Ưu thương
← Ch.065 | Ch.067 → |
Lãnh Nghị vẫn ngồi nguyên tư thế đó bên giường Tịch Họa, vẫn lặng lẽ nhìn cô, trong lòng vỡ vụn đến đau đớn, chính hắn cũng không biết vì sao lại đau, buổi tối hôm đó của ba năm trước, là lỗi của hắn khiến Tịch Họa suýt nữa thì mất đi tính mạng, là hắn nợ cô một tính mạng, một ân tình, một lời hứa...
"Lãnh tiên sinh" Bác sĩ Charlie xem kỹ những số liệu sinh học của Tịch Họa mà hộ lý đã ghi chép lại, giọng áy náy, "Thực có lỗi, xem ra Hạ tiểu thư hôm nay sẽ không tỉnh lại được... hay là ngài trở về nghỉ ngơi trước?"
Mắt Lãnh Nghị đầy vẻ phẫn nộ, hắn đứng bật dậy, ánh mắt bức người, giọng cũng lạnh như băng: "Bác sĩ Charlie, chắc không phải là ông muốn đem tôi ra làm trò đùa đó chứ?"
"Không không, xin lỗi Lãnh tiên sinh, xin ngài bớt giận, tôi chỉ làm hết sức mình mà thôi... Tôi đã cùng cô ấy suốt ba năm... " Đáy mắt Charlie có chút hoảng hốt, ông vội vàng phân trần, ý ngầm chính là dù không có công lao, ít ra ông cũng có khổ lao.
Lãnh Nghị mím môi, hung hăng trừng Charlie, thật lâu sau hắn mới thu hồi tầm mắt, quay đầu, nhìn lại cô gái đang nằm trên giường lần nữa rồi mới xoay người rời đi, cửa sập mạnh sau lưng hắn, lát sau nữa, trong sân truyền đến tiếng động cơ xe nổ máy.
Trên một mảnh đất thật đẹp ở ngoại ô Paris tọa lạc một trang viên rộng lớn, trong trang viên là một căn biệt thự kiểu trung cổ tráng lệ, uy nghiêm như một tòa thành, bên trong có núi có suối, còn có một bãi cỏ rộng lớn, đó chính là trang viên của nhà họ Lãnh.
Xe Lãnh Nghị chạy nhanh vào trong sân rồi dừng lại trước cổng chính, Lãnh Nghị nhảy xuống xe, bước nhanh về phía cửa. Trong căn phòng khách chính rộng lớn mà xa hoa đến cực độ, đèn sáng như ban ngày, tụ tập nơi sofa là Tương Mân, Lãnh Tuấn, Lý Uyển, Lãnh Thành, nhìn thấy Lãnh Nghị đi vào, ánh mắt của mọi người đều không hẹn mà cùng quét về phía hắn.
Lãnh Nghị thoáng dừng bước, ánh mắt lạnh mạc quét một vòng trên mặt mỗi người sau đó cắm cúi đi về phía thang lầu.
"Nghị!" Lãnh Thành là người đầu tiên đứng dậy, ông gọi với theo Lãnh Nghị, nghe tiếng gọi hắn thoáng dừng chân, quay lại nhìn Lãnh Thành đợi ông nói tiếp. Trên mặt Lãnh Thành là vẻ áy náy: "Xin lỗi cháu, là ta không tốt, là ta tin lời Charlie, tưởng rằng Tịch Họa sắp tỉnh lại nên mới cấp tốc gọi cháu từ trong nước trở về đây... "
Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, môi mím chặt, lát sau mới cười nhạt một tiếng nhưng vẫn không nói gì.
"Nghị nhi, qua đây ngồi đi... Tịch Họa giờ sao rồi?" Giọng uy nghiêm mà từ ái của Tương Mân ngồi nơi sofa vang lên, rõ ràng bà hy vọng cháu mình cùng qua ngồi cùng với mọi người một lúc.
"Vẫn thế!" Mắt Lãnh Nghị nhìn sang Tương Mân, nhẹ giọng đáp nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ, chừng như không có ý định qua ngồi với mọi người.
"Con đừng trách chú con, chú ấy cũng là có ý tốt thôi! Chuyện gọi điện bảo con về đây là do chúng ta bàn bạc rồi cùng quyết định!" Lý Uyển nhìn thấy vẻ tiều tụy của con trai, đau lòng nói. Một tuần lễ nay, rõ ràng là con bà không ngủ ngon giấc, nhất thời bà có chút hối hận đã đồng ý nói chuyện này cho Lãnh Nghị biết.
"Mọi người nên sớm nói cho con biết chuyện này chứ không phải đợi đến bây giờ!" Giọng Lãnh Nghị thật trầm nhưng sắc bén, không khí trong phòng khách chợt trở nên khẩn trương, nói xong câu này, Lãnh Nghị cũng mặc kệ mọi người, sải những bước dài tiếp tục đi lên lầu.
"Nghị!" Nãy giờ vẫn đang ngồi trầm mặc nơi sofa, rốt cuộc Lãnh Tuấn cũng lên tiếng, ông cũng có gương mặt với những đường nét rõ ràng như tạc, có thể nói Lãnh Nghị giống cha mình vô cùng, còn có một loại khí chất lạnh như băng cũng như đúc ra từ cùng một khuôn; lúc này mày ông đang chau lại nhìn con trai, nói rành mạch từng chữ một, giọng đầy uy nghiêm: "Con phải học cách đối mặt với hiện thực! Đừng mãi oán trời trách người!"
