Vay nóng Tima

Truyện:Khắc Tinh Ở Đâu Đến - Chương 03

Khắc Tinh Ở Đâu Đến
Trọn bộ 17 chương
Chương 03
0.00
(0 votes)


Chương (1-17)

Siêu sale Lazada


"Một khi đã như vậy, ngươi còn để ta ở đây làm cái gì?" Nàng lạnh lùng nói. (Chính thức xuyên từ đây, nên đổi cách xưng hô luôn nhé)

Nam tử sững sờ, nàng quá lạnh nhạt, phản ứng bình tĩnh của nàng trái ngược hoàn toàn với những gì hắn tưởng tưởng.

Nữ tử này vừa tỉnh lại thì giống như biến thành một người khác? Hàn Liệt có chút kinh ngạc.

"Nếu không phải Chi Vân cầu xin ta......"

Thu Y cực kì bất an, bởi vì nàng nhận ra tên của nữ tử hắn vừa nhắc tới, mà đối tượng hắn ta hận lại là nàng, một nữ tử...... Nàng nhịn không được sờ mặt mình, lại phát hiện trên mặt băng bó nhiều lớp.

"Cho ta mượn cái gương!" Nghe nàng nói muốn mượn gương, hắn càng thêm nghi ngờ.

"Cho ta mượn cái gương!" Nàng nhẹ giọng gầm lên.

Hàn Liệt nhìn nha hoàn rồi nói: "Mang gương lên cho tiểu thư."

Thu Y cầm cái gương nhìn không rõ lắm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bên má phải của nàng được băng bó.

"Ta...... Hủy dung?"

"Ngươi tự làm tự chịu! Vì sao ngươi còn không chịu buông tay? Nếu ngưoi bằng lòng buông tay, thì kết quả cũng sẽ không đến nông nỗi này......"

"Câm mồm!"

Hàn Liệt lạnh mặt, không thể tin được nàng dám bảo hắn câm mồm, trước kia nàng kiêu căng tùy hứng, nhưng khi ở trước mặt hắn sẽ nhu thuận, nghe lời vô cùng.

"Ta buông tay." Thu Y nói.

"Cái gì?" Hàn Liệt không phản ứng kịp.

Nàng nhìn hắn cười khổ sơ, giọt lệ trong suốt long lanh từ từ rơi xuống. Vuốt nước mắt đau lòng, trong lòng chua xót, bất đắc dĩ ép mình cười tươi, tùy ý để nước mắt rơi xuống, lại làm rung động trái tim hắn, khiến hắn sững sờ tại chỗ, không nói nổi. Thu Y lại nhìn gương mặt trong gương, nàng đau lòng sờ vào vết thương, như vậy tốt hơn phải không?

Từ nay trở đi trên khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ này sẽ có một vết sẹo...... Aiz! Sao lại có nữ tử ngu ngốc như vậy chứ? Mà hiện tại mình lại đang chiếm giữ thân thể này, bắt đầu từ tình yêu điên cuồng, rồi tuyệt vọng tìm đến cái chết ư? Nàng đã rời khỏi thực tại sao?

Để lại một đống cục diện rối rắm cho nàng xử lý, nàng phải xử lý ra sao đây?

Thu Y im lặng, nội tâm tìm kiếm kí ức hay vết tích gì đó của chủ nhân cơ thể này, nên không để ý xung quanh.

Vì sao lại hoàn toàn tuyệt vọng như vậy? Không nuối tiếc gì tự tạo ra một vụ cháy lớn, hỏa hoạn thiêu hủy khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta, chẳng lẽ nàng ta không cảm thấy đau đớn? Thật là một nữ tữ ngu xuẩn!

Nữ tử này bị tư tưởng không tốt đẹp làm hư rồi, kể cả khi ngày trước khi mình đọc tiểu thuyết cũng thấy rất nhiều người bốc đồng như vậy.

Ngốc đến nỗi nàng cảm thấy đau lòng thay cho nàng ta, nhưng trớ trêu là, dù nàng là người ngoài vẫn đồng tình với nàng ta, cảm thấy động lòng, mà người nam nhân trước mắt này lại không cảm động chút nào.

Đây chính là vận mệnh của nữ phụ rồi! Nếu không phải là nhân vật nữ chính, nhân vật nam chính kia sẽ không bao giờ yêu thích nàng ta, chỉ lấy nữ phụ làm nền cho nữ chính. Mỗi lần đọc tiểu thuyết, nàng đều rất hiểu nỗi đau của nữ phụ, vì sao không đi tìm một nam nhân khác có thể khiến mình trở thành nhân vật chính, mà lại muốn đau khổ theo đuổi một nam nhân vốn không thuộc về mình?

