Đánh thuốc
← Ch.15 | Ch.17 → |
Đầu của Phồn Du dưới tác dụng của thuốc dần trở nên mơ hồ, trong lúc này cô chỉ có thể duy trì được một chút minh mẫn ngắn ngủi.
Cô không thể tin được trong bữa tiệc này sẽ có người dám hạ dược, đồ uống và bánh ngọt trong bữa tiệc chắc chắn đã phải qua nhiều đợt kiểm tra, không thể nào không sạch sẽ được. Hẳn là tay chân của những người tham dự yến tiệc, nhưng những người này đều có thân phận uy quyền, ở bên ngoài bọn họ không thể làm ra chuyện lộng hành như vậy.
Rượu champagne và bánh ngọt cô ăn là do Chu Dịch đưa cho cô, nhưng Chu Dịch không có lý do gì phải đánh thuốc cô cả, nếu muốn cô, hắn chỉ cần trực tiếp mở miệng đề cập là được. Theo quan sát của Phồn Du, Chu Dịch không có tật xấu, trên giường cũng không có trò chơi nào quá dị thường, cô không tin việc này là do Chu Dịch làm.
Chẳng lẽ, Chu Dịch đánh thuốc cô không phải vì muốn ngủ với cô, mà là vì muốn đem cô tặng cho người khác? Vì việc này nên hắn mới cố ý đưa cô đến một góc khuất, sau đó đi vào nhà vệ sinh, để thiết kế cô, để cô một mình, sau đó hắn ta sẽ thông đồng với người đàn ông khác đến đây bắt cô đi?
Phồn Du hoàn toàn sợ hãi, cô hoảng sợ đứng dậy nhìn xung quanh, khuôn mặt của những tên đàn ông kia dần trở nên vặn vẹo, hệt như một con 🍳ц_ỷ. Cô kinh hãi liên tục lùi lại phía sau, suýt nữa hét lên. Cũng may vị trí này tương đối hẻo lánh, vẫn chưa có người nhận ra sự khác thường của cô, và cũng không có người nào tới đây tìm cô.
Sự sợ hãi tột độ xúc tác cho ⓗ.𝒶.𝐦 𝐦.𝐮.ố.п lên cao. Dược tính mãnh liệt sắp thiêu rụi lý trí và tỉnh táo cuối cùng của Phồn Du, hơi thở cô gấp gáp nặng nhọc, nhiễm màu tình dục, trong cơ thể như có ngọn lửa, mồ hôi chảy đầm đìa.
Ai sẽ cứu cô đây?
Không, cô không thể ở lại đây nữa, cô không thể bị những người đàn ông lạ đó bắt đi. Cô muốn trốn, cô muốn đối đầu với Chu Dịch, cô muốn hỏi hắn tại sao lại chán cô?
"Tiểu thư, cô có khỏe không?" Người phục vụ đến dọn đồ uống nhận ra sự khác thường của Phồn Du.
Phồn Du hoảng sợ, cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói 𝖗ц·𝐧 ⓡẩ·𝓎 nhè nhẹ lại phản bội cô: "Tôi, tôi muốn đi vệ sinh."
"Được, mời đi theo tôi, tôi sẽ đưa cô đến đó." Người phục vụ nhiệt tình dẫn đường cho cô, anh chỉ nghĩ chắc do cô lần đầu tiên đến đây nên có chút lo lắng.
Phồn Du nắm lấy túi xách của mình, theo sát đi theo, "Cảm ơn."
Khi vào đến nhà vệ sinh, Phồn Du lao vào khóa trái cửa.
Khách sạn cao cấp, cho nên nhà vệ sinh cũng rất sạch sẽ, không những không nhiễm một hạt bụi, mà còn được xông khói trầm hương, mùi vị cao cấp hơn nhiều so với nước tẩy toilet thông thường.
Phồn Du nằm xụi lơ trên bồn cầu, giờ cô đã hoàn toàn sa vào 𝒹ụ_c ✅ọ_𝓃_𝖌, trở thành nô lệ của tình dục.
