Lời nguyện ước cho…Chuyến tàu Tốc Hành và Lễ Phân Loại
← Ch.06 | Ch.08 → |
Isabella kéo cái rương đồ to khủng bố của mình đi dọc theo hành lang của toa xe, lắc lư lắc lư qua lại không ngừng. Thỉnh thoảng có vài cậu chàng tỏ vẻ muốn mời cô vào toa ngồi chung với họ nhưng cô đều từ chối, cô muốn tìm Harry Potter, bởi vì phải bám theo nhân vật chính thì tiết mới có thể thay đổi được. Nhưng sao mà cái tàu này nó dài lê thê thế chứ?Cô sắp bò rạp xuống hôn sàn tàu rồi đây... Có ai tới giúp đứa trẻ đáng thương này đi mà...
"Isabella?Trời đất, mặt bạn làm sao vậy?Mau vào đây ngồi đi, toa này còn trống lắm nè. Harry giúp mình một tay với"- Đang lúc nguy cấp bỗng nhiên một giọng nói khá quen thuộc vang lên bên tai cô. Một đầu tóc đỏ với khuôn mặt đầy tàn nhang lồ lộ hiện ra, sau đó hai người nhanh chóng giúp cô đẩy hành lý vào bên trong rồi đóng sầm cửa lại. Isabella khó chịu nhăn mặt, nhưng kịp nói được một câu cảm ơn với cậu bạn Ron, sau đó lảo đảo ngồi phịch xuống băng ghế. Cô tin là nếu đi thêm chút nữa thể nào cũng nằm bẹp dí trong bệnh thất Hogwarts mất!
"Cảm ơn, tôi có thể ngồi đây được chứ?Trước giờ tôi không quen việc đi tàu lắm nên hơi khó chịu một chút."- Isabella lên tiếng hỏi, ôm ôm cái trán ngu ngốc của mình vỗ vỗ vài cái nhìn Ron Weasley và Harry Potter
"Được, được mà, toa này chỉ có mình tôi và Harry thôi"- Ron bắt đầu ấp úng, cầm một gói kẹo ở trên tay.
"Bạn cứ thoải mái đi. Mà bạn không sao chứ?Nhìn bạn không được khỏe lắm đâu" - Harry ngồi đối diện lên tiếng, lần đâu tiên cậu mới được thấy một người nhăn nhó như vậy khi lên tàu đấy.
"Không, tôi không sao đâu, cảm ơn. Trước giờ tôi không có đi tàu nên hơi khó chịu thôi... Tên tôi là Isabella Willace, hai người có thể gọi tôi là Isa, xin chào"- Isabella cuối cùng ngồi thẳng dậy, lấy lại được phong độ vốn có của mình, bắt đầu nở một nụ cười- tuyệt chiêu khi nói chuyện với một ai đó của cô, và cả đời cô chưa bao giờ thất bại lần nào cả.
"Tôi là Harry Potter... Bạn trông rất quen thuộc, cậu có phải cô bạn đã tặng tôi cây kem sô cô la ở Sở thú đó không?- Harry ngờ ngợ hỏi.
"Bạn còn nhớ tôi à?"
"Tất nhiên rồi, cảm ơn bạn nhiều lắm. Cây kem đó rất ngon"
"Không có gì đâu. Mà thôi, các bạn ngồi đây đi, mình muốn đi dạo một chút cho dễ chịu, lát nữa mình quay lại sau"- Isabella lên tiếng, đoán chừng tên Draco kia và đám đồng bọn của cậu ta sắp mò tới. Cô cũng mới bắt đầu mọi thứ thôi, tốt nhất nên tránh xa đống rắc rối phiền phức kia, huống hồ chi cô đã gây thù chuốc oán với thằng nhóc kiêu căng đó rồi.
