trước cô, anh từng có rất nhiều bạn gái.

Ai cũng nói anh là trái cấm của cô.

Cô từng ngoan ngoãn không chạm vào, nhưng cuối cùng vẫn hái xuống, đưa vào lòng.

Từ đó bị giam cầm cả đời.

Trong đầu Thôi Y Y rối như tơ vò.

Vì đã quay về, cô từng nghĩ sẽ gặp lại Hàn Vọng.

Nhưng không nghĩ là trong tình huống như hôm nay.

Có một điều lại đúng như cô dự đoán, sự lạnh nhạt khinh thường của Hàn Vọng dành cho cô.

Do tác dụng của thuốc, mí mắt Thôi Y Y dần nặng trĩu, cô từ từ nhắm mắt.

Nhưng vì chưa tắm, nên cô cố gắng bò dậy khỏi ghế, c ởi đồ bước vào phòng tắm.

Tắm xong, cô trèo lên giường, kéo chăn trùm kín người, cuộn mình lại.

Bất ngờ là cô không bị mất ngủ, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

______

Những ngày sau đó, Thôi Y Y không còn gặp lại Hàn Vọng nữa.

Điều này với Thôi Y Y mà nói không quá bất ngờ, ngược lại còn nằm trong dự đoán.

Hàn Vọng chắc là chẳng muốn gặp lại cô.

Cuộc sống những ngày sau chẳng khác gì so với khi cô mới về, làm việc, ăn cơm, ngủ nghỉ.

Hôm nay không cần tăng ca, buổi chiều lúc chuẩn bị dọn đồ về thì Hứa Đình đến phòng ban tìm cô.

“Y Y, tối nay không tăng ca à?”

Thôi Y Y đang thu dọn bàn làm việc, xếp gọn giấy tờ lại rồi nói: “Không có. ”

“Vậy thì tốt quá. ” Hứa Đình nói, “Tối nay đi họp lớp không?”

Thôi Y Y cầm theo điện thoại và túi xách đi cùng Hứa Đình:

“Họp lớp?”

“Đúng vậy, ” Hứa Đình giơ giơ điện thoại trong tay, “Là buổi tụ họp do đám bạn đại học tổ chức, đều là bạn cũ lớp mình ngày xưa, phần lớn cậu đều quen đấy. ”

Thôi Y Y từ nhỏ đến lớn chưa từng tham gia tụ họp bạn học.

Cô hỏi: “Sao lại gọi tớ?”

Theo lý thì cô mất liên lạc nhiều năm như vậy, cũng chưa từng tham gia họp lớp, chắc các bạn cũng chẳng còn nhớ cô.

Hai người bước vào thang máy, Hứa Đình nói: “Họ lập nhóm chat đấy, bình thường vẫn tám chuyện với nhau. Tớ còn chưa nói với họ là cậu đã về nước đâu, muốn hỏi trước cậu một tiếng. Nếu cậu không muốn họ biết thì tớ sẽ không nói. ”

Hứa Đình biết năm đó Thôi Y Y đột ngột biến mất không lời từ biệt là có nguyên nhân.

Nếu Thôi Y Y không muốn ai biết chuyện cô quay lại, thì cô ấy sẽ giữ kín miệng.

“Cũng không phải là không muốn ai biết. ” Thôi Y Y nói, “Lần này về rồi chắc là không đi nữa. ”

“Không đi nữa? Thật không đó?” Hứa Đình ngạc nhiên.

