Vay nóng Tima

Truyện:Lời Tuyên Ngôn Của Trung Khuyển Hoạn Quan - Chương 17

Lời Tuyên Ngôn Của Trung Khuyển Hoạn Quan
Trọn bộ 83 chương
Chương 17
0.00
(0 votes)


Chương (1-83)

Siêu sale Shopee


Nhìn Tần Thúc bộ dáng chật vật đáng thương, nội tâm Liễu Thanh Đường một phen do dự, có phải nàng đùa giỡn quá mức.

Nhưng nàng chính là thích nhìn nét mặt khó xử của Tần Thúc. Liễu Thanh Đường là một người cứng cỏi không chịu khuất phục, chuyện gì cũng chính tay mình làm lên, bởi vậy nàng hơi có chút tự mãn, cảm thấy không có việc gì có thể làm khó nàng, cũng thích đem tất cả sự việc nắm trong lòng bàn tay. Nhưng bên người nàng lại có thêm một tổng quản Tần Thúc, Liễu Thanh Đường thừa nhận hắn là người có khả năng, có thể vì nàng giảm đi không ít mệt mỏi.

Mỗi lần hắn bày ra bộ dáng.

" Bất kể chuyện gì ngài giao ta đều có thể làm tốt, không cần lo lắng, đương nhiên không cần người khác gánh vác "

không hiểu sao Liễu Thanh Đường luôn thấy khó chịu.

hắn đối với mọi chuyện đều là như vậy, đều tự cố gắng bắt bản thân làm cho thật tốt, quá trình vĩnh viễn không nói đến, thời điểm báo cáo cũng vô cùng đơn giản, chuyện này đã làm xong, sự kiện kia đã hoàn thành. Liễu Thanh Đường không hỏi đừng hòng hắn nói, cho dù hỏi cũng là hỏi một câu đáp lại một câu, nửa ngày không nói thêm được câu nào. Biểu tình khi đứng trước mặt nàng luôn bình tĩnh không dư thừa cảm xúc, giống như trong mắt không nhìn thấy thái độ của bất luận kẻ nào.

Nếu như không phải dùng hắn thật thuận tay lại giảm bớt nhiều phiền toái, Liễu Thanh Đường có đôi lúc thật sự muốn dùng vạt áo thắt chết hắn.

Kiếp trước Liễu Thanh Đường thật đúng là không phát hiện được Tần Thúc sẽ có lúc bộ dạng khó xử. Nhưng bây giờ còn chưa phải ba năm sau khi hắn làm tổng quản, hơn nữa nàng còn chưa biết hắn đối với chính mình có tâm tư.

Kết quả khi đối với hắn có kiên nhẫn, liền phát hiện người này trêu đùa hắn thật tốt lắm.

Cho đáng đời ngươi kiếp trước luôn bày ra bộ dạng không có chuyện gì có thể làm khó ta, hiện tại liền biết khó xử rồi.

trên mặt Liễu Thanh Đường không có ý cười, nhưng nội tâm lại đang sung sướng cười to. Nếu mỗi ngày đều có thể nhìn Tần Thúc bị nàng trêu đùa nói không lên lời, khuôn mặt mang vẻ bất đắc dĩ, sắc mặt khó xử, sau tai ửng đỏ.... . ai nha nghĩ đến thât khiến nàng cảm thấy hưng phấn.

Nội tâm Thái Hậu nương nương thập phần cầm thú, đối với vẻ khó xử của Tần Thúc chính là mặc kệ.

" Tần Thúc ngươi trở về đem bất mãn với Dương Tố Thư đều viết ra cho ta, sau bữa tối liền đem đến đây, mặt khác, không thể thiếu dưới mười nguyên nhân, nếu không ngươi buổi tối liền ở trong đây quỳ một đêm."

Đương nhiên không cho nàng được đáp án hài lòng cần bị phạt, về phần phạt hắn quỳ gối làm sao...... Liễu Thanh Đường chính là muốn nhìn bộ dáng hắn càng thêm khó xử.