Con trai trước giờ vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của ông, nhưng hắn đối với chuyện tình cảm quá mức cố chấp, buổi tối của ba năm trước, không ai biết đã xảy ra chuyện gì, con trai không chịu nói, mọi người cũng chỉ biết là Tịch Họa giống như phát điên vậy chạy thẳng ra ngoài sau đó bị xe tông phải, sau đó Lãnh Nghị tuyên bố sẽ đời này không kết hôn...
Vừa mới đi được mấy bậc thang nghe câu nói của cha mình, bước chân Lãnh Nghị chợt dừng lại, trong đầu bỗng nhiên hiện ra gương mặt tươi mát thanh thuần của Lâm Y, rồi lại đến hình ảnh Tịch Họa nằm yên trên giường, sau đó lại là tiếng thắng xe chói tai cùng tiếng kêu thảm thiết của Tịch Họa...
Sắc mặt Lãnh Nghị có chút trắng bệch, hắn mím chặt môi, một lúc sau mới lạnh giọng nói: "Con, sẽ đối mặt với hiện thực!" Sau đó rất nhanh biến mất nơi ngã rẽ của cầu thang.
"Haizz... " Tương Mân nhẹ thở dài một tiếng, "... lần trước lúc ta về nước, là lúc thằng bé vui vẻ nhât!" Vừa nghĩ đến hình ảnh Lãnh Nghị âu yếm nắm tay Lâm Y tươi cười đi vào phòng khách là Tương Mân lại hối hận lúc đó không kiên quyết duy trì tình cảm của hai người.
Sóng mắt Lý Uyển thoáng xao động, bà ngồi im lặng không nói một lời, Lãnh Tuấn cũng trầm ngâm suy nghĩ, ông bât chợt rất muốn nhìn thấy cô gái có thể thay thế Hạ Tịch Họa trong lòng con trai, khiến con trai ông vui vẻ như vậy trông như thế nào.
Trong phòng ngủ trên lầu, Lãnh Nghị đã thay áo ngủ ngồi một mình nơi sofa, chân mày nhíu chặt, ánh mắt nhìn vô định ngoài cửa sổ thật lâu mới thu lại tầm mắt, ngón tay thon dài chậm rãi rút ra một điếu thuốc từ bao thuốc trên bàn, đốt lên, nhẹ rút một hơi.
Bình thường Lãnh Nghị không hút thuốc, chỉ khi nào gặp phải phiền não cực độ mới hút một hai điếu.
Gương mặt Lâm Y dần hiện lên một cách rõ ràng trong làn khói mông lung, đôi má nhuốm hồng, nụ cười yếu ớt... Mắt Lãnh Nghị dần trở nên nhu hòa... Nụ cười yếu ớt đó dần dần chuyển thành đôi dòng lên, "Đừng đi, Lãnh Nghị!", giọng nói run run đầy bi thương đó quẩn quanh trong đầu hắn...
Trái tim chợt đau dữ dội, cố nén nỗi nhớ nhung bỗng dưng lan tràn vô tận như cỏ dại trong lòng, một tuần lễ này hắn ở bên cạnh Tịch Họa nhưng rất rõ ràng, trái tim hắn lại ở một chỗ khác, ở trên người một cô gái tên là Lâm Y! Trong lòng Lãnh Nghị rất rõ ràng, thực ra hắn không thể rời xa cô, cho dù Tịch Họa có tỉnh lại cũng không thể thay thế cảm giác này trong lòng hắn!
Lãnh Nghị nhắm chặt mắt, dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn rồi cầm điện thoại lên, ấn phím, động tác liền mạch lưu loát.
Y Y, nghe điện thoại của anh đi! Xin tha thứ cho anh đột nhiên bỏ đi không nói, khi trở về anh sẽ giải thích mọi chuyện cho em... Trong lòng Lãnh Nghị thầm cầu nguyện, nhưng đúng như hắn dự đoán, đàu bên kia chỉ có âm báo điện thoại gọi được nhưng không có ai nghe!
Buông điện thoại xuống, Lãnh Nghị lặng lẽ day day huyệt thái dương đang ẩn ẩn đau...
***
Thành phố H
Trong căn nhà trọ nhỏ, trên chiếc bàn nhỏ là một chiếc laptop, trên màn hình là bản nháp của một thiết kế quảng cáo, bên cạnh laptop là điện thoại của Lâm Y, chuông điện thoại vang lên không ngừng nhưng trong phòng không có ai, bởi lúc này trong phòng tắm truyền đến tiếng nước rào rạt.
Lát sau Lâm Y mặc áo ngủ bước ra, tóc cô vẫn còn ướt, cô đi đến bên chiếc bàn nhỏ ngồi xuống, tiếp tục công việc còn dở dang của mình. Tối hôm nay nhất định cô phải làm xong bản thảo này, ngày mai đã đến hạn giao nộp nó cho giám đốc của cô, Tôn Hồng.
Đêm đã khuya, đánh xong những chữ cuối cùng hoàn tất bản thảo, Lâm Y mệt mỏi ngả người vào lưng ghế. Bản thiết kế quảng cáo này đã tốn mấy ngày mấy đêm của cô, nào là chạy đến thư viện, chạy đến nhà sách tìm kiếm tư liệu, tốn hết bao nhiêu tâm huyết mới hoàn thành, cô nhất định phải chứng minh cho mọi người thấy mình không phải là bình hoa!