Thôi Y Y gật đầu: “Nhà vốn ở đây, không đi nữa. ”

“Tốt quá rồi. ” Hứa Đình cười, “Vậy sau này tụi mình có thể thường xuyên hẹn nhau đi chơi. ”

“Ừm. ”

“Vậy cậu đi không?” Hứa Đình hỏi, “Thật ra cũng chỉ là tụ họp ăn cơm hát karaoke thôi, ôn chuyện cũ. Cậu cũng nên ra ngoài một chút, ở nhà mãi cũng bí bách. Không phải ép cậu xã giao đâu, không tính là xã giao, chỉ là thư giãn nhẹ nhàng thôi. ”

Thôi Y Y không bài xích chuyện gặp lại bạn cũ, gật đầu:

“Ừ, đi. ”

Hứa Đình mỉm cười: “Thế mới đúng, Y Y của tụi mình cũng nên thả lỏng một chút. ”

Hai người chia tay ở ga tàu điện, Hứa Đình nói: “Cậu về nhà tắm trước, đừng ăn cơm, lát nữa tớ qua đón rồi cùng đi luôn. ”

Thôi Y Y gật đầu: “Được. ”

_______

Địa điểm tụ họp là một hội sở cao cấp.

Trường đại học năm xưa của Thôi Y Y có không ít con nhà giàu, mấy buổi tụ họp trước giờ đều khá “chơi lớn”.

Bước xuống taxi, vừa thấy hội sở, sắc mặt Thôi Y Y hơi khó coi.

Hứa Đình dẫn cô vào trong.

Đi được một lúc, Thôi Y Y mới hỏi: “Chung Hằng có đến không?”

Chung Hằng cũng là bạn học cùng lớp với Thôi Y Y năm xưa, là con nhà giàu, tính cách tốt, giỏi giao tiếp.

Nhưng Chung Hằng rất bận, loại tụ họp bạn học này Thôi Y Y nghĩ chắc anh ấy không tham dự.

Hứa Đình gật đầu: “Có chứ, lần này là cậu ấy tổ chức mà. ”

Vừa nghe đến tên Chung Hằng là người tổ chức, Thôi Y Y liền hơi chùn bước.

Hứa Đình nhận ra cảm xúc bất thường của cô, quay sang nhìn cô: “Sao vậy?”

Hứa Đình thân với Thôi Y Y, cũng biết không ít chuyện đã xảy ra với cô hồi đại học.

Vừa hỏi xong, còn chưa đợi Thôi Y Y trả lời, Hứa Đình đã đoán được cô đang sợ điều gì.

Cô kéo Thôi Y Y vào cầu thang bên cạnh.

Cầu thang trống trải và yên ắng, tiếng nói chuyện vang vọng nhẹ nhàng quanh không gian.

Sau ngần ấy ngày chung sống kể từ khi quay về, đây là lần đầu tiên Hứa Đình nhắc đến Hàn Vọng.

“Cậu sợ gặp Hàn Vọng à?”

Bị đoán trúng suy nghĩ trong lòng, nhất thời Thôi Y Y không biết phải trả lời thế nào.

Chỉ nhìn nét mặt cô, Hứa Đình đã biết mình đoán đúng. Cô ấy an ủi: “Đây là buổi tụ họp lớp mình mà, Hàn Vọng thậm chí còn không học cùng chuyên ngành với tụi mình, sao có thể đến chứ. ”

Chung Hằng và Hàn Vọng là bạn, Thôi Y Y lo lắng cũng là điều dễ hiểu.

Khi đó vì Hàn Vọng theo đuổi Thôi Y Y, đám bạn bè ăn chơi của anh cũng đối xử với cô rất tốt.

“Hàn Vọng giờ là người bận bịu, thậm chí còn bận hơn cả Chung Hằng, càng không thể đến mấy buổi tụ họp nhỏ thế này đâu. ” Hứa Đình lại an ủi.

Ngày xưa là cậu ấm ăn chơi, giờ đã khác rồi.

Thừa kế sản nghiệp, làm ăn phát đạt trên thương trường.

Thôi Y Y chợt thấy mình có vẻ quá nhạy cảm.

Cô khẽ lắc đầu, cảm thấy mình đang tự xem mình là trung tâm.

Hàn Vọng không còn là Hàn Vọng của ngày xưa, làm sao anh ấy còn để tâm đ ến cô được nữa.

