Vay nóng Tinvay

Truyện:Khinh Ngữ - Chương 22

Khinh Ngữ
Trọn bộ 27 chương
Chương 22
0.00
(0 votes)


Chương (1-27)

Siêu sale Lazada


Editor: Hijushima

Lúc rời khỏi phòng y tế trường, Lâm Khinh Ngữ gặp phải Chu Hưng ngay cửa. Chu Hưng xoa xoa tay, có vẻ như muốn nói chuyện với cô.

Lâm Khinh Ngữ lập tức liếc nhìn Tô Dật An đang đứng bên cạnh theo bản năng, sau đó ổn định tinh thần, tiến lên một bước, nhưng khi cô vừa bước tới, Chu Hưng lại đỏ mặt lui về sau hai bước.

Lúc này Lâm Khinh Ngữ mới nhớ ra, bây giờ thân thể cô là con gái, vẫn chưa đổi về. Ngay khi Lâm Khinh Ngữ đang không biết mở miệng nói chuyện với cậu ta như thế nào, Chu Hưng đột nhiên cúi đầu thật sâu với cô: "Hôm nay! Thật sự rất xin lỗi!" Giọng nói của cậu ta căng thẳng đến mức run rẩy, "Còn có......"

Cậu ta hơi nâng đầu lên, nhìn Lâm Khinh Ngữ, gương mặt dường như sắp bốc cháy: "Cảm...... Cảm ơn bạn."

Lâm Khinh Ngữ bị cậu ta nói xin lỗi và cảm ơn nghiêm túc như vậy làm cho hơi ngượng ngùng, trong lòng vẫn đang nghĩ phải trả lời như thế nào, Tô Dật An đứng sau lưng đã bước một bước lên phía trước cô, chặn cả người cô lại: "Cô ấy làm vậy chỉ vì xuất phát từ lòng nhân đạo." Nói xong quay đầu lại nhìn Lâm Khinh Ngữ, "Còn đứng đó làm gì, em không đi học tiết tối nay nữa à?"

Cứ như vậy, Tô Dật An không nói lời nào kéo Lâm Khinh Ngữ đi, cho đến khi đi được một đoạn, Lâm Khinh Ngữ mới phản ứng kịp: "Tối nay em đâu có tiết?"

Tô Dật An dắt tay Lâm Khinh Ngữ đi ở phía trước, nghe vậy, cũng không quay đầu lại, hời hợt nói một câu, "À, vậy là tôi nhớ nhầm."

Dựa vào cuộc trò chuyện trước đó, lúc này Lâm Khinh Ngữ phân tích một lượt hành động của Tô Dật An lần này, ngay sau đó đi nhanh hai bước, chạy lên trước Tô Dật An, sau đó nhìn mặt của anh, bước lùi lại theo bước chân của anh: "Tô Dật An." Cô hỏi, "Chẳng lẽ anh đang ghen?"

Ánh mắt Tô Dật An cuối cùng cũng thay đổi, đường nhìn rơi vào trong mắt của Lâm Khinh Ngữ, sau đó anh trả lời: "Đúng."

Một chữ rất chắc chắn, làm cho Lâm Khinh Ngữ hơi giật mình.

"Vui không?" Tô Dật An hỏi tiếp một câu.

Lâm Khinh Ngữ ho một tiếng: "Tại sao lại vui."

Bước chân Tô Dật An ngừng lại một chút, vẻ mặt đứng đắn nghiêm túc: "Bởi vì tôi thích em như vậy."

Bùm.

Lâm Khinh Ngữ thề, trong cuộc đời này, đây là lần đầu tiên cô nhận được lời tỏ tình trực tiếp như vậy, nhưng cô lại ngẩn ngơ đến mức không biết phải đáp lại như thế nào. Tựa như một quả bóng đánh thẳng về phía mặt cô theo một cách mà cô chưa từng gặp, cô không thể ngăn cản cũng không tránh được, chỉ có thể dùng mặt hứng thẳng nó khiến máu chảy đầm đìa.

Sau đó mặt Lâm Khinh Ngữ cũng đỏ như bị máu nhuộm vậy. Cô im lặng quay mặt đi, không để cho Tô Dật An nhìn thấy mặt của mình, nội tâm không khỏi bắt đầu điên cuồng gào thét. diễn&đàn#l3ee!qu*ýddoon

Bình thường vẻ mặt Tô giáo sư này luôn đứng đắn nghiêm túc, không ngờ cũng có thể 'ghê gớm' như vậy, cô đã quá coi thường đối thủ, bây giờ đúng là đã bị chơi cho thua tan tác luôn.

"Lâm Khinh Ngữ." Tô Dật An gọi cô từ phía sau.

