Hạ Thuốc
← Ch.151 | Ch.153 → |
Thấy cô cuối cùng cũng yên tĩnh lại nên lúc này Lâm Hoàng Phong mới ôm cô trở về phòng làm việc của mình.
Anh cẩn thận từng li từng tí đặt cô lên ghế sofa sau đó liền đi tìm hộp thuốc mang ra đó.
"Giơ tay lên!" Lâm Hoàng Phong nói với giọng điệu không chút dịu dàng nào.
Đỗ Minh Nguyệt biết anh đang tức giận, thế là liền cười mỉm rồi đưa tay lên cho anh xem.
"Thật sự là em không cảm thấy đau lắm đâu, chỉ là bị rách một chút da mà thôi!" Đỗ Minh Nguyệt nói lí nhí.
"Thế à?" Lâm Hoàng Phong lấy một chai cồn sát trùng từ trong hộp thuốc ra, cúi đầu xuống không thèm nhìn cô.
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, "Đúng rồi, đúng rồi, em đâu có yếu đuối như vậy đâu... !Á!"
Lâm Hoàng Phong đổ cồn sát trùng lên miệng vết thương của cô làm cho cô đau đến mức phải hét lên một tiếng.
Trong đôi mắt trong veo giàn dụa nước mắt!
Lâm Hoàng Phong thấy vậy thì không khỏi cảm thấy có chút đau lòng, sau đó liền cúi đầu hôn lên cánh tay của cô rồi dịu dàng nói: "Bây giờ còn đau nữa không?"
Nhìn hành động vừa rồi của Lâm Hoàng Phong làm cho khuôn mặt của Đỗ Minh Nguyệt trong phút chốc liền đỏ ửng lên.
"Lâm Hoàng Phong, anh làm cái gì vậy?"
Bên trên miệng vết thương toàn là cồn sát trùng, thế mà anh lại còn hôn lên đó!
Lâm Hoàng Phong không nói gì, anh chỉ nghiêm túc cúi đầu cẩn thận giúp cô xử lý vết thương.
Miệng vết thương quả thực rất nhỏ nhưng trong lòng Lâm Hoàng Phong vẫn không kìm được mà cảm thấy có chút nhói đau, đặc biệt là lúc anh chạm vào vết sẹo trên cổ tay của cô.
Mỗi lần như vậy anh đều cảm thấy tự trách mãi không thôi.
"Em không thể trân trọng thân thể mình một chút được hay sao? Đừng để nó lại bị thương nữa, có thể là em không cảm thấy đau nhưng anh nhìn thấy sẽ rất đau lòng."
Đỗ Minh Nguyệt không ngờ rằng anh sẽ nói ra những lời như vậy làm cho cô cảm thấy giống như mình đang được người khác yêu thương và quý trọng vậy, đã từ rất lâu rồi cô không cảm nhận được cảm giác này.
Cô ôm anh thật chặt, làm như thế cô đang làm nũng với anh vậy, nói: "Được rồi, em biết em sai rồi, anh đừng tức giận nữa mà!"
Thật ra Lâm Hoàng Phong không tức giận với cô mà chỉ là anh cảm thấy rất đau lòng, nếu như phải tức giận thì có lẽ anh phải giận chính bản thân mình đã không chăm sóc tốt cho cô.
Anh ôm Đỗ Minh Nguyệt, nói: "Anh không tức giận, cô bé ngốc này, nếu như em còn làm cho mình bị thương một lần nữa thì đừng trách anh không nhắc nhở em trước!"
Nói rồi bàn tay của anh liền trở nên không an phận, luồn tay vào trong áo cù vào eo cô.
Đỗ Minh Nguyệt bị anh cù làm cho nhột đến mức cười phá lên, lập tức đầu hàng, "Em sai rồi, em không dám như thế nữa!"
Hai người đùa nghịch một hồi rồi Đỗ Minh Nguyệt mới rời đi.
Trong lòng Dư Hồng Thu và Thúy Hân vẫn lo lắng không nguôi, vừa nhìn thấy cô đi ra liền vội vàng chạy lên phía trước, không yên tâm hỏi: "Minh Nguyệt, cậu không sao chứ?"
