Truyện:Không Yêu Đừng Quấy Rầy - Chương 73

Không Yêu Đừng Quấy Rầy
Trọn bộ 92 chương
Chương 73
0.00
(0 votes)


Chương (1-92)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Sau khi cô ăn cơm trưa xong, Giang Diệc Hãn thấy sắc mặt của cô vẫn không được tốt lắm liền dẫn cô vào phòng ngủ của mình nghỉ ngơi.

"Một tuần có bốn buổi tối anh đều ngủ lại trong phòng làm việc." Anh lấy khăn lông của mình đưa cho cô lau mặt: "Em cứ nghỉ ở đây chờ anh tan làm."

Vãn Vãn cầm khăn lông ướt ấm áp của anh, không nhúc nhích.

Phòng ngủ của anh cũng giống như phòng làm việc, màu đen là chủ đạo, màu sắc tối tăm này khiến cho ngực của Vãn Vãn cảm thấy bị đè nén.

"Rửa mặt đi, sau đó ngủ trưa, sẽ thoải mái một chút." Giang Diệc Hãn ôn hòa thúc giục.

Vãn Vãn sững sờ, vẫn chưa phục hồi từ tin tức mà anh mang tới.

Anh biết cô mang thai? Anh nói hâm mộ bọn họ, cũng muốn nhanh chóng tìm một cô gái tốt để kết hôn? Có ý tứ gì? Rốt cuộc Giang Thiệu Cạnh đã nói với anh như thế nào?

Thấy bộ dạng của cô có cái gì đó không đúng.

"Có phải lại không thoải mái hay không?" Giang Diệc Hãn có chút lo lắng: "Thật sự không cần đi bệnh viện kiểm tra dạ dày sao?"

Vãn Vãn kinh ngạc nhìn anh, một phút đồng hồ sau mới phản ứng lại: "Không có việc gì, nôn nghén mà thôi...." Nhưng hình như bảo bảo của cô bắt đầu nhạy cảm rồi, gặp người khác đều không nôn nghén nhưng thấy anh lại bắt đầu giằng co.

Nghe được đáp án này, Giang Diệc Hãn lập tức thở phào nhẹ nhõm, lại nhíu mày một cái.

Phụ nữ mang thai khổ cực vậy sao? Mới vừa rồi nhìn thấy cô ói thành ra như vậy, thật lòng vẫn còn sợ hãi.

Thấy cô chậm chạp bất động, anh có chút mất kiên nhẫn cầm lấy khăn lông lau miệng giúp cô sau đó là mặt mày....

Động tác của anh rất nhẹ, càng làm càng thêm quen thuộc và tự nhiên, nhớ tới khoảng thời gian kia anh lại nhớ mình thành thạo chăm sóc cô bị bệnh như thế nào.

Vãn Vãn ngồi yên ở trên giường, ngây ngốc nhìn anh, hoàn toàn không có động tác nào.

Rất hoài niệm, rất hoài niệm loại cảm giác đó.

Cô nhìn thẳng anh khiến cho động tác của Giang Diệc Hãn cũng dừng lại, anh không nhịn được đưa tay dịu dàng vuốt ve tóc của cô....

Hai người nhìn nhau.

Hồi lâu.

Anh gõ vào chóp mũi của cô, bờ môi lộ ra nụ cười: "Cô nhóc, vậy mà em lại sắp làm mẹ rồi, anh cũng không thể nào tin được!" Ở trong suy nghĩ của anh, cô vẫn luôn là đứa bé làm cho người khác thương yêu.

Lại là nét mặt này, hoàn toàn xem cô như là em gái của mình.

Vãn Vãn hít mũi một cái: "Có gì không thể tin được? Em vẫn rất ưa thích trẻ con mà!"

"Chờ sinh đứa bé, nó khóc em cũng khóc, cũng không biết còn mấy năm để hưởng thụ nữa, còn trẻ như vậy đã làm mẹ, thật sự không phải là một lựa chọn tốt!" Anh coi cô như bạn bè, cố tình nhạo báng: "Đến lúc đó hối hận cũng không nữa kịp rồi!"

