Vay nóng Tinvay

Truyện:Khắc Tinh Ở Đâu Đến - Chương 02

Khắc Tinh Ở Đâu Đến
Trọn bộ 17 chương
Chương 02
0.00
(0 votes)


Chương (1-17)

Siêu sale Shopee


"Ngươi im miệng cho ta!" Nữ tử mặc đồ đỏ phẫn nộ nhìn tiểu mỹ nhân rống lên, "Ngươi là hồ ly tinh không biết xấu hổ, ngươi giống với mẫu thân của ngươi, đều không biết hổ thẹn là gì, chỉ biết lợi dụng mang thai trong bụng để đạt được mục đích của mình, cho dù ta có chết, cũng không bao giờ cho ngươi bước vào cửa!" Tiếp theo, nàng duỗi ngón tay chỉ vào nam tử trước mặt, "Hàn Liệt, ngươi đừng mơ tưởng ta đồng ý cho nữ nhân không biết xấu hổ này bước vào cửa, bằng không ta sẽ nói với mọi người ngươi là kẻ vong ân bội nghĩa, để xem người luôn nổi tiếng là lấy tình nghĩa làm trọng còn có thể ngồi ở vị trí Võ Lâm Minh Chủ hay không!"

"Nếu ngươi còn có chút chí khí, chút tôn nghiêm, để ta có thể để người vào trong mắt, thì ngươi nên buông tay đi, nên thành toàn cho chúng ta, ta và Chi Vân đã yêu nhau từ trước, ta chưa bao giờ yêu ngươi, là ngươi cưỡng cầu..."

"Cho nên bây giờ ngươi đã đạt được mong muốn của mình, cưới ta chỉ để cha ta toàn tâm toàn ý nhường lại vị trí Võ Lâm Minh Chủ cho ngươi, để ngươi trở thành thiên hạ chí tôn, đợi đến khi cha ta bị kẻ thù ám sát, không có ai làm chủ cho ta, nên ngươi mới có thể ức hiếp ta, đúng không?"

"Ta..." Hàn Liệt quay đầu sang chỗ khác không muốn nói thêm nữa.

Dù sao, nàng không có có lỗi với hắn, thậm chí rất yêu hắn, cam tâm tình nguyện trả giá, hy sinh, không có nàng, hắn không thể thuận lợi đạt được giấc mơ quyền thế của mình, chẳng qua...

Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng.

"Thực xin lỗi, ta không thể yêu ngươi."

Một câu nói tàn nhẫn như gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây phá nát không khí xung quanh, không khí bây giờ là không khí tan nát cõi lòng, trái tim lạnh, trái tim chết lặng.

"Các ngươi đi đi!" Nữ nhân kiêu ngạo, dữ dằn như cọp mẹ lạnh lùng nói một câu như thế.

Hàn Liệt nhìn nàng, rồi mới xoay người ôm người mình yêu thương rời đi, chỉ để lại nữ nhân cùng tên với mẹ Thu Y đứng lặng tại chỗ. Hiện tại Thu Y là biết, nữ nhân cùng tên với mẹ mình đang đứng ở trong phòng đang cảm thấy tuyệt vọng và đau đớn.

Dùng hết mọi cách cũng không chiếm được tình yêu.

Bởi vì cô cũng đã từng trải qua cảm giác đau đớn này, chẳng qua người cô muốn không phải là người yêu, mà là ba của mình.

Từ nhỏ đến lớn cô dùng mọi cách để lấy lòng ông, chỉ hy vọng ông có thể nhìn cô bằng ánh mắt yêu mến, nhưng cô nỗ lực hơn mười năm, từ đầu đến cuối vẫn thất bại.

Ngày hôm đó là sinh nhật mười sáu tuổi của cô, quyết định không để bản thân phải chịu đựng tình cảnh này nữa, thế là cô uống một chút rượu, can đảm đi chất vấn ba mình.

Cuối cùng cô cũng biết được đáp án, bởi vì cô không phải con trai.

Bởi vì sinh cô mà mẹ bị băng huyết, thiếu chút nữa cô sẽ mất mẹ, từ đó trở đi mẹ cô không còn khả năng sinh sản nữa, cho nên đối với ba mà nói, sự tồn tại của cô là lí do khiến nhà họ Lý đoạn tử tuyệt tôn.

Chính miệng ba đã nói với cô, vài ngày nữa sẽ mang con riêng ở bên ngoài trở về nhận tổ quy tông (ý là chính thức được gia nhập dòng họ đó), nhất thời Thu Y cảm thấy cuộc sống của mình thật đáng chê cười.

