Cô ấy là em gái em!
← Ch.097 | Ch.099 → |
Nhìn Lãnh Nghị và Lâm Y lên xe rồi xe chạy ra khỏi cổng sắt, Từ Nhất Hạo mới thu hồi tầm mắt, ông nhìn quản gia nãy giờ vẫn đứng bên cạnh mình, trầm giọng nói: "Tôi cũng ra ngoài một lúc!"
Quản gia nhẹ gật đầu, "Từ tiên sinh muốn dùng xe không?"
"Không cần đâu!" Giọng Từ Nhất Hạo vẫn bình thản, tối qua ông đã suy nghĩ cả đêm, gần đây quả thực đã xảy ra quá nhiều chuyện, chính ông cũng nhận chịu quá nhiều đả kích nên Từ Nhất Hạo quyết định tạm thời rời khỏi vị trí đại sứ, nếu như không được phê chuẩn ông sẽ xin nghỉ phép trước, ông phải lưu lại đây một lòng một dạ chăm sóc, giúp đỡ Y Y khôi phục trở lại, đợi sau khi con bé khỏi bệnh, ông định trở về thành phố G cùng Lâm Dung qua nửa đời còn lại... Đương nhiên còn phải thu xếp ổn thỏa cuộc sống của Từ Giai vẫn còn đang một mình ở Paris nữa.
Hai ngày sau là cuối tuần, vừa sáng sớm trước cửa biệt thự nhà họ Lãnh đã có hai chiếc xe chờ sẵn, lát sau Lãnh Nghị nắm tay Lâm Y xuất hiện trước cửa, hai người đều mặc áo bành tô dày, Từ Nhất Hạo thì đứng sau lưng hai người.
Lúc này trên mặt Lâm Y tràn đầy ý cười không khống chế được, tối hôm qua Lãnh Nghị nói cho cô biết hôm nay sẽ dẫn cô trở về quê nhà ở thành phố G thăm mẹ, cô hưng phấn gần như cả đêm không ngủ được, lúc này cô vừa đi về phía xe vừa không ngừng nhìn sang Lãnh Nghị, Lãnh Nghị cũng ôn hòa nhìn cô cười.
Trên xe, Lãnh Nghị và Lâm Y ngồi ở băng sau, Từ Nhất Hạo thì ngồi ở ghế phụ lại, Lâm Y hưng phấn dán mặt nơi cửa sổ nhìn ra hàng cây đang lùi dần phía sau, Lãnh Nghị yêu thương vươn tay nhẹ kéo người cô vào trong lòng mình, cô gái ngước lên nhìn người đàn ông, hưng phấn hỏi: "Nghị, lát nữa em có thể gặp được mẹ rồi phải không?"
"Ừ, phải đó!" Người đàn ông nhẹ câu môi cười, tay nhẹ ấn đầu cô vào ngực mình, "Em nghỉ ngơi một lát, tốt nhất là chợp mắt một chút, tối hôm qua em gần như thức suốt cả đêm rồi!"
"Em không mệt!", gương mặt nhỏ nhắn của cô gái vì hưng phấn mà hơi phiếm hồng, chiếc đầu nhỏ vừa bị người đàn ông ấn vào ngực mình lại lần nữa ngước lên, người đàn ông cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, mỉm cười nói: "Em muốn lát nữa mẹ nhìn thấy bộ dạng của em vì buồn ngủ mà tiều tụy sao?"
Hàng mi dài của cô gái nhẹ chớp lên, vội vàng vùi đầu vào ngực người đàn ông, nói vội: "Vậy em ngủ một lát, đến nơi anh gọi em!", khóe môi người đàn ông ý cười càng sâu, nhẹ "Ân" một tiếng, vòng tay đang ôm cô gái càng siết chặt.
Từ Nhất Hạo nhìn mông lung ra ngoài cửa kính xe, đáy mắt cực kỳ phức tạp, xấu hổ có, bi thương có, áy náy có... Nếu như có thể, ông nguyện dùng tính mạng của mình đổi lại sự thanh tỉnh của Lâm Y.
