Đánh Nhau
← Ch.150 | Ch.152 → |
Hồ Đức Huy biết trong lòng cô ta vẫn chưa nguôi giận, bèn gắt gao ôm cô ta vào trong lòng mình.
"Thùy Linh, em đánh anh đi, em đánh anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn!"
Anh ta vừa nói vừa dùng tay cô tát lên mặt mình.
Đỗ Thùy Linh thấy anh ta như vậy, trong lòng sao có thể không thấy khó chịu.
Nhưng khi nghĩ đến đứa bé đó, cô ta vẫn không khỏi cảm thấy đau lòng.
"Tôi không muốn nhìn thấy anh, anh tránh xa tôi ra!"
Hồ Đức Huy không muốn đi, chỉ ôm cô ta thật chặt, có lẽ Đỗ Thùy Linh đã tha thứ cho anh ta, đột nhiên ôm anh ta khóc lớn.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, người đi theo anh ta lập tức bước tới, nói nhỏ bên tai anh ta: "Là tập đoàn Lâm thị đã đưa một số tiền lớn cho những người đưa tin, bảo họ phải đăng tin này lên bằng bất cứ giá nào."
"Tập đoàn Lâm thị?" Ánh mắt Hồ Đức Huy chợt trở nên lạnh lùng.
Người kia khẽ gật đầu: "Đúng vậy."
Hồ Đức Huy biết rằng sự việc không đơn giản như thế, nhớ tới những lời Đỗ Minh Nguyệt đã nói lần trước, bây giờ anh dám chắc chắn chuyện này có liên quan đến Đỗ Minh Nguyệt.
"Đỗ Minh Nguyệt! Lại là con đàn bà đó!" Hồ Đức Huy nghiến răng nghiến lợi nói.
Đỗ Minh Nguyệt còn chưa biết mình đã bị Hồ Đức Huy theo dõi, cô vẫn trải qua cuộc sống nhàn nhã ở nhà họ Lâm như thường ngày.
Sau khi suy nghĩ một hồi, cô vẫn quyết định đến công ty xem thử.
Khi tới công ty, đúng lúc Lâm Hoàng Phong vừa kết thúc cuộc họp.
Lúc Trần Như Ngọc nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, toàn bộ ánh mắt cô ta như thể muốn ăn thịt người.
Lâm Hiên Hữu bật cười: "Thật không ngờ tình cảm vợ chồng giữa anh họ và chị dâu lại thắm thiết như vậy.
Chính tôi còn thấy cảm động, cô nói có đúng không thư ký Ngọc!"
Trần Như Ngọc cười khẩy: "Đúng thế!"
Lâm Hoàng Phong sao lại không hiểu hàm ý trong lời anh ta nói, anh ôm bả vai Đỗ Minh Nguyệt ra dáng một người anh trai.
"Nếu cậu đã gọi anh một tiếng anh họ, tôi thấy tuổi cậu cũng không còn nhỏ nữa, chi bằng tôi tìm đối tượng cho cậu?"
Lâm Hiên Hữu từ chối nói: "Điều này thì không cần đâu, em sợ người anh họ tìm cho em, em không thích!"
"Cũng đúng, nếu đã thế anh miễn cưỡng tiếp cũng không được!" Lâm Hoàng Phong nở nụ cười, nhưng đáy mắt lại chẳng có bất kỳ ý cười nào.
Lâm Hiên Hữu cười cười, sau đó quay người rời đi.
Trần Như Ngọc liếc mắt nhìn Đỗ Minh Nguyệt một cái, Trần Như Ngọc liếc nhìn Đỗ Minh Nguyệt, tay để bên người siết chặt.
Đỗ Minh Nguyệt vẫn luôn không có ấn tượng tốt với Lâm Hiên Hữu, người đàn ông kia làm cô cảm thấy khó chịu.
Lúc sau, cô còn đi tìm Dư Hồng Thu.
Dư Hồng Thu vừa gặp được cô, đã thét chói tai và ôm lấy cô.
Đỗ Minh Nguyệt mỉm cười, tính tình cô gái này chẳng thay đổi chút nào.
"Minh Nguyệt à, sao hôm nay cậu đến công ty thế?"
Đỗ Minh Nguyệt hơi ngượng ngùng sờ lên ót.
Cô không thể nói mình đến đây để đưa cơm cho Lâm Hoàng Phong, như vậy chẳng khác nào đang thể hiện ân ái.
Vừa nghĩ tới đây, cô quyết định không nói sự thật với Dư Hồng Thu.
"Tớ nhớ cậu nên ghé thăm cậu một lát."
Dư Hồng Thu không tin.
Đúng lúc này, chợt có tiếng cãi nhau từ bên ngoài truyền đến, Đỗ Minh Nguyệt nghi ngờ nhìn thoáng qua Dư Hồng Thu.
"Có chuyện gì vậy?"
Dư Hồng Thu nhún vai đáp: "Cũng tại thư ký Ngọc.
Rõ ràng quảng cáo lần trước là do Thúy Hân giành được, sau đó không biết tại sao bị thư ký Ngọc thay đổi.
Thúy Hân là một người nóng tính, tất nhiên sẽ chạy đi đòi công bằng."
"Thư ký Ngọc đúng không? Cô thật buồn cười, cô có tư cách gì thay đổi quảng cáo của tôi?" Thúy Hân vòng hai tay ôm ngực, nhìn người phụ nữ trước mặt với vẻ không vui.