Cô điên cuồng xé toạc chiếc váy của mình, chiếc váy trắng tinh khôi trang nhã bị kéo ra lộn xộn, nằm lỏng lẻo trên ✞♓â*𝐧 ✞♓*ể trắng nõn nà tinh xảo của Phồn Du..
Miếng dán 𝓃·ɢ·ự·c bị xé toạc rơi trên mặt đất, toàn bộ bộ п.ⓖ.ự.𝒸 𝖒ề_〽️ 𝖒_ạ_ℹ️ yêu kiều lộ ra ngoài không khí, đầu v* lả lướt tinh xảo tuyệt đẹp nhô ra bên ngoài, mê hoặc đàn ông hút vào trong miệng nhấm nháp.
Phồn Du vén chiếc váy dài lên quấn quanh eo, quần lót màu trắng đã ướt đẫm thấm ra vệt nước lớn, cô trực tiếp 𝒸ở.𝐢 🍳⛎ầ.n lót ra.
Phồn Du một tay nắm lấy bộ n-🌀-ự-𝖈 đầy đặn của bản thân, một tay nhanh chóng xoa xoa â/m h/ạch bên dưới, 𝖐♓οá*ℹ️ 𝖈*ả*〽️ mãnh liệt dâng trào, từng đợt nuốt chửng cô ngày càng cao. Cô ở trong phòng vệ sinh tự mình an ủi, không có bất kỳ ràng buộc đạo đức nào, chỉ có khát vọng theo đuổi tình dục.
Không đủ, không đủ, cô muốn nhiều hơn nữa.
Phồn Du gắt gao 🌜ắ.𝖓 m.ô.i dưới để ngăn mình khóc ra tiếng, có thể là do thuốc nên hạ thân 🌜*𝖍ả*𝓎 nướ*𝐜 nhiều hơn bình thường, d*m thủy theo bồn cầu chảy xuống mặt đất.
Di động Phồn Du vang lên, cô nhìn màn hình, là Chu Dịch gọi đến.
"Bảo bối nhỏ, sao em không có ở đây? Em đã đi đâu?" Giọng nói trầm thấp của Chu Dịch xen lẫn sốt ruột và lo lắng.
"Anh, anh tại sao lại làm như vậy? A, a a a a a ..." Bản năng khống chế của Phồn Du không được tốt lắm, chỉ có thể vừa khóc vừa truy hỏi hắn.
"Bảo bối, em làm sao vậy?" Microphone truyền đến tiếng 𝖗●ê●𝓃 𝓇●ỉ 𝖉â●Ⓜ️ đ●ã𝓃●ℊ làm Chu Dịch có chút hoảng sợ, hắn lên tiếng dò hỏi: "Bảo bối, em đang ở đâu? Trả lời tôi mau!"
"Em ở, em đang ở trong phòng vệ sinh." Phồn Du bức thiết [1] mong chờ Chu Dịch, cô khóc nức nở nói: "Mau đến đây cứu em... A a a..."
[1] bức thiết: rất cần thiết, đến mức không thể trì hoãn
Chu Dịch vội vàng đi vào phòng vệ sinh, hắn quan sát xung quanh, hiện tại không có phụ nữ ra vào, hắn nhẹ giọng kêu lên: "Bảo bối, em ở phòng nào? Mở cửa cho tôi".
Phồn Du ở trong phòng vệ sinh kéo cửa ra thành một khe nhỏ, Chu Dịch vội vàng vọt vào. Vừa bước vào, hắn nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Phồn Du đã hoàn toàn chìm đắm trong 🅓ụ-𝒸 𝖛ọ-ռ-𝖌, cùng với dáng vẻ câu hồn nhiếp phách kia, 𝖉●â●ⓜ đã𝖓●ɢ đến mức người ta muốn chơi đùa. Cặp vú đong đưa kịch liệt theo nhịp thở dồn dập, tiểu huyệt bên dưới không ngừng co rút phun ra d*m thủy.