Hai chiếc xe nối đuôi nhau tiến vào thành phố G, dừng lại trước một tiểu khu hơi cũ, Lâm Y vội vã thoát ra khỏi vòng tay Lãnh Nghị, bảo tiêu đã mở sẵn cửa, cô là người đầu tiên bước ra, Lãnh Nghị theo sau cô.
Lâm Y đứng trước một tiểu khu, ngẩng đầu lên nhìn những tầng lầu cũ kỹ của khu nhà, trong đầu cô những hình ảnh hiện lên thật rõ ràng, không sai, chính là ở đây, cô đã từng sống ở nơi này, mẹ cô cũng ở trong đây, nghĩ đến đây, Lâm Y vụt quay lại nhìn Lãnh Nghị nãy giờ vẫn đứng bên cạnh, tay khoác lên vai cô, trong giọng nói là sự vui sướng không khống chế được: "Nghị, đây là nhà em... Mẹ em ở trong này!"
Đáy mắt đen thẳm của Lãnh Nghị cũng lóe sáng, hắn tin những gì mình làm là đúng, cô gái nhất định sẽ hồi phục! Hắn dịu giọng nói: "Em còn nhớ mẹ ở tầng mấy, ở căn hộ nào không?"
Hàng mi dài của Lâm Y chớp lên, mắt bừng sáng như hai vì sao nhỏ, khóe môi ý cười càng sâu: "Ân, em... nhớ... "
"Vậy em dẫn đường... " Lãnh Nghị cười nhẹ, Lâm Y gật đầu, hớn hở kéo tay Lãnh Nghị đi vào trong tiểu khu, sóng mắt Từ Nhất Hạo thoáng xao động, ông cũng cất bước đuổi theo...
Đi qua hết tầng này đến tầng khác, càng đi những hình ảnh trong đầu Lâm Y càng rõ ràng, cô chuẩn xác dừng lại nơi cầu thang của một tầng lầu, nhìn số hiệu trên cánh cửa sắt, khóe môi cô hiện lên ý cười, chậm rãi đưa tay ấn mấy con số, ý cười trên môi cô càng lúc càng sâu..
Là người làm của Lâm Dung mở cửa cho họ, lúc ba người đi đến trước cửa căn hộ, cửa phòng đã mở ra, Lâm Dung đang đứng nơi cửa tươi cười nhìn Lâm Y, vành mắt Lâm Y phiếm hồng, nghẹn ngào gọi: "Mẹ... ", rồi bổ nhào vào lòng bà, ôm siết lấy mẹ, khóc gọi: "Mẹ, con biết mà, con biết mẹ không có chết, mẹ sẽ không bỏ lại con không lo... "
Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, đáy mắt thoáng qua một tia dị thường, Từ Nhất Hạo nhìn gương mặt điềm tĩnh mang theo một khí chất tao nhã, cao quý quen thuộc, lòng lại bắt đầu đau như ai cào xé, Như Thanh....
Lâm Dung hiền hòa vỗ nhẹ lưng Lâm Y, nhẹ giọng nói: "Y Y, mẹ làm sao nỡ rời xa con... ", tiếng khóc của Lâm Y dần nhỏ lại rồi ngưng hắn, cô chậm rãi rời khỏi vòng tay ôm của mẹ, nhìn bà: "Mẹ, giọng của mẹ sao không giống như trước đây?"
"Ồ", Lâm Dung vẫn tươi cười, "Bác sĩ nói là do lần trước mẹ bị té, máu tươi tràn ra khỏi cổ họng, làm tổn thương dây thanh quản cho nên giọng nói bị ảnh hưởng... "
Lâm Y ngẩn người nghe, mất một lúc mới hoàn hồn lại, Lâm Dung vội khoác vai cô kéo vào trong nhà: "Y Y, vào nhà trước đã!", Lãnh Nghị và Từ Nhất Hạo cũng bước theo vào nhà.
Bốn người ngồi nơi sofa phòng khách, người làm vội giúp mọi người pha trà, Lâm Y thì nép sát bên người Lâm Dung, ôm lấy cánh tay bà, Lãnh Nghị cũng ngồi xuống bên cạnh Lâm Y, cô quay sang cười với Lãnh Nghị, một tay khoác cánh tay hắn, cô nhìn mẹ ở bên trái, lại nhìn Lãnh Nghị ngồi bên phải, ánh mắt, khóe môi tràn đầy ý cười.