Trần Như Ngọc cười khẩy, đáp trả: "Tại sao tôi không có tư cách, dựa vào việc tôi là thư ký của công ty.
Hơn nữa, cô không thích hợp với quảng cáo này."
"Tôi không thích hợp?" Thúy Hân bỗng nhiên tức giận đến bật cười: "Cô tùy tiện nói tôi không hợp, đây mà là lý do hả? Tôi tốn rất nhiều tâm huyết mới giành được quảng cáo này.
Cô nói muốn đổi là đổi, cô có ý gì?"
"Tôi có ý gì, tôi không có ý gì.
Tất cả đều vì suy nghĩ cho lợi ích của công ty!"
Đỗ Minh Nguyệt nghe cuộc cãi nhau của họ, cô sợ họ sẽ bắt đầu đánh nhau nên không khỏi có chút lo lắng.
Cô biết rõ tính tình của Thúy Hân, quả nhiên chưa được bao lâu hai người họ đã bắt đầu ngắt véo nhau.
Trước đây ở chỗ Quý Ngọc Hà, cô ấy chưa bao giờ bị thua thiệt.
"Cô rất kiêu ngạo phải không? Để tôi coi cô có thể kiêu ngạo tới khi nào?" Thúy Hân xắn tay áo lên, cô ấy chẳng thèm nói hai lời mà lao thẳng vào.
Trần Như Ngọc trông có vẻ hơi sững sờ, cô ta lập tức bị nắm tóc.
Cô ta hét lên, sau đó cũng giật tóc của Thúy Hân.
"Người phụ nữ thô lỗ, cô đang làm gì thế, cô buông tôi ra!"
"Tôi làm gì hả? Hôm nay tôi sẽ cho cô biết tôi muốn làm gì!"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn hai người họ đánh nhau, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng và hỏi: "Mọi người còn đứng đây coi, chẳng lẽ không đi giúp đỡ sao?"
Dư Hồng Thu lắc đầu: "Tớ không dám đi đâu, đâu phải cậu không biết tính cách của Thúy Hân, tớ sợ mình vừa xông vào đã bị hai người đó quăng ra rồi!"
Đỗ Minh Nguyệt rơi vào đường cùng, đành phải đẩy đẩy cô ấy.
"Vậy cậu đi tìm chị Cảnh đến đây nhanh lên!"
Dư Hồng Thu nghe xong, lập tức trả lời: "Được, tớ sẽ đi ngay bây giờ!"
Tính tình của Đỗ Minh Nguyệt đương nhiên không thể ngồi yên, nhìn thấy tình cảnh như vậy, cô tức thì lao lên muốn kéo hai người bọn họ ra.
"Hai cô đừng đánh nhau nữa, có chuyện gì thì từ từ nói, ở đây là công ty!"
Trần Như Ngọc thấy Đỗ Minh Nguyệt xông vào, cô ta cố ý dùng sức đẩy cô một cái.
Đỗ Minh Nguyệt không để ý, cả người bị va vào bàn còn bị rách da.
Khi Thúy Hân thấy Đỗ Minh Nguyệt bị thương, cô ấy càng bực bội hơn, vì vậy mà hai người càng đánh nhau dữ tợn.
Đỗ Minh Nguyệt chẳng quan tâm đến đau đớn, cô đang chuẩn bị bước lên khuyên can, chợt nghe tiếng quát lớn truyền đến.
"Hai người đang làm gì thế? Hai người coi công ty là nhà mình phải không?"
Là giọng của Lâm Hoàng Phong, Dư Hồng Thu đang đứng bên cạnh anh.
Ban đầu Dư Hồng Thu muốn đi tìm chị Cảnh, có điều giữa đường đụng phải Lâm Hoàng Phong nên kể mọi chuyện cho anh nghe.
Khi Lâm Hoàng Phong thấy Đỗ Minh Nguyệt ngồi trên mặt đất, sắc mặt anh lập tức lạnh đi.
Anh nhanh chóng bước tới đỡ cô dậy, cuối cùng chẳng nói chẳng rằng phạt hai người kia nửa tháng tiền lương.
Thù hận Trần Như Ngọc đối với Đỗ Minh Nguyệt càng ngày càng lớn, người phụ nữ kia dựa vào cái gì có thể được Lâm Hoàng Phong yêu thương, còn cô ta thì lại bị anh chán ghét.
Cô ta không cam lòng, cô ta có điểm nào không sánh bằng Đỗ Minh Nguyệt.
Đỗ Minh Nguyệt đứng lên, cô định nói mình không sao.
Nhưng anh lo lắng bế cô lên, ở trước mặt nhiều người sắc mặt của anh vẫn không thay đổi.
"Em không sao, anh làm gì thế?"
"Về văn phòng anh kiểm tra mới biết!"
Lời thoại như vậy với bọn họ mà nói hết sức mờ ám, mặt Đỗ Minh Nguyệt lập tức đỏ đến tận mang tai.
"Kiểm tra cái gì chứ.
Lâm Hoàng Phong, anh mau thả em xuống!" Đỗ Minh Nguyệt giãy giụa nói.
"Nếu em muốn anh kiểm tra tại đây, anh cảm thấy cũng không sao cả!"
Không sao cả sao, dẫu cô có nói là có sao hay không thì người đàn ông này vẫn muốn làm cô khó xử trước mặt nhiều người đây mà.
Cô đấu không lại người đàn ông này, đành phải ngoan ngoãn nghe theo lời anh..
← Ch. 150 | Ch. 152 → |