Yến hội
← Ch.14 | Ch.16 → |
Buổi tối, trợ lý của Chu Dịch mang lễ phục và trang sức đến.
Chiếc váy dài trắng được thiết kế riêng, sang trọng với kiểu dáng đuôi cá hở lưng được tô điểm bằng kim tuyến lấp lánh, mộng ảo mà ưu nhã. Đôi giày Jimmy choo mang phong cách cổ điển, đầu giày mũi nhọn gót mảnh, phát ra ánh sáng lấp lánh chói mắt.
*giày Jimmy choo, giá khoảng 100-150 triệu một đôi
Sau khi Phồn Du mặc thử nó lên, cô lập tức bị vẻ đẹp của bản thân làm cho xao động, đẹp đến mức cô cảm thấy nếu bây giờ mang khăn voan lên thì cô có thể trực tiếp đến hiện trường đám cưới.
"Nhìn có đẹp không? Trông em có giống như cô bé Lọ Lem giẫm lên giày thủy tinh không ạ?" Phồn Du vui vẻ đi tới trước mặt Chu Dịch xoay một vòng.
"Đẹp." Chu Dịch duỗi tay ra, ôm lấy Phồn Du, đeo dây chuyền cho cô.
Phồn Du nhẹ nhàng vuốt ve chiếc vòng cổ kim cương lấp lánh trên cổ, nhướng mày nhìn Chu Dịch, "Em phải trang điểm thêm cho đôi mắt trở nên lấp lánh hơn, sau đó em sẽ trở thành người phụ nữ nổi bật nhất bữa tiệc."
"Tùy em." Chu Dịch nói: "Hình như em có vẻ rất thích những thứ lấp lánh này."
"Ha ha, bị anh phát hiện rồi, em rất dung tục phải không." Phồn Du có chút xấu hổ, cô không biết tại sao phẩm vị của mình không được cải thiện chút nào, khi còn là học sinh cô rất thích những thứ lấp lánh, các cô gái nhỏ khác cũng thích những thứ như vậy.
"Không, thẩm mỹ không có cao thấp, chỉ có khác biệt. Chỉ cần những thứ đó hợp với mình là được."
"Em không biết nó có phù hợp với mình hay không." Phồn Du chỉ nghĩ hình tượng tiêu chuẩn của công chúa chính là hào quang lấp lánh.
"Sự tỏa sáng của chúng sẽ không làm mất đi sự rực rỡ của em, hai người sẽ chiếu rọi lẫn nhau và bổ sung sức mạnh cho nhau." Chu Dịch vẫn chăm chú nhìn vào Phồn Du, ánh mắt dịu dàng đến mức có thể vắt ra nước.
"Em phát hiện ra miệng của anh rất ngọt nha, rất biết cách dỗ cho phụ nữ vui vẻ. Ai có thể chống lại cái bẫy dịu dàng này của anh hả?" Phồn Du duỗi tay ấn nhẹ lên môi mỏng của Chu Dịch.
"Vậy còn em?" Chu Dịch liếm lấy đầu ngón tay của cô.
Phồn Du như bị điện giật rụt tay lại, cô gian xảo chớp chớp mắt, "Em đã sớm nhìn ra âm mưu quỷ kế của anh rồi."
Nhưng vẫn rơi vào.
Hãy cẩn thận, nghĩ vô phản cố [2].
[2] nghĩa vô phản cố - 义无反顾: làm việc nghĩa không được chùn bước; đạo nghĩa không cho phép chùn bước (nguồn: sinhanhca. wordpress)
.........
Chu Dịch và Phồn Du đến sảnh tiệc, ở cửa ra vào có rất nhiều chiếc mặt nạ vũ hội cho khách chọn, có thể đeo hoặc không. Phồn Du suy nghĩ, quyết định cầm một cái đeo vào, cô sợ sẽ gây ra phiền phức cho Chu Dịch.
Sảnh tiệc được trang hoàng lộng lẫy và xa hoa hệt như những gì Phồn Du thấy trên TV, cô hít một hơi thật sâu, cảm thấy mình đang hít thở trong bầu không khí của nhân dân tệ [3].
[3]: ý Phồn Du là nơi này quá xa hoa, mà xa hoa thì tốn rất nhiều tiền, cho nên xung quanh toàn mùi tiền á quý dị
Phồn Du nhìn xung quanh đánh giá, đàn ông thì mặc vest mang giày da, quý bà thì ăn mặc lộng lẫy, người phục vụ mặc đồng phục đẩy xe rượu, nhìn quanh hoa cả mắt.
"Wow, cao cấp quá nha." Phồn Du nhỏ giọng nói với Chu Dịch.
"Em tới đây vài lần nữa sẽ cảm thấy nhàm chán." Chu Dịch cười nhẹ, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Phồn Du.