Nhìn xem kết thúc của câu chuyện ngu ngốc này là người chết, thân thể bị một người xa lạ chiếm giữ, một bên mặt có thể bị hủy dung, quan trọng hơn là, đôi cẩu nam nữ đã phản bội nàng lại danh chính ngôn thuận ở cùng một chỗ.

Ngốc! Ngốc đến mức Thu Y muốn mắng chửi người thay cho nàng ta.

Nghe nói ở cổ đại con người đối xử với nhau rất tàn nhẫn, nàng cũng không muốn mạo hiểm.

"Ta...... mặc dù ta không thể yêu ngươi, nhưng mà ta có thể chiếu cố ngươi cả đời............"

Thu Y không nhịn được đặt gương xuống, lạnh lùng nói với hắn: "Ngươi còn chưa đi sao?"

Nàng...... Nàng dám đuổi hắn đi? Hàn Liệt có chút kinh ngạc.

Trước kia cầu xin hắn, hắn còn không đến, hiện tại hắn ở đây lại muốn đuổi hắn đi?

Mặc dù hắn cũng không thấy có gì kì lạ, nhưng hắn đường đường là một võ lâm minh chủ, trên giang hồ không ai không lấy lòng hắn, nịnh bợ hắn, sao hắn có thể chịu đựng được tình huống này?

"Thế nào? Không định đi à? Lo lắng ta bị hủy dung sẽ tự tử chết lại khiến ngươi thêm phiền à?" Nàng lộ ra nụ cười xinh đẹp diễm lệ, giọng nói lạnh như băng, "Yên tâm, ta không tự ái đến mức đó, không có chí khí, trên thế giới này người ta có thể yêu không chỉ có mình ngươi, cho nên, ngươi có thể cút!"

Thu Y gỡ mảnh vải trên mặt xuống, đại phu nói rằng vết sẹo trên mặt nàng không thể tiêu tan được, nói cách khác, sau này nàng sẽ giống một tiểu hài tử tự đốt lửa xăm hình. Thu Y không thể nói là mình không khó chịu, không thương tâm, bởi vì khuôn mặt này giống khuôn mặt của mẹ, nàng ta không quan tâm bản thân đẹp hay xấu, khuôn mặt này là minh chứng duy nhất cho điều đó.

Hiện giờ, bởi vì một nam nhân tên gọi là Hàn Liệt kia mà nàng ta phải như vậy, hắn vì ham muốn vị trí minh chủ võ lâm và bí kíp võ công của Lý gia nên mới cưới nàng ta, xong rồi bỏ mặc nàng ta một mình, nghe nói hai người vẫn là hữu danh vô thực (có tiếng mà không có miếng).

Đây là ở cổ đại, ở thời nhà Trần, chưa cùng thê tử viên phòng, đã chạy đi ân ái với thê muội(em gái đó) của người ta, còn khiến thê muội của người ta mang thai.

Muốn lợi dụng người ta xong rồi vứt bỏ, rồi sau đó cưới muội muội của người ta, loại tình tiết đáng chết này Thu Y thường được xem trong TV, nhưng hiện thực thì chưa gặp tình huống nào như vậy. Dù sao bây giờ nàng cũng ở trong thân thể này, những gì mà thân thể này phải đối mặt, từng trải qua, tất cả đều do người mới di dân tới là cô gánh chịu. Đã qua hơn một tháng, chủ nhân của thân thể này không có dấu hiệu quay trở về, ngay cả báo mộng cũng không có, xem ra trận lửa tai họa đó thật sự khiến nàng phải nhận án treo, được đầu thai một lần nữa rồi.

Quả thật là như vậy, cứ coi như đây là một loại hạnh phúc đi.

Như vậy có thể giải thoát cho nàng ta, tìm một vai nam chính có thể khiến nàng ta hạnh phúc cả đời, lúc đó nàng ta sẽ được làm nữ chính, không cần sống khổ sở phảo vào vai nữ phụ bị người ta ghét bỏ.

"Muốn ta đáp ứng để ngươi cưới muội muội của ta cũng được, ta chỉ có một điều kiện, nếu ngươi đáp ứng ta sẽ thành toàn cho hai người."

