PN (1) - Hàn Vọng x Thôi Y Y
← Ch.119 | Ch.121 → |
Khu dân cư chật hẹp, tường vách cũ nát.
Giữa các tòa nhà chỉ cách nhau hơn một mét, ánh sáng mờ mịt, ngày đêm khó phân biệt.
Thôi Y Y đang đi xem nhà, một phòng ngủ một phòng khách.
Nhà rất nhỏ, nhưng được cái sạch sẽ.
Người môi giới kéo rèm cửa ra: “Căn này là chỗ có ánh sáng tốt nhất trong khu rồi đấy, giá cũng rẻ, còn tốt hơn hẳn hai căn tôi dẫn cô đi xem trước đó. ”
Thôi Y Y bước đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Căn này nằm ở tầng tám, vị trí cao, không bị các tòa nhà xung quanh che khuất, ánh sáng quả thực tốt hơn nhiều.
Từ đây còn có thể nhìn thấy con đường lớn không xa, xe cộ tấp nập, xe máy xe đạp đan xen trước quầy hàng rong, người qua người lại.
Người môi giới là một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, gương mặt hiền hậu, giọng nói dịu dàng: “Tôi thấy căn này là ổn nhất rồi, cô gái trẻ như cô ở một mình cũng an toàn, ở đây đông người, mọi người lại nhiệt tình, hàng xóm có thể giúp đỡ lẫn nhau. ”
Hai căn trước quả thực không bằng căn này.
Tốt nghiệp đại học đã năm năm, hôm qua Thôi Y Y vừa vượt qua vòng phỏng vấn của một công ty, trụ sở ở trung tâm thành phố.
Hai ngày trước cô ở khách sạn, hôm nay sau khi nhận được kết quả mới bắt đầu tìm nhà.
Người môi giới tiếp tục nói: “Với lại chỗ này gần ga tàu điện ngầm, đi vào trung tâm cũng tiện. ”
Ngoài việc không có thang máy thì mọi thứ đều khá ổn, Thôi Y Y nghĩ vậy.
Nhưng có hay không có thang máy cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô, Thôi Y Y gật đầu: “Ừ, tôi lấy căn này. ”
Người môi giới cười: “Vậy hôm nay cô có thể dọn vào luôn, chỉ có điều là không được nuôi chó mèo, ngoài ra chủ nhà không có yêu cầu gì khác. ”
“Vâng. ” Thôi Y Y mỉm cười với người môi giới, “Tôi không nuôi mèo hay chó. ”
Sau khi thanh toán tiền thuê, người môi giới đưa cô hai chiếc chìa khóa: “Đây là chìa khóa cửa chính và cửa phòng. ”
Thôi Y Y nhận lấy: “Cảm ơn chị. ”
Người môi giới nhanh chóng rời đi, đồ đạc của Thôi Y Y không nhiều, chỉ có một chiếc vali.
Cô bắt đầu dọn dẹp nhà.
Có lẽ vì chủ nhà thường xuyên lau chùi nên cũng không quá cực nhọc.
Nhưng vì từ nhỏ Thôi Y Y đã quen làm việc nhà cẩn thận, nên đến tận hoàng hôn mới dọn xong.
Ánh tà dương nhạt nhòa, ánh sáng lờ mờ. Trên ghế sofa có người đang ngồi.
Ánh nắng chiếu lên gương mặt, Thôi Y Y dường như không cảm nhận được, cô hơi nheo mắt, trong tầm mắt là những tia nắng lấp lánh.
Tóc cô buộc đại thành búi củ tỏi, trên người chỉ mặc áo thun mỏng, bên dưới là quần bò bó sát.
Năm năm rồi.
Cô rời khỏi thành phố này cũng ngần ấy năm.
Dù đây là nơi cô lớn lên từ nhỏ, nhưng lại chẳng có nổi một chỗ dung thân.
Một âm báo email phá vỡ sự tĩnh lặng.
Thôi Y Y hoàn hồn, cầm lấy điện thoại.
Là email thông báo nhận việc từ công ty cô vừa trúng tuyển, giọng văn nghiêm túc, nhắc cô mai đi làm.
Đọc từng chữ một không sót, Thôi Y Y đặt điện thoại xuống rồi đứng dậy rót một ly nước từ bếp.
Bữa tối cô ăn mì nước ở một sạp nhỏ bên đường.
Gió đêm mùa hè lướt qua con phố, con mèo hoang nằm ngủ bên bậc cửa khẽ động đôi tai.
