Vay nóng Tinvay

Truyện:Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh) - Chương 067

Lưu Luyến Không Quên (Khanh Khanh)
Trọn bộ 156 chương
Chương 067
Ép nhận giúp đỡ
0.00
(0 votes)


Chương (1-156)

Siêu sale Shopee


Hai hôm sau, Lâm Y nộp sơm bản thảo thiết kế của quảng cáo trên tivi của sản phẩm kia cho Tôn Hồng, bản thảo này của cô được mọi người nhất trí khen ngợi, Tôn Hồng rất hài lòng vì thế Lâm Y bắt đầu được tham gia một số dự án thiết kế quảng cáo quan trọng trong tổ.

Công việc thực thuận buồm xuôi gió, Lâm Y càng thêm tập trung hết tinh lực vào công việc, tạm thời quên đi tất cả những chuyện không vui...

Buổi tối hôm đó, những người khác trong văn phòng đều đã ra về, chỉ còn lại Lâm Y vẫn ở lại tăng ca, cô phải nhanh chóng hoàn thành một bản thảo thiết kế mới, ngón tay thon dài của cô gái nhanh nhẹn gõ trên bàn phím, khi đánh hết chữ cuối cùng, trên mặt cô lộ ra nụ cười hài lòng. Nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc trên bàn rồi Lâm Y tắt đèn đóng cửa chuẩn bị trở về, lúc này đêm đã khuya.

Lâm Y đi ra khỏi cổng lớn của công ty, một trận gió đêm lành lạnh thổi qua, không khí đầu đông ập đến khiến Lâm Y có chút lạnh, cô vội kéo cao cổ áo khoác cất bước đi về phía trạm xe buýt gần đó, đón xe về nhà.

Nơi này không phải là khu vực phồn hoa của thành phố, trên đường người đi lại thưa thớt, dưới ánh đèn đường vàng vọt thỉnh thoảng có vài người đi đường bước vội, trong lòng Lâm Y chợt dâng lên một nỗi lo sợ, không nhìn trái nhìn phải xem nhưng lại chẳng thấy chiếc taxi nào, Lâm Y chỉ đành mím môi, tiếp tục bước nhanh về phía trạm xe buýt.

Lúc này một chiếc xe màu trắng không một tiếng động xuất hiện trong màn đêm, chạy đến gần Lâm Y rồi chầm chậm dừng lại. Lâm Y bất giác quay đầu nhìn lại thì phút chốc ngẩn người, bước chân cũng dừng theo, Lamborghini màu trắng, chiếc xe cô đã từng ngồi, chiếc xe mà Lãnh Nghị mua cho cô!

"Lên xe!" Cửa kính xe hạ xuống, Lâm Ynhìn thấy gương mặt tuấn mỹ của Lãnh Nghị, đôi mắt đen thẳm sâu lắng nhìn cô nhưng lại là một câu ra lệnh.

Lâm Y nhìn hắn, trên mặt lộ ra một nụ cười yếu ớt, nhàn nhạt nói: "Không cần đâu, cám ơn!" Nói rồi cô vội vã bước đi nhưng ngay sau đó cô đã nghe tiếng sập cửa thật mạnh sau lưng rồi sau đó là tiếng bước chân nặng nề, còn chưa kịp suy xét thì cánh tay đã bị Lãnh Nghị giữ chặt lấy.

"Anh làm gì vậy, buông tay!" Lâm Y tức giận muốn rũ bàn tay kia ra nhưng cô không làm được, chỉ đành ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ kia, "Lãnh Nghị, em đã nói rồi, đừng mãi dây dưa không dứt nữa, không có ý nghĩa!"

"Y Y!" Lãnh Nghị sầm mặt xuống, lạnh giọng nói, "Em có biết đêm khuya như thế này, một cô gái đi ngoài đường nguy hiểm biết mấy không... lần sau không được tăng ca gì nữa!"

"Em không cần anh lo!" Lâm Y lạnh lùng ngắt lời người đàn ông, đáy mắt trong trẻo giờ chỉ còn sự lạnh lùng, "Anh không xuất hiện trước mặt em nữa thì em an toàn rồi! Anh hiểu không?" Nếu như đã rời đi thì phải đi cho sạch sẽ, cắt đứt hoàn toàn, không cần dây dưa dài dòng, Lâm Y thật sự không muốn lần nữa bị rơi vào chiếc lưới tình đã từng làm cô tuyệt vọng kia nữa...

Nhìn cô gái quật cường trước mặt, tim Lãnh Nghị lại bắt đầu đau đớn, Lâm Y, hiện giờ đối với em mà nói, rời khỏi anh mới chính là an toàn sao?

"Được, anh có thể không xuất hiện trước mặt em! Vậy em tự mình lái xe trở về!" Người đàn ông rốt cuộc gật đầu, bàn tay đang giữ cánh tay cô gái buông ra, lật lòng bàn tay cô lên đặt chiếc chìa khóa vào tay cô.

"Em đã nói em không cần dùng đồ của anh!" Lâm Y tức tối ném chiếc chìa khóa trả lại cho hắn, xoay người tiếp tục bước đi.

Lúc này đột nhiên vang lên một tràng tiếng động cơ ầm ĩ rồi một chiếc Porsche màu xám bạc xé gió lướt đến, "sít" một tiếng thắng lại bên cạnh Lâm Y, cửa xe hạ xuống rồi gương mặt Tương Huy với nụ cười phóng túng lộ ra: "Thiên sứ, trễ vậy mới về nhà sao? Tôi tiễn cô về!"