Ai nói trên thế giới không có ai là không nhận được tình thương của ba mẹ? Hoá ra trên đời này thứ làm cho người ta sống không bằng chết không chỉ có tình yêu, mà còn có cả tình thân, nó cũng sẽ làm cho trái tim của người ta vỡ nát, khó chịu. Cô không dám nói với mẹ là ba ngoại tình, nhưng ông đã có một đứa con riêng tròn mười tuổi, cho nên cô đành phải sống không có mục đích ở bên ngoài với bạn bè, mỗi ngày sống vô tri vô giác, cô chỉ cảm thấy bản thân giống như một đứa nhỏ không ai yêu thương.

Có đôi khi, ở trên đường, nhìn thấy hình ảnh hai ba con vui vẻ chơi đùa, cô không nhịn được nước mắt lại tràn mi.

Mà vào một ngày nào đó, cô quả thực đã khóc.

Bởi vì cô nhìn thấy ba đi cùng một người phụ nữ xa lạ, mang theo một đứa nhỏ đi ăn McDonald"s. (McDonald"s là một tập đoàn kinh doanh hệ thống nhà hàng thức ăn nhanh. Thành lập: 1940, San Bernardino, California, Hoa Kỳ).

Trước đây cô thường yêu cầu ba dẫn mình đi ăn McDonald"s, bởi vì Tiểu Hồng ở nhà bên luôn được ba dẫn đi ăn, mà ba cô chưa bao giờ dẫn cô đi, dù chỉ một lần. Ba chỉ lấy ra một tờ tiền lớn đặt ở trên bàn, bảo cô muốn ăn gì thì tự đi ăn.

Cô luôn cho rằng vì ba phải đi công tác, cho nên không thể dẫn cô đi ăn, hoá ra, người ông muốn dẫn đi ăn không phải là cô.

Cô đứng bên cửa sổ khóc một mình, đột nhiên, cô bị ốm lấy bởi một vòng tay ấm áp.

Cái ôm thật ấm áp, hương thơm dịu mát của người đó có thể vuốt ve nội tâm khổ sở, đau đớn của cô...

*****

"Mẹ"

"Ngoan, đừng khóc." Mẹ đau xót, bà thay Thu Y lau nước mắt, "Y Y, theo mẹ về."

Cô không rõ vì sao mẹ lại dẫn cô đi vào McDonald"s.

"Mẹ, không thể đi!"

"Y Y, đừng sợ, đã có mẹ ở đây, mẹ sẽ đòi lại công bằng cho con."

Cô muốn trốn cũng không được, bởi vì ba đã phát hiện ra cô.

Nhìn thấy nụ cười cứng đờ trên khuôn mặt của ba, ánh mắt trách cứ luôn hướng về phía cô, khiến cô co rúm lại.

Nhưng tay bị dùng lực nắm rất chặt, cô liếc nhìn mẹ một cái, cô chỉ thấy mẹ đắc ý, ưu nhã không ngừng tươi cười nắm chặt tay cô.

"Sao con có thể để mẹ đến nơi này? Con đúng là đứa bất hiếu.... ."

Thẹn quá hóa giận, ba cô đứng lên tát vào mặt cô một cái, nhưng bị Giang Nhạn Vân ngăn cản."Lý Lập Quyền, ông dám đánh con gái của tôi, ông cứ thử xem!"

"Nhạn Vân, bà......" Lý Lập Quyền nói xong, thì liếc nhìn tờ giấy vợ ông đặt trên bàn. Ông vừa nhìn, sắc mặt bỗng hóa đen, cắn răng nói: "Đừng mơ!"

"Đừng mơ cũng là phải ly hôn, tôi nhịn ông mười sáu năm, cũng cho ông cơ hội trong mười sáu năm, nhưng ông lại khiến tôi quá thất vọng, tôi sẽ không cho ông thêm mười sáu năm nào nữa để làm hại bảo bối của tôi, con gái ông không cần, nhưng tôi cần, ông ký tên đi! Từ này trở đi ông sẽ không phải nuôi dưỡng một đứa con gái mà thay vào đó ông sẽ được nuôi dưỡng một đứa con trai, không phải ông vẫn muốn như thế ư? Do dự cái gì nữa?"

