← Ch.17 | Ch.19 → |
" Vì ăn dấm chua cho nên không muốn nhìn thấy bóng dáng nàng sao?"
Tần Thúc nghe thấy câu sau bị Thái Hậu nương nương vô sỉ nói liền không thốt ra lời vội vội vàng vàng giải thích
" Đây là câu trong tiểu thuyết nói."
Tần Thúc giấu đầu hở đuôi bộ dạng giấu diếm không dám nhìn nàng, làm cho Liễu Thanh Đường cảm thấy càng thêm sung sướng. Nhớ tới lời thoại vừa rồi của nam nhân vật chính thường dùng, Liễu Thanh Đường ho khan một tiếng xốc chăn lên ngồi vào đuôi giường, mang theo ý cười nói với Tần Thúc.
" Tiểu yêu tinh, nói cho ta biết có phải là ngươi ghen không?"
Tần Thúc nghe vậy cả người chấn động, biểu tình trên mặt trong nháy mắt khó nói lên lời, cũng không biết vì câu nói tiểu yêu tinh, hay là ý tứ của lời nói, hoặc là cả hai đều có. Bất quá hắn rất nhanh liền phản ứng lại, liền trở về bộ dáng chất phác bình thường.
" Nô tài thân phận thấp kém, không dám có ý tưởng mạo phạm Thái Hậu nương nương."
Ăn dấm chua khi nào biến thành mạo phạm rồi, người này có nhất thiết phải tuân thủ bổn phận như vậy không? Ngẫm lại cũng đúng, kiếp trước hắn bên nàng nhiều năm như vậy cũng không thấy hắn có hành động gì khác thường. Bất quá Tần Thúc càng tuân thủ bổn phận càng khiến cho Liễu Thanh Đường cảm thấy hứng thú. Nàng thật ra muốn nhìn Tần Thúc thật sự có thể bước qua cái phòng tuyến kia không.
Mặc kệ hắn tự ti hay nguyên nhân gì, nếu nàng đã quyết định Tần Thúc đời này là người của nàng, nàng liền khiến cho Tần Thúc tự mình đi qua cái phòng tuyến không thể kia.
Liễu Thanh Đường hồi tưởng lại tình tiết của lời thoại liền lại gần từng bước, một tay nâng cằm Tần Thúc lên nhân tiện nói.
" Tiểu yêu tinh, không cần có tình gây sự."
Nghĩ nghĩ vẫn cảm thấy không đủ lại bỏ thêm một câu.
" Ngươi thích ăn dấm chua như vậy, ta nên bắt ngươi làm sao bây giờ!"
Muốn mama tìm đến cho nàng nhiều tiểu thuyết xem, quả nhiên là thập phần chính xác, ít nhất ở phương diện trêu đùa Tần Thúc nàng cảm thấy thuận buồm xuôi gió, cảm giác thật tốt, trong lòng Thái Hậu nương nương ngập tràn tự tin.
Tần Thúc không nói ra lời, tuy rằng biết không nên nhưng hắn vẫn không khống chế được giương mắt nhìn người trước mặt. Người nói những lời này thật là Thái Hậu nương nương sao?
Tiếp xúc đến ý cười tràn đầy trong mắt Thái Hậu nương nương, lông mi Tần Thúc run lên liền hạ mắt xuống. Nhưng bởi vì Liễu Thanh Đường mặc một lớp áo mỏng manh rộng thùng thình, chính bản thân nàng lại buộc lỏng lẻo, cho nên giờ phút này Tần Thúc hạ mắt vừa vặn nhìn thấy ẩn hiện cái yếm màu trắng và một vùng hơi nhô lên.
Phản ứng đầu tiên của Tần Thúc là nhanh chóng dời đi ánh mắt, nhưng bởi vì quá kích động nên động tác khá lớn liền bị Thái Hậu nương nương phát hiện, vì thế Liễu Thanh Đường liền cúi đầu nhìn chính mình vạt áo có chút mở rộng, trừng mắt nhìn động tác né tránh của Tần Thúc, nàng ác liệt nở nụ cười, lập tức vươn tay cởi cái yếm mình đang mang.
" Tần Thúc ngươi xem."
Mọi người đều như thế, đột nhiên có người kêu tên chính mình sẽ theo bản năng nhìn qua, cho nên Tần Thúc còn chưa thành công xua tan hình ảnh vừa rồi trong đầu, quay lại liền bị vật xuất hiện trước mắt làm cho sợ ngây người.
