Tuần trăng mật
← Ch.033 | Ch.035 → |
Dường như Vu Quân đã xử lý xong công việc của mình, hắn dành hầu như tất cả thời gian cho cô trong những ngày cuối tuần, hắn đưa cô đi mua sấm và mua cho cô rất nhiều món đồ cao cấp, dẫn cô đến những địa điểm nổi tiếng để tham quan, khoảng thời gian này có vẻ cô đã dần có một chút tình cảm với Vu Quân không còn đề phòng hắn như trước nữa, nhưng cảm giác đó là nhất thời hay là thật lòng với hắn cô cũng chưa định nghĩa được.
Hôm nay là ngày cuối hai người ở lại Pháp, Gia Kì đang cùng Vu Quân đi dạo ở một bờ biển vào chiều hoàng hôn, cô tinh nghịch cởi giày ra khỏi chân chạy đến đùa nghịch với những cơn sóng nhẹ, trên môi nở một nụ cười hồn nhiên, không vướng bận âu lo phiền muộn, Vu Quân đứa đó nhìn người con gái trước mặt vô cùng đáng yêu miệng bất giác nở nụ cười, hắn cười lên trong rất đẹp trai, cuốn hút nhưng ít khi nào thấy hắn cười, chắc có lẽ trái tim đã chịu nhiều tổn thương khiến hắn trở nên lạnh lùng tàn bạo, nhưng Gia Kì một cô gái thuần khiết có đôi phần bướng bỉnh luôn làm tâm điển hắn để mắt đến, liệu trái tim đã lạnh như tro tàn có được cô gái nhỏ đó sưởi ấm bật ngọn lửa lòng thêm một lần nào nữa không.
Cô tinh nghịch tát nước vào người Vu Quân trêu đùa, hắn vẫn đứng bất động không phản ứng gì, Gia Kì nhàm chán bĩu môi nói.
"Anh nhàm chán thiệt đó, cứ đứng đó như một khúc gỗ ".
Nói rồi cô quay sang hướng khác, để tiếp tục nghịch nước, thấy Gia Kì không còn để ý đến mình Vu Quân tiến lại phía cô bế thốc cô lên, Gia Kì bất ngờ la lên rồi đưa tay ôm lấy cổ hắn sợ bị ngã đấm vào ngực hắn giận dỗi nói
" Anh làm gì vậy, người ta hết hồn có biết không hả".
Vu Quân nhếch mép cười khẩy nói
" Lúc nảy em tát nước vào người tôi, tôi chưa tính sổ với em ".
Gia Kì lém lỉnh nói.
" Bây giờ anh muốn gì, định trả thù à?"
Vu Quân không nói không rằng buông lỏng bàn tay đang bế cô ra, người cô xém chút nữa là rơi xuống nước, Gia Kì vội la lên ôm cổ hắn chặt hơn tức giận nói.
" Đồ lưu manh, dám chơi cái trò bỉ ổi này với tôi".
Vu Quân càng thích thú khi trêu ghẹo cô, hắn ta đưa môi lại gần sát tai Gia Kì thì thào.
" Nếu em hôn tôi một cái tôi sẽ suy nghĩ lại tha cho em".
Gia Kì mặt đỏ bừng vừa xấu hổ vừa bực tức miệng đanh đá nói.
" Không đời nào ".
Hắn nghe cô nói liền nới lỏng tay ra một lần nữa Gia Kì bị làm cho giật mình cô không ngừng ôm cổ hắn la hét.
" Được rồi được rồi tôi sẽ làm mau thả tôi xuống đi".
Vu Quân lúc này mới hài lòng nâng cô lên, Gia Kì tức tối hôn lên má hắn một cái phớt lờ, cô nghĩ mình có thể qua mặt được hắn, nhưng cô quá ngây thơ, Gia Kì một lần nữa bị hắn thả xuống người sắp chạm vào nước cô luống cuống nói.. Ngôn Tình Ngược
"Đã hôn rồi mà, sao anh không giữ lời hứa gì hết vậy".
Vu Quân nhếch mép cười gian xảo.
" Nụ hôn đó không tính, mau hôn lại khi nào hài lòng tôi sẽ thả em xuống".
Gia Kì bị hắn chọc cho đỏ bừng cả khuôn mặt, lúc đầu cô chê hắn nhàm chán quả là một sai lầm lớn, tên này quá bá đạo cô không thể nào làm lại hắn.
Gia Kì đưa môi vào má hắn hôn một cái thật mạnh, hắn liền tham lam quay mặt sang má bên kia nói.
" Hôn bên này nữa ".
Gia Kì bị hắn chọc cho đến bốc hỏa, cô tiếp hôn vào má kia hắn hài lòng gật đầu nói.
" Tạm được tha cho em đấy ".
Rồi Vu Quân thả cô xuống, Gia Kì vừa đứng xuống liền liếc hắn một cái trên gương mặt nhỏ nở một nụ cười đầy nguy hiểm, cô đưa tay hất mạnh nước vào người hắn một cái, rồi vội vàng chạy đi cô còn không quên quay lại trêu hắn.
" Đáng đời anh, dám chọc ghẹo tôi ".
Vu Quân đứng nhìn người con gái trước mặt không khỏi bật cười, cô vừa đáng yêu vừa trẻ con khiến cho người khác chỉ biết cưng chiều.
← Ch. 033 | Ch. 035 → |