Bây giờ chỉ cần giọng nói của anh ta thôi cũng đã đủ kích thích lòng dạ cô run hết cả lên rồi, cô lập tức đề phòng, quay đầu lại không tự chủ được cất giọng đáp một câu: "Anh muốn làm gì?"

"Em."

Lâm Khinh Ngữ khựng lại một lát, ngay khi cả khuôn mặt sắp nổ tung, Tô Dật An mới chậm rãi nói tiếp một câu, "...... Điện thoại kêu."

Điện thoại...... của em kêu......

CMN.

Nói chuyện đừng có ngưng giữa chừng như vậy.

Lâm Khinh Ngữ âm thầm ghi hận trong lòng, sau đó tay chân luống cuống tìm điện thoại di động, tên còn chưa kịp nhìn đã "Alo" một tiếng, ngay sau đó vội vàng chạy ra khỏi phạm vi tiếp xúc với Tô Dật An.

"Khinh Ngữ, bây giờ cậu đang ở đâu vậy? Không có chuyện gì chứ? Mình mới vừa nghe người ta nói về chuyện của Chu Hưng rồi, sao lại liên lụy đến cậu vậy chứ?"

Là điện thoại của trưởng kí túc xá nữ sinh trước đây, Lâm Khinh Ngữ vội vàng đáp mấy câu, miễn cưỡng lừa gạt qua chuyện, đợi bên kia cúp điện thoại, Lâm Khinh Ngữ hít sâu mấy hơi, điều chỉnh cảm xúc của mình lại, sau đó mới lấy hết dũng khí đứng trước mặt Tô Dật An nói lại lần nữa: "Bây giờ chuyện đã giải quyết, em biến trở về làm con trai vẫn sẽ tiện hơn, thừa dịp ở đây không có ai, mau để em biến về."

Tô Dật An im lặng nhìn cô. Lâm Khinh Ngữ cũng im lặng nhìn thẳng lại anh. Cho đến khi Tô Dật An mở miệng nói: "Anh từ chối."

Lâm Khinh Ngữ không hiểu nổi: "Tại sao?"

"Bởi vì anh thích em."

"Hai chuyện này có liên quan gì sao?"

Hỏi ra miệng, Lâm Khinh Ngữ mới phản ứng kịp, đúng rồi, hai chuyện này có liên quan chứ, có liên quan rất lớn nữa là đằng khác! Tô Dật An không phải cong, lúc trước khi anh giấu giếm tình cảm của mình, cô giày vò sao cũng được, nhưng bây giờ cuối cùng anh ta đã nói lời đó ra được, vậy anh từ chối cô không phải là chuyện đương nhiên à!

Dù sao, có ai hi vọng cô gái mình thích biến thành một tên đàn ông chứ!

Rốt cuộc hiểu rõ lập trường của Tô Dật An, ánh mắt Lâm Khinh Ngữ nhìn anh hơi mờ mịt.

"Tối nay tự về kí túc xá ngủ đi." Tô Dật An đi về phía trước mấy bước, thấy Lâm Khinh Ngữ vẫn còn đứng ngơ ngác ở tại chỗ, đuôi lông mày của anh nhướn lên, "Hoặc là, em muốn tới nhà anh hơn?"

Như thế không phải đồng nghĩa với đưa dê vào miệng sói rồi à? Còn là một con dê đã lột da, thoa dầu, rắc muối, thêm tiêu, thì là và các loại hương liệu khác, nướng trên lửa nhỏ, nướng ngoài giòn trong mềm, mềm mại ngon miệng, hơn nữa đã cắt xong, đưa từng lát từng lát vào trong miệng anh ta......

Lâm Khinh Ngữ cự tuyệt, ủ rũ cúi đầu để Tô Dật An đưa cô về kí túc xá nữ.

Đi vào kí túc xá nữ đã lâu không vào, Lâm Khinh Ngữ thở dài một cái, ngay trước chỗ rẽ, không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn Tô Dật An, chỉ thấy anh đứng ngoài kí túc xá, vừa đúng lúc quay người đi, chỉ có thể thoáng nhìn thấy gò má của anh, dường như đang không tiếng động mỉm cười, có vẻ tâm tình rất tốt.

Lâm Khinh Ngữ bĩu môi, cũng quay người đi lên lầu, bước lên cầu thang của kí túc xá nữ, đúng lúc đối diện với một tấm kính toàn thân, vì vậy Lâm Khinh Ngữ nhìn thấy ở trong gương, một bản thân cũng nhếch khoé miệng như ai kia.

Ừ, thì ra......

Tâm tình của cô, có vẻ như cũng rất tốt thì phải.

