Vay nóng Homecredit

Truyện:Khinh Ngữ - Chương 23

Khinh Ngữ
Trọn bộ 27 chương
Chương 23
0.00
(0 votes)


Chương (1-27)

Siêu sale Lazada


Đối với hành động khiến cho cô trở lại khi còn bé của Tô Dật An, Lâm Khinh Ngữ cảm thấy tức giận, vậy mà tức giận này không kéo dài mấy ngày.

Khi cô phát hiện mình có thể dùng trí thông minh nghiền ép tất cả các bạn nhỏ trong lớp và Lâm Bân cùng nhà thì cô cảm nhận được tự nhiên sinh ra... Khoái cảm.

Cô có thể lim dim khi đang học, bắt nạt bạn nam ngồi cùng bàn, ngay khi bị bắt đứng lên trả lời câu hỏi, vẫn có thể đưa một đáp án đẹp đẽ, cô có thể không nghe giảng một tiếng, không làm bất cứ ghi chép gì, nhưng khi đi thi vẫn có thể yên ổn cầm đủ một trăm điểm.

Lâm Khinh Ngữ dần dần nếm được ngon ngọt, cô đều biết chuyện tương lai đã xảy ra, cô cũng có nhiều trí tuệ và trải nghiệm hơn "Bạn cùng lứa tuổi" bây giờ, khi bạn cùng lớp bị giáo viên bạt tai, những bạn học khác không biết phản kháng như thế nào vì là giáo viên, Lâm khinh Ngữ đã lặng lẽ đưa tờ giấy nhỏ đến phòng làm việc của hiệu trưởng.

Khi các bạn nhỏ nghịch ngợm trong lớp muốn bầu ai làm lão đại, Lâm Khinh Ngữ đã định ra quy định cho bọn chúng, biến thành tồn tại như "Lão đại".

Cô ở trường học lăn lộn được thuận buồm xuôi gió, không tới vài ngày đã quên mất vừa mới bắt đầu đòi đổi thành người lớn, cô cảm thấy có lẽ Tô Dật An nói không sai, nếu không muốn trở lại thế giới thật, vậy thì cứ ở đây trưởng thành cũng không tồi, cô giống như biến thành nữ chính trong tiểu thuyết trùng sinh, mở bàn tay vàng ra, nắm giữ tương lai, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa.

Ở chỗ này người duy nhất có thể tạo thành cạnh tranh hoặc nói là uy hiếp với cô – chỉ có Tô Dật An.

Mà Tô Dật An, thích cô.

Từ anh thời gian trước kia, đến anh thời gian bây giờ. Anh sẽ biến thành trợ giúp để cho cuộc sống của cô tốt hơn... Sao?

Khi Lâm Khinh Ngữ đang đi chọc, len lén quay đầu liếc nhìn Tô Dật An như cũ, nhưng mà cô lén lén lút lút cũng không có ích gì với Tô Dật An, Tô Dật An sẽ nhanh chóng đảo mắt, đối mặt nhìn cô, ánh mắt thông minh giống như toàn thân đều trưởng thành.

Lâm Khinh Ngữ lại vội dời ánh mắt, muốn cùng Tô Dật An sống cuộc sống chưa tới một lần. Cô vẫn sẽ cảm thấy thấp thỏm.

Khi tan học, Tô Dật An và Lâm Khinh Ngữ cùng nhau về nhà. Anh hỏi cô: "Còn muốn biến trở thành người lớn không?" diee ndda fnleeq uysd doon

Lâm Khinh Ngữ không nói lời nào.

Tô Dật An lại hỏi: "Ở nhà có thoải mái hơn trước kia chút nào không?"

Là thoải mái hơn rất nhiều, bởi vì bây giờ ở trong nhà Lâm Bân hoàn toàn không phải là đối thủ của cô, mà Phan Quyên có lúc sẽ bị Lâm Khinh Ngữ đột nhiên nói vài lời châm chọc, nói xong á khẩu không trả lời được, thậm chí sẽ thẹn quá thành giận, nhưng mà mỗi lần khi định trừng trị Lâm Khinh Ngữ, bị cha Lâm ngăn lại.