"Bảo bối nhỏ, ai đã đánh thuốc em?" Khuôn mặt nghiêm nghị của Chu Dịch trở nên phẫn nộ, hắn sợ hãi ôm lấy Phồn Du vào trong lòng 𝓃●ɢự●🌜.
"Không phải là anh sao? Anh, Anh muốn đem tôi tặng cho người khác! Anh, anh là ..." Phồn Du chưa kịp nói xong, liền bị Chu Dịch chặn miệng lại, những lời chưa kịp nói đều bị hắn nuốt hết vào trong miệng.
"Tại sao tôi lại đem em tặng cho người khác?" Chu Dịch đú.✞ hai ngón tay thô ráp vào trong tiểu huyệt, huyệt thịt nhanh chóng quấn chặt lấy ngón tay hắn 𝐥-❗ế-m 〽️·ú·✝️, "Nhìn xem, non như vậy, mềm như vậy, tiểu bức m●ú●𝖙 chặt đến thế, cắm thế nào cũng cảm thấy không đủ, làm sao tôi có thể đem em tặng cho người khác."
Ngón tay Chu Dịch chuyển động, Phồn Du cắn lấy bả vai hắn, không tiếng động 𝐫·u·𝖓 𝖗ẩ·🍸 lên, ⓚ.𝒽o.á.ⓘ c.ả.m giống như hồng thủy mãnh thú [2] bị Chu Dịch dễ dàng khơi dậy, lại bị hắn dịu dàng an ủi. Ngón tay hắn từng chút một moi lộng tiểu huyệt, tìm tòi nghiêm cứu điểm G của cô.
[2]hồng thủy mãnh thú: thú dữ, chỉ những việc khiến người ta kinh sợ
"... A... Em chịu không được ... A ..." Phồn Du bị tình dục ép chảy ra nước mắt, nước mắt chảy đầy khuôn mặt nhỏ mềm yếu đáng yêu của cô, cô lắc đầu khó nhịn: "Cầu xin anh, cầu xin anh 🌜ắ_ɱ ⓥ_à_🔴, em muốn anh 🌜ắ·m νà·⭕ ... "
Các ngón tay có thể thay đổi linh hoạt, nhưng độ dài và độ dày không bằng côn th*t lớn của Chu Dịch, hạ thân Phồn Du trống rỗng đến nỗi cô muốn côn th*t lớn nhanh chóng 𝒽·ц·ռ·𝐠 ♓·ă·𝓃·🌀 cắm mạnh vào, muốn nó mãnh liệt lấp đầy cô.
Chu Dịch đã cứng đến lợi hại, dương v*t bị nghẹn đến mức có chút đau đớn, nghe được yêu cầu của Phồn Du, hắn tự nhiên không chút do dự phóng ra đại gia hỏa, bóp lấy eo cô trực tiếp đ·â·𝖒 mạnh vào.
Đường hầm chặt chẽ co dãn bị cây côn th*t to lớn đâ·ɱ 𝐯·à·🅾️ giãn ra đến cực hạn, hai người đồng thời thỏa mãn thở ra một hơi.
"Lớn quá, thật 💲ướⓝ·𝖌, Chu Dịch, anh thật là lợi hại, a... A a ..." Phồn Du ԁâ_𝖒 đã𝓃_ⓖ kêu lớn, hoàn toàn quên mất rằng lúc này bọn họ đang ở trong phòng vệ sinh
"Bảo bối ngoan, em hút thật giỏi." Chu Dịch ✞*♓*ở ⓓố*c, ngậm lấy vành tai Phồn Du.
Hắn nhấc một chân của Phồn Du lên bồn cầu, chân còn lại treo lên cánh tay của mình, trong tư thế con chó đang đi tiểu mà điên cuồng thọc vào r*ú*t r*ⓐ, cảm thụ được đường hầm của Phồn Du 🎋ẹ-ⓟ 🌜-♓-ặ-𝖙 ⓜú●✝️ lấy, giống như có vô số cái miệng nhỏ 👢_𝖎_ế_𝐦 cây côn th*t lớn.