Tần Thúc bị Thái Hậu nương nương vặn hỏi những chỗ sơ xót trong vấn đề nhất định không bỏ qua, bóng dáng thập phần tiêu điều cứng ngắc.

Tần Thúc đi rồi, mama với Đào Hiệp mới tiến vào trong điện. Cùng Liễu Thanh Đường ở chung nhiều năm hai người liền trước tiên phát hiện chủ tử nhà mình đang cao hứng, không khỏi nhìn nhau cười.

" Chủ tử, có chuyện tốt gì sao? xem ngài cười vui vẻ như vậy."

Mama dâng trà cho Liễu Thanh Đường cười cười hỏi.

" Mới vừa rồi làm khó Tần Thúc, hiện tại cảm thấy thật vui vẻ."

Vốn tưởng rằng nàng vì Dương thái y hôm nay lại đây mà vui vẻ, không nghĩ tới nguyên nhân lại là chuyện này, xem ra chủ tử đối với Tần Thúc kia thật để bụng. Bất quá nghe chủ tử nói loại ngữ khí này, mama liền không nhịn được đồng tình một chút với Tần Thúc ở trong lòng. Nàng đã rất lâu không thấy chủ tử dùng ngữ khí muốn làm chuyện xấu nói chuyện.

" Bất quá, Tần Thúc hôm nay tựa hồ có chút khác thường, hắn giống như đối với Dương Tố Thư có chút thành kiến, bọn họ trước đó có từng đụng chạm qua sao?"

Liễu Thanh Đường dùng ngữ khí nghi hoặc tay xoay xoay tách trà.

Đào Hiệp chợt cười phù một tiếng nói.

" Chủ tử tốt của ta, ngài thật sự muốn biết Tần Thúc hôm nay vì cái gì bất thường sao?"

" Nghe ngươi nói có vẻ ngươi biết nguyên nhân? Đến đây, nói cho chủ tử, chủ tử thưởng ngươi 1 phong bao."

Liễu Thanh Đường cười đối với Đào Hiệp ngoắc tay

" Hắc hắc, nô tỳ đa tạ chủ tử ban thưởng "

Thấy chủ tử nhà mình trên mặt có nét tò mò, Đào Hiệp ho khan một tiếng nói.

" Tần Thúc hắn ăn dấm chua của Dương thái y."

" Ngươi nói là Tần Thúc.... . ghen tị?"

Liễu Thanh Đường đầu tiên có chút giật mình, lập tức không biết nghĩ đến cái gì, liền một tay che miệng cười thành tiếng, một hồi lâu cũng không có ý tứ dừng lại.

" Chủ tử, ngươi làm sao vậy?"

mama bất đắc dĩ trừng muội muội chỉ sợ thiên hạ không loạn này, tiến lên nhẹ giọng hỏi.

Liễu Thanh Đường che miệng cười nhẹ

" không có việc gì, ta chỉ là đang nghĩ biện pháp nào tốt để trừng phạt Tần Thúc~"

Nàng không nghĩ Tần Thúc sẽ ghen. Trong tiểu thuyết không phải khi hai người ghen đều thích cãi nhau ầm ĩ nói một chút từ ngữ sao? hắn nhưng thật tốt tính, trước tiên liền quỳ xuống thỉnh tội.

Liễu Thanh Đường cho tới bây giờ chưa ăn qua dấm chua, không thể lý giải loại cảm giác này. Nhưng là Tần Thúc ghen vì nàng, bởi vì Dương Tố Thư là nữ tử, chỉ cần nghĩ đến Tần Thúc biết được Dương Tố Thư là nữ tử, không biết sẽ có biểu tình gì, chỉ nghĩ thôi Liễu Thanh Đường đã thấy vui vẻ muốn cười. Đến lúc đó nhất định phi thường phấn khích, nàng đã muốn nhanh chóng thấy được.