Ánh mắt Lâm Y rơi trên người Từ Nhất Hạo đang ngồi trên sofa đối diện, đôi mắt đen láy lóe sáng, dè dặt nhìn sang Lâm Dung, cô nhớ ra rồi, ba dường như chưa từng đến căn nhà này, mẹ trước giờ cũng chưa từng nhắc đến ba.
Lâm Dung sớm đã nhìn thấy ánh mắt khác thường của Lâm Y, bà mỉm cười vỗ nhẹ bàn tay con, giọng bình thản: "Y Y, mẹ với ba con đã từng vì sự hiểu lầm mà chia tay, hiện giờ hai chúng ta đều đã già cả rồi, cũng đã tha thứ cho nhau... những chuyện đã qua cứ để cho nó qua đi, hiện giờ đối với ba mẹ mà nói, quan trọng nhất là con sống được vui vẻ... Con cũng đừng trách ba con lúc nhỏ không có ở bên cạnh chăm sóc con!"
Lâm Y nhìn Lâm Dung, như nghe hiểu lời bà, nhẹ gật đầu rồi cô lại nghe tiếng Từ Nhất Hạo vang lên: "Xin lỗi con Y Y, trước đây là ba không tốt, ba có lỗi với hai mẹ con con... Sau này ba sẽ không rời khỏi hai mẹ con nữa đâu!"
Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, đôi mắt đen láy nhìn sang Từ Nhất Hạo, thấy trong mắt ông tràn ngập hối hận, ăn năn và thương cảm, cô mỉm cười, trong lòng dần cảm thấy ấm áp...
Lúc này cánh tay Lâm Y chợt bị siết lại, cô quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt sủng nịch của Lãnh Nghị, khóe môi cô ý cười càng sâu, có Lãnh Nghị, có mẹ, có ba, cô thật sự cảm thấy mình chính là người hạnh phúc nhất trên đời.
Cơm tối, Từ Nhất Hạo và Lâm Dung đích thân xuống bếp, hai người dẫn Lãnh Nghị và Lâm Y ra chợ mua thức ăn, sau khi mua đủ loại thức ăn thì cùng về nhà, cả nhà quây quần gói sủi cảo... Trong căn nhà nhỏ không ngừng vọng đến tiếng cười vui vẻ của Lâm Y...
Đêm khuya, Lãnh Nghị chen chúc với Lâm Y trên chiếc giường nhỏ của cô, một người cao lớn như hắn gần như chiếm hết diện tích của chiếc giường cá nhân, cô gái chỉ đành dán sát vào người hắn, cánh tay trắng nõn của cô vòng qua cổ người đàn ông, gương mặt dán lên lồng ngực tinh tráng của hắn, lẳng lặng nghe hơi thở ấm áp của hắn phất qua má mình.
Ánh trăng chiếu xuyên qua chiếc rèm cửa mỏng màu trắng khiến cho căn phòng chìm trong một màu trắng huyền ảo, lung linh khiến cho gương mặt trắng nõn của cô gái như được phủ một vầng hào quang càng xinh đẹp như mộng ảo, điềm tĩnh ngọt ngào như một nàng tiên...
Người đàn ông thoáng cúi đầu nhìn gương mặt đẹp như tranh của cô gái, cố gắng khống chế nỗi xao động trong nội tâm, nhưng bàn tay không kìm được thâm nhập vào một góc áo ngủ của cô gái, nhẹ vuốt theo sóng lưng trơn bóng, thân thẻ bắt đầu không an phận khẽ động đậy...
Sự xáo động đầy bất an của người đàn ông khiến cô gái trong lòng khẽ khàng mở măt, cô chậm rãi ngẩng đầu lên khỏi hõm vai người đàn ông, nhỏm người lên nhìn xuống gương mặt tuấn tú bất phàm kia, người đàn ông cũng chăm chú nhìn cô, đáy mắt nhu tình như nước...