Thoải mái duỗi người một cái rồi Lâm Y tắt máy chuẩn bị đi ngủ. Đi làm ở JZ mấy ngày rồi, cô thấy cảm giác cũng không tệ, mỗi ngày bận rộn như con vụ, toàn bộ tâm lực, thể lực đều dùng cho công tác, làm được nhiều việc hơn người khác nhiều lắm bởi vì cô không muốn để mình có thời gian suy nghĩ lung tung.
Trước khi ngủ, theo thói quen, Lâm Y mở điện thoại ra xem, vừa mở ra trong chớp mắt cô có chút ngẩn người, nhìn thấy cái tên quen thuộc kia hiện lên trên màn hình, sức lực của Lâm Y chừng như thoát ra hết qua từng lỗ chân lông, cô mềm yếu tựa người vào thành giường.
Bảy ngày rồi! Đúng bảy ngày Lãnh Nghị mới gọi cho cô một cú điện thoại! Trái tim Lâm Y không ngừng run rẩy, gào thét. Lãnh Nghị, nếu như đã không thể yêu nhau nữa thì đừng gọi điện thoại làm gì, một lần cung không cần! Đừng làm phiền cuộc sống mới của em làm gì! Em không muốn lại tiếp tục đau đớn khổ sở nữa!
Ngón tay thon dài của Lâm Y dừng rất lâu nơi màn hình, rốt cuộc quả quyết ấn phím, kéo cái tên "Lãnh Nghị" vào danh sách chặn cuộc gọi sau đó cô chậm rãi buông điện thoại xuống giường, nằm xuống, kéo chăn trùm kín cả đầu...
Ngày hôm sau lúc đi làm, Lâm Y đem giao bản thảo thiết kế cho Tôn Hồng, người đàn ông tuổi ngoài ba mươi vẻ mặt nghiêm trang cúi đầu xem một hồi lâu, rốt cuộc trong đôi mắt soi mói kia lóe lên một ý cười: "Ân, không tệ! Lâm tiểu thư, lát nữa trong cuộc họp các quản lý, tôi sẽ đưa phần thiết kế này của cô cho họ thẩm định!"
"Cám ơn giám đốc Tôn!" Lâm Y nói thật lòng, mấy ngày nay, lần đầu tiên cô cảm thấy vui vẻ trở lại...
Cách đó rất xa, nơi trang viên của nhà họ Lãnh ở Paris, Lãnh Nghị dậy rất sớm, ăn mặc chỉnh tề sau đó cầm theo những vật tùy thân đã chuẩn bị sẵn bước nhanh ra ngoài...
Hôm nay hắn quyết định về nước! Hắn không thể tiếp tục đợi ở đây mãi được! Hắn phải về với cô gái của hắn!
"Có chuyện gì báo lại với con!" Lãnh Nghị chỉ bỏ lại một câu rồi vội vã bước ra... không có ai ngăn cản hắn, thậm chí Tương Mân cho rằng lần này kêu Lãnh Nghị trở về đúng là một sai lầm!
Gần trưa Tôn Hồng kêu Lâm Y lúc này đang vùi đầu vào công việc vào văn phòng của mình, trên gương mặt nghiêm túc kia lúc này lộ ra một nụ cười ôn hòa: "Thiết kế của cô rất có sức sáng tạo, các thành viên thẩm định đều nhất trí thông qua. Từ ngày hôm nay cô chính là nhân viên chính thức của bộ phận quảng cáo!"
"Cám ơn giám đốc Tôn!" Lâm Y vui vẻ nói lời cảm ơn, nhận được sự khẳng định của người khác, cảm giác này thật tuyệt!
*****
"Ân, nhưng cô lập tức được giao nhiệm vụ đây... " Tôn Hồng mỉm cười, "Cô rất có sức sáng tạo, tư duy lại cởi mở, hơn nữa cơ sở ngôn ngữ biểu đạt rất vững... " Tôn Hồng vừa nói vừa đưa một xấp văn kiện cho Lâm Y, cô đưa tay đón lấy, lật xem thì lại nghe Tôn Hồng nói tiếp, "Sản phẩm này sẽ được quảng cáo trên truyền hình, do cô phụ trách sáng tạo và ngôn ngữ, ba ngày sau giao bản thảo cho tôi!"
Phòng làm việc của Lâm Y có bốn người, ba nữ một nam, lúc gần đến giờ tan tầm, phòng làm việc vốn yên tĩnh dần trở nên xôn xao, ai nấy đều ngầm hiểu, lẳng lặng chuẩn bị đồ đạc ra về, chỉ có Lâm Y là vẫn ngồi yên trước máy vi tính, không có chút động tĩnh gì, một đồn nghiệp tên Hiểu Hiểu ngồi ở bàn kế bên cô nhỏ giọng nhắc nhở: "Lâm Y, sắp tan tầm rồi!"
"An, lát nữa, xong rồi mình về sau!" Lâm Y xoay đầu nhìn cô cười, đối với cô mà nói, có về dù sao cũng là ăn ở căn tin, sớm một chút muộn một chút thực ra không sao cả.