Bởi vì so sánh với cô chân chính khi còn bé, Lâm Khinh Ngữ bây giờ đã học được cầu cứu viện.

Mà theo thời gian như vậy, cha Lâm cũng phát hiện Lâm Khinh Ngữ thay đổi, có một lần còn lẳng lặng hỏi con gái: "Gần đây sao hay gây gổ với mẹ vậy?"

Lâm Khinh Ngữ cũng không kiêng dè, dùng lời con nít nói thẳng: "Mẹ không thích con, mẹ chỉ thích em trai, cho nên con cũng không thích mẹ."

Sau khi cha Lâm nghe lời này, chỉ trầm mặc sờ đầu Lâm Khinh Ngữ, không nói gì. Không tới mấy ngày, có lẽ cha Lâm và Phan Quyên nói gì đó, thái độ đối xử của Phan Quyên với Lâm Khinh Ngữ và Lâm Bân, đã công bằng rất nhiều, ít nhất ở ngoài mặt, là như thế.

Mà tư tưởng như vậy, đủ khiến Lâm Khinh Ngữ trôi qua thời gian tốt hơn trước kia rất nhiều.

Lâm Khinh Ngữ liếc mắt nhìn Tô Dật An bên cạnh, "Anh thì sao?"

Cô hỏi anh, "Trở lại tuổi thơ, anh có tốt không?"

Đối với Lâm Khinh Ngữ mà nói, có cha ở đây, tuổi thơ của cô chính là hoàn chỉnh, mà đối với Tô Dật An mà nói, tuổi thơ của anh, không khỏi vô cùng tan nát.

Nghe được Lâm Khinh Ngữ quan tâm, Tô Dật An liếc nhìn cô: "Anh vốn không phải vì mình, mà chọn trở về." Cho nên gặp lại vết thương gia đình năm đó, người thân đau lòng, anh đã chuẩn bị thật nhiều tâm tư, mặc dù... Vẫn như cũ đánh thẳng vào không nhỏ.

Nhưng những chuyện này, anh không định nói cho Lâm Khinh Ngữ.

Anh yếu ớt, bây giờ chỉ cho Lâm Khinh Ngữ biết một chút là được. Bởi vì đối với Tô Dật An mà nói, hiện giờ quan trọng không phải là chính anh, mà là Lâm Khinh Ngữ.

Khó có được, hai người cũng đã đạt thành nhận thức chung lâu dài, từ đó về sau, không ai đề cập tới chuyện trở về nữa.

Đột nhiên đi được nửa đường, bước chân Tô Dật An khựng lại, bình tĩnh nhìn chăm chú về một chỗ phía trước, Lâm Khinh Ngữ cũng theo ánh mắt của anh nhìn lại, chỉ thấy ở trên lối đi bộ hướng đó có một con mèo bị đụng chết, không biết chết bao lâu, thân thể mềm nhũn nằm trên đất, chiếc xe qua lại nhìn thấy thì tránh đi, không nhìn thấy thì trực tiếp đè lên thi thể của nó, máu nội tạng dán đầy đất. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

Lâm Khinh Ngữ nhíu mày một cái: "Thật đáng thương."

"Lâm Khinh Ngữ." Tô Dật An chợt quay đầu lại nhìn cô, "Em muốn cho con mèo kia sống lại không?"

Lâm Khinh Ngữ gật đầu: "Muốn, thật đáng thương, nhưng dường như không có cách nào."

Tô Dật An gật đầu một cái, sau đó quay đầu lại nhìn con mèo, cho đến khi Lâm Khinh Ngữ đi đến quán đồ ăn vặt bên cạnh mua một bọc snack trở lại, Tô Dật An vẫn còn ở đó nhìn, nhìn đến cuối cùng, thi thể con mèo kia, chẳng qua bị xe ép mỏng giống như giấy, dính trên mặt đất, giống như một miếng da có hoa vân máu.

Tô Dật An cuối cùng hạ mắt, xoay người rời đi.

Những ngày khi còn bé sao nhanh, nghỉ đông qua, mùa xuân chớp cái, nháy mắt đã đến thời gian Tô Dật An phải đi.