Mang theo tâm tình chờ mong, Liễu Thanh Đường dùng xong bữa tối, trước rửa mặt liền leo lên giường chờ Tần Thúc đến, còn phất tay đuổi mama có thần sắc quỷ dị cùng Đào Hiệp có chút hưng phấn.

Cho dù cảm thấy khó xử không muốn, nhưng Tần Thúc cũng sẽ không để nàng chờ đợi lâu, Liễu Thanh Đường không biết vì sao mình lại có thể chắc chắn như thế.

Sau đó cơ hồ khi chính nàng vừa chuẩn bị tốt, Tần Thúc quả nhiên đi tới. Liễu Thanh Đường nằm ở trong chăn không có ý tứ muốn đứng dậy, Tần Thúc chỉ có thể kiên trì đi sát vào, hướng nàng đưa " Bài tập" đã làm tốt cho nàng xem rõ ràng.

trên mặt tờ giấy viết là lý do đối với Dương Tố Thư bất mãn, không bằng nói là miêu ta ưu điểm của Dương Tố Thư. Viết một đống lớn ca ngợi sau đó kết cục bỏ thêm một câu.

" Căn cứ vào những điều kể trên, nô tài đối với Dương thái y không có chút bất mãn, thỉnh Thái Hậu nương nương minh giám."

Liễu Thanh Đường hoài nghi có phải Tần Thúc nghe các tiểu cung nữ đàm luận, sau đó trực tiếp chép vào. Hơn nữa chép sao làm cho người ta nhìn ra hắn không có chút gì không tình nguyện, thật đúng là thần kỳ.

Nhìn trên giấy viết thái y phong thần tuấn tú, quân tử tài đức, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, thậm chí còn nói nàng là công tử thế gia không dung tục, không nhận ra trong lời nói bạn tốt có nửa điểm giống nữ nhi, Liễu Thanh Đường vừa buồn cười, vừa đau đầu.

" Ta không hài lòng."

Liễu Thanh Đường đẩy đẩy tờ giấy, tận lực mặt lạnh nói.

Tần Thúc nghe xong lời này cũng không có ngoài ý muốn, ngược lại nhẹ nhàng thở ra thấp giọng trả lời.

" Nô tài đến gian ngoài quỳ."

" Chậm đã, ta có nói ngươi quỳ gối ở đâu sao?"

" Thỉnh nương nương phân phó."

Đối với Tần Thúc mà nói, không cần hỏi hắn vấn đề kia, quỳ gối như nào đều không có quan hệ.

Nhưng là hiển nhiên hắn lại một lần nữa bại ở tay Thái Hậu nương nương

" Đến quỳ trên giường đi."

Liễu Thanh Đường nói xong theo chăn vươn vươn chân chỉ trên giường.

" Nếu ngươi muốn ta nói cái gì từ chối, ta chỉ có thể tự mình đem ngươi tha lên đây."

Nhiều lần phản kháng mong manh không có kết quả, Tần Thúc buông tha giãy dụa cẩn thận cởi giầy, chậm rãi lui đến cuối góc giường, sống lưng thẳng thắn dán tại mạn giường khắc hoa, ngay cả áo ngủ bằng gấm của THái Hậu nương nương đều không chạm đến một chút.

" uy Tần Thúc, ta cảm thấy bên chân hở."

Liễu Thanh Đường đối với câu nệ của Tần Thúc miễn cưỡng hô.

Tần Thúc đang bảo trì trấn định quỳ gối nghe vậy ánh mắt di chuyển hướng lên trên đưa tay vén chăn cho Thái Hậu nương nương tốt lắm.

Sau đó ngay tại dưới mí mắt hắn, Thái Hậu nương nương giơ chân lên, chăn lại rồi loạn.

Tần Thúc lại yên lặng dịch chăn cho nàng. Liễu Thanh Đường lại đá chăn, hắn lại dịch chăn. Cuối cùng vẫn là Liễu Thanh Đường nhịn không được mở miêng, nàng đem tay vỗ trên chăn vang lên ba ba.