Hiểu Hiểu cũng cười với cô, không nói gì nữa nhưng trong lòng thầm cảm thấy kỳ lạ, Lâm Y này trước giờ luôn ăn mặc đơn giản, đi làm tan tầm đều là xe buýt, cũng không thấy có trang sức quý báu gì, chiếc nhẫn kim cương thật đắt tiền mà báo đã nhắc đến cũng chưa từng thấy cô đeo... Làm tình phụ của người có tiền là như vậy sao?
Ngay lúc này Tương Huy và Tôn Hồng xuất hiện tại văn phòng kiểu mở của bộ phận thiết kế, Tôn Hồng tươi cười vỗ tay nói với mọi người: "Các vị, xin chú ý... có người mời cơm!"
Bốn đôi mắt lập tức xoay về phía cửa, haizzz, Tương thiếu hôm nay sao lại xuất hiện ở chỗ này? Đây gần như là suy nghĩ đầu tiên lướt qua đầu mỗi người trong phòng. Hiểu Hiểu lá gan tương đối lớn, cười hỏi trước: "Tương tổng, hôm nay ngài đến đây có phải là chuẩn bị mời cơm chúng tôi không?" Vị Tương tổng kia rất ít khi xuất hiện ở công ty nhưng mỗi làn đến thì đều không nghiêm túc, thích cùng mọi người chuyện trò rôm rả cho nên mọi người cũng không sợ hắn lắm, nhất là phái nữ.
"Hừm, tôi vừa mới xuất hiện là các cô đã bóc lột rồi sao... " Tương Huy híp mắt cười, "Ân, coi như cô đoán đúng, nghe nói tổ các cô vừa có một người đẹp gia nhập, bản thiếu gia chính là vì nể mặt người đẹp, mời mọi người một bữa!" Tương Huy trước giờ cũng không dấu diếm sự ưa thích của mình dành cho phái đẹp.
"Ồ... Tương thiếu... "Ai nấy đều dài giọng trêu chọc, Lâm Y cười có chút ngượng ngùng.
"Hừm, ồ cái gì chứ... mấy cái đầu đen tối này... Tôi với thiên sứ, khụ khụ, không phải, Lâm Y tiểu thư sớm đã quen biết nhau, bạn đua xe! Ân... còn là đệ tử chính tức của tôi!" Tương Huy nói, vẻ thản nhiên, nhưng càng là cố che dấu thì càng khiến người khác tưởng rằng có vấn đề.
"Đua xe? Lâm tiểu thư cũng biết đua xe sao? Còn là đệ tử của anh?" Một thanh niên đeo mắt kiếng, dáng vẻ nho nhã nhìn về phía Lâm Y, kinh ngạc hỏi; không chỉ anh ta, ánh mắt của tất cả mọi người nhất thời đều hướng về phía Lâm Y.
Mặt Lâm Y thoáng đỏ lên, cô ngượng ngùng giải thích: "Ân... ừm... thực ra tôi không biết đua xe, chỉ là cảm giác... lái xe nhanh... rất thú vị... khụ khụ... "
"Lâm... Lâm Y... " Tương Huy thật không dễ dàng mới sửa lại cách gọi "thiên sứ" vốn đã quen miệng, "... có gì phải ngại đâu chứ, đua xe thì đua thôi... ân, lần sau lúc đội đua xe của chúng tôi tụ họp, tôi lại kêu cô đi!... Chúng ta đua xe mô tô, môn đó cũng rất kích thích... " Tương Huy càng nói càng hào hứng.
"Hả... ừm... đến đó tính sau!" Trước ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, Lâm Y chỉ đành gượng cười, vội vàng chuyển đề tài, "Tương tổng, hôm nay anh định mời tổ của chúng tôi đi đâu ăn cơm đây?"
"Ân, đúng nha, suýt nữa là quên chủ đề chính rồi!" Hiểu Hiểu lập tức nhớ ra, vội kêu lên, "Tương tổng mời khách, đương nhiên là phải đi chỗ nào đẳng cấp một chút rồi, bằng không sẽ ảnh hưởng đến hình tượng lắm, đúng không Tương tổng?"
"Chắc chắn rồi... Nói đi, muốn đi đâu?" Tương Huy xua tay, rất có phong độ của đại tướng.
Trong văn phòng lập tức dậy lên tiếng hoan hô....
Lúc máy bay của Lãnh Nghị đáp xuống sân bay của thành phố H, thành phố đã lên đèn, hắn vừa xuống máy bay thì đã có xe đợi sẵn, không nói một lời, Lãnh Nghị bước vào xe ngồi, xe chạy như bay về căn biệt thự trong nội thành của hắn. Mày Lãnh Nghị sít sao nhíu lại, một tay hắn chống nơi cửa sổ xe, nhìn muôn nghìn ngọn đèn đủ màu sắc lướt qua tầm mắt, trong lòng nỗi lo âu và vui mừng đan xen lẫn nhau...
Y Y, anh trở về rồi, sau này anh cũng sẽ không rời khỏi em...
Xe rốt cuộc cũng lái vào trong biệt thự, ngừng lại trước cổng chính, Lãnh Nghị vội vàng xuống xe bước nhanh vào trong, bước chân như gió cuốn, quản gia Trần Thế sớm đã đứng ở cửa đón tiếp, nhìn thấy Lãnh Nghị vội vàng đi vào, ông thoáng khom người, "Thiếu gia!"
