← Ch.031 | Ch.033 → |
Khi Lỗi liếc mắt, trong lòng lệ rơi đầy, mình rất muốn nói mà lại nói không được, lão đại còn nói phải chú ý Liễu Y nhiều hơn, nếu không thì mình không đi bao che Liễu Y làm gì.
Trừng mắt nhìn lão Thống: "Việc không nên hỏi thì đừng hỏi, cấp trên giao phó, anh cứ coi như không nhìn thấy, chỉ là, Dương Vanh này bị đánh là phải, biết người hồi nãy đánh là ai không, chính là Liễu Y lúc trước bị Tần Văn cướp bạn trai, mà hắn ta cũng quá yếu, mới đánh có hai cái cũng không chịu nổi."
Đội trưởng gật đầu, cười híp mắt vội vàng nói: "Biết rồi, thật không nhìn ra, Liễu Y này cũng khỏe thật, nếu như mà cô ta xin tuyển vào làm bảo vệ, tôi sẵn sàng tặng chức đội trưởng của tôi cho cô ta luôn."
Lúc này, Liễu Y ở gara dùng sức đá một cái, chỉ nghe người nào đó rên lên, rồi cọ lui về phía sau một bước, dựa vào cây cột, xoa xoa cổ tay, ngẩng đầu mắt liếc camera, nhỏ giọng nói: "Rốt cuộc cũng có cảm giác hả giận rồi."
Mới vừa nói xong, chỉ nghe một tiếng "đinh", cửa thang máy mở ra, rồi có mấy bảo vệ đi tới chỗ Liễu Y, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Liễu Y đang đứng đó.
Liễu Y cũng không tránh né, trực tiếp đi tới trước mặt mấy người bảo vệ: "Mới vừa rồi tôi đi ngang qua đây, thấy người này bị té, chắc không sao đâu, các anh lại xem coi sao."
Người bảo vệ dẫn đầu bật cười, đã sớm biết rõ chuyện xãy ra rồi, hả hê liếc người nào đó nằm gục trên sàn, vội vàng phất tay, nói với người phía sau: "Đem người này đi cấp cứu đi, tình huống cụ thể điều tra sao, còn cô có thể đi chúng tôi tới phòng bảo vệ được không?"
Liễu Y gật đầu: "Được thôi."
Liễu Y căn bản không lo lắng, cho dù có biết rõ cô đánh hắn ta thì sao chứ, cũng chỉ nội bộ biết mà thôi, vì sợ công ty bị ảnh hưởng, nên chỉ xử lý nội bô, nếu tệ nhất, thì đình chỉ công việc của cô thôi, mà cũng không sao cả, ít nhất cô còn được đánh hắn ta, cho hả giận tại hắn mà cô phải chạy trốn.
Bên kia mấy người mang Dương Vanh đã bất tỉnh đi cấp cưu, bên này, Liễu Y chậm rãi đi theo bảo vệ đi tới phòng quan sát.
Mở cửa đi vào, Liễu Y thất Khi Lỗi đang ngồi đó thong thả uống trà, thở phào nhẹ nhõm, chắc sẽ không sao, dù sao có người quen ở đây mà.
Khi Lỗi đứng lên, đi tới trước mặt Liễu Y: "Cô mới thật làm cho tôi mở rộng tầm mắt, nhìn cô đánh hắn ta rất tuyệt."
Liễu Y gật đầu: "Không thể khống chế được thôi."
Khi Lỗi xua tay bảo mấy người sau lưng Liễu Y rời đi, nên trong phòng chỉ còn anh, Liễu Y với người nào đó đang ngồi hóng chuyện.
"Ngồi đi, không có việc gì đâu, mời cô tới đây, cũng chỉ là tìm hiểu xem hồi nãy trong gara xảy ra chuyện gì thôi, dù sao camera cũng có lúc bị hư." Khi Lỗi lần ngồi xuống, nói.
Mắt Liễu Y sáng lên, không ngờ lại may mắn như thế, rồi cô nghiêm túc gật đầu, ngồi kế bên Khi Lỗi: "Thật ra thì tôi không để ý cho lắm, lúc đi ngang qua, mới phát hiện người kia té xuống đất, haizz, không biết ai lại làm cho hắn ta bị như thế."
Đội trưởng cúi đầu xuống bả vai run run, rất muốn cười, thật là mở rộng tầm mắt, chưa từng ai mà mặt dày như thế, không chịu nhận, còn giả bộ vô tội, không hỗ là diễn viên.
Khi Lỗi gật đầu, bừng tỉnh hiểu ra: "Thì ra là như vậy, vậy thì không còn chuyện gì nữa rôi, cô có chuyện thì cứ đi đi, chúng tôi sẽ điều tra sau."
Đội trưởng che mặt, vô lực gục trên bàn, da mặt của Khi Lỗi cũng càng ngày càng thật dầy rồi.
Liễu Y nửa phần không động, ánh mắt nhìn chằm chằm Khi Lỗi, hồi lâu, nặn ra một câu, "Thật ra thì hôm nay tôi tới tìm anh."