Chuông xe đạp leng keng vang lên, vài ông bà cụ ngồi trên ghế tre phe phẩy quạt nan.
Gió đêm mát rượi, không còn cái nóng oi ả như ban ngày.
Thôi Y Y đi lang thang trên phố một lúc rồi mới ghé siêu thị mua vài món đồ dùng sinh hoạt.
Dù trời tối đã dịu hơn, nhưng lúc xách túi ni lông lên cầu thang, sau lưng cô vẫn rịn mồ hôi.
Về đến nhà, cô uống thuốc, tắm rửa, sấy tóc rồi leo lên giường.
Ngày thứ ba sau khi quay lại nơi này, cuộc sống vẫn tẻ nhạt và yên ả.
______
Hôm sau, Thôi Y Y dậy từ hơn sáu giờ.
Ăn sáng xong, cô thay quần áo, trang điểm nhẹ.
Là dân văn phòng, những thao tác này từ lâu đã thành thói quen.
Trong gương là khuôn mặt phụ nữ da trắng, mặt nhỏ, mắt hạnh, môi tô chút son.
Ánh mắt Thôi Y Y dừng lại bên má phải mình, làn da láng mịn, không còn vết sẹo.
Ca phẫu thuật năm ấy giúp vết sẹo nhạt đi nhiều, chỉ còn lại một chút dấu tích mờ mờ, cô dùng kem che khuyết điểm che lại.
Ga tàu điện ngầm gần nhà, đi bộ vài phút là tới.
Tầm bảy tám giờ sáng là giờ cao điểm, dân công sở đi làm, học sinh đến trường, trong khoang tàu chật kín người.
Thôi Y Y mặc vest tối màu có họa tiết chìm, gọn gàng, dứt khoát, đi giày cao gót.
Tàu chạy nhanh, bảng quảng cáo ngoài cửa sổ hóa thành dải đèn lấp lánh.
Trên cửa kính là bóng người lấp ló, có vẻ mặt thờ ơ, có vẻ mặt mệt mỏi.
Nhà cô không xa trung tâm, nhanh chóng đã ra khỏi ga.
Khi Thôi Y Y đến công ty thì người vẫn chưa đông.
Do năng lực cao và tốt nghiệp từ trường danh tiếng, vừa vào công ty cô đã thay vị trí tổ trưởng của một bộ phận, người tiền nhiệm vừa mới rời đi không lâu.
Cô tiếp nhận tất cả công việc người trước để lại, suốt buổi sáng đều bận rộn xử lý.
Đến khi tạm ổn, ngẩng đầu lên thì trong văn phòng đã vơi hơn nửa người.
Mọi người đều đi ăn trưa rồi.
Vì mới đến, lại chưa thân thiết với ai, nên không ai rủ cô cũng là điều bình thường.
Thôi Y Y không để bụng, dọn dẹp lại hồ sơ trên bàn rồi rời văn phòng đến nhà ăn của nhân viên.
Ngày đầu tiên vẫn chưa có bạn đồng hành, những ngày sau, dù đồng nghiệp đã quen hơn với cô, nhưng giờ nghỉ trưa vẫn không ai rủ cô cùng ăn.
Công ty lớn, nhiều bộ phận, hôm ấy cô tình cờ gặp được bạn cũ – Hứa Đình, người từng cùng học đại học, thường xuyên ăn chung và học chung ngày trước.
Hứa Đình nhìn thấy Thôi Y Y, vẻ mặt kinh ngạc: “Không ngờ lại gặp cậu ở đây. ”
Hai người ngồi cùng bàn ăn trưa, Hứa Đình hỏi: “Cậu về đây lâu chưa?”
Thôi Y Y: “Nửa tháng rồi. ”
Hứa Đình nói: “Bộ phận của mình ở ngay tầng trên của cậu, không ngờ tới nửa tháng mới gặp. ”
Hai người trò chuyện thêm một lúc, Hứa Đình chân thành: “Tốt đấy chứ, vừa vào đã làm tổ trưởng rồi. ”
Thôi Y Y khẽ lắc đầu: “Không có gì đâu, chỉ là may mắn thôi. ”
Thực ra là cô đang gánh không ít ánh mắt khó chịu từ đồng nghiệp.
Hứa Đình không đồng tình: “May mắn cái gì, cậu vốn dĩ có thực lực, kinh nghiệm cũng có, lý lịch tốt, vị trí đó để cậu làm là đúng rồi. ”
“À đúng rồi, ” Hứa Đình như nhớ ra gì đó, hỏi: “Cậu mới quay lại sao?”