"Vậy thì bạn cứ đi đi... mà bạn muốn một ít ăn sô cô la không Isa?"- Harry hỏi, bởi vì trên tay cậu đang cầm một con nhái sô cô la kèm theo ảnh giới thiệu trống trơn của cụ Albus Dumbledore. Isabella nhìn rõ ràng một cái, thấy cụ từ từ chen lại vào trong khung hình của thẻ trò chơi, chòm râu dài trắng như thác đổ được vắt ngang qua vai áo chúng màu tím ánh sao sáng chói. Sau lớp kính nửa vầng trăng, cụ nháy mắt với cô một cái cực kỳ có chủ đích. Isabella chỉ cười cười, mở cửa toa để không khí từ bên ngoài luồng vào trong, nói:
"Không, tôi không thích bọn ếch nhái lắm. Nhưng hai bạn sẽ không phiền nếu tôi lấy một ít kẹo đủ vị chứ?"
"Bạn cứ lấy đi, tụi tôi còn nhiều lắm"- Ron lên tiếng trước, miệng còn nhai món bánh bí ngô trước đó, hào phóng đưa kẹo cho cô. Isabella liền nhận lấy, nói một câu cảm ơn rồi rời đi.
Con tàu lại tiếp tục tăng tốc độ, bên ngoài cửa kính đã không còn nhìn thấy những cánh đồng lúa vàng hay những mái nhà có ống khói nghi ngút mùi bột bánh mì nữa, mà thay vào đó là cảnh quan còn khá hoang sơ của núi rừng nước Anh, dòng sông uốn khúc quanh co và đồi núi cây phủ xanh rờn. Isabella vừa ăn kẹo dẻo vừa đi dạo ngắm cảnh đẹp, cô có nghe thấy tiếng mếu máo của cậu bạn Neville vì mất con cóc của cậu ta, bên cạnh là bóng dáng cô nàng Hermione tóc xù nâu đất. Cảm thấy hơi tức cười kiểu dễ thương, cô lén rút từ túi áo chùng mới toanh ra cây đũa phép của mình, vẫy đũa thì thầm một câu mà mình từng luyện tập khá nhiều:
"Accio, Trevor"
Lời vừa dứt, một bóng đen bay cái vèo từ toa sau tới rồi rớt cái bịch xuống lòng bàn tay cô. Isabella nhăn mặt nhìn con cóc mắt to tồ tồ ở trên tay, như trước đã nói, cô cực kỳ ghét mấy con này. Nhưng cô cảm thấy nên lấy ấn tượng tốt với mọi người, nên cô quyết định cầm nó đi tới chỗ hai người kia.
"Xin lỗi, có phải hai người muốn tìm con này không?Tôi thấy nó đang nhảy loanh quanh ở toa sau"
"Trevor. Cảm ơn bạn nhiều"- Neville mập mạp đáng yêu hô lên, vươn hai tay béo mập ra nhận lấy con cóc, miệng vẫn còn thút thít không ít. Hermione ở bên cạnh cũng thở ra, để lộ mấy cái răng cửa khá to của cô nàng, hất hất mái tóc dày sau đó mở giọng bắt chuyện trước:
"Cảm ơn bạn nhiều, chúng tôi đi tìm nó nãy giờ mà không thấy ở đâu cả. Nhân tiện, tôi là Hermione Granger. Hy vọng chúng ta sẽ làm bạn vui vẻ"
"Tất nhiên, tôi cũng hy vọng như thế. Tôi là Isabella Willace"
"Bạn là cô gái đó sao?Willace- một trong những dòng tộc cao quý và thuần chủng nhất của đất nước Pháp, đối tượng để kết hôn cực kỳ lý tưởng cho các gia đình thuần chủng nếu muốn duy trì dòng máu. Tôi cũng thuộc rất nhiều sách nói về dòng tộc của bạn, có phải dì của bạn từng đoạt huy chương Merlin Tam đẳng không?Tôi thấy trong Sacred Twenty-Eight (hai mươi tám gia đình thần thánh) cũng nhắc qua đến dòng tộc của bạn, nhưng không ghi rõ lắm vì dòng tộc của bạn thuộc nước Pháp. Không ngờ hôm nay tôi có thể gặp qua hai người nổi tiếng vậy, thật là vinh hạnh"
Hermione nghe xong thì kêu lên, hai mắt sáng rỡ như đèn pha ô tô làm Isabella phải bật cười nói cảm ơn. Cô nàng này đúng thật là vô đối mà, mặc dù cách nói chuyện có hơi cao kỳ một chút nhưng thật là dễ thương. Isabella nói chuyện qua với cô nàng thông thái này vài câu, sau đó tiếp tục ăn kẹo dẻo đủ vị, đi dạo tiếp. Nãy giờ cô toàn ăn được mấy vị ngon, chắc chắn lần này cũng không tệ đâu.... Nhưng sau đó thì cô đã nhanh chóng hối hận...