Hứa Đình không biết Thôi Y Y đang nghĩ gì, chỉ nghe cô nói: “Đi thôi, lên trên đi. ”

Phòng riêng ở tầng sáu.

Hai người rời khỏi cầu thang rồi đi thang máy lên.

Khi Thôi Y Y đến nơi, rất nhiều người tỏ ra ngạc nhiên, trong đó có hai người bạn cùng phòng thời đại học của cô, liền kéo cô lại nói chuyện rôm rả.

Hàn Vọng quả thật không đến.

Thôi Y Y thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại có chút hụt hẫng.

Có lẽ thời gian trôi qua là như vậy, mọi thứ đều đã khác.

Chung Hằng có lẽ bận việc nên đến muộn một chút, khi buổi tụ họp đã bắt đầu được một lúc anh ta mới đến.

“Phạt rượu đi, ” một nam sinh nói với Chung Hằng, “Nhất định phải phạt. ”

Chung Hằng dáng vẻ thư sinh, khí chất điềm đạm, lời nói nhã nhặn lễ độ, mỉm cười đáp: “Được, phạt thì phạt, cứ thoải mái, tôi bao hết. ”

Vài người đàn ông tụ lại bên bàn bi-a, không hứng thú phân thắng bại, chỉ trò chuyện đôi câu.

Có người kẹp điếu thuốc trong tay, đứng bên cửa sổ ôn lại chuyện cũ.

Thôi Y Y thì ngay khi bước vào đã bị hai bạn cùng phòng kéo ra ghế sofa trò chuyện.

“Cậu làm sao vậy? Sau này gọi điện cho cậu đều không được. ”

“Đúng đó, tụi tớ muốn hẹn cậu ra ngoài mà tìm mãi không được. ”

Bị nói vậy, Thôi Y Y có chút ngại ngùng. Năm đó cô rời đi vội vã, cũng vì có lý do riêng, nên không nói với ai đã âm thầm rời đi: “Xin lỗi nhé. ”

“Thôi bỏ đi, ” có lẽ thấy cô khó xử, bạn cùng phòng cũng không làm khó, chỉ hỏi: “Sau này ở lại luôn không đi nữa à?”

Thôi Y Y gật đầu: “Ừ, không đi nữa. ”

Năm năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, hai người bạn cùng phòng liền kéo cô nói chuyện không ngớt.

Chung Hằng cầm ly rượu, vừa đi vừa chào hỏi khắp nơi.

Khi đi đến khu sofa, Chung Hằng chào hỏi họ, hai người bạn cùng phòng cũng trò chuyện vài câu với anh.

Khi Chung Hằng nhìn thấy Thôi Y Y, anh không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, lịch sự, giơ ly rượu trong tay ra hiệu.

Thôi Y Y gật đầu đáp lại.

Sau khi Chung Hằng rời đi, một trong hai người bạn cùng phòng nói rằng anh sắp đính hôn với tiểu thư của một tập đoàn nào đó.

“Sắp đính hôn rồi, ” người kia nói, “Tớ có một người bạn là bạn của cô gái đó, hai người họ đang hẹn hò. ”

“Hai tập đoàn lớn kết thân, trong giới cũng được xem là chuyện tốt. ”

Thôi Y Y không thích tám chuyện, chỉ nghe họ nói, không chen vào.

Trong lúc cô ngẩng đầu nhìn sang phía quầy bar, thấy Hứa Đình đang nói chuyện với một người đàn ông.

Chỉ mất tập trung vài giây, chủ đề trò chuyện bên cạnh đã chuyển sang người khác.

Hàn Vọng.

Chuyện giữa Hàn Vọng và Thôi Y Y đã qua bao nhiêu năm, tình xưa nếu có thì chắc cũng đã bị thời gian mài mòn hết, không còn gì là không thể nhắc đến.

Một bạn cùng phòng hỏi Thôi Y Y: “Cậu và Hàn Vọng có còn liên lạc không?”