Thu Y suy nghĩ cả một ngày, quyết định muốn nhanh chóng rời khỏi đây, không muốn dây dưa với thứ tình cảm tay ba này nữa.

Nàng là Lý Thu Y - một con người hiện đại, không thể chấp nhận loại tình yêu ngu xuẩn này, thậm chí còn vì một nam nhân không yêu mình mà huỷ hoại bản thân.

Như vậy thì được gọi là tình yêu sao? Ngay cả mạng sống cũng không còn, còn yêu cái rắm gì?

*****

Tốt, bây giờ nàng thực sự là người độc thân. Đi ra khỏi ngân trang (giống ngân hàng ý), Thu Y hít một hơi thật sâu, quả nhiên bây gìơ nàng đã trở thành tiểu phú bà thoải mái làm gì mình thích rồi. Phải đi dạo phố một chút, mua một ít quần áo, tuy ở cổ đại chưa ai biết mặc quần jeans, áo T-shirt cho thuận tiện, nhưng mà họ lại trang điểm đầy mặt giống như đang diễn trò, thật thú vị.

Bởi vì không biết phải đi đâu nên Thu Y quyết định ở trong khách điếm vài ngày, hơn nữa cho tới bây giờ, nàng vẫn chưa bao gìơ đựơc ở nhà trọ thời cổ đại! Chỉ nghe mọi người nói nhà trọ Long Môn là nhà trọ có tiếng ở đây.

Mà nhà trọ Long Môn này đúng là một hắc điếm (quán trọ giết người cướp của) tuy rằng ở đây không có gian tiếp khách giống khách sạn ở thời hiện đại nhưng nhà trọ Long Môn này cũng có chút danh tiếng, bởi vì ở Đài Loan sẽ không khó để tìm ra một khách sạn tiếp khách chu đáo như vậy, coi như cũng có chút cảm giác quen thuộc.

Sờ sờ bụng, cũng cảm thấy hơi đói rồi.

"Cô nương, dùng cơm sao?"

"Đúng."

"Mời qua bên này."

Thu Y gật đầu, rồi đi theo tiểu nhị. đến chỗ ngồi của mình.

"Cô nương, muốn dùng món gì?"

"Cho ta mấy món ngon nhất ở đây."

"Có ngay có ngay."

Nhìn tiểu nhị linh họat phục vụ khách, Thu Y cảm thấy rất muốn cười, hóa ra những thứ mình coi trên tivi không có gạt người, quả nhiên nếu là một tiểu nhị thì phải là người thông minh lanh lợi như vậy thì mới đảm đương nổi.

Đang âm thầm tán thưởng thì tiểu nhị mang đồ ăn đến, đồ ăn nóng hầm hập đựơc bày ở trên bàn.

Xem ra ông chủ nhà trọ này cũng là một nhân tài, biết tốc độ là phục vụ quan trọng nhất.

Vì đang đói mà mùi thức ăn thơm ngào ngạt cứ xông vào mũi nên nàng lập tức cầm đũa ăn ngay, kêu gào với bản thân phải lấp đầy cái bụng đã.

Nàng vừa mới cầm chiếc đũa lên, còn chưa kịp chạm vào đồ ăn, đột nhiên cảm thấy có một bóng đen vụt qua, còn chưa kịp xem chuyện gì đang xảy ra thì có cái gì đó nho nhỏ, mềm mềm rơi vào trong lòng nàng.

"A!" Theo bản năng nàng khép hai tay lại, bởi vì lực ném quá mạnh nên cả người cả ghế bổ nhào về phiá sau. Đau quá! Nàng khẳng định mông của mình đã nở hoa rồi. Chuyện gì đang xảy ra đây trời...

Thu Y cúi đầu thì nhìn thấy một tiểu nam hài(bé trai nhỏ tuổi đó) thân mình đầy máu, nàng mở to hai mắt còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy tiểu nam hài tuy rằng suy yếu nhưng giọng nói bình tĩnh ra lệnh, "Không đựơc hét, mau giấu ta đi."

Thu Y rất muốn nói với hắn, nàng sẽ không hét lên đâu nhé! Nhưng nàng còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài nhà trọ truyền vào.

Thu Y cúi đầu nhìn tiểu nam hài bị thương, chỉ thấy mặt hắn dính đầy máu trông rất đáng thương, nhưng cặp mắt xinh đẹp vẫn lạnh như băng, giống như thủy tinh thuần khíêt, khiến nàng phải mê mệt vì đôi mắt đó.

