Vay nóng Tima

Truyện:Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh) - Chương 097

Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh)
Trọn bộ 156 chương
Chương 097
Anh nhất định sẽ chữa khỏi cho em
0.00
(0 votes)


Chương (1-156)

Siêu sale Lazada


Lãnh Nghị vừa buông điện thoại xuống thì thấy cửa thư phòng bị đẩy ra, rồi Lâm Y xuất hiện nơi cửa, rõ ràng cô đã uống chút rượu, gò má ửng hồng, ánh mắt ngời sáng, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười, cô nhìn về phía người đàn ông, nhẹ giọng gọi: "Nghị... "

Lãnh Nghị nhìn nụ cười vui vẻ của cô gái đang đứng trước cửa, khóe môi hắn cũng nhẹ câu lên, mắt sáng lên: "Y Y... mọi người kết thúc rồi sao?"

Cô gái nhẹ lắc đầu, cất bước đi về phía bàn làm việc, người đàn ông đưa tay về phía cô, ý bảo cô đi đến chỗ hắn, cô gái ngoan ngoãn vòng qua bàn sách, đến bên cạnh chiếc ghế của người đàn ông.

Người đàn ông chỉ dùng sức một chút, cô gái liền chuẩn xác rơi vào lòng hắn, an ổn ngồi trên đùi hắn, hai tay người đàn ông siết lại, môi lướt trên mái tóc mềm mại của cô gái, giọng nhu hòa như dỗ một đứa trẻ: "Chơi vui không?"

Cô gái ngước nhìn người đàn ông, mỉm cười gật đầu, người đàn ông lại cười hỏi: "Vậy sao em lại lên đây?"

"Muốn anh xuống cùng chơi... " Cô gái nhỏ nhẹ nói, trong mắt là vô hạn quyến luyến cùng dựa dẫm.

"Được!" Khóe môi người đàn ông ý cười càng sâu, hắn đứng dậy, thuận tiện kéo cô gái trong lòng cùng đứng dậy, khoác vai cô đi xuống lầu.

Mức độ lộn xộn ở phòng khách vẫn vượt xa dự đoán của Lãnh Nghị, hắn biết là sẽ bẩn và loạn nhưng thế nào cũng không ngờ tới, đám thanh niên nam nữ này lại có thể khiến cho cả căn phòng khách xa hoa sạch sẽ loạn thành như vậy khiến người có chút ưa sạch sẽ như hắn thoáng ngừng bước chân, chau mày, cô gái cũng dừng lại theo, lặng lẽ ngước nhìn hắn.

Người đàn ông cúi nhìn cô nhu hòa cười, tiếp tục cất bước đi xuống lầu, lúc này đám người ngồi có, nằm có, có cả một số ngồi hẳn xuống đất lớn tiếng kể lại chuyện tình sử của mình... trên bàn trà, trên ghế là một đống tàn tích.

Cả phòng khách dậy lên một thứ mùi hỗn hợp của rượu và hơi người...

Lãnh Nghị tốn một chút sức mới khiến mặt mình trông thật tự nhiên, rồi thoải mái bước xuống tìm một chiếc ghế ngồi xuống...

Cứ như vậy, Lãnh Nghị mỗi ngày dẫn theo Lâm Y đi làm, thỉnh thoảng lại mời các bạn học đại học của cô đến nhà tụ hội, tinh thần của Lâm Y thoạt nhìn tốt hơn nhiều lắm, gò má cũng dần hồng hào trở lại nhưng trong những đêm tĩnh lặng, cô vẫn sẽ nhớ về mẹ, thường là giật mình tỉnh lại trong tiếng kêu sợ hãi...

Lại là một đêm vắng lặng, lại là tiếng kêu thét khiến Lãnh Nghị trong giấc mộng bừng tỉnh, hắn vừa mở mắt thì đã nhìn thấy Lâm Y trong lòng mình không biết từ lúc nào đã ngồi dậy, trừng lớn đôi mắt xinh đẹp lúc này đã tràn ngập sợ hãi, hai tay ôm lấy đầu, cả người không ngừng run run...

"Y Y... " Lãnh Nghị vội mở đèn, một tay ôm lấy cô gái vào lòng, "Đừng sợ, anh ở đây, đừng sợ, đừng sợ... "

Cô gái vùi mặt vào ngực Lãnh Nghị, thân thể không ngừng phát run, bàn tay nhỏ bé vòng qua cổ Lãnh Nghị, run giọng nói: "Nghị, em mơ thấy mẹ, mẹ chết rồi... " Rồi cô bật khóc nức nở, "Nghị, em không muốn mẹ chết... "

"Anh biết anh biết", lòng Lãnh Nghị lại đau một hồi, nhẹ nhàng vỗ lưng cô gái an ủi, "Y Y, đó chỉ là mơ thôi, không phải anh đã hứa với em rồi sao? Đợi mấy ngày nữa khi anh có thời gian sẽ dẫn em về thăm mẹ, được không?"

Cô gái trong lòng lúc này mới nín khóc, ngẩng lên nhìn hắn, hốc mắt vẫn ươn ướt, bộ dạng thật yếu ớt đáng thương: "Nghị, anh không gạt em chứ? Mẹ em vẫn còn sống phải không?"

"Anh gạt em làm gì, ngoan... " Lãnh Nghị chỉ đành ngồi đó ôm cô gái, cô gái lúc này mới thoáng yên tâm trở lại, an ổn rúc vào lòng người đàn ông, dần chìm vào giấc ngủ. Nghe cô gái phát ra những tiếng thở đều đều, Lãnh Nghị mới thở phào một hơi, nhẹ đặt cô gái nằm xuống, giúp cô đắp chăn rồi mình mới nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh...