"Được!" Lâm Y kéo cửa xe, ngồi vào, xe gào thét nghênh ngang rời đi...

Lãnh Nghị nhìn theo chiếc xe đi xa dần, đáy mắt một mảnh u ám...

Trong xe, Tương Huy cười híp mắt nhìn qua kiếng chiếu hậu, thấy Lãnh Nghị nét mặt u ám đứng một mình bên đường, hắn huýt sáo một tiếng, vui vẻ nhìn Lâm Y đang ngồi cạnh bên kể công: "Thiên sứ, tôi lại giúp em một lần ... "

Lâm Y lặng im không nói chỉ ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, Tương Huy nhìn vẻ rầu rĩ của cô, lại cười, "Haizz, thiên sứ, cô với Lãnh đại thiếu gia rốt cuộc là có chuyện gì? Còn chưa kết thúc sao?"

"Kết thúc rồi!" Giọng Lâm Y lạnh như băng.

Kết thúc rồi? Vậy vì sao hai người còn có vẻ mặt thế này? Tương Huy trước giờ tính tình phóng túng, không quá hiểu cảm giác của người khác, hắn lại quay đầu nhìn Lâm Y, tò mò hỏi: "Này này thiên sứ, hỏi cô một câu, chuyện lần trước báo chí viết là thực sao?"

"Báo viết chuyện gì? Tôi không có xem!" Mắt Lâm Y thoáng xao động nhưng giọng nói vẫn bình thản.

"Hả? Cô không có xem?" Tương Huy khó tin lặp lại, "Chính là chuyện đó, nói Lãnh đại thiếu gia ở bên châu Âu còn có một người bạn gái khác, đã sắp đính hôn rồi... Hôm đó trong bữa tiệc sinh nhật của cô, anh ta bỏ lại cô mà đi chính là vì chuyện của cô gái kia... "

Sự kiên cường nguỵ tạo phút chốc hỏng mất, hốc mắt Lâm Y phiếm hồng, cô gắng gượng khống chế tâm tình của mình, đã cố gắng khống chế bao nhiêu ngày qua, tuyệt đối không thể mất khống chế, Lâm Y tự nhủ với mình như vậy, cuối cùng cô mới gian nan bật ra một chữ: "Phải!"

"Trời ạ!" Tương Huy kêu lớn một tiếng, câu mắng đã đến bên môi nhưng nhìn thấy vành mắt phiếm hồng của Lâm Y hắn vội im bặt, thay bằng "Thiên sứ, vậy cô cướp lại đi... Tôi thấy Lãnh đại thiếu gia còn rất coi trọng cô, cô cướp lại, tôi giúp cô!"

"Tôi sẽ không làm như vậy!" Lâm Y đã khôi phục lại vẻ lạnh nhạt, "Anh ta thích ai, để anh ta tự mình chọn lấy!"

"Hừm!" Tương Huy bất mãn chau mày, "Thiên sứ, cô quật cường như thế làm gì chứ?" Hắn bất chợt nhớ đến Trương Tiểu Vận, nếu có ai đụng đến người đàn ông của cô ấy, chắc chắn cô sẽ không ngại ngần gì xông ra cướp lại, cũng vì như vậy mà bao nhiêu năm qua Tương Huy với Trương Tiểu Vận cũng giống như oan gia vậy, cãi nhau om sòm nhưng rốt cuộc vẫn không rời được nhau...

Trời ạ, phụ nữ với phụ nữ sao lại khác biệt nhiều thế?!

Lâm Y mặc kệ Tương Huy, chỉ mải nhìn ngoài cửa sổ thẫn thờ. Tương Huy cười híp mắt nhìn cô lần nữa, giọng dụ dỗ: "Thiên sứ, hôm nào có thời gian tôi lại dẫn cô đi đua xe, được không?... Lần này là đua xe mô tô, đảm bảo còn kích thích hơn đua xe hơi nữa!"

"Tôi không đua xe mô tô!" Rốt cuộc Tương Huy cũng thành công dời đi sự chú ý của Lâm Y.

"Dễ lắm, tôi dạy cô! Còn không cô cứ ngồi sau lưng tôi, tôi chở cô!"

"Được!"

Rất nhanh lại qua một ngày, sáng hôm đó lúc Lâm Y đang vùi đầu vào công việc thì chuông điện thoại của cô bỗng reo lên, cô cầm lấy điện thoại đón nghe, đầu bên kia là một giọng nam xa lạ: "Xin hỏi là Lâm Y tiểu thư sao?"

"Phải, xin hỏi ai vậy?" Lâm Y nghe điện thoại nhưng mắt vẫn không rời khỏi màn hình máy tính.

"Chào cô Lâm tiểu thư, tôi là Tiểu Trịnh ở công ty môi giới nhà đất... Chuyện là thế này, chủ của căn hộ mà cô thuê bởi vì có việc gấp muốn dùng căn nhà đó nên muốn thu hồi nhà trước thời hạn... Bà ấy hy vọng trong vòng ba ngày cô có thể trả nhà!" Tiểu Trịnh lễ độ giải thích tình huống với Lâm Y.

"Cái gì? Ba ngày? Tiểu Trịnh, tôi biết dọn đi đâu bây giờ?" Lâm Y kinh ngạc thốt lên, cô dời mắt khỏi màn hình, chân mày chau chặt: "Tiểu Trịnh, chúng tôi đã ký hợp đồng cả rồi mà, sao giờ bà ấy lại huỷ hợp đồng được chứ?"

