Kẹo mừng (2)
← Ch.09 | Ch.11 → |
Ban đêm, bởi vì 𝖍·ô·𝐧 lễ của Kiều nhị thiếu gia, nhà chính Kiều gia đèn đuốc sáng trưng, nóc nhà phảng phất cũng bị thanh âm cười đùa thổi bay, ở xa cũng có thể nghe được náo nhiệt bên trong.
Mà Sở Ninh giờ phút này lại lén lút đi tới một con đường nhỏ, bởi vì uống rượu hơi nhiều, bước chân có chút nghiêng ngả lảo đảo, thật vất vả mới tìm được thang máy khẩn cấp mà Kiều Tước nói, ấn cửa thang máy liền nhanh chóng vọt vào, đến khi cửa đóng lại mới nhẹ nhàng thở ra.
Tuy rằng cậu là cô nhi, lại là nhân viên tạp vụ trong câu lạc bộ Kiều Thời Chiếu, nhưng Kiều Tước vẫn thực hiện tất cả các loại lễ nghi cưới hỏi đàng hoàng cho cậu, một cái cũng không thiếu, nên hôm nay cậu mới bị khách khứa đuổi theo chúc rượu, mới ra tình trạng này, hơn nữa lại là dưới tình huống ăn mặc phiền phức như vậy - -
Áo cưới trên người Sở Ninh là do Kiều Tước tự tay thiết kế, vòng cổ nhung trắng phác họa ra cần cổ 𝖒-ả-𝐧-h ⓚ-♓ản-h của Sở Ninh, váy trắng bằng lụa bồng bềnh để lộ ra bờ vai trắng nõn cùng xương quai xanh tinh xảo, làn váy ɱề·ⓜ mạ·i nhìn như bảo thủ kỳ thật lại được thiết kế xẻ tà, mỗi lần bước đi liền lộ ra đôi chân thẳng tắp trắng mịn, cùng mắt cá chân tròn trịa được bao trong đôi giày cao gót.
Trong một ngày cậu phải thay đổi nhiều bộ quần áo như vậy, hơn nữa khách mời nhiều như mây, sắp mệt c.hế.ⓣ rồi, may mắn đây là bộ đồ cuối cùng phải thay trong hôm nay. Kiều Tước không muốn để cho người khác nhìn cậu nên mới bảo cậu về trước.
Nghĩ đến Kiều Tước bây giờ còn đang ở dưới lầu chống đỡ khách khứa nháo đến điên loạn, Sở Ninh đau đầu mà xoa huyệt thái dương, chính mình được giúp đỡ bảo hộ mà còn phải uống nhiều như vậy, Kiều Tước vẫn luôn thay cậu chắn rượu chỉ sợ đến lúc say cũng chưa về.
"Đinh - - -" thang máy lên tới lầu, cửa mở ra, Sở Ninh đi ra ngoài nhìn hành lang dài cấu trúc phức tạp theo phong cách châu Âu, dựa vào ấn tượng hôm trước đến xem thử quanh co lòng vòng xung quanh, thật vất vả mới nhìn đến bức tranh sơn dầu treo trên hành lang ngoài phòng tân 𝒽·ô𝐧·, đang cười cười muốn đi qua, bỗng nhiên lại bị một bóng người cao lớn từ trong lối nhỏ chỗ tối đi ra đè lên tường.
"Cứu... Ưm!" Nửa lưng trần của Sở Ninh dán lên vách tường, theo bản năng phản kháng nam nhân trước người, sợ hãi kêu ra tiếng. Mới vừa hô lên một tiếng, miệng đã bị ôn nhu che lại, bàn tay kia mang theo mùi rượu, nhưng cơ thể mang theo nhiệt độ ấm áp cùng với một ít hương nước hoa còn sót lại thì cậu rất quen thuộc.
"Bảo bối, em thật đẹp." Kiều Tước một thân áo bành tô, tóc vuốt keo, ngũ quan không thể bắt bẻ, bởi vì không được che đậy mà càng có vẻ mê người.
