Tôi phải rời đi! (2)
← Ch.107 | Ch.109 → |
Editor: Puck
Dĩ nhiên câu tiếp theo không nói ra, nếu không vợ đại nhân sẽ không vui mừng, chỉ có điều tin tưởng đầu óc Vân Phàm thông minh như vậy, nhất định có thể lĩnh ngộ được ý trong lời nói của anh.
"Có ai nói như anh sao!" Lâm Tuyết dở khóc dở cười, hôm nay có tâm tư muốn làm bà mối, người này luôn theo phá. Còn tưởng là tranh vẽ treo trên tường, anh đang chế nhạo!
Lương Tuấn Đào rửa tay, nói với Vân Phàm: "Mau chuẩn bị, tiễn chị dâu cậu trở về nước!"
Lâm Tuyết vội vàng nói: "Không được! Em đồng ý làm quần áo mới cho Mộng Mộng, đợi hai ngày nữa rồi đi!"
"Anh để cho nhóm nhảy dù mang một đống vật tư quân dụng đến, quần áo mới và sách của Mộng Mộng cũng được đưa đến, không cần em làm!" Vợ của anh mang thai, yêu thương còn không kịp, nào cam lòng để cho cô phí công phí sức làm quần áo gì đó!
Nào nghĩ tới cô chỉ không muốn đi, muốn tìm một lý do nán lại bên anh lâu một lát mà thôi.
Lâm Tuyết nhìn anh thật sâu, không lên tiếng.
"Khụ!" Thủ trưởng đại nhân không có sức chống cự với ánh mắt đáng yêu này của cô nhất, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ thỏa hiệp, "Định lưu lại hai ngày cũng được, nhưng không cho luôn ngồi đó làm quần áo, anh nói rồi, đợt nhảy dù tiếp theo trong tất cả vật tư có thứ Mộng Mộng cần!"
Vì lôi kéo Thạch Vũ, đương nhiên phải bỏ công sức trên người con gái anh ta yêu thương nhất, cho nên chuẩn bị tất cả vật tư cho Mộng Mộng cũng tính là nhiệm vụ vật tư quân dụng lần này, do bên quân đội thống nhất chuẩn bị, không cần Lâm Tuyết âm thầm bận việc.
Đi theo Lương Tuấn Đào ra ngoài, thấy Triệu Bắc Thành tự mình chở mấy xe tải súng ống đạn dược, Lương Tuấn Đào thế mà lại sai người phân phát cho những thợ đào mỏ kia.
Thạch Vũ cũng ở đây, anh quản lý những thợ mỏ kia tới lĩnh súng ống đạn dược, trật tự rành mạch. Những thợ đào mỏ này có lẽ chưa bao giờ sờ tới vũ khí súng ống đạn dược cao cấp như vậy, có người tại chỗ không nhịn được ngứa tay bắt đầu bắn chim bay trên trời, lại không trượt phát nào, có thể thấy được khả năng bắn súng của bọn họ đều rất không tệ.
Tính tình hung hãn của những thợ đào mỏ này khó sửa đổi, tay cầm vũ khí, đối diện với chim bay trên bầu trời mà ngắm loạn, trong lúc nhất thời xác chim khắp nơi, lông vũ lả tả bay múa đầy trời. Bọn họ lại vui mừng mà cười to lên, hết sức vui sướng sảng khoái.
Lương Tuấn Đào cười híp mắt nhìn, lại có dáng vẻ cực kỳ thưởng thức.
Lâm Tuyết không nhịn được khẽ kéo anh một cái, nhỏ giọng nhắc nhở: "Trang bị cho bọn họ nhiều súng ống đạn dược như vậy, lỡ như..."
"Không có việc gì! Chỉ cần Thạch Vũ ở đây, bọn họ không tạo phản!" Lương Tuấn Đào nói chắc chắn.
"Em biết rõ, nhưng anh cứ tin Thạch Vũ như vậy sao? Nếu như anh ta có dã tâm..." Lâm Tuyết cảm giác tính tình Thạch Vũ này kín kẽ, chuyện gì cũng không biểu hiện trên mặt, khiến cho người ta hơi đoán không ra. Trước thế cục không còn rõ ràng này, vẫn đề phòng một chút thì tốt hơn.
Lương Tuấn Đào khẽ nhếch môi, nói: "Anh không sợ anh ta không có dã tâm, chỉ sợ anh ta không có dã tâm là thằng ngu không chịu được!"
Dù sao cũng chuẩn bị về nước rồi, chuyện nơi này cô cũng lười để ý, tất cả do Lương Tuấn Đào làm chủ là được, cô tin tưởng kinh nghiệm thực chiến của anh.