"Cay quá... vị ớt Cayenne... chết rồi a"
Isabella vội vã nhả viên kẹo kinh hoàng kia ra, nhưng cảm giác cũng không khá hơn chút nào... bình thường cô không thích ăn cay, mà loại ớt Cayenne này độ cay rất cao, một chút bột là đủ chết ngất rồi. Viên kẹo này lại chơi luôn vị ớt tươi, bảo cô làm cái gì bây giờ?Tuyến mồ hôi bắt đầu vã ra như tắm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như hơ lửa nóng... Cô cần cái gì đó hạ cay, nhưng xung quanh không có ai cả... Đúng ngay lúc đó, trước mặt từ đâu xuất hiện một bình sữa, không hề do dự, Isabella lao tới giật bình sữa kia, đổ sạch vào miệng.
"Này... khoan đã. Isabella?"
Bình sữa kia vừa hết thì vị cay cũng giảm đi khá nhiều, Isabella nghe người kia gọi tên thì giật cả mình, quăng luôn cả bình sữa xuống sàn tàu rồi ngẩng đầu lên nhìn. Trước mặt cô chính là khuôn mặt đẹp trai với mái tóc nâu quen thuộc - Cedric Diggory, người đang khá bối rối trợn to mắt nhìn cô. Isabella liền lên tiếng phân trần:
"Anh... anh Cedric... em... à em không có cố ý đâu. Ừm... em ăn phải viên kẹo ớt Cayenne nên mới mượn tam bình sữa của anh. Em... em xin lỗi, để em đền lại cho anh"- Cô vội vã cúi xuống nhặt bình sữa lên, nhưng Cedric đã chặn cô lại, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một chiếc khăn tay.
Thật ra Cedric vô cùng ngạc nhiên, anh cũng không ngờ được việc gặp cô ở đây, còn giật lấy bình sữa anh đang cầm mà uống cạn. Vất vả lắm anh mới thoát được đám con gái đeo bám kia, còn chưa kịp thở thì đã bị cô bé này làm cho giật cả mình. Nếu như không nhận ra là cô thì e là anh đã lên tiếng không vui rồi, trước giờ anh rất ghét người khác đụng chạm vào đồ đạc của bản thân.
"Cảm ơn anh, nhưng em không thể lấy được"
"Không sao, em cứ cầm lấy đi, không cần phải trả lại cho anh đâu"- Cedric mỉm cười lộ ra hàm răng trắng sáng, đưa khăn tay cho cô sau đó liền rời đi. Isabella nhìn anh đi xa dần, rồi lại cúi xuống nhìn chiếc khăn trong bàn tay... Cái người này... thật là...
Lúc cô trở về toa tàu thì Harry và Ron đã mặc xong áo chùng phù thủy, đồ ăn mua cũng hết sạch không còn một mẩu. Bên ngoài trời thì ngày càng tối, mặt trời đã biến mất sau những đám mây và bầu trời có màu tím thẫm. Isabella kể lại cho hai người kia việc cô nhai phải viên kẹo ớt Cayenne (tất nhiên không bao gồm món khăn tay miễn phí) làm ra một trận cười lớn trước khi đoàn tàu dừng lại hẳn.
Người từ trong khắp các toa trên dưới bắt đầu ùa ra, đông đúc, xô đẩy nhồi nhét nhau như món bánh kẹp thịt được bày bán trong cửa hàng thức ăn nhanh. Rồi thì xô đẩy, té ngã là điều khó tránh khỏi, nhưng thật may là cuối cùng cả bọn cũng xuống được một sân ga khá nhỏ và tối mịt mờ. Thời tiết ban đêm của đất nước sương mù thì luôn luôn bị phủ mờ và lạnh giá, nên run cầm cập là điều khó tránh khỏi, Isabella gần như chui rúc vào bộ áo chùng đen của mình. Bất chợt một bóng dáng cao lớn bất thình lình xuất hiện giữa màn đêm, với ánh đèn nhấp nháy lơ lửng trên đầu tụi học sinh. Nếu như không nhìn rõ, có khi sẽ hét to lên hoặc lăn ra ngất ngay tại chỗ!