Mỗi khi va chạm, xương mu và hai viên tinh hoàn nặng nề đánh vào cặp Ⓜ️.ô.ռ.ɢ mật đào phát ra tiếng bạch bạch vang dội. Mỗi lần 𝓇ú●т 𝓇●🅰️, bên trong tiểu huyệt liền trào ra lượng lớn d*m thủy, hoa huy*t như có lực hút cực lớn không ngừng giữ lại côn th*t thô to.
"Hừ, tiểu bức kẹp thật lợi hại." Da đầu Chu Dịch tê dại, hắn gặm cắn vai cổ Phồn Du, nói: "Đem nó cắm hư được không?"
Phồn Du mơ màng hét lên, "... A ... Được, cắm 𝖈·hế·t em đi ..." Móng tay cô 𝐛-ấ-⛎ 🌜𝐡-ặ-𝐭 vào bắp thịt rắn chắc của Chu Dịch.
Chu Dịch ⓛà-m ⓣì-𝖓-♓ đều rất phóng khoáng, sảng khoái lưu loát, hắn thậm chí không cần dùng quá nhiều kỹ xảo, chỉ đơn giản là mạnh mẽ thọc vào ⓡ_ú_✞ r_@ như vậy nhưng lại có thể an ủi mọi điểm nhạy cảm trong tiểu huyệt của Phồn Du, hắn thực sự quá thô bạo và quá dài, côn th*t thô to đ·â·〽️ sâu vào mọi nơi trong tiểu huyệt.
Kỹ xảo có thể bù đắp cho sự tiếc nuối của việc thiếu sức mạnh, nhưng đối với Chu Dịch, nó chỉ tồn tại là dệt hoa trên gấm [3] mà thôi.
[3] dệt hoa trên gấm: một câu thành ngữ, ý chỉ việc tô điểm thêm cho cái đẹp.
Phồn Du đã sớm bị Chu Dịch đưa lên cao trào, nếu là trước đây sau khi cao trào, cô sẽ thờ ơ tùy ý nằm đó, nhưng lần này do thuốc nên cô vẫn cảm thấy chưa đủ.
"A a a ... Chu Dịch, em còn muốn ..." Phồn Du gắt gao ôm chặt Chu Dịch không chịu buông tay.
"Được được, sẽ cho em, nhưng trước hết chúng ta phải đổi chỗ khác." Chu Dịch chỉnh lại váy trên người Phồn Du, sau đó 𝒸ở-ï á-𝐨 vest khoác lên người cô, vòng tay bế cô rời khỏi phòng vệ sinh.
Chu Dịch trực tiếp bế Phồn Du lên phòng tổng thống trên tầng cao nhất của khách sạn, mới vừa ném cô 🦵ê●𝓃 ɢ●𝐢ườ●n●ⓖ lớn, Phồn Du đã kiềm chế không được đẩy Chu Dịch 𝐥●ê●ⓝ 𝖌●❗●ườ●𝓃●🌀, ngồi lên eo hắn.
Cô gấp không chờ nỗi kéo áo sơ mi và quần tây của Chu Dịch, nôn nóng gấp gáp nhưng làm thế nào cũng không cởi được cúc áo sơ mi của hắn, cô nhào vào 𝖓·g·ự·c Chu Dịch khóc lớn lên.
Chu Dịch bật cười, phối hợp 🌜ở·ⓘ á·𝖔 sơ mi và quần tây của mình ra, nhẹ giọng mắng: "Tiểu sắc lang"
Phồn Du 𝒽-ô-ռ lên yết hầu của Chu Dịch, 𝒽ô-n xuống xương quai xanh và п.🌀ự.ⓒ, để lại trên đó một mảnh ấn ký nước miếng, cô học cách Chu Dịch ăn vú cô, ngậm lấy núm vú của hắn vào trong miệng mình mãnh liệt hút, Chu Dịch bị k*í↪️*ⓗ ✝️♓í↪️*𝒽 hừ nhẹ một tiếng, thì ra núm vú của đàn ông cũng nhạy cảm như vậy.
