Vay nóng Tima

Truyện:Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi - Chương 072

Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi
Trọn bộ 259 chương
Chương 072
Nhớ như vậy
0.00
(0 votes)


Chương (1-259)

Siêu sale Lazada


Chương 72:Nhớ như vậy

Cô vẫn nhớ được những lời vô tình từ trong miệng hắn nói ra lúc đó trái tim cô thoáng cái đau đớn, đau đến cô chỉ có thể níu lấy ngực từng ngụm từng ngụm thở, đau khổ của cô rõ ràng ậy, nhưng hắn ngay cả quay đầu lại liếc mắt nhìn cũng không có, thản nhiên để cô đứng ở chổ đó thẩn thờ.

Hồi lâu thấy cô không có bất cứ động tĩnh gì, hắn cất bước tính rời đi, cô cũng không biết nơi nào có sức lực, xông lên phía trước kéo chặt tay hắn giọng nói kiên định,

"Trần Thanh Sở, em không đồng ý chia tay!"

Cô không hiểu, tại sao một ngày trước còn tốt lắm bỗng nhiên hắn nói chia tay, một ngày trước cuối tuần, bọn họ còn cùng nhau đi dạo phố, cùng đi uống cà phê, cùng đi đánh bóng chuyền, cùng nhau nói đùa, cùng hôn nhau ngọt ngào, tại sao thời gian một ngày bọn họ từ người yêu ngọt ngào biến thành người xa lạ?

Cô nhận thấy được người hắn cứng đờ, muốn nói cái gì nhưng cuối cùng một chữ cũng không nói, chỉ lạnh lùng vạch bàn tay nắm chặt tay hắn, cô thoáng cái khóc lên,

"Thanh Sở, em  không muốn chia tay, em không muốn——"

Hắn chỉ mím môi không nói được lời nào vạch tay cô, lực đạo của cô làm sao là đối thủ của hắn, không đầy một lát tay cô đã buông ra tay hắn, hắn vừa được giải thoát liền nhanh chóng chạy ngoài, cô dùng sức đưa tay muốn bắt hắn, hai thước, một thước, năm mươi centi mét, ba mươi centi mét, mười centi mét...... Lúc cô muốn đưa tay bắt được hắn, bên tai bỗng nhiên truyền đến một trận thanh âm điếc tai nhức óc, tay cô run lên, hắn thoáng cái biến mất trước mắt cô.

"Thanh Sở! Cách"

Cô hô to một tiếng từ trong mộng thức tỉnh.

"Ơ! Thanh Sở? Nghe hình như là tên của một nam sinh, yêu đến nằm mơ cũng thấy à!"

Một đạo âm thanh chói tai vang lên, sau đó kèm theo mấy tiếng cười giễu cợt.

Hứa Lưu Liễm đau khổ mở mắt ra từ trên giường ngồi dậy, lúc này mới phát hiện thì ra thanh âm điếc tai nhức óc vừa rồi do bọn người Lại Mỹ Lâm mở âm nhạc, không cần nghĩ  cũng biết các cô ấy nhất định cố ý, ánh mắt của cô thoáng cái u ám, nhìn chằm chằm mấy người kêu ngạo ngồi ở chổ đó, nếu như đây là trong ngày thường, cô sẽ cắn răng không  thèm để ý tới các cô ấy, nhưng hôm nay không được!

Bởi vì nếu như không phải thanh âm vui vẻ kia, cô sẽ đuổi kịp Thanh Sở, hắn sẽ trở lại bên người cô, bọn họ sẽ tiếp tục tương thân tương ái ở với nhau! Biết rõ đây chỉ là giấc mộng, cô như cũ bởi vì không giữ được hắn mà đau đến không muốn sống, còn có ý nghĩ điên cuồng muốn đánh người!

Bọn người Lại Mỹ Lâm bị ánh mắt cô bỗng nhiên hung ác sợ hết hồn, nhưng vẫn cho là cô không dám làm gì các cô, tiếp tục đắc ý mở nhạc,

"Có người gần đây thường xuyên không về nhà ngủ, nghe nói là kiếm được một người giàu có, buổi sáng hôm đó còn có người đã gặp cô từ trên xe đắt tiền đi xuống đấy!"

"Tắt nhạc mau!"

Hứa Lưu Liễm hít một hơi thật sâu đè nén lửa giận lạnh lùng mở miệng, cô không phải là người thích sinh sự, cô nghĩ nếu như các cô ấy tắt nhạc để cô có giấc ngủ thanh tỉnh, nếu không cô sẽ ầm ĩ cùng các cô.