Đã lâu lắm, mới trở lại kí túc xá nữ, nhìn dáng vẻ mọi người như trước kia, cười đùa với nhau, Lâm Khinh Ngữ xúc động rất nhiều, đến trước khi đi ngủ, Lâm Khinh Ngữ nhận được điện thoại của Tô Hạ.

Nói chuyện với cô, là dùng giọng điệu đối đãi với bạn thân đã lâu không được nghe thấy. Lâm Khinh Ngữ nghe thấy giọng điệu như vậy của Tô Hạ suýt nữa đã cảm động phát khóc.

"Hôm nay may mà không có chuyện gì, coi như qua đi, gần đây cậu gặp phải nhiều chuyện như vậy, tâm tình nhất định rất buồn rầu đúng không, vừa lúc ngày mai là thứ bảy, tớ cũng không bận gì, chúng ta cùng đi khu vui chơi chơi, giải sầu, có đi không?"

Lâm Khinh Ngữ lập tức gật đầu: "Đi!"

Thật ra cô cũng rất nhớ cuộc sống tay dắt tay nói đủ chuyện trên trời dưới đất với Tô Hạ.

Vậy mà đến ngày thứ hai Lâm Khinh Ngữ chợt hơi hối hận vì quyết định này của mình rồi. Tầng hối hận thứ nhất, là bởi vì lúc Tô Hạ tới gặp cô ở cửa trường học, trên tay còn kéo một bạn nam lịch sự, nói là học bá của khoa Toán học, nhỏ hơn cô ấy một tuổi, bạn trai mới...... của cô ấy.

Lâm Khinh Ngữ mơ hồ nhớ là có chuyện như vậy, có điều lúc trước ở thế giới kia, vào thời gian này Lâm Khinh Ngữ tìm vài việc làm, mỗi ngày đi làm bận tối mày tối mặt, cơ bản không có thời gian liên lạc gì với Tô Hạ.

Cô cho rằng hôm nay mình sẽ làm kỳ đà cản mũi. Vậy mà đến khi cô đến cửa sân vui chơi, nhìn thấy bốn người khác, Tầng hối hận thứ hai của Lâm Khinh Ngữ còn dày gấp 99 lần so với tầng thứ nhất.

Đứng ở đó, theo thứ tự là Tạ Thành Hiên và Trần Thi, còn có Vương mập mạp và bạn gái tin đồn của cậu ta, "Giai Bảo".

Lâm Khinh Ngữ hỏi Tô Hạ: "Cậu gọi bọn họ tới làm gì, cậu và bọn họ quen lắm à?"

Tô Hạ cũng hơi ngượng ngùng: "Bạn trai tớ cũng nằm trong đội bóng rổ trường."

Sau đó Lâm Khinh Ngữ cũng chỉ có thể tự chau mày, Tạ Thành Hiên quan hệ rộng, luôn sẽ xuất hiện ở chỗ mọi người không đoán được.

Hay rồi, hôm nay chắc cô không làm kỳ đà cản mũi nổi rồi, ba đôi thêm một mình cô, cô sắp thành con riêng luôn rồi.

Nhưng! Vẫn còn chưa hết, chờ vào trong khu vui chơi, nhìn thấy người mặc áo gió màu đen, Lâm Khinh Ngữ gần như đã muốn xoay người chạy mất, cô hỏi Tô Hạ: "Sao Tô Dật An cũng ở đây!"

Lúc này Tô Hạ mới che miệng, vụng trộm cười hai tiếng: "Ngày hôm qua tớ gọi điện thoại cho cậu đề nghị đi khu vui chơi, là do thầy Tô nói với tớ, thầy ấy nói......" Tô Hạ nhiệt tình nháy mắt với Lâm Khinh Ngữ, vẻ mặt mập mờ chờ xem kịch vui:

"Thầy ấy muốn theo đuổi cậu. Ôi, thanh mai trúc mã chia cách nhiều năm bây giờ gương vỡ lại lành, lúc trước không phải cậu nói cậu với thầy ấy không hợp nhau à, thì ra trong này còn có tương ái tương sát, hoan hỉ oan gia nữa, còn có sư đồ luyến cấm kỵ! Ồ! Đúng, tính theo tuổi, còn có cả tình chị em!" Tô Hạ nói xong cả người đều như muốn bay lên, cô vỗ vỗ cánh tay Lâm Khinh Ngữ, "Lên! Tớ xem trọng cậu!"d, đ/l'q8d

Lâm Khinh Ngữ: "......"

Nếu đây không phải Tô Hạ, mà là người khác, Lâm Khinh Ngữ có thể đã múa may cơ bắp của mình rồi.