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu, "Tớ thì có thể xảy ra chuyện gì chứ? Ngược lại là cậu đấy, tính cách có thể đừng nóng nảy như vậy nữa được không?"
Người cô nói đến là Thúy Hân, cô biết cô ấy là người thẳng thắn nhưng đôi khi có những chuyện phải giả vờ giả vịt thì chúng ta vẫn nên giả vờ giả vịt một chút.
Thúy Hân biết cô nói những lời này là vì muốn tốt cho cô ấy, cô ấy thở dài một hơi rồi nói: "Những lời này của cậu không biết chị Cảnh đã nói với tớ bao nhiêu lần rồi!"
"Thế mà cậu còn không chịu nghe!" Đỗ Minh Nguyệt làm ra vẻ trách móc nói.
"Nếu như tớ có thể dễ dàng thay đổi như vậy thì tớ còn là Thúy Hân sao? Với lại các cậu biết tớ là người như nào là được rồi, sao lại cứ phải giả vờ giả vịt cho người khác xem làm gì!"
Đỗ Minh Nguyệt thấy Thúy Hân cố chấp như vậy thì thầm nghĩ bản thân mình cũng không khuyên nổi cô ấy, vẫn cứ là bỏ đi thì hơn, chỉ cần cô ấy thấy vui vẻ là được rồi, mọi chuyện đều không có gì to tát cả.
"Được rồi, tớ biết rồi, tóm lại là cậu đó, đừng có tranh cãi với những người khác làm gì, nếu không thì cuối cùng thì người chịu thiệt chính là cậu chứ chẳng phải ai khác đâu!" Đỗ Minh Nguyệt vẫn có chút không kìm được nói.
"Được rồi, được rồi, để tớ thử!"
Đỗ Minh Nguyệt thấy cô ấy thỏa hiệp thì ngược lại không thể không bật cười.
"Được rồi, được rồi, tớ đi trước đây!" Đỗ Minh Nguyệt cũng không nán lại lâu nữa.
Cô nói rồi liền quay người rời đi mà không hề biết tòa nhà to lớn ở sau lưng cô sẽ xảy ra sự thay đổi long trời lở đất như thế nào sau khi cô rời khỏi.
Ở nhà họ Lâm, bà nội nhà họ Lâm đang tất bật sắp xếp chuyện cưới xin cho Lâm Mộc Giai, đứa con này của bà, cho dù hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn giống hệt như mấy đứa trẻ vậy.
Thật ra người mà bà không yên tâm nhất chính là bà ấy.
Hiện giờ biết được bà ấy sắp kết hôn rồi thì người vui nhất chính là bà.
Thím Trương thấy bà vui vẻ như vậy thì cũng không kìm được mà mỉm cười.
"Cuối cùng thì cô chủ cũng sắp phải kết hôn rồi, nếu như ông cụ vẫn còn sống thì nhất định sẽ rất vui mừng đó!"
Bà nội Lâm ưu nhã mỉm cười, "Đúng đó, nếu như ông ấy vẫn còn sống, biết được tin này có lẽ sẽ cười đến mức không khép được miệng lại mất!"
Người nhà họ Lâm lấy chồng, tiệc cưới tất nhiên phải được tổ chức náo nhiệt một chút.
Bà cũng vì chuyện này mà lo lắng không thôi, khiến cho sức khỏe cũng hơi yếu đi, không khỏi ho một tràng.
Thím Trương thấy vậy thì vội vàng đi qua đó.
"Bà chủ, bà đừng xem nữa, đến giờ uống thuốc rồi."
Bà nội Lâm gật đầu, "Thím đi lấy thuốc rồi mang qua đây cho tôi đi."
Ánh mắt của thím Trương có chút mơ hồ, nhưng vẫn đi lấy thuốc cho bà.
"Bà chủ, bà uống thuốc xong thì nghỉ ngơi sớm một chút đi, căn bệnh này của bà sao lại càng ngày càng trở nên nghiêm trọng rồi!"