Khóe môi cô gái nhẹ câu lên, đôi mắt đen láy dập dờn như nước hồ thu, trái tim người đàn ông đập kịch liệt hơn, một bàn tay to chế trụ sau gáy cô gái, nhẹ nhàng ấn xuống, đôi môi anh đào kia đã áp xuống đôi môi với những đường cong rõ ràng của người đàn ông.
"Y Y... ", tiếng nói trầm thấp của người đàn ông như mộng ảo, "Ân", giọng nói mơ màng của cô gái thầm thì vang lên trong đêm, hai cánh môi quyến luyến giao triền cùng nhau, tiếng thở dồn dần rõ ràng hơn trong căn phòng an tĩnh, sự kích tình đã say ngủ từ lâu của cô gái rốt cuộc thức dậy, nhanh chóng lan tràn như lửa...
Bàn tay người đàn ông nhanh chóng giải trừ tất cả những chướng ngại trên người hai người, thân thể cường tráng nhẹ nhàng áp cô gái dưới thân, cô gái rốt cuộc không còn sợ hãi nữa, không kháng cự nữa, trong tiếng ngâm nga của cô gái, thân thể người đàn ông trầm xuống, hai cơ thể kết hợp cùng nhau một cách hoàn mỹ, dưới ánh trăng nhàn nhạt khuấy lên vô hạn tình triều...
Sáng hôm sau Lãnh Nghị dẫn Lâm Y và Từ Nhất Hạo trở lại thành phố H, xe vừa chạy vào nội thành, Lãnh Nghị nhấc tay nhìn đồng hồ, thoáng suy nghĩ một chút rồi nhìn sang cô gái: "Y Y, anh còn phải đến công ty một chuyến, em có muốn đi theo anh không?"
Lâm Y ngước lên nhìn hắn, thoáng suy nghĩ rồi nhẹ giọng nói: "Hôm nay em không đi dâu, em muốn về nhà nghỉ ngơi trước. Sóng mắt Từ Nhất Hạo thoáng xao động, ông cũng nói nhỏ: "Ba sẽ trông chừng Y Y... "
Sự vui sướng trong mắt Lãnh Nghị thoáng chốc lan tràn, rõ ràng cô gái tiến bộ rất nhanh, đã từng bước từng bước hồi phục!
*****
Lãnh Nghị vừa đến cửa văn phòng của mình ở tầng 22 của tòa nhà LS Quốc tế thì Ngãi Mỹ đã tiến lên đón: "Lãnh tổng, bác sĩ Lữ Thần đã đợi ngài rất lâu rồi!" Lãnh Nghị khẽ gật đầu, bước chân vẫn không ngừng lại, nhanh nhẹn bước vào.
Hắn vừa ngồi xuống sau bàn làm việc thì Ngãi Mỹ đã dẫn Lữ Thần vào, cô giúp Lữ Thần pha một tách trà rồi hơi khom người chào hai người sau đó rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa lại sau lưng cô.
Lữ Thần ngồi xuống chiếc ghế đối diện với bàn làm việc của Lãnh Nghị, tỉ mỉ quan sát sắc mặt hắn, xem ra không tệ lắm. Lữ Thần cười nhẹ: "Lãnh thiếu, kiệt tác của tôi thế nào? Có phải có thể lấy giả thay thật không?". Vì tìm được một người thích hợp đóng vai Lâm Dung, hơn nữa có thể giúp bà hóa trang giống hệt Lâm Dung quả thật Lữ Thần đã tốn không ít tâm tư, còn may là không bị lộ.
Lãnh Nghị nhìn Lữ Thần, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười, "Làm rất tốt! Không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!"
