Đêm mê
← Ch.032 | Ch.034 → |
Vu Quân vừa hỏi xong không đợi Gia Kì trả lời liền cúi xuống chiếm lấy môi cô một lần nữa, đôi bàn tay mân mê cơ thể cô, rồi hắn chuyển xuống cổ 𝖑1_ế_ⓜ lắp, Gia Kì bắt đầu nói.
" Khoang đã anh dừng lại đi ".
Vu Quân vẫn tiếp tục 𝒽ô·𝐧·, cô đưa tay lên vai hắn đẩy ra.
" Đừng mà tôi......... chưa chuẩn bị "
Vu Quân đưa miệng lên 𝒸●ắ●𝖓 ռ●♓●ẹ vành tai của Gia Kì thì thào nói.
" Đêm đó tôi thấy em rất phối hợp không có gì là chưa chuẩn bị cả".
Gia Kì xấu hổ mặt đỏ bừng tức giận nói.
" Hôm đó tại tôi bị thuốc chi phối, chứ còn lâu anh mới động đến tôi được".
Vu Quân dừng như không muốn nghe Gia Kì càm ràm nữa tiếp tục h-ô-п lên môi cô, Gia Kì bất lực để hắn muốn làm gì thì làm.
Vu Quân vẫn tiếp tục công việc của mình hắn vùi đầu vào bầu 𝖓g-ự-ⓒ căng tròn của Gia Kì ra sức l●ℹ️●ế●ⓜ lắp, cô bị hắn ♓●ô●𝓃 đến mức cơ thể 𝐧·óп·ℊ ⓡ·𝐚·𝐧 phía dưới đã bắt đầu ẩm ướt, hắn đưa tay bắt đầu cởi bộ váy cô đang mặc trên người nhanh gọn, cơ thể cô non nớt 〽️ề.〽️ ⓜ.ạ.ℹ️ thuần khiết khiến hắn như phát điên,
Gia Kì đang cuồng say trong nụ ♓_ô_п của hắn cô đưa tay ôm lấy cổ hắn, hai người quấn lấy nhau hoà làm một, sau màng dạo đầu đầy nóп·🌀 𝐛ỏ𝓃·g hắn bắt đầu đ·ư·𝐚 ѵà·ο cơ thể cô, Gia Kì bị thứ đó lấp đầy đầu óc quay cuồng không ngừng ⓡ.ê.ⓝ г.ỉ.
"Nhẹ thôi um... umm"
Nhưng hắn càng tốc độ đưa chân cô đặt lên vai không ngừng hoạt động, cô như đại đến đỉnh điểm cao trào, thứ chất lỏng từ mật nguyệt không ngừng tuôn ra, hắn cũng gầm lên rồi bắt **** **** vào sâu cơ thể cô, Gia Kì mệt mỏi sau đợi vận động vừa rồi cô nghiêm người né tránh hắn nhắm mắt lại, nhưng Vu Quân cứ ♓●ô●𝐧 lên cơ thể cô Gia Kì khó chịu đẩy người hắn ra.
" Tôi mệt lắm rồi ngủ đi ".
Hắn gian manh đưa miệng cắn lấy vành tai cô thì thào nói.
" Em mệt nhưng tôi chưa mệt "
Gia Kì ngửi thấy mùi nguy hiểm cô chưa kịp phản ứng đã bị hắn đưa đến thiên đường một lần nữa, căn phòng không ngừng phát ra những âm thanh ái muội đầy sự gợi tình.
Không biết hắn muốn cô bao nhiêu lần đến nổi cô mệt mỏi thiếp đi mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.
Hắn sau khi đã thoả mãn cuối cùng cũng chịu buông tha ôm cô vào lòng để ngủ hai người ngủ đến gần trưa mới thức dậy, Gia Kì lờ mờ mở mắt cánh tay to lớn đang quấn lấy eo cô, Gia Kì cẩn thận đẩy tay hắn ra tránh cho hắn thức giấc, nhưng cánh tay đó quá lớn cô không tài nào nhất lên được, hắn bị con cừu non trong lòng làm cho thức giấc, vùi mặt vào những lọn tóc thơm tho của cô, rồi ♓ô·𝓃 lên má cô nói.
" Định chạy trốn à? ".
Gia Kì thấy xấu hổ mặt đỏ bừng giận dỗi nói.
" Sao phải chạy trốn, không phải chính anh mới là người chạy trốn sao".
Vu Quân cười thích thú với cô vợ nhỏ thích trả treo của mình.
" Em không trả treo, thì ↪️𝒽●ế●† sao".
" Tất cả mọi chuyện là tại anh, cơ thể tôi đau ê ẩm hết rồi này ".
Vu Quân cười gian tà thào vào tai cô, khiến Gia Kì nổi da gà từng cơn.
" Em tưởng tôi không mệt hay sao, chẳng phải em rất hưởng thụ sao".
Gia Kì đỏ mặt tức giận ngồi dậy.
" Tên lưu manh nhà anh, tôi không thèm nói chuyện với anh nữa ".
Nói rồi cô quấn chiếc chăn quanh người bỏ đi vào toilet.
Hai người chuẩn bị xong xuôi mọi thứ hắn đưa cô ra ngoài để dùng bữa rồi đưa cô đi dạo quanh đường phố nước Pháp, Gia Kì vô cùng thích thú với sự lãng mạn của đất nước này rất thích hợp cho các cặp đôi yêu nhau.
← Ch. 032 | Ch. 034 → |