Lãnh Nghị nhẹ gật đầu, bước chân vẫn không ngừng lại, quản gia nhìn theo bóng lưng của hắn, môi mấp máy muốn nói điều gì nhưng rốt cuộc vẫn không thốt nên lời, ông chau mày trầm tư giây lát rồi vội cất bước đuổi theo...
Đi xuyên qua phòng khách, bước lên cầu thang, đi như bay trên hành lang rồi Lãnh Nghị ngừng lại trước cửa căn phòng đã từng là phòng ngủ của Lâm Y, cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra dưới tay hắn, một tia hy vọng trong đôi mắt đen thẳm của Lãnh Nghị thoáng chốc biến mất không tung tích, căn phòng trống rỗng!
Có lẽ Lâm Y còn chưa về! Mỗi lần cô ấy tức giận đều không chịu nghe điện thoại, chạy ra ngoài chơi đến thật muộn mới về. Lần này, nhất định cũng là như thế... Lãnh Nghị bước nhanh vào trong phòng...
Trong phòng vẫn như cũ, sạch sẽ không một hạt bụi, đứng bên cạnh giường, đưa tay sờ chăn gối được gấp lại chỉnh tề, đáy mắt Lãnh Nghị dâng lên một mảnh nhu hòa, hắn nhìn quanh căn phòng, ánh mắt sắc bén chợt dính cứng nơi chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, còn có... bên dưới nó là một túi văn kiện...
Đó là nhẫn hắn tặng cho Lâm Y! Đó là giấy tờ nhà của căn biệt thự hắn mua cho Lâm Dung!
Mắt người đàn ông thoáng chốc tối lại, hắn bước nhanh về phía đó, ngón tay nhẹ nhấc lên chiếc nhẫn, cẩn thận xem xét giống như chưa từng thấy qua nó vậy.
Hắn chậm rãi xoay người, bước nhanh về phía tủ quần áo, mở ra, quả nhiên là trống không, không còn gì...
Lãnh Nghị ngẩn người đứng đó, ánh mắt càng lúc càng tối lại, môi mím chặt, cảm giác đau như dao cắt dâng lên trong lòng, Y Y...
"Thiếu gia!" Không biết từ lúc nào quản gia đã đứng ở cửa, ông bất an nhìn người đàn ông đang đứng thẫn thờ trước tủ quần áo, "Lâm tiểu thư đã đi rồi!"
"Đi lúc nào?" Giọng Lãnh Nghị lạnh như băng, tràn đầy khủng bố.
"Đã gần một tuần rồi!" Quản gia nhẹ giọng nói.
Lãnh Nghị quay phắt người lại, thân hình cao lớn bước đến áp sát trước mặt quản gia, vẻ mặt thật đáng sợ, ánh mắt phát ra những tia dọa người phóng về phía quản gia khiến ông bất an cúi thấp đầu.
"Cô ấy đi rồi sao ông không gọi điện thoại cho tôi?" Giọng hắn vẫn đầy khủng bố.
Quản gia không dám ngẩng đầu, chỉ nhẹ giọng nói: "Tôi... có gọi rồi... là phu nhân nghe, bà bảo tôi đừng làm phiền ngài!"
Mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, nhưng đáy mắt vẫn thật u ám, thật lâu sau hắn mới lại mở miệng: "Hiện giờ cô ấy ở đâu?"
"Thiếu gia... " Sắc mặt quản gia trắng bệch, "Tôi... không biết... Lâm tiểu thư gọi xe taxi đi, cô ấy... không cho tôi sắp xếp xe đưa đi... "
Quản gia còn chưa nói hết thì cổ áo đã bị Lãnh Nghị nhíu chặt, ánh mắt hắn thật dữ dội, nhìn ông rống lên: "Sao ông lại có thể để cô ấy ngồi xe taxi đi chứ? Ông có biết trong thành phố này cô ấy đã không còn chỗ để đi! Nếu lỡ cô ấy gặp phải nguy hiểm gì thì sao? Sao ông không biết cho người đi theo cô ấy chứ?"
"Thực xin lỗi thiếu gia, là lỗi của tôi!"
Lãnh Nghị tức tối buông cổ áo quản gia ra, hắn phiền táo đi quanh trong phòng rồi chợt dừng lại, lạnh giọng quát: "Ra ngoài!", quản gia khom người chào hắn rồi rời khỏi căn phòng.
Lãnh Nghị lấy điện thoại trong túi ra, nhanh chóng ấn phím gọi đến số của Lâm Y nhưng điện thoại truyền đến một giọng nữ máy móc nói: "Số điện thoại bạn gọi hiện không liên lạc được... ", Lãnh Nghị không biết, số của hắn đã bị cô gái kia kéo vào danh sách đen! Mặt Lãnh Nghị tái mét, lòng đau như xé, buông điện thoại, hắn trầm tư giây lát rồi quả quyết bước ra ngoài.
Không lâu sau, Lãnh Nghị tự lái xe rời khỏi biệt thự...
Lần theo trí nhớ, Lãnh Nghị tìm đến nơi ở của Trương Tiểu Mạn, lần trước cũng vì đi tìm Lâm Y hắn dẫn theo vệ sĩ đến đây một lần, hắn rất nhanh đã tìm được khu nhà trọ kiểu cũ kia...