Lữ Thần mỉm cười, tay cầm lấy tách trà nhấp một ngụm lại dời mắt về phía Lãnh Nghị: "Nhưng mà Lãnh thiếu... đây cũng không phải kế sách lâu dài, anh cũng không thể cứ dấu giếm Lâm Y cả đời được... "
Đôi mắt đen thẳm của Lãnh Nghị nhìn chằm chằm Lữ Thần, sóng mắt thoáng xao động, lát sau mới thấp giọng nói; "Tôi muốn lợi dụng người giả kia đợi sau khi củng cố tình cảm giữa Y Y với ba mình, khi Y Y thực sự tin tưởng vào tình thân của cha, cho dù cô ấy biết mẹ mình đã không còn trên đời thì sẽ không tuyệt vọng đến vậy bởi vì lúc đó bên cạnh cô đã có một người cha yêu thương mình... "
Lữ Thần cũng nhìn chằm chằm Lãnh Nghị, hắn thật không ngờ Lãnh Nghị vì Lâm Y mà phí nhiều tâm tư đến vậy... Lãnh Nghị bình thản nhìn Lữ Thần, hắn cắn môi, qua thật lâu mới nhẹ giọng hỏi: "Tịch Họa thế nào rồi? Gần đây tương đối nhiều chuyện, tôi cũng không rảnh đến thăm cô ấy... "
Thực ra đối với Hạ Tịch Họa trong lòng hắn vẫn luôn tồn tại nỗi áy náy không thôi nhưng vì Y Y, hắn không thể lần nữa mất đi cô nên chỉ đành có lỗi với Tịch Họa!
Nụ cười trên mặt Lữ Thần rõ ràng tươi tắn thêm mấy phần, giọng nói cũng tràn đầy hưng phấn: "Ân, Lãnh thiếu, thực ra hôm nay tôi đến chính là vì muốn nói cho anh biết một tin tốt, các chất gây tê liệt thần kinh tồn dư trong máu Tịch Họa đã thải ra hết rồi, hệ thần kinh đã có dấu hiệu khôi phục lại chức năng, tôi tin Tịch Họa rất nhanh sẽ tỉnh lại... có lẽ là chỉ vài ngày nữa thôi!"
Mắt Lãnh Nghị bừng sáng, hắn mỉm cười: "Vất vả cho cậu, Lữ Thần, chuyện của Tịch Họa phiền cậu để ý nhiều hơn!"
"Đây vốn là trách nhiệm của tôi... " Lữ Thần khiêm tốn nói.
Cùng lúc này ở biệt thự nhà họ Lãnh, Lâm Y nghỉ ngơi xong mới chậm rãi rời giường, đi xuống phòng khách dưới lầu, Từ Nhất Hạo đang ngồi xem báo nơi sofa, nghe tiếng động nơi cầu thang, ông vội quay đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy Lâm Y đang chậm rãi bước xuống lầu, Từ Nhất Hạo vội đứng dậy đi về phía cô.
Lâm Y vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Từ Nhất Hạo đang đứng nơi chân cầu thang, nhìn cô ôn hòa cười, bước chân Lâm Y bất giác dừng lại, khóe môi cũng nhẹ câu lên một nụ cười, vui vẻ nhìn Từ Nhất Hạo.
"Y Y... " Giọng Từ Nhất Hạo đầy sự sủng nịch của một người cha dành cho cô con gái cưng, "Tối nay muốn ăn gì? Ba nấu cho con ăn... "
"Không... không cần đâu... " Giọng Lâm Y thật mềm mại, không biết vì sao tiếng "ba" này cô mãi vẫn không thốt nên lời, "Ông cũng nghỉ ngơi đi... cơm tối cứ để má Ngô nấu!"
Mắt Từ Nhất Hạo bừng sáng, Y Y cũng biết đau lòng cho ông! Trên mặt ông là nụ cười vui sướng không khống chế được nở rộ, "Cứ để ba nấu cho con ăn, con xem, tay nghề của ba cũng không tệ... chỉ nấu hai ba món mà con thích ăn thôi!"
Lâm Y nở nụ cười ngọt ngào, cô thoáng suy nghĩ vài giây rồi nhẹ giọng nói: "Hay là để con giúp, chúng ta cùng nhau nấu ăn được không?"
"Ân, được đó... " Trong mắt Từ Nhất Hạo tràn ngập vui sướng và phấn chấn, thực ra chuyện ai nấu ăn vốn không quan trọng, quan trọng là có thể kéo gần lại khoảng cách giữa cha và con gái! Hiện giờ con gái chủ động muốn cùng ông nấu ăn, đây còn không phải là cơ hội tốt để bồi dưỡng cảm tình sao? Hơn nữa, đây cũng cách ngày con gái khôi phục càng gần hơn một bước rồi!