Vậy mà rõ ràng cách thời gian Tô Dật An rời đi càng ngày càng gần, Lâm Khinh Ngữ lại không thấy Tô Dật An gấp gáp hay chuẩn bị cái gì. Cho đến một ngày, Tô Dật An không tới trường, Lâm Khinh Ngữ hỏi giáo viên, mới biết, thì ra bà nội của Tô Dật An đã qua đời.

Tô Dật An khi trước bởi vì bà nội anh qua đời, ở trong nước không có ai chăm sóc anh nên mới theo cô ra nước ngoài, mà bây giờ cách thời gian anh rời đi cũng gần thôi.

Nhưng bây giờ Lâm Khinh Ngữ lại không nghĩ đến chuyện Tô Dật An có rời đi hay không, khi cô còn bé không nhận thức được nỗi đau khi người thân nhất ra đi, nghe người ta nói bà nội Tô Dật An đi, cô cũng chỉ nghe để đó, mà bây giờ, lại nghe được tin tức này, Lâm Khinh Ngữ mới chợt hiểu ra, khiến Tô Dật An vẫn nán lại trong tuổi thơ của anh, đối với anh mà nói, là một chuyện tàn nhẫn cỡ nào.

Vốn là... Trong lòng anh chính là đứa nhỏ kia, không phải vẫn đau thương, co rúc ở trong góc sao.

Tan học, Lâm Khinh Ngữ lập tức đi tìm Tô Dật An, trong nhà không có ai, đúng lúc gặp được hàng xóm cũ của bà nội Tô Dật An muốn đi tham gia tang lễ, Lâm Khinh Ngữ cũng theo đến, đến trên linh đường của bà nội Tô Dật An, từ xa xa Lâm Khinh Ngữ đã nhìn thấy Tô Dật An không tỏ vẻ gì quỳ gối trước quan tài của bà nội.

Chỉ có điều khóe miệng anh căng cứng, không cẩn thận lộ ra tâm tình của anh.

Anh đang khổ sở.

Lâm Khinh Ngữ không biết có nên tiến lên quấy rầy hay không, vẫn đứng trong góc nhỏ chờ, đám người đều lạy rời đi rồi, Tô Dật An đứng dậy đi toilet, Lâm Khinh Ngữ mới bước nhanh vội vàng đi theo, chặn ở cửa toilet nam, đợi đến gần mười phút mới thấy Tô Dật An đi ra.

Nhìn thấy Tô Dật An mới vừa từ trong toilet ra, trong nháy mắt Lâm Khinh Ngữ hơi ngẩn ngơ, cô thấy khóe mắt anh hơi ửng đỏ, giống như có dấu vết vừa rồi mới lau qua, hình như là... Đã khóc. di1enda4nle3qu21ydo0n

Lâm Khinh Ngữ không dám hỏi nhiều, chỉ nhìn anh thật lâu, kêu tên anh một tiếng: "Tô Dật An."

Tô Dật An ngẩng đầu nhìn cô, đột nhiên tiến lên một bước, ôm lấy Lâm Khinh Ngữ: "Không biết nói gì cũng không sao, không cần lên tiếng, cứ như vậy với anh là được rồi." Anh ôm Lâm Khinh Ngữ thật chặt, cánh tay nho nhỏ, giọng nói nho nhỏ, lại giống như lời của người lớn... Có vẻ thành thục, "Ôm anh là được rồi."

Giống như lần đầu tiên ôm lấy anh trong đống tuyết, cái gì cũng không cần làm, không cần phải nói, đã đủ khiến Tô Dật An cảm thấy an toàn và an ủi.

Lâm Khinh Ngữ không cách nào từ chối ôm lấy Tô Dật An.

Lâm Khinh Ngữ nhìn chung quanh, người lớn lui tới chỉ nhìn bọn họ một cái, bọn họ hiển nhiên không có quá nhiều hứng thú với việc đứa nhỏ ôm nhau. Nhưng mà không đợi bao lâu, Tô Dật An đã nhanh chóng thu lại cảm xúc vừa mới lộ ra ngoài.