" Xem không hiểu ý tứ của ta sao? Ta cho ngươi quỳ gối lên chăn thuận tiện giúp ta đè nặng chăn!"

Quỳ gối trên chăn không phải mềm mại hơn sao, cố tình lui xuống góc cứng rắn như vậy làm gì. Nàng cũng không phải thật sự muốn phạt quỳ hắn, người này như thế nào sao không biết nhìn sắc mặt, Liễu Thanh Đường âm thầm bĩu môi.

Lần này Tần Thúc không có cự tuyệt, giúp nàng đem chăn vén tốt, liền quỳ lên, vừa vặn chặn lại khả năng bị hở.

Thấy hắn thật sự nghe lời đè nặng lên chăn, Liễu Thanh Đường lại cả thấy nhàm chán, theo dưới gối đầu lấy ra một quyển tiểu thuyết ném cho Tần Thúc.

" Đọc đi, để ta xem ngươi nhận thức mặt chữ đã tốt chưa."

Tần Thúc vốn nghĩ sẽ là sử ký, du ký, thi từ, ca phú các loại, nhưng là nhìn đến trên mặt bìa viết [ Kiều phi của lãnh khốc Vương Gia] hắn liền hiểu được đây là quyển được gọi là " Cấm Thư "

" Nga, lần trước ta đang đọc đến hồi đệ thập ngũ, ngươi đọc tiếp là được."

Từ chỗ mama tìm cho nàng một chút tiểu thuyết để hiểu biết tình yêu nam nữ sau này, Liếu Thanh Đường còn có một cái yêu thích, chính là xem tiểu thuyết.

Có chút tiểu thuyết hoàn hảo, tuy rằng không giống sự thật nhưng là tốt xấu có thể giết thời gian, còn có một chút lời thoại làm cho người ta xem nhịn không được cả người chấn động, nghĩ đến nhân vật bên trong đối thoại liền thực không biết nói sao. Giống như bản Tần Thúc đang cầm trên tay, nàng tìm riêng bản này vì muốn cùng Tần Thúc chia sẻ loại cảm giác không xong này.

" A.... . Vương gia.......... Người làm ta đau......"

"............ Tiểu yêu tinh, ngươi đừng động, ngươi sắp bấm......."

Thanh âm không hề phập phồng vẫn kiên trì đến đoạn này, Tần Thúc rốt cuộc không đọc nổi nữa, bàn tay nắm quyển sách có chút trắng bệch, hơi hơi hé miệng lại không phát ra một chút âm thanh nào.

Liễu Thanh Đường không nghe nội dung, nhưng lại luôn thưởng thức biểu tình biến hóa của Tần Thúc. Theo vẻ mặt của hắn có thể nhìn thấy hắn bị đả kích rất lớn đánh sâu vào, vài lần muốn bỏ quyển sách xuống nhưng lại yên lặng nhịn xuống, Liễu Thanh Đường nhìn xem cảm thấy thập phần sung sướng.

Nàng tâm tình nhất thời tốt liền chủ động nói.

" một đoạn này bỏ qua đi."

Động tác Tần Thúc lập tức giở qua một tờ khác, tựa như nhìn thấy cái gì bẩn này nọ.

" Tiểu yêu tinh...... ngươi nói ngươi vì cái gì lạnh lùng cố tình gây sự.... những nữ nhân kia đều là ta gặp dịp thì chơi, chỉ có ngươi là người ta yêu thương nhất."

" Ta mặc kệ...... ngươi không được gặp lại những nữ nhân này... ngươi phải tiễn bước các nàng, "

" Ngươi lại muốn hồ nháo cái gì."

" Ta là ghen a...."

Liễu Thanh Đường nghe đến đó ách xì một cái, mơ hồ nói.

" Tần Thúc vừa rồi câu kia ta không có nghe rõ, ngươi nói lại một lần xem."

" Ta.... là ghen a...."

Liễu Thanh Đường lại phất phất tay

" không có nghe rõ, đọc lại."

" Ta là ghen a."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-83)