Rốt cục xuất hiện
← Ch.072 | Ch.074 → |
Chương 73:Rốt cục xuất hiện
Sáng sớm ngày thứ ba, Lục Chu Việt giận dữ nhìn y tá đem bữa ăn sáng đến cho hắn, nói cô đưa tới bữa ăn sáng khó nuốt xuống hơn nữa còn đem toàn bộ vứt xuống trên mặt đất.
Y Tá nhìn thấy đống hỗn độn trên đất, xoạch xoạch bắt đầu rơi nước mắt, đây đều do cô dựa theo chỉ thị Đường viện trưởng đặt bữa ăn sáng ở khách sạn đứng đầu thành phố N, nghe nói cũng là món người đàn ông này thích, tại sao hiện tại biến thành khó nuốt rồi?
Lục Chu Việt vốn tâm phiền ý loạn lại thấy y tá kia khóc, tức giận định mở miệng đuổi người đi, vừa nhấc mắt bỗng nhiên thấy được người đứng ở cửa. Cô mặc một váy liền áo không có tay, nổi bật lên da làn da trắng nõn của cô, dung nhan rực rỡ động lòng người, mái tóc đen mềm mại vén ở sau tai, nói không ra lời phong tình vạn chủng.
Hắn đầy ngập lửa giận thoáng cái không phát ra được, có chút thất thần nhìn cô, sự xuất hiện của cô ngoài dự liệu hắn. Sau khi trải qua hai ngày đợi chờ, hắn đối với cô đã không ôm bất cứ hy vọng nào, không nghĩ tới cô lại đột nhiên xuất hiện, khiến cho lòng hắn mừng như điên không dứt.
Dĩ nhiên mừng như điên không có biểu hiện ra trên mặt, nhưng lúc này tức giận cũng đã tản mát rất nhiều, y tá kia thấy thế vội vàng khom lưng thu thập một chút hỗn độn đầy đất vội vã chạy ra ngoài. Người đàn ông này lúc mới vào viện thoạt nhìn ôn hòa vô hại, tại sao nổi giận lên lại táo bạo như thế hu hu hu
Hứa Lưu Liễm đứng ở cửa nhìn y tá dọn dẹp đống hỗn độn, theo bản năng đem túi trong tay mình giấu ra phía sau. Trong tay cô cầm chính là cháo cô mua ở trước cửa trường học, tiệm bán đồ ăn kia là nơi cô ngày thường thích nhất, chỉ cần sáng sớm không có lớp, cô sẽ chạy đến nơi đó ăn một bữa thật ngon.
Không phải một cửa hàng có mặt tiền lớn nhưng rất sạch sẻ, lúc nào đi vào cũng làm cho người ta một loại cảm giác sáng sủa sạch sẽ, sáng sớm mỗi ngày cô đều thích ngồi ở vị trí gần cửa sổ, ăn cháo thơm phức nhìn thành phố dần dần ồn ào náo động, cô cảm thấy có dũng khí phấn đấu tiếp tục.
Ngày hôm qua xế chiều lúc nữ thư ký xinh đẹp giỏi giang tìm được cô, là lúc cô đang ôm một đống sách từ thư viện đi ra ngoài, Lâm San Ni nhìn sách trong tay cô dịu dàng cười chậm rãi nói,
"Thì ra Hứa tiểu thư hai ngày này bởi vì bận rộn bài tập nên không có thời gian thăm Lục tổng chúng tôi!"
"Ha ha......"
Cô có chút lúng túng quay đầu đi chỗ khác cười khan vài tiếng, cô là một người thông minh thoáng nghe đã hiểu ý của Lâm San Ni, cô ta đang trách cô hai ngày này không đi xem hắn sao, nhưng mà ai có thể hiểu hai ngày này trong lòng cô kịch liệt đấu tranh.
Tin Trần Thanh Sở đột nhiên trở về làm cô chấn động thật lớn, cô cố ý làm ình bận rộn giống con quay, như vậy mới không có thời gian suy nghĩ mấy chuyện khác, cô không dám suy nghĩ Trần Thanh Sở, bởi vì nghĩ tới tới lòng cô tràn đầy tuyệt vọng. Lại càng không nguyện ý đi thăm người trong bệnh viện, bởi vì thấy hắn cô sẽ... nhớ đến Trần Thanh Sở, vừa thấy sẽ nhớ thân phận mình bây giờ, tất cả đều là nguồn gốc cô đau khổ.