Tô Dật An đi tới, đoàn người tập hợp xong, bắt đầu tìm kiếm trò muốn đi chơi, ba cặp đôi đi ở phía trước, vừa nói vừa cười, Lâm Khinh Ngữ và Tô Dật An rơi về phía sau, Lâm Khinh Ngữ hỏi anh: "Sao lại khuyến khích Tô Hạ rủ em tới khu vui chơi, tự anh không biết hẹn à?"

Tô Dật An liếc mắt nhìn cô: "Anh hẹn, em có tới không?"

Không.

Lâm Khinh Ngữ ngước mắt nhìn mọi người chơi trò nhảy lầu đang thét chói tai đến tê tâm liệt phế, trêu ghẹo Tô Dật An: "Không ngờ thầy Tô nghiêm túc như vậy, mà còn chưa dứt tính trẻ con, sao đây, anh nói muốn khiến em biến trở về dáng vẻ trước kia, chính là để em tìm lại tuổi thơ như thế này à?"

Tô Dật An từ chối cho ý kiến, Lâm Khinh Ngữ quay đầu, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm Tô Dật An, nghiêm túc nói: "Anh đừng mơ kéo em đi nhà ma."

Thì ra đang sợ cái này.

Tô Dật An hiểu được, cười khẽ một tiếng: "Không kéo em đi. Em muốn chơi trò gì thì sẽ chơi trò đó."

Anh cười rất đột nhiên, cũng cười rất xinh đẹp, gương mặt tinh xảo khiến Lâm Khinh Ngữ đột nhiên cảm thấy hơi mất hồn.

"Khinh Ngữ! Thầy Tô! Tới đây!" Tô Hạ ở phía trước chỉ vào vòng quay tròn(1) la lớn, "Chúng ta chơi trò này trước!"

Một đám gan lớn khẩu vị nặng, vừa vào sân đã chơi trò kích thích như thế. Lâm Khinh Ngữ cũng không sợ trò này, nhìn qua Tô Dật An, rồi thản nhiên đi tới.

Sau khi chơi xong một vòng quay, tất cả mọi người chơi vui, thế là thoả thích một lần, chơi hết tất cả các trò nguy hiểm một lượt, Tô Hạ và 'Giai Bảo' gan lớn lên, la hét muốn đi nhà ma.

Kéo theo đoàn người không thể không đi, Lâm Khinh Ngữ liều mạng từ chối, rốt cuộc có thể chạy thoát được, nói là ngồi cạnh đó chờ, khi cô ngồi xuống, phát hiện Trần Thi cũng chạy tới, ngồi xuống kế cô, Lâm Khinh Ngữ hỏi cô ấy: "Bạn không đi à?"

Trần Thi cười thoải mái, lắc đầu: "Em cũng hơi sợ. Vẫn là đừng đi vào tránh mất mặt."

Lâm Khinh Ngữ cũng cúi đầu cười khẽ, lầm bầm lầu bầu nói thầm: "Thật đúng là...... Rất giống......"

Cô còn chưa dứt lời, Trần Thi đã cười nói: "Em cảm thấy em và đàn chị rất giống nhau." Cô quay đầu nhìn Lâm Khinh Ngữ, "Chỉ có điều cảm thấy hình như đàn chị chín chắn hơn rất nhiều so với em, chuyện gì cũng có chủ kiến, ngày hôm qua nghe nói cũng là chị khuyên ngăn Chu Hưng, bạn cùng phòng với Thành Hiên bọn họ không nhảy lầu, thật là lợi hại."

Lâm Khinh Ngữ không giỏi ứng phó với khen ngợi của người khác, không thể làm gì khác hơn là gãi gãi đầu nói: "Ừ, trong nhà có một đứa em trai, có thể do bình thường làm chuyện như vậy nhiều." Lâm Khinh Ngữ không muốn nói về đề tài này tiếp, cười hỏi cô, "Tôi nghe nói lúc trước khi Tạ Thành Hiên thổ lộ với bạn đã gây ra động tĩnh rất lớn, thật là hâm mộ."

Trần Thi gãi gãi đầu: "Thật ra thì lúc ấy rất lúng túng, em về nhà nói chuyện đó với ba, ba em còn cười nói người trẻ tuổi bây giờ rất khoa trương."

Lâm Khinh Ngữ cũng cũng gật đầu cười theo: "Ba thật tốt."

Sau một lúc nói chuyện như vậy, đám người kia đã đi ra, Tô Hạ cười đến vô cùng vui vẻ, nói Vương mập mạp nhìn đàn ông nhất, nhưng lá gan lại nhỏ nhất.

