Vay nóng Homecredit

Truyện:Khắc Tinh Ở Đâu Đến - Chương 01

Khắc Tinh Ở Đâu Đến
Trọn bộ 17 chương
Chương 01
0.00
(0 votes)


Chương (1-17)

Siêu sale Shopee


Ánh trăng sáng ở giữa bầu trời đêm, một bóng dáng bé nhỏ ngoan ngoãn đi theo hai nam nhân mặc hắc y, bọn họ nói bọn họ là thủ hạ ở cung Yên Lạc. Mà ở cung Yên Lạc, đối với Thu Y mà nói căn bản chỉ được xem qua trong các vở kịch, thật không ngờ sẽ có một ngày nàng thật sự được bước chân vào tòa cung điện này.

Kỳ thực chuyện này khiến nàng rất ngạc nhiên, mà nàng thì phải đối mặt với nó.

Trước kia xem tivi, diễn thuyết của người xưa cực kì cứng nhắc, nói chuyện thì thao thao bất tuyệt (nói liên tục), nói như là đang ghi chép, nhưng cũng thật hiển nhiên, hai người ở trước mắt kia là ngoại lệ.

Duy trì một trạng thái duy nhất, im ắng.

Nhưng lại không có tiếng bước chân! Ở bên ngoài ngoại trừ nàng thì xem ra hai vị đại ca này cũng là người luyện võ, thâm tàng bất lộ. (giấu tài)

Đã đi quá ba đường hành lang và hai toạ hoa viên, vẫn chưa đi đến nơi.

Thu Y vụng trộm nhìn bốn phía, ngoại trừ cảm thán ra còn có suy nghĩ có phải họ có rất nhiều tiền không, lại có thể có được mảnh đất to, rộng lớn như vậy, lại còn xa hoa, quả thực rất giống bản thu nhỏ của Tử Cấm thành. Mỗi lần Thu Y nhìn thấy Tử Cấm thành, sẽ không nhịn được mà suy nghĩ, nếu như vị Hoàng đế ở bên trong có dục hỏa đốt người, chờ phi tử của hắn được đưa tới đây, chỉ sợ hỏa (lửa) cũng đã tắt. (**Ha ha chị này thật biến thái =))))

Cuối cùng, lúc đi đến nỗi hai chân nàng đã rất mỏi, trước mắt xuất hiện một mảnh màu hồng.

Rõ ràng bây giờ là buổi tối, nhưng bốn phía cung đình đều treo đèn sáng như ban ngày, hiển nhiên sẽ có người nghĩ tại sao buổi tối lại có cảnh sắc mỹ lệ như vậy.

Đẹp quá nha!

Thu Y hơi rung động nhìn xung quanh, đáy mắt hiện lên một mảnh hồng, không có tạp sắc (màu sắc lẫn lộn), màu hồng kiêu ngạo chói mắt hiện ra, gió nhẹ nhẹ thổi qua từng phiến lá.

Lá cây màu đỏ hồng đẹp quá.

Nàng cũng đã từng đứng từ xa nhìn thấy một mảnh hồng chói mắt, nhưng mảnh hồng đã thấy so với mảnh hồng ở trước mắt, quả thực giống như người có năng lực kém gặp phải người có năng lực lớn.

Một căn phòng nhỏ tinh xảo đứng sừng sừng giữa biển hồng, có lẽ không lớn, nhưng có thể nhìn ra nó phô trương lãng phí như thế nào.

Nhìn các đường nét chạm trổ, mỗi một chỗ đều được khắc hoa tinh xảo, mặt trên chỉ có duy nhất một màu diễm lệ. Nghe nói ở thời cổ cũng không dùng bút màu sặc sỡ hay phun sơn, hiện tại càng không dùng vì họ coi trọng việc bảo vệ môi trường, cho nên mới nói chủ nhân cung Yên Lạc nếu không phải là người coi trọng những thứ xa hoa, thì cũng là một tên phá của.

Nhưng mà phá sản cũng tốt, bởi vì chủ tử của mình bị phá sản, thì nàng có thể vơ vét thứ gì đó.