Thôi Y Y hơi sững người, rồi mới bình thản trả lời: “Không. ”

Nét mặt cô không để lộ chút cảm xúc nào, giống như thật sự không còn tình cảm gì nữa.

Bạn cùng phòng nói: “Hàn Vọng cũng vậy, nhà lớn sự nghiệp lớn, chắc chắn không tránh khỏi chuyện liên hôn. ”

Thôi Y Y không nói gì.

Hai người bạn cùng phòng này từ trước đến giờ đều rất thực tế, đối với Thôi Y Y cũng không mù quáng ủng hộ.

Chỉ nói: “Chuyện đã qua thì nên để nó qua. Không cùng đường thì sớm muộn gì cũng sẽ đi về con đường của riêng mình. Chỉ cần đã từng có quãng thời gian tốt đẹp là được rồi. ”

Lời này, quả thật có lý.

Thôi Y Y khẽ cười: “Ừm. ”

Bỗng nhiên, ở giữa phòng, Chung Hằng vỗ tay mấy cái.

Mọi người nghe tiếng đều quay đầu nhìn sang.

“Các bạn, vì mấy người bạn của tôi tình cờ cũng đang ở gần đây tối nay, nên tôi gọi họ lên chơi cùng cho vui, mọi người thấy sao?”

Bạn của Chung Hằng tất nhiên đều là người có tiền có quyền.

Bất kỳ buổi tụ tập nào cũng đều là cơ hội tiềm ẩn cho các mối զц𝖆.п 𝖍.ệ lợi ích, nên những người có mặt đương nhiên không thể từ chối cơ hội tốt như vậy.

“Không ý kiến gì cả. ”

“Gọi họ lên chơi chung đi, đông người mới vui. ”

“Đúng đó. ”

Trong phòng toàn là tiếng hưởng ứng.

Chỉ có Thôi Y Y đang ngồi trên ghế sofa bỗng trở nên cảnh giác.

Bạn của Chung Hằng… chắc chắn có Hàn Vọng trong số đó.

Ở phía quầy bar, Hứa Đình có lẽ cũng đã nghe tin này, nhíu mày, bước xuyên qua đám người về phía Thôi Y Y.

Hứa Đình đẩy nhẹ hai người bạn ngồi cạnh Thôi Y Y đi chỗ khác, rồi ngồi xuống bên cạnh cô: “Lo Hàn Vọng sẽ đến à?”

Thôi Y Y có phần bất an, thành thật gật đầu.

Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt nghiêng của cô dịu dàng, xinh đẹp, trong mắt đầy sự căng thẳng.

Hứa Đình hỏi: “Cậu muốn gặp anh ta không?”

Thôi Y Y do dự chốc lát, nhớ lại chuyện liên hôn mới nghe được ban nãy, cuối cùng khẽ lắc đầu: “Không gặp nữa. ”

Cuộc sống của người khác luôn tiến về phía trước, bên cạnh đã có người mới, cũng có con đường mới.

Cô không có tư cách cắt ngang cuộc sống của người khác.

Không đúng.

Ngay từ đầu, cô đã chẳng còn là gì trong lòng Hàn Vọng, không gặp là để khỏi khuấy động cuộc sống của chính mình.

Thế nhưng còn chưa kịp đứng dậy rời đi, cửa đã bị đẩy ra.

Người ta nói còn đang dưới lầu, nhưng chỉ mười mấy giây sau đã xuất hiện.

Cửa mở ra, một nhóm người từ ngoài bước vào.

Hàn Vọng đi sau cùng.

Ánh mắt anh lạnh nhạt, đảo qua một vòng trong phòng.

Thôi Y Y đã sớm cúi đầu xuống, nhưng ánh mắt Hàn Vọng vẫn dừng lại trên người cô.


Tác giả có lời muốn nói:

Gần đây hơi bận, cố gắng mai hoặc mốt sẽ đăng nốt phiên ngoại cặp phụ, HE.

Rồi sẽ viết tiếp chuyện của “Ahn Zai” và “Yên Yên”.

Chương (1-126)