Anh buông Lâm Khinh Ngữ ra, khoảnh khắc khi buông ra đó, Lâm Khinh Ngữ chợt nắm cánh tay Tô Dật An: "Tô Dật An! Ở thế giới này, không phải cho phép nguyện vọng gì của hai chúng ta cũng sẽ thực hiện được sao, nếu không chúng ta ước nguyện để cho bà nội sống lại được không?"

Tô Dật An lắc đầu, "Vô dụng thôi."

"Không thử một lần làm sao biết." Lâm Khinh Ngữ nói, "Đi, anh mau nghĩ, em cũng nghĩ."

Tô Dật An: "... Em định để cho bà nội sống lại ngồi dậy từ trong quan tài dưới cái nhìn soi mói của nhiều người như vậy sao?"

Lâm Khinh Ngữ suy nghĩ một chút, "Mặc dù hơi dọa người, nhưng dù sao còn tốt hơn mất đi bà nội! Nhanh lên một chút, ước nguyện."

"Vô dụng thôi." Tô Dật An lại nói một lần, lần này trong giọng nói không tự chủ mang theo vài phần chán nản, "Còn nhớ rõ con mèo lúc trước không?"

Lâm Khinh Ngữ ngẩn người, hoàn toàn quên. Dieễn ddàn lee quiy đôn

"Đối với sinh mạng của người khác, nguyện vọng của chúng ta, dường như cũng không có tác dụng, lúc này số mệnh đã hết, chính là hết rồi."

Lâm Khinh Ngữ ngơ ngác nhìn Tô Dật An, sau đó gật gật đầu.

Vừa rồi cô vốn nổi lên chút lòng riêng, nếu như bây giờ cô có thể ước nguyện khiến bà nội Tô Dật An sống lại lần nữa, như vậy chờ tương lai không lâu sau đó, khi cha cô đối diện với sống chết trước mặt, nói không chừng cô và Tô Dật An cùng nhau ước nguyện, cha cô có thể sống lại đấy.

Thì ra là... Vẫn không được.

Thế giới này, hoang đường thì hoang đường, nhưng lại vẫn có quy tắc trò chơi của mình...

Sau khi tang lễ của bà nội Tô Dật An qua, Lâm Khinh Ngữ nghĩ đến, ngày Tô Dật An rời đi cũng sắp đến, Lâm Khinh Ngữ đợi rất lâu rồi, nhưng chưa từng thấy Tô Dật An làm chuẩn bị vì chuyện này, thẳng cho đến một ngày kia tới, Tô Dật An cũng vẫn không rời đi.

Lâm Khinh Ngữ tò mò hỏi anh: "Không phải anh đi Mỹ cùng cô anh sao, anh làm như thế nào?"

"Anh nói anh muốn ở trong nước học xong giáo dục bắt buộc. Cô đồng ý."

"Nhưng để anh một đứa bé một mình đi học ở trong nước, cô của anh yên tâm?"

"Cho nên anh tự mời bảo mẫu."

Lâm Khinh Ngữ ngẩn ngơ: "Anh? Lấy cái gì mời? Giả vờ đáng yêu cho công ty bảo mẫu sao?"

Tô Dật An liếc nhìn cô một cái: "Di sản."

*****

Tô Dật An ở lại nơi này, mà lưu lại theo anh, còn có một việc càng ngày càng cực kỳ bồi hồi trong lòng Lâm Khinh Ngữ -

Thời gian của cha cô, không nhiều lắm.

Lâm Khinh Ngữ biết đó là một ngày kia, bởi vì từng ấy năm tới nay mỗi một năm tết đến cũng vào ngày đó Lâm Khinh Ngữ đi thăm cha. Cái gì cô cũng biết, chính vì vậy, mỗi ngày cô càng giãy dụa và giày vò hơn.

Cô bắt đầu càng ngày càng không muốn đến trường, cô bắt đầu mỗi ngày đều quấn lấy cha. Thậm chí cô bắt đầu muốn thay đổi vận mệnh của cha. Nhưng mà, dường như không có tác dụng gì.

