Vay nóng Homecredit

Truyện:Không Yêu Đừng Quấy Rầy - Chương 74

Không Yêu Đừng Quấy Rầy
Trọn bộ 92 chương
Chương 74
0.00
(0 votes)


Chương (1-92)

Siêu sale Lazada


Quả nhiên cảnh đêm ngoài cửa sổ cực kì đẹp.

Mùi vị nồng đậm của canh nấm hương được nấu bằng loại thịt cực kì non mềm cùng với tôm tươi và chanh, bánh ngọt làm bằng gan ngỗng, một ly kem nhỏ....

Vãn Vãn ăn rất nhiều, trên đường trở về, ở trong xe, trên mặt hai người đều là nụ cười vui vẻ.

"Em ăn rất nhiều, có phải anh cảm thấy rất ngạc nhiên không?" Sau khi ăn xong cô còn ăn thêm một bát mì sợi và uống một ly Coca Cola lớn, lúc đó ánh mắt của anh mở rất to.

"Trước đây em ăn rất nhiều chỉ là sau này vì giảm béo cho nên mới kìm chế lại." Vãn Vãn không biết xấu hổ nói: "Thật ra thì em rất sợ mập bởi vì khi mập nhìn rất khó coi...." Nhưng mà khi tâm tình của cô quá tốt hoặc quá xấu thì sẽ không kìm chế được sự hấp dẫn của đồ ăn đối với mình.

Theo cách nói của anh Hai thì chắc hẳn hiện tại Vãn Vãn mới mang thai khoảng được 6-7 tuần, vốn không nên lộ bụng bầu mới đúng, nhưng mà bụng của Vãn Vãn lại to lên rất nhiều.

Anh nghĩ quả thật cô đã mập lên không ít.

"Ăn trước rồi nói sau, bây giờ em là phụ nữ có thai, đừng có quan tâm tới vóc dáng nữa, muốn ăn bao nhiêu thì cứ ăn, như vậy lúc sinh bảo bảo ra thì mới có thể khỏe mạnh cường tráng được!" Anh cười cười trả lời.

Cô cũng nghĩ như vậy.

Trên mặt Vãn Vãn đều là ý cười.

"Món cá hồi ở Jade. On. 36 này rất tươi ngon nhưng em lại không thể ăn được, thật là đáng tiếc." Người nói đáng tiếc là anh, lúc nhân viên nhà hàng đặt thịt cá hồi sống trước mặt cô thì anh liền lấy đi.

"Chỉ là trời đất bao la nhưng cũng không có lớn bằng bảo bảo của em" Anh nhún vai một cái, buông lỏng nói.

Ừ, trời đất bao la nhưng cũng không có lớn bằng bảo bảo của chúng ta.

"Đúng rồi, ngày mai anh định đến nhà Chức Tâm chơi, Tiểu Quất Tử đã lớn hơn rất nhiều, nó đã biết bò rồi. Chức Tâm cũng mời em tới làm khách, em có muốn đi không?" Anh làm ra vẻ như là chỉ thuận miệng hỏi một chút.

Trên thực tế quả thật Chức Tâm có mời cô, chỉ là sau khi biết bọn họ đã chia tay thì Chức Tâm rất kinh ngạc.

Vãn Vãn do dự.

Cô cũng muốn đi thăm Tiểu Quất Tử, nhưng mà bây giờ cô lấy thân phận gì để đến nhà bạn của anh?

"Đi đi, coi như đi học hỏi kinh nghiệm làm mẹ." Anh cười nói với cô.

"Được, được rồi...." Rốt cuộc Vãn Vãn cũng gật đầu.

Khóe miệng anh nhếch lên, mắt mở to.

Anh lái xe vào trong ga-ra, đỡ cô xuống xe, quả thật tâm tình tối hôm nay của hai người bọn họ đều rất vui vẻ.

Nếu như không phải đã gần mười một giờ mà cô lại là phụ nữ có thai thì anh không muốn đưa cô về nhà sớm như vậy.

Cả biệt thự đều tối đen như mực, cực kì âm trầm.

Anh Hai vẫn còn đang tăng ca ở công ty sao?

"Anh dẫn em lên phòng khách ở lầu ba." Lầu hai là địa bàn của anh Hai mà lầu ba lại là không gian của anh.

Vãn Vãn đang muốn gật đầu.