Thái Hậu nương nương trong tay cầm một cái yếm trắng, trên mặt còn khéo lẽo thêu cành liễu. Mới vừa rồi động tĩnh hắn là nàng mới từ trên người cởi ra, cho nên THái Hậu nương nương giờ phút này chỉ mặc một kiện áo lót, cổ áo nhìn thấy rõ ràng còn có hai khỏa bồng đào...... Tần Thúc lại yên lặng đem mặt chuyển về phía mạn giường.
Liễu Thanh Đường thấy hai tai hắn không che dấu được màu đỏ khóe miệng độ cong càng lúc càng lớn, cuối cùng liền cười rộ lên. Nàng một bên cười một bên chụp lấy bả vai Tần Thúc nói.
" Tần Thúc, ngươi vừa rồi xác định là đã nhìn thấy rõ ràng sao? Ta chính là vì thấy ngươi ghen nên mới đặc biệt muốn an ủi ngươi, muốn hay không nhìn xem lại thêm vài lần. Ta cho phép ngươi xem, cơ hội này cũng không phải là thường xuyên có thể có đâu ~"
" không.... . không nhìn...... không.... nô tài là nói, nô tài không dám...."
Tần Thúc có chút ấp úng vội vàng nói, gắt gao nhìn chằm chằm mạn giường, cơ hồ đem nói đó đào thành một cái động để chui vào.
Liễu Thanh Đường cười đủ xoay người ngồi trên giường liền kéo Tần Thúc cùng. Thấy hắn vừa muốn quay đầu, Liễu Thanh Đường buồn cười áp tay lên mặt hắn bắt hắn nhìn chính mình.
" Được rồi ta choàng chăn là được, ngươi tránh cái gì, không muốn nhìn thấy ta?"
" Tốt lắm, đừng quỳ ta không phạt ngươi, ngươi ngồi đi."
" Dạ, nô tài tạ ơn nương nương."
Tần Thúc cẩn thận theo tư thế quỳ thành ngồi, trong lúc đó Thái Hậu nương vẫn dựa người ngồi bên hắn, cho nên hắn ngay cả hô hấp cũng chỉ dám thở nhẹ. hắn ngồi đó tận lực không cho bản thân mình động đến Thái Hậu nương nương, chân tay có vẻ co quắp.
Liễu Thanh Đường thấy hắn bộ dáng không biết cho chân đi đâu liền trực tiếp động thủ đem chân hắn áp thẳng lại đem chăn trực tiếp đắp lêm, còn đem tay hắn đặt lên trên chăn. Vì thế liền thành 2 người ngồi song song ở trên giường, trên người đắp cùng một cái chăn.
Tần thúc bị sắp xếp tư thế sau cũng không dám động đậy, chỉ lẳng lặng nhìn cái chăn. Bỗng nhiên hắn cảm thấy bên vai chợt nặng, Thái Hậu nương nương tựa đầu lên vai hắn.
" Tần Thúc, hôm nay ở thư phòng ngươi ấp úng là vì ăn dấm chua sao?"
Tần Thúc như trước không biết nên trả lời như nào, nhưng Liễu Thanh Đường cũng không có ý tứ muốn nghe hắn trả lời, nàng tiếp tục nói.
" Ta cùng nàng từ nhỏ liền quen biết, chúng ta là bằng hữu tốt lắm, trước đây còn cùng nhau ngủ cơ."
Tần Thúc không lên tiếng nhưng trong lòng đã một phen ứa vị chua, khiến trên miệng hắn ê ẩm.
" Nàng trước đây thật yên tĩnh nghe lời, ở trong mắt mọi người là đứa nhỏ nhu thuận, tuổi còn nhỏ đã bắt đầu xem sách thuốc nhận thức dược liệu. Nhưng ta lại bất đồng, ta thích nghịch ngợm nơi nơi gây sự, theo cách nói của cha ta chính là đứa nhỏ thích phá phách chủ ý xấu xa đặc biệt nhiều. Ta cả thấy Tố Thư cũng không thích cả ngày xem mấy thứ kia, cho nên từ nhỏ đến lớn mỗi lần ta làm chuyện xấu đều sẽ lôi kéo nàng làm cũng, muốn làm cho nàng vui vẻ."