Lãnh Nghị biết, ngoại trừ tình yêu, tình bạn, Lâm Y còn cần tình thân, đây là mấu chốt để chữa khỏi bệnh cho cô! Mắt Lãnh Nghị lóe lên trong bóng tối, báo cáo giám định DNA của Từ Nhất Hạo và Lâm Y chắc là ngày mai sẽ có...

Quả nhiên, ngày hôm sau khi Lãnh Nghị đang ngồi ở văn phòng, Lâm Y thì như thường ngày, ngồi nơi sofa xem sách, Lữ Thần đã sai người mang kết quả giám định đến cho hắn. Lãnh Nghị mở ra xem, kết luận trong tờ giám định viết rành rành: DNA giống nhau 80%, y học đưa hai người vào dạng quan hệ cha con.

Đôi mắt đen thẳm của Lãnh Nghị lóe lên, hắn thở phào một hơi thật dài nhưng đồng thời một câu hỏi khác lại xuất hiện trong đầu: Chẳng lẽ hai mươi mấy năm trước hai tờ giám định kia có sai sót sao? Hay là, có người ở sau màn đạo diễn bi kịch này? Người kia làm thế nào khiến cho Từ Nhất Hạo tin tưởng không chút nghi ngờ nào như vậy?

Năm đó là ai giúp Từ Nhất Hạo làm tờ giám định DNA kia? Lãnh Nghị quyết định điều tra từ hướng này! Hắn lập tức cầm điện thoại lên...

Buông điện thoại xuống, mắt Lãnh Nghị trên gương mặt điềm tĩnh ngọt ngào như một đóa sen mới nở của cô gái, hắn lặng lẽ thu lại tờ giấy giám định, chậm rãi đứng dậy đi về phía Lâm Y, ngồi xuống bên cạnh cô, tay khoác vai cô.

Ánh mắt cô gái dời từ quyển sách sang người đàn ông, trên mặt là nụ cười tươi tắn, Lãnh Nghị nhìn cô, nhẹ giọng nói, "Y Y, em... có muốn ba em đến thăm em không?"

"Ba?" Nụ cười trên mặt cô gái vụt tắt, cô cố gắng nhớ lại gì đó nhưng hình như không nhớ được gì cả. Lâm Y nghi hoặc nhìn người đàn ông, "Em không biết ba mình là ai... " nhưng mà, "ba", khái niệm này tốt đẹp biết mấy!

Lãnh Nghị thầm thở dài một tiếng, ấn nhẹ đầu cô gái vào ngực mình, "Trước đây ông ấy không biết em là con gái mình, cho nên làm sai rất nhiều chuyện, nếu như em muốn, rất nhanh ông ấy sẽ đến thăm em... "

Mắt Lâm Y vẫn một mảnh trống rỗng, cô mấp máy môi nhưng không nói được lời nào...

Buổi tối hai hôm sau đó, Lãnh Nghị lần nữa đi vào trong căn phòng ngầm dưới lòng đất của căn biệt thự ở ngoại ô, cửa vừa mở thì Lãnh Nghị đã nhìn thấy vẻ mặt âm trầm Từ Nhất Hạo, ông đang ngồi trên chiếc giường cá nhân nhỏ hẹp trong phòng, ánh mắt âm trầm mang theo vô hạn bi thương. Từ Nhất Hạo lạnh lùng nhìn Lãnh Nghị đang bước vào, không nói một lời.

Lãnh Nghị chầm chậm đi đến trước mặt Từ Nhất Hạo, ánh mắt như đao lạnh lùng quét lên mặt ông, Từ Nhất Hạo không chút yếu nhược nhìn thẳng vào mắt hắn, hai người cứ thể lạnh lùng nhìn nhau.

Thật lâu sau, trong ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Nghị lóe lên một ý cười, hắn nhẹ khoát tay, Lưu Dũng đứng ở sau lưng hắn liền tiến đến, lấy từ trong phong bì ra một tờ giấy cứng đưa cho Lãnh Nghị.

Lãnh Nghị đón lấy, bình thản nhìn qua tờ giấy rồi nhìn sang Từ Nhất Hạo, trong đáy mắt ý cười càng sâu; Từ Nhất Hạo nhìn chằm chằm Lãnh Nghị, trong lòng ông đột nhiên có chút khẩn trương, ông mấp máy môi, thật lâu mới bật ra mấy tiếng: "Lãnh Nghị... cậu muốn làm gì?"

Lãnh Nghị không trả lời ông, hắn chỉ lặng lẽ quan sát Từ Nhất Hạo, sau đó chậm rãi đẩy tờ giấy kia đến trước mặt Từ Nhất Hạo. Ánh mắt Từ Nhất Hạo rốt cuộc dời từ trên mặt Lãnh Nghị sang tờ giấy trong tay hắn, ông cắn môi, đưa tay đón lấy.

Trên tờ giấy kia viết rõ ràng mấy chữ lớn "Giấy giám định DNA", tim Từ Nhất Hạo đập dồn, bàn tay bắt đầu run run, ánh mắt trống rỗng lướt qua mấy chữ phía dưới, "người đưa mẫu: Từ Nhất Hạo (máu), Lâm Y (máu)... chứng minh giữa hai người là quan hệ cha và con gái... Khoa xét nghiệm bệnh viện XXX".

Tay Từ Nhất Hạo run càng mạnh, sắc mặt dần tái đi, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng, ông ném mạnh tờ giấy xuống đất, run giọng rống lên: "Không thể nào! Đây là giả!"