Câu hỏi này, hai người đều hiểu ẩn ý bên trong.
Thôi Y Y ngước mắt lên, một giây sau gật đầu: “Ừ. ”
Hứa Đình khẽ thở dài, hỏi: “Cậu còn dùng số cũ không? Hay đổi rồi?”
Thôi Y Y không trả lời có dùng hay không, chỉ rút điện thoại ra: “Đổi rồi, cậu cho tớ số, tớ lưu lại. ”
“Hồi trước gọi cho cậu toàn không liên lạc được. ” Hứa Đình dừng một chút, nói, “Sau này nghe người khác nói là cậu chuyển sang thành phố khác. ”
Thôi Y Y gật đầu: “Ừ. ”
“Những năm qua sống thế nào rồi?”
Thôi Y Y mím môi cười nhẹ: “Cũng ổn. ”
“Vậy thì tốt rồi. ”
“Còn cậu thì sao?”
“Cũng ổn, ” Hứa Đình đùa, “Ít ra có cơm ăn có nhà ở, thế là tốt lắm rồi. Có bạn trai chưa?”
Thôi Y Y mỉm cười: “Chưa. ”
Không biết Hứa Đình nghĩ đến điều gì, định nói rồi lại thôi.
Hứa Đình tự đùa: “Tớ thì ba mẹ giới thiệu, quen được hai năm rồi… Còn cậu, điều kiện thế này, kiếm người tốt đâu khó. ”
Thôi Y Y chỉ mỉm cười, không trả lời.
Hai người vừa trò chuyện vừa ăn xong bữa trưa.
Từ đó về sau, Hứa Đình thường sẽ đến ăn trưa cùng với Thôi Y Y.
Mỗi ngày khối lượng công việc của Thôi Y Y đều rất lớn, hôm nay cũng bận rộn đến tận chín giờ tối.
Phần lớn mọi người trong văn phòng đã về, chỉ còn vài ánh đèn le lói.
Thôi Y Y giơ tay xoa xoa phần gáy đang mỏi nhừ, sau khi dọn dẹp xong bàn làm việc thì cầm đồ rời khỏi công ty.
Hành lang rất yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng giày cao gót của phụ nữ vang lên giòn giã trên nền gạch men.
Thôi Y Y dừng lại trước thang máy.
Hai thang máy, một cái đang đi lên, một cái đang đi xuống.
Cô nhấn một cái trong số đó, vào thang máy và đi thẳng xuống tầng một mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Sảnh lớn sáng đèn rực rỡ, sau quầy lễ tân có hai cô gái mặc đồng phục công sở.
Thôi Y Y băng qua sảnh, có một cô gái từ sau quầy lễ tân bước ra, đi trước cô ra khỏi cổng lớn của công ty.
Cô liếc nhìn điện thoại, giờ này tiệm nướng ở con phố cạnh khu nhà vẫn chưa đóng cửa, lát nữa đi ngang qua có thể mua chút gì đó mang về.
Ngẩng đầu lên, liền thấy cô gái lễ tân vừa rồi dừng lại bên cạnh một người đàn ông đứng ngoài cửa.
Người đàn ông quay lưng về phía cô, áo vest khoác hờ trên cánh tay.
Thôi Y Y khựng lại, dừng ánh mắt nơi bóng lưng ấy, bước chân bất giác chậm dần.
Trong lòng trào lên một cảm giác bất định.
Như thể đang chờ đợi điều mình nghĩ sẽ được chứng thực, người ngoài cửa hơi nghiêng đầu.
Đường nét góc mặt của người đàn ông sắc sảo, lúc này đang lắng nghe cô lễ tân thấp hơn mình nửa cái đầu nói chuyện, giữa chân mày hiện rõ vẻ thiếu kiên nhẫn.
Giọng cô lễ tân bên ngoài vọng qua lớp kính: “Tổng giám đốc Hàn. ”
Thôi Y Y hoàn toàn dừng bước, thần sắc không còn bình tĩnh nữa, khuôn mặt hiện lên vẻ hoang mang.
Những lời sau đó cô không nghe được gì nữa, cứ đứng ngây người tại chỗ.
Người đàn ông ngoài cửa không phát hiện ra ánh mắt của cô, không biết đã nghe thấy gì mà đưa tay tháo một chiếc cúc áo với vẻ thiếu kiên nhẫn, cổ áo sơ mi trắng hơi xộc xệch.