" Ta trước đây cùng nàng trốn đi xem hoa đăng, hai người thiếu chút nữa lạc sau đó ta liền nắm tay nàng khóc ở ven đường ngăn cản tuần binh ban đêm, làm cho bọn họ đưa chúng ta về nhà, về sau ta thiếu chút nữa bị phụ thân đánh. Ta còn lặng lẽ mang nàng đi hồ sen nhà ta hái sen, kết quả nàng không cẩn thận ngã xuống, ta vội vã kéo nàng lên cũng bị kéo xuống cuối cùng hai chúng ta lăn lộn ở trong vũng bùn hô người kéo lên, làm gia nhân một phen sợ hãi. Còn có khi đó tỷ tỷ của ta muốn vào cung, ta sinh khí phụ thân cùng ca ca không ngăn nàng lại, cảm thấy tỷ tỷ không cần ta, liền cùng Tố Thư đi đào giun, nhân cơ hội bọn họ ngủ trưa, thời điểm nha hoàn không chú ý bỏ vào giày cha ta, ca ca còn có tỷ tỷ"
" Cha ta thường mắng ta nhưng chưa từng đánh ta bao giờ, bất quá có một lần hắn thật sự sinh khí, ca ca tỷ tỷ chưa kịp ngăn lại, hắn đánh cho ta ở trên giường nằm một ngày. Ngày đó ta nằm trên giường cắn hạt dưa, Tố Thư ở một bên mếu máo khóc tay tách hạt dưa, nàng trước đây đều là như vậy, thích khóc lại nhát gan."
Liễu Thanh Đường nói xong, trên mặt có chút phiền muộn. Nàng đại khái là đã già đi, bắt đầu thích nói chuyện lan man, cũng có thể là vì Tần Thúc ở bên cạnh khiến cho nàng phá lệ cảm thấy an tâm, không tự giác nghĩ đem mọi chuyện nói cùng hắn. Chuện vui vẻ này cùng người thương chia xe một chút, liền giống cùng hắn trải qua sự việc, trong lòng luôn cảm thấy vui vẻ lại quyến luyến.
Kỳ thật đã qua rất nhiều năm, nhưng nàng ngẫu nhiên vẫn mộng thấy những cảnh tượng.
Hoặc là mộng lúc còn nhỏ mỗi ngày hè sau giờ ngọ cùng Tố Thư tránh ở bụi hoa, không cẩn thận ngủ thẳng đến mặt trời chiều ngả về phía tây, làm cho bọn hạ nhân nháo nhào đi tìm. Hoặc mộng phụ thân lần đầu tiên cầm tay nàng dạy nàng viết chữ, kết quả khi buông tay nhìn đến tay nàng bị niết đỏ, có chút kích động mang nàng đi bôi dược. Mộng ca ca đi mua cho nàng mứt quả, nhưng nàng ăn phải đau bụng bị phụ thân răn dạy, nàng ở một bên nhìn sốt ruột, ca ca liền lặng lẽ hướng nàng nháy mắt ý bảo hắn không có việc gì. Mộng tỷ tỷ ôn nhu chải đầu cho nàng, một bên nhẹ nhàng hát nàng nghe, giọng ca uyển chuyển giống chim sơn ca.
Mỗi sự kiện nàng đều dị thường nhớ rõ, ngược lại sau khi tiến cung mười năm, nàng rất nhiều sự việc đều không nhớ rõ. Chỉ cảm thấy sau rất nhiều năm mỗi ngày đều là những sự việc giống nhau lặp đi lặp lại, không thay đổi cũng không ngoại lệ, đến thời điểm liền đi dạo trong cung điện.
Nàng không muốn lặp lại cuộc sống kiếp trước nữa, không muốn đem chính bản thân mình bức thành một khuôn đúc sáo rỗng, cảm giác đó phi thường không tốt.
Giống lão thái thái nhớ lại chuyện cũ, Liễu Thanh Đường lại nghĩ tới chuyện lúc đấu, vốn chỉ vì không muốn nhìn bộ dạng hắn ghen, kết quả không ngờ lại đi quá xa. Vì thế nàng tiếp theo nói đem tâm trí hương về câu chuyện Tố Thư, làm bộ lơ đãng nói.
" Lúc nhỏ Tố Thư cũng thích bám ta, còn nói về sau trưởng thành cũng muốn cùng ta, nếu không sau này có một chuyện xảy ra, nàng có khả năng sẽ ở nhà ta không đi."