"Cô ấy nói muốn ở tại phòng khách lầu ba lúc nào?" Một người đàn ông từ trong bóng tối chậm rãi bước ra, đứng ở trước mặt hai người bọn họ, ánh trăng chiếu lên gương mặt của anh ta làm lộ ra tức giận và u ám.

"Một phụ nữ có thai mà lại ở bên ngoài chơi với bạn bè đến mười một giờ, còn ra thể thống gì không? Em có để người chồng là anh vào trong mắt không hả?" Giang Thiệu Cạnh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lạnh lùng.

Xương sống Vãn Vãn tê dại một hồi.

Cô theo bản năng rụt tay lại, giấu hộp bánh ngọt nhỏ màu xanh lá cây mua ở Jade. On. 36 ra phía sau.

Hai chữ "bạn bè" của Giang Thiệu Cạnh kéo cô trở lại thực tế.

Hành vi ngốc nghếch này của cô đã sớm rơi vào trong mắt Giang Thiệu Cạnh.

Mới vừa rồi cảnh tượng cô và Giang Diệc Hãn trò chuyện với nhau rất vui vẻ khiến Giang Thiệu Cạnh cảm thấy không thể chịu nổi.

Nụ cười trên khóe môi Giang Diệc Hãn biến mất, vẻ mặt của anh trở nên cực kì hờ hững: "Em không có dẫn Vãn Vãn đến những chỗ không thích hợp cũng không có làm ra những cử chỉ không thích hợp, anh Hai không cần phải khẩn trương như thế."

Giang Diệc Hãn hời hợt nói nhưng lại khiến Giang Thiệu Cạnh cảm thấy giống như thêm dầu vào lửa.

"Anh đang dạy vợ của mình, không cần người khác chen miệng vào!" Ánh mắt Giang Thiệu Cạnh lạnh lẽo, không chớp mắt nhìn em trai mình.

Không khí ở đó đông cứng lại..

"Trở về phòng!" Giang Thiệu Cạnh kéo tay Vãn Vãn.

Hành động hơi thô lỗ của anh ta khiến Giang Diệc Hãn bước nhanh về phía trước, muốn ngăn anh ta lại.

Giang Thiệu Cạnh đưa lưng về phía anh, ánh trăng chiếu vào gò má của anh ta làm hiện ra bóng dáng mờ mờ.

"Diệc Hãn, cô ấy ở lầu hai, em hãy nhớ cho kĩ!" Anh ta nhấn mạnh những lời này, hàm răng nghiến chặt, điều này đại biểu cho việc ngực của anh ta đang bị lửa giận đốt cháy, đại biểu cho anh ta đang giận thật sự!

"Để cho cô ấy ở lầu ba!" Giang Diệc Hãn nói ra yêu cầu.

Anh sợ bây giờ Giang Thiệu Cạnh tức giận sẽ làm cô bị thương.

"Diệc Hãn, em biết hiện tại mình đang nói cái gì không?" Giang Thiệu Cạnh nhếch khóe miệng nhưng ý cười không lan tới mắt.

Giang Diệc Hãn sửng sốt một chút. Đúng vậy, anh biết mình đang nói cái gì, đang làm gì không? Bọn họ là vợ chồng thế nhưng anh lại yêu cầu cô ở phòng khách lầu ba.

"Yên tâm, mặc dù xuất thân của anh không có cao quý như em nhưng mà đời này anh chưa từng đánh phụ nữ!" Giang Thiệu Cạnh nói xong, hất cánh tay của Giang Diệc Hãn đang còn sững sờ như muốn trút giận: "Cuộc sống của anh đã được sắp xếp từ trước, sẽ không bao giờ đi chệch quỹ đạo, nếu nhưng có chệch thì cũng sẽ trở về quỹ đạo vốn có của nó!"

Đời này anh ta chỉ đánh đàn ông!

Vãn Vãn có chút không hiểu tại sao Giang Thiệu Cạnh lại tức giận như vậy, là bởi vì cô không tuân thủ cam kết sao? Cái này chính là chiến trường không có khói thuốc súng, Vãn Vãn cảm thấy hơi sợ, cô hoảng hốt nhìn Giang Diệc Hãn, anh cũng nhìn chằm chằm cô, ánh mắt thâm trầm.

Chỉ cần cô nói một câu hay là một ánh mắt kiên định thì anh sẽ thật sự mặc kệ.

Nhưng mà Vãn Vãn lại quay đầu đi, vội vàng bước theo Giang Thiệu Cạnh đi lên lầu hai.

Giờ phút này Giang Diệc Hãn đột nhiên cảm thấy mình giống như người thứ ba.