"Lâm tiểu thư, cô đừng tức giận, chủ nhà nguyện ý bồi thường tổn thất... " Tiểu Trịnh vội vàng giải thích, "Con gái chủ nhà đột ngột trở về cho nên... " Thấy Lâm Y hồi lâu không nói tiếng nào, Tiểu Trịnh vội vàng đổi giọng thương lượng: "Chúng tôi giúp cô tìm một gian phòng khác được không?"

"Được!" Lâm Y rầu rĩ ngắt điện thoại, thẫn thờ một lúc rồi cô lại tiếp tục vùi đầu vào công việc...

Gần trưa Lâm Y lại nhận được điện thoại của Tiểu Trịnh, lần này giọng anh ta có vẻ mừng rỡ: "Lâm tiểu thư, tôi đã giúp cô tìm được một căn nhà khác... Cô thật may mắn, chủ nhà không phải vì tiền mà cho thuê mà chỉ là muốn tìm người giúp họ trông coi căn nhà... "

"Hả? Không phải vì tiền?" Lâm Y thoáng sửng sốt, "Vậy cũng được, anh xem lúc nào có thể, dẫn tôi đi xem nhà một chút!"

"Cô muốn đi lúc nào cũng được, bây giờ muốn đi cũng có thể!" Tiểu Trịnh nhiệt tình nói, "Tôi có thể thu xếp một chiếc xe qua đón cô!"

Lâm Y nhìn đồng hồ trên tay, suy nghĩ một giây rồi nói: "Vậy cũng được, giờ nghỉ trưa nay anh đưa tôi đi xem nhà đi!"

"Được!" Tiểu Trịnh không cần suy nghĩ, đáp lời cô ngay.

Giờ nghỉ trưa Tiểu Trịnh quả nhiên đúng hẹn lái xe qua đón cô, ngồi trên xe anh ta thao thao bất tuyệt: "Lâm tiểu thư, số cô thật may, sáng nay có một người khách mới đến công ty chúng tôi, cả nhà họ đều là Hoa kiều sống ở nước ngoài, họ có hai gian nhà trống, hiện giờ đang nóng lòng muốn cho thuê một căn, yêu cầu của họ rất đơn giản, tốt nhất là con gái độc thân, ưa sạch sẽ, có thể giữ cho cả căn nhà sạch sẽ gọn gàng... Tôi vừa nghe đã nghĩ ngay đến cô, vì thế tôi liền nói cho họ nghe điều kiện của cô, họ vừa nghe liền đồng ý ngay, bằng không sao tôi dám gọi cho cô chứ... "

Không lâu sau xe dừng lại trước cổng một tiểu khu thoạt nhìn rất sang trọng, Tiểu Trịnh nói: "Đến rồi!", sau đó dẫn đầu bước xuống xe, Lâm Y cũng bước xuống theo, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy ngoài cửa tiểu khu dựng một hòn đá lớn, bên trên viết mấy chữ rồng bay phượng múa "Hoa viên Mai Khôi".

Hoa Viên Mai Khôi? Lâm Y thoáng sửng sốt, cô nhìn lại lần nữa, ngoài cổng tiểu khu có bảo vệ chặt chẽ, bên trong có một bồn phun nước thật lớn, chung quanh cây cỏ xanh um, bên trong vườn hoa loáng thoáng có thể nhìn thấy có suối nhân tạo, có cầu, kiến trúc thật đặc sắc.

Lâm Y biết, đây là khu chung cư cao cấp của thành phố H, cũng là nơi ở của kẻ có tiền. Ở một nơi như vậy, cho dù tiền thuê lấy tượng trưng thôi thì cũng là một số tiền không nhỏ.

Nghĩ đến đây Lâm Y không bước theo Tiểu Trịnh mà chau mày nói: "Tiểu Trịnh, tiền thuê ở chỗ này chắc tôi không trả nổi đâu, không vào xem thì hơn!"

*****

Tiểu Trịnh quay lại nhìn Lâm Y, "Lâm tiểu thư cô đừng lo lắng, đối phương không thiếu tiền, ông ta cũng đã nói rõ, nếu như người thuê phù hợp với điều kiện của họ, tiền thuê đều có thể thương lượng, thậm chí không cần trả tiền thuê cũng được, coi như là cô trông hộ nhà cho họ!"

Thấy Lâm Y vẫn còn do dự, Tiểu Trịnh sốt ruột kéo cánh tay cô: "Lâm tiểu thư, đừng do dự nữa, nếu như đã đến rồi, không bằng cứ vào xem thử, đi thôi... "

Lâm Y rốt cuộc cũng bước theo Tiểu Trịnh vào trong, sau khi đăng ký với bảo vệ, hai người đi xuyên qua vườn hoa lớn mới đến một dãy lầu cao, đáp thang máy lên thẳng tầng 12, thang máy dừng lại ngay trước cửa căn hộ, thì ra đây là chung cư cao cấp, một căn hộ chiếm một tầng lầu, một thang máy.

Tiểu Trịnh rút chìa khoá trong túi xách ra, mở cửa, bên trong trang hoàng còn mới, đồ gia dụng đầy đủ, phong cách sang trọng mà không mất vẻ tao nhã, có thể nhìn ra chủ nhân căn hộ là người biết thưởng thức, ánh mắt không tệ, nơi phòng khách tường làm bằng kính công nghiệp vừa nhìn đã thấy được bên ngoài một mảng trời mênh mông, đến gần bức tường kính đó còn có thể nhìn thấy trên con đường lớn gần đó xe cộ ngược xuôi...