"Em sẽ không hối hận." Chuyện gì đều có thể hối hận, duy nhất chuyện giữ lại đứa bé này, cô chắc chắn không hối hận.

Nụ cười của anh nhạt đi: "Làm sao em biết mình sẽ không hối hận? Anh Hai của anh cực kì quan tâm đến sự nghiệp của mình, đừng hy vọng anh ấy sẽ quá săn sóc, anh ấy sẽ chăm sóc mẹ con em về vật chất nhưng mà cái khác thì đừng hy vọng xa vời quá nhiều, anh ấy không có quá nhiều thời gian ở cùng với em, lúc nuôi dưỡng đứa bé có thể em cũng phải bỏ ra rất nhiều tinh lực, quá trình đó không phải bây giờ em có thể tưởng tượng ra được." Anh thật sự cảm thấy anh Hai không phải là người biết chăm sóc người khác.

Người viết tiểu thuyết thường là những người có một trái tim thủy tinh thì mới có thể viết ra những tâm tư tình cảm phức tạp tinh tế như vậy được.

Anh đọc tiểu thuyết "Hợp đồng tình yêu" mà cô viết thì mới hiểu bề ngoài Vãn Vãn có dịu ngoan ngu ngốc đến thế nào đi nữa thì thế giới nội tâm của cô vẫn rất phong phú và nhạy cảm.

Đáng tiếc, anh hiểu được quá muộn, anh vẫn luôn cho là cái gì mình thấy tốt cho cô thì sẽ tốt lại quên mất rằng cô có muốn, có thích hay không? Có lẽ ban đầu anh nên ích kỷ một chút nói hết mọi chuyện cho cô biết? Cho dù lòng cô sẽ lo lắng, cảm thấy không an toàn nhưng cũng tốt hơn hiện tại? Nhưng mà anh không làm được.

Đưa cô đến một chỗ an toàn là phương thức thầm lặng anh dùng để yêu một người.

Vì cô từ bỏ công việc nguy hiểm là lời cam kết thầm lặng khi anh yêu một người.

"Em sẽ không hối hận." Vãn Vãn nói rất nhẹ, lặp lại lần nữa.

Dù một thân một mình nuôi dưỡng đứa bé có gian khổ đến đâu đi nữa thì cô cũng sẽ không hối hận.

Anh cứng đờ.

Rõ ràng là anh.... Tự tìm đau lòng....

Đối với cô, thật ra thì anh không có cách nào đối mặt cả trong khi đoạn tình cảm kia cắt cũng không đứt, vẫn lưu luyến tình cũ.

Yên lặng mấy giây: "Tám tháng nữa bảo bảo mới ra đời, thời gian vẫn còn khá dài, nghỉ ngơi nhiều một chút, chăm sóc tốt cho thân thể của mình.... Ngủ đi, anh phải đi làm việc, Ngữ Yên còn đang chờ anh...."

Tám tháng nữa? Nhưng rõ ràng chỉ còn sáu tháng.

Anh vẫn chưa biết sự thật, Vãn Vãn cảm thấy rất thấp thỏm.

Vãn Vãn thuận theo gật đầu một cái, cô đắp chăn lên.

Anh còn bận việc, anh.... Bên cạnh anh còn có những người khác.... Làm sao cô có thể chiếm cứ thời gian của anh?

Vãn Vãn đưa lưng về phía anh, khuôn mặt vùi vào trong gối, ruột rối như tơ vò, hô hấp đều là hơi thở đặc biệt của anh, bắt chước tư thế ôm nhau, cô co người lại, ôm thật chặt lấy bả vai của mình.

Một dòng nước mắt chảy ra, lòng cô rất bối rối.

Thật ra thì trước khi tới nơi này, cô đã từng nghe qua về chuyện của anh và Ngữ Yên.

Chỉ là chính mắt thấy được anh che chở cho Tống tiểu thư thì trái tim vẫn rướm máu..