Khi ngày đó tới, Lâm Khinh Ngữ không muốn đi học, cô quấn lấy cha, cũng không muốn để cha ra cửa, nhưng cha Lâm không để ý đến cô "Quấy nhiễu". Ông vừa bắt đầu an ủi Lâm Khinh Ngữ, nói lời khuyên bảo, đến cuối cùng, lại cho rằng Lâm Khinh Ngữ đang cố chấp đùa giỡn, trầm mặt dạy dỗ cô, để cho cô "Hiểu chuyện".

Từ sau khi thu nhỏ lại, cho tới bây giờ Lâm Khinh Ngữ đều rất may mắn chuyện của mình đều có thể dùng "Còn nhỏ" để giải quyết, nhưng mà giờ phút này, cô cảm nhận sâu sắc được thân là đứa nhỏ yếu ớt.

Cô bị cha túm đi trường học, suốt dọc đường đến trường, bởi vì biểu hiện hôm nay của Lâm Khinh Ngữ không tốt, cha Lâm còn đặc biệt đánh tiếng với cô chủ nhiệm lớp. Ở cửa ra vào thấy Lâm Khinh Ngữ bắt đầu tự học, mới xoay người rời đi.

Lâm Khinh Ngữ vẫn nhìn chằm chằm vào cha, cho đến khi ông xoay người đi, cuối cùng Lâm Khinh Ngữ không kiềm chế được cảm xúc trong lòng, xông ra ngoài, mặc cho chủ nhiệm lớp gọi ra sao cô cũng không quay lại. Khi chủ nhiệm lớp định tự mình đuổi theo, có một bóng dáng nho nhỏ khác cũng đuổi theo như gió.

"Tô Dật An!" Chủ nhiệm lớp lớn die~nda4nle^qu21ydo^n tiếng kêu một câu, "Em lại chạy đi đâu!" Chủ nhiệm lớp không thể làm gì khác là buông sách xuống, vội vàng dặn dò lại một câu, "Các em tự học đi, không được chạy ra ngoài theo."

Suốt dọc đường chạy tới khúc quanh cầu thang, chủ nhiệm lớp nhìn thấy Tô Dật An, bước lên trước kéo cánh tay Tô Dật An: "Em trở về lớp học nhanh lên."

Cô nói xong, lại không kéo Tô Dật An, chỉ thấy cậu vẫn bình tĩnh nhìn xuống nơi khúc quanh ở thang lầu phía dưới. Chủ nhiệm lớp cũng nhìn theo ánh mắt của cậu... Lâm Khinh Ngữ đang ở dưới cầu thang, cô bé con ôm chặt lấy hông cha, không nói gì cũng không khóc, cứ ôm không tiếng động như vậy.

"Con bé này." Cha Lâm không tiếng động thở dài, cuối cùng bất đắc dĩ kéo Lâm Khinh Ngữ ra ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào con gái hỏi, "Hôm nay rốt cuộc làm sao?"

Cha Lâm ngồi cạnh Lâm Khinh Ngữ, tầm mắt giao nhau, trong nháy mắt, ở trong đầu Lâm Khinh Ngữ, lại có cô đã trưởng thành, cô dùng cảm giác bản thân hai mươi mấy tuổi nói chuyện với cha.

Dưới khoảng cách thời gian xuyên qua vài chục năm, cô nhìn cha Lâm nói: "Cha."

"Ừ."

Lâm Khinh Ngữ nhìn ông, cuối cùng không hề giả bộ dáng vẻ đứa nhỏ non nớt nữa, cô cười khẽ nhìn cha: "Con sẽ ngoan ngoãn đọc sách, sau đó sẽ thi đỗ một trường đại học rất tốt, cha biết không?"

Những lời này nói không đúng lúc, cha Lâm thoáng sững sờ, ngay sau đó bật cười: "Theo đức hạnh đi học không ngoan của con bây giờ, sau này có thể thi đậu một trường đại học rất tốt?"

"Con sẽ cố gắng sống, dốc toàn lực để bản thân sống hạnh phúc."