"Anh ơi, đằng kia là Kiều Mộ Nhất đúng không, mấy ngôi sao bên cạnh cô ấy đều là những minh tinh trong làng giải trí phải không ạ?" Phồn Du nắm lấy tay Chu Dịch, nhìn về phía đối diện.
"Đúng." Chu Dịch bình tĩnh hỏi, "Trong đó có thần tượng nào em thích không?
"Em đã quá già để theo đuổi các ngôi sao rồi ạ, em chỉ cảm thấy hơi phấn khích, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy người trên TV trong thực tế."
Những minh tinh đến đây không phải là người thấp bé nhỏ quyền của ngành giải trí, họ về cơ bản đều là ngôi sao hạng nhất, hạng hai, có lưu lượng lớn [4], một trong số họ là ảnh đế trẻ tuổi mới, có vô số người hâm mộ trên Internet.
[4] lưu lượng: là cụm từ đặc biệt dành riêng cho những minh tinh sở hữu cho mình lượng fan hâm mộ hùng hậu.
Hôm nay, Kiều Mộ Nhất mặc một chiếc váy dài màu đỏ cúp ngực, xứng với vẻ ngoài tươi sáng và mỹ miều của cô ấy, xinh đẹp lóa mắt, nổi bật giữa đám đông.
Cô ấy cầm ly rượu đỏ, chậm rãi đi về phía Chu Dịch và Phồn Du, sảnh tiệc giống như sàn catwalk của cô vậy.
"Này, Chu Dịch, Kiều Mộ Nhất đã nhìn thấy chúng ta, cô ấy đang đi lại tìm anh đấy." Phồn Du cảm thấy rất may mắn vì cô đã chọn mặt nạ ở cửa để đeo lên, mặc dù cô không biết Kiều Mộ Nhất có ấn tượng với cô trong buổi phỏng vấn ngày hôm đó hay không, nhưng nếu bị Kiều Mộ Nhất phát hiện ra nhất định sẽ rất thảm.
"Đừng lùi về phía sau." Chu Dịch ổn định lại thân thể đang có chút lắc lư của Phồn Du lại.
"Cô ấy rất cao và xinh đẹp, nếu em đúng bên cạnh chắc chắn sẽ bị cô ấy đè bẹp và che khuất hào quang, em nên tránh đi thì tốt hơn, đợi hai người nói chuyện xong em sẽ quay lại."
"Cô ấy xinh đẹp, em cũng xinh đẹp." Chu Dịch cảm thấy Phồn Du vẫn còn thiếu vài phần khí thế, "Em không nhận ra sao, đêm nay có rất nhiều người đàn ông theo dõi em."
"Thật sao? Tại sao em không nhận ra có người đang nhìn em." Phồn Du bí mật quan sát xung quanh, nghi hoặc hỏi: "Vậy tại sao họ không đến nói chuyện với em?"
"Bởi vì em là người phụ nữ của tôi."
Kiều Mộ Nhất bước đến ngày càng gần, cô ta vốn tưởng rằng Chu Dịch vẫn sẽ mời cô ta làm bạn gái như trước, trong mấy ngày liền chờ đợi cô ta đã từ chối lời mời của những người đàn ông kiệt xuất khác, nhưng cuối cùng cũng không đợi được lời mời của hắn. Lúc đầu còn nghĩ rằng hắn có việc nên không thể tham gia bữa tiệc lần này, cho nên cô ta đã lựa chọn tham dự cùng với ảnh đế mới Lương Sâm.
Điều khiến Kiều Mộ Nhất ngạc nhiên hơn chính là Chu Dịch không chỉ đến mà còn dẫn theo bạn gái mới, hai người bọn họ còn rất thân mật không giống như đang giả vờ.
"Chu tổng, đêm qua cảm ơn anh đã ở lại với em, em rất hạnh phúc." Kiều Mộ Nhất khéo léo nở nụ cười tao nhã [5] nâng ly với Chu Dịch, ánh mắt mang theo tìm kiếm quét qua Chu Dịch và Phồn Du.
Loại ý tứ không rõ ràng này rất dễ gây ra hiểu lầm lớn, nếu không phải tối hôm qua Chu Dịch trở về, Phồn Du khẳng định sẽ cảm thấy hai người bọn họ đã lăn trong phòng cả đêm. Trong lòng Phồn Du đối với Kiều Mộ Nhất dựng ngón tay cái, tâm tư của cô ta thật thâm trầm [6].
[5] tao nhã: thanh cao và nhã nhặn, dễ được cảm tình, yêu mến
[6] thâm trầm: sâu sắc và kín đáo. không dễ dàng để tâm tư, tình cảm cũng như ý nghĩ bộc lộ ra bên ngoài.