Hôm nay nàng được chấp nhận làm ở phòng bếp, phải biết rằng ở thời đại này, nữ tử muốn dựa vào chính mình để sống sót, thật đúng là chuyện không hề đơn giản.

Mấy ngày nay nàng đi tìm việc để làm, nếu nói người đối xử với mình không tốt nhất, thì đó chính là chủ gánh mưu mô bất lương.

Nàng sờ má phải của mình, trong lòng bàn tay có cảm nhận được vết sẹo rất rõ, đây là thứ nhất định nàng sẽ không bao giờ quên trong thế giới này, nàng phải cố gắng dùng tóc che khuất nó đi, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.

Vốn muốn đi tìm một nghề phục vụ, nhưng quan trọng nàng nghĩ đến bản thân cũng biết nấu ăn, làm đầu bếp nữ chắc cũng không có gì là quá khoa trương chứ?

Cho nên hiện tại nàng mới tới chỗ này, hi vọng vị chủ tử có tiền này sẽ không khó ở chung.

Hai vị đại ca dẫn đường đứng ở cửa, cung kính cúi đầu, "Ma Chủ, hôm nay Nguyệt Đường Chủ phát hiện một nữ tử nhìn qua giống...... Ma Chủ muốn nhìn thử không?"

Chỉ thấy một người đang nằm thoải mái trên chiếc ghế dài, không thấy rõ bộ dáng lắm, bởi vì trước mặt hắn có một bức tranh che chắn.

"Cút!"

Giọng nói lạnh như băng, ngay cả một chút độ ấm cũng không có, làm cho người ta nghe xong cảm thấy như bị rơi vào bên trong cốc nước đá, nhịn không được bắt đầu run rẩy không ngừng. Hơn nữa... Ma Chủ? Là ma vương của cái gì "Ma" sao? Thu Y nuốt một ngụm nước miếng, bắt buộc bản thân phải bình tĩnh, nàng cũng không phải là loại người gặp phải chuyện này sẽ thét chói tai rồi ngất xỉu như những nữ tử khác.

"Nhưng mà thoạt nhìn qua so với hai trăm người trước kia thì nữ tử này còn giống..."

"Cút!" Tiếng gầm nhẹ giận dữ vang xa trong đêm khuya, lần này từ nước đá hoá thành âm thanh của địa ngục.

"Đại ca, chúng ta nên đi thì tốt hơn." Thu Y nhỏ giọng giật nhẹ tay áo vị đại ca dẫn đường, bằng không vào một giây sau gió bão sẽ kéo đến, chẳng phải sẽ chết oan sao?

Nàng xoay người nghĩ mình phải rời khỏi đây, cho nên cũng không để ý nam phía sau vừa ngay thấy giọng nói của nàng, bức hoạ trong tay đột nhiên buông lỏng, rồi giống như chiếc lá rơi xuống mặt đất.

"Đứng lại!"

"A?" Là ai kêu nàng đứng lại?

Thu Y vừa mới cảm giác được một cỗ sát khí đang truyền đến, liền muốn né tránh nhưng đã không kịp.

Đôi bàn tay nắm lấy bờ vai nàng, không cho nàng cơ hội thét chói tai, dùng sức nắm lấy! Trên người hắn mặc áo tơ lụa màu đen, ở phía dưới, bên phải y phục của hắn có thêu một bông hoa sen màu hồng. Nàng hơi hoang mang, nhớ lại trang phục của các triều đại Trung Quốc, sao vị nam tử này lại khác vậy? Hơn nữa...

Hơn nữa hắn còn dùng dây cột tóc màu đỏ để cột lại tóc dài màu đen của mình.... . (***Á Á Á màu đỏ...... )

Quan trọng nhất là, nam tử trước mắt có dung nhan tuyệt mỹ, hết sức yêu nghiệt!

Nàng bị kích thích tự nhiên muốn sờ vết sẹo xấu xí trước mặt, đây là lần đầu tiên cảm giác xấu tuôn trào trong lòng nàng.

Không nghĩ tới... chủ nhân cung cung Yên Lạc lại là một mỹ nam!