Lâm San Ni thấy cô không nói lời nào, tiếp tục lạnh nhạt mà hữu lễ mở miệng,
"Hứa tiểu thư, nói vậy cô cũng biết, trên lưng Lục tổng chúng tôi đeo không chỉ vấn đề sức khỏe cá nhân, còn có cả tiền đồ và phát triển công ty, ngài ấy mấy ngày qua tâm trạng tựa hồ không tốt lắm cũng không chịu phối hợp trị liệu rất nhiều đàm phán quan trọng không có cách nào tham gia, thế cho nên nhiều trường hợp lớn cũng vứt bỏ!"
Hứa Lưu Liễm không vui ngẩng lên nhìn cô ta, cô có chút hận nữ thư ký khôn khéo này, cô nghe được trong lời cô ta giấu diếm ý gì, cho nên mới không chút kiêng kỵ đến trỉ trích cô sao?
Tựa hồ đã nhận ra địch ý trong mắt cô, cô gái kia như cũ duy trì nụ cười không thay đổi,
"Vậy cô tiếp tục bận rộn, tôi cáo từ trước!"
Nói xong liền xoay người ưu nhã rời đi, chiếc váy màu đen cắt may vừa vặn tôn lên thân người thướt tha yểu điệu của cô ta, Hứa Lưu Liễm không khỏi nghĩ, đặt một nữ thư ký xinh đẹp và khéo léo ở bên cạnh nhiều năm như vậy, hắn tại sao không có động tâm?
Nhưng cũng không phải không thừa nhận, Lâm San Ni khơi dậy một tia rung động trong lòng cô, nghĩ tới hình ảnh đêm hôm đó sắc mặt hắn tái nhợt té trên mặt đất, cô cũng có chút băn khoăn. Sáng sớm hôm sau khi cô vừa đi ra ngoài ăn điểm tâm, không biết nghĩ như thế nào, lại bảo ông chủ múc một phần mang đi.
Sau khi mua cháo cúi đầu nhìn một chút đồ trong tay, vừa liếc nhìn thời gian. Nghĩ thầm dù sao hiện tại còn rất sớm nói không chừng hắn còn chưa ăn điểm tâm, không bằng đi xem hắn một chút, cho nên cô cầm vật kia ngồi xe tới bệnh viện.
Vừa vào cửa liền thấy hắn đem một bàn món ngon đẩy xuống đất, còn nói cái gì khó nuốt cô cũng có chút hối hận, dừng bước đứng nơi đó không đi vào, cô cảm thấy những món mỹ vị phong phú mà hắn còn cho là khó nuốt, thì những món cô mua hắn sẽ càng ăn không vô.
Lục Chu Việt thấy cô đứng ở cửa vẫn không động đậy, liếc mắt một cái thấy trong tay cô cằm tựa hồ là đồ ăn sáng, buồn rầu trên mặt hắn vừa tiêu tán một chút, nhưng vẫn nghiêm mặt hỏi,
"Cầm trong tay cái gì?"
"Ack, cái kia......"
Hứa Lưu Liễm thấy tầm mắt hắn nhìn chằm chằm trong tay cô, trong lòng biết tránh không khỏi liền kiên trì mở miệng,
"Lúc tới em mua chút đồ ăn sáng.... ."
"Còn không nhanh đem tới, em muốn để anh chết đói sao?"
Hắn bỗng dưng rống lên một tiếng, không vui cau mày nhìn chằm chằm cô.
"......"
Hứa Lưu Liễm sửng sốt, nghĩ thầm anh không phải mới vừa mới quét xuống một đống đồ ăn sáng sao, tại sao còn biết đói, bất quá cô mặc dù nghĩ, nhưng vẫn từ từ sải bước đến.
Khi cô đứng lại bên cạnh giường bệnh, cô thật cẩn thận đem cháo còn ấm cộng thêm mấy cái bánh bao hấp khéo léo từ trong túi ra, vừa đưa cái muỗng cho hắn, hắn đã nhận lấy cúi đầu bắt đầu ăn, tất cả đều thành thạo tự nhiên giống như bọn họ là người yêu sống chung đã lâu.
Có lẽ lúc này lòng hai người đều không có chú ý tới những thứ này, nhưng Đường Dục Hàn từ ngoài cửa đang định gõ cửa tiến vào thì thấy một màn hài hòa này, lập tức rơi nước mắt lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại đặt vé máy bay trở về Thailand.
Emma, quả nhiên là người thắt chuông cho hai người, nha đầu kia giỏi thật, Lục lão đại cả người tựa hồ muốn hòa tan, mặc dù trên mặt vẫn lạnh như băng, nhưng kỳ thật trong lòng đã sớm vui mừng nở hoa.
