Vay nóng Homecredit

Truyện:Kế Hoạch Thay Đổi Nữ Phụ - Chương 16

Kế Hoạch Thay Đổi Nữ Phụ
Hiện có 26 chương (chưa hoàn)
Chương 16
0.00
(0 votes)


Chương (1-26 )

Siêu sale Lazada


Đợi hai người kia rời đi, Hạ Hoàng Lãnh đẩy Hạ Nghi từ sau gốc cây lớn gần đó đi ra, cuộc đối thoại của hai người kia hắn cái hiểu cái không nhưng hắn lại biết người mà bọn họ đang nhắc tới Thẩm Hạ Nghi - Người thừa kế tiền nhiệm của Thẩm gia

Theo báo chí viết, vụ việc năm đó làm mưa làm gió trên thương trường và giới chính trị một thời gian rất lâu, Thẩm gia hơn Hạ gia ở chỗ Thẩm gia có một chân trong giới chính trị, Thẩm Chính Tư - Cha Thẩm Hạ Nghi là người đàn ông bản lãnh, ông ta thao túng cả thương trường lẫn chính trường trong một thời gian rất dài tuy nhiên sau khi con gái qua đời không lâu, Thẩm Chính Tư đã giao lại toàn bộ quyền lực cho em họ hắn - Thẩm Mạn Nam

Hạ Hoàng Lạnh chẹp miệng, dù sao thì chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến hắn, người thì cũng đã chết, có uẩn khúc gì cũng không tới lượt người ngoài hắn quan tâm mặc dù mẹ của Thẩm Hạ Nghi - Hạ Miên là bà cô họ xa nhà hắn nhưng cũng đã cách mấy đời rồi, không chừng ngay cả hắn là ai bà ấy cũng không biết

Hạ Nghi lạnh mắt nhìn mặt hồ, ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ tĩnh lặng, đã bao lâu cô không cảm thấy đau đớn và tức giận như hôm nay, bàn tay siết chặt cán xe lăn đã sớm rỉ máu. Thật ra từ rất lâu trước đây cô đã không còn hận bọn họ, không oán thán việc bọn họ phản bội cô, thậm chí cô còn hi vọng bọn họ có thể hạnh phúc sau khi cô chết nhưng nhìn xem, bọn họ đáp trả cô lại những gì?

Hạ Nghi đóng chặt mắt ngăn không cho mình rơi lệ nhưng nước mắt vẫn ngoan cố rơi xuống, trong suốt cuộc đời cô rất ít khi khóc, chỉ khóc khi trái tim thật đau, cuộc sống luôn rất nhiều điều khiến chúng ta không vừa ý, không phải khóc là có thể giải quyết được tất cả, đưa tay lau đi dòng lệ nóng bỏng Hạ Nghi mím môi kìm nén

Thẩm Nhu Nhu - Mạc Vịnh Trinh, hai con người này luôn là cái gai trong tim cô, ngày cô chết, cô chưa từng một lần trở về thăm gia đình chỉ vì sợ gặp phải bọn họ, cô sợ, sợ bản thân sẽ không kìm nén mà oán hận, cô biết, người chết tối kỵ nhất là oán niệm quá sâu, không thể về thăm cha mẹ nhưng Hạ Nghi vẫn làm ma rất vui vẻ, hoạt bát vì cô biết, cha mẹ sẽ luôn có người chăm sóc, biết đâu khi cô mất, cha mẹ sẽ sinh thêm em trai em gái cho mình thì sao?

Cho tới ngày hôm đó, cô tình cờ gặp lại mẹ mình sau hơn hai mươi năm, bà ôm cô và khóc rất nhiều. Chỉ khi đó Hạ Nghi mới cảm thấy hận bản thân mình đã làm điều ngu ngốc để phải rời bỏ cha mẹ sớm như vậy, khiến họ phải đau khổ kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh

Hạ Hoàng Lãnh như cảm nhận được nỗi đau của Hạ Nghi, hắn cúi người nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai mong manh của cô, Hạ Nghi quay người ôm chặt Hạ Hoàng Lãnh đầu vùi sâu vào lòng hắn, trái tim cô đau đớn quá