Nhưng mà tại sao hắn lại bắt nàng lại, đột nhiên muốn nhìn nàng, giống như hắn nhận thức được, nàng và người từ lâu hắn đã không thấy rất giống nhau?

"Là ngươi!" Trong giọng điệu của hắn còn có chút run rẩy, giống như giọng điệu lạnh như băng lúc nãy chỉ là ảo tưởng.

"Vâng... Ta... Có vấn đề gì sao?" Tuy nàng cảm thấy có chút gì đó không được rõ ràng, nhưng lại không có cách nào tránh ra được. Hắn nắm chặt lấy nàng, như là sợ nếu buông tay ra, sẽ không nhìn thấy nàng nữa. Vì vậy chủ nhân cung Yên Lạc không chỉ là tên phá của, mà còn là một tên biến thái.

"Ngươi không chết?" Nhìn bộ dáng của hắn hình như rất muốn khóc, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn kiên cường như cũ.

"A? Ta không chết!" Nàng có thể xác định 100% là hắn đã nhận sai người, vội vàng né tránh, "Ta nghĩ chắc ngươi đã nhận nhầm người, bây giờ ta còn phải đến các nhà khác để thử việc nữa."

Nàng vừa mới dứt lời, đột nhiên cả người bị hắn ôm vào trong lòng.

Hiện tại... Là đang diễn tuồng hả? Miệng Thu Y há ra, mắt mở thật to.

Lúc nàng đang còn kinh ngạc không thôi, bàn tay to đang nắm bả vai nàng chuyển đến gương mặt nàng, hắn nâng khuôn mặt nàng lên, sau đó nàng thấy hai vị đại ca dẫn đường bị đánh ngã.

Tại sao phải đánh ngã họ?

Nàng còn chưa phản ứng kịp, người kia đã hung hăng hôn miệng nàng rồi.

Thu Y chưa chuẩn bị tâm lý, cho nên bị hắn hôn vài giây. Rồi mới...

"Buông ra!" Nàng dùng sức đẩy hắn ra, rồi mới cho hắn một cái bạt tai. Hai nam nhân đứng bên kia thấy nữ nhân xấu xí này dám động thủ đánh Ma Chủ, tâm tư của hai người được nâng lên giữa không trung, không hẹn mà cùng suy nghĩ: Thảm, có người muốn đi gặp Diêm Vương rồi! Nhưng mà... Kỳ quái, sao Ma Chủ vẫn chưa động thủ vậy? Bị vuốt vào mặt một cái, bộ dáng của Ma Chủ bây giờ giống như một con chó nhỏ, mặc kệ chủ nhân có tức giận như thế nào, nó cũng sẽ ngoan ngoãn thừa nhận, chỉ cần chủ nhân của nó hết giận là được rồi.

Trời ạ! Tất cả đều là ảo giác phải không?

*****

Bọn họ kinh ngạc nhìn người đựơc xưng là chủ Cung Yên Lạc - Tự Long Hồn, chẳng lẽ là giả mạo? Hai nam nhân bên cạnh vụng trộm dụi mắt, xác định bọn họ không nhìn lầm, miệng không tự chủ được biến thành hình chữ O, rất giống con cá miệng rộng trên bàn ăn cơm.

"Ngươi bị bệnh!" Nói xong, nàng thở phì phò xoay người rời đi.

"Chờ một chút, ngươi... Chớ đi."

"Sao vậy? Còn muốn ăn bạt tai sao?"

"Không".

Nàng trợn mắt nhìn hắn, rồi tiếp tục đi. Bỗng nhiên, cả người nàng bị hắn ôm lấy, không thể cử động được.

"Chớ đi, chớ đi, ta cầu xin ngươi."

Người này bị mắc bệnh biến thái sao? "Buông ra ta!"

"Đừng đi!" Dù tuyệt vọng nhưng hắn lại không muốn buông nàng ra.

