Kẹo mừng
← Ch.08 | Ch.10 → |
Sau giờ ngọ, trong phòng ăn nhà chính Kiều gia theo phong cách châu Âu, ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ sát, đất hoa văn trên khăn trải bàn phức tạp, phía trên bày mấy loại rượu cùng với một loạt món điểm tâm tinh xảo.
Phòng ăn to như vậy nhưng không có một người hầu nào. Trên bàn chỉ có ba người đang ngồi - - Kiều Tước không chút để ý cắt bò bít tết cho Sở Ninh, Sở Ninh đang cúi đầu im lặng mà nghiêm túc ăn cơm, còn có Kiều lão gia ngồi ở chủ vị đang rất có hứng thú mà đánh giá hai người.
"Nhóc con này xem ra cũng rất mãnh liệt nhỉ? " Kiều lão gia thật sự rất giống với lời đồn bên ngoài, vô cùng khỏe khoắn, bây giờ tuy đang ngồi trên xe lăn nhưng ánh mắt lại rất có tinh thần mà đánh giá cái dấu hôn trên cổ Kiều Tước.
"... Khụ khụ." Kiều lão gia trong truyền thuyết với bây giờ thật sự quá tương phản, Sở Ninh thiếu chút nữa đã bị sặc cơm, không phải nói là sau khi Kiều lão gia nhận được mật báo của Kiều Thời Chiếu đã lập tức nổi điên, cho người gọi Kiều Tước đang làm loạn ở bên ngoài quay về sao? Cậu đã chuẩn bị tốt tinh thần ăn mắng.
"Vâng." Kiều Tước lớn mật thừa nhận, không e dè mà xoa lưng Sở Ninh thuận khí cho cậu.
Sở Ninh chớp chớp mắt, sao cậu lại có cảm giác quan hệ giữa hai cha con cũng không phải là xấu như trong tư liệu điều tra của Kiều Thời Chiếu. Cậu tò mò đánh giá Kiều Tước và Kiều lão gia, ngay sau đó lại bị Kiều lão gia thay đổi sắc mặt bỗng nhiên quát to làm hoảng sợ - -
"Tên bất hiếu này, sức khỏe không tốt còn hiểu được, ít nhất không phải là con sai, nhưng bây giờ lại chạy đến chỗ chú con? Còn bị bỏ thuốc mà ngủ với con của người ta?... Con đừng giảo biện nữa, nhân chứng vật chứng đều có đầy đủ... Con nói xem con như vậy thì làm sao cha có thể yên tâm giao Kiều gia cho con, nếu là anh của con còn sống, nếu là... Khụ khụ, tức chết cha!" Ông Kiều đứt quãng mà chỉ vào chóp mũi Kiều Tước mắng mỏ, vừa rồi lúc nói chuyện còn rất có tinh thần, bây giờ bỗng nhiên lại biến thành bộ dáng suy yếu không thở nổi này.
"Đúng vậy, trước đây em cũng cảm thấy cháu trai ốm yếu cũng tốt, ít nhất giữ mình trong sạch, hiện tại lại ăn thuốc lắc, chơi đàn ông..." Giọng nói của Kiều Thời Chiếu ngay lập tức vang lên sau tiếng mắng của Kiều lão gia.
Sở Ninh mẫn cảm quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Kiều Thời Chiếu đang từ ngoài cửa đi vào, theo bản năng cúi đầu không nhìn ông ta, trong lòng nghi ngờ, chẳng lẽ Kiều lão gia đột nhiên thay đổi thái độ là do Kiều Thời Chiếu đến?
"Bảo bối không chỉ là đàn ông." Ánh mắt lạnh lùng của Kiều Tước nhìn qua, bộ dáng thong thả này nhiều thêm mấy phần bệnh trạng cùng tối tăm so với khi đối mặt Sở Ninh.
Sở Ninh theo bản năng trừng hắn, trên mặt Kiều Tước vẫn là biểu tình bĩnh tĩnh kia, không có không kiêng dè mà an ủi cậu như vừa rồi, chỉ lặng lẽ nắm tay Sở Ninh vuốt lông cho cậu.