"Lâm tiểu thư, cô thấy thế nào?" Tiểu Trịnh đi đến bên cạnh Lâm Y đang đứng bên cạnh bức tường kính nhìn ra ngoài, mỉm cười hỏi.

"Tốt thì có tốt nhưng mà... Tiểu Trịnh, anh hỏi thử xem tiền thuê thế nào, hỏi xong anh báo cho tôi!" Lâm Y vẫn còn do dự không quyết.

"Lâm tiểu thư, cô lo lắng vấn đề tiền thuê đúng không? Vậy được, tôi lập tức gọi điện thoại cho chủ nhà bàn bạc một chút!" Tiểu Trịnh vừa nói vừa lấy điện thoại ra đi sang phòng khác nói chuyện.

Lâm Y không nghe được anh ta nói n gì, cô một mình rảo bước trong phòng khách quan sát, thưởng thức, căn nhà này quả thật rất đẹp, rất phù hợp với ý thích của cô nhưng mà...

Không lâu sau Tiểu Trịnh hào hứng chạy vào, "Lâm tiểu thư, chủ nhà nói nếu tìm được người thuê phẩm chất tốt như Lâm tiểu thư, ông ta có thể không cần thu tiền thuê nhà, đổi lại Lâm tiểu thư phải giúp ông ta giữ nhà cửa ngăn nắp đàng hoàng, mỗi ngày phải làm vệ sinh sạch sẽ, lau chùi đồ gia dụng cẩn thận, không được để cho nó hư hỏng... "

"Không thu tiền thuê nhà?" Lâm Y kinh ngạc lặp lại một lần, trên đời này lại có món hời như vậy sao?

"Haizzz, Lâm tiểu thư cô yên tâm, chúng tôi làm nghề môi giới, uy tín là quan trọng nhất, huống gì công ty còn ở đó, sẽ không lừa cô đâu... Tôi cũng là muốn giúp hai bên một việc thôi mà!"

Lâm Y chau mày, cô thoáng suy nghĩ rồi nói: "Như vậy đi, Tiểu Trịnh, anh giúp tôi nói lại với chủ nhà, tiền thuê tôi vẫn sẽ trả, cứ tính bằng với giá căn nhà trọ trước của tôi, vậy được không?" Lâm Y cảm thấy cũng không thể quá qua loa, cũng không thể quá tham lam, trả tiền cho chủ nhà cô có ở cũng yên tâm.

"Được, theo lời Lâm tiểu thư đi!" Tiểu Trịnh đồng ý ngay, "Vậy ngày mai cô cứ dọn vào đi, căn nhà cô thuê bên đó ngày mốt có thể rút tiền lại trả cho chủ nhà bên đây!"

"Được, cứ như vậy đi!" Lâm Y gật đầu đồng ý.

"Ân, còn chuyện này, Lâm tiểu thư, chủ nhà hiện đang ở nước ngoài, xe của ông ta cũng chưa kịp bán, xe mà, cô biết đó, nếu để lâu rất dễ hư hỏng cho nên ông ta nói, chiếc xe đó tạm thời cô cũng có thể sử dụng... " Tiểu Trịnh vừa nói vừa lấy trong túi ra hai chùm chìa khoá đưa cho Lâm Y, "Chìa khoá giao cho cô!"

Lâm Y kinh ngạc nhìn chùm chìa khoá trên tay Tiểu Trịnh... Trời ạ, món hời này cũng quá lớn rồi! Cô nuốt nuốt nước bọt, uyển chuyển từ chối: "Tiểu Trịnh, chuyện này... hay là thôi đi, tôi đi xe buýt được rồi!"

"Haizz Lâm tiểu thư, không dùng để đấy cũng không ai dùng, xe để lâu quá hôm nào lại hỏng mất thì cũng phí, đúng không?" Tiểu Trịnh thấy Lâm Y vẫn còn chần chừ không dám đón lấy xâu chìa khoá thì lại cười nói: "Lâm tiểu thư, hay là tôi để chìa khoá nơi tủ tivi này, bao giờ cô cần thì cứ cầm mà dùng, được không?"

Chần chừ hồi lâu rốt cuộc Lâm Y cung đồng ý, cô thấy Tiểu Trịnh đặt chìa khoá vào tủ tivi, nói: "Vậy ngày mai tôi đưa tiền thuê nhà hai tháng cho anh. "

"Được, được, không gấp!" Tiểu Trịnh rất khách sáo nói.

Buổi tối hôm đó Lâm Y thu dọn đồ đạc gọn hàng chuẩn bị ngày mai dọn sang bên kia.

Ngày hôm sau Lâm Y tranh thủ giờ nghỉ trưa đi đến một cây ATM định rút tiền đưa tiền thuê nhà cho Tiểu Trịnh, cô nhét thẻ vào, ấn mật mã, rất nhanh trên màn hình hiện ra số dư trong thẻ của cô, Lâm Y vô tình liếc mắt qua, nào ngờ vừa liếc thì mắt cô đã đông cứng lại --- trời ạ, sao phía sau có thêm nhiều số không thế này?

Lâm Y không tin vào mắt mình, cô vội dụi mắt rồi cẩn thận đếm lại những con số không ở phía sau, không khỏi thở rút một hơi khí lạnh, trời ạ, từ bao giờ trong thẻ của cô có nhiều tiền như thế này rồi? Những người bình thường kiếm cả đời cũng chưa chắc kiếm được số tiền lớn thế này!

Ngây ngẩn một hồi rồi Lâm Y nghĩ ngay đến người chủ nhà khả nghi hôm qua, cô dần sáng tỏ tất cả, tấm thẻ này trước đây khi ở LS quốc tế cô cũng sử dụng để họ trả lương...