Cuối cùng sau khi liếc nhìn bóng lưng của cô, Giang Diệc Hãn đi ra khỏi phòng.

Nếu không rời đi sớm một chút, anh sợ, anh sợ....

Anh sợ mình sẽ nằm lên giường, từ phía sau lưng ôm cô vào trong ngực.

Anh vẫn luôn nhớ đến mùi thơm của cô, ấm áp cô, nhớ nhung cảm giác mềm mại lúc hai người ôm nhau.

Anh là người đàn ông đầu tiên của Vãn Vãn nhưng không phải là người cuối cùng của cô.

Anh nhiều lần nhắc tới hai chữ "Hối hận" với cô là bởi vì... thật ra thì anh muốn hỏi cô....

Vãn Vãn, em có hối hận không?

Bởi vì đáp án của anh là anh hối hận.

Hối hận vì biết rõ kết hôn, sinh con là chuyện bình thường trong cuộc sống, là chuyện mà cô khát vọng nhất nhưng mà anh vẫn chậm chạp không cho cô một lời hứa hẹn.

Đến lúc phát hiện tâm của mình đã lạc ở trên người cô thì đã quá trễ, đối với hôn nhân của cô và anh Hai, anh nhắm một mắt mở một mắt cố ý không nhìn, nhưng mà cho dù làm như vậy thì như thế nào? Cũng không thay đổi được sự thật.

Cho nên dù cô nằm ở trên giường của anh thì anh cũng không thể lại gần cô được.

....

Nghỉ ngơi đến gần năm giờ.

Vãn Vãn thật sự nằm không được nữa rồi, cô mở cửa phòng nghỉ ra.

Giang Diệc Hãn vẫn còn đang làm việc, dường như anh và phụ tá đang trò chuyện gì đó, rõ ràng ánh mắt anh đang cười dịu dàng thế nhưng khuôn mặt tuấn tú, ưu nhã lại tản ra hơi thở nghiêm túc, cao cao tại thượng làm cho người ta không rét mà run.

"Phải đến Bắc Kinh họp để thông qua đề án? Trước đó bọn họ cũng không có thông báo cho tôi biết." Đối với việc Giang Thiệu Cạnh tiền trảm hậu tấu, Giang Diệc Hãn cười lạnh.

Đây là anh Hai cố ý cho anh đẹp mặt?

Dường như bọn họ đang thảo luận rất nghiêm túc, Vãn Vãn không dám đến gần.

Ánh mắt của cô nhìn chăm chú vào ghế sa lon, Tống Ngữ Yên đang ngồi ở đó chơi game.

Vãn Vãn do dự một chút, cuối cùng lại gần cô ấy, Tống Ngữ Yên đang dùng ipad chơi game, hơn nữa trò chơi này nhìn rất quen mắt....

Cái trò chơi này, cô biết rất rõ.

"Muốn chơi không? Không biết thì tôi có thể dạy cho cô...." Nhìn thấy cô, bả vai Tống Ngữ Yên hơi co lại, khó khăn hỏi.

Nhìn hai mắt đơn thuần lương thiện của đối phương, Vãn Vãn không biết nên có phản ứng gì.

"Hãn... anh ấy.... anh ấy nói, đối với người khác phải có lễ phép, phải biểu đạt...." Tống Ngữ Yên giải thích hành vi của mình, mới nói có mấy câu thôi mà cái trán của cô ấy đã rịn đầy mồ hôi.

Rõ ràng là đối phương đang cố hết sức để diễn đạt ý của mình, Vãn Vãn chậm chạp đưa tay ra, cô đang muốn nhận lấy ipad của cô ấy.

Nào biết Giang Diệc Hãn đã đứng ở phía sau các cô từ lúc nào, cướp ipad trước một bước.

Anh giấu ipad ra sau lưng, dường như không muốn Vãn Vãn đụng vào.

"Em.... Là phụ nữ có thai, không nên chạm vào đồ điện tử...."

"Ừ." Vãn Vãn ngoài ý muốn nhưng vẫn gật đầu.