Lãnh Nghị lạnh lùng nhìn ông không nói tiếng nào, Từ Nhất Hạo khiếp sợ nhìn vẻ lạnh mạc của Lãnh Nghị, dường như muốn tìm trên mặt hắn chút dấu vết giả tạo nào, nhưng trên gương mặt anh tuấn kia chỉ có sự lạnh lùng, không có chút giả trá, sợ hãi nào, không phải là vẻ mặt mà một người làm chuyện xấu nên có.

Mặt Từ Nhất Hạo rúm lại, đột nhiên phát ra một tràng cười lớn: "Lãnh Nghị, cậu muốn dùng tờ giấy giả mạo này để đả kích tôi, che dấu chuyện xấu giữa hai anh em cậu sao? Nói cho cậu biết, tôi sẽ không tin đâu!" Rồi ông nhặt tờ giấy lên xé thành từng mảnh vụn, run run đứng thẳng dậy ném những mảnh vụn ấy lên người Lãnh Nghị, từng mảnh giấy trắng tung bay như hoa tuyết.

Từ Nhất Hạo run rẩy tiến lên một bước đưa tay định nắm lấy cổ áo Lãnh Nghị nhưng lại bị Lưu Dũng ở phía sau tiến lên chặn lấy, hắn chỉ đẩy nhẹ một cái, thân hình run rẩy của Lãnh Nghị đã bị đẩy trở lại chiếc giường đơn, Từ Nhất Hạo chán nản hai tay ôm lấy đầu, gằn giọng: "Không thể nào! Không thể nào! Nhất định là các người làm giả! Các người chỉ là muốn che dấu chuyện gièm pha này!"

Lãnh Nghị lạnh lùng nhìn người đàn ông đã sụp đổ trước mặt, lát sau mới lạnh giọng nói: "Cái được làm giả là tờ giấy giám định năm xưa của ông! Ông suy nghĩ cẩn thận lại xem, năm đó lúc ông đi làm giám định đã nói cho ai biết? Còn có ai khác biết được chuyện này?"

Từ Nhất Hạo vụt ngẩng đầu lên, nhìn Lãnh Nghị chằm chằm: "Tôi nói cho Vương Khiết nhưng mẫu vật là tôi đích thân mang đến, chưa từng qua tay Vương Khiết! Người năm đó giúp tôi làm giám định là bạn học của tôi, bạn tốt của tôi, ông ấy sẽ không gạt tôi đâu!"

Lãnh Nghị cười lạnh một tiếng: "Thật sao? Người giúp ông làm giám định là bạn học của ông? Người bạn học đó của ông năm đó chỉ là một nhân viên xét nghiệm quèn, hai năm sau đã thăng chức thành viện trưởng, ông không thấy lạ sao?"

Sắc mặt Từ Nhất Hạo tái nhợt, tuyệt vọng giãy dụa: "Không thể nào, bạn tôi sẽ không gạt tôi! Ông ấy là bạn tôi!"

"Ông ta không gạt ông? Khi có người dùng danh lợi tiền tài dụ dỗ ông ấy, ong làm sao biết ông ta nhất định sẽ giúp cho ông?", giọng Lãnh Nghị vẫn lạnh như băng, "Cha của Vương Khiết năm đó là phó thị trưởng của thành phố H, khi ông ruồng bỏ mẹ con Lâm Dung, cử hành hôn lễ với vl, có phải ông cũng nghĩ đến điều đó không? Ông có thể ngồi ở vị trí đại sứ ngày hôm nay, có phải là nhờ vào mối quan hệ của ba của Vương Khiết hay không?"

"Không phải!" Trong mắt Từ Nhất Hạo tràn đầy đau đớn, "Trước giờ tôi chưa từng nhờ cậy ông ta cái gì!"

Lãnh Nghị lạnh lùng nhếch môi: "Từ Nhất Hạo, ông có suy nghĩ này hay không tôi không có hứng thú tìm hiểu... Hôm nay tôi đến đây mục đích là để nói cho ông biết, tờ giấy giám định năm đó của ông là giả! Ông tin hay không cũng vậy thôi, Vương Khiết và người làm xét nghiệm cho ông năm đó đã khai hết cả rồi. Lúc đó Vương Khiết mua chuộc bạn ông, đổi cái túi đựng tóc của ông và chú tôi... "

*****

Sắc mặt Từ Nhất Hạo trắng bệch, cắn môi đến bật máu nhưng không nói tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm Lãnh Nghị, trong mắt là nỗi tuyệt vọng cận kề cái chết; Lãnh Nghị chỉ cười nhạt một tiếng, quay đầu nhìn sang Lưu Dũng: "Mang băng ghi hình thẩm vấn Vương Khiết đến cho Từ tiên sinh xem!" Lưu Dũng gật đầu rời đi.

Xem hết băng ghi hình, mắt Từ Nhất Hạo tối sầm, khuỵu xuống...

Ông rốt cuộc cũng hiểu, vì sao mỗi lần nhìn thấy Lâm Y đều có một cảm giác rúng động kỳ lạ --- cái đêm Lâm Y bị nhốt trong căn phòng tối tăm kia, ông không hiểu sao lại ra tay giúp đỡ --- cô năn nỉ ông cứu Lăng Nhất Phàm, ông vẫn không cự tuyệt cho đành; ngày đám cưới, vốn định công bố cái bí mật động trời kia nhưng khi nhìn thấy gương mặt tươi cười như thiên sứ của Lâm Y, rốt cuộc ông cũng từ bỏ ý định kia --- thì ra, giữa cô với ông có một mối ràng buộc huyết thống!