"Vậy không phải là càng không tốt rồi sao, sao lại chơi cái loại bất nam bất nữ như vậy? Kiều gia chúng ta tốt xấu gì cũng..." Lời nói của Kiều Thời Chiếu làm cho Sở Ninh nhíu mày, nhưng mà ông ta cũng không có cơ hội nói tiếp, câu còn lại bị ánh mắt đông lạnh của Kiều Tước cắt đứt, cháu trai của ông ta quả nhiên kinh người giống như ông ta đã điều tra, nhìn vào đôi mắt không có ý cười kia làm cho sau lưng chợt lạnh.
Kiều lão gia không nhanh không chậm nói: "Cũng tốt, con nối dõi nhà Kiều gia chúng ta không có mấy ai, vừa vặn lúc này để cho tên nhóc này cưới vợ." Nói xong, Kiều lão gia còn ghét bỏ liếc mắt nhìn Kiều Tước một cái, hoàn toàn không có chút ôn hòa giống như vừa rồi hai người ở chung.
"Nhưng, nhưng cậu ta chỉ là một nhân viên tạp vụ trong cửa hàng chúng ta, còn là trẻ mồ côi..." Kiều Thời Chiếu vốn là định dùng Sở Ninh để bôi đen Kiều Tước, bây giờ ông ta rất kinh ngạc, tìm mọi cách ngăn cản.
"Cho nên mới nói là vừa vặn, có vấn đề gì sao?" Kiều lão gia cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ chăm chú uống trà chiều, ý vị không rõ mà nói.
Kiều Thời Chiếu suy đoán ý tứ của Kiều lão gia, cho rằng ông đang ám chỉ cho ông ta là địa vị của Kiều Tước trong Kiều gia không quan trọng, hơn nữa còn có thể lợi dụng Sở Ninh, dù sao Kiều Tước cũng chỉ là con ma ốm, Sở Ninh có thể mang thai hay không thì vẫn chưa chắc được. Hơn nữa, nói không chừng trước lúc đó ông ta đã có thể xử lý Kiều Tước, trở thành người thừa kế duy nhất của Kiều lão gia.
Sở Ninh nhìn loại chuyển biến vớ vẩn này, trong lòng hiểu được, nhưng lúc này sắc mặt bỗng nhiên trở nên nôn nóng kì lạ - - không phải là do lời nói của Kiều lão gia, dù sao ý của ông ấy cũng không phải là như Kiều Thời Chiếu đoán. Mà cậu đang thấy mình gieo gió gặt bão, cảm giác rõ ràng được tinh dịch của Kiều Tước lưu lại trong cơ thể cậu chậm rãi chảy ra, làm cho cậu muốn đào một cái hố ngay tại chỗ chui vào...
"Còn không biết là bảo bối có đồng ý hay không kìa." Kiều Tước giống như tùy ý mà nói, nghiêng đầu nhìn cậu, chỉ có Sở Ninh nhìn ra được quan tâm trong ánh mắt hắn, tựa hồ đang hỏi Sở Ninh có chuyện gì.
Trong lòng Sở Ninh bởi vì câu nói giống như cầu hôn của hắn kia làm cho tim đập thình thịch, là cậu thích Kiều Tước, cho dù là thật hay giả, Kiều Tước cũng không vì thân phận của cậu mà xem nhẹ cậu.
Nhưng mà động tâm thì động tâm, Sở Ninh đối diện với khuôn mặt đang thò lại gần của Kiều Tước, căm giận cắn môi, ở bên tai hắn nhỏ giọng lên án: "... Con cháu của anh đang chảy ra!"
Sâu bên trong đôi mắt đen của Kiều Tước hiện lên ý cười, hiểu rõ mà phất tay gọi trợ lý tới, dẫn Sở Ninh đi thay quần áo.