Lâm Y chậm rãi rút thẻ ra, thoáng suy nghĩ một lúc rồi cô xoay người đi đến công ty môi giới nhà đất.

Lúc Lâm Y đến, Tiểu Trịnh đang vùi đầu xử lý văn kiện gì đó, ngẩng đầu lên nhìn thấy Lâm Y đang đứng nơi cửa, anh ta nhiệt tình đứng dậy chào hỏi: "Lâm tiểu thư... đồ đạc của cô đã thu dọn xong cả chưa? Cô định khi nào thì dọn qua? Có cần tôi giúp gì không?"

"Tiểu Trịnh... " Lâm Y nhìn anh ta, điềm đạm cười: "Tôi muốn biết, chủ nhà của căn hộ ở Hoa vIên Mai Khôi là ai?"

"Chủ nhà?" Tiểu Trịnh thoáng sửng sốt rồi nói: "Chủ nhà họ Trần... Lâm tiểu thư, sao cô lại hỏi chuyện này?"

"Họ Trần?" Lâm Y nhàn nhạt nhìn Tiểu Trịnh, "Thực ngại quá, tối qua tôi về nhà suy nghĩ kỹ rồi, căn nhà đẹp như vậy mà để không cho tôi sử dụng... nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là không cần... "

"Đừng vậy mà Lâm tiểu thư, Tiểu Trịnh có chút sốt ruột, nhìn Lâm Y cười kiểu cầu tài: "Căn nhà đó thực sự rất tốt, tôi đảm bảo với cô sẽ không có vấn đề gì đâu... "

"Tôi không cần, Tiểu Trịnh, anh giúp tôi một căn nhà khác!" Lâm Y nhìn Tiểu Trịnh bằng ánh mắt dò xét.

"Lâm tiểu thư, nhất thời không thể tìm được căn nhà nào phù hợp với yêu cầu của cô, hay là tạm thời cô cứ ở căn nhà kia đi... Tôi nói thật, điều kiện tốt như vậy, người bình thường muốn cũng không được!" Tiểu Trịnh vẫn kiên trì thuyết phục.

"Tôi thực sự không cần... " Lâm Y kiên quyết nói, "Anh giúp tôi tìm những căn phòng hiện có... "

...

Hai người không ai chịu nhường ai, cuối cùng Tiểu Trịnh nói: "Lâm tiểu thư, thực ngại quá, nếu như cô không chịu chuyển đến căn nhà kia, những căn nhà khác phù hợp với cô hiện nay trung tâm chúng tôi tạm thời chưa có ... " Anh ta nhìn Lâm Y, bồi thêm một câu: "Hơn nữa ngày mai cô đã phải dọn ra căn nhà kia rồi, tôi đã nói rõ với chủ nhà, ngày mốt phải trả nhà cho người ta, không thể thất hẹn được!"

Lâm Y nhìn Tiểu Trịnh lạnh lùng hỏi: "Ý của anh là, nếu như tôi không dọn vào ở căn nhà ở Hoa viên Mai Khôi thì công ty của anh sẽ không giúp tôi tìm nhà nữa phải không?"

"Cũng không phải vậy... " Tiểu Trịnh hàm hồ nói, "Chỉ là tạm thời không tìm được căn nhà thích hợp với cô mà thôi!... Lâm tiểu thư, cô đừng làm khó tôi được không?"

"Tôi hiểu rồi!" Lâm Y nói rồi quả đoán xoay người rời đi, cô không tin không có công ty môi giới này thì cô không tìm được nhà.

Nhưng Lâm Y đi qua mấy công ty môi giới nhà liền, chỉ cần thấy tên cô trên bảng đăng ký thì ai nấy đều trăm miệng một lời, trước mắt không tìm được căn nhà phù hợp với yêu cầu của cô...

Đi một vòng lớn mà không có thu hoạch gì, Lâm Y lúc này đã hoàn toàn xác định, căn nhà ở Hoa viên Mai Khôi là có người cố ý để cho cô ở mà người đó không ai khác hơn là Lãnh Nghị! Lại còn số tiền trong thẻ của cô nữa!

Một mình đứng bên đường lớn nhìn người đến người đi, xe cộ nườm nượp trong mắt Lâm Y lại một mảnh mênh mông, cổ họng như có thứ gì đó chẹn lại thật khó chịu ... Cô đờ đẫn đi dọc theo con đường... Lãnh Nghị, nếu như đã không thể toàn tâm toàn ý yêu em, nếu như đã biết trước không có kết quả, nếu như đã quyết định chia tay, thì xin đừng đến khuấy đảo cuộc sống của em làm gì...

Đi ngang qua một toà nhà, bốn chữ "Ngân hàng Trung Quốc" đập vào mắt Lâm Y, thoáng suy nghĩ rồi cô đẩy cửa bước vào, lát sau cô đã đem toàn bộ số tiền mà Lãnh Nghị chuyển vào thẻ cho cô đổi thành một tờ biên nhận gửi tiền.

***

Toà nhà LS quốc tế, trong văn phòng tổng giám đốc nơi tầng 22, Lãnh Nghị vừa mới kết thúc một cuộc họp quan trọng, đang ngồi tựa lưng vào ghế như trầm tư suy nghĩ gì đó, ánh mắt sắc bén ngày thường giờ chỉ đang nhìn mông lung ngoài cửa sổ.