Đêm hôm đó Hạ Nghi trở người sốt cao không giảm, Hạ Hoàng Lãnh hoảng sợ vội vàng ôm cô vào phòng tắm xả nước lạnh giảm bớt nhiệt độ trên người cô, nhiệt độ trên người Hạ Nghi vẫn không có dấu hiệu giảm xuống dù Hạ Hoàng Lãnh đã cho cô uống thuốc giảm sốt, cơ thể Hạ Nghi nóng bừng cô bắt đầu có dấu hiệu mê sảng và khó thở

Hạ Hoàng Lãnh la hét kêu quản gia lái xe đưa Hạ Nghi vào bệnh viện, hai người hoảng hốt chạy xe như bay đến bệnh viện, bên này Hạ Nghi vừa vào phòng cấp cứu, bên kia Hạ Hoàng Lãnh đã lăn đùng ra xỉu, báo hại quản gia lóng ngóng tay chân, lê lết tấm thân già nua của ông lo lắng cho hai người cả đêm, sáng hôm sau quản gia cũng gia nhập đoàn quân bệnh tật Hạ gia, ông thẳng thẳng nằm trên giường bệnh truyền nước , bác sĩ chuẩn đoán kinh hách quá độ

Hạ Nghi tỉnh lại đã là chuyện của ba ngày sau, bác sĩ chuẩn đoán cô bệnh do tâm lý vậy nên chỉ có thể chờ đợi cô tỉnh lại chứ không thể bắt ép. Hạ Hoàng Lãnh thì khá hơn một chút, viêm phổi thôi cũng không nặng gì mấy, hắn bị bác sĩ mắng cho đầy một chậu máu chó vì tội chơi ngông, xả nước lạnh xối xả vào người đang sốt cao cũng xem như tạm chấp nhận đi, ai đời hắn còn ngông nghênh ôm người bệnh cùng nhau xả nước lạnh, đã vậy còn hóng máy lạnh mấy tiếng đồng hồ trong khi trời đã sắp vào đông, quần cũng không chịu thay. Chưa kịp cứu người xong đã lăn đùng ra xỉu, ngu ngốc hết chỗ nói

Hạ Nghi thì có cảm tưởng như thế này "Không sợ quân địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như heo", con heo Hạ Hoàng Lãnh này, cần phải dạy dỗ thêm, mai mốt xui xẻo cô gặp nạn chung với hắn. Quân địch chưa đến cô đã bị hắn hại chết, quá oan uổng, Hạ Nghi nhìn trần nhà ầm thầm vạch kế hoạch nuôi nhốt Hạ Hoàng Lãnh

Hạ Hoàng Lãnh la lết tấm thân tàn tạ của mình đến thăm Hạ Nghi, hắn tỉnh lại sớm hơn cô hai ngày vì thế hai ngày nay hắn đều rất tích cực đến Hạ Nghi. Vừa bước vào phòng, Hạ Hoàng Lãnh trông thấy Hạ Nghi trợn trắng mắt, hắn hoảng hốt chạy nhanh đến lay mạnh cô

"Tiểu Nghiên, em sao vậy? Em đừng làm anh sợ". Hạ Hoàng Lãnh ra sức lắc Hạ Nghi, hắn rất sợ cô xảy ra chuyện

"Đừng có lắc nữa, dù em không sao thì cũng sẽ bị anh lắc thành có sao đấy". Hạ Nghi thều thào suy yếu nói, cô chỉ đang ngẫm nghĩ nhân sinh cuộc đời thôi, tên điên này từ đâu nhảy ra hành hạ cô thế, thấy cô bệnh sắp chết hắn chưa hả dạ hay sao mà còn ra sức lắc cô điên cuồng

"Tiểu Nghiên, tiểu Nghiên em làm anh sợ chết mất". Hạ Hoàng Lãnh ôm chặt Hạ Nghi, hắn siết chặt như muốn khảm cô vào người

"La ó cái gì? E còn chưa có chết đâu, còn nữa đừng có ôm em chặt quá, có biết em đang là người bệnh không, anh siết chặt như thế là muốn giết em đúng không?" Hạ Nghi đánh chát lên lưng Hạ Hoàng Lãnh, con thú hoang hư hỏng, siết chặt như thế làm gì, tính giết cô sao, hừm