Không nghĩ nhiều, nàng ôm lấy hắn.

"Ngươi... Buông ta ra!" Sao hắn có thể để một nữ nhân dùng phương thức ôm trẻ con để ôm hắn đựơc? Quá mất mặt rồi!

"Ngươi ngoan ngoãn đi, bằng không sẽ bị người xấu phát hiện." Nàng chu miệng nói với hắn, khiến tiểu nam hài cảm thấy choáng váng, tiếp theo khuôn mặt đầy máu của tiểu nam hài bỗng ửng hồng.

Nàng ôm hắn đi vào phòng của mình, , rồi nhét hắn vào trong chăn bông, tiếp theo đó nàng cấp tốc cởi y phục trên người mình, chỉ còn lại một cái yếm.

"Ngươi muốn làm cái gì? Cởi áo làm gì?"

"Ngươi lo trốn đi, không cần ầm ĩ." Nhưng vào lúc này, cửa đột nhiên bị một đám người đá văng, Thu Y lập tức nhập vai diễn, tỏ ra mình là một nữ tử yếu đuối.

Về cơ bản kỹ thuật diễn của nàng cũng rất tốt!

"A!" Nàng thét chói tai, không phải khoe khoang, nhưng quả thực nàng hét còn vang hơn cả ba người cùng hét một lúc.

"Ngươi..." Tiếng hét to như sấm khiến mấy nam nhân cao lớn vạm vỡ giật mình, ai cũng trừng mắt nhìn chủ nhân của tiếng hét lớn đó.

Giống như họ không thể tin một nữ nhân bình thường lại có thể hét to như vậy.

"Vô lễ vô lễ! Người đâu tới mau! Có đám người xông vào phòng riêng của mỹ nữ hương khuê!" Nàng tiếp tục kéo chăn che người thét chói tai.

Chỉ muốn tìm một người mà bị tiếng hét của nàng kích thích lỗ tai muốn điếc luôn rồi.

"Ta nghĩ người nọ không có ở trong này đâu."

"Ừ!" Mấy người đứng bên cạnh gật đầu nhìn nữ tử xấu xí đang hét, nhịn không được hô to: "Ngươi xấu như thế, ai muốn vô lễ với ngươi? Khẩu vị của ta không tệ đến mức đó."

Nói xong, một đám người cười lớn rời đi, tiểu nhị xin lỗi Thu Y, rồi thay nàng đóng cửa lại.

"Tiểu nhị." Thu Y vội vàng gọi tiểu nhị lại.

"Vâng".

"Ngươi mời đại phu giúp ta, chuẩn bị cho ta chút nước ấm nữa."

"Đại phu?"

Nàng sờ vết sẹo trên má phải, lẳng lặng nói: "Đột nhiên cảm thấy vết thương hơi đau nhức."

*****

Tiểu nhị đồng tình với Thu Y, hắn rất có mắt nhìn người, hắn vừa nhìn thấy vị cô nương này thì đã biết nàng tuyệt đối không phải là một nữ tử bình thường.

Vẻ yếu đuối, nhát gan, cuồng loạn vừa rồi chỉ là giả, bây giờ mới là tính cách thật của nàng, thanh nhã, kiên cường giống như mùa đông rét lạnh.

Chính là vết sẹo xấu xí này...

AiZ! Ông trời luôn không để cho ai quá hoàn mỹ.

"Yên tâm, ta lập tức đi làm."

Rất nhanh, tiểu nhị đã mang nước ấm tới trứơc, điều này làm cho Thu Y rất cảm kích hắn, mà thật ra hắn cũng bíêt nàng đang cứu tiểu nam hài.

Nàng thật cảm động, lưu lạc đến một thời đại dùng quyền lực chèn ép người khác, mọi người đều đối xử với nàng không tốt, chỉ có hành động của tiểu nhị này mới khiến Thu Y cảm thấy ấm áp.

Sau khi mang nứơc ấm tới, đựơc một lúc đại phu cũng tới luôn, cẩn thận kiểm tra trứơc sau, đại phu nói với nàng: "Cô nương, vết thương trên người đệ đệ của ngươi là các vết đao, tương đối nghiêm trọng, ta sẽ kê mấy thang thuốc, đây là một ít thuốc mỡ để sau này ngươi bôi cho hắn, nghỉ ngơi một tháng là đựơc."

Thân thể mà Thu Y tiếp nhận cũng mới chỉ mười tám tuổi, thực tế nàng đã hai mươi mốt tuổi, đứa bé này thoạt nhìn qua cùng lắm chỉ mới năm sáu tuổi, làm đệ đệ của nàng cũng hợp lý.