"Học sinh năm thứ nhất, năm thứ nhất lại đây!Harry, khỏe không?"- Gương mặt quái dị đầy lông lá của lão Hagid hớn hở hiện ra, sau đó xua đám nhỏ năm nhất đi theo lão qua một con đường khác, rồi băng qua mặt hồ lạnh giá tiến đến cánh cửa tòa lâu đài lấp lánh như ánh sao- Hogwarts. Giống hệt như những gì trong truyện nói qua, giáo sư McGonagall xuất hiện đưa tụi học sinh vào sau đại sảnh đường, giải thích sơ qua việc phân loại vào từng Nhà một. Mấy đứa học trò bắt đầu đua nhau nhào nháo, bàn tán việc phân loại, còn nghe anh chàng Ron nói về việc làm phép thuật, hay cô nàng Hermione lẩm bẩm mấy câu thần chú đã học chuẩn bị xài tới. Isabella thầm cười vui vẻ, nhưng cô khá im lặng vì cũng không muốn phá vỡ không khí, thêm phần hấp dẫn.
Một thời gian dài tưởng chừng như cả thế kỳ trôi qua, tụi học sinh năm nhất cũng được lùa vào đại sảnh đường. Nơi này quả thật giống như trong tưởng tượng của cô: Có lẽchính là nơi rộng nhất trong tòa lâu đài, được thắp sáng bằng hàng ngàn ngọn nến lơ lửng trên từng dãy bàn dài đặt đầy cốc và dĩa vàng lấp lánh. Phía trên đầu hoàn toàn lồng khung kính, thấy được bầu trời đêm đen như nhung cùng hàng vạn ngôi sao chói sáng rực bầu trời... Cả bọn đứng trước những ánh mắt chằm chằm từ các học sinh của các Nhà khác nhau, quay lưng về dãy bàn dành cho giáo viên. Giáo sư McGonagall đặt chiếc nón phân loại lên chiếc ghế cao bốn chân trước mặt... Phải nói rằng cái nón xấu cực kỳ, đã vậy con dơ hầy, rách rưới, và lung tung mọi chỗ.
Cái nón bung miệng ra và bắt đầu ca bài ca giới thiệu, và đón nhận một tràng vỗ tay nồng nhiệt khi kết thúc. Isabella nhìn thấy Harry lo lắng bồn chồn, và anh chàng Ron thì lẩm bẩm lẩm bẩm cái gì đó. Từng người từng người nhanh chóng được phân loại... Isabella biết cô sẽ là người cuối cùng, nên cũng chẳng quá bồn chồn gì, chỉ đứng đó mà chăm chú nhìn từng người trong bộ ba vào nhà Gryffindor. Một màn chào mừng Harry Potter của hai anh em sinh đôi Weasly quả thật rất ấn tượng, Isabella mỉm cười với cậu một cái rồi chăm chú tiếp tục chờ đợi. Anh chàng Ron nhìn như bị ai đó quăng màu xanh lá chuối khi ngồi lên ghế, phải một thời gian thì nghe chiếc nón hô Gryffindor.
"Isabella, Willace"- tiếng của giáo sư McGonagall vang lên dõng dạc, không hiểu sao cô lại có cảm giác mọi ánh mắt đều hướng về phía mình. Cô hít một hơi thở thật sâu, sau đó đến ngồi lên chiếc ghế, đặt cái mũ lên trên mái tóc bạch kim. Ngay sau đó, một giọng nói vang lên bên tai cô:
"Ai cha, một cô bé tuyệt vời đây, có lẽ mi sẽ tỏa sáng trong tương lai đấy... hy vọng sự lựa chọn của ta sẽ giúp mi thành công."
"GRYFFINDOR"
← Ch. 06 | Ch. 08 → |