Hình ảnh cô gái đi một mình trong đêm khuya trên con đường vắng sau buổi tối tăng ca, hình ảnh khu nhà trọ cũ kỹ vắng vẻ cứ quẩn quanh trong đầu Lãnh Nghị không xua đi được! Hắn sao có thể để cô sống ở những nơi như vậy? Sao lại có thể để cô một mình đi trong đêm vắng như vậy được chứ?

Lãnh Nghị tìm trăm phương nghìn kế để giúp cô nhưng hôm nay quản gia Trần Thế đã gọi cho hắn, nói hình như cô đã phát hiện điều gì, nhất quyết không chịu chuyển đến căn nhà ở Hoa viên Mai Khôi --- căn nhà mà hắn đích thân chọn cho cô.

Lòng lại mơ hồ đau, Y Y, dù không muốn cũng chỉ có thể ép em muốn...

Nhưng... câu kia "Anh đừng xuất hiện trước mặt em thì em sẽ an toàn!" kia lần nữa lại vang lên trong đầu, trước mắt như ẩn hiện gương mặt lạnh lùng của cô gái --- ánh mắt người đàn ông chớp mắt tan rã, trong lòng chỉ còn cảm giác đau đớn, hắn biết, cô gái thật sự muốn rời khỏi hắn!

Mày sít sao nhăn lại, hắn đưa tay nhẹ day huyệt thái dương, khổ sở lẩm bẩm: "Y Y, sao em có thể quên anh chứ... " Anh thật sự thật sự rất nhớ em, anh cũng hy vọng em sẽ là vợ anh, nhưng mà...

Bàn tay người đàn ông chợt dừng lại, trong mắt sự phiền não có thể thấy rất rõ ràng, hắn bực dọc rút một điếu thuốc, đốt lên, hít sâu một hơi...

Lúc này điện thoại trên bàn reo lên, Lãnh Nghị lạnh nhạt liếc nhìn nó, thật lâu sau mới ấn phím nghe, bên trong truyền đến giọng nói dè dặt của Ngãi Mỹ: "Lãnh tổng, Trương Tiểu Mạn có việc muốn gặp ngài!"

*****

Từ lúc Lãnh Nghị từ châu Âu trở về, tâm tình vẫn luôn rất nặng nề, hở một chút là nổi giận, đối với công việc yêu cầu càng cao, vốn từ nghiêm khắc đã trở nên gần như là hà khắc, hiện giờ, ngoài trừ công việc, hắn vốn là không muốn gặp ai! Ngãi Mỹ cũng không dám thông báo, nhưng lần này là Trương Tiểu Mạn, là bạn thân của Lâm Y, Ngãi Mỹ không dám không thông báo!

Quả nhiên trong điện thoại trầm mặc một lúc rồi giọng nói lạnh lùng quen thuộc của Lãnh Nghị vang lên: "Cho cô ấy vào!"

Trương Tiểu Mạn dè dặt đi vào văn phòng tổng giám đốc, cô vừa liếc mắt đã thấy người đàn ông ngồi sau bàn làm việc, mày anh ta chau chặt, trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng cao ngạo trước giờ, trên tay đang kẹp một điếu thuốc, đầu điếu thuốc đỏ rực, một làn khói mông lung bay lên khiến gương mặt người đàn ông thoắt ẩn thoắt hiện... hình ảnh này khiến Tiểu Mạn có cảm giác cao ngạo, đầy sức quyến rũ lại có chút... ưu thương...

Lúc này hắn cũng đang nhìn Tiểu Mạn bằng ánh mắt lạnh lùng, mang theo chút sắc bén bức người... Vừa bắt gặp ánh mắt này, Trương Tiểu Mạn gần như không còn dũng khí ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói thật lòng, trước giờ cô chưa từng gặp người đàn ông nào tuấn mỹ, lạnh lùng lại có sức quyến rũ lớn như thế này!

Tiểu Mạn khẩn trương nhất thời không dám nói một lời, Lãnh Nghị cũng im lặng, chỉ lạnh nhạt nhìn cô; thật lâu sau Tiểu Mạn mới dè dặt nói: "Lãnh tổng, Lâm Y nhờ tôi... mang một thứ đến trả cho ngài... "

Không khí trong nháy mắt đông cứng lại, Lãnh Nghị vẫn không nói tiếng nào, chỉ có ánh mắt thoáng thay đổi, càng trở nên sắc bén, bức người, chừng như muốn dùng ánh mắt bức Trương Tiểu Mạn giữ lại món đồ mà Lâm Y nhờ cô mang tới bởi hắn có cảm giác rất mãnh liệt, đó là không phải là một thứ tốt!

Tiểu Mạn bất an nhìn người đàn ông âm trầm trước mặt, dè dặt bước đến mấy bước đến gần bàn làm việc của Lãnh Nghị, đưa tờ biên nhận gửi tiền đặt trước mặt hắn, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Lâm Y bảo tôi đưa cho ngài!"

Ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị quét qua tờ giấy mà Trương Tiểu Mạn mang đến, hắn vừa nhìn đã hiểu, Lâm Y đem tiền mà hắn nạp vào thẻ cho cô rút hết ra, trả lại cho hắn!

Mắt Lãnh Nghị chuyển từ tờ biên nhận gửi tiền sang Tiểu Mạn, trong vẻ lạnh lùng pha thêm chút tức giận, giọng nói càng thêm lãnh liệt: "Ai bảo cô cầm giúp cô ấy? Cô ấy muốn trả thì tự mình đến trả!"