"Một chút thôi, cho anh ôm em một chút thôi" Dù nói như thế nhưng Hạ Hoàng Lãnh vẫn khẽ nới lỏng vòng tay, Hạ Nghi kỳ quái, cô yên lặng để Hạ Hoàng Lãnh ôm

Hai ngày rồi, nhìn cô suy yếu nằm trên giường bệnh mà tim hắn như bị bóp nghẽn. Bác sĩ nói chỉ có thể từ từ chờ cô tỉnh lại nếu sau ba ngày mà cô vẫn không thể tỉnh thì cả đời này cô sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, Hạ Hoàng Lãnh khi ấy như phát điên lên, hắn bất chấp bản thân đang bệnh tật mà lao vào đánh bác sĩ, y tá xung quanh phải mất chín trâu hai hổ mới lôi được hắn ra khỏi vị bác sĩ đáng thương kia

Mỗi ngày Hạ Hoàng Lãnh đều sống trong lo sợ, cả đời hắn chưa bao giờ như hai ngày qua, hắn rất sợ, sợ Hạ Nghi sẽ không bao giờ tỉnh lại. Trong một ngày hắn hôn mê hắn mơ thấy những cảnh tượng rất kỳ lạ

Hắn mơ thấy mình quay trở lại thời điểm lần đầu gặp Hạ Nghi, vẫn cô bé đáng yêu xinh xắn ấy nhưng ánh mắt cô lại hoàn toàn khác bây giờ, nó vô hồn và trống rỗng. Hắn cảm giác như cô không giống Hạ Nghiên hắn yêu thương nhưng gương mặt ấy, hình dáng ấy còn có thể là ai khác, Hắn nhìn thấy chính bản thân mình chán ghét cô, khinh rẻ cô thậm chí xô đẩy cô như trong quá khứ, chỉ là trong mơ đôi chân cô vẫn đi lại được. Thời gian trôi qua trong chớp mắt, hắn thấy bản thân mình lớn lên, cô cũng lớn lên, em trai hờ của hắn cũng chào đời và lớn lên

Hắn và Dao Đình Đình yêu nhau còn cô thì yêu hắn, Hạ Nghiên của hắn lớn lên rất xinh đẹp diễm lệ nhưng trong mơ ngay cả cái chớp mắt hắn cũng không dành cho cô. Hắn từng bước từng bước tính kế cô, hãm hại cô, đẩy cho người đàn ông khác chà đạp còn bản thân thì thờ ơ nhìn cô vây khốn trong xấu hổ, tủi nhục. Hạ Hoàng Lãnh đau đớn nhìn Hạ Nghiên vùng vẫy trong bùn lầy, không ai đưa tay cứu cô, bọn họ thờ ơ, hả hê nhìn cô vùng vẫy trong đau khổ

Hạ Hoàng Lãnh tức giận nhào đến đánh bọn họ nhưng hắn giống như không khí trượt qua họ rồi biến mất không tí ảnh hưởng. Hạ Hoàng Lãnh đau lòng ôm chặt Hạ Nghiên trong mơ, cô đau đớn, cô đơn, tủi nhục, hắn muốn vì cô che chắn mọi thứ nhưng trong mơ hắn chỉ là cái bóng, là vô hình. Hạ Hoàng Lãnh đi theo Hạ Nghiên, chứng kiến mọi việc, mọi sự xảy ra, nhìn cô từng bước phạm sai lầm, nhìn cô bị hết người này tới người khác lợi dụng mà bản thân chỉ có thể trơ mắt bất lực. Hắn thấy bản thân mình đẩy Hạ Nghiên vào góc chết, tức giận mắng cho bản thân trong mơ, vô dụng, hắn chỉ là cái bóng

Hạ Nghiên mặc váy cưới, xinh đẹp như thiên sứ, Hạ Hoàng Lãnh mỉm cười hạnh phúc, mãn nguyện nhìn cô. Hắn luôn muốn ngắm dáng vẻ khi mặc váy cưới của Hạ Nghiên, bây giờ có thể nhìn thấy hắn thấy thật mỹ mãn, Hạ Nghiên của hắn xinh đ, đáng yêu quá, Hạ Hoàng Lãnh yêu thương vuốt ve gương mặt cô. Tay hắn trong suốt chạm nhẹ lên gương mặt kiều diễm của cô, Hạ Nghiên nhắm mắt nghiêng đầu như áp mặt vào tay Hạ Hoàng Lãnh