Trên thực tế từ khi chia tay với anh đến bây giờ, cô đều không có chơi game.

Lúc đầu là bởi vì xưởng in ấn, mỗi ngày về nhà chỉ cần nằm xuống ngủ ngay, sau lại bởi vì sợ sóng điện từ sẽ ảnh hưởng đến bảo bảo.

"Anh Hai còn đang bận họp, chắc em phải chờ một chút nữa." Anh nhanh chóng thoát game, tắt ipad.

"Em không đợi nữa." Vãn Vãn lắc đầu: "Em cảm thấy mệt chết đi được...." Trừ mệt mỏi còn có chút đói bụng, hệ tiêu hoá của phụ nữ có thai làm việc nhanh hơn so với người bình thường, mới ăn cơm trưa được hai giờ mà bây giờ đã cảm thấy đói rồi.

Giang Diệc Hãn trầm ngâm chốc lát: "Nếu không thì em trở về biệt thự trước đi?"

Vãn Vãn suy nghĩ một chút, một khi Giang Thiệu Cạnh đã dặn dò chuyện gì đó, nếu như cô không làm theo thì anh ta sẽ rất tức giận.

Hơn nữa trước hết cô nên hỏi rõ ràng tại sao Giang Thiệu Cạnh lại nói chuyện cô mang thai cho Diệc Hãn biết?

"Được, anh ra ngoài nói giúp em một tiếng." Vãn Vãn gật đầu, giọng điệu trầm tĩnh.

"Có muốn anh cho người đưa em về hay không?" Giang Diệc Hãn hỏi.

Anh không có thời gian, anh chuẩn bị phải vào phòng họp.

Nếu anh Hai muốn tuyên chiến với anh, anh cũng không việc gì phải lùi bước cả.

Đang muốn nói thêm gì đó nhưng Vãn Vãn đã mở miệng: "Không cần, em nhớ rõ địa chỉ của biệt thự, cũng nhớ mật mã cửa chính, tự em có thể về được!" Địa chỉ và mật mã mà cô nói chỉ là diễn trò cho anh xem mà thôi.

Vẻ mặt Giang Diệc Hãn lạnh nhạt: "Ừ, vậy dọc đường đi phải cẩn thận."

"Ừ." Vãn Vãn đứng dậy tạm biệt.

"Phòng sát cầu thang trên lầu hai là phòng ngủ của anh Hai." Biết rõ là cô đã biết nhưng anh vẫn nói thêm một câu: "Bên cạnh căn phòng thứ ba đều là phòng khách...." Giang Diệc Hãn, rốt cuộc mi đang nói cái gì vậy? Tại sao lại nói phòng khách ở nơi nào?!

"Được, em biết rồi." Vãn Vãn mỉm cười nói tạm biệt với anh.

....

Anh đứng ở trên cao nhìn xuống một chấm đen nho nhỏ ở dưới cửa công ty, suy nghĩ mất hồn.

"Giang đổng, tôi cảm thấy hiện tại anh nên lập tức đi phòng họp!" Phụ tá đề nghị.

Nhưng mà.

"Dường như trời sắp mưa." Thế nhưng anh lại lầm bầm.

"Đúng vậy, dự báo thời tiết nói gần tối hôm nay sẽ có mưa."

Anh lại nhìn chằm chằm thêm một lát.

"Hình như lúc này rất khó bắt xe taxi."

Phụ tá cảm thấy không hiểu, tại sao Giang đổng lại để ý đến thời tiết như vậy, lại còn nhắc tới xe taxi?

"Giang đổng, chúng ta đến phòng họp đi, bây giờ anh phải lập uy!" Phụ tá ở bên không ngừng thúc giục: "Mặc dù thời cơ vô cùng cấp bách, nhưng mà Giang tổng đã hành động, anh không cần phải khách khí nữa! Lại nói... , Giang đổng, anh đã chiêu binh mãi mã, nếu hiện tại có tuyên bố thay máu toàn bộ công ty thì cũng không cần phải sợ bọn họ!"