Nhưng hắn lại giống như mê mẩn mà dùng cái mũi cao thẳng cọ cọ sau cổ Sở Ninh, sườn mặt mang theo chút ửng hồng do uống rượu, nhẹ nhàng cười một cái: "Là của anh."
Sở Ninh đã uống rượu, dưới sự giam cầm của hắn càng thêm độ·ռ·🌀 ⓣ·ì𝐧·𝒽, giờ phút này nghe được hắn cười, nghe câu nói tràn ngập tính chiếm hữu kia, chân càng thêm mềm, giọng nói mang theo chút 𝐪_⛎_ÿế_𝖓 𝐫_ũ ngửa đầu nhìn hắn: "... Vâng... Là của anh..."
Nửa cái lưng tuyết trắng duyên dáng của Sở Ninh lộ ra, bị vách tường cọ đến ngứa ngáy, ngón tay Kiều Tước ☑️ц●ố●ⓣ ѵ●𝖊 sống lưng cậu, dọc theo đ_ườ_𝖓_ɢ ↪️_o_п_ⓖ một đường đi xuống, trên môi cũng không nhàn rỗi, từ xương quai xanh một đường ⓗô.n đến đầu v* đang lộ ra, lông mi hắn rũ xuống, tựa hồ đang chăm chú nhấm nháp 𝐭.♓.â.п t.h.ể này, giọng nói trầm thấp không buông tha cho cậu: "Bảo bối, ăn mặc hở hang như vậy là để cho ai nhìn, hửm?"
"... A a... Anh... Cho anh... nhìn... A..." Sở Ninh bị động tác ái muội không đồng nhất của hắn trêu chọc đến đứt quãng rên lên, nhìn Kiều Tước mặc một thân tây trang nghiêm túc nhưng lại ở trước ռ-🌀ự-ⓒ sau lưng mình làm chuyện hạ lưu, mắt to 𝖘●ư●ớ●ⓝ●🌀 đến ướt đẫm, chỉ hận không thể cởi hết quần áo ra để cho hắn có thể hưởng dụng hoàn toàn núm vú kia cùng với cơ thể của cậu.
Kiều Tước vừa lòng mà cười, ngón tay linh hoạt từ bên kẻ hở của sườn xám vói vào phía trong, dọc theo cái đùi bóng loáng một đường sờ lên, sờ đến cánh 𝖒*ô*n*ⓖ vừa non vừa mềm lại vểnh, nếu bây giờ xốc váy lên nhất định có thể thấy được mặt trên cánh 𝐦.ô.ռ.𝖌 tuyết trắng đã nhiễm màu hồng nhạt.
Kiều Tước ν.ⓤố.𝖙 ☑️.3, động tác tràn ngập ý vị sắc tình, môi lưỡi 𝐥𝖎·ế·ⓜ 𝒽ô·п vành tai Sở Ninh, đầu lưỡi linh hoạt mang theo tình dục 👢*ℹ️ế*〽️ láp lỗ tai mẫn cảm của cậu, giọng nói càng thêm trầm thấp: "Bảo bối, có mặc đồ lót mà anh chuẩn bị cho em không?"
"... A... Ha..." Sở Ninh chịu không nổi động tác của hắn, sườn mặt nhiễm đỏ, lỗ tai với cần cổ đều phiếm hồng, nghiêng đầu không nhìn hắn, răng nanh 𝐜ắ.ⓝ 𝖒.ô.𝖎, mơ hồ không rõ mà nhỏ giọng nói: "... Có mặc."
"Vậy sao?" Bàn tay Kiều Tước không khách khí mà xẹt qua bẹn đùi Sở Ninh, sờ đến cái quần lót nhỏ ren trắng mặc như không mặc, ngón tay thon dài cách lớp quần lót chà xát côn th*t cùng với tinh hoàn, cảm giác được 𝐭♓â·𝖓 †h·ể Sở Ninh khẽ run lên, mới tiếp tục đ●â●m đến bướm nhỏ phía dưới, vẫn như cũ ăn nói lưu manh bên tai cậu: "Quả nhiên đã mặc."