Phồn Du biết cách tốt nhất để đánh bại đối thủ chính là phớt lờ cô ta, cô giả vờ như không biết Kiều Mộ Nhất, vẻ mặt mờ mịt hỏi Chu Dịch: "Đây là ai vậy? Bạn của anh sao?"
Lòng Kiều Mộ Nhất hơi trầm xuống, hiện tại cô ta đang rất có độ hot, gần như đi tới đâu cũng có người nhận ra, sự xuất hiện của cô ta luôn khiến cho quần chúng vây xem náo loạn bàn tán, hiếm khi có người không biết đến.
Tuy nhiên, Kiều Mộ Nhất vẫn duy trì dáng vẻ hào phóng, mỉm cười nói với Phồn Du: "Chắc tiểu thư đây không để ý đến internet đúng không?"
"Ừ... Chu Dịch muốn tôi chỉ để ý đến anh ấy thôi, thật ngại quá." Phồn Du lôi kéo Chu Dịch làm lá chắn đỡ đạn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Chu Dịch nhìn Phồn Du với vẻ mặt "Thật hết cách với em", hợp tác giải thích: "Cô ấy là người mẫu Kiều Mộ Nhất của Lust, cũng là cộng sự hợp tác trong công việc của anh."
Sau đó, hắn giới thiệu Phồn Du với Kiều Mộ Nhất, "Đây là bạn gái của tôi, họ Phồn."
Kiều Mộ Nhất khó chịu, cô ta liếc mắt đánh giá Phồn Du, khẽ nhíu lông mày, như thể nhìn ra gì đó, nói: "Cô Phồn cho tôi cảm giác rất quen thuộc, chúng ta đã từng gặp mặt rồi đúng không? Tháo mặt nạ xuống cho tôi nhìn thử xem."
Tiếng nói vừa dứt, Kiều Mộ Nhất lanh lẹ duỗi tay ra, cố gắng tháo mặt nạ của Phồn Du xuống, Phồn Du sợ tới mức dựa lại gần Chu Dịch, Chu Dịch nhanh chóng phản ứng lại, trực tiếp giơ tay ngăn cản Kiều Mộ Nhất.
"Xin lỗi, Phồn tiểu thư có chút không thoải mái nên không thể tháo mặt nạ ra, cũng xin Kiều tiểu thư đừng làm khó người khác." Chu Dịch nhanh chóng buông tay Kiều Mộ Nhất, lên tiếng bảo vệ Phồn Du, lịch sự nói, mang theo hơi thở tức giận.
Hô hấp Kiều Mộ Nhất có chút kịch liệt, cô ta nâng cốc lên, nhấp một ngụm rượu vang đỏ rồi thờ ơ xin lỗi: "Tôi là người tương đối thẳng thắn, xin lỗi, Phồn tiểu thư." Dù tức giận đến mấy cũng phải duy trì hình tượng đẹp đẽ tao nhã, không hổ là người của công chúng.
"Không sao." Phồn Du cười nói.
Trước khi bầu không khí trở nên xấu hổ, Lương Sâm bước tới, thân cao chân dài, khuôn mặt đẹp trai tỏa nắng, khi cười lên lực sát thương rất lớn, khó trách nhiều người thích như vậy. Anh nâng ly với Chu Dịch, "Chu tổng, thật may mắn khi gặp được anh."
"Tôi cũng thật may mắn khi gặp được anh." Chu Dịch trả lời.
"Lần đầu tiên tôi thấy vị mỹ nữ này, những người mà Chu tổng mang đến thật là làm cho người ta kinh ngạc." Lương Sâm cười khen ngợi Phồn Du.
"Cảm ơn." Mặc dù Phồn Du không biết anh ta đang nịnh hót Chu Dịch hay đang khen mình chân thành, nhưng cô luôn rất vui khi nghe những lời khen đó.
Sau khi Chu Dịch và Lương Sâm tặng cho nhau một vài lời khen ngợi, Lương Sâm liền dẫn Kiều Mộ Nhất rời đi. Không lâu sau, một số ông trùm kinh doanh và những người mới nổi đến nói chuyện với Chu Dịch.
Họ nói về những lĩnh vực mà Phồn Du không am hiểu, cô ngơ ngác mỉm cười đứng bên cạnh Chu Dịch lắng nghe, thậm chí có lúc còn giả vờ nghe rất hiểu gật đầu với các ông trùm ấy.
"Cô gái này rất lạ mặt, đây có phải là tình mới gần đây của Chu tổng không?" Lưu tổng, kinh doanh Internet, không cố kỵ nói thẳng ra. Lưu tổng tai to mặt lớn dâm dục nhìn chằm chằm Phồn Du, trong trong ngo ngoe rục rịch ý nghĩ xấu xa.
