← Ch.0118 | Ch.0120 → |
Trương Thanh thấy thế, túm chặt cánh tay của Bành Vượng, hưng phấn không kiềm chế được.
"Đại ca, ngươi mau nhìn xem, Chu Lão Bát mở mắt."
Bành Vượng cũng kích động đến mức không lời nào có thể điễn tả được, chỉ không ngừng gật đầu, trong mắt tràn ngập vui mừng.
Nhưng hắn vẫn lý trí lơn rất nhiều so với người khác.
Vội vàng dò hỏi Hách Tri Nhiễm: "Hách thị, hiện tại mang Lão Bát nâng về nhà trọ, sẽ không có vấn đề gì chứ?"
"Hoàn toàn không thành vấn đề, hiện tại Chu sai nha chỉ còn suy yếu một chút thôi, đã không còn nguy hiểm đến tính mạng."
Có được lời khẳng định của Hách Tri Nhiễm, Bành Vượng sai người nâng Chu Lão Bát quay về nhà trọ.
Bành Vượng tự bỏ tiền túi thuê một gian phòng cho Chu Lão Bát, sau đó sai người giúp hắn đổi quần áo ướt trên người.
Còn Hách Tri Nhiễm rút lui thành công, nhanh chóng trở về với người nhà họ Mặc.
Lúc này, người của tiệm tạp hóa và tiệm vải cũng đưa đồ nàng mua sắm đem tới.
Đồ vật quá nhiều, đặc biệt là ba mươi mấy chiếc chăn bông, đặt cùng với nhau giống như ngọn núi nhỏ.
Nhìn thấy Hách Tri Nhiễm trở lại, ánh mắt người nhà họ Mặc có chút bối rối.
Vừa rồi, tiểu nhị của nhà trọ chạy tới bờ sông xem náo nhiệt, sau khi trở về lập tức miêu tả cho ông chủ biết có một nữ phạm nhân "Hôn tỉnh" nha dịch như thế nào.
Lúc bọn họ nói chuyện, trùng hợp bị Lý Nhu Nhi nghe thấy được.
Nếu nói có nữ phạm nhân nào đi theo nhóm nha dịch đến bờ sông cứu người, vậy chỉ có Hách Tri Nhiễm. Lý Nhu Nhi chờ đợi mãi mới bắt được nhược điểm của Hách Tri Nhiễm, trong chớp mắt đem chuyện này thông báo ra ngoài cho tất cả mọi người đều biết.
Hách Tri Nhiễm nhanh chóng phát hiện bà bà, tẩu tẩu cùng tiểu cô không bình thường.
"Nương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ánh mắt Mặc lão phu nhân có chút trốn tránh, không biết dùng lời như thế nào để hỏi Hách Tri Nhiễm.
Nhóm tẩu tử cũng đồng dạng như vậy, tất cả đều không dám nhìn thẳng nàng.
Mặc Hàm Nguyệt nghĩ sao nói vậy.
"Cửu tẩu, mọi người đều đang nói là tẩu hôn tỉnh Chu nha dịch."
Nghe thấy Mặc Hàm Nguyệt hỏi chuyện, Hách Tri Nhiễm mới hiểu hóa ra là như vậy.
Thật đúng là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.
Là nàng quá mức... , xem nhẹ tư tưởng của cổ nhân.
Hách Tri Nhiễm dù sao cũng có thói quen ở sạch, vì không muốn có tiếp xúc trực tiếp với Chu Lão Bát, nàng cố ý lấy túi hô hấp mini từ trong không gian ra để phụ trợ.
Nhưng vì phòng ngừa mọi người nhìn thấy đồ vật kì lạ kia, từ đầu đến cuối Hách Tri Nhiễm đều nắm túi hô hấp trong tay, để tránh bị người khác thấy được.
Nói cách khác, nàng căn bản không đụng tới môi Chu Lão Bát, tiếp xúc giữa bọn họ còn có túi hô hấp nho nhỏ kia.
Tuy rằng trong lòng Hách Tri Nhiễm biết rõ chuyện là như thế nào, nhưng mà, nàng lại quên mất nơi này là cổ đại.
Không nói đến việc tư tưởng của mọi người có bao nhiêu cổ hủ, nếu nữ tử đã lập gia đình mà dám làm loại chuyện này với nam nhân khác, đều có khả năng bị kéo đi dìm chết.
Huống chi, hành vi nàng vừa sử dụng để cứu người khiến cho người không am hiểu nhìn thấy, đích xác nghĩ rằng nàng đang hôn môi Chu Lão Bát...
Xem ra, nàng thực sự cần phải đem chuyện này giải thích cho rõ ràng mới được.
"Chu sai nha không phải do ta hôn tỉnh, ta chỉ làm một loại phương thức giúp hắn hô hấp trở lại.
Mọi người không thấy được tình hình lúc đó, tính mạng Chu sai nha nguy ở sớm tối, nếu như ta không làm như vậy, một mạng người sẽ không còn."
Hách Tri Nhiễm chỉ có thể nói như vậy, dù sao nàng cũng không thể mang túi hô hấp đưa ra cho mọi người xem một lượt.
← Ch. 0118 | Ch. 0120 → |