Lãnh Nghị lạnh lùng nhìn người đàn ông suy sụp trên đất, lát sau mới ra lệnh cho thuộc hạ: "Theo dõi ông ta, đừng để ông ta tự sát! Có chuyện gì lập tức báo cho tôi!" Nói rồi hắn xoay người rời đi, hắn sợ Lâm Y đợi lâu sẽ lo lắng!

Vừa đi ra khỏi tầng ngầm thì điện thoại của Lãnh Nghị đổ chuông, hắn mở ra xem, là Lý Uyển gọi đến, sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, ấn phím đón nghe: "Mẹ... "

Đầu bên kia truyền đến giọng nói có chút lo lắng của Lý Uyển, "Từ Giai nói ba mẹ con bé đột nhiên mất tích, đã mấy ngày rồi... ", bà ngừng lại một chút rồi cẩn trọng hỏi, "Có liên quan đến con không?"

Lãnh Nghị suy nghĩ một chút rồi bình thản nói: "Mẹ, mẹ có biết không, Vương Khiết mua chuộc Charlie, bác sĩ của Tịch Họa, vẫn luôn bỏ thuốc mê vào trong thuốc của cô ấy, khiến trung khu thần kinh của Tịch Họa xảy ra vấn đề nên mới không thể tỉnh lại được... Bà ta còn sai người hại Y Y, sau này, bởi vì muốn che dấu tội trạng mà giết người diệt khẩu... "

Lý Uyển ngẩn người, thật lâu sau mới nhỏ giọng hỏi: "Nghị nhi... có chứng cứ không?"

"Có!" Lãnh Nghị nhàn nhạt nói, "Bác sĩ Charlie đã khai hết rồi, chính Vương Khiết cũng đã khai nhận!"

Đầu bên kia im lặng một hồi, Lãnh Nghị đã đi đến cầu thang, hắn thấp giọng nói vào điện thoại: "Mẹ, nếu không còn gì khác, con cúp máy đây!"

"Đợi đã, Nghị nhi!" Lý Uyển rốt cuộc hoàn hồn lại, bà gian nan lên tiếng, "Dì Vương Khiết... từ đầu đến cuối chỉ là vì con gái mình, dì ấy... dù sao cũng là bạn tốt của mẹ, đã trông nom con từ nhỏ đến lớn... con có thể tha cho dì ấy sao?"

"Mẹ... " Lãnh Nghị thoáng chau mày, "Mẹ của Y Y qua đời mẹ không hỏi thăm một câu... Mẹ có biết không, ba của Y Y là Từ Nhất Hạo! Vương Khiết hai mươi mấy năm trước bày kế hãm hại mẹ của Y Y, cướp lấy ba từ tay mẹ Y Y! Mẹ, sao mẹ lại có người bạn ác độc đến dường ấy?"

Từ Nhất Hạo là ba của Y Y? Năm đó người chồng mà Vương Khiết bày kế cướp trở về là ba của Y Y sao? Mắt Lý Uyển vụt mở to, cả người cứng đờ... Bà còn nhớ rõ, năm đó bà cùng với Vương Khiết đến bệnh viện tìm nhân viên xét nghiệm kia, lúc đó bà với Vương Khiết còn ngồi cười nhạo người phụ nữ bị giật chồng kia...

Nghe nói người phụ nữ đó năm đó đã dẫn đứa con nhỏ trở về quê nhà... Thì ra đó là mẹ Y Y! Thì ra bà một mình nuôi con hơn hai mươi năm, mà bây giờ, người phụ nữ tội nghiệp kia đã qua đời! Lòng Lý Uyển nhẹ run lên, hốc mũi phút chốc tràn ngập chua xót...

Thật lâu không nghe mẹ mình nói câu gì, Lãnh Nghị thoáng chau mày, thấp giọng nói: "Mẹ, không có gì nữa con cúp máy đây!" Đầu bên kia vẫn không có ai trả lời, rốt cuộc Lãnh Nghị ấn phím ngắt điện thoại.

Đi đến trước cửa phòng ngủ, Lãnh Nghị cất điện thoại vào túi rồi nhẹ đẩy cửa ra; cô gái đang ngồi tựa đầu giường xem tivi vụt ngẩng đầu lên, khóe môi lộ ra nụ cười tươi tắn.

Lãnh Nghị cũng mỉm cười, hắn bước nhanh về phía cô gái, ngồi xuống bên cạnh rồi kéo cô vào lòng, nhẹ hôn lên mái tóc thơm ngát của cô gái: "Y Y, ngày mai anh dẫn em ra ngoài chơi... "

"Được", cô gái trong lòng dịu ngoan đáp lời; Lãnh Nghị hy vọng nhờ chuyến đi này có thể xoa dịu vết thương lòng của Lâm Y, gợi lại trí nhớ của cô, hắn dẫn cô đến bên bời cát, cùng cô đi nhặt vỏ sò, cùng nằm dưới trời đêm xem sao, cõng cô đi dạo... Mỗi nụ cười vui vẻ của cô đều khiến hắn cảm động sâu sắc...

Tuy rằng qua mấy ngày Lâm Y vẫn là như thế, bệnh tình không có chút tiến triển nào nhưng sự vui vẻ của cô vẫn khiến người đàn ông cảm thấy thỏa mãn... Hắn thề, nhất định sẽ khiến cho Y Y trở lại như xưa!

Ngày đi du lịch trở về, vừa vào đến cửa thì đã nhận được điện thoại của Lưu Dũng, "Thiếu gia, Từ Nhất Hạo muốn gặp ngài!"

Ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị lóe lên, lát sau mới nhàn nhạt nói: "Được!". Hắn sớm đã dự đoán được Từ Nhất Hạo cần mấy ngày để chấp nhận sự thật, khi ông tuyệt vọng muốn tìm cái chết nhưng không chết được thì sẽ chậm rãi tiếp nhận sự thật, khi đó ông sẽ muốn gặp hắn! Hắn chính là đợi ngày này!

Từ Nhất Hạo thật lòng muốn tìm chết, bởi vì sự ghen tuông đến mất đi lý trí của ông mà ông khiến cho người phụ nữ ông yêu nhất cùng đứa con cô độc sống nửa đời người, sau cùng lại bởi vì sự trả thù điên cuồng của ông mà gián tiếp hại chết bà... Còn con gái của ông, cũng đã từng suýt bị ông hại chết! Đời này ông sống còn có ý nghĩa gì chứ?

Nhưng bọn họ không cho ông chết, nay cả quyền được chết của ông cũng bị tước đoạt, ông chỉ đành đau khổ sống tiếp, mỗi ngày đều khổ sở như sống trong địa ngục. Từ Nhất Hạo bây giờ cũng không còn vẻ kiêu ngạo và tự tin như lúc trước, vẻ phẫn nộ đã biến mất không còn, chỉ còn lại sự tuyệt vọng và tàn tạ, cằm lún phún râu, tóc đã xuất hiện mấy sợi bạc, chỉ có vẻn vẹn mấy ngày mà xem ra ông đã già đi chừng mười tuổi.

Từ Nhất Hạo nhìn thấy Lãnh Nghị xuất hiện nơi cửa, đôi mắt đầy tơ máu lóe lên một tia sáng giống như nhìn thấy được ánh sáng cuối đường hầm.

"Ông muốn gặp tôi?" Giọng Lãnh Nghị vẫn lạnh mạc, ánh mắt sắc bén không ngừng quan sát Từ Nhất Hạo.

Từ Nhất Hạo nhìn Lãnh Nghị, mấp máy môi, giọng nói khàn khàn mà hơi run: "Tôi... muốn gặp Y Y... "

Lãnh Nghị không nói một lời, vẫn đứng đó quan sát Từ Nhất Hạo, ông nhắm mắt, lát sau mới nhỏ giọng nói: "Tôi biết tôi không xứng làm ba của Y Y, tôi cũng không có mặt mũi nào gặp con bé... " Ông, thấp giọng nài nỉ, "Tôi chỉ đứng xa xa nhìn Y Y thôi, sau đó sẽ trở về bầu bạn cùng mẹ con bé ... "

Lãnh Nghị chỉ cười lạnh một tiếng, vẫn không nói tiếng nào mà vẫy tay ra hiệu cho Lưu Dũng, Lưu Dũng hiểu ý, hắn khom người, trầm giọng đáp: "Dạ, thiếu gia!" Lãnh Nghị không nhìn Từ Nhất Hạo, xoay người rời đi.

Buổi tối hôm đó, sau khi ăn cơm tối, Lưu Dũng đưa cho Từ Nhất Hạo một bộ Tây trang mới, cạo râu, làm cho ông sạch sẽ gọn gàng rồi đưa ông đến biệt thự của nhà họ Lãnh.

Trong vườn hoa của biệt thự, Lãnh Nghị đang nắm tay Lâm Y tản bộ thì quản gia tiến đến thì thầm mấy câu vào tai hắn, Lãnh Nghị nhẹ gật đầu sau đó xoay người cô gái lại, cúi xuống đặt lên má cô một nụ hôn, dịu giọng nói: "Y Y, lần trước anh có nói ba em sẽ đến thăm em, giờ ba em đã đến rồi, em xem thế nào? Có muốn gặp ba không?"

"Ba em đến thăm em?" Mắt Lâm Y lộ ra một tia dị thường nhưng rõ ràng là có chút vui mừng, "Em... có ba sao?"

"Đương nhiên, ai mà không có ba chứ!" Trên mặt Lãnh Nghị tràn đầy ý cười, đáy mắt một mảnh nhu tình, "Em có muốn gặp ông ấy không?", Lâm Y mừng rỡ lẫn ngượng ngùng khẽ gật đầu, trong trí nhớ của cô sao không có chút ấn tượng nào về ba thế nhỉ? Nhưng rõ ràng trong tiềm thức của cô, Lâm Y biết mình rất muốn có người ba này.

Lát sau quản gia dẫn Từ Nhất Hạo quần áo chỉnh tề tiến vào vườn hoa, Từ Nhất Hạo từ xa đã nhìn thấy Lâm Y đứng bên cạnh Lãnh Nghị, xinh đẹp tươi mát như một đóa sen mới nở, lòng ông chợt thắt lại sau đó là tràn ngập chua xót, hốc mũi ê ẩm, Y Y, con gái của ba! Bước chân Từ Nhất Hạo bất giác dừng lại, ông không dám đi đến gần cô.

"Từ tiên sinh, xin mời... " Quản gia thấy Từ Nhất Hạo dừng lại, mỉm cười hướng về phía ông làm một động tác mời, "Thiếu gia có dặn, kêu ông qua đó!"

"Tôi... không qua thì hơn!" Từ Nhất Hạo khàn giọng nói, "Đứng đây một lát là tốt rồi... "

Lãnh Nghị thấy Từ Nhất Hạo đứng ở xa xa không bước đến, khóe môi hắn nhẹ câu lên một nụ cười, "Y Y, chúng ta qua đó!", hắn vừa nói vừa khoác vai Lâm Y kéo cô đi về phía Từ Nhất Hạo.