"Lãnh... Lãnh tổng... tôi... " Tiểu Mạn hoảng loạn muốn giải thích gì đó nhưng càng hoảng loạn thì càng nói không rõ ràng, cô gấp đến mặt cũng đỏ lên.

"Cầm lấy!" Lãnh Nghị thấp giọng quát.

Tiếng quát của hắn rốt cuộc khiến Tiểu Mạn tỉnh táo lại, cô hoảng loạn rút điện thoại ra, "Lãnh tổng... tôi... giờ tôi gọi cho Lâm Y!" Trong lòng Tiểu Mạn rầu rĩ không thôi, Lâm Y à, sao lại có thể đem chuyện khó khăn như vậy giao cho mình làm chứ? Cái công việc này của mình có thể làm tiếp nữa không đây?

Lãnh Nghị hung hăng dụi tắt điếu thuốc, chờ Tiểu Mạn gọi điện thoại, hiện giờ hắn căn bản là không gọi đến số của Lâm Y được, giờ thì hắn đã biết, cô gái kia nhất định đã kéo số của hắn vào danh sách chặn cuộc gọi rồi!

Rất nhanh Tiểu Mạn đã liên lạc được với Lâm Y, cô liếc mắt nhìn Lãnh Nghị mặt đầy mây đen ngồi kia, nhỏ giọng nói: "Lâm Y... Lãnh tổng... nói cô tự mình đem đến trả, kêu mình... cầm tờ biên nhận kia về... "

Lúc này Lâm Y đâng bận túi bụi trong phòng làm việc của mình, nghe Trương Tiểu Mạn nói vậy, cô thoáng chau mày, cô cũng đã nghĩ đến kết quả như thế này, mím môi, Lâm Y nói: "Tiểu Mạn, bạn đừng gấp... để Lãnh Nghị nghe điện thoại đi... "

"Lãnh tổng... " Tiểu Mạn khiếp sợ liếc nhìn Lãnh Nghị, "Lâm Y... muốn nói chuyện với ngài!"

"Bảo cô ấy gọi đến điện thoại của tôi!" Giọng Lãnh Nghị lạnh như băng.

"Lâm Y, Lãnh tổng... nói cô gọi vào điện thoại của ngài ấy... " Trương Tiểu Mạn chỉ đành nói lại với Lâm Y ở đầu bên kia.

Không lâu sau chuông điện thoại của Lãnh Nghị quả nhiên reo lên, hắn ngồi thẳng lưng, cầm lấy điện thoại trên bàn, trên màn hình cái tên "Lâm Y" đang nhấp nháy, ánh mắt Lãnh Nghị thoáng chốc trở nên nhu hòa rất nhiều, hắn nhìn màn hình hồi lâu mới nhẹ nhàng ấn phím nghe.

Điện thoại trầm mặc một lúc sau mới vọng đến giọng nói được đè thấp của Lâm Y: "Lãnh Nghị, anh đừng làm khó Tiểu Mạn, anh để cô ấy đi đi!"

Mắt Lãnh Nghị thật phức tạp, hắn mím môi, giọng lạnh mạc: "Y Y, muốn trả, em tự mình đến!"

Đầu bên kia lại một trận trầm mặc, giọng Lâm Y cũng có chút lạnh lùng: "Em không muốn gặp anh... "

"Tối nay bảy giờ, gặp ở chỗ cũ!" Lãnh Nghị ngắt lời Lâm Y, giọng trầm thấp hữu lực, căn bản là không cho Lâm Y phản đối! Hắn nói chỗ cũ, chính là chỉ căn phòng chuyên dụng của hắn ở hội sở tư nhân kia!

Giọng Lâm Y có chút khó xử: "Anh để Tiểu Mạn đi trước rồi lại nói đến chuyện này!"

Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn ngẩng đầu nhìn Tiểu Mạn, xua tay ra hiệu cho cô đi. Trương Tiểu Mạn như vừa được ân xá, vội khom người chào Lãnh Nghị rồi đi như chạy ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, cũng không kịp chào Ngãi Mỹ mà chạy vội vào thang máy...

"Y Y!" Giọng Lãnh Nghị dần trở nên nhu hòa, giờ phút này, ước muốn được ôm cô vào lòng thật mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi hắn suýt không tự chủ được mà xông ra khỏi phòng, chạy đến chỗ làm việc của cô.

Lâm Y rũ mi, giọng uất nghẹn, "Lãnh Nghị, em không muốn gặp anh... Em cũng sẽ không đi gặp anh! Anh đừng làm khó Tiểu Mạn nữa, không có ích gì đâu!"

Đầu Lãnh Nghị không ngừng vang lên những tiếng ong ong, đáy mắt tràn đầy u ám, giọng nói đầy từ tính dễ nghe lúc này cũng có chút ưu thương: "Y Y, chúng ta nói chuyện... nói chuyện cho rõ ràng, được không?"

"Không cần nói đâu, không có ý nghĩa gì... tạm biệt, Lãnh Nghị!" Đầu bên kia giọng Lâm Y giọng nhẹ như gió thoảng sau đó cô ngắt điện thoại. Lâm Y nhìn chiếc điện thoại trong tay, mím chặt cánh môi, nỗ lực hết sức để nước mắt không trào khỏi khóe mi.

Lãnh Nghị buông điện thoại xuống, mày chau thật chặt, suy sụp ngả người vào lưng ghế nhắm mắt lại...

Ngày hôm sau lúc gần giờ tan tầm, Lâm Y nhận được điện thoại của bà Trương chủ căn nhà cô đang thuê, giọng đầy bất mãn: "Lâm tiểu thư, đồ đạc của cô sao còn chưa dọn đi? Hôm trước không phải đã nói rõ rồi sao? Hôm nay cô phải dọn đi... " Nghe giọng của bàn, rõ ràng lúc này đang ở chỗ của Lâm Y.