"... A... Ô... Anh đừng sờ..." T𝐡●â●𝐧 ⓣ♓●ể Sở Ninh giống như bị điện giật mà run lên một chút, cậu nhìn về phía hành lang dài tùy thời sẽ có người đi tới sau lưng nam nhân, có chút khẩn trương, nhưng nam nhân vẫn còn đang giống như sắc lang mà đùa giỡn cậu, động tác kia làm cho cậu có thể cảm giác được bướm 𝒹â●𝐦 đang 𝒸hả·ÿ 𝓃ướ·↪️ róc rách, lỗ nhỏ thực tủy biết vị không nhịn nổi muốn bị lấp đầy.
"Thật sự không muốn anh sờ sao?" Ngón tay Kiều Tước không hề lưu luyến bên ngoài, bỗng nhiên dọc theo sợi vải ren thọc vào, đẩy ra hai mép bướm ướt đẫm, trêu chọc cái lỗ ◗â-ⓜ còn đang 𝖈ⓗả_🍸 𝖓ướ_ⓒ, cười nói: "Nếu không muốn thì sao bé ⓓ_â_〽️ lại ướt như vậy chứ?"
"... A... Ưm..." Sở Ninh bị 🎋íc·♓ ⓣ·𝐡í·𝒸·𝖍 🎋_ẹ_🅿️ 🌜♓_ặ_т chân, cũng kẹp luôn tay hắn vào giữa hai mép đùi, đỏ mắt trừng hắn: "... Còn... Còn không phải là do anh chơi ướt sao..."
Nói xong cậu cũng thấy ngượng ngùng, bỗng chốc ngậm chặt miệng.
Kiều Tước bị bộ dáng nhỏ này của cậu câu dẫn đến trong lòng giật mình, thu tay, mũi cao cọ qua gương mặt Sở Ninh, lông mi phớt qua lông mi cậu, động tâm nỉ non: "... Vợ ơi."
Đôi mắt Sở Ninh trừng lớn, quay đầu lại nhìn hắn lại bị Kiều Tước 𝒽·ô·п lấy. Hắn cẩn thận li-ế-〽️ ⓗ-ô-𝐧 bờ môi Sở Ninh, chậm rãi đẩy mở hàm răng cậu, cùng cậu môi lưỡi quấn quít, động tác giống như đang đối đãi với vật báu vô giá lại ngập tràn tính chiếm hữu làm cho trái tim Sở Ninh kinh hoàng, đây là lần đầu tiên mà Kiều Tước nghiêm túc 𝒽ô●ռ cậu như vậy, không mang theo tình dục, chứa đầy quý trọng, cậu đã sắp tin là Kiều Tước thật sự thích cậu.
Giống như là đang nằm mơ..
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Ⓗô_𝓃 Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Hoàn thành xong một nụ ⓗ-ôп-, hai người khó khăn tách rời, giữa môi còn kéo ra một sợi chỉ bạc 𝐝*â*𝖒 mĩ, Sở Ninh giống như là bị mê hoặc, dọc theo sợi chỉ bạc kia mà ⓗô.𝖓 lên, cánh tay trắng nõn quấn lấy cổ Kiều Tước, ngón tay đ●ộ●n●ℊ 𝖙ì𝐧●𝒽 mà vuốt tóc hắn, trên hành lang chỉ còn lại một đôi nam nam đang ⓗ·ô·ⓝ nhau cùng với tiếng nước và tiếng 🌴_𝒽_ở 𝐝_ố_↪️ nhỏ vụn giữa hai người.
Kiều Tước vốn đã có chút say, càng 𝐡.ô.п thì cơn say càng mãnh liệt, vòng eo đong đưa, cái m_ôⓝ_ℊ đâ*m về phía trước, quái vật khổng lồ trong quần tây một chút lại một chút mà đ●â●𝖒 𝐯à●𝖔 Sở Ninh.
"... Ô... A..." Sở Ninh nhịn không được vặn vẹo eo phối hợp, bàn tay dọc theo 𝐧ℊ*ự*𝖈 hắn xuống đến lớp quần tây phía dưới, ⓣ.♓.ở dố.c giúp hắn kéo khóa quần ra, tay nhỏ vói vào kéo quần lót xuống, giải phóng dương v*t dữ tợn một tay không cầm hết kia.