Cha Lâm ngạc nhiên nhìn Lâm Khinh Ngữ lần nữa, cuối cùng rốt cuộc không trách cứ cô, đưa tay sờ lên đầu cô, cười ôn hòa: "Công chúa nhỏ của cha, đương nhiên phải sống hạnh phúc."

Hốc mắt Lâm Khinh Ngữ hơi đỏ lên, dang tay ôm lấy cổ cha, ghé vào lỗ tai cha nói: "Cha, con thật sự vô cùng yêu cha."

Cha Lâm chỉ vỗ vỗ sau lưng cô: "Chỉ biết làm nũng, được rồi, nhanh về đi học đi."

Cha Lâm kéo tay Lâm Khinh Ngữ ra, đứng lên, vẫy tay với con gái, sau đó xoay người đi xuống cầu thang, không quay đầu lại nữa. Lâm Khinh Ngữ đưa mắt nhìn cha rời đi, chủ nhiệm lớp đứng ở cầu thang phía trên nói: "Được rồi, hai em nhanh chóng trở lại lớp tự học!"

Lâm Khinh Ngữ xoay người, vừa ngẩng đầu đã thấy Tô Dật An đứng trên ba bậc cầu thang, cô không rơi nước mắt, chỉ mím chặt môi, cất bước lên cầu thang, Tô Dật An đưa tay ra.

Lâm Khinh Ngữ nghiêng tai nghe bước chân cha càng ngày càng xa, cô nhắm mắt lại, bản thân không quay đầu bỏ đi một bước, hai bước, đến bước thứ ba, đứng cùng bậc cầu thang với Tô Dật An, cô mới nắm tay Tô Dật An, bậc cầu thang còn lại, cô nắm tay Tô Dật An, từng bước từng bước bước lên cầu thang với anh, rời đi càng lúc càng xa cha.

Tô Dật An nắm thật chặt tay cô, trầm mặc làm bạn, cho đến khi vào phòng học, mới buông lỏng ra.

Ngày hôm nay Lâm Khinh Ngữ trôi qua không yên, cô giống như đang đợi cái gì, cuối cùng, vào lúc xế chiều chủ nhiệm die nda nle equ ydo nn lớp vội vàng chạy đến cửa phòng học, không để ý đến Lâm Khinh Ngữ vẫn đang học, kêu cô đi ra ngoài, chưa nói chuyện, trước hết an ủi cô một lúc. Cuối cùng cẩn thận nói ra chuyện cha Lâm Khinh Ngữ bị tai nạn xe cộ với cô, bây giờ còn đang cấp cứu trong bệnh viện.

Lâm Khinh Ngữ vẫn có ấn tượng với ngày này, chỉ có điều ở trong ấn tượng của cô, toàn bộ quá trình ngày nọ biểu hiện của cô là bị đả kích trầm trọng, bởi vì hoảng hốt quá mức mà dẫn đến hết sức ngây ngô.

Mà bây giờ, trải qua cảnh giống vậy, Lâm Khinh Ngữ vẫn ngây ngô. Cô giáo dẫn cô đi bệnh viện, cấp cứu cho cha đã kết thúc, kết quả là chết.

Lâm Khinh Ngữ nhìn thấy mẹ khổ sở bên cạnh người cha đã mất.

Bà khóc đến toàn thân xụi lơ, nếu không có người bên cạnh đỡ, bà gần như sẽ ngã ngồi xuống đất.

Đến lúc này, không hiểu sao ngây ngô trong đầu Lâm Khinh Ngữ đột nhiên biến mất rồi.

Cô đã trải qua cuộc sống sau này không có cha, thậm chí cô đã thành thói quen cuộc sống như vậy, cô biết mình, từ nay về sau cuộc sống như thế nào, cho nên mặc dù đau lòng giống vậy, nhưng không hoang mang.

Mà bây giờ Phan Quyên không biết.