Tần Thúc nghe đến đây liền cảm thấy ngũ vị tạp trần vị chua trôi nổi ở trong khoang miệng. Dương thái y từ nhỏ liền ở cùng Thái Hậu nương nương, nhìn Thái Hậu nương nương từ nhỏ cho đến bây giờ, mỗi hành động lời nói cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện. trên sách nói " Thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư" đại khái chính là như các nàng vậy.
Nếu Thái Hậu nương nương không phải Thái Hậu, có lẽ các nàng sẽ ở cùng nhau. Nam tử như Dương thái y trong sáng ôn hòa như ánh trăng đứng bên người nàng nhất định càng thêm thích hợp. Ý thức được điểm này Tần Thúc có chút khó chịu không biết nên là thế nào cho phải. không có gì so với chuyện biết người trong lòng mình cũng với người khác xứng đôi là khó chịu cỡ nào.
Tần Thúc phát hiện trong lòng mình trừ bỏ chút đau lòng, giờ phút này thế những còn có một chút may mắn, may mắn Thái Hậu nương nương vào cung, nếu không hắn chỉ sợ cả đời này không thấy được nàng, lại càng không có chuyện nàng dựa gần như vậy, nghe nàng nói chuyện.
Nhưng là nghĩ đến Thái Hậu nương nương hiếm khi có bộ dạng vui vẻ, đều là bởi vì không thể cùng Dương thái y cùng một chỗ, Tần Thúc liền cảm thấy chút may mắn này cũng thay đổi vị.
hắn là người như vậy, loại sự tình cảm thấy may mắn cũng chỉ dám biểu lộ trong lòng chính bản thân mình tự khinh bỉ, hắn làm sao có khả năng cùng Thái Hậu nương nương có cái gì. Cho dù giờ phút này hắn ngồi bên cạnh càng gần như vậy, hắn cũng không dám có một chút động tác dư thừa nào, sợ làm không tốt sẽ bị chán ghét, loại tâm tình sợ hãi này theo Thái Hậu nương nương đối với hắn ngày càng tốt mà trở nên rõ ràng. Có lẽ đối với Dương thái y, hắn ngay cả ghen tị cũng không có tư cách.
" Nương nương, người thực thích Dương thái y sao?"
Có lẽ bầu không khí yên bình khiến Tần Thúc lần đầu tiên có chút không khống chế được liền hỏi, mở miệng xong hắn liền ý thức được chính mình quá phận, nhưng lời đã nói ra liền không thể thu hồi. Kỳ thật hắn cũng hiểu được, bất luận đáp án nhất định là khẳng định, hắn cố ý muốn hỏi cũng bất quá chính là muốn bản thân hiểu rõ đến tột cùng thân phận của mình là gì.
Liễu Thanh Đường vốn định trả lời thích, nhưng nhìn biểu tình của Tần Thúc không biết vì sao, ma xui quỷ khiến lời định nói liền biến thành.
" Tố Thư là bạn khuê phòng thân thiết của ta, nàng là cô nương ngươi đừng ăn dấm chua."
Tần Thúc khiếp sợ nhìn nàng, Liễu Thanh Đường sờ sờ mũi hắn liền véo một chút có chút nhụt chí than thở.
" Chuyện này trong chốc lát không thể nói rõ ràng, tóm lại ngươi biết thì biết vậy, giữ kín cho ta thật cẩn thận đừng để ai biết."
Việc này kỳ thật không nói là tốt nhất, bất quá nếu là Tần Thúc nàng nguyện ý tin tưởng hắn. Hơn nữa cũng không biết vừa rồi vì cái gì nhìn đến ánh mắt hắn như vậy, bỗng nhiên nghĩ muốn nói cho hắn. Thấy Tần Thúc thật lâu không có phản ứng, Liễu Thanh Đường lại một phen nhéo hắn " Nghe thấy không?"
" Dạ, nô tài hiểu rõ."
Tần Thúc hồi phục tinh thần nhẹ giọng trả lời. Giờ khắc này hắn cảm thấy thực vui vẻ.
Liễu Thanh Đường kinh ngạc liếc hắn một cái, người này cười rộ lên thật đúng là.... có đủ cứng ngắc, có lẽ hắn cần luyện tập nhiều mới có thể tự nhiên một ít, bất quá nghĩ thì nghĩ vậy nhưng khóe miệng nàng không khống chế được cũng nhẹ nhàng nhếch lên.
← Ch. 17 | Ch. 19 → |