Thôi Y Y đứng bất động rất lâu.
Năm năm. Đã năm năm rồi.
Người thiếu niên từng dậy sớm đi học cùng cô, dù lúc nào cũng ngủ gục ngay bên cạnh cô.
Cậu thiếu niên từng một lần chặn cô dưới ký túc xá để hôn, không chịu để cô lên lầu nếu cô không đồng ý quen nhau.
Cũng chính cậu thiếu niên đó, khi yêu nhau luôn thích ôm cô ngồi lên đùi để hôn.
Giờ đây thiếu niên ấy đã trưởng thành.
Cao hơn trước, tóc được cắt gọn gàng, đường nét lông mày và ánh mắt thêm phần sâu sắc, vai rộng 3_𝑜 𝖙𝒽_🔴_𝐧.
Mỗi lần nhìn thêm một chút, tim Thôi Y Y lại co rút một phần.
Cô lễ tân vẫn đứng cạnh người đàn ông kia, vẻ mặt có phần bất an.
Thôi Y Y cũng không thể nhấc nổi chân.
Có người đi ngang qua bên cô, một làn gió lướt qua, kèm theo một giọng nam vang lên: “Hàn Vọng. ”
Thôi Y Y muốn quay người lại nhưng đã không kịp nữa.
Người đàn ông bên ngoài đã quay đầu vì nghe tiếng gọi.
Ánh mắt anh vốn nên dừng trên người bên cạnh, nhưng lại dừng thẳng trên gương mặt cô.
Tim Thôi Y Y thắt lại, theo bản năng nín thở.
Ánh mắt người đàn ông lạnh lẽo, đường nét sâu và lạnh, mang theo khí chất nguy hiểm khó tiếp cận.
Cô cũng quên mất phải dời ánh nhìn đi.
Thẩm Thời Sâm đã bước đến bên cạnh Hàn Vọng: “Kêu cậu lên thì không lên, thế mà mẹ nó lại trốn ở đây trút giận với tớ. ”
Cô lễ tân thấy Thẩm Thời Sâm như thấy cứu tinh: “Tổng giám đốc Thẩm. ”
Thẩm Thời Sâm phẩy tay ra hiệu cho cô ấy vào trong.
Vật họp theo loài, bạn bè cũng đều là bạn xấu.
Hàn Vọng không đáp lại, Thẩm Thời Sâm liếc nhìn theo ánh mắt anh.
Thôi Y Y đứng trong đại sảnh công ty, ánh đèn chiếu rọi lên người cô, gương mặt lộ rõ vẻ căng thẳng.
Cô gái nhỏ này nhìn qua cũng xinh đấy chứ.
Thẩm Thời Sâm đặt tay lên vai Hàn Vọng, khẽ tặc lưỡi: “Thái độ dịu dàng chút đi, cậu dọa cô gái nhà người ta sợ rồi. ”
“Còn là cô gái trong công ty tớ đấy. ”
Không biết câu nói này chạm vào chỗ nào khiến Hàn Vọng nổi giận, giọng anh trầm thấp đầy lạnh lẽo: “Câm miệng. ”
Thẩm Thời Sâm nhướng mày, nhìn Thôi Y Y, lại nhìn sang Hàn Vọng, môi nhếch lên: “Sao? Có hứng thú à?”
Khoảng cách gần cửa lớn, lời của họ Thôi Y Y nghe rất rõ qua lớp kính.
Cô nghe thấy Thẩm Thời Sâm hỏi Hàn Vọng có phải có hứng thú với cô hay không.
Thế nhưng giây tiếp theo, Hàn Vọng lại dứt khoát dời mắt đi.
Ba chữ lạnh như băng rơi xuống, khiến Thôi Y Y như rơi thẳng vào hầm băng.
“Không hứng thú. ”
Không mang theo cảm xúc, cũng không mang theo tình cảm.
Nói xong Hàn Vọng không thèm liếc cô thêm một cái nào nữa, quay người rời đi.
Một cơn đau nhói thắt ngang tim, Thôi Y Y nhắm mắt lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh báo cấp độ cao: Ngược tâm, cẩu huyết, ai không chịu được thì quay đầu nhanh còn kịp nhé.
CP phụ sẽ không quá dài, nhưng cũng rất ngược, cân nhắc trước khi đọc.
Sau này sẽ có ngoại truyện về gia đình ba người Tô Ngạn.
← Ch. 119 | Ch. 121 → |