Đối với Phan Quyên mà nói, cả trụ cột cuộc sống của bà, ầm ầm sụp xuống. Cảm giác của Lâm Khinh Ngữ có thể nói là vô cùng ghét cay ghét đắng Phan Quyên trọng nam khinh nữ, nhưng mà cô vẫn không cách nào phủ nhận, ở trên người cô, vẫn mang dòng máu của Phan Quyên, sau khi cha rời đi, mặc dù Phan Quyên vất vả thỉnh thoảng thiên vị, nhưng vẫn gánh chịu trách nhiệm dạy dỗ và nuôi dưỡng Lâm Khinh Ngữ như cũ.

Bà không thua thiệt về ăn mặc cho cô – trừ khi nhu cầu của cô xảy ra xung đột với nhu cầu của em trai.

Nhiều khi, Phan Quyên đúng là xếp Lâm Bân ở vị trí thứ nhất, và bà cũng xếp Lâm Khinh Ngữ ở vị trí thứ hai, còn bản thân Phan Quyên, thì rơi ở vị trí cuối cùng.

Chuyện này có lẽ bởi vì bà là người mẹ như vậy, vĩnh viễn không đi ra khỏi nổi vòng luẩn quẩn.

Sống vì chồng, sống vì con, cũng rất ít khi nghĩ đến sống vì mình. Cũng bởi vì như thế, nghĩ mình phải trả giá, thì cảm thấy con gái cũng nên trả giá như vậy. Cho nên bà mới có thành kiến với con gái. Bởi vì các bà mẹ không chỉ thành kiến trên thân con gái mình, thành kiến trên người con gái của người khác, thậm chí thành kiến cả trên người mình.

Một người cũng sẽ không bỏ qua.

Vào giờ phút này, trông thấy Phan Quyên khổ sở sắp tuyệt vọng, bước chân Lâm Khinh Ngữ khẽ dừng lại rồi không động, cô đứng bên cạnh mẹ, lặng im cùng mẹ, sau đó đưa tay lau sạch nước mắt cho mẹ.

Trên mặt bị người đụng vào, Phan Quyên d1end4nl3q21yd0n ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Khinh Ngữ. Lâm Khinh Ngữ vẫn lau nước mắt giúp bà, nói: "Mẹ, sẽ qua."

Nhưng mà nhận được câu an ủi này của Lâm Khinh Ngữ, cũng không giảm bớt được bao nhiêu đau thương cho Phan Quyên, bà một phát kéo Lâm Khinh Ngữ, ôm con gái vào lòng, ôm con bé khóc đến càng dữ dội hơn.

"Khinh Ngữ à, từ nay về sau chúng ta phải làm sao, con còn nhỏ như vậy, em trai của con cũng còn nhỏ như vậy..."

Bị Phan Quyên ôm chặt vào trong ngực, Lâm Khinh Ngữ hơi giật mình. Cô tùy ý để Phan Quyên ôm lấy cô khóc thật lâu, đến khi không còn sức lực để thổ lộ đau thương nữa, lâm Khinh Ngữ mới vỗ sau lưng mẹ nói: "Mẹ không phải một người quá công bằng, nhưng mẹ rất kiên cường."

Phan Quyên buông lỏng Lâm Khinh Ngữ ra, cũng rất kỳ quái nhìn con bé, nhưng rất nhanh, người thân trong nhà tìm tới, cha mất, còn rất nhiều chuyện cần Phan Quyên xử lý, Phan Quyên nhìn thấy thân thích, bị bọn họ nắm lấy tay, cũng phải vừa khóc, vừa kể, đúng là tràn đầy sợ hãi và không yên với tương lai.

Lâm Khinh Ngữ thừa dịp tất cả người lớn đều không chú ý, xoay người đi nhà vệ sinh.

Cô rửa mặt trong phòng vệ sinh, sau đó ngẩng đầu nhìn mình trong gương. Còn nhỏ như vậy, trên tóc và trên cổ áo, còn có nước mắt vừa rồi Phan Quyên chảy ra. Cô véo mặt mình. Đột nhiên bật cười.

Ra nhà vệ sinh, giống như lúc trước khi bà nội của Tô Dật An mất, khi đó cô ở cửa toilet chặn Tô Dật An giống như vừa khóc. Mà bây giờ, Tô Dật An đến đây chặn Lâm Khinh Ngữ đang nhếch môi mỉm cười.