Ông do dự là vì ông vẫn còn tình cảm với người vợ xinh đẹp ưu nhã này, chỉ tiếc là ông luôn cảm thấy tình yêu của bà dành cho ông là không đủ, mà từ khi Thu Y được sinh ra điều này càng rõ ràng hơn.

Lúc đó bà đã liều mạng sinh Thu Y, sau này vì không thể sinh con được nữa, nên ông hy vọng có một đứa con để nối dõi, mà Thu Y còn cướp đi sự chú ý của bà, từng ngày từng ngày mọi bất mãn và oan ức không có chỗ để giải thoát, chỉ có thể đối xử lạnh nhạt với Thu Y, chống lại tình cảm ba con.

Nhưng cuối cùng cũng bởi vì đứa con gái này, ông mất đi người phụ nữ ông yêu bằng cả trái tim.

Nếu có, thì ông thật sự cảm thấy đứa con này sinh ra không phải là để báo ân, mà là mang nợ, là khắc tinh của đời ông.

"Nếu không ký, tôi sẽ đi báo công an các người thông dâm, mặc kệ phải chịu hình phạt thế nào, chỉ cần họ biết Tổng giám đốc Lý thị ngoại tình thì ông cũng không còn mặt mũi để mà sống."

Lý Lập Quyền lắng nghe , tàn nhẫn trừng mắt nhìn Thu Y một cái, rồi không cam tâm tình nguyện nhìn người phụ nữ ông yêu thương suốt mười sáu năm, để bà ấy đi như vậy, ông không cam lòng!

"Ba......"

Thân thể non nớt và giọng nói nhỏ nhẹ vang lên đánh thức lý trí của Lý Lập Quyền, ông nhìn con trai của mình, ông nghĩ rằng không thể quay đầu, ông phản bội hôn nhân, phản bội bà ấy, theo tính cách của bà, bà sẽ không quay đầu lại, cũng sẽ không bắt đầu lại với ông.

Tim đau đớn, cắn chặt răng, ông ký tên.

Trong nháy mắt, trong lòng Thu Y cảm thấy rất rối bời, rất khó chịu, nhưng cũng cảm thấy mình giống như người mắc bệnh nan y được chữa khỏi vậy.

Cô khóc, nước mắt bi thương rơi xuống, cuối cùng cô cũng mất đi tình cảm ba con.

Mặt Giang Nhạn Vân vô cảm cầm lấy đơn ly hôn, rồi dùng giọng điệu bình thản nói với Lý Lập Quyền, "Chúc mừng ông, cuối cùng ông cũng đã giải thoát cho mẹ con chúng tôi, có thể tạo ra một gia đình hoàn toàn mới, chúc ông một nhà ba người hạnh phúc mĩ mãn."

Nói xong, bà dắt tay Thu Y đi ra ngoài.

"Chờ một chút!"

"Còn có việc gì nữa đây? Lý tiên sinh." Giang Nhạn Vân lạnh lùng hỏi.

"Nhạn Vân, bà...... Vì sao không cảm thấy đau khổ một chút nào? Bà có thể xin tôi, bà......"

"Xin ông? Ông hi vọng vợ của ông cầu xin ông? Vì sao? Chuyện đã đến mức này còn có thể cầu xin gì nữa?"

"Ít nhất điều đó cũng có thể chứng tỏ bà để ý tôi, bà yêu tôi......"

"Ông tưởng ông có thể bình an vô sự nuôi dưỡng con trai của ông ở bên ngoài là hãnh diện à? Ông giấu nổi ư? Ông nghĩ tôi không biết gì sao?"

Giang Nhạn Vân vô tình phản kháng, gằn từng tiếng, tất cả đều nói trúng tim đen khiến sắc mặt Lý Lập Quyền trở nên trắng bệch.

"Lý Lập Quyền, từ trước tới nay tôi chỉ yêu một người, chỉ là tình yêu của tôi không màng danh lợi, không giống với những gì ông tưởng tượng, nhưng, ông chưa bao giờ hỏi tôi có còn yêu ông không, chỉ tự mình suy nghĩ lung tung, thậm chí còn nổi giận với Y Y, nó là người thân duy nhất trên đời của ông, là kết tinh tình yêu của hai chúng ta, nhưng ông lại ghét bỏ kết tinh này, ông còn coi nó là con của mình sao?"

"Ý của bà là gì?" Ông nghe lời bà nói cảm thấy có gì đó không đúng."Duy nhất cái gì?"