Phồn Du tiếp tục ♓.ô.ⓝ xuống, cẩn thận 🦵ℹ️.ế.〽️ láp tám múi cơ bụng săn chắc của Chu Dịch, nắm lấy cặp Ⓜ️*ô*ⓝ*g vô cùng cứng rắn của Chu Dịch trong lòng bàn tay nhào nặn, đầu lưỡi như rắn x.â.Ⓜ️ 𝖓.𝐡.ậ.𝐩 vào rốn hắn.
Chu Dịch hô hấp càng ngày càng nặng nề, thậm chí còn phát ra vài tiếng ⓡê·𝐧 г·ỉ k.♓ê.ц 𝐠.ợ.ℹ️, Phồn Du nghe thấy vậy thì càng hưng phấn, cô tát mạnh Ⓜ️ôռ-🌀 Chu Dịch một cái, hung ác nói: "Kêu ra tiếng!"
"Cô bé nghịch ngợm" Chu Dịch bất đắc dĩ nở nụ cười.
"Mau lên, em muốn nghe anh kêu." Phồn Du thúc giục, không ngừng châm ngòi đốt lửa trên người Chu Dịch, 🎋í🌜·𝖍 †♓·íⓒ·𝒽 thần kinh của hắn.
Cô cúi người ngậm lấy côn th*t to lớn của Chu Dịch, Chu Dịch không còn chịu đựng được nữa, nhẹ giọng ngâm nga. Phồn Du càng thêm dùng sức phun ra nuốt vào côn th*t lớn, dùng tất cả kỹ xảo của mình để làm cho Chu Dịch sung 𝖘_ư_ớ_n_𝐠, tiếng т●𝒽●ở ԁ●ố●𝖈 và ⓡ-ê-ռ r-ỉ của Chu Dịch giống như liều thuốc thôi tình, làm cho cô điên cuồng rơi xuống vực sâu.
Phồn Du nhổ cây côn th*t lớn trong miệng ra, nhắm vào tiểu huyệt của mình ngồi xuống, lập tức ⓢ*ư*ớ𝖓*🌀 đến mức ngẩng đầu lên thở dài. Cô mãnh liệt đong đưa eo nuốt lấy cây côn th*t dày nóng hổi của Chu Dịch, còn hắn cầm lấy hai bầu vú to mềm của cô chơi đùa.
"Ѕ_ư_ớ_𝖓_𝐠 không? Em chơi anh có 💲●ư●ớ●𝐧●𝐠 hay không?" Phồn Du giống như lưu manh, nói những lời 🅓*â*m đ*ãⓝ*🌀 mà Chu Dịch chưa từng hỏi nhiều.
"💲ư*ớ*𝖓*g muốn 𝖈ⓗ·ế·✞, cục cưng à." Chu Dịch chê sức lựa Phồn Du không đủ, cho nên hắn thẳng thắt lưng phối hợp đòi lấy cô.
𝐋à*Ⓜ️ ✝️ì*n*♓ thật là mệt, Phồn Du dần dần không chống đỡ được nữa, cô nằm trên 𝖓ℊự_🌜 Chu Dịch yếu ớt nói: "Mệt quá, em không làm được, Chu Dịch."
Chu Dịch lập tức xoay người áp đảo Phồn Du dưới thân, kịch liệt va chạm, "Em chính là yêu tinh."
Hai người ⓠⓤ*🔼*n 𝒽*ệ hết hiệp này tới hiệp khác, sau đó ♓ô*𝖓 nhau trò chuyện, cho đến khi dược tính trong cơ thể Phồn Du dần dần tiêu biến. Cuối cùng cả hai cũng kiệt sức, ôm nhau ngủ thiếp đi.
Phía đông mặt trời dần lên cao.
← Ch. 15 | Ch. 17 → |