Tô Dật An nhìn cô không nói gì.

Lâm Khinh Ngữ lại chủ động đi lên phía trước, nói: "Tô Dật An anh biết không, vừa rồi mẹ em ôm em." Cô nhìn Tô Dật An cúi thấp đầu xuống, "Lúc trước anh có một lần hỏi em, nói em thật sự muốn rốt cuộc là gì."

Tô Dật An hơi nheo mắt: "Em bởi vì được mẹ em ôm, tha thứ cho bà?"

Lâm Khinh Ngữ liếc mắt nhìn anh: "Em người lòng dạ hẹp hòi lại mang thù như thế, em không tha thứ cho bà. Bà thích em trai, đã làm rất nhiều chuyện không công bằng với em, những chuyện này sẽ đâm vào lòng em, nghĩ tới đã cảm thấy uất ức và khổ sở, em đại khái vĩnh viễn không cách nào bỏ qua cho người mẹ đã đối xử như vậy với em. Bởi vì mẹ em vĩnh viễn cho rằng con gái không bằng con trai. Bà là người như vậy, em là người như vậy, tính cách của mẹ con em đều là quy cách đã định.

"Đã như vậy... Em nghĩ em thật sự muốn, rốt cuộc là gì?"

"Thế giới này giống như mộng của hai chúng ta, chúng ta muốn bản thân xảy ra thay đổi gì, sẽ có thể, lúc trước em dinendian. lơqid]on muốn trở thành đàn ông, là vì dùng thân phận đàn ông, cuộc sống sẽ trở nên thuận tiện hơn, em có thể dùng hình dạng đó để nhận được mẹ yêu, tốt nghiệp tìm được công việc em muốn, không có thành kiến, không có kỳ thị, nhưng mà em sai rồi, em vốn sẽ cho phép ước muốn như vậy, vốn bởi vì em cũng thật lòng thật dạ cho rằng, em, dùng tính cách phụ nữ em không sống được, không như đàn ông."

"Lúc trước, em biến thành Lâm Thanh Vũ, dùng thân phận đàn ông mà sống." Lâm Khinh Ngữ nở nụ cười, "Đúng vậy, tất cả đều giống như em nghĩ, nhưng mà em lại không có cách nào tiếp nhận sự quan tâm của mẹ, bởi vì mỗi một câu mẹ quan tâm đến Lâm Thanh Vũ, đều đang nhắc nhở em, trong lòng mẹ, kỳ thị giới tính, sao trắng trợn rõ rệt."

"Em cưỡng lại việc về nhà, không muốn gặp lại mẹ, không chấp nhận sự quan tâm của bà, tất cả nguyên nhân đều ở sâu trong đáy lòng em, là mâu thuẫn mãnh liệt như vậy biến mình thành đàn ông. Em hiểu biết rõ, em làm như vậy, là bởi vì hoàn toàn từ bỏ bản thân chân thật của mình." Lâm Khinh Ngữ nhìn Tô Dật An, "Anh nói không sai, em đúng là đang trốn tránh, thế giới hoang đường này, em đang đi ẩn núp trốn tránh sự thật."

"Em thật sự nghĩ, chỉ có thân là con gái, mới có thể đạt được. Em muốn làm con gái nhưng không bị phân biệt đối xử, có thể được chấp nhận, sau đó được người yêu." Lâm Khinh Ngữ cười cười, "Có lẽ em thật sự muốn không phải những thứ này, em muốn nhất, chỉ sợ là, mình có thể yêu thân là con gái của mình thôi. Không hề không có chí tiến thủ, không hề dối gạt mình, cho dù sự thật gian nan hiểm trở, cũng vẫn có thể thản nhiên tiếp nhận."

Cô nói đến đây, ánh mắt như sáng lên, Tô Dật An nhìn cô, những lời cô nói bây giờ, giống như đúc những gì anh muốn đạt tới hiệu quả ngay từ đầu.

Nhưng mà thấy Lâm Khinh Ngữ như thế, không biết tại sao, trong lòng anh đột nhiên sinh ra một luồng vi diệu... Luống cuống.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-27)