"Nếu ông không cắm sừng tôi, thì tôi đã không phải đi xét nghiệm ADN để đối chiếu. Tôi cảm thấy ông thật vất vả vì phải dùng tâm huyết nửa đời của mình để nuôi hộ con cho người khác! Trong miệng ông lúc nào cũng suy nghĩ cho tổ tiên, chỉ sợ ông mới là người làm xấu mặt tổ tiên, chỉ trách tổ tiên nhà họ Lý vất vả gây dựng sự nghiệp nhưng thế hệ sau lại rơi vào tay người ngoài, cho nên, nhớ kỹ phải mang một nửa tài sản của mình đứng tên Y Y, tốt xấu gì gia sản của nhà họ Lý cũng là do ông quản lí."

Mặt Lý Lập Quyền tối sầm, một câu cũng không nói nên lời, ông trừng mắt nhìn Giang Nhạn Vân, rồi lạnh lùng liếc qua người phụ nữ và đứa con đang ngồi ở bên ngoài.

Nghi ngờ mầm mống đã sinh ra, xem ra thời gian đứa nhỏ lớn lên có vấn đề.

Giang Nhạn Vân không để ý tới Lý Lập Quyền có tin những gì mính nói hay không, dắt tay Thu Y rời đi.

Thu Y chỉ khóc, không thể suy nghĩ cũng không thể nói chuyện.

*****

"Cho tôi một suất ăn giá mười sáu đồng."

Thu Y ngước mắt nhìn hốc mắt đẫm lệ của mẹ, mới phát hiện ra nụ cười ban nãy của mẹ là giả tạo. Thật ra mẹ cũng đau lòng, nhưng vì không muốn cô phải sống khổ sở, nên cố tạo ra vẻ cứng rắn, kiên cường, thậm chí bỏ luôn cả đoạn nghiệt duyên này.

Tất cả chỉ vì cô là một đứa con gái.... Thu Y nghĩ đến đây, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

"Mẹ, đừng khóc." Cô dùng tay áo thay mẹ mình lau đi dòng lệ nơi khóe mắt.

"Y Y, mẹ xin lỗi con, mẹ tin tưởng rồi sẽ có một ngày ông ấy sẽ hiểu được con rất yêu ông ấy, nhưng mà...... Hôm nay mẹ thưởng cho con thêm một phần Mcdonald"s, được không?" Thu Y khóc hu hu rồi gật đầu, sau đó mới trợn mắt chết lặng nhìn người bán hàng nói lớn: "Cho một suất ăn dành cho trẻ con mười sáu đồng." Cô hạ quyết tâm, sau này ngoại trừ mẹ mình, không ai có thể làm cho khóc được nữa.

Nhưng, ông trời không có mắt, nhất định là vì ghen tị với tình cảm thắm thiết của mẹ con cô, cho nên vào lễ tốt nghiệp hôm đó, tai nạn giao thông đã cướp đi người mẹ mà cô yêu thương nhất.

Cô cứ tưởng sẽ chẳng có gì có thể khiến cho cô khóc thêm lần nữa, nhưng mất đi người mẹ khiến cô còn khóc thương tâm hơn khi mất đi một người ba, cô chỉ muốn khóc thật lớn.

Điều khiến cô không thể tiếp nhận được là, cô không thể nhìn mặt mẹ lần cuối, không thể nói câu con yêu mẹ lần cuối, kiếp sau nhất định con sẽ lại làm con gái của mẹ......

Đột nhiên, hơi ấm làm Thu Y bình tĩnh trở lại, cô phát hiện bên trong phòng có mùi thuốc.

"Sẽ không chứ? Muốn tự sát?"

Lúc này, đột nhiên cô tóm được bệ cửa sổ, miệng mở thật to, nước mắt cũng không chỉ rơi một giọt.

Cô nhìn bộ dạng chân thực của người phụ nữ, khuôn mặt này, có lẽ không hoàn toàn giống nhau, nhưng hai mươi năm qua vẫn xinh đẹp diễm lệ như vậy, luôn cười ưu nhã, cả đôi mắt dịu dàng luôn nhìn cô, cười nói với cô rằng con gái hay bám mẹ cẩn thận không lấy được chồng, lúc nào mẹ cũng giữ bộ dạng không chịu nhận sai.

Đừng nói đây là kiếp trước của mẹ chứ? Mẹ! Mẹ! Tim của cô đập dồn dập, lúc này, một làn khói đánh thức cô. Cô thấy mình bị làn khói bao vây, khiến hô hấp cũng trở nên khó khăn, lúc này mới nghĩ đến đây là thời điểm của quá khứ.