Ý đồ phá hỏng hôn nhân của người khác, người thứ ba sẽ chết không được tử tế.

Người kia lại anh Hai của anh, chắc là anh đáng phải bị Thiên Lôi đánh chết? Mười phút trước thậm chí anh còn cảm thấy như mình đang sống ở vui vẻ trên thiên đường, hiện tại....

Rõ ràng là anh đang đứng ở đây nhưng cô lại làm như không biết!

Anh không có vào nhà, cả người đứng dựa vào tường, ánh mắt tối tăm, mơ màng.

Nhưng mà lại nhiều hơn mấy phần cứng rắn.

Bởi vì cho dù bị Thiên Lôi đánh chết thì anh cũng không muốn từ bỏ.

....

Vãn Vãn sợ tình huống xấu sẽ xảy ra, hai anh em bọn họ sẽ thật sự trở mặt.

"Hạ Vị Vãn, hai người đã làm cái gì?" Vừa về tới phòng của mình, anh ta lạnh giọng gầm lên.

"Chỉ là đi ăn cơm...." Đối diện với ánh mắt bén nhọn của anh ta, Vãn Vãn nhẹ giọng giải thích.

"Đi ăn cơm? Đi ăn cơm mà điện thoại của hai người đều tắt máy?!" Việc này không khỏi khiến cho người khác suy nghĩ sâu xa!

Anh ta nắm chặt quả đấm, trong nháy mắt mỗi một tấc bắp thịt ở dưới lớp áo sơ mi căng cứng lên, trên người tán phát ra lửa giận, ngay cả quỷ nhìn thấy cũng phải nhượng bộ lui binh.

Vãn Vãn gần như là choáng váng nhìn anh ta, Giang Thiệu Cạnh làm sao vậy? Cái người hoàn toàn cởi bỏ lớp áo bình tĩnh thường ngày này là anh ta sao? Cô theo bản năng bảo vệ bụng, sợ cơn thịnh nộ của anh ta sẽ làm tổn thương đến bảo bảo.

Vẻ mặt cô nhìn Giang Diệc Hãn lúc đó thật sự là vui vẻ còn bây giờ khi đối mặt với anh ta thì thật sự giống như hoa ở trong tuyết, cả người hoảng sợ run rẩy lại càng kích thích anh ta hơn.

Chẳng lẽ ở trong mắt cô anh ta đáng sợ như vậy sao?

"Nếu em cảm thấy anh đáng sợ như vậy thì anh sẽ cho em thấy rốt cuộc đáng sợ là như thế nào!"

Giang Thiệu Cạnh giống như một khối đá lớn từ trên trời rớt xuống, phương thức trả thù của anh ta gần như làm cho người khác hít thở không thông. Anh ta đè lên cô ở trên giường mềm mại.

*****

Vãn Vãn không kịp kêu lên một tiếng, đã bị Giang Thiệu Cạnh như đá lớn cúi xuống, hung hăng hôn lên. Nụ hôn này tràn đầy tức giận, đến mức cuồng dã, mãnh liệt, thậm chí cứng rắn cạy môi của cô ra.

Vãn Vãn liều mạng lắc đầu giãy giụa, nhưng một mạnh một yếu, thể lực nam nữ rõ ràng có sự khác biệt. Hai chân, hai tay cô đã sớm bị vững vàng áp chế một cách dễ dàng, không chỉ có như thế, bàn tay Giang Thiệu Cạnh thậm chí cách áo lông, dùng lực vuốt ve... mềm mại của cô.

"Hu.... dừng, dừng tay!" Miệng lưỡi Vãn Vãn đều là khí dương cương nồng đậm của anh,

Trong giãy dụa đan xen bi phẫn, nước mắt Vãn Vãn không nhịn được rơi xuống.

Trừ Diệc Hãn, cô chưa từng thân mật như vậy với người khác? Nhưng Giang Thiệu Cạnh anh mặc kệ, trong đầu của anh chỉ có một ý niệm duy nhất, muốn đem tất cả trở lại trong quỹ đạo nên có!

Mặc dù quỹ đạo này ở trong mắt cô là giả, nhưng anh lại cho là đến lúc nên thành sự thật rồi! Bởi vì từ vừa mới bắt đầu, anh đã chuẩn bị diễn giả thành thật.

Vãn Vãn là một cô gái bảo thủ, chỉ cần thân thể cô là của anh. Như vậy, cô chắc chắn sẽ không sẽ không dây dưa không rõ với Diệc Hãn!

