Vay nóng Tinvay

Truyện:Khế Ước Quân Hôn - Chương 107

Khế Ước Quân Hôn
Trọn bộ 307 chương
Chương 107
Tôi phải rời đi! (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-307)

Siêu sale Lazada


Editor: Puck

Lúc nào thì có thể hoàn thành nhiệm vụ? Lương Tuấn Đào không biết trả lời vấn đề này như thế nào! Gốc nhà họ Hoắc ở Tam giác vàng mấy chục năm, không ai có thể lay chuyển, anh tiếp nhận nhiệm vụ nặng nề này, thật ra thì cũng không có mười phần nắm chắc.

Trong mắt người ngoài, đây vốn là phương pháp điên cuồng! Quân đội tốn một số tiền lớn và thời gian nuôi trồng Tào Dịch Côn, thời gian gần mười năm trôi qua, chẳng qua cũng chỉ miễn cưỡng có thể có địa vị ngang với nhà họ Hoắc, nếu nói nhổ hết răng độc của nhà họ Hoắc này, trong thời gian ngắn vốn không thể nào.

Có lẽ tổ chức buôn lậu thuốc phiện Hắc Nha gần đây càng ngày càng ngang ngược hành động chọc giận quân đội, mới quyết định sai Lương Tuấn Đào tới Tam giác vàng hỗ trợ Tào Dịch Côn khai chiến với nhà họ Hoắc, về phần thắng bại được thua, trong lòng ai cũng không nắm chắc.

Hai năm trước, Lương Tuấn Đào khiến cho nhà họ Hoắc bị thương nặng một lần, khiến Hắc Nha đàng hoàng một thời gian, hiện giờ mầm cũ nảy lại, đương nhiên phải tiếp tục đả kích dáng vẻ kiêu ngạo của nó.

Thấy Lương Tuấn Đào trầm mặc không nói, Lâm Tuyết cũng không ép hỏi nữa. Cô khẽ thở dài, thay đổi đề tài: "Anh nói, khi em mang thai còn giết chóc... Việc này có gây ảnh hưởng không tốt đến sự phát triển của đứa bé không?"

Đều nói người mang thai phải giữ vững tâm tình nhẹ nhõm thoải mái, còn làm nhiều việc thiện hơn, cho đứa bé trong bụng chút lời nói và việc làm mẫu mực gì đó, cái này gọi là dưỡng thai. Nhưng cô người làm mẹ đúng chuẩn này lại giết bốn người... Suy nghĩ một chút cũng khiến cho người ta rợn cả tóc gáy!

Thấy vẻ mặt lo lắng của Lâm Tuyết, Lương Tuấn Đào không khỏi cười, anh ôm cô vào trong ngực, hôn lên máy tóc thơm của cô, an ủi; "Yên tâm đi! Đứa nhỏ phát triển lên rất tốt! Tương lai giống như cha mẹ nó, cũng là anh hùng giết địch vì nước!"

Tương lai có làm anh hùng hay không cũng không có ý kiến gì, mấu chốt ngàn vạn lần đừng biến thành tiểu sát tinh giết người như ngóe là tốt rồi! Lâm Tuyết vuốt ve bụng bằng phẳng của mình, nói: "Về sau em không làm nhiệm vụ giết người!"

Phụ nữ có thai không thể dính máu, nếu như cô biết mình mang thai, như thế nào cũng sẽ không chém giết đấy!

"Yên tâm, em định làm cũng không để cho em làm!" Lương Tuấn Đào ôm cô lên giường, dịu dàng ôm cô vào trong ngực mình, cũng không nhanh chóng xâm chiếm cô giống như trước kia, "Ngày mai để Vân Phàm đưa em về nước, nhớ chăm sóc thật tốt cho con của chúng ta, anh đồng ý chờ ngày đứa nhỏ ra đời nhất định sẽ trở về cùng em!"

Cô không lên tiếng, mà nhẹ nhàng vuốt ve cường tráng đầy đặn của anh, lòng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bắp thịt cánh tay bền chắc đẹp đẽ, từ từ vuốt ve xuống, cuối cùng nắm lấy bàn tay có lực của anh.

Ngón tay của người đàn ông hết sức đẹp mắt, thon dài trơn bóng lại tràn đầy lực lượng, nàng nhẹ nhàng vuốt ve hổ khẩu * của anh, chỗ đó có vết chai do cầm súng lâu để lại. Gả cho người đàn ông như vậy, nhất định sẽ có cục diện như bây giờ, cô đã sớm chuẩn bị tâm tư.

(*) hổ khẩu: Khoảng giữa ngón tay cái và ngón trỏ.