"Cảm ơn đại phu."

Chờ đến khi trong phòng chỉ còn nàng và tiểu nam hài, Thu Y mới vội vàng bê chậu nứơc ấm lại, cởi quần áo dính đầy máu trên người tiểu nam hài.

Khi nào cởi hết quần áo của hắn, hắn mới bừng tỉnh, "Ngươi... Ngươi muốn làm cái gì?"

Nhìn bộ dạng của hắn chắc hắn nghĩ nàng có hành động bất lịch sự với hắn, Thu Y nhịn không được cảm thấy buồn cười."Ta chỉ muốn giúp ngươi lau người, toàn thân ngươi dính đầy máu, dính đất, ngươi không khó chịu sao?"

"Không cần ngươi giúp, chờ ta tìm thuộc hạ ta..." Tự Long Hồn nhìn tay chân của mình, mới nhớ hắn trúng ám khí.

Bỗng nhiên công lực của hắn hoàn toàn biến mất, hơn nữa còn biến thành bộ dạng của đứa nhỏ năm tuổi, nếu không phải nhờ vào bộ dạng này, chỉ sợ hắn đã sớm mất mạng.

Hiện tại hắn và ba thuộc hạ đã mất liên lạc, hơn nữa cũng không nắm bắt đựơc tình hình bên ngoài...

Nữ nhân có khuôn mặt xấu xí đang lau người cho hắn, vừa rồi tốt xấu gì nàng cũng cứu hắn một mạng, hẳn không phải là kẻ thù. Lợi dụng nàng một chút cũng đựơc, chờ thương thế của hắn tốt lên, sẽ liên lạc với thuộc hạ sau, tuyệt đối phải tìm ra kẻ đã hãm hại hắn! Đến lúc đó, hắn sẽ khiến cho bọn chúng phải hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này.

Nhưng mà, nữ nhân xấu xí này thơm quá, hơn nữa nàng còn dịu dàng lau mặt cho hắn, tuy rằng hiện tại hắn biến thành một đứa nhỏ năm tuổi, nhưng linh hồn vẫn là một đại nam nhân hai mươi lăm tuổi.

Bị nữ nhân đụng chạm tự nhiên sẽ sinh ra phản ứng, hắn giận chính mình, đúng là bị điên rồi! Nhìn một nữ nhân xấu xí mà cũng có phản ứng?

Sau khi trải qua một số vịêc, hắn không cho phép nữ nhân tới gần hắn.

Hiện tại nàng chạm vào, chẳng qua là vì... Bởi vì hắn bị thương, chạy trốn một ngày một đêm, không có thể lực kháng cự nàng... Dù sao, cứ coi nàng như nô tài sai vặt là đựơc rồi!

Nhưng là... Tại sao hắn không khống chế đựơc trái tim mình? Trái tim cứ muốn nhảy dựng lên.

Mùi thơm trên người nàng truyền đến lỗ

Mùi thơm trên người nàng truyền đến lỗ mũi của hắn, mùi hương trên người nàng không giống với các nữ nhân khác, mùi hương trên người nàng là mùi tự nhiên.

Hắn phát hiện bản thân mình đang chìm đắm trong những cái vúôt ve nhẹ nhàng của nàng...

Đợi chút!

"Ngươi sờ loạn cái gì thế?" Hắn vung tay lên, lại không cẩn thận đụng vào chỗ đau, kêu lên một tiếng.

"A! Cẩn thận, đừng để miệng vết thương rách ra." Thu Y vội vàng nói. Vừa rồi nàng đang thất thần, thật không ngờ khi lau mặt cho hắn xong, nàng mới phát hiện tiểu nam hài này thật đáng yêu.

Cái mũi khéo léo hoàn mỹ, đôi môi duyên dáng, còn có một đôi mắt to xinh đẹp, đẹp nhất là làn da trắng mịn của hắn. Vì người cổ đại đều để tóc dài, nên tóc hắn rối lung tung dính lên mặt, hơn nữa vì chảy máu quá nhiều nên sắc mặt tái nhợt, lại có bệnh nên trông hắn rất yếu ớt. Nhìn hắn đẹp mắt vô cùng.

Khiến người ta không nhịn đựơc muốn ôm hắn vào lòng, nói cho hắn bíêt không phải sợ gì cả, nàng sẽ bảo vệ hắn.