Hạ Nghiên chợt mở mắt, hoang mang nhìn xung quanh, cô thất vọng rũ mắt quay người đi, Hạ Hoàng Lãnh tim đau nhói ôm lấy cô từ sau lưng, nước mắt Hạ Nghiên chảy dài trên gương mặt xinh đẹp, ánh nắng trong veo bao phủ lấy hai người

Ngày cưới, Hạ Hoàng Lãnh vui vẻ đứng trong sảnh đường ngóng trông chờ Hạ Nghiên vì hắn trong suốt nên không ai có thể thấy hắn bằng không người ta sẽ sợ bắn người khi có đến hai Hạ Hoàng Lãnh một già một trẻ thế này, tên kia thì cau mày khó chịu chờ đợi

Tiếng đàn piano vang lên giai điệu quen thuộc, Hạ Nghiên mặc váy cưới, đầu đội vương miện bằng hoa phủ ren mỏng, xinh đẹp yêu kiều khoác tay Hạ Hoàng Cảnh tiến vào lễ đường, tim Hạ Hoàng Lãnh rung động mãnh liệt. Hắn mỉm cười vươn tay muốn nắm lấy tay Hạ Nghiên nhưng ông trời như muốn đối nghịch với hắn, khoảnh khắc Hạ Nghiên vươn tay nắm lấy nhưng tay cô nắm không phải tay hắn mà là tên kia

Ánh sáng trong sảnh đường bỗng tắt ngấm, chiếc đèn pha to tướng chiếu thẳng lên Hạ Nghiên, màn hình lớn trong đại sảnh bật to hết cỡ, tiếng nam nữ thở dốc, va chạm da thịt mãnh liệt vang lên, hình ảnh đôi nam nữ quấn quít trên giường đập thẳng mắt và khách mời trong đại sảnh, từng cảnh nóng bỏng không ngừng hiện ra, mà nữ nhân vật chính lại là cô dâu kiều diễm nhất đêm nay -Hạ Nghiên

Toàn trường rơi vào yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng rên rỉ trong màn hình vang lên, Hạ Hoàng Lãnh tức giận nhìn bản thân mình đang cười mỉa mai đằng kia, hắn hoảng sợ nhìn gương mặt Hạ Nghiên ngày càng trắng bệt, cô run rẩy tay chân nhưng vẫn kiên cường đứng vững nhìn tên kia, Hạ Hoàng Lãnh điên người gào thét cho người dừng lại nhưng không ai trong số họ có thể nghe thấy hắn, hắn vội vàng chạy đến bên Hạ Nghiên ôm chặt lấy cô, cái ôm của hắn rất chặt nhưng nó chẳng là gì với Hạ Nghiên

Không oán than, không trách mắng hay tức giận, Hạ Nghiên tháo vòng hoa trên đầu, cởi nhẫn cưới đặt vào bàn tay lạnh lẽo của tên kia. Cô cúi người chào khách khứa, đoan trang rời khỏi sảnh chính, lúc đi ngang Hạ Hoàng Cảnh, cô khẽ gật đầu với hắn rồi đi thẳng, Hạ Hoàng Lãnh vội vã đuổi theo Hạ Nghi, hắn theo cô qua nhiều con đường, đôi giày cao gót đã sớm bị cô ném đi tới nơi nào, đôi chân trần lấm tấm vết bẩn, chi chít đầy vết thương, mỗi bước chân Hạ Nghiên đều để lại vết máu nhưng không quan tâm, cô cứ vô định đi, Hạ Hoàng Lãnh nhiều lần ngăn cản, mọi thứ đều vô ích vì Hạ Nghiên hoàn toàn không thấy được hắn