Mẹ!

Tầm mất cô vội vàng tìm kiếm, nhưng trong phòng chỉ toàn khói trắng mù mịt, căn bản nhìn không thấy người.

Cô không nghĩ nhiều, ngay lập tức đập cửa sổ nhảy vào."Mẹ! Mẹ!"

Cô không giúp được gì chỉ reo hò, cuối cùng nhìn thấy người phụ nữ lâm vào trạng hôn mê bất tỉnh "Mẹ!"

Cô vọt tới muốn cõng mẹ, nhưng hai bàn tay của cô lại xuyên qua người phụ nữ.

Hiện tại cô đang ở quá khứ......

"Không! Không! Không cần! Trở về đi, cô không thể chết ở đây......" Cô cố sức nắm lấy, nhưng đều bị hụt.

"Không cần cứu tôi...... Hãy giải thoát tôi...... Tôi rất thống khổ......" Nằm trên mặt đất, người phụ nữ chật vật cầu xin, một dòng lệ không ngừng tuôn rơi, rồi biến mất ở trên sàn nhà.

"Sao cô lại làm như vậy, chỉ vì không có tình yêu mà tự sát sao? Cô hãy sống như mẹ của tôi như vậy, ly hôn với ba tôi, lấy một nửa tài sản của ông ấy để nuôi dưỡng tôi, thậm chí sống rất tốt, quên đi chuyện phản bội hôn nhân, bỏ qua chuyện phản bội của đôi cẩu nam nữ kia, không cần phải chết như vậy!" Thu Y thất vọng ôm lấy thân thể người phụ nữ bất tỉnh, mặc dù không gặp được cô ấy, nhưng nhìn cô ấy rất giống mẹ mình, nước mắt không ngừng chảy, Thu Y nhịn không được dùng hai bàn tay che mặt rồi khóc nức nở, "Vì sao...... Vì sao lại ngốc như thế?"

Cô thả hai bàn hét to với người phụ nữ đang hôn mê: "Trên thế giới này cũng không phải chỉ có mình hắn là đàn ông, vì sao cô lại tàn nhẫn với mình như thế? Nhìn cô rất giống mẹ tôi, cô lại tự sát trước mặt tôi, sao cô có thể tàn nhẫn như thế?"

Mặt Thu Y đầy nước mắt hét to với người phụ nữ, khiến người phụ nữ trở nên tái nhợt, nhắm chặt mắt, hô hấp càng lúc càng khó khăn......

Người phụ nữ dùng hai bàn tay chậm rãi ôm cô, rất giống với cái ôm an ủi của mẹ cô vậy, nhẹ nhàng nói: "Không phải sợ, sẽ không còn đau đớn, những người kia không có tim phổ, chúng ta không cần, chúng ta không cần yêu quý bọn họ, chúng ta yêu bản thân mình là tốt rồi......"

Nước mắt cô chảy dài trên má, cùng với nước mắt của người phụ nữ mất đi tình yêu kia hòa chung vào một dòng, giữa lúc hốt hoảng, Thu Y chỉ cảm thấy mình như bị bủa vây, cuối cùng, cô rơi vào trong bóng tối, hôn mê bất tỉnh......

Lúc Thu Y tỉnh lại, tiếp đón cô là ánh mắt tức giận, theo bản năng cô co rúm lại. Nhưng lập tức cô nghĩ tới hắn ta cũng không phải ba mình, hắn ta tức giận cũng không làm cô đau, nên nỗi bất an trong lòng dần dần biến mất.

"Ngươi không làm ầm lên nữa à? Ngươi tưởng làm như vậy thì ta sẽ chú ý đến ngươi ư? Đừng có đắc ý! Cho dù ngươi có chết, ta cũng không để ý đến ngươi!"

Mặc kệ bây giờ là tình huống gì, cô chỉ biết là mình không thể mềm yếu, cô đã đáp ứng mẹ, sẽ trở thành một người kiên cường, có thể tự bảo vệ mình, sẽ không để ai tùy ý bắt nạt trái tim cô, con gái cục cưng của mẹ.

Lại còn có người hét lớn với cô, lại còn nói cô trơ trẽn muốn hắn ta?

Hừ! Mặc dù hắn ta rất đẹp trai, đáng tiếc không phải đồ ăn của cô, cho dù, cô phải bán chính mình để xin một bát cơm nhưng đây cũng không phải loại cô yêu thích.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-17)