"... A... Tay bảo bối thật mềm..." côn th*t Kiều Tước đưa đẩy trong lòng bàn tay cậu vẫn chưa thỏa mãn, cái tay nóng lên đẩy ra váy cậu, làm cặp đùi ngọc kia hoàn toàn lộ ra ngoài cùng với cái quần lót nhỏ dây ren không thể che được thứ gì kia, dương v*t cương cứng thuận theo 𝒹_ụ_𝖈 ✔️ọ_𝖓_🌀 nguyên thủy mà thẳng lưng, đưa hông đỉnh vào cái lớp ren rỗng tuếch ở giữa, môi mỏng có kỹ xảo mà làm cho nhóc con dưới thân càng thêm độ_ⓝ_g т_ìռ_♓.
"... Ưm a... A..." Sở Ninh bị hắn 𝒽.ô.ⓝ đến ý loạn tình mê, cặp đùi tuyết trắng ngoan ngoãn gập lại, phối hợp mà quấn lấy eo Kiều Tước, làm cho Kiều Tước càng thuận tiện đâ-ⓜ ✌️à-🅾️ giữa hai chân cậu, hận không thể kéo cả cái quần lót đã ma xát làm cho cậu ↪️𝖍ả·𝖞 пướ·c xuống luôn.
Khu vực hành lang công cộng, người đẹp mặc váy cưới bị ép lên tường, hai cái chân trắng nõn giang rộng, quấn lấy một người nam nhân mặc áo bành tô nghiêm chỉnh chỉ lộ ra căn dương v*t đỏ tím, cặp đùi tuyết trắng kia cũng không phải là không mặc gì, vẫn còn mang đôi giày cao gót nhung trắng bao lấy mắt cá chân phiếm hồng, càng có vẻ 🍳𝖚𝐲ế_п r_ũ.
"... A... Ưm... Thật ş_ướռ_ⓖ..." Cái quần lót ren kia không chỉ cọ đến bướm d_â_𝖒 ướt đẫm của Sở Ninh mà còn cọ đến quy đầu cứng rắn của Kiều Tước. Hắn không ngừng thẳng lưng đẩy hông, tiếng nói khàn khàn 𝖌ợ.ⓘ ↪️ả.Ⓜ️ giống như là một đứa nhỏ đang đòi kẹo: "Bảo bối, anh muốn ↪️●♓ị𝖈●𝖍 em."
Lỗ tai mẫn cảm của Sở Ninh nghe được âm thanh giày cao gót, cả người giống như chợt bừng tỉnh, giọng nói 𝐦●ề●Ⓜ️ 𝖒●ạ●1 đẩy đẩy nam nhân say rượu đang động dục muốn 𝒸-h-ị-𝖈-𝖍 trên người: "... A... Không được... Kiều Tước... Đừng ở chỗ này..."
"A!" Thanh âm giày cao gót bỗng nhiên im bặt, hầu gái hoảng sợ, âm thanh ngượng ngùng lại tò mò vang lên.
Sở Ninh nhìn thấy hầu gái kia vừa lùi vừa nhìn trộm ánh mắt Kiều Tước, nhận ra cô ta chính là hầu gái đã từng chèn ép cậu trước đây, đùi ngọc bá đạo mà quấn chặt eo Kiều Tước, hy sinh cái bướm non mềm của mình kề sát Kiều Tước, không cho cô ta rình coi dương v*t lộ ra của hắn.
Kiều Tước dường như bị động tác của cậu làm cho hơi tỉnh rượu, không vui mà lạnh lùng liếc sang, bất mãn bộ dáng này của Sở Ninh bị hầu gái nhìn thấy, ánh mắt lạnh lẽo không có một chút men say.
Nhưng mà Sở Ninh không nhìn thấy ánh mắt của hắn, thiếu niên nhìn hầu gái sợ tới mức sắc mặt trắng bệch mà lui ra, mới kiêu ngạo mà rầm rì một tiếng, đỡ Kiều Tước đã 'say' đi vào phòng tân hôn..
← Ch. 09 | Ch. 11 → |