Phồn Du hơi xấu hổ và cảm thấy ghê tởm, cảm giác bản thân như là một sản phẩm mặc cho nhiều người chỉ chỉ trỏ trỏ. Có lẽ, trong mắt những người đàn ông thành đạt này, phụ nữ cũng chỉ là thú vui tiêu khiển mà thôi.
Chu Dịch đem Phồn Du ôm vào trong lòng, ánh mắt sắc bén quét qua Lưu tổng, lễ phép nói: "Người yêu."
Lưu tổng nhìn thấy Chu Dịch cố ý bảo vệ Phồn Du, nghĩ rằng Chu Dịch mới có được cô không bao lâu, vẫn còn ở trong thời kỳ mới mẻ, vì vậy ông ta không thể mở miệng yêu cầu người, sau khi trò chuyện vài câu, ông ta xấu hổ bỏ đi.
Chu Dịch đưa Phồn Du đến một góc tương đối kín đáo, đưa cho cô một ly champagne và một chiếc bánh kem nhỏ.
"Đói bụng thì ăn một chút, tôi đi vệ sinh, em ngoan ngoãn ở đây đợi tôi đừng đi lung tung, nếu có người đến nói chuyện thì không cần quan tâm đến." Chu Dịch cẩn thận dặn dò Phồn Du.
"Vâng." Phồn Du gật đầu, "Em sẽ ngoan."
Chu Dịch vỗ đầu Phồn Du, sửa sang lại mặt nạ trên mặt cô, may mắn nói: "Cũng may là em đeo mặt nạ, em thật là vật nhỏ được nhiều người nhớ thương đến mà."
Chu Dịch đứng dậy rời đi, chân trước vừa mới rời đi, chân sau Kiều Mộ Nhất liền đi tới, trên tay cô ta cũng cầm một ly champagne, cô ta đặt champagne lên bàn, ôm cánh tay đánh giá Phồn Du.
"Có chuyện gì sao? Kiều tiểu thư."
"Hừ, cô đừng giả bộ ngụy trang." Kiều Mộ Nhất không kiên nhẫn chọc thủng lớp ngụy trang của Phồn Du, tự tin nói: "Tôi đã quan sát cô cả đêm, cuối cùng cũng nhớ ra, lần trước cô cũng đã tới buổi thử giọng của Lust đúng không? Cô chính là người lùn nhất trong đó, tôi rất có ấn tượng."
"Ừ... Kiều tiểu thư muốn nói gì sao." Vẻ mặt Phồn Du bình tĩnh, nhưng trên thực tế trong lòng cô đang rất hoảng loạn.
"Không muốn nói gì cả." Kiều Mộ Nhất khinh thường hừ một tiếng, "Nhưng mà cô thật sự rất lợi hại nha, bao lâu, một tháng sao? Một tháng đã tóm lấy được Chu Dịch, bản lĩnh cũng không nhỏ.".
"Quá khen." Phồn Du cũng không giả vờ nữa, dứt khoát trực tiếp bất chấp tất cả.
"Ồ, tôi khuyên cô không nên tự đắc quá sớm." Kiều Mộ Nhất không có dáng vẻ tức giận, cô ta đồng tình liếc nhìn Phồn Du, " Bởi vì cô chỉ là... quên đi, không nói nữa, để cô vui vẻ mấy ngày vậy."
Sau khi nói xong, Kiều Mộ Nhất bưng ly champagne tiêu sái [7] rời đi.
[7] tiêu sái: phóng khoáng, thanh cao
Bởi vì cái gì?
Phồn Du nghi hoặc suy đoán những lời Kiều Mộ Nhất nói, cô không biết cô ta có thực sự biết nhiều về chuyện của Chu Dịch hay không. Nhưng mà, sau khi nghĩ lại, Kiều Mộ Nhất có tai mắt rất nhiều, không biết cô ta thực sự có ý đồ hay chỉ đơn giản là châm ngòi ly gián? Bây giờ cô và Chu Dịch ở chung rất hòa thuận, hầu như không có tranh chấp gì lớn, cô cũng không cần giữ chuyện này trong lòng khiến bản thân cảm thấy không vui.
Phồn Du bắt đầu chuyên tâm vào việc ăn uống, những bữa tiệc xa hoa này có rất nhiều đồ uống và bánh ngọt cao cấp, Phồn Du thỏa mãn nếm thử từng món.
Sau một thời gian ngắn, khoảng một hai phút sau, Phồn Du cảm thấy có điều gì đó không ổn, toàn thân cô khô nóng, thân thể mềm nhũn ngứa ngáy khó nhịn.
Cô nhận ra được, mình bị người đánh thuốc.
← Ch. 14 | Ch. 16 → |