"Ngươi thật sự là một nữ nhân tàn nhẫn, cư nhiên nói với đại phu muốn khâu thịt của ta." Hắn phẫn nộ gào thét.

Nàng nở nụ cười, xem ra bề ngoài của tiểu nam hài này tương phản với tính cách nóng nảy của hắn. Hai tay của nàng cởi quần của hắn ra.

"Ngươi... sao lại cởi quần của ta ra?"

"Đừng tùy hứng, người ngươi rất bẩn thỉu và dơ dáy, chẳng lẽ không khó chịu sao? Để ta lau sạch sẽ, rồi ta sẽ cho ngươi ăn cơm, chẳng lẽ ngươi không đói bụng sao?"

"Không đói bụng." Vừa dứt lời, bụng của hắn truyền đến tiếng kêu như tiếng trống.

Nàng cười to, kiểu cười của nàng làm hắn choáng váng, nhưng lại nghĩ, nếu không có vết sẹo trên mặt, nàng cũng sẽ là một mỹ nhân. Cuối cùng hắn lại phải thất thần rồi, nàng đã đạt đựơc mục đích! Cái quần phải chia lià với chủ nhân của nó một cách tàn nhẫn, bị quăng xuống dưới gầm giường, thật bất lực.

"Có gì đâu, ngươi là tiểu hài tử, thẹn cái gì mà thẹn?" Thu Y cười, thay hắn lau chùi thân thể.

Hắn, Tự Long Hồn, từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như bây gìơ, hơn nữa, nữ tử này cứ cọ qua cọ lại, sờ tới sờ lui chỗ đó của hắn.

Mặt hắn đỏ bừng lên, nhưng nàng lại không giống với mấy sắc nữ hắn từng gặp, chỉ cần nhìn thấy hắn mấy nữ tử đó đã mê mẩn, thầm nghĩ múôn cùng hắn trải qua một đêm xuân.

Sau khi lau người sạch sẽ, nàng kéo cái chăn nhét ở dưới nách của hắn, rồi mới nhẹ nhàng vỗ mặt hắn, sủng nịch nói: "Ngoan ngoãn chờ ta, ta đi lấy cháo cho ngươi ăn!"

Lúc nàng đứng dậy phải rời khỏi phòng, theo bản năng tay hắn bắt lấy tay nàng. Thật là mềm!

"Có chuyện gì sao?"

Đột nhiên hắn buông tay, rồi xoay mặt ra lệnh, "Nhiều lời! Còn không mau đi? Ta đói bụng rồi."

"Đựơc, đựơc, đựơc, xem ra ngươi cũng giống như ta, bụng no thì tính khí cũng tốt hơn, đã đói bụng thì ngay cả Ngọc Hoàng đại đế đến đây cũng không quản nổi."

Chờ nàng biến mất, Tự Long Hồn mới cúi đầu nhìn thân thể mình. Tại sao hắn lại muốn bắt lấy tay nàng? Hắn có thể xác nhận bản thân không muốn nàng rời đi. Tại sao? Mới ở chung không lâu, hắn cũng không biết nàng là ai, không rõ lai lịch của nàng, theo cá tính của hắn, loại người không biết rõ ràng lai lịch, tuyệt đối không đựơc tới gần hắn.

Nhưng mà... lúc nàng cười, hắn cảm thấy tim mình đập thật nhanh.

Đang lúc chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, bàn tay không tự chủ đặt lên vị trí trái tim, vừa hay nàng cũng quay trở lại.

"Sao vậy? Ngoại trừ vết đao, trái tim ngươi cũng có vấn đề à?"

"Không có."

Thu Y phát hiện bản thân mình đã cứu một tiểu tử tính khí thất thường, nhưng mà hắn cũng đáng yêu giống một chú chó nhỏ vậy.

"Đến, tỷ tỷ ôm ngươi..."

"Ta là nam tử hán đại trượng phu, sao có thể cho một nữ nhân thấp hèn như người ôm ta, ngươi nghĩ rằng ta là một tiểu hài tử mới ba tuổi sao?"

Nàng cười, suy nghĩ của hắn thật không giống với một tiểu hài tử.

"Đựơc đựơc đựơc, không phải tiểu hài tử ba tuổi mà là một đại ca mới năm tuổi."

Hắn tức giận vì nàng xem hắn là một tiểu hài tử ưa nịnh bợ, đang muốn há mồm mắng chửi người, lại được bón cho ăn một muỗng cháo nóng.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-17)