Leo lên tòa cao ốc Hạ Thị, Hạ Nghiên dang tay hít thở không khí thoáng đãng trên cao, cô buồn bã cúi nhìn dòng người tấp nập bên dưới (Chi tiết xem lại chương 1, tác giả ta lười viết ^^~), Hạ Hoàng Lãnh hoảng hốt ôm chặt lấy Hạ Nghiên, mặc cho hắn kêu la, Hạ Nghiên vẫn nghiêng người ngã xuống, Hạ Hoàng Lãnh cứng người vội vàng lao xuống ôm lấy Hạ Nghiên, Hạ Nghiên ngã trên người hắn nhưng máu cô vẫn chảy, Hạ Hoàng Lãnh lồm cồm ngồi dậy, trước mắt hắn giờ đây chỉ một màu đỏ máu

Hạ Nghiên nằm đó, vẫn chiếc váy cưới xinh đẹp sáng nay, giờ đây nó chỉ còn một màu chết chóc, máu thấm sẫm chiếc váy thiên thần, Hạ Hoàng Cảnh ôm Hạ Nghiên khóc nức nở, Hạ Hoàng Lãnh ngồi chết trân nhìn Hạ Nghiên, hắn thấy đôi tay mình ẩm ướt, run rẩy giơ lên, máu của cô dính đầy tay hắn, Hạ Hoảng Lãnh đau đớn hét lên "Khôngggggggggggg" .

Hạ Hoàng Lãnh bật người tỉnh dậy từ cơn ác mộng kinh hoàng, run rẩy ôm lấy chính mình, ngơ ngác nhìn tay mình, hắn vội vàng chạy vào phòng tắm ra sức kỳ cọ, rửa khá lâu, Hạ Hoàng Lãnh suy sụp ngồi dựa vào vách tường, chôn đầu mình vào hai chân, hắn không biết vì sao mình lại mơ thấy giấc mơ đó, nó quá đáng sợ, quá chân thực, trong mơ hắn có thể cảm nhận nỗi đau của bản thân, có thể cảm nhận được dòng máu ấm nóng của cô chảy qua tay mình

Hạ Hoàng Lãnh bật khóc như đứa trẻ, kể từ ngày mẹ mất, đã bao lâu hắn không đã không khóc nhưng đêm nay, vì Hạ Nghiên trong mơ kia, hắn đã khóc rất nhiều. Hạ Hoàng Lãnh nửa đêm lặng lẽ đến phòng Hạ Nghi, cô nằm đó, yên tĩnh, dịu dàng như trong giấc mơ, Hạ Hoàng Lãnh khẽ khàng trèo lên giường ôm lấy Hạ Nghi, hắn ôm cô rất chặt khiến Hạ khó chịu nhíu mày nhưng hắn không quan tâm, chỉ vì có như thế hắn mới có thể cảm nhận được cô vẫn tồn tại, cô vẫn yên bình bên cạnh hắn, không đau đớn, không cô đơn, không tủi nhục, Hạ Nghiên vẫn và Hạ Nghiên của hắn, hắn sẽ không để cho cô phải trải qua những việc như trong giấc mơ đáng sợ kia, hôn nhẹ lên vầng trán trơn mịn của Hạ Nghi, Hạ Hoàng Lãnh yên tâm chìm vào giấc ngủ

Quay lại thời điểm hiện tại, Hạ Nghi tỉnh lại, Hạ Hoàng Lãnh rất vui mừng, hắn dành thời gian cả ngày lẫn đêm ở cạnh cô khiến Hạ Nghi rất đau đầu, quản gia cũng khuyên can hắn hãy để Hạ Nghi một mình dưỡng bệnh, bác sĩ đã nói Hạ Nghi cần không gian yên tĩnh nhưng Hạ Hoàng Lãnh bác bỏ mọi ý kiến. Hắn cho rằng việc có hắn bên cạnh cô hoàn toàn không ảnh hưởng đến không gian yên tĩnh của Hạ Nghi, hắn rất ngoan, không ồn ào, lại biết chăm sóc, hà cớ gì đám người này cứ hết lần này đến lần khác muốn đuổi hắn