Đội trưởng vừa nghe xong, bắt đẩu dỏng tai lên, Liễu Y này có quan hệ gì với Khi Lỗi kia chứ.
Khi Lỗi che ví tiền của mình, giả bộ cười nói: "Chuyện hồi nãy tôi giúp cô, cô xem, tiền kia, chắc là nên trừ bớt."
Liễu Y nhìn chằm chằm: "Chuyện hồi nãy là chuyện gì chứ, anh không phải là đã nói không có gì rồi mà, trợ lý Khi à, thiếu nợ thì phải trả, nếu như không phải tôi đi đòi nợ anh, tôi chắc chắn sẽ không tới Tân Thần, mà tôi không tới thì sẽ không gặp cái người kia dưới gara."
Khi Lỗi khóc không ra nước mắt, không ngờ mính giúp cô ta, cô ta còn không biết cảm ơn, lắp bắp: "Có tính tiền lãi không?"
Liễu Y nói: "Trợ lý Khi à, tôi tự mình tới đây, còn chưa có tiền công đâu."
Khi Lỗi hồi lâu, móc ví tiền ra, cúi đầu đếm, đưa tiền ra: "3000, lãi là bao nhiêu."
Liễu Y nhận lấy một xấp, hài lòng gật đầu, rồi ngẩng đầu nói: "Cho thêm 1000 đi, lần trước tôi còn báo tin tức quan trọng cho anh đấy."
Khi Lỗi sững sờ, cắn răng, lại rút ra một xấp: "Được rồi, thanh toán xong rồi."
Liễu Y ừ một tiếng, thuận tay nhét vào trong túi xách: "Tôi đi trước đây, hẹn gặp lại."
Liễu Y nghênh ngang rời đi, đòi được nợ, đánh Dương Vanh một trần, hôm nay cũng hên đó chứ, còn phải đi xuống dưới nói chuyện với Tiền Văn Phương nữa.
Còn bên trong phòng quan sát, Khi Lỗi chưa gượng dậy nổi, đội trưởng bên cạnh an há to mồm, mắt trợn to, lắp bắp: "Khi Lỗi, hồi nãy cậu..."
Khi Lỗi tức giận liếc mắt: "Chưa từng thấy ai đi đòi nợ sao?"
Đội trưởng ngậm miệng lại, ánh mắt âm trầm, thật ra là chưa thấy ai đòi nợ như vậy, hơn nữa còn đòi nợ trợ lý cấp cao của Tân Thần, cái này không bình thường chút nào.
Khi Lỗi nghiêng đầu liếc mắt, lấy thân phận người từng trải, cảnh báo nói: "Liễu Y này anh nên cách xa ra, còn không thì đem theo nhiều tiền vào, biết không, lão Thống."
Đội trưởng gật đầu, rồi nghĩ ra cái gì, nói: "Hồi nãy cậu bao che Liễu Y thì ra là như vậy."
"Đúng vậy, phí sức lại chẳng được gì, vẫn bị bóc lột như thường, haizz, chuyện Dương Vanh tôi sẽ nói với lão đại, anh yên tâm đi, mấy người kia thì khiến họ ngậm miệng lại." Khi Lỗi phiền muộn nói.
"Biết rồi, không cần nói đâu, Dương Vanh này tôi chẳng ưa chút nào, bày đặt ăn bám Tần Văn, thấy mà ghét." Lão Thống hả hê cười nói.
"Uh, hắn chẳng là gì, chỉ là, hiện tại bởi vì Tần Văn, hắn ta cũng nổi tiểng hơn, công ty chỉ là thuận theo thôi, nghe có người nói, hắn là người của Dương gia, thật không biết những người đó nghĩ như thế nào nữa." Khi Lỗi hừ hừ nói.
Lão Thống lại nhiều chuyện: "Làm sao cậu biết, hình như là phụ tá Tần Văn đã đề cập tới một lần."
Khi Lỗi sờ sờ cằm: "Tần Văn với Dương vanh cấu kết lại, đoán chừng là do mấy lời đồn đó, người của Dương gia rất ít lộ diện, người không biết còn nhiều, chỉ là Dương vanh này, tuyệt đối không phải là người của Dương gia, anh đừng có mà nhiều chuyện, biết không?"
Khi Lỗi đã từng đi theo boss gặp lão đại Dương gia, Dương gia có hai anh em, con trai thứ hai thì ở nước ngoài, tại sao có thể là Dương vanh chứ, chỉ là, những thứ này không liên quan tới công ty, mấy lời đồn nhảm mà thôi.
Đội trưởng gật đầu, như có điều suy nghĩ: "Yên tâm, tôi kín miệng lắm."
Liễu Y đi đến tầng 18, trực tiếp tìm phòng làm việc của Tiền Văn Phương, gật đầu chào hỏi với vài nhân viên làm việc, phát hiện có vài người thái độ hòa ái, có vài người vẫn giống trước kia.
Liễu Y coi như không thấy, đi thẳng tới trước bàn làm việc của Tiền Văn Phương ngồi xuống, bên cạnh, một tay chống đầu: "Chị Tiền, em tới rồi đây."