Khi Tiểu Mạn mở cửa phòng, cô kinh ngạc đến há hốc miệng, đứng trước cửa đúng là vị tổng giám đốc đẹp trai đến làm người ta hít thở không thông, lại lạnh lùng đến khiến người ta không dám nhìn lâu kia! Lúc này hắn đang mặc một chiếc sơ mi màu lam, áo vest màu lam thẫm, vẫn tuấn tú tiêu sái nhưng đôi mày lại đang chau chặt, ánh mắt lạnh như băng sương đang nhìn xoáy vào cô!
Lát sau Tiểu Mạn mới tỉnh hồn, cô lắp bắp gọi: "Lãnh... Lãnh tổng... ngài tìm tôi có chuyện sao?"
Lãnh Nghị không buồn trả lời, trực tiếp đẩy cô sang một bên lách mình bước vào, Tiểu Mạn kinh ngạc nhìn hắn rảo quanh một vòng căn hộ nhỏ của mình, một lúc sau mới bừng tỉnh vội vàng xoay người đóng cửa.
"Lâm Y đâu?" Lãnh Nghị quét mắt quanh căn phòng một lần nữa rồi xoay lại nhìn Trương Tiểu Mạn, giọng lạnh như băng.
"Lâm Y?" Tiểu Mạn ngẩn người, "Bạn ấy... không có ở chỗ tôi... "
"Vậy cô ấy ở đâu?" Mày Lãnh Nghị chau càng chặt.
"Bạn ấy... không ở nhà sao?" Tiểu Mạn kinh ngạc nhìn Lãnh Nghị, thấy mắt hắn u ám lại tràn đầy tơ máu, gương mặt anh tuấn tối sầm, chừng như hiểu ra điều gì, cô vội nhỏ giọng nói: "Tôi... không biết bạn ấy đang ở đâu. Hôm qua lúc tôi gọi điện thoại cho Lâm Y, cậu ấy còn nói mình rất tốt... "
*****
"Bây giờ cô lập tức gọi điện thoại cho cô ấy, hỏi xem đang ở đâu!" Lãnh Nghị chau mày, nhìn màn đêm dày đặc ngoài cửa sổ, lạnh lùng ra lệnh.
"Ồ!" Tiểu Mạn vội vàng cầm điện thoại lên ấn phím, theo tính tình của Lâm Y, chuyện xảy ra trong bữa tiệc sinh nhật đó cùng những lời đồn thổi ác ý trên báo, chắc chắn là bạn ấy chịu không nổi, nhưng Lâm Y không phải vẫn luôn cho rằng không thể tin những gì báo chí viết sao? Vậy lần này vì sao bạn ấy phải rời đi chứ? Chẳng lẽ những gì trên báo viết là thật sao?
"Lâm Y... " Điện thoại rất nhanh đã có người đón, ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị đang nhìn vô định ngoài cửa sổ chợt thu lại, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay Trương Tiểu Mạn, đầu bên kia tiếng ồn ào truyền đến rất rõ ràng; Tiểu Mạn không tự chủ được liếc về phía người đàn ông cao lớn bên cạnh một cái, nuốt nuốt nước bọt, khẩn trương hỏi: "Bạn đang ở đâu?"
"Mình đang ở ngoài ăn cơm!" Trong một gian phòng bao sang trọng của một nhà hàng lớn, một đám người đang hào hứng so tài uống rượu, để nghe được điện thoại rõ hơn, Lâm Y đứng dậy đi ra ngoài cửa, "Tiểu Mạn, có chuyện gì sao?"
"Lâm Y... bạn với Lãnh tổng rốt cuộc là thế nào?" Tiểu Mạn nhìn Lãnh Nghị đang đứng ở bên cạnh, giọng đè xuống đến mức thấp nhất.
Bước chân Lâm Y chợt khựng lại, thoáng dừng một giây rồi chậm rãi kéo tay nắm cửa, nhàn nhạt hỏi: "Bạn lại nghe được gì sao?"
"Nhanh nói mình biết đi, rốt cuộc là chuyện gì?" Trương Tiểu Mạn sốt ruột hỏi.
"Kết thúc rồi... " Giọng Lâm Y nghe ra rất bình tĩnh, nhiều ngày như vậy rồi, cô đã học được cách bình thản đối mặt.
"Kết thúc?!" Tiểu Mạn kinh ngạc kêu lên, Lãnh Nghị đứng bên cạnh mím chặt môi, hắn có thể đoán được Lâm Y nói những gì với Tiểu Mạn! Trái tim trong chớp mắt đau đớn như bị ai xé rách, bên tai vẫn vọng đến tiếng Trương Tiểu Mạn: "Vậy hiện giờ bạn đang ở đâu?"
"Mình thuê một căn hộ ở ngoài, Tiểu Mạn, bạn yên tâm, mình đã tìm được vl, hôm nay bắt đầu chính thức nhận việc!" Lâm Y đạm mạc cười, "Làm thiết kế quảng cáo ... "
"Bạn ra ngoài thuê phòng cũng không nói mình biết?" Giọng Tiểu Mạn cao thêm mấy phần, quên mất Lãnh Nghị đang đứng bên cạnh, sau khi lớn tiếng rống giận mới chợt nhớ ra có người khác đang đứng bên cạnh, cô bất an liếc hắn một cái, nhìn thấy ánh mắt sắc như dao của hắn đang nhìn mình, cô không tự chủ được lại nhỏ giọng xuống: "Vậy bạn cho mình biết địa chỉ cụ thể của bạn, mình có rảnh sẽ đến chơi với bạn!"