Giang Diệc Hãn không phản ứng, dựa vào bên cửa sổ đốt điếu thuốc.

Anh không nghiện thuốc lá nhưng lúc tâm tình đặc biệt phiền não thì sẽ hút mấy điếu.

"Phụ tá Tống, cậu nói nếu như một người không bị đạo đức gò bó thì có phải không khác gì súc sinh hay không?" Anh đột nhiên hỏi.

Phụ tá sửng sốt.

"Giang đổng, tôi không hiểu ý của anh...." Phụ tá cẩn thận trả lời.

Hai việc mà bây giờ bọn họ đang thảo luận có liên quan đến nhau sao?

Phản ứng của anh là dụi tắt điếu thuốc: "Cậu không cần phải hiểu, chỉ cần đưa Tống tiểu thư về nhà là được rồi!"

Nói xong, anh xoay người đuổi theo....

*****

"Thật ra thì, anh không phải cần phải tiễn em."

"Vốn là tạm thời có chút việc, nhưng bây giờ không có, vừa lúc tan việc thuận đường cùng nhau về nhà nghỉ ngơi." Lái xe, Giang Diệc Hãn suy nghĩ lý do.

Vãn Vãn không nói, nhìn ngoài cửa sổ.

Rõ ràng là khí trời âm u, tại sao lại cảm thấy từ lúc anh lái xe ra ngoài, tâm tình của mình đã từ trời đầy mây biến thành trời cao chiếu ánh nắng rực rỡ?!

Đối với người yêu đã chia tay mà nói, cuộc sống sẽ có bao nhiêu lần thuận đường? May mắn lúc này đã coi là xa xỉ.

"Cơm tối giải quyết như thế nào?" Anh thuận miệng hỏi.

"Anh có đề nghị gì?"

"Em có đề nghị gì?"

Hai người trăm miệng một lời hỏi.

Vãn Vãn cười, anh cũng thế.

Dọc theo đường, phong cảnh vội vã lùi lại, giống như một màn tiếp một màn cuộc đời của một người, ngực có cảm giác đau đến tê liệt, đồng thời cũng mang bọn họ tiến vào một địa phương không biết tên.

"Nếu như không phải rất mệt, không vội về nhà thì không bằng đi theo anh đến nhà hàng Jade. On. 36 đi! Anh vẫn muốn đi, nhưng không tìm được người đi cùng." Anh từ từ ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt thâm tình chống lại ** ánh mắt của tôi.

"Được, tốt...." Ánh mắt Vãn Vãn chợt lóe.

Bởi vì quý trọng "Xa xỉ" khó có được này, cô đã sớm quên mất ước định với Giang Thiệu Cạnh.

Lấy được đồng ý của cô, anh quẹo xe về một phương hướng, tiếp tục chạy nhanh về phía trước.

Dọc theo đường đi, tâm tình đã âm thầm có chút vui mừng.

Hành trình xe đi đến một nửa, Vãn Vãn đột nhiên nhíu mày, "Em...." Cô có chút không cười nổi.

"Thế nào?" Giang Diệc Hãn thả chậm tốc độ xe, thấy cô đột nhiên đổi sắc mặt, có hơi khẩn trương.

Anh rất sợ cô đột nhiên nhớ tới, anh nghe được nhưng cố ý coi thường không nhắc nhở cô cuộc hẹn bữa ăn tối với anh hai.

Vãn Vãn cắn môi, vừa dừng lại, cô nhanh nôn ọe ra tiếng.

Thật là không có tiền đồ, rõ ràng nghĩ nhịn được, cô không hy vọng cuộc hẹn này bởi vì thân thể mình khó chịu mà phải dừng lại.

"Em...có thể... cần ăn một chút bánh ngọt nhỏ để dằn bụng trước...." Dạ dày trống không, cảm giác nôn nghén càng rất rõ ràng.

"Anh đi mua." Giang Diệc Hãn nhìn thấy ven đường đúng lúc có một cửa hàng bánh ngọt rất nổi danh, vội vàng dừng xe.