Bà nội Lâm không nói gì, có thể là bởi vì bà cũng già rồi, hiện giờ càng ngày bà càng cảm thấy dễ mệt mỏi.
"Thím đỡ tôi vào trong đi."
Thím Trương gật đầu rồi đỡ bà đi vào trong phòng ngủ.
Thím Trương thấy bà nằm xuống giường rồi mới quay người đi ra ngoài, chỉ là lúc rời đi, rõ ràng là trong ánh mắt của bà ta đều tràn đầy sự áy náy.
Sau khi thím Trương đóng cửa, lúc này bà ta mới không thể kìm được mà che miệng của mình lại.
"Xin lỗi bà chủ, tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ nên mới làm vậy thôi."
Không lâu sau, tiếng chuông điện thoại của thím Trương vang lên.
Bà ta nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, mím môi nghĩ một hồi rồi vẫn quyết định nghe điện thoại.
"Cậu hai, tôi đã làm theo lời cậu căn dặn cho bà chủ uống thuốc rồi!"
Sau khi Lâm Chí Khanh nghe thấy thím Trương nói vậy thì trên mặt liền để lộ ra một nụ cười gian xảo.
"Chỉ cần để thím Trương làm việc, tôi liền thấy vô cùng yên tâm."
Sau khi thím Trương nghe thấy vậy liền nghiến nghiến răng, hung dữ nói: "Cháu gái của tôi đâu? Tôi muốn biết cháu gái của tôi ra sao rồi?"
Lâm Chí Khanh ở đầu dây điện thoại bên kia liếc nhìn đứa bé gái đang bị trói trên ghế một cái, ông ta đi qua đó.
"Nào, nói mấy câu với bà nội của cháu đi!"
Không qua lâu sau, thím Trương liền nghe thấy một giọng nói non nớt quen thuộc.
"Hu hu hu, bà nội, bà nội đang ở đâu vậy?"
Trong giọng nói của cô bé còn mang theo tiếng khóc nức nở, làm người ta chỉ cần nghe thôi cũng có thể tưởng tượng ra hiện giờ cô bé đang cảm thấy sợ hãi đến mức nào.
Thím Trương nghe thấy giọng nói của cháu gái liền lập tức nắm chặt lấy điện thoại trong tay.
"Cháu gái của bà, bà nội ở đây, cháu đừng khóc!"
Cháu gái của bà ta nghe thấy giọng nói của bà nội thì liền khóc to hơn nữa.
"Bà nội, bà nội, cháu sợ lắm, bà nội mau tới đây cứu cháu đi!"
Lâm Chí Khanh bị tiếng khóc của cô bé làm ồn đến mức phát phiền, ông ta nhìn vào đám người đang đứng bên cạnh, đám người bên cạnh thấy vậy liền hiểu ý, sau đó lấy một miếng vải nhét vào trong miệng của bé gái.
Trong chốc lát tiếng khóc của cô bé liền biến thành những tiếng nức nở, nghẹn ngào, nghe thôi đã khiến người ta đau lòng.
"Cậu hai, cậu đừng làm hại cháu gái của tôi, tôi đã làm theo căn dặn của cậu cho bà chủ uống thuốc rồi, cậu đừng nuốt lời đó." Thím Trương sốt sắng nói, hận không thể lập tức lao đến bên cạnh cháu gái của mình.
Lâm Chí Khanh bật cười, nếp nhăn bên khóe mắt càng hằn xuống sâu hơn.
"Thím Trương, tôi rất tin tưởng vào năng lực làm việc của thím, nếu như thím nói thím đã làm theo lời căn dặn của tôi rồi vậy thì chắc chắn tôi sẽ không nuốt lời, thím cứ yên tâm đi, chỉ cần bà ấy đổ bệnh thì tôi lập tức sẽ cho bà cháu các người đoàn tụ."
Trong ánh mắt của thím Trương đều là sự áy náy, bà chủ đối xử với bà ta rất tốt, nhưng bà ta cũng không thể trơ mắt nhìn cháu gái mình đi vào chỗ chết..
← Ch. 151 | Ch. 153 → |