Tiểu Mạn vừa buông điện thoại xuống đã nghe giọng Lãnh Nghị vang lên: "Cô ấy đang ở đâu?"
Trương Tiểu Mạn đọc địa chỉ cho hắn, vừa dứt lời thì đã thấy Lãnh Nghị bước thẳng ra ngoài cửa, Tiểu Mạn lấy hết dũng khí gọi với theo: "Lãnh tổng, những gì trên báo viết đều là thật sao?"
Thân hình Lãnh Nghị hơi khựng lại rồi lạnh lùng đáp: "Tôi không có xem báo!" Nói vừa dứt lời thì chân cũng đã bước ra khỏi cửa rồi cửa đóng sầm lại sau lưng hắn.
Khoảng mười giờ, trước cổng một tiểu khu nhỏ bình dân, một chiếc xe màu xám bạc phóng thẳng đến.
"Ngừng ở đây được rồi!" Trong xe truyền ra một giọng nữ, sau đó chiếc xe quả nhiên dừng lại ở cổng lớn của tiểu khu, cửa xe mở ra, Lâm Y bước xuống, "Tạm biệt!", cô xoay người nói với người trong xe sau đó cất bước đi vào cổng.
Cánh cửa xe phía bên kia cũng mở ra, Tương Huy vội nhảy xuống, hắn ngẩng đầu nhìn khu nhà trọ cũ kỹ bình dân trước mặt, mày chau lại sau đó thốt lên: "Thiên sứ, cô ở chỗ này sao?"
"Phải đó!" Lâm Y dừng bước, xoay lại nhìn hắn cười thản nhiên, "Chỗ này rất tốt, làm gì cũng tiện... Tương thiếu, tạm biệt!" Cô nói rồi liền tiếp tục bước đi.
"Này đợi đã... đợi đã... " Tương Huy chạy đuổi theo Lâm Y, cùng cô sánh vai đi, cười híp mắt lại nhìn cô, "Thiên sứ, có thể mời tôi lên phòng cô ngồi không?"
Lâm Y lần nữa ngừng bước, nhìn Tương Huy nghiêm mặt: "Không được, hôm nay muộn lắm rồi... Tương thiếu, anh hôm nay đã hứa trước mặt mọi người, chỉ xem tôi là bạn bình thường, không được nuốt lời!"
"Hừm, tôi chỉ lên ngồi thôi, chẳng lẽ như vậy thì không phải bạn bình thường sao? Thiên sứ, cô đừng nhỏ mọn như vậy chứ!" Tương Huy vẫn không buông tha.
"Không được, không có thương lượng!" Lâm Y chau mày, giọng thật kiên quyết, "Anh đi trước đi, tôi muốn nghỉ ngơi!"
"Chậc chậc, mặt ủ mày chau như thế làm gì... tôi đi là được chứ gì?" Tương Huy bấc đắc dĩ, chỉ đành dừng bước, "Thiên sứ, vậy chúc ngủ ngon, ngày mai gặp!"
"Ngủ ngon, mai gặp!" Lúc này mày Lâm Y mới dãn ra đôi chút, cô vẫy tay với Tương Huy rồi xoay người bước vào khu nhà trọ của mình. Tương Huy đứng nhìn theo mãi đến khi bóng cô khuất nơi một ngã rẽ mới ngồi vào xe phóng đi.
Lúc này đứng trước cửa căn nhà trọ nhỏ của Lâm Y là một người đàn ông cao lớn đĩnh đạc, gương mặt tuấn mỹ ẩn dưới ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn nhỏ của tiểu khu nhưng vẫn không dấu được ngạo khí bất phàm cùng khí chất quý tộc tự nhiên phát ra từ người hắn.
Lâm Y chợt dừng bước chân, đôi mắt đen láy nhìn bóng người đang đứng trước cửa phòng mình kia, sắc mặt chớp mắt tái đi, cô mím chặt môi, cố gắng khống chế tâm tình của chính mình, bình tĩnh, bình tĩnh, đã qua cả rồi...
Đôi mắt đen thẳm của Lãnh Nghị nhìn xoáy vào cô gái đang bước đến trước mặt mình sau đó đột nhiên ngừng lại kia, cô vẫn ăn mặc rất đơn giản, quần bò, áo sơ mi vải bố đơn giản, mái tóc dài của cô tung bay trong gió, trong bóng đêm, giữa khu nhà trọ cũ kỹ vẫn không làm giảm đi nét thanh thuần tươi mát, khí chất thoát tục của cô.
Lâm Y thu hồi tầm mắt, rốt cuộc trấn định được trái tim đang đập thình thịch trong ngực, cô hít sâu một hơi, ngẩng cao đầu bước về phía cửa, đi ngang qua người đàn ông giống như đi ngang một người qua đường xa lạ.