Hạ Hoàng Lãnh rất bất mãn, thể hiện cho sự bất mãn của mình, hắn quyết định dọn hẳn sang phòng Hạ Nghi ở cho tiện, đỡ đi lại mắc công. Lục Dĩnh nghe tin Hạ Nghi nhập viện thì rất lo lắng, nhưng khi hắn đến phòng bệnh thăm cô thì cửa phòng lại bị khóa, mặc cho hắn ra sức mở thế nào cũng không ra, hắn đành phải nhờ đến mấy cô y tá gần đó, kết quả vẫn không mở được, Lục Dĩnh biết chắc Hạ Hoàng Lãnh ở phía sau giở trò quỷ, hắn tức tối đá cửa phòng bệnh, hậm hực bỏ đi, chờ Lục Dĩnh đi xa Hạ Hoàng Lãnh mới vuốt trán thở phù, thằng nhóc con này cũng mạnh quá, hắn đứng bên trong ghìm cửa muốn gần chết mới ngăn nó mở được cửa

Hí hửng vì mưu đồ thực hiện suôn sẻ, Hạ Hoàng Lãnh vui vẻ ăn hết hai bát cơm quản gia đưa tới, Hạ Nghi trợn mắt nhìn hành động trẻ con của Hạ Hoàng Lãnh. Cô không hiểu vì sao tên điên này kể từ khi hết bệnh lại luôn làm ra những hành động quái gở, chặn cửa Lục Dĩnh là một số đó, chẳng phải chỉ cần vặn chìa là có thể khóa hay sao, cần quái gì phải ra sức nắm chặt cửa mà ghì, dở hơi

Hạ Nghi không quan tâm đến hắn, dù sao thì chuyện điên điên khùng khùng Hạ Hoàng Lãnh làm còn ít sao, tiếp tục xem sách của mình vẫn tốt hơn. Hạ Hoàng Lãnh vui vẻ ngồi đan áo cho Hạ Nghi, trời sắp vào đông rồi, mấy cái áo len mua bên ngoài không đảm bảo vệ sinh, vẫn là tự mình đan tốt hơn, có tình yêu mình trong ấy chắc chắn tiểu Nghiên sẽ rất ấm. Nếu Hạ Nghi nghe được tiếng lòng của Hạ Hoàng Lãnh, chắc chắn cô sẽ nôn cho đầy hai chậu máu

Trời bắt đầu vào đông, bông tuyết bé xíu rơi đầy trời, Lục Dĩnh đã lâu không thấy Hạ Nghi cũng rất nhớ cô, hắn định hôm nay sẽ qua nhà rủ cô đi chơi nhưng chưa đến cổng Hạ gia đã bị bảo vệ đuổi thẳng cổ, Hạ Hoàng Lãnh, ngươi chờ đấy

Hạ Nghi bị Hạ Hoàng Lãnh ép mặc mớ áo len hắn đan cho cô, mỗi ngày một màu, bảy ngày bảy màu như sắc cầu vồng, Hạ Nghi đỡ trán, sao tên điên này lại rảnh rỗi mà đi đan lắm áo thế kia. Sau cơn sốt, Hạ Nghi đã trở lại bình thường như chuyện đêm đó hoàn toàn không ảnh hưởng đến cô, dù sao cũng đã qua, níu kéo quá khứ chỉ thêm đau lòng vậy nên Hạ Nghi đã sớm ném hai tên cặn bã kia ra khỏi đầu từ tám mươi đời vương

Trịnh Bình có dấu hiệu sắp chuyển dạ, trên dưới Hạ gia đều rất căng thẳng, cả Hạ Nghi cũng thế, cô cũng hồi hộp chờ đợi từng giây từng phút, chỉ có duy nhất tên điên đang hớn hở tham khảo mẫu áo len mới nhất kia là hết sức bình thường, hắn mỗi ngày không làm gì ngoài việc cố gắng sáng tạo ra nhiều mẫu áo len để đan cho cô, trí tưởng tượng là vô hạn, từ khi hắn bắt đầu đan áo đến nay, trong tủ áo Hạ Nghi đã chất đầy mớ áo len của hắn, mặc thêm mấy cái tết nữa cũng dư sức