Từ Nhất Hạo nhìn thấy hai người đang đi đến gần, rốt cuộc thu hồi tầm mắt, xoay người định trốn nhưng tay đã bị quản gia nắm lại: "Từ tiên sinh, đừng đi!" Từ Nhất Hạo muốn giãy thoát khỏi tay quản gia nhưng rốt cuộc không được.

Lãnh Nghị và Lâm Y đã đi đến, Từ Nhất Hạo chỉ đành đối mặt với hai người, ông nhìn chằm chằm Lâm Y, hốc mắt phút chốc ươn ướt.

Phản ứng của Từ Nhất Hạo Lãnh Nghị đều nhìn thấy hết, bàn tay đang đặt trên vai Lâm Y chợt siết lại, thấp giọng nói bên tai cô: "Y Y, ông ấy là ba em đó!"

Trên gương mặt thanh thuần của Lâm Y thoáng lộ ra nụ cười ngượng ngùng, mắt cô lóe sáng nhìn người đàn ông tuy tuổi đã về chiều nhưng vẫn còn phong độ kia, lại nhìn sang Lãnh Nghị, nhìn nụ cười sủng nịch trong mắt hắn rồi lại nhìn sang Từ Nhất Hạo, cô mấp máy môi, giọng nói yếu ớt mang theo một chút mừng rỡ, chút hoài nghi, "Ba em sao?"

Từ Nhất Hạo rốt cuộc cũng nhận ra sự khác thường của Lâm Y, lòng ông thắt lại, vụt quay nhìn sang Lãnh Nghị, run run hỏi: "Lãnh Nghị, Y Y con bé ... "

"Đúng vậy!" Lãnh Nghị lạnh giọng ngắt lời ông, "Là ông làm hại!"

Nước mắt rốt cuộc tràn ra, Từ Nhất Hạo không kìm lòng được đưa tay về phía Lâm Y, giọng khàn khàn đứt ruột đứt gan: "Y Y... ", thấy Từ Nhất Hạo đột nhiên chảy nước mắt cùng đôi tay đang đưa về phía mình, hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp, cô do dự một chút rồi chậm rãi bước đến, đặt tay mình vào tay ông.

*****

"Y Y, hai tay Từ Nhất Hạo rốt cuộc ôm lấy Lâm Y, siết cô thật chặt trong lòng, lệ nóng tuôn trào, ông run giọng: "Ba có lỗi với con, là ba hại con, ba là kẻ xấu xa, con tha thứ cho ba... "

Giọng nghi hoặc của Lâm Y vang lên bên tai Từ Nhất Hạo: "Ông là ba tôi thật sao?"

"Ta là ba con, nhưng ta không xứng làm ba con... Y Y... " Từ Nhất Hạo đã khóc không thành tiếng, vành mắt Lâm Y cũng dần phiếm hồng, cô nhẹ nhàng ngả đầu lên vai Từ Nhất Hạo.

Lãnh Nghị kéo Lâm Y ra khỏi vòng tay của Từ Nhất Hạo, mắt cô vẫn ngấn nước, ngẩng lên nhìn hắn, Lãnh Nghị nhu hòa cười, hôn nhẹ lên tóc cô: "Y Y, chúng ta mời ba em vào nhà ngồi, được không?"

"Ân", Lâm Y nhẹ gật đầu, khóe môi cũng lộ ra ý cười, Lãnh Nghị thấy nụ cười của cô trên mặt cũng không dấu được niềm vui, hắn xoay nhìn sang Từ Nhất Hạo: "Từ tiên sinh, chúng ta vào nhà nói chuyện!"

Lãnh Nghị dẫn Lâm Y trở lại phòng ngủ, hắn đặt tay lên vai cô, xoay cô lại đối diện với hắn, giọng trầm thấp mà nhu hòa: "Y Y, em xem sách hoặc tivi, anh với ba em nói chuyện một lát, được không?"

"Ân", Lâm Y dịu ngoan đáp lời rồi tự giác đi đến bên sofa, cầm lấy quyển sách cô đang đọc dở dang trên bàn trà, nhìn sang Lãnh Nghị cười: "Anh đi đi... "

Lãnh Nghị trìu mến vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của cô gái rồi mới rời đi...

Trong phòng sách, Từ Nhất Hạo đang ngồi trước bàn làm việc của Lãnh Nghị, trên mặt lộ rõ vẻ buồn bã và suy sụp, Lãnh Nghị bình thản quan sát ông, không nói một lời, thật lâu sau giọng khàn khàn của Từ Nhất Hạo mới vang lên: "Lãnh Nghị, cám ơn cậu... chăm sóc cho Y Y... "

Lãnh Nghị nhàn nhạt câu môi: "Y Y là vợ tôi, tôi vốn nên chăm sóc cô ấy, không cần ông cám ơn!"

Từ Nhất Hạo nhẹ gật đầu, lại thấp giọng hỏi: "Tôi phải làm thế nào mới có thể khiến Y Y hồi phục thì cậu cứ việc nói, cho dù muốn mạng của tôi tôi cũng cam lòng... " Nói đến câu cuối, giọng nói ngẹn ngào của ông mang theo chút thê lương, ông đã biết mục đích hôm nay Lãnh Nghị kêu ông đến đây.

"Từ tiên sinh quả nhiên là người hiểu chuyện, bệnh tình của Y Y có khôi phục hay không là nhờ vào sự giúp đỡ của ông... Cô ấy mất đi mẹ thì cho rằng đã mất đi tất cả, không có người thân cho nên không có cách nào chấp nhận sự thật này... Cái mà Y Y cần lúc này là tình thân, tình bạn, tình yêu!" Giọng Lãnh Nghị vẫn bình thản nhưng đầy từ tính mê người.