"Cám ơn." Vãn Vãn cảm thấy rất có lỗi, "Nếu như có thể, thuận tiện giúp em mua một chai sữa nóng."

"Được." Không thành vấn đề, bên cạnh tiệm bánh ngọt chính là cửa hàng tiện lợi.

Vãn Vãn đợi ở trên xe, anh xuống xe, đi cửa hàng tiện lợi mua sữa nóng trước.

Chỉ là, thời điểm nhân viên thu ngân kết toán hóa đơn, anh đột nhiên thay đổi chủ ý, "Làm phiền cô chờ một chút." Anh đi chọn một bánh bao rất bình thường ở trên giá.

Lúc đi ra, trong tay anh xách theo bánh bao và sữa nóng, cũng không có đi tiệm bánh ngọt nổi danh kia.

....

Hoàn cảnh Jade. On. 36 rất đẹp mắt, bên trong phòng khách trang hoàng lịch sự tao nhã, nhìn một cái liền không sót gì cảnh đêm phồn hoa bên ngoài cửa sổ sát đất.

"Không khí nơi này thật tốt." Vãn Vãn ngồi xuống ổn định, liền nhỏ giọng than nhẹ.

"Ừ, báo chí thường viết Jade. On. 36 là chỗ tốt để thổ lộ, cầu hôn hoặc là tổ chức ngày kỷ niệm tình yêu." Anh cười cười trả lời.

Cho nên, anh sẽ không mang Tống Ngữ Yên tới nơi này.

Chỉ là, những lời này vừa mới ra khỏi miệng, anh liền cảm thấy cứng ngắc, lúng túng, không thỏa đáng.

Vãn Vãn không có chú ý nhiều như vậy, bởi vì lực chú ý của cô bị các nam nữ bàn bên cạnh hấp dẫn. Người đàn ông giơ một bó hoa hồng to nở rộ, tiếng đàn vi-ô-lông lãng mạn, một chân quỳ xuống, cầu hôn bạn gái.

Vãn Vãn hơi hưng phấn một chút.

Anh thấy thế, duỗi cổ qua, Vãn Vãn quả nhiên ghé vào bên tai anh, "Thật sự có người cầu hôn, giống biểu diễn trên ti vi!" Chẳng lẽ anh hai chưa từng cầu hôn cô? Giang Diệc Hãn vẫn cảm thấy, cầu hôn là một mắc xích rất lãng mạn lại rất quan trọng.

Hơi thở ngọt ngào ấm áp của cô thổi khuếch trương bên trong tai của anh, khiến buồng tim của anh căng thẳng, thâm sâu nhìn cô một cái.

Ánh mắt hơi lóe lên, cuối cùng anh vẫn không hỏi ra miệng, chỉ tiếp tục cúi xuống, kề tai cô nói nhỏ, "Bàn phía trước của em cũng sẽ cầu hôn."

Vãn Vãn dò xét, "Hả?" Bàn phía trước, rõ ràng là hai đấng mày râu mà.

Một người anh tuấn, một người xinh đẹp, cũng không có phụ nữ.

Giang Diệc Hãn mím môi cười không nói.

Vãn Vãn bị vẻ mặt bí hiểm này của anh làm cho đầu óc mơ hồ, đột nhiên hít một hơi lạnh.

Bởi vì, người đàn ông anh tuấn đó lại có thể cầm tay, thâm tình khẩn thiết hôn hít mu bàn tay anh chàng xinh đẹp, Vãn Vãn bị sợ đến cả người run lên.

"Anh nhìn người tương đối chính xác." Thấy bộ dạng cô hoàn toàn bị sợ đến choáng váng, Giang Diệc Hãn vui vẻ.

Nam phục vụ mặc trang phục nhà Đường, động tác êm ái đưa một chút món ăn và bánh ngọt đã bưng lên.

"Hai vị, xin từ từ dùng." Nam phục vụ dịu dàng gật đầu chào.