Bọn họ ít nhất là vợ chồng cùng chung đơn vị, khi thi hành nhiệm vụ còn ở bên nhau, mà đại đa số quân nhân cưới xong tuần trăng mật còn chưa có, đã lao tới chiến trường, có người thậm chí trực tiếp hy sinh trên chiến trường...

Không biết bắt đầu từ khi nào, đã thành thói quen anh dịu dàng chăm sóc, cũng quen nhu cầu dồi dào của anh, càng quen hơn mỗi đêm trước khi ngủ phải ôm lấy anh ngủ. Nhưng mà, ngày mai phải rời đi, bọn họ sẽ như ngàn ngàn vạn vạn vợ chồng quân nhân khác ở riêng hai nơi... Khiến cho cô làm sao thích ứng được?

Bàn tay đột nhiên cầm lấy bàn tay nhỏ bé không yên phận của cô, giọng trầm thấp khàn khàn hấp dẫn: "Quỷ nhỏ, đừng lôi kéo khiến anh thèm ăn, gia cũng không phải ngồi không!" Cô cứ sờ tới sờ lui trên người anh, không phải cố ý quyến rũ anh bốc hỏa sao!

A, thì ra tên lưu manh háo sắc này cũng biết thu lại kiềm chế dục vọng rồi! Không cần phải nói, tất cả đều vì cục cưng nhỏ ở trong bụng của cô. Ngước mắt dò xét gương mặt kiềm chế của anh, cô chớp chớp đôi mắt trong veo, cố tình nổi lên nghịch ngợm, bỏ mặc cảnh cáo của anh.

Một tay nhỏ bị anh cầm, tay khác lại sờ lên lồng ngực cơ bắp vạm vỡ của anh, sau đó từ từ trượt xuống, mơn trớn từng khối bắp thịt cứng rắn như sắt ở bụng anh.

Lương nhị thiếu vĩnh viễn đều không nghĩ tới cô gái nhỏ trong ngực lại có thể có một mặt khó chịu bướng bỉnh như vậy, biết rõ anh kiềm chế bao nhiêu khổ sở, còn cố ý trêu chọc như vậy, cố ý để cho anh khó chịu đúng không! Đụng ngã ăn cô luôn, còn phải dè chừng bảo bối ở trong bụng cô; không ăn, thật sự thèm ăn khó chịu!

Tay thon xoa xoa nắn nắn dưới rốn anh hai tấc, tròng mắt trong suốt ẩn chứa nụ cười đùa dai, cánh môi mím lại, như đứa nhỏ bướng bỉnh.

(*) tấc: đơn vị đo chiều dài, = 10cm

Con cầm thú nào đó đã bắt đầu máu thú sôi trào, lửa nóng và máu toàn thân lập tức tuôn ra bộ phận nào đó, gánh nặng quá tải nghiêm trọng, người anh em của anh trong nháy mắt phát ra cảnh cáo mãnh liệt với anh -- nếu không mở cống xả lũ đê sẽ vỡ tràn lan!

Hơi thở nóng bóng rối loạn của người đàn ông bên cạnh phun lên mặt cười của cô, cô nghịch ngợm dán gương mặt ửng đỏ lên ngực cứng như sắt của anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, chờ đợi đến khi con cầm thú phát thú tính, cô cho anh thêm một đòn sát thủ -- không nên tổn thương cục cưng!

Mấy lần huấn luyện như vậy, xem về sau anh có dám tùy ý phát tình như vậy không!

Bàn tay nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé đang quấy rối của cô, anh gấp rút thở hổn hển, hung hăng nuốt xuống một ngụm nước miếng, giọng nói dễ nghe càng thêm khàn lợi hại: "Tiểu yêu tinh, coi như em lợi hại! Chờ sau khi cục cưng sinh ra, xem gia có nhấn em trên giường giày vò ba ngày ba đêm không!"

Wow, tư tưởng của người này càng lúc càng tàn nhẫn rồi! Ba ngày ba đêm, nhìn dáng vẻ lửa dục thiêu đốt của anh, cô tin tưởng anh hoàn toàn làm được!

Dưới tình huống lý trí vẫn còn tồn tại, anh lại không dám tiếp tục ôm cô như vậy, để tránh lau súng cướp cò, vội vàng lật người nhảy xuống giường, mấy bước vọt vào trong phòng tắm.

Chỉ trong chốc lát, từ trong phòng tắm không khép cửa hoàn toàn truyền ra tiếng nước chảy, có lẽ tên cầm thú động dục chỉ có thể dùng nước lạnh tưới tắt lửa dục hừng hực rồi!