Trở lại chỗ ở, cô bắt đầu làm quần áo cho Mộng Mộng, váy nhỏ, quần bó nhỏ, áo chui đầu nhỏ... Khi làm cảm thấy quần áo nhỏ thật dễ thương! Đợi đến khi cục cưng của cô ra đời, cô cũng phải tự tay làm quần áo cho con.
Tốt nhất có thể sinh một cô bé xinh đẹp như Mộng Mộng, cô sẽ yêu thương con bé gấp bội, che chở con bé, không để cho con bé mất đi quan tâm của người mẹ như cô khi còn nhỏ, trải qua cuộc sống cô độc đau khổ.
Trong khoảng thời gian này, cô cảm thấy phương diện tính tình của mình có thay đổi. Giống như từ một cô gái lạnh lùng dần dần hòa tan, bây giờ cô bắt đầu lộ ra một mặt chân thật khác.
Cô hơi nghịch ngợm, cũng hơi tùy hứng, còn thích cười, bởi vì cô biết cho dù mình làm cái gì, người đàn ông kia đều dùng ánh mắt hàm chứa ý cười bao dung cô cưng chiều cô.
Ặc, nói đơn giản, cô thật sự giống như bị anh làm hư rồi, chính là ỷ vào được cưng chiều mà kiêu trong truyền thuyết!
Buổi trưa, Lương Tuấn Đào chưa trở về, Lâm Tuyết biết anh bận rộn quá mức. Hơi bất đắc dĩ mím mím môi, cô chỉ đành phải ăn trưa một mình.
Buổi chiều, ngủ một lát, sau khi tỉnh dậy, cô lấy những bộ đồ nhỏ đã làm xong kia ra cửa.
Thời gian tới nơi này cũng không nhiều, cô đã từ từ thích ứng với nhiệt độ khí hậu nơi này, không giống như lúc mới tới khi ra cửa nhìn thấy mặt trời chói lọi đã choáng váng đầu.
Đến khu nhà ở của thợ đào mỏ, đại đa số khu vực khai thác mỏ đều đi làm việc, có số ít ngủ trưa, còn có hai ba nhóm tụ tập dưới bóng cây lau súng ống đạn dược mới tới, khe khẽ bàn luận đủ loại hành động của lão đại mới khiến cho bọn họ không thể tưởng tượng được.
Dám đưa hàng loạt súng ống đạn dược tới tay bọn họ, đây không phải là vấn đề có nhiều tiền đem đi đốt, mà là can đảm quả nhiên đủ lớn. Ai cũng biết thợ đào mỏ ở khu vực khai thác mỏ này hiếu chiến khát máu đến cỡ nào. Phương tiên sinh lại giống như ngại không đủ ghiền, trang bị thêm chút trang bị cho bọn họ, như hổ thêm cánh.
Đủ nhóm người ở tam giác vàng đang dùng ánh mắt tới quan sát lực lượng vũ trang ở mỏ vàng này, đừng nói theo chân bọn họ trực diện nghênh chiến, chính là nhìn điệu bộ này cũng phải cẩn thận cân nhắc xem cái mạng của mình có đủ cứng rắn không.
Lâm Tuyết cũng cảm thấy quyết định này của Lương Tuấn Đào hơi mạo hiểm, chỉ có điều cô tin tưởng anh có lý do đầy đủ. Tất cả mấu chốt đều ở trên người Thạch Vũ, nếu Thạch Vũ chịu phối hợp, mấy ngàn thợ đào mỏ này có thể so với mấy vạn quân lính, trước kia khi Sá Đặc còn sống chỉ coi bọn họ như cu li mà sai bảo, thật sự quá lãng phí tài nguyên.
Thấy Lâm Tuyết tới đây, những thợ đào mỏ kia đều ngừng bình luận, nghiêng đầu nheo mắt nhìn cô, có nói chuyện, có dáng vẻ lưu manh huýt sáo, có hỏi han: "Lại tới tìm anh Thạch à?"
Lâm Tuyết cũng không giận, thoải mái đáp lại: "Tôi làm mấy bộ quần áo cho con bé, đưa tới đây để bé thử một chút!"
Mọi người đều nhìn ra được, gần đây quan hệ giữa Lương Tuấn Đào và Thạch Vũ ấm lên nhanh chóng có liên hệ không thể xem nhẹ tới cô gái trước mắt. Có nhỏ giọng trêu chọc: "Sao lão đại mới không dứt khoát đưa cô gái này cho anh Thạch chứ?"