"Tôi sẽ cho con bé toàn bộ tình yêu... bao gồm cả tính mạng của tôi, chỉ cần con bé có thể hồi phục... " Từ Nhất Hạo gật đầu, "Tôi biết mình nên làm thế nào rồi... "

"Từ ngày mai, ông tạm thời dọn đến chỗ chúng tôi, để cô ấy cảm nhận được tình thương của cha ... qua hai ngày nữa, chúng ta đi thành phố G một chuyến, mang Y Y đi gặp mẹ cô ấy...

"Gặp mẹ Y Y?" Đôi mắt Từ Nhất Hạo bất giác sáng lên, "Lãnh Nghị, ý cậu là mẹ của Y Y... còn sống sao?" Từ Nhất Hạo quả thực không dám tin vào những gì mình vừa nghe.

Lãnh Nghị hơi mị mắt, lát sau mới nhẹ giọng nói: "Không phải, đi thì biết!"

Khi Lãnh Nghị trở lại phòng ngủ, Lâm Y vẫn đang ngồi nơi sofa lật sách nhưng nơi cửa vừa có tiếng động thì cô gái đang ngồi nơi sofa đã nhảy bật dậy, đáy mắt tràn đầy niềm vui, giọng nói cũng đầy mừng rỡ: "Nghị ... "

"Y Y... " Lãnh Nghị nhẹ câu môi cười, sủng nịch kéo cô gái vào lòng, vỗ nhẹ sau lưng cô như trấn an, "Anh chỉ ở trong phòng sách nói chuyện với ba em thôi mà, giờ không phải đã trở lại rồi sao... Ân, đi tắm đi, rồi chúng ta cùng xem tivi hoặc xem phim sau đó đi ngủ, chịu không?"

"Ân", Lâm Y vẫn tươi cười, vẫn, dịu ngoan gật đầu, Lãnh Nghị cũng cười, hắn ấn cô gái trở lại sofa còn mình đi đến tủ áo lấy quần áo, ánh mắt cô gái dõi theo bóng dáng cao ngất của người đàn ông, từ tủ quần áo đến cửa phòng tắm rồi bóng người đàn ông biến mất sau cửa phòng tắm, sau đó lại từ phòng tắm trở ra, bàn tay vươn về phía cô gái: "Y Y, chúng ta cùng tắm... "

Cô gái đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình vào tay người đàn ông, mỉm cười nương theo sức kéo của người đàn ông đứng dậy, người đàn ông kéo cô gái đi về phía phòng tắm, chiếc bồn tắm tạo sóng khổng lồ đã đầy nước, trên mặt nước dập dờn những cánh hoa hồng, Lãnh Nghị cần trọng giúp Lâm Y thoát quần áo.

Mặt cô gái vì ngượng ngùng mà đỏ ửng, cô ấp úng: "Em tự làm được rồi... ", khóe môi Lãnh Nghị không tự chủ được ý cười càng sâu, đã đến lúc này mà cô gái vẫn còn nhớ thẹn thùng, hắn mặc kệ cô gái, bàn tay vẫn tiếp tục công việc của mình, sau khi thoát đi mảnh vải cuối cùng trên người cô gái thì bế ngang cô lên, nhẹ nhàng bước vào bồn tắm.

Người đàn ông ngồi tựa vào thành bồn tắm, cô gái dịu ngoan ngồi tựa vào ngực hắn, thân thể trắng nõn hoàn mỹ như một dây thường xuân, sít sao dán lên thân hình cao lớn của người đàn ông, đẹp như một bức tranh. Người đàn ông nhẹ hôn lên mái tóc ướt đẫm của cô gái, nhẹ nhàng khoát nước lên người cô.

Tắm xong người đàn ông cầm lấy khăn lông, thật săn sóc phủ lên người cô gái, giúp cô lau khô, lại giúp cô mặc vào áo ngủ, cuối cùng hắn cầm lấy máy sấy tóc, kéo cô gái trở lại sofa ngồi xuống, cô gái rất hiểu ý gối đầu lên đầu gối hắn để người đàn ông nghiêm túc giúp cô sấy tóc...

Đêm khuya, người đàn ông ôm cô gái ngủ, cô gái ruc vào trong lồng ngực tinh tráng của người đàn ông, đôi mắt đen láy lóe sáng trong bóng đêm, hàng mi dài khẽ chớp, không ngừng cọ vào da người đàn ông khiến lòng hắn không khỏi có chút ngứa ngáy, từ khi cô gái bị bệnh, người đàn ông chỉ cần có chút xao động thì cô gái đã lộ vẻ hoảng hốt và sợ hãi lùi lại khiến người đàn ông chỉ đành cắn răng, thân thể xinh đẹp ôm trong lòng chỉ có thể nhìn không thể động, làm một Liễu Hạ Huệ bất đắc dĩ...

Tối nay, trong cơ thể lại bắt đầu cuộn trào một cơn sóng triều không thể khống chế quen thuộc, hắn nghiêng người sang thăm dò, bàn tay to nhẹ nhàng len vào góc áo ngủ của cô gái, lướt trên làn da mượt như lụa của cô gái, chậm rãi phủ lên vùng gò đầy đặn của cô gái, giữ nó trong lòng bàn tay xoay động.