Hạ Nghi xoa cằm nhìn Hạ Hoàng Lãnh làm mẹ hiền dâu thảo, lý ra lúc này hắn nên ráo riết tìm kiếm bằng chứng buộc tội Trịnh Bình, chứ đâu ở đây rảnh rỗi đan áo. Hạ Nghi chặc lưỡi xúy xoa, thôi cô vẫn nên chăm chỉ tập vật lý trị liệu thì tốt hơn, dạo gần đây chân cô bắt đầu có cảm giác trở lại, đây là dấu hiệu đáng mừng, dù sao người yêu chạy nhảy như cô mà phải chịu gò bó một chỗ quả không có nhân tính

Đêm giáng sinh, nhà nhà vui mừng, người người náo nức. Hạ Nghi cũng không ngoại lệ, mặc dù địa phủ vẫn tổ chức lễ giáng sinh hằng năm nhưng chẳng được mấy người hưởng ứng, dù sao thì lễ giáng sinh cũng là lễ mừng sự chào đời của Chúa trời, là sinh sôi nảy nở đáng chúc mừng, còn người chết thì sinh sôi ở cái xó xỉnh nào, nên không ai thèm tham gia, buồn chán muốn chết

Hạ Nghi hào hứng để Hạ Hoàng Lãnh mặc áo len hình tuần lộc cho mình, đội tai, thắt tóc cho cô, hắn còn buộc cho cô cái chuông bé bé ở cổ, còn mình thì mặc bộ xanh lè như yêu tinh phục vụ ông già Noel, hai anh em hồ hởi xuống sảnh chính mở quà, dù quà này do chính quản gia chuẩn bị, mọi người đã tụ tập đủ ở sảnh chính, ai trong trang viên cũng có quà của mình . Mở quà, nhìn thấy áo len, Hạ Nghi tức giận ném thẳng nó vào mặt Hạ Hoàng Lãnh, dù sao thì gần đây cô cũng không còn sợ hắn nữa, không biết tại sao nhưng cô chắc chắn hắn sẽ không dám làm gì cô như trước đây

Đúng như Hạ Nghi đoán, Hạ Hoàng Lãnh không nói gì, chỉ cười hì hì cởi áo len cô đang mặc thay vào bằng cái trong gói quà, Hạ Nghi thật hết nói nổi tên điên cuồng áo len này, đành mặc hắn. Trịnh Bình bên kia bỗng la lên, dòng nước vàng chảy ra từ chân bà ta, cả Hạ gia sợ hết hồn vội vàng gọi cấp cứu, Hạ Hoàng Lãnh vẫn bình tĩnh mặc áo cho Hạ Nghi, rồi thong thả bế cô ra xe đến bệnh viện

Ngồi trên xe, Hạ Nghi yên tĩnh nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ nhưng ai biết trong lòng cô đang dậy sóng, đêm nay chỉ cần Trịnh Bình sinh nở thuận lợi, bà ta chắc chắn sẽ bị Hạ Quốc Bắc thủ tiêu, Hạ Nghi không biết nó có liên quan đến bà Hạ hay Hạ Hoàng Lãnh hay không, nhưng chắc chắn Hạ Quốc Bắc sẽ không buông tha cho Trịnh Bình, hai ngày trước trong lúc vô tình đi ngang cửa thư phòng Hạ Quốc Bắc

Hạ Nghi vô tình nghe được cuộc nói chuyện của cha con họ, Hạ Hoàng Lãnh tuy đã đưa ra bằng chứng buộc tội Trịnh Bình nhưng hắn không có ý định giết bà ta, hắn chỉ muốn ông ta ly dị Trịnh Bình sau khi bà ta sinh hạ Hạ Hoàng Cảnh, dù sao hiện tại hắn cũng chỉ là đứa trẻ mười lăm, việc giết chóc máu me này quá tầm với hắn

Hạ Nghi thở dài, cô hiện tại thân cô thế cô, ngoài sự yêu thích của Hạ Hoàng Lãnh cô hoàn toàn không có gì, mà Hạ Hoàng Lãnh cũng chỉ là đứa trẻ mười lăm tuổi, cô có thể hắn bắt chống đối cha mình để cứu người mẹ vô lương tâm kia của cô sao? Huống chi người đó còn là người phá nát gia đình hắn, mặc dù rất muốn cứu Trịnh Bình nhưng Hạ Nghi chỉ có thể bất lực, Cảnh Trưởng cũng đã nói qua, cô không được nhúng tay vào bất kỳ sinh tử của người nào trong thế giới này, mỗi người đều có số mạng riêng của mình