Nhìn vẻ lo lắng bao phủ trên mặt lão đại nhà mình hai ngày qua rốt cục tản ra, hắn lần đầu tiên từ đáy lòng chúc phúc đoạn tình cảm này có thể tu thành chánh quả, nha đầu kia chỉ đơn giản đem một bữa ăn sáng đến là có thể làm cho hắn vui vẻ, bọn họ là anh em với nhau còn có thể cầu xin cái gì?
Thời điểm Lục Chu Việt ăn bữa sáng thì Hứa Lưu Liễm ngồi ở trên ghế bên cạnh cúi đầu chơi ngón tay của mình, cô có thể cảm nhận được hắn vui sướng nhưng vẫn như cũ lựa chọn cúi đầu làm như không thấy, cô không muốn thừa nhận bản than quan trọng với hắn, bởi vì cảm thấy không thể nào.
Lục Chu Việt một bữa ăn sáng cũng ăn xong rồi, cô thủy chung im lặng ngồi ở chỗ đó, hắn đem vật cầm trong tay để qua một bên híp mắt nhìn cô, hai ngày này rất bận sao?"
Lại tới nữa? Cô lung túng không nhìn hắn! Tại sao tất cả mọi người cho cô phải đến thăm hắn? Tại sao phải như vậy? Chỉ bằng hắn là chồng cô trên pháp luật sao? Cô ngồi thẳng người mất hết hứng thú nói,
"Do đề bài luận văn, phải tra rất nhiều tài liệu......"
Hắn đột nhiên muốn gây sự,
"Em xác định em chỉ vì bận rộn luận văn mà không tới? Em xác định em không phải bởi vì nguyên nhân khác nên trốn tránh?"
"Anh nghĩ nhiều rồi!"
Cô hờ hững mở miệng giải thích, bốn chữ này nghe như không có sức sống.
Hắn thoáng cái liền trầm mặc lại, ánh mắt phức tạp ngó chừng cô, giống như muốn nhìn thấu trong lòng cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì, cô bị hắn nhìn chằm chằm bồn chồn, vừa lúc này điện thoại di động của cô vang lên, là một bạn học gọi đến, nói thầy dạy bọn họ nói báo cho bọn họ mười giờ đến.
Cô vừa lúc tìm được lý do rời đi,
"Em một lát còn phải đi gặp thầy, anh nên dưỡng bệnh thật tốt, em đi trước ........."
Cô nói xong liền vội vã đứng dậy muốn rời khỏi, tay buông dưới thân thể cổ tay bỗng nhiên thoáng cái bị hắn nắm.
Cô còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn dùng lực giật mạnh ngã nhào vào trong ngực hắn, môi của hắn có chút vội vàng phủ lên, mang theo vị cháo ngọt mịn tham lam mút. Mút lấy môi cô hắn giống như muốn đem đôi môi hút vào trong miệng, rồi lại bỗng nhiên buông ra dùng đầu lưỡi tinh tế miêu tả hình dáng của nó.
Bàn tay to của hắn vốn đang vịn trên ót cô, chỉ chốc lát sau lại trượt đến sau lưng cô, cách lớp vải thật mỏng vuốt phần lưng cô, ngón tay gian tà thậm chí lưu luyến khóa cài áo lót sau lưng cô, cô vừa sợ vừa giận đưa tay đẩy hắn ra sau đó dụng lực lau miệng, thanh âm sắp khóc,
"Lục Chu Việt, anh làm gì!"
Cô rất ghét hắn đối với cô như vậy, rất ghét tiếp xúc với thân thể hắn, bởi vì có đôi khi cô bất tri bất giác bị hắn mê hoặc, kìm lòng không đậu chuyển động với hắn, trước kia cô và Trần Thanh Sở cũng có hôn qua, nhưng chỉ có làm cho người ta cảm thấy đó là một nụ hôn mà thôi, không giống với hắn, mỗi lần hơi thở như bốc cháy.
Hắn hôm nay tâm tình thật tốt tựa tại nơi đó nhìn cô cười, cô hận đến nghiến răng tức giận xoay người,
"Lưu Liễm!"
Hắn bỗng nhiên ở phía sau hét tên cô, cô không bị khống chế dừng bước, đã nghe giọng hơi trầm của hắn truyền đến,
"Anh hi vọng mỗi ngày đều có thể gặp em!"
Cô lập tức giống như chạy trốn xông ra ngoài, người đàn ông chết tiệt này, tại sao không phúc hắc đổi thành thâm tình, thật là làm cho người ta chống đỡ không được.
← Ch. 072 | Ch. 074 → |