Thân thể cô gái nhẹ run lên, cô hơi ngẩng đầu nhìn người đàn ông trong bóng tối, thì thầm gọi: "Nghị... "

"Y Y, anh yêu em!", người đàn ông nhẹ giọng đáp lời, lực đạo trên bàn tay mạnh hơn một chút rồi hắn cúi xuống nhẹ hôn lên mắt cô gái, chóp mũi nhỏ xinh rồi cuối cùng phủ lên đôi môi anh đào của cô gái, mạnh mẽ nghiến ngấu, cô gái không cự tuyệt, để mặc người đàn ông bày tỏ tình yêu.

Có tiến bộ! Đáy mắt người đàn ông lóe lên ý cười trong bóng tối, hắn xoay người áp cô gái dưới thân, hôn lên từng phân từng tấc làn da như tuyết trắng của cô gái... nhưng khi nơi cứng rắn của hắn chạm đến nơi mềm mại của cô gái thì cô vẫn hoảng loạn hai tay chống nơi ngực hắn, cản lại, giọng nói kia rõ ràng tràn ngập sợ hãi, "Nghị, anh không phải anh trai em, phải không?"

"Đương nhiên là không phải rồi! Người đàn ông vội vỗ nhẹ vai cô gái như trấn an, "Trước đó không phải em còn gặp được ba mình nữa sao?"

Sự hoảng loạn trong mắt cô gái dần bình ổn trở lại, đôi tay đang chống đỡ nơi ngực người đàn ông cũng hơi thả lỏng, không lên tiếng nữa, để mặc thân thể người đàn ông áp trên người mình, đôi mắt trong bóng đôi hơi lóe sáng.

Rõ ràng hiện tại cô gái vẫn chưa sẵn sàng, người đàn ông cắn môi, cố gắng áp chế nỗi xao động trong nội tâm, rốt cuộc chậm rãi xoay người rời khỏi người cô gái, vươn tay ôm cô gái vào lòng trở lại, nhắm mắt: Y Y, anh sẽ đợi...

Sáng hôm sau sau khi thức dậy Lãnh Nghị nắm tay Lâm Y xuống lầu, hai người đi vào nhà ăn vừa ngồi xuống bàn ăn thì đã nhìn thấy Từ Nhất Hạo, trên người mặc một chiếc tạp dề, trong tay là một cái khay bê thức ăn ra bày lên bàn --- hai mươi mấy năm trước khi ông với Lâm Dung vừa kết hôn, ông cũng làm bữa sáng cho bà như thế này...

Lãnh Nghị thoáng ngẩn người, đôi mắt đen thẳm nhìn Từ Nhất Hạo, trên gương mặt anh tuấn của Từ Nhất Hạo tràn đầy ôn nhu, ông cẩn thận đặt đĩa thức ăn trước mặt Lâm Y, nhu hòa nói: "Y Y, ba làm bữa sáng cho con, ăn thử xem có thích không?"

Đôi mắt đen láy của Lâm Y ngời sáng, cô nhớ lúc còn ở nhà mẹ cũng làm bữa sáng cho cô thé này! Một cảm giác vui vẻ lập tức lan tràn khắp toàn thân, Lâm Y cúi nhìn đĩa thức ăn trên bàn, đều là những món cô thích, cô lại ngẩng lên nhìn Từ Nhất Hạo, khóe môi không tự chủ được lộ ra ý cười vui vẻ: "Đều là những món con thích ăn!"

"Ân, con thích là tốt rồi, về sau mỗi ngày ba sẽ làm cho con ăn!" Đáy mắt Từ Nhất Hạo ý cười dần lan ra nhưng hốc mũi không ngăn được chua xót, là ông, là ông tự tay đạo diễn bi kịch này! Hại người ông yêu nhất và con gái! Ông thấy tính mạng này của mình đã không đáng tiền nữa, ông chỉ mong có thể làm gì đó cho Y Y để con bé sớm khôi phục lại bình thường...

Lúc này má Ngô cũng bê bữa sáng của Lãnh Nghị lên, Từ Nhất Hạo chậm rãi ngồi xuống phía đối diện nhìn hai người ăn sáng, Lâm Y ngẩng lên nhìn Từ Nhất Hạo, đáy mắt là ý cười ngọt ngào: "Ông... cũng ăn một chút đi!", không biết vì sao, tiếng "ba" này cô không gọi ra lời được, có lẽ là vì hơn hai mươi năm qua chưa từng được gọi một lần, nhất thời cô không quen với tiếng gọi thiêng liêng ấy.

"Ba ăn rồi... Y Y, buổi trưa con muốn ăn gì? Ba làm cho con ăn... Lúc ba còn trẻ, tay nghề cũng rất khá... " Từ Nhất Hạo cố gượng cười.

"Buổi trưa thì không cần, Y Y theo tôi cùng đến công ty!" Lãnh Nghị bình thản ngắt lời Từ Nhất Hạo, Lâm Y xoay lại nhìn gương mặt anh tuấn của người đàn ông, đáy mắt tràn đầy ngọt ngào, Lãnh Nghị cũng nhìn cô mỉm cười.

Lâm Y lại nhìn sang Từ Nhất Hạo, nhỏ nhẹ nói: "Buổi tối con về, ăn cơm của ông nấu, được không?"

"Ừ, được!" Từ Nhất Hạo vội gật đầu.

Nhìn Lãnh Nghị và Lâm Y lên xe rồi xe chạy ra khỏi cổng sắt, Từ Nhất Hạo mới thu hồi tầm mắt, ông nhìn quản gia nãy giờ vẫn đứng bên cạnh mình, trầm giọng nói: "Tôi cũng ra ngoài một lúc!"


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-156)