Lãnh Nghị nhìn cô gái bình thản đi ngang qua người hắn, đáy mắt phút chốc dâng lên một nỗi ưu thương, hắn mím môi, đưa tay kéo cánh tay cô, hung hăng giữ chặt cô trong lòng, sự ấm áp quen thuộc kia phút chốc truyền từ lồng ngực hắn đến khắp toàn thân, người đàn ông không kìm lòng được áp mặt lên mái tóc dài thơm ngát của cô gái, mùi hương đó, quen thuộc là thế, vẫn len lỏi trong những giấc ngủ chập chờn của hắn suốt một tuần qua, hắn hít sâu một hơi, để mùi hương quen thuộc tràn vào trong từng hơi thở của mình.
Nhưng rất nhanh hắn cảm nhận được thân thể cô gái cứng đờ, "Y Y... ", người đàn ông dịu dàng gọi, hắn muốn nói hắn yêu cô, hắn muốn ở bên cô, hắn muốn nói cô nghe nguyên nhân vì sao rời đi nhưng tất cả tất cả nhất thời lại không biết bắt đầu từ đâu.
"Hạ tiểu thư có khỏe không?" Thân thể cứng đờ trong lòng nhàn nhạt thốt một câu, giọng rất nhẹ, rất nhạt nhưng mang theo một sự lạnh lùng đủ để hủy diệt hết ý chí của người đàn ông.
Thân thể người đàn ông cũng cứng đờ, bốn bên một mảnh yên tĩnh chỉ ngẫu nhiên truyền đến một hai tiếng bước chân đi ngang qua hai người, tò mò nhìn một đôi đang ôm nhau nhưng trên mặt rõ ràng hết sức khác thường kia...
Thật lâu người đàn ông mới chậm rãi buông cô gái ra, nhưng tay lại giữ chặt sau gáy cô gái ép cô nhìn thẳng vào mắt nhìn, hắn thấy trong một cô gái là sự thản nhiên, đôi mắt đó, thản nhiên nhìn hắn, không hề có một chút gợn sóng, thản nhiên đến khiến tim hắn đau nhói, cô nhìn hắn, như nhìn người xa lạ!
"Y Y... " Người đàn ông ấm ách nói, "Em nghe ai nói... "
Cô gái không lên tiếng, người đàn ông này vẫn luôn nói với cô Hạ Tịch Họa không còn sống trên đời nhưng thì ra lại là một lời nói dối, lúc Hạ Tịch Họa còn chưa tỉnh lại hắn đem cô trở thành thế thân của cô ta, Hạ Tịch Họa tỉnh lại rồi, hắn liền không đợi kịp ném cô lại đi tìm cô ta... Trái tim cô gái lại bắt đầu đau đớn, cô mím môi, dùng giọng bình thản nhất nói: "Lãnh Nghị, chuyện này không quan trọng, quan trọng là chúng ta đã kết thúc rồi, đừng dây dưa mãi nữa!"
Bàn tay đang đặt sau lưng và sau gáy của cô gái chợt siết lại, cô gái hơi đau, hô hấp trong phút chốc có chút gian nan, cô hơi nhíu mày, cố gắng dời mặt đi, ánh mắt lướt qua gương mặt anh tuấn của người đàn ông, nhìn vô định về phía trước.
"Kết thúc?" Đáy mắt người đàn ông chỉ còn lại u ám, hắn nhìn cô gái quật cường lạnh nhạt trước mặt, "Y Y, anh có nói giữa anh và em kết thúc sao?"
Ánh mắt cô gái quay trở lại trên gương mặt người đàn ông, khóe môi câu lên một nụ cười tự trào: "Vậy anh muốn em thế nào? Vĩnh viễn làm tình phụ của anh? Hay là anh với Hạ tiểu thư kết hôn rồi, em làm người thứ ba?"
"Em đã nói em có thể không cần danh phận, cái em cần là tình yêu!" Ánh mắt người đàn ông vẫn không rời khỏi cô gái, gằn giọng nói.
Ánh mắt cô gái chợt lạnh, giọng nói cũng lạnh: "Cái em cần là tình yêu, nhưng anh không cho em được!"
"Anh có thể cho em!" Người đàn ông nghiến răng.
"Anh không cho được! Khi anh bỏ lại em một mình trong bữa tiệc sinh nhật đó, em đã biết anh không cho em được!" Giọng cô gái vẫn bình thản không có chút gợn sóng, vọng giữa trời đêm.
Đáy mắt người đàn ông nỗi u ám và ưu thương cuồn cuộn như sóng trào, hắn nhíu chặt đôi mày, căn răng buông cô gái ra, cô gái nặng nề rũ tay người đàn ông ra, không nhìn hắn thêm một lần, xoay người bước vào căn nhà trọ nhỏ của mình, "phanh" một tiếng, cửa sập mạnh sau lưng cô.
Lưu lại người đàn ông cô độc đứng giữa trời đêm...
Vẻ mặt người đàn ông u ám nhìn theo bóng cô gái khuất sau cánh cửa, một mình đứng giữa trời đêm thật lâu thật lâu mới xoay người rời khỏi khu nhà trọ nhỏ đó... Từ khung cửa sổ nhìn ra cầu thang, Lâm Y thẫn thờ nhìn theo bóng lưng cao lớn mà cô độc kia dần rời đi xa, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, cô mím chặt môi, cố nén không để nước mắt trào ra...
Lâm Y mở đèn, cố gắng điều tiết tâm tình rồi bắt đầu công việc, cô cần dùng sự bận rộn để quên đi những đau thương trong lòng...
← Ch. 065 | Ch. 067 → |