Mê mang một đêm
← Ch.009 | Ch.011 → |
Chương 10: Mê mang một đêm
Lâm San Ni đi không lâu, người đàn ông kia ngửa đầu uống xong ly rượu chậm rãi xoay người nhìn về phía người nằm trên giường lớn, hai gò má cô bởi vì sốt à phiếm ửng hồng không bình thường, cho dù đã uống thuốc xong vẫn không có chuyển biến tốt đẹp. Cô lúc này thoạt nhìn yếu ớt và bất lực làm cho lòng người tràn đầy thương tiếc.
Bất quá nghĩ đến cô từ trước cho tới nay mỗi khi đối mặt hắn dáng vẻ lúc nào cũng sắc bén lạnh lùng toàn thân đều châm biếm, người đàn ông không khỏi tự giễu nhúc nhích khóe miệng.
"Nước ——, nước ——"
Trên giường cô bỗng nhiên nhíu mày phát ra thanh âm suy yếu, hắn vội vàng để ly rượu trong tay xuống rót một ly nước đi tới khom lưng đở cô dậy tựa trong khuỷu tay chính mình, sau đó đem nước kia tỉ mỉ đút vào trong miệng cô, cô ừng ực uống xong vài hớp sau thỏa mãn khẽ thở dài một cái.
Cô như cũ đóng chặt hai mắt nghiêng đầu tựa vào trong khuỷu tay hắn, yên tĩnh và biết điều, môi khô ráp bởi vì ... mấy ngụm nước dễ chịu này lộ ra trơn mịn và xinh đẹp, hắn kìm lòng không được cúi đầu nhẹ nhàng mút xuống cánh môi.
Cô bất an ngọa nguậy người một cái, khi hắn không cách nào nhịn được đáy lòng khát vọng quyết định tiếp tục hôn sâu vào, lúc này cô bỗng nhiên ưm một tiếng cúi đầu ngâm ra khỏi một cái tên.
"Thanh Sở! Thanh Sở!"
Nhiệt độ trong mắt hắn nháy mắt rút đi, nhưng ngay sau đó liền một tay kéo cô ném vào trên mặt giường lớn.
Cô chỉ khẽ nhíu mày kêu rên một tiếng sau lại tiếp tục ngủ say, hắn biết cô bởi vì sốt cao và tác dụng của thuốc mới có thể ngủ say như chết, nhưng khi nhìn dáng vẻ thờ ơ của cô đáy lòng hắn vẫn ngăn không được hỏa lớn.
Trần Thanh Sở! Trần Thanh Sở!
Tiểu tử chưa dứt sửa kia lại làm cho cô si mêvậy? Thế cho nên ba năm cô vẫn luôn nghĩ đến hắn?
Hắn cứ như vậy ngồi ở bên giường tròng mắt đen hung ác chăm chú nhìn người trên giường, bộ ngực kịch liệt phập phồng tựa hồ đang cực lực đè nén cái gì, côô bỗng nhiên trở mình đưa lưng về phía hắn tiếp tục ngủ, trong lúc lơ đảng làm chăn rơi xuống lộ ra mảng lớn đầu vai trắng nõn......
Hắn ngó chừng cảnh xuân mê người hồi lâu, bỗng nhiên giống như ra quyết định gì ngửa đầu nhắm lại mắt, sau đó thô lỗ vặn thân thể cô lại xoay mình lên giường đặt lên người cô, không chút khách khí cúi đầu chiếm lấy môi cô hung hăng hôn lên.
Thân thể của cô tản ra mùi thơm ngát mềm mại là do hắn vừa rồi mới tắm rửa xong cho cô. Đem cô từ cục cảnh sát đón trở về hắn chuyện thứ nhất làm chính là vọt vào phòng tắm đem cô ngâm vào nước nóng trong bồn tắm, sau khi tắm rửa còn gọi bác sĩ tới đo nhiệt độ cơ thể, chích uống thuốc, mà ý thức cô hoàn toàn mơ hồ, mềm nhũn dựa vào trong lòng ngực hắn để hắn tùy ý định đoạt.
Thân thể của cô lúc trước hắn nhìn qua hai lần, không có gì một lần ngoài ba năm trước đây cô chủ động đầu hoài tống bão, còn có một lần đó là thời điểm cô học lớp mười một, lần đó hắn uống rượu say thiếu chút nữa dùng sức mạnh với cô, cô giống như thú con điên cuồng liều mạng giãy dụa làm cả người hắn bị thương, lúc này mới ngăn cản hắn say rượu phạm sai lầm, nhưng sau lần đó cô hoàn toàn đề phòng hắn.
Hắn buông tay để cô tự do, đã có ba năm, hắn cũng khát vọng cô suốt ba năm, hắn là người đàn ông trung niên bình thường có nhu cầu, thời điểm thật sự không nhịn được cũng sẽ tìm phụ nữ phát tiết, nhưng hắn không làm vậy phần lớn thời gian hắn đều dùng công việc bận rộn để tê dại mình.
Hôm nay thân thể mềm mại của cô đang ở phía dưới, sau khi tắm rửa da thịt nhẵn nhụi không một vết bẩn cùng thân thể cứng rắn của hắn chặc chẽ dán hợp chung một chỗ, dục vọng nguyên thủy trong cơ thể hắn trong phút chốc chạy lên, thật ra thì hắn không muốn thừa dịp cô yếu ớt ý thức không rõ lúc này đoạt lấy cô, nhưng ai bảo cô mới vừa hô lên cái tên Trần Thanh Sở chọc giận hắn!
← Ch. 009 | Ch. 011 → |