Lúc Sở Ninh rời đi còn nghe được Kiều lão gia đang rít gào: "Con đã ăn người ta sạch sẽ, còn muốn không chịu trách nhiệm sao." Nói xong còn muốn bàn chuyện đính hôn với Kiều Thời Chiếu.
Trợ lý ôm quần áo ra ngoài cửa chờ cậu vừa thấy cậu liền cười rộ lên: "Cuối cùng cũng được gặp người thật, chào cậu, tôi là Bạch Đồ."
Sở Ninh sửng sốt một chút mới trả lời: "Anh thật sự rất giống với anh trai anh."
Căn cứ theo cơ sở dữ liệu ghi lại, bên người Kiều Tước có một đôi trợ lý song sinh - - Bạch Mặc và Bạch Đồ. Hai người là bạn từ nhỏ của Kiều Tước, mặt mũi giống nhau như đúc, tính cách lại tương phản một lạnh một nóng, người trước mắt này là Bạch Đồ, hẳn là cái người ngày hôm qua lải nha lải nhải trong điện thoại.
"Anh của tôi chắc là làm cho cậu thấy đông lạnh rồi nhỉ." Bạch Đồ dẫn Sở Ninh tới phòng thay đồ, vừa đưa quần áo cho cậu vừa nói.
Sở Ninh nhớ lại Bạch Mặc đưa cậu vào phòng Kiều Tước hôm đó, có lẽ là lúc đó do tâm tình ảnh hưởng, nói: "Vẫn được, cảm thấy anh ấy kì thật là một người ôn nhu."
Bạch Đồ nghe vậy, tươi cười trên mặt ngừng một chút, mới đẩy cửa phòng ra, cười đến xán lạn: "Cậu là người thứ hai nói như vậy đấy, mời vào, tôi sẽ không vào với cậu."
Dưới ánh mắt như có như không nhìn vào mông mình, Sở Ninh nhớ tới nơi đó còn cái gì, nhanh chóng đi vào phòng thay đồ, cũng không suy nghĩ nhiều về lời nói kì quặc của y.
Thất thần mà đổi quần áo, Sở Ninh còn đang nhớ lại phản ứng mới nãy của Kiều Tước, Kiều Tước vừa rồi ở trước mặt Kiều Thời Chiếu thật sự rất xa lạ, cảm giác máu lạnh lại tàn nhẫn giống như đúc trong tư liệu, còn mang theo chút bệnh trạng, Kiều Tước diễn kịch còn giỏi hơn cả cậu, nhưng mà hắn làm như vậy nhằm mục đích gì chứ?
Nhưng hai cha con bọn họ lại bại lộ trước mặt mình, Sở Ninh nghĩ đến chuyện này trái tim nhảy bang bang, đây là đang coi cậu là người một nhà sao? Nghĩ như vậy, Sở Ninh càng hạ quyết tâm, không thể để Kiều Tước biết chuyện cậu là gián điệp, phải tìm cách thoát khỏi khống chế của Kiều Thời Chiếu.
Nhưng mà, nếu vừa rồi Kiều Tước đang diễn kịch lừa Kiều Thời Chiếu, như vậy lời cầu hôn kia cũng không phải là thật nhỉ? Nghĩ tới đây, Sở Ninh mới vừa rung động lại dần dần bình tĩnh lại, rũ mắt nghiêm túc cài nút áo, không thấy rõ biểu tình trong mắt.
...
Kiều Thời Chiếu mới vừa chiếm được thắng lợi rời khỏi cửa, hai cha con nhà họ Kiều mới khôi phục lại kiểu nói chuyện ôn hòa như lúc đầu, cha một câu con một câu uống trà chiều.
Bên ngoài cửa sổ lớn sát đất trong nhà ăn là vườn hoa, Sở Ninh thay quần áo xong ngồi xổm trên mặt đất đùa giỡn với mèo hoang tới từ bên ngoài, ánh nắng sau giờ ngọ chiếu xuống, chung qua là hoa cỏ đã được cắt tỉa tinh xảo, tốt đẹp giống như là một bức tranh sơn dầu.