Lâm Y kinh ngạc vội nói: "Dì Trương, thực xin lỗi, cháu vẫn chưa tìm được phòng ở, có thể cho cháu thêm một hai ngày nữa không?"

"Không được! Đã nói với cô rồi, con gái tôi hôm nay trở về, không có chỗ ở, giờ cho nó tạm thời chen chúc ở nhà tôi, ngày mai nó nhất định phải dọn về đây... Giờ cô lập tức trở lại đây, dọn đồ đạc đi!" Giọng điệu bà Trương thật cứng rắn, hoàn toàn không có thương lượng gì nữa.

Đồ đạc của Lâm Y cũng không nhiều, tối qua cô đã đóng gói tất cả rồi chỉ là chưa tìm được chỗ ở mới mà thôi. Cô trước đó cũng có gọi điện thoại cho Tiểu Trịnh, hy vọng có thể kéo dài thêm một hai ngày nữa, lúc đó Tiểu Trịnh cũng nói được, thế nào mới đảo mắt mọi chuyện đã thay đổi hoàn toàn thế này?

Lâm Y bấc đắc dĩ đành vội vã quay về căn phòng trọ của mình, khi cô đến trước cửa phòng mình thì đã thấy cửa phòng mở toang, đồ đạc mà cô đã dọn dẹp tối qua đều đã bày cả trên sàn...

Lâm Y thoáng ngẩn người, chau mày nhìn mớ đồ đạc trên sàn, cô tận lực giữ cho mình bình tĩnh, bước nhanh vào phòng, trên chiếc ghế trong phòng khách là một bà lão, đứng cạnh bên là một cô gái, hai người đang nhỏ giọng bàn bạc gì đó, nghe ngoài cửa có tiếng động, hai người tạm ngừng lại, không hẹn mà cùng nhìn về phía Lâm Y.

Bà Trương đó thoạt nhìn tuổi đã ngoài sáu mươi nhưng chẳng có vẻ hiền từ của một người già gì cả, trên gương mặt đầy nếp nhăn toàn là mây đen và bất mãn, bà đánh giá một lượt Lâm Y từ trên xuống dưới, giọng cứng đờ: "Cô chính là Lâm tiểu thư sao? Thật ngại quá, hôm nay cô nhất định phải dọn đi!"

"Thực xin lỗi dì Trương, tạm thời cháu vẫn chưa tìm được chỗ ở, có thể cho cháu thêm một ngày... " Lâm Y bất đắc dĩ, chỉ đành nhỏ giọng nài nỉ.

"Không được! Hôm trước đã nói rõ cả rồi, con gái tôi cũng không có chỗ ở... " Bà Trương kia sầm mặt xuống, ngắt lời Lâm Y, giọng thật thô lỗ, không có chút thương lượng nào.

Lâm Y cũng chau mày, lạnh giọng nói: "Dì Trương, chuyện này vốn là do dì hủy bỏ hợp đồng trước, gấp gáp kêu cháu dọn đi, cháu hoàn toàn có thể mặc kệ.... "

"Cái cô này sao lại nói như thế chứ?" Bà Trương đứng bật dậy, chỉ tay vào Lâm Y lớn giọng kêu: "Tôi đã đưa cho cô tiền đền bù vi phạm hợp đồng rồi còn gì? Nhà là của tôi, tôi muốn cho thuê thì cho, không muốn cho thuê thì thu hồi lại! Cô còn muốn ở lì hay sao?"

"Tiền đền bù của bà tôi không thèm, trả cho bà là xong... " Lâm Y cũng không giữ nổi bình tĩnh.

"Cô cô cô... " Bà Trương tức đến tay cũng phát run, nói không nên lời.

Đứng bên cạnh là một phụ nữ tuổi ngoài ba mươi, cô vội cản bà Trương lại, chau mày lạnh giọng nói với Lâm Y: "Lâm tiểu thư, mẹ tôi bị bệnh tim, cô đừng chọc giận bà... Chúng tôi cũng là bất đắc dĩ, em gái tôi trở về quá đột ngột, nhà lại nhỏ, thực sự là không có chỗ ở. Lâm tiểu thư cứ coi như mình là chuyện tốt đi, chịu thiệt một chút dọn ra ngoài được không?"

Lâm Y rốt cuộc không phải là đối thủ của hai mẹ con này, cô nén giận bỏ đi, nhìn đống hành lý bị ném ngoài cửa, rồi nghe cửa sập mạnh sau lưng mình, Lâm Y nhắm nhắm, cắn môi, đầu óc không ngừng xoay chuyển, tiếp theo nên làm thế nào đây?

Đến ở nhờ chỗ Tiểu Mạn sao? Không được, mình không thể làm phiền bạn ấy được, hơn nữa Lâm Y cũng không muốn nghe bất kỳ tin tức nào liên quan đến Lãnh Nghị, nếu đã quyết định quên thì phải quên cho triệt để, dây dưa nhùng nhằng chỉ làm bản thân thêm khổ sở mà thôi.

Đi đến phòng làm việc? Vậy càng không được. Sáng sớm ngày mai các đồng nghiệp sẽ biết ngay, cô không muốn đồng nghiệp biết hoàn cảnh chật vật của mình lúc này, nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Y quyết định tìm một khách sạn nhỏ ở tạm rồi tiếp tục tìm phòng ở sau.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-156)