"Anh Thạch không thích phụ nữ! Nếu như anh ấy muốn, lão đại mới sẽ không keo kiệt một phụ nữ!"
Những người khác tán đồng gật đầu, tuyệt đối không ngờ Thạch Vũ từng mở miệng yêu cầu Lâm Tuyết với lão đại mới nhưng bị từ chối, bởi vì trong ấn tượng bên người mấy lão đại hắc bang đều không thiếu mỹ nữ, tùy tiện thưởng mấy mỹ nữ thu mua lòng người cũng là chuyện thường như cơm bữa.
Lâm Tuyết cũng lười giải thích với bọn họ, trừng mắt nhìn bọn họ một cái, rồi bước nhanh hơn về chỗ ở của Thạch Vũ.
Đứng ngoài gõ cửa, chỉ nghe bên trong truyền ra tiếng Thạch Vũ đè thấp giọng: "Vào đi!"
Đẩy cửa đi vào, phòng ngoài không thấy bóng người, cô đi tới trước phòng ngủ, thấy cửa phòng khép hờ, cô lần nữa nhẹ nhàng gõ mấy cái: "Đã ngủ chưa?"
"Ừ, chờ!" Rất nhanh Thạch Vũ đi ra, tiện thể mở cửa phòng ngủ.
Thấy tình cảnh này Lâm Tuyết cũng biết Mộng Mộng đang ngủ trưa, liền bỏ túi giấy đựng đầy quần áo mới lên bàn, nói: "Tôi lại làm cho con bé mấy bộ quần áo, đợi khi con bé tỉnh ngủ nhìn một chút, nếu như không vừa thì sửa lại!"
Thạch Vũ đi tới, lấy quần áo trong túi ra, mở từng món ra nhìn, mỗi một món đều tinh xảo lại xinh đẹp, trên gương mặt cương nghị tuấn tú hiện lên ý cười: "Tay của cô thật khéo léo!"
Lâm Tuyết khẽ mỉm cười, không lên tiếng.
"Cô ngồi đi, tôi đi rửa chút quả dại cho cô!" Thạch Vũ nhấc một chậu thép, bên trong đầy các loại quả dại tươi mới theo mùa, đều hái trong rừng bên cạnh.
Anh bưng ra vòi nước phía ngoài rửa, có mấy anh em thợ đào mỏ đi tới chế nhạo nói: "Anh Thạch, rửa trái cây cho chị dâu mới ăn hả?"
"Đừng nói nhảm!" Thạch Vũ khiển trách, "Cô ấy là người phụ nữ của Phương tiên sinh, về sau không cho nói đùa kiểu này!"
Thấy thái độ của Thạch Vũ lạnh lùng, những thợ đào mỏ kia cũng không dám đùa kiểu này, cảm thấy không thú vị, tất cả liền giải tán.
Bưng chậu quả dại đã rửa sạch trở lại, thấy Lâm Tuyết định đi, anh vội nói: "Ăn mấy trái cây này đi!"
Lâm Tuyết cười nói: "Tôi mang về ăn!"
Thạch Vũ chậm chạp lấy một túi ni lon nhét vào cho cô, sau đó hỏi: "Nghe nói... Cô phải đi?"
Tin tức còn rất linh thông! Lâm Tuyết ngây ngốc, hỏi lại: "Anh nghe ai nói?"
"Phương tiên sinh!" Thạch Vũ hơi nhếch môi, nheo mắt lại nhìn cô, giống như đang rối rắm vấn đề gì đó.
Lâm Tuyết gật đầu một cái, biết trước đó Lương Tuấn Đào nói cho Thạch Vũ biết cũng là vì không để cho anh ta nghi ngờ, lại nói Thạch Vũ cũng biết chuyện cô mang thai, lý do tìm chỗ dưỡng thai an toàn hoàn toàn nói còn nghe được.
"Đúng vậy! Anh ấy cảm thấy hoàn cảnh nơi này quá loạn, không thích hợp dưỡng thai!" Do dự một chút, Lâm Tuyết vẫn thử thăm dò, "Anh Thạch, anh cảm thấy tôi là người như thế nào?"
Thạch Vũ từ từ đến gần cô, lại không đưa quả dại cho cô, vẫn xách trong tay mình, giống như định tiễn cô ra ngoài. Nghe Lâm Tuyết hỏi như vậy, hơi ngẫm nghĩ, sau đó đáp: "Cô tốt vô cùng! Lần đầu tiên nhìn thấy cô, đã cảm thấy cô đặc biệt giống như... Mẹ của Mộng Mộng!"
← Ch. 107 | Ch. 109 → |