Tiền Văn Phương liếc mắt, nhớ tới hồi nãy trong cao ốc có đòn cái gì đó, nhỏ giọng mà nói: "Lúc em tới, dưới gara có thấy gì không?"
Liễu Y cầm lấy ly nước Tiền Văn Phương đưa, cúi đầu uống một hớp, thở dài: "Có, hơn nữa còn thấy rõ ràng."
Tiền Văn Phương lập tức nói: "Nói cho chị biết đi là em đánh hắn ta hả."
Liễu Y nhìn vào mắt Tiền Văn Phương, khoát tay: "Làm sao có thể, đúng lúc nhìn thấy thôi, hắn ta thật thê thảm."
Tiền Văn Phương liếc nhìn phẫn hận, kéo ghế đến gần Liễu Y: "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, em mới yên ổn được mấy ngày, đừng có làm chuyện gì phiền toái nữa, người ở phòng bảo vệ có tìm tới em không."
"Em mới từ phòng bảo vệ đi ra, không có việc gì, chỉ là tình cờ thôi, đoán chừng hắn ta bị kẻ thù đánh." Liễu Y thản nhiên nói, rồi uống một hớp trà.
Tiền Văn Phương không tin, nếu là lúc trước, có thể thật sự không liên quan tới Liễu Y, nhưng bây giờ Liễu Y có nhiều lúc cô cũng nhìn không thấu, nhỏ giọng hỏi: "Em thật không có chuyện gì sao?"
"Thật không có, phòng bảo vệ chỉ hỏi vài chuyện thôi, nếu như có chuyện, em bây giờ cũng đâu có ngồi đây được, không phải sao? " Liễu Y ngẩng đầu nói.
Tiền Văn Phương vỗ vỗ ngực: "Em làm chị sợ muốn chết, em đó...."
Tiền Văn Phương bật cười: "Ngươi đừng có nói nha, chị nghe bọn họ nói, Dương vanh bị đánh nhìn không ra mặt mũi luôn, thật là đáng đời, ha ha, chỉ là, lúc này em đừng đến công ty nữa, mặc dù không liên quan tới em, nhưng coi chừng Dương Vanh trả thù em, công việc của em, chị sẽ trực tiếp đến nhà em, biết không?"
Liễu Y ngoan ngoãn gật đầu: "Chị nói có người mời em đóng quảng cáo sao, bao nhiều tiền thế?"
Tiền Văn Phương trừng mắ: "Em... Liễu Y, mình phấn đấu vì nghệ thuật, không phải vì tiền."
Liễu Y im lặng cúi đầu, thầm nghĩ, trông cậy cô vì nghệ thuật mà phấn đầu, thà đợi kiếp sau còn hơn.
Tiền Văn Phương lấy trong ngăn kéo ra một tờ hợp đồng, đưa tới: "Em xem đi, nếu không có gì thì ký tên đi, chị sẽ giúp em sắp xếp, giá tiền ở chỗ này, nhìn cho kỹ vào."
Cắp mắt Liễu Y sáng lên, nhanh chóng cầm lấy, cúi đầu liếc qua, mấy số lẻ, mặc dù không nhiều, nhưng cũng đủ dùng, chỉ là, thấy sản phẩm quảng cáo, sững sờ nói: "Chị Tiền, đồ dùng cho trẻ em sao."
Tiền Văn Phương hừ hừ hai tiếng: "Cái này là được nhất rồi, cái khác mấy, không hợp với em, có cái là sảm phẩm cho người già, cái này coi như là giá cả vừa phải, nhãn hiệu này cũng nổi tiểng lắm."
Liễu Y suy nghĩ: "Được thôi, sắp xếp xong nói cho em biết nha, mà nhớ lựa lúc em nghỉ ngơi đó."
Tiền Văn Phương nhìn Liễu Y kí tên xong, khoát tay: "Đi nhanh đi, coi chừng mấy phóng viên nó thấy được, à còn nữa coi chừng mấy đứa fan cuồn ngoài kia nữa đó."
Liễu Y gật đầu, đòi nợ xong rồi, chuyện quảng cáo cũng xong, hơn nữa còn đánh được Dương Vanh, cực kỳ hài lòng: "Vậy em đi trước, có gì thì gọi cho em."
Tiền Văn Phương ừ một tiếng, nhìn Liễu Y xoay người rời đi, ánh mắt chớp chớp, không dễ dàng chút nào, Liễu Y đi được đến lúc này, vô cùng khó khắn, cũng may côn ty không làm khó Liễu Y nữa, còn chuyện dưới gara không biết có phải Liễu Y làm hay không nữa.
Chỉ là, mặc kệ đi, thái độ của công ty thế này thì thật may quá, nếu như là Liễu Y làm, thì công ty cũng sẽ phải che giấu.
Tiền Văn Phương khẽ mỉm cười, Liễu Y bây giờ thông minh hơn, so với trước kia, càng biết rõ tình huống của mình, về sau sẽ còn đi xa hơn nữa.
← Ch. 031 | Ch. 033 → |