Trong bếp, má Ngô và một người làm khác sớm đã chuẩn bị sẵn thức ăn, rửa sạch bày đấy, họ nhìn thấy Từ Nhất Hạo và Lâm Y xuất hiện nơi cửa thì rất chủ động chào họ rồi lùi sang một bên, đợi xem hai người đó có gì sai khiến không.
Từ Nhất Hạo lại mặc tạp dề vào, đương nhiên ông vẫn là bếp chính, Lâm Y thì ở bên cạnh giúp đỡ, khi thì lấy gia vị, khi thì lấy bát đĩa, hoặc là muỗng thìa gì đó, Từ Nhất Hạo thì không ngừng giảng giải cho cô những điều cần chú ý khi nấu ăn, dạy cô các kỹ xảo xào nấu thức ăn, Lâm Y chỉ mỉm cười gật đầu, thoạt nhìn thật là một bức tranh thân tình ấm áp.
Khi Lãnh Nghị về nhà, Từ Nhất Hạo đã nấu xong thức ăn nhưng ẫn còn ở trong phòng bếp, chiếc tạp dề trên người ông đã cởi ra, Lâm Y thì đang dùng một đôi đũa thử thức ăn ... Nhìn thấy tình cảnh ấm áp này, nhìn thấy nụ cười vui sướng trên mặt cô gái, đáy mắt Lãnh Nghị không khống chế được lóe lên những tia sáng chói lọi, hắn nhẹ giọng gọi: "Y Y... "
Lâm Y lúc này mới để ý đến Lãnh Nghị đang đứng ở cửa phòng bếp, đôi mắt đen thẳm bừng sáng, nụ cười tươi tắn lập tức nở trên môi cô, Lâm Y vội vàng buông đũa xuống, chạy như bay về phía người đàn ông đang đứng nơi cửa: "Nghị... "
Lãnh Nghị vươn tay ôm lấy cô gái đang bổ nhào về phía hắn, cúi xuống nhẹ hôn lên trán cô, trong mắt tràn đầy ý cười: "Hôm nay em nấu ăn sao?"
"Không phải!" Lâm Y chỉ tay về phía Từ Nhất Hạo, mỉm cười: "Là ông ấy... "
Tiếng "ông ấy" bật ra từ miệng Lâm Y khiến lòng Từ Nhất Hạo có chút mất mát, trong tiềm thức, Lâm Y dường như vẫn chưa tiếp nhận ông, nhưng ông cũng biết mình không có tư cách, không có quyền lợi yêu cầu Lâm Y gọi mình một tiếng "ba" bởi vì chính ông đã từ bỏ, hai mươi mấy năm trước ông đã từ bỏ quyền lợi làm ba của Y Y!
Lãnh Nghị cười nhẹ, hắn âu yếm véo nhẹ chóp mũi xinh xắn của cô gái, giọng đầy sủng nịch: "Sao vẫn còn gọi là "ông ấy" chứ, đó là ba em nha, ba em làm thức ăn cho em ăn, em còn không gọi "ba" sao?"
Mặt Lâm Y thoáng có chút đỏ, cô dúi mặt vào ngực người đàn ông, nũng nịu nói: "Ân, em có gọi rồi mà!"
"Không sao đâu! Y Y muốn gọi thế nào thì cứ gọi thế ấy!" Tiếng Từ Nhất Hạo vang lên kế bên, trong giọng nói đó, rõ ràng là tràn ngập một loại sủng nịch riêng của cha dành cho con ái...
"Được, vậy ăn cơm thôi!" Lãnh Nghị không nói nhiều về đề tài này nữa, quay sang dặn bảo người làm dọn cơm còn mình thì khoác vai Lâm Y đi vào trong phòng ăn.
Từ Nhất Hạo hết lòng hết sức thể hiện vai trò người cha của mình, nấu ăn cho cô, cùng cô tản bộ, thậm chí mua cho cô những món đồ chơi dễ thương... Lãnh Nghị càng là không chút nề hà chăm sóc cho Lâm Y, cố gắng mang đến cho cô một hoàn cảnh và không gian sống vui vẻ tràn đầy... Tâm trí của Lâm Y khôi phục lại mỗi ngày, sẽ không lúc nào cũng bám sát Lãnh Nghị, hơn nữa tự mình còn có thể làm vài việc đơn giản.