Trần Thi nhìn miệng Tạ Thành Hiên hơi khô, dường như hơi khát nước, lập tức nhảy lên đi mua nước cho mọi người, phát theo thứ tự, cuối cùng mới đưa cho Tạ Thành Hiên, ngước đầu cầu khen ngợi, chờ Tạ Thành Hiên vuốt vuốt đầu cô, cô liền cười rực rỡ hơn cả ánh nắng.

Lâm Khinh Ngữ nhìn cô, khóe miệng cũng cười, thì ra, cô trước kia, có dáng vẻ như vậy. Thật là chỉ cần có một viên kẹo, là đã có thể cười vui vẻ đến như vậy.

Chơi đến tối, những trò kích thích trong khu vui chơi cũng đã đóng cửa, mấy cô gái lại đòi ngồi đu quay. d, đ'lee7q%uý#đon

Đu quay thì tất nhiên là lên theo từng đôi, tất cả mọi người có đôi có cặp, cuối cùng đương nhiên là Lâm Khinh Ngữ và Tô Dật An ngồi trong cùng một toa.

Mỗi người một bên, ngăn cách với sự ồn ào bên ngoài, bên trong có vẻ im lặng, Tô Dật An nhìn Lâm Khinh Ngữ thật lâu, hỏi cô: "Không vui?"

"Không có...... Chỉ là, hơi nhớ ba."

Đu quay từ từ đi lên, ánh sáng từ bên ngoài chiếu lên người hai người những màu sắc khác biệt, Tô Dật An nhẹ giọng hỏi: "Đang nhớ lại tuổi thơ sao?"

Lâm Khinh Ngữ nhìn cảnh sắc bên ngoài đu quay, tất cả đều giống như truyện cổ tích vậy, có cha mẹ còn mang theo con tới khu vui chơi để nhìn cảnh đêm, ngồi trên đu quay ngựa gỗ với ánh đèn rực rỡ.

"Đúng vậy." Lâm Khinh Ngữ mất hồn nói: "Hơi, muốn trở lại khi còn bé rồi."

Vòng quay đi lên chỗ cao nhất, cảnh tượng cả khu vui chơi đều được thu hết vào mắt, rực rỡ chiếu vào trong đôi mắt Lâm Khinh Ngữ, mà giọng nói của Tô Dật An cũng truyền vào trong tai cô vào đúng lúc này.

"Thật đúng lúc, anh cũng thế."

Tiếng nói của anh vừa dứt, hồ nhân tạo trong khu vui chơi có suối phun ra, tiếng nhạc và tiếng nước chảy ập tới, chen vào tai Lâm Khinh Ngữ, diễn tấu ra một khúc hòa âm. Chờ qua thật lâu, vòng quay cũng sắp giảm xuống được một nửa, Lâm Khinh Ngữ dường như mới đột nhiên phản ứng kịp. Cô chợt nhìn về phía Tô Dật An, vẻ mặt hoảng sợ:

"Đợi đã... !" Cô hỏi, "Mới vừa rồi...... Anh nói gì?"

Sau đó cô nhìn thấy Tô Dật An mỉm cười như gian kế thành công: "Anh nói, anh cũng thế." Anh ta tựa ra sau, cả người có vẻ cực kỳ thảnh thơi thả lỏng.

"Anh cũng rất muốn...... Trở lại tuổi thơ."

Vòng quay ngừng lại, nhân viên công tác nhanh chóng mở cửa, nhưng hai người ở bên trong đều không có ý muốn xuống, nhân viên công tác ở bên ngoài hỏi bọn họ: "Muốn ngồi thêm một vòng sao?"

Hai người chỉ lo nhìn chằm chằm đối phương, không ai trả lời.

*****

Editor: Serena Nguyen

Lâm Khinh Ngữ không nhớ rõ hôm đó cô ngủ thế nào, chỉ là đợi cô mở mắt ra, cô nhìn thấy đèn trần hết sức quen thuộc trong trí nhớ. Vậy mà bởi vì quá lâu chưa nhìn thấy nó, Lâm Khinh Ngữ có cảm giác mình đang nằm mơ.

Cho đến khi cửa phòng bị đẩy ra, giọng nói còn trẻ trung của Phan Quyên vang lên ngoài cửa thì Lâm Khinh Ngữ mới hiểu ra, đây không phải là mơ, đây là sự thực.

Bởi vì ngày hôm qua lúc ở đu quay khổng lồ cô vô tình nói ra nguyện vọng, được Tô Dật An đồng ý, cho nên bây giờ......

Trở lại tuổi thơ rồi.

"Khinh Ngữ, dậy ăn sáng đi con, hôm nay con phải đi học, đừng đến trễ."