"Đừng có chơi quá trớn, nên để ý một chút." Kiều lão gia uống một ngụm cà phê, nhắc nhở nói.
"Vâng." Kiều Tước nhìn Sở Ninh đang đùa mèo bên ngoài cửa sổ, không chút để ý đáp lời, cho đến khi nhìn thấy Kiều Thời Chiếu tới gần Sở Ninh mà cậu còn không có chút phát giác, Kiều Thời Chiếu bế con mèo kia lên, vẻ mặt Sở Ninh có chút ngoài ý muốn ngửa đầu tiếp tục ngồi xổm nói chuyện phiếm với ông ta, hắn hơi nhíu mày: "Con đi xem một chút."
Kiều lão gia nhìn Kiều Tước vội vàng ra ngoài, bên môi lộ ra ý cười, lắc đầu, lại uống thêm một ngụm cà phê.
Bên kia, Kiều Tước vội vã xuống lầu, tới vườn hoa thì Kiều Thời Chiếu đã đi rồi. Sở Ninh đang kiểm tra con mèo vừa bị Kiều Thời Chiếu bắt nạt mèo nhỏ kêu meo meo cào cậu, cậu cũng không để bụng.
"Bảo bối?" Giọng nói của Kiều Tước theo cảm xúc trong lòng hắn mà có chút trầm thấp, lại rất nhẹ, như là sợ quấy rầy cậu.
Ánh mắt Kiều Tước không rời khỏi Sở Ninh, nhìn cậu nghe được giọng nói của hắn mới ngước mắt lên, nhìn hắn cười lộ ra cái răng nanh cùng lúm đồng tiền, biểu tình nháy mắt trở nên sinh động, giống như cái búa gõ vào tim hắn, mềm nhũn.
"Nói chuyện xong rồi sao?" Sở Ninh cười cười ngửa đầu nhìn hắn, giơ con mèo con đang giương nanh múa vuốt trong tay lên: "Nhìn này, em mới nhặt được một bé dễ thương."
Kiều Tước cúi đầu, hạ một nụ hôn lên trán cậu, môi mỏng hơi cong, nhìn cậu nói: "Rất dễ thương." Cũng không biết hắn đang nói mèo hay là đang nói người.
"Em có thể mang về nhà không?" Sở Ninh nửa hỏi thử nửa làm nũng mà nói, cậu không xác định được Kiều Tước có dẫn cậu về nhà hay không, tựa như mèo con mà cậu đang ôm trong tay này, không biết chính mình còn phải lưu lạc nữa không.
Mấy chuyện làm nũng này, trước nay đều là kẻ muốn cho người muốn nhận, thiếu một bên nào phối hợp cũng không được.
"Mang đi, dù sao trong nhà không có mèo." Kiều Tước quyết đoán tiếp nhận bộ dáng này của cậu, khóe miệng cong lên, xoa bóp khuôn mặt Sở Ninh.
"Vâng." Sở Ninh cười đến đôi mắt to đều nheo lại, má lúm đồng tiền thật sâu, nhịn không được nhón chân trộm hôn lên mặt Kiều Tước một cái, mới báo tin vui cho chú mèo trong lòng. Mặc kệ là thật hay giả, chỉ cần là vì Kiều Tước thì cậu sẽ không bao giờ chống cự.
Kiều Tước nhìn cậu, Bạch Đồ rất biết chọn quần áo, đưa cho Sở Ninh một cái áo khoác màu xám nhỏ với quần tây, thiếu niên dưới ánh mặt trời tinh xảo đáng yêu, khí chất sạch sẽ cùng khuôn mặt xinh đẹp làm cho cậu nhìn giống như là một tiểu vương tử chưa trải sự đời.
Nếu như theo ý tứ của Kiều lão gia và Kiều Thời Chiếu vừa rồi, vậy bây giờ mọi chuyện là do hắn làm chủ.
← Ch. 08 | Ch. 10 → |