Buổi tối thứ sáu hôm đó, lúc Lãnh Nghị tan tầm trở về ba người cùng ngồi nơi bàn ăn dùng cơm tối thì quản gia vội vã đi vào nhà ăn, ông liếc sang Từ Nhất Hạo rồi đi đến bên cạnh Lãnh Nghị, nhẹ giọng nói: "Thiếu gia... ", rồi ngừng lại.
Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, bình thản nói: "Nói đi, có chuyện gì?"
"Ân, Từ Giai tiểu thư... đến rồi, đang ở ngoài cửa... " Quản gia nói đến đây lại ngẩng đầu liếc sang Từ Nhất Hạo, ông đã biết quan hệ giữa Từ Nhất Hạo và Lâm Y, cũng biết mẹ của Từ Giai, Vương Khiết, năm đó đã cướp đi cha của Lâm Y, sau đó lại còn hãm hại cô, vì vậy Tịch Họa đến đây, ông không biết phải xử lý thế nào cho thỏa đáng, chỉ đành đến hỏi ý Lãnh Nghị.
Từ Nhất Hạo thoáng ngẩn người, ông buông đũa xuống nhìn sang Lãnh Nghị rồi lại nhìn sang Lâm Y, Lãnh Nghị cũng dừng lại động tác trên tay, thoáng chau mày, những chuyện hãm hại Lâm Y là do Vương Khiết ở phía sau thao túng, tuy rằng Từ Giai cũng không thể thoát khỏi quan hệ nhưng dù sao cô cũng chỉ là con tốt nhỏ, cũng không tạo thành chuyện gì lớn, lại vì quan hệ với Từ Nhất Hạo cho nên Lãnh Nghị buông tha cho cô!
Giờ Từ Giai một thân một mình ở nước ngoài, chạy về Trung Quốc tìm cha mình cũng là chuyện bình thường, nhưng cô ấy đến đây liệu có làm ra điều gì nguy hại cho Y Y hay không? Huống gì, Y Y lúc này vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn.
Nhìn vẻ mặt của Lãnh Nghị, trên mặt Từ Nhất Hạo cũng tràn ngập bất đắc dĩ và buồn rầu, ông thở dài một tiếng, thấp giọng nói: "Lãnh Nghị, để con bé vào đi, tôi sẽ khuyên nó, bảo nó ngày mai trở lại châu Âu... "
Lãnh Nghị vẫn im lặng không nói một lời, đôi mắt đen láy của Lâm Y chớp lên, cô nhìn thấy vẻ bất đắc dĩ trên mặt Từ Nhất Hạo rồi tầm mắt lại dời sang Lãnh Nghị, thoáng nhíu mày; Từ Giai, người này Lâm Y vẫn còn chút ấn tượng, cô gái tóc ngắn đó, gương mặt tràn đầy kiêu ngạo đó, hình như là rất thích Lãnh Nghị, trước giờ thái độ đối với cô cũng không tốt lắm...
"Vậy giờ tôi đi, sắp xếp chỗ cho nó nghỉ lại đêm nay!" Từ Nhất Hạo lại nhẹ thở dài một tiếng, đứng dậy. Dù sao Từ Giai cũng là con gái ông, ông không thể nhìn con bé đứng ngoài cửa mặc kệ, đây tất cả đều là cái sai của ông và Vương Khiết, không liên quan đến Từ Giai!
Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, cô thấy Từ Nhất Hạo đứng dậy, rõ ràng Từ Giai và Từ Nhất Hạo có quan hệ gì đó, "Từ.. " Lâm Y chợt như nhớ ra điều gì, cô nhớ bâ mình từ nhỏ đã không sống cùng với cô và mẹ, vậy thì Từ Giai đó có phải là một đứa con khác của Từ Nhất Hạo hay không? Nghĩ đến đây, cô ngẩng đầu nhìn Từ Nhất Hạo, nhẹ giọng hỏi: "Từ Giai là con gái của ông sao?"
← Ch. 097 | Ch. 099 → |