"Hứa Lưu Liễm, cô cho rằng cô là người nào? Dám dung giọng ra lệnh với tôi ——"

Bất quá lời của Lại Mỹ Lâm còn chưa nói hết, Hứa Lưu Liễm nhấc lên chăn tung mình từ trên giường nhảy xuống, tiến lên hung hăng giật xuống nguồn điện máy tính của Lại Mỹ Lâm, âm nhạc ầm ĩ im bặt, bọn người Lại Mỹ Lâm đương nhiên không nghĩ tới cô từ trước đến giờ im lặng không lên tiếng không phản kháng lại dám làm thế, trong lúc nhất thời cũng bị động tác của cô làm sợ hãi.

Sau đó Lại Mỹ Lâm kịp phản ứng, dùng ngón tay vỗ cái bàn đứng lên chửi ầm lên,

"Hứa Lưu Liễm, đồ hèn hạ này. Cô dám đụng đến đồ của tôi!"

Hứa Lưu Liễm dùng khí lực cả người ột cái tát rơi trúng trên mũi Lại Mỹ Lâm, mấy ngày qua trong lòng cô vẫn tồn tại lửa giận, lúc này thoáng cái bộc phát trên người Lại Mỹ Lâm, nuông chiều từ bé Lại Mỹ Lâm nhất thời đau đến che tay kêu rên lên, cô ngó chừng Lại Mỹ Lâm tàn bạo quẳng xuống lời tàn nhẫn,

"Lại Mỹ Lâm. Con mẹ nó đừng tưởng rằng ba năm qua tôi nén giận thì có thể ức hiếp, tôi chỉ là lười không chấp nhặt với đám người thô tục mà thôi, tôi hôm nay sẽ không nhịn nữa, bắt đầu từ bây giờ đến tốt nghiệp cô tốt nhất không nên chọc tôi, nếu không tôi sẽ cho các cô chết vô cùng thảm, không tin thì thử xem!"

Thấy cô nói chuyện xen lẫn chửi tục, sắc mặt Lại Mỹ Lâm thoáng cái trắng bệch, đương nhiên là cô sợ, Hứa Lưu Liễm cười lạnh một tiếng, xoay người lên giường che đầu tiếp tục ngủ, các cô ấy bất quá là bắt nạt kẻ yếu mà thôi, trước kia cô nén giận để các cô đạp lên đầu, hôm nay cô hung dữ các cô ấy sẽ không dám như vậy nữa.

Phía dưới truyền đến thanh âm Lại Mỹ Lâm nhỏ giọng  mắng, bất quá các cô cũng không dám mở lại nhạc trong máy tính, chỉ chốc lát sau cô lại nghe truyền đến thanh âm đóng cửa, chắc là các cô rời khỏi túc xá, cô lúc này mới ngủ tiếp, tối hôm qua hành hạ đến tối, cô khóc một trận có chút kiệt sức.

*

Cùng lúc đó trong bệnh viện Lục Chu Việt đã ngủ say sưa, Đường Dục Hàn vì để cho hắn nghỉ ngơi thật tốt, cho nên dùng thuốc để hắn ngủ đến giữa trưa, dĩ nhiên những thuốc này do Đường Dục Hàn tự mình nghiên cứu chế tạo trong công ty y dược của mình, đối với người thì vô hại. Chờ hắn...tỉnh lại đã là giữa trưa, trong phòng vừa lúc có y tá đi vào kiểm tra, hắn giương mắt nhìn chung quanh phòng bệnh trống rỗng  xa hoa, chưa từ bỏ ý định hỏi,

"Có người đến thăm tôi không?"

Y Tá nghiêng đầu nghĩ, "Có vị tiểu thư xinh đẹp ——"

"Cô ấy ở đâu?"

Lời của y tá còn chưa nói hết hắn đã vội vàng cắt đứt, y tá nghiêm túc giải thích với hắn,

"Cô ấy nói có chút văn kiện cần chữ ký của ngài, bất quá thấy ngài còn đang ngủ  cho nên những văn kiện kia đã đưa đến nơi Đường viện trưởng chúng tôi, rồi cô ấy rời đi, cô ấy nói ngài sau khi ký xong thì gọi điện thoại cho cô ấy!"

Ánh mắt của hắn thoáng cái ảm đạm xuống, trong một đêm cằm đã có râu làm cho khuôn hắn bằng thêm vài phần thê lương, tỉnh lại người muốn gặp đầu tiên chính là cô ấy, không gặp được cô hắn lại nghĩ có phải hắn tỉnh lại  quá muộn nên cô đã rời đi, hắn quá nhớ cô cho nên nhất thời vọng động hỏi người đến ở đâu, nhưng thì ra người đó  là Lâm San Ni.