Nàng muốn bỏ lại nam nhân đang ôm chặt mình không buông, nhưng hắn càng ôm càng chặt, hắn giống như kẹo mạch nha, khiến nàng tức giận không nhịn nổi hỏi: "Ta và ngươi không quen bíêt, ta không tố cáo ngươi tội quấy rối tình dục đã khách khí lắm rồi, dựa vào cái gì mà ngươi không cho ta đi?"

"Quen biết, quen bíêt, chúng ta quen bíêt nhau."

"Vậy ngươi nói đi, ngươi là ai?"

"Ta..."

"Nói mau!" Nàng không kiên nhẫn ép hỏi.

"Ta là..."

"Ngươi không nói đúng không?" Khuỷu tay của nàng thúc mạnh vào bụng hắn, mà hắn cũng không hề phòng bị, ôm bụng thét lớn một tiếng.

Thừa dịp hắn buông mình ra, nàng co cẳng chạy.

"Bắt lấy nàng." Nam nhân tuỵêt mỹ lập tức hạ lệnh.

"Vâng!"

Vừa nghe thấy ba chữ "Bắt lấy nàng", Thu Y chạy thật nhanh, nhưng người áo đen ở phiá sau cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, bỗng chốc hắn đã chặn đường đi của nàng. Nàng phẫn nộ xoay người lại, trừng mắt nhìn nam tử tuỵêt mỹ phiá sau.

"Ngươi nói đi, rốt cụôc ngươi là ai?"

"Ta là Long Hồn."

"Cái gì?" Sao có thể?

Mọi chuyện, bắt đầu diễn ra từ ba tháng trứơc! Ba tháng trước, nàng - Lý Thu Y, vẫn là người hiện đại, cầm trong tay bằng tốt nghiệp đại học, đi tới cung Thánh Thiên.

"Tiểu thư, dùng cái này bịt mắt lại, nhớ kỹ khi nghe chỉ lệnh của thầy, sau khi nhìn thấy thân nhân của cô, kể cả người ấy khỏe mạnh hay phải gánh chịu lụât nhân quả, cô cũng không thể ở lại, nếu ở lại quá nửa canh giờ, linh hồn của cô sẽ không thể trở về."

"Tôi biết."

Bà ta lộ ra nụ cười hài lòng, rồi mới lấy ra một tờ giấy, "Vậy làm phiền cô ký tên lên đây."

Lý Thu Y nhìn tờ giấy trong tay, nội dung na ná như một bản hợp đồng ở bệnh viện, giống như nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đương sự đã ký tên đồng ý, đối phương có thể không cần phải chịu trách nhiệm về pháp lụât.

"Có người... Chưa kịp trở về?" Bằng không sao phải ký tên vào đây? Lý Thu Y nhìn tờ giấy, cảm giác như nó rất giống với khế ước sinh tử.

"Sao có thể? Thầy của chúng tôi luôn là hạng nhất, bình thường ông ấy sẽ không dẫn ai đến lạc âm, cô phải biết rằng có rất nhiều phiền toái..."

Lý Thu Y nghe bà ta nói nước miếng bay tứ tung, một nửa ý trong đó là ca ngợi thầy của chồng bà ta rất lợi hại, có thể cùng Diêm La Vương ở Điạ phủ giao tiếp, thường xuyên uống rượu cùng Phán quan đại nhân...

"Không cần nói nữa... Tôi ký." Lý Thu Y nghiến răng nghiến lợi nói. Thần tượng mà người phụ nữ trung niên này sùng bài hẳn là Đường Tăng trong bản Tây Du Ký của Châu Tinh Trì, cư nhiên có thể nói hơn mười phút mà không hề thở gấp.

Mẹ, nếu không phải nhớ người, nếu không phải vì muốn hoàn thành giấc mộng bấy lâu của người, là con có thể lấy bằng tốt nghiệp đại học, con cũng sẽ không tin vào mấy loại chuyện hoang đường này.

Nhưng mẹ ơi, con rất nhớ người, chỉ cần có một chút cơ hội, con cũng tình nguyện thử xem.... Hiện tại không chỉ có cô và một người, mà còn có 3, 4 người không quen biết đang ngồi ở trên ghế, có thể cô không biết bọn họ, nhưng trên mặt mỗi người, đối với người thân vừa qua đời của mình, họ cực kì khát vọng đựơc gặp lại những người thân đó, vì thế họ cũng đựơc coi là có chút quen thuộc với cô.