"Khi nào thì nhà hàng của chúng ta mới có thể bồi dưỡng được nhân viên phục vụ đặc biệt như vậy đây?!" Giang Diệc Hãn sờ sờ cằm anh tuấn của mình, "Hay là dứt khoát đoạt lấy thôi!"

"Làm gì hâm mộ người ta, em cảm thấy lúc nhân viên phục vụ của Yến Thiên Hạ phục vụ thì eo lưng đều rất thẳng tắp, cũng rất có phong cách." Cô đã từng đi nhà hàng Yến Thiên Hạ.

Đề tài rất thoải mái.

"Phục vụ nhà hàng quả nhiên hoàn toàn là đi theo yêu cầu và phẩm vị của lãnh đạo." Giang Diệc Hãn cố ra vẻ cảm thán, "Hết cách rồi, công ty văn hóa, công ty văn hóa! Anh nha, đặc biệt thưởng thức chàng trai xinh đẹp...."

Vãn Vãn cười, "Anh là**?"

Anh liếc cô một cái, có phải ** hay không, hình như cô rất rõ ràng đi.

"Tiểu thư, là thưởng thức, không có nghĩa là ái mộ." Anh thận trọng thanh minh.

Vãn Vãn lại bị chọc cười.

Giang Diệc Hãn luôn luôn là người rất hiểu cuộc sống, ở chung với anh luôn đặc biệt vui vẻ.

Vãn Vãn ăn một miếng bánh ngọt, vị ngọt trơn thuật, hương thơm hơi đắng, mùi hoa nhàn nhạt và chocolate nguyên chất cùng nhau ôm trọn ở trong miệng lưỡi, ấm nóng ** **, tạo thành sự vui sướng tuyệt vời ở trong lòng, ngon miệng đến mức làm cho người ta nhắm mắt lại**.

"Ăn thật ngon." Không so sánh không biết, vừa so với bánh bao anh mới vừa mua ở cửa hàng tiện lợi, quả thật một là thiên đường, một là địa ngục.

Nhìn thấy nét mặt của cô, Giang Diệc Hãn cũng giãn chân mày ra, "Ăn ngon, sau này anh sẽ thường dẫn em tới ăn." Anh không hy vọng sẽ lừa gạt cô.

"Được!" Không nghĩ nhiều, Vãn Vãn gật đầu.

"Vì Yến Thiên Hạ, chúng ta còn có rất nhiều thức ăn ngon, từ từ thưởng thức! Nhập gia tùy tục, hoàn cảnh tối nay không thích hợp ồn ào và bị quấy rầy." Giang Diệc Hãn dẫn đầu tắt điện thoại, sau đó giơ điện thoại tối đen của mình về phía cô.

Anh thuận tiện cũng tắt điện thoại di động Vãn Vãn đặt ở trên bàn.

....

"Chào bạn, số điện thoại bạn gọi hiện đang tắt máy." Giang Thiệu Cạnh chau mày lại, vô luận gọi điện thoại cho Vãn Vãn bao nhiêu lần, truyền đến đều là giọng nữ trả lời theo máy móc.

Nếu như không phải là lo lắng cho cô, anh sẽ không nhanh chóng kết thúc hội nghị vào sáu giờ rưỡi.

Rốt cuộc Hạ Vị Vãn đi đâu? Không phải nói cô chờ anh sao? Giang Thiệu Cạnh phiền não không dứt.

Lầu dưới công ty, mấy chủ quản cũng rối rít đi ra khỏi thang máy, "A, không phải Giang đổng nói phải nghe báo cáo hội nghị sao? Sao lại không thấy bóng dáng?!"

Vẻ mặt Giang Thiệu Cạnh không thay đổi đổi gọi điện thoại cho Giang Diệc Hãn.

"Chào bạn, số điện thoại bạn gọi hiện đang tắt máy." Quả nhiên cũng là truyền đến giọng nữ máy móc.

Có hai luồng lửa giận vọt lên ở trong ánh mắt lạnh lùng của Giang Thiệu Cạnh.

Crypto.com Exchange

Chương (1-92)