Cái ý niệm này giống một cỗ ma chú, luôn dẫn đường cho anh.

Anh rất dứt khoát vươn một tay ra, thâm nhập vào trong cổ áo cô, đè cô xuống. Tay chạm vào cảm giác mềm mại khiến toàn thân anh nhất thời cuồn cuộn một cỗ tinh lực, một cỗ dục vọng từ bụng dưới anh không ngừng kéo lên.

Anh nghĩ muốn cô.

Anh từng bảo đảm với cô, mình sẽ không đụng cô, ít nhất ở trong lúc cô mang thai, cô rất an toàn.

Nhưng nếu cái bảo đảm này tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích của anh, thậm chí "Thương phẩm" của anh vì thế sẽ có thể không được bảo vệ. Như vậy, anh còn cần thiết duy trì quân tử sao? Anh không có ý định đợi, ra tay trước thì chiếm được lợi thế luôn luôn là tác phong làm việc của anh. Anh khát vọng cô, khát vọng cô có thể ấm áp mình. Hôm nay cô ấm như vậy, đang ở trong lòng của anh, anh tuyệt đối không thả cô ra!

Giang Thiệu Cạnh cong tay, dùng sức nắm chặt cả đoàn vô cùng mềm mại của cô ở trong lòng bàn tay của anh.

Thân thể của cô có chút mượt mà, mang theo hương thơm cực kỳ hấp dẫn, mê người, hồn nhiên, làm cho người ta rất có dục vọng nhúng chàm....

Vãn Vãn cố gắng thế nào cũng không cách nào ngăn cản anh ta, nhất thời bi phẫn liều mạng đánh lồng ngực cứng rắng như sắt của anh.

"Đừng!" Giang Thiệu Cạnh đang cởi quần áo của cô thì Vãn Vãn càng giãy giụa không ngừng, tất cả da thịt đều đã rịn ra mồ hôi.

Giãy giụa toát mồ hôi nóng, còn cả mồ hôi lạnh.

Giang Thiệu Cạnh dùng sức đẩy chân của cô ra. Cách vật liệu may mặc, Vãn Vãn có thể cảm giác được rõ ràng, có một cổ lực lượng nóng muốn xâm nhập giữa hai chân của cô, sắc mặt của cô bởi vì sợ hãi mà trở nên tái nhợt.

"Giang, Giang Thiệu Cạnh, anh... anh còn dám đụng, đụng tôi. Tôi... tôi sẽ không cho anh cổ phẩn Hạ thị...." Vãn Vãn hốt hoảng nói ra.

Trong đầu của cô miễn cưỡng bắt được một chút suy nghĩ, hiện tại Yến Thiên Hạ vô cùng "Náo động", nếu như có thể có được cổ phần Hạ thị, Giang Thiệu Cạnh sẽ có một con đường lui cực tốt.

Đây không phải vốn là nguyên nhân anh ta "Hết lòng"với mình sao?!

Giang Thiệu Cạnh đã dạy cô, ở thời điểm loạn nhất, đầu tiên cần phải có năng lực tự bảo vệ.

Giang Thiệu Cạnh cứng lại, sắc mặt của anh từ từ trở nên không chút thay đổi, đáy mắt âm trầm lại có dấu vết bi thương.

Vãn Vãn không biết lấy hơi sức ở đâu ra, vội vàng đẩy anh ra, cô lảo đảo bò xuống giường.

Mới không chạy được mấy bước, vì quá hốt hoảng, cô đã té xuống sàn nhà.

Cô liều mạng lau chùi môi, muốn lau hơi thở anh ta lưu lại trên môi mình, nhưng thật là khó.

Cô muốn kêu cứu, nhưng càng không phát ra được chút âm thanh.

Nếu như kêu người khác tới đây, cô phải giải thích như thế nào? Dù sao, Giang Thiệu Cạnh là chồng trên danh nghĩa của cô.

Vãn Vãn hoàn toàn co quắp ngã xuống đất, trên sàn nhà một giọt lại một giọt, là nước mắt của cô liên tục rơi xuống.

Hiện tại cô giống như đang ở trong cái chết.

"Tôi khiến em ghét như vậy sao?" Nước mắt của cô khiến khuôn mặt Giang Thiệu Cạnh có vẻ rất lạnh lùng.

Nước mắt của phụ nữ có thể sẽ làm cho đàn ông cảm thấy đau lòng, nhưng anh không cho phép cô rơi nước mắt.