Bên ngoài trời tuyết không ngừng rơi, bên trong xe có máy điều hòa nhưng Hạ Nghi vẫn cảm thấy tay chân mình thật lạnh lẽo, hai người vào đến bệnh viện Trịnh Bình đã sinh xong, bác sĩ báo lại bà ta mất quá nhiều máu, mà kho máu của bệnh viện lại hết nhóm máu cần thiết, nên chỉ sợ bà ta khó có thể qua khỏi, Hạ Nghi cụp mắt nghe bác sĩ nói, cô biết đây là kế hoạch của Hạ Quốc Bắc, bệnh viện hết máu có thể điều động máu từ bệnh khác, Hạ Quốc Bắc ra chiêu này thần không biết quỷ không hay, dù cảnh sát có điều tra cũng chỉ có thể lấy lý do sanh khó mà tử vọng, họ muốn điều tra sâu hơn cũng không được vì bệnh viện này vốn cũng là một phần của Hạ gia

Có ai ngu ngốc để kẻ khác điều tra ra chứng cứ ngay trên địa bàn của mình, Hạ Nghi lạnh lùng đẩy xe vào phòng bệnh của Trịnh Bình, mặc dù hiện tại đang bị cách ly nhưng ai sẽ quan tâm, dù sao người trong đó cũng sắp chết, để người nhà vào cũng không có gì là sai trái

Hạ Nghi đẩy xe lại gần giường bệnh, Trịnh Bình suy yếu nằm trên giường, sự lạnh lùng, cao ngạo ngày thường đã biến mất thay vào đó là vẻ đau yếu bệnh tật. Hạ Nghi đưa tay nắm lấy tay bà, Trịnh Bình mệt mỏi mở mắt, nhìn thấy Hạ Nghi nước mắt bà tuôn trào, nắm chặt tay Hạ Nghi môi bà không ngừng mấp máy, Hạ Nghi vươn người ghé sát lắng ghé

"Bảo vệ ... Bảo vệ ..."

"Bảo vệ em trai"

Trịnh bình khó khăn gật đầu

"Tránh xa ... Tránh xa"

"Tránh xa Hạ gia, cố gắng tự bảo vệ bản thân"

Trịnh Bình siết chặt tay Hạ Nghi như đồng ý

" Xin lỗi ... Xin lỗi..."

"Không cần xin lỗi con, đây là trách nhiệm của con, con sẽ cố gắng bảo vệ thật tốt em trai và bản thân, Hạ Hoàng Cảnh - Tên em trai con, mẹ! Người có thể yên tâm đi rồi" Hạ Nghi ánh mắt kiên định nhìn Trịnh Bình, tranh giành hơn thua cả cuộc đời, cuối cùng lại chết trong tay chính người đàn ông đầu ấp tay gối của mình, Trịnh Bình, Hạ Nghiên hai mẹ con họ, khác nhau ở chỗ nào chứ

Trịnh Bình nấc lên một tiếng, lặng lẽ ra đi. Cả căn phòng chỉ còn lại tiếng kêu tít kéo dài của máy điện đồ, Hạ Nghi buông mắt, sâu thẳm trong Trịnh Bình bản năng người mẹ vẫn tồn tại, đến lúc chết đi, điều bà ấy mong muốn cũng là hi vọng hai đứa con mình bình an lớn lên. Hạ Nghi bình tĩnh lấy tay vuốt mắt Trịnh Bình, sinh tử cô chứng kiến quá nhiều, việc Trịnh Bình chết đi, trong lòng cô có buồn bã nhưng không quá đau thương

Đám tang Trịnh Bình diễn ra lặng lẽ như cách bà ấy chết, người đến viếng cũng chỉ đi cho có lệ, chôn cất Trịnh Bình xong, mọi người trong Hạ gia trở lại quỹ đạo làm việc như cũ, chỉ riêng Hạ Nghi là cảm thấy đau nhức, tên nhóc Hạ Hoàng Cảnh thật biết cách dọa người, hắn luôn khóc về đêm, cứ mặt trời vừa khuất bóng là hắn bắt đầu khóc ré, khóc từ khi mặt