Điên cuồng cướp đoạt
← Ch.010 | Ch.012 → |
Chương 11: Điên cuồng cướp đoạt
Cho nên hắn cướp đoạt cuồng bạo mà trực tiếp, thô lỗ lặp lại nhiều lần, hắn mạnh mẽ đặt cô trên mặt giường lớn, để cho luật động nguyên thủy nhất tới phát tiết cơn giận trong lòng hắn.
Hắn có thể nhận thấy được cô theo bản năng phản kháng, cho dù cô hiện tại ở ngủ mê man, cô thậm chí còn có dấu hiệu muốn mở mắt ra, hắn trực tiếp đưa tay tắt đèn bàn nhỏ lóe lên duy nhất trong phòng, chặt đứt tất cả đường lui, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng muốn la lên ở trong bóng tối dùng sức đoạt lấy cô.
Không biết tại sao hắn rất sợ hiện tại bị cô nhìn thấy, hắn rất sợ cùng cô bốn mắt nhìn nhau, hắn chịu không được ánh mắt lạnh lùng giễu cợt, chịu không được cô lặp đi lặp lại nhiều lần đem tấm lòng và tự ái của hắn hung hăng chà đạp dưới lòng bàn chân.
Nhưng trong lòng lại có giọng nói lớn tiếng thét:Mặc kệ, mặc kệ, Lục Chu Việt, không nên dung túng cô ấy nữa! Hắn muốn cô, hoàn toàn nhận được cô, không riêng muốn người cô còn muốn...... cả lòng cô.
Hắn cho cô ba năm tự do để cô bay đi, nhưng nhìn cô đem mình biến thành bộ dạng nghèo túng chật vật? Trong ba năm qua hắn ẩn núp nơi thành phố này bình tĩnh nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của cô, hắn biết cô mỗi ngày mệt lã làm vài phần công việc, biết bệnh tình mẹ cô càng ngày càng nghiêm trọng, biết cô có lần thậm chí ngay cả học phí cũng không nộp......
Hắn biết tất cả chật vật và cố chấp của cô, biết được tất cả chua xót và cực khổ, hắn nhìn cô vốn là cứng rắn bị thời gian và thực tế mài trơn nhẵn, hắn cho là hắn có kiên nhẫn đợi đến một ngày cô học xong cách thưởng thức người đàn ông thành thục, nhưng không nghĩ tới lòi ra chuyện Quách Tử Diệu này, nếu như không phải là hắn trùng hợp chưa có rời thành phố này, hắn không dám tưởng tượng hậu quả......
Cho nên chuyện Quách Tử Diệu để cho hắn hiểu được, hắn không thể dung túng cô nữa, hắn muốn đem cô thu vào cánh chim thương yêu cô thật tốt. Nhưng cô cố chấp bài xích đặt hắn ở ngoài, cũng không chịu cho cơ hội hắn nhích tới gần .
Lần này cô không cho cũng phải cho, không cho cũng phải cho.
Ba năm trung học đệ nhị cấp kia, bởi vì bận tâm đến thân phận học sinh của cô cùng với bài vở, hắn chưa từng quá càn rỡ theo đuổi cô, ba năm đại học này, hắn hết lòng tuân thủ hứa hẹn cho cô tự do, nhưng sau tối nay hắn sẽ cường hãn bắt đầu tấn công, không tiếc bất cứ giá nào đến khi cô chịu yêu hắn, đến khi cô yêu hắn.
Một khắc đến đỉnh, hắn vốn định ở trong cơ thể cô bộc phát nhưng là lại nghĩ tới cô bây giờ còn là học sinh, lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn gây ra ảnh hưởng không tốt với cô, hắn đành phải dùng sức va chạm mấy lần sau đó rút lui ra khỏi cơ thể cô đem toàn bộ chất lỏng nóng rực tưới vào trên bụng trơn bóng cô.
Hắn chôn vùi ở trên người cô ôm chặc người cô bình phục thở dốc của mình, lúc ban đầu cô còn phản kháng sau đó lại tiếp tục đã ngủ say, không biết là bởi vì lực đạo hắn quá mãnh liệt hay là sốt quá cao. Cuộc hoan ái này chỉ có mình hắn có tri giác nhưng hắn cũng cảm thấy vô cùng hưởng thụ.
"Lục tổng, thời gian không còn nhiều, chúng ta nên lên đường!"
Thanh âm Lâm San Ni hữu lễ vang lên sau tiếng gõ cửa, hắn cúi đầu đáp một tiếng, sau đó ở trong bóng tối lục lọi hôn mạnh lên môi cô mút một hồi, tiếp theo mới đứng dậy ôm cô cùng đi vào phòng tắm.
← Ch. 010 | Ch. 012 → |