Vùi đầu vào trong gối nằm, Lâm Tuyết len lén cười. Cô biết tối nay anh sẽ không quấy nhiễu cô nữa, bởi vì anh quan tâm đến cục cưng còn chưa ra đời hơn cô.

Khi Lương Tuấn Đào đi từ trong phòng tắm ra, Lâm Tuyết đã ngủ rồi. Má lúm đồng tiền của cô khi ngủ rất điềm tĩnh, thân thể mềm mại lả lướt giãn ra, hai cánh tay tự nhiên duỗi lên chỗ anh nằm kia, không hề khom người ôm cánh tay đề phòng như trước kia rồi.

Ngồi ở bên cửa sổ, châm điếu thuốc, quan sát cô từ xa, trong mắt sáng chói lóe lên dịu dàng mê người. Trong lòng anh chỉ nghĩ một vấn đề -- vào giờ phút này, trong mộng của cô có có thể có anh không?

Ngày hôm sau, sau khi rời giường, theo lệ thường người đàn ông bên cạnh đã sớm không thấy bóng dáng! Lâm Tuyết hơi bất đắc dĩ lắc đầu một cái, biết anh đang bận rộn vì củng cố lực lượng bên này.

Sáng sớm hôm nay, trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng vì cô đã thay đổi, ít rất nhiều dầu mỡ, thêm nhiều rau dưa xanh và trái cây ngon miệng.

Hiện giờ cháo trắng là món cô thích nhất, uống thoải mái không ghê tởm, ăn vài miếng hoa quả tươi và bánh mì, bữa ăn sáng đơn giản lại dinh dưỡng.

Ăn sáng xong, Vân Phàm lại tới kiểm tra thai cho cô. Ngày hôm qua không phải mới kiểm tra sao? Chỉ có điều Lâm Tuyết không hỏi, biết Lương Tuấn Đào người đó căn dặn.

Khi Vân Phàm làm kiểm tra, Lâm Tuyết tán gẫu với cậu ta, nửa đùa nửa thật nói: "Tôi có người chị em tốt cũng họ Vân! Tuổi cô ấy tương đương với cậu, dáng vẻ lại có vài phần giống cậu, có phải giống như tướng vợ chồng trong truyền thuyết không?"

"Thật hay giả?" Vân Phàm cười lên, hai lúm đồng tiền thật sâu bên khóe miệng hết sức động lòng người.

"Dĩ nhiên là thật!" Lâm Tuyết cảm thấy Vân Phàm rất tốt, chẳng những đẹp trai tính tình tốt hơn nữa thông minh cơ trí lại biết chữa bệnh, nếu Vân Đóa và cậu ta tình yêu tình báo, thật sự là lựa chọn tốt. Lập tức nhiệt tình làm bà mối, "Tôi có hình chụp chung với cô ấy! Cậu xem một chút, người ta là người đẹp đó!"

Vân Phàm liếc nhìn hình chụp chung Lâm Tuyết đưa tới, chính là ngày Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào kết hôn đã chụp lại. Ba cô gái xinh đẹp, ở giữa chính là cô dâu Lâm Tuyết, bên phải là Hiểu Man, bên trái là Vân Đóa mà Lâm Tuyết không ngừng khoe khoang rồi.

"A, ba đại mỹ nữ! Có phải tùy tiện chọn lựa trong đó không?" Vân Phàm cố ý bất cần đời hỏi.

"Không được!" Trong mắt Lâm Tuyết mang ý cười, nói: "Hai người phụ nữ đã kết hôn, cậu không thể chọn! Chỉ có thể chọn người duy nhất chưa lập gia đình trong đó!"

Vân Phàm cố ý lắc đầu, nói: "Không xinh đẹp như chị nói!"

"Không thể nào? Vân Đóa xinh đẹp bao nhiêu!" Lâm Tuyết nói, "Tầm mắt của cậu quá cao rồi!"

Lúc này Lương Tuấn Đào đã về rồi, vừa đúng lúc nghe Lâm Tuyết bán Vân Đóa cho Vân Phàm, rất tốt bụng nhắc nhở Vân Phàm, "Cô gái này có thể khóc nhất, cậu tuyệt đối đừng muốn!"

Lâm Tuyết giận đến trợn mắt nhìn anh, nói: "Anh có thể không phá không?"

"Được được!" Thấy vợ cáu giận rồi, thủ trưởng Lương vội vàng nộp vũ khí đầu hàng, "Vân Đóa quả thật quá xinh đẹp, làm tranh vẽ treo trên tường vui tai vui mắt!" Chỉ có điều khóc lên phiền chết người, người nào lấy về làm vợ cũng đủ loạn đầu! Anh cảm thấy anh cả không muốn cô bé kia là quyết định rất sáng suốt.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-307)