Khóe miệng có chút tự giễu, Lục Chu Việt, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi cho rằng cô ta sẽ để ngươi ở trong lòng giống như ngươi để cô ấy trong lòng sao, sáng sớm đến thăm ngươi sao?

Đường Dục Hàn cằm chút ít văn kiện Lâm San Ni mang đến ném cho hắn, thấy vẻ mặt chán nản trong lòng lập tức hiểu mấy phần, Trác Thính Phong và Diêm Hạo Nam nghe nói chuyện hắn nằm viện cũng tới đây thăm hắn, ba người bọn họ vốn định hôm nay rời khỏi thành phố N trở về căn cứ riêng của mình.

Trác Thính Phong sau khi ngồi xuống không bao lâu không tim không phổi mở miệng,

"Hả? Lục lão đại, tiểu nha đầu nhà cậu tại sao không có ở đây hầu hạ cậu?"

Diêm Hạo Nam trực tiếp bay lên một cước đá vào ghế ngồi của Trác Thính Phong, tiểu tử này, thật là tự vạch áo cho người xem lưng, không thấy được sắc mặt Lục lão đại  đang khó coi  sao?

Quả nhiên chỉ thấy đang cúi đầu ký  văn kiện mặt Lục Chu Việt trầm xuống, một văn kiện trong tay đã ngã văng ra ngoài, Trác Thính Phong vừa thấy tình huống không ổn, vội vàng đứng dậy,

"Ack, Lục lão đại, tớ còn phải lên máy bay, cáo từ trước Hmm!"

Bất quá sau khi trốn ra được hắn len lén cười, hắn dĩ nhiên biết tiểu nha đầu kia chắc chắn sẽ không đến thăm Lục lão đại, hắn cố ý kích thích Lục lão đại một chút, để hắn không nhịn được chủ động gọi điện thoại gọi cô tới đây.

Đống văn kiện rơi hỗn độn đầy đất được một đôi ngón tay trắng nõn nhặt lên Lâm San Ni mặt mũi bình tĩnh ôm những văn kiện kia đi tới trước mặt hắn,

"Lục tổng, mấy phần văn kiện dưới buổi trưa cần dùng!"

Cô biết gặp phải chuyện gì hắn cũng sẽ không buông tha công việc. Quả nhiên chỉ thấy hắn tức giận lại lần nữa nhận lấy, cầm lấy bút cực kỳ nhanh ký chữ, Lâm San Ni đứng ở nơi đó nhìn trên mặt hắn không thể che hết âm y, trong lòng không khỏi cảm thán cô bé lạnh lùng kia.

Ở bệnh viện hết ngày thứ nhất, bóng người cô căn bản không có xuất hiện, thậm chí ngay cả  điện thoại ngay cả tin ngắn cũng không có, sắc mặt Lục Chu Việt  đen đến tất cả mọi người không dám nhích tới gần phòng bệnh của hắn. Đến buổi tối, hắn nắm điện thoại di động do dự thật lâu, sau đó tức giận vứt xuống.

Cho dù gọi được cô thì nói gì? Hùng hổ chất vấn cô tại sao không đến thăm hắn sao? Sợ rằng nói sẽ bị cô chê cười một trận? Từ trước đến giờ không sợ trời không sợ đất hắn lần đầu tiên biết sợ là tư vị gì. Đúng vậy, hắn sợ, hắn sợ cô dùng ngôn ngữ lạnh nhạt đâm hắn bị thương.

Nếu không phải  Đường Dục Hàn dùng thuốc, Lục Chu Việt sợ rằng mình cảm đêm khó ngủ. Ngày thứ hai cô như cũ không có xuất hiện, tâm trạng của hắn quả thực rơi xuống vực sâu, đến đây tất cả nhẫn nại cũng bị dùng hết, thậm chí bắt đầu xuất hiện tình huống không phối hợp trị liệu, làm Đường Dục Hàn giận đến muốn giết người.

Khó lắm mới cứu được dạ dày tên này, hắn thế nhưng không phối hợp trị liệu? Không công làm trễ nãi lịch trình hắn nhiều ngày như vậy, con trai bảo bối của hắn đã gọi nhiều cuộc điện thoại thúc dục hắn trở về.

Hắn bây giờ nhìn không nổi nữa, không thể làm gì khác hơn là trấn an hắn,

"Tớ hôm nay phái người tra xét, cô ấy mấy ngày qua không có đi tìm mối tình đầu, cũng không đi dạy kèm cho thằng bé trai kia, bởi vì đề mục luận văn, cô mỗi ngày loay hoay bể đầu sứt trán!"

Lục Chu Việt chân mày tích tụ hơi chút giản ra, sau đó vẫn nhíu lại như cũ.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-259)