"Mời ghi nhớ, chúng ta chỉ là đám cưới giả!" Vãn Vãn lau khô nước mắt, tự lui mình vào một góc trong phòng, co lại...... giữ vững một khoảng cách an toàn với anh ta.

Không khí, cứng ngắc một trận.

Trong mắt của anh còn... chưa kịp thu dọn sạch sẻ, mà sắc mặt cô rất khó coi, một bộ dáng hận không được khóc lớn, càng thêm bết bát.

Bọn họ là cộng sự tệ nhất thiên hạ.

"Làm sao mới có thể có được em?" Anh ta đứng thẳng bất động ở bên giường, đột nhiên trực tiếp hỏi.

Anh chưa từng theo đuổi người nào, anh không biết phải làm sao thì cô mới có thể thuộc về anh.

"Giang Thiệu Cạnh, rốt cuộc anh muốn làm gì?" Vãn Vãn trợn to mắt.

"Chính tôi đang suy tính hủy bỏ thỏa thuận li hôn, đứa bé trong bụng em, mặc dù tôi không thích, nhưng cũng không ghét." Anh nói nghiêm túc, Vãn Vãn hít một ngụm lớn khí lạnh.

Vì anh lật lọng.

"Tôi muốn em yêu tôi. Trong mắt, trong lòng chỉ có tôi!" Anh tuyên bố.

Rốt cuộc phải làm sao thì cô mới có thể thương anh, yêu giống như Diệc Hãn, yêu không giữ lại chút nào? Anh thừa nhận, anh hâm mộ, ghen tỵ Diệc Hãn, trên thế giới chưa từng có một người có thể yêu anh như vậy.

Hành động của Giang Thiệu Cạnh thật sự giống như bá đạo, vẻ mặt anh nghiêm túc, càng làm cho Vãn Vãn cứng họng.

Yên tĩnh, đồng thời lại tiết lộ ra một tia quỷ dị.

Anh đứng lên, đi về phía Vãn Vãn, Vãn Vãn bị sợ đến lui một đường về sau.

Anh, nếu anh lại, lại....

Vậy phải làm thế nào? Một phụ nữ thì làm sao có thể chống đỡ được sức mạnh của một người đàn ông?

Vãn Vãn hoảng sợ nghĩ tới biện pháp tự cứu, nhưng anh lại tiến lên giúp cô kéo tốt áo len, thay cô sửa sang lại dung nhan, vuốt tốt tóc, thô lỗ lau đi dấu vết nước mắt trên mặt cô.

"Bụng có không thoải mái không?" Anh lạnh lùng hỏi.

Mới vừa rồi, anh quá... rồi.

Vãn Vãn có thể cảm thấy nguy cơ đã giải trừ, cô cố nén khó chịu lắc đầu một cái.

Tuy rằng là bởi vì khẩn trương quá độ... có chút không thoải mái, nhưng thực chất cũng không có tạo thành tổn thương. Huống hồ, bây giờ cô đang trong thời kỳ mang thai tương đối ổn định.

"Anh ta có thể dẫn em đi hẹn hò, tôi cũng có thể!"

Nhưng một câu nói này của anh khiến Vãn Vãn hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

"Em muốn ngắm những vì sao, hay là ngắm trăng sáng?" Anh mang theo một ít phiền não hỏi.

Còn chưa bắt đầu theo đuổi, anh đã cảm thấy quá trình theo đuổi khẳng định rất phiền.

Đầu Vãn Vãn trống rỗng.

"Đi thôi, chúng ta đi hẹn hò! Ngắm những vì sao hay ngắm trăng sáng, tùy em!" Nói xong, anh giống như kéo búp bê, nắm tay của cô kéo xuống dưới lầu

Liên tục ngoài ý muốn khiến Vãn Vãn hoàn toàn không phản ứng kịp.

"Anh mang cô ấy đi đâu?" Muốn rời đi lại không đi được, Giang Diệc Hãn chỉ có thể hút thuốc lá ở cửa lớn, thấy Giang Thiệu Cạnh thô bạo dắt Vãn Vãn ra ngoài, anh dẫm nát điếu thuốc, lập tức ngăn ở phía trước.

"Hẹn hò!" Giang Thiệu Cạnh nói đơn giản lạnh lùng ra hai chữ, ý bảo anh nhường đường.

Giữa hai người đàn ông này, tràn ngập một cỗ ý vị so tài.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-92)