Mỗi lúc trời tối, bọn họ sẽ ngồi ở trong gương nhìn ngắm gương mặt tiều tụy của người thân mà đau lòng không thôi, trên mặt họ cũng có niềm khát khao mãnh lịêt giống như cô vậy.

Mẹ, chờ con, con đến thăm mẹ đây...

Lý Thu Y chậm rãi bịt mắt lại, rồi nghe theo lời hướng dẫn của thầy nhớ những đoạn kinh văn khó hiểu, cô hốt hoảng, hành trình đến điạ ngục bắt đầu...

Đáng giận! Cô có thể khẳng định vị thầy này không phải là một hướng dẫn viên du lịch! Lý Thu Y nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ, nào có cái gì là âm phủ? Cũng không có cầu Nại Hà, càng không nhìn thấy bọn đầu trâu mặt ngựa, chỉ có... Một mảnh tối đen như mực.

Đúng! Một mảnh tối đen như mực, bàn tay càng không thấy năm ngón tay, rồi cô bị sặc, giống như không muốn để cho người ta hô hấp, quả thực rất giống đang ở trong đống lửa. Sao lại thế? Địa ngục bốc cháy sao? Hơn nữa không thể nhìn thấy ai, chỉ có một mình cô ở đây, không biết nên đi nơi nào.

Cô nóng vội, cô không biết có thể gặp đựơc mẹ hay không? Chỉ sợ không tìm thấy đường về.

Nhưng vào lúc này, một tiếng đàn quen thuộc vang lên khiến Thu Y mừng như điên.

"Đây là tiếng đàn của mẹ."

Theo tiếng đàn, Thu Y đi đến một hoa viên, màu hồng bao quanh nơi này, một ngôi nhà đẹp nằm ở đó, cửa sổ khắc hoa xinh đẹp, còn có ban công, nhìn qua rất giống kiến trúc cổ đại, rất giống căn phòng tạo hình ở trong phim cổ đại.

Nơi này là Địa phủ sao? Sao lại không tối đen như mực, cũng không có nồi chảo, lửa, Huyết Trì, ở đây lại giống với nơi ở của người có tiền.

Mẹ ở đâu? Sao chỉ nghe thấy mỗi tiếng đàn? Người ở đâu?

Đột nhiên một sợi dây buông xuống làm cô sợ hết hồn, bây gìơ cô là một linh hồn, cô cũng không thể đụng đến ai... Không, là quỷ hoặc đầu trâu mặt ngựa nhìn thấy cô rồi sao?

Cô trốn bên cửa sổ, rồi mới lặng lẽ đi đến một căn phòng, chỉ nhìn thấy hai nữ một nam ở trong phòng.

Không khí bên trong mãnh lịêt vô hình, người sáng suốt vừa nhìn đã thấy bên trong đang xảy ra đại chiến. Người đàn ông ôm người phụ nữ nỉ non, mà ở trong có một người phụ nữ đưa lưng về phía cô, Thu Y không nhìn thấy mặt bà ấy.

Nhưng mà trông người phụ nữ này rất chanh chua, nhất định vẻ mặt của bà ấy rất dữ tợn, tuyệt đối không phải người tốt.

"Cô thật tàn nhẫn, cô có thể không yêu thương tôi, cắt đứt quan hệ với tôi, nhưng tại sao lại đối xử với cô ấy như ấy?"

"Lý Nhạn Vân, điên đủ chưa?"

Tim Thu Y đập thiếu một nhịp, người phụ nữ này nhìn qua có vẻ rất điên cuồng, nhưng sao tên người phụ nữ này lại giống với tên mẹ cô?

Không thể nào.

Ít nhất, với một người đàn ông không yêu mình, mẹ sẽ không từ bỏ sự tôn nghiêm của mình đấy chứ.

"Tỷ, thực xin lỗi, muội không cố ý..."


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-17)