Giọng nói của Phan Quyên vừa trẻ trung vừa dịu dàng, chưa trải qua nỗi đau khổ phải chịu tang chồng, Lâm Khinh Ngữ ngồi dậy, sững sờ nhìn về phía bà, sau đó nhìn quanh bốn phía. Trí nhớ tuổi thơ và thực tế cực kỳ giống nhau, tạo nên một cảm giác cực kỳ kỳ diệu khiến Lâm Khinh Ngữ nhất thời không thốt lên lời.

Cô chỉ sững sờ xuống giường, phát hiện mình lại gãy một chân, chân còn đang bó thạch cao.

Cô nhớ lại, nghỉ hè ở tiểu học, vì đánh nhau với em trai, có một lần cô nhảy từ lầu hai xuống, té gãy chân.

Cho nên...... Bây giờ là trở lại lúc đó sao.

Trong lúc cô sững sờ, Phan Quyên giúp cô mặc quần áo và đi giày, sau đó đi rửa mặt, chống nạng đi tới cạnh bàn ăn ngồi xuống.

Toàn bộ hành trình không nói gì, thậm chí cũng không tự trào phúng trong lòng. Bởi vì chính cô cũng không dò rõ giờ phút này tâm trạng của cô là tốt hay xấu. Diễn đàn lê quý đôn. Serena Nguyen.

Phan Quyên đặt trước mặt cô và Lâm Bân mỗi người một bát cháo, sau đó xoay người bưng tới một quả trứng gà luộc, đặt trước mặt Lâm Bân, thuận miệng giải thích với Lâm Khinh Ngữ: "Hôm qua mẹ quên mua trứng gà, trong nhà chỉ còn một quả, Khinh Ngữ con là chị, nhường cho em nhé, tối nay mẹ sẽ bù cho con."

Lâm Khinh Ngữ nhìn Lâm Bân. Lâm Bân nhỏ hơn Lâm Khinh Ngữ ba tuổi, lúc này đại khái đang học lớp 1 lớp 2 gì đó, nghe lời của mẹ, quen thuộc gắp trứng gà lên ăn luôn, nhưng còn chưa quen dùng đũa, vì vậy trứng gà cứ trượt ra, cậu trực tiếp dùng miệng ăn luôn.

Vốn không có ý kiến gì, nhưng nghe vậy thì Lâm Khinh Ngữ vẫn không nhịn được, thốt ra một câu: "Chân con đang bị thương cơ mà, tại sao không nhường cho con?"

Bị Lâm Khinh Ngữ đột ngột chất vấn, Phan Quyên hiển nhiên là sửng sốt.

"Hơn nữa, trứng gà chỉ có một thì chia đôi." Cô đảo mắt nhìn Phan Quyên, "Trứng gà không thể chia được sao?" Không thèm nghe Phan Quyên trả lời, Lâm Khinh Ngữ đưa tay đến trước mặt Lâm Bân: "Đưa chị, chị chia."

So với một Phan Quyên ngẩn ngơ, Lâm Bân còn nhỏ mà không mơ hồ, cậu ta ôm chặt cái bát: "Của em!"

"Ai nói là của em?"

"Mẹ nói! Chính là của em!"

Thấy Lâm Bân cãi vã, Phan Quyên lập tức vỗ vỗ lưng của cậu, nói Lâm Khinh Ngữ: "Thôi, một quả trứng gà cũng phải tranh với em trai, làm chị mà không biết nhường nhịn gì vậy"

Trái tim Lâm Khinh Ngữ như bị bóp nghẹt. Đúng vậy, cô không thể nhường nhịn nổi, bởi vì cô chịu đủ rồi......

Đang lúc ấy, cửa phòng ngủ sau lưng Lâm Khinh Ngữ mở ra, một giọng nam vang lên: "Mới sáng ra đã cãi vã gì vậy?"

Nghe được giọng nói này, Lâm Khinh Ngữ như bị sét đánh, cả người cũng cứng lại, cô quay đầu, nhìn thấy bố đã rất lâu không gặp, bố vẫn giống như trong trí nhớ, không hề già đi chút nào.

Không đúng, vốn dĩ là bố sẽ không bao giờ già đi.

Lâm Khinh Ngữ kinh ngạc nhìn ông, thấy ông đi tới bên người cô, sau đó giơ tay lên, theo thói quen sờ sờ đầu của cô: "Sao hôm nay công chúa của bố lại nổi giận vậy?" Bàn tay đụng vào đầu cô, sức lực và nhiệt độ, không hề khác trong kí ức.

Bất ngờ, hơi nóng trong tìm Lâm Khinh Ngữ lan lên hốc mắt, nước mắt cứ như vậy mà dễ dàng tràn mi, không cần biểu đạt nhiều, mà cô cũng đã không thể biểu đạt điều gì khác, nước mắt rơi từng dòng.

"Bố." Cô gọi, là một chữ mười mấy năm qua không gọi ra miệng.

Bố lập tức ngồi xuống: "Ái chà." Ông vừa khuyên vừa dỗ, "Con gái bố lớn rồi, sao còn khóc nhè như vậy."

Phan Quyên ở bên cạnh than thở: "Không biết hôm nay con bé này làm sao, có quả trứng gà cũng tranh với em trai, tối cho mình con vẫn không được sao? Sao mà uất ức thành ra như vậy rồi."

Lúc này Lâm Khinh Ngữ gần như khóc đến không thành tiếng, cô túm quần bố, cũng không quan tâm giờ phút này chân của mình có đang bó thạch cao hay không, cứ như vậy mà đứng dậy, ôm hông của bố, cũng lau hết nước mắt lên quần áo bố.

Bố Lâm thuận thế bế Lâm Khinh Ngữ lên, nhẹ giọng an ủi: "Ba dẫn con đi ra ngoài ăn trứng gà ngon hơn, chỉ hai bố con mình đi, không mang theo mẹ và em trai, cho bọn họ thèm chết." Nói rồi bố mặc áo khoác, cầm cặp sách cho Lâm Khinh Ngữ.

Phan Quyên ở bên cạnh cau mày: "Anh cưng chiều nó đi, sớm muộn gì cũng làm hư nó."

Bố Lâm cũng quay đầu nhìn bà: "Con gái mà, nuông chiều cũng chẳng sao, con trai mới cần nghiêm khắc."

Ông ôm Lâm Khinh Ngữ ra ngoài tìm một quán ăn sáng, gọi sữa đậu nành và bánh tiêu, còn gọi hai quả trứng, bóc sẵn đặt trong chén Lâm Khinh Ngữ, sau đó nhìn cô từ từ dừng nức nở, nói: "Lần này hết khóc chưa, còn uất ức không? Thấy thoải mái chưa?"

Lâm Khinh Ngữ nhìn trứng gà trong chén, lại nhìn bố, cười cười: "Dạ, không uất ức nữa."

Bố Lâm cũng cười cười, cúi đầu ăn sáng. Chờ ăn xong, trả tiền, sau đó ôm Lâm Khinh Ngữ, đưa cô đến trường học. Đặt cô xuống trước cửa trường, sau đó đưa nạng và cặp sách die nda n leq uyd on cho cô: "Đi học ngoan nha." Ông dặn dò một câu, sau đó chờ Lâm Khinh Ngữ nói bái bai với ông.

Kết quả Lâm Khinh Ngữ cứ túm lấy quần áo của ông như vậy, mãi vẫn không muốn rời đi.

Rốt cuộc bố Lâm đã nhận ra cảm xúc không bình thường của con gái, ngồi xổm xuống nhìn cô: "Hôm nay Khinh Ngữ không vui sao? Bởi vì phải đi học nên không quen à?"

Lâm Khinh Ngữ chỉ có thể gật đầu nói phải.

Bố Lâm sờ sờ đầu Lâm Khinh Ngữ: "Khinh Ngữ, con còn nhỏ, không biết kiến thức quan trọng thế nào, nhưng mà, từ xưa đến nay có thể đi học đều là một chuyện rất đáng được cảm thấy may mắn, nhà thì mỗi ngày đều có thể trở về, nhưng bỏ qua cái tuổi này, thì không phải mỗi ngày đều có thể đi học được đâu."

Cô biết đạo lý này, nhưng vào giờ phút này cũng không cách nào giải thích cái gì khác, chỉ có thể gật đầu nói hiểu.

Bị giục đi vào trường, Lâm Khinh Ngữ đi đến trước cầu thang, quay đầu nhìn, bố Lâm còn đứng ở cửa, thấy cô quay đầu lại, cười phất phất tay với cô.

Lâm Khinh Ngữ không thể làm gì khác hơn là cứ như vậy đi vào trường học.

Dọc đường đều là những bạn học sinh ồn ào, tất cả mọi người đều đeo cặp sách thật to, vừa trêu đùa vừa cười đi đến phòng học của mình, có đứa ở chiếu nghỉ giữa cầu thang đánh nhanh, bị vây quanh những đứa trẻ như vậy, Lâm Khinh Ngữ cảm giác mình như một đứa trẻ to xác, mặc dù bề ngoài không khác những người khác, nhưng nội tâm cô như sắp sụp đổ rồi.

Lúc cô từng bước từng bước chống nạng leo đến tầng bốn, những cảm xúc khi nhìn thấy bố này đã bị tan biến bởi tiếng thét chói tai của bọn trẻ con chung quanh.

Khi cô đẩy cửa ra, nhìn thấy ở cuối lớp, trong góc, một đống con trai đang vây quanh một bé trai đang cuộn người lại.

Nếu như Lâm Khinh Ngữ nhớ không lầm, người bị vây đánh, đúng vậy...... chính là Tô Dật An mới vào lớp.

Ha ha, trở lại đúng thời điểm thật, Lâm Khinh Ngữ chợt nhớ tới trước đây không lâu, lúc quan hệ giữa cô và Tô Dật An vẫn còn rất ác liệt đã từng thề, nếu như còn có cơ hội lại trở lại lúc ban đầu, cô nhất định sẽ không giải vây cho Tô Dật An, đánh chết cũng không!

Mà bây giờ, cơ hội này đã tới.

Cô đứng phía sau đám người, nhướng mày nhìn Tô Dật An bị vây ở bên trong, mà ánh mắt Tô Dật An cũng xuyên qua đám người, tập trung vào Lâm Khinh Ngữ đứng ở phía sau.

Ánh mắt anh sắc bén khiếp người, làm mặt của thầy giáo âm hiểm đã quá quen ở đại học, chẳng hề giống anh năm xưa yếu mềm dễ bắt nạt.

"Muốn đánh à?" Tô Dật An nhìn Lâm Khinh Ngữ, những lời này cũng là nói cho đứa cầm đầu nhóm đầu gấu nghe, "Chuẩn bị tinh thần mời bố mẹ chưa? Tụ tập dùng bạo lực ở trường sẽ bị đình chỉ học." Anh nói đến đây thì mới liếc đứa cầm đầu kia một cái, "Muốn bố cậu lấy roi tới đón cậu về không?"

Đứa cầm đầu yên lặng nuốt nước bọt: "Đồ...... nhãi ranh, hãy đợi đó, sẽ có ngày tao trừng trị được mày!"

Cậu ta vừa nói như vậy, chuông vào học cũng vang lên, mấy đứa con trai đều tự về chỗ ngồi của mình.

Chỉ có Lâm Khinh Ngữ còn đứng ở cuối lớp, mắt đối mắt với Tô Dật An.

Trở lại khi còn bé, nơi bọn họ gặp nhau lần đầu, đến cả Tô Dật An- người luôn miệng nói không thích thay đổi, cũng đã thay đổi nhiều như vậy. Lâm Khinh Ngữ chống nạng, tư thế thảm hại mà kiên định chạy tới chỗ Tô Dật An, cô đưa tay, kéo cổ áo Tô Dật An lúc này vẫn lùn hơn cô một chút. Sau đó kéo anh, cũng không để ý bây giờ là giờ vào lớp rồi, trực tiếp ra khỏi lớp, kéo thẳng Tô Dật lên sân thượng, cô nghiêm túc nói:

"Cho tôi quay lại."

"Nhìn thấy bố chưa?" Tô Dật An cố tình ông nói gà bà nói vịt.

"Cho tôi quay lại!"

"Trở lại khi còn bé không vui sao? Anh thì rất hưởng thụ. Đời này còn được đối xử như vậy."

"Đối xử cái mẹ gì, tôi bị anh lừa ngồi lên cái đu quay khổng lồ đó, sau đó toàn bộ thế giới thay đổi, anh một vừa hai phải thôi! Đến cũng đến rồi, giờ chúng ta quay lại, không phải là anh không thích thay đổi ư, biến hóa này quá lớn, ngay cả tôi cũng không thích ứng được, anh nhanh, đồng, ý, cho tôi quay lại." d"đ;l]q/đ. Truyện được edit bởi Serena Nguyen

"Không." Anh lại cự tuyệt cực kỳ nhanh.

Lâm Khinh Ngữ cắn răng: "Trở lại tuổi thơ thì được gì, một đám trẻ trâu ầm ĩ, mỗi ngày học mấy bài dễ chết đi được, thiên tài đại nhân, đừng làm nhục chỉ số thông minh của anh nữa!"

"Rất thú vị."

"Tôi không hề thấy vui chút nào."

"Vậy thì cũng cố mà tận hưởng đi." Tô Dật An nói: "Em đã không muốn trở lại thế giới thực của mình, vậy không sao, sống ở chỗ này tốt hơn, anh sẽ cùng em lớn lên ở đây, đền bù thiếu sót của anh, cũng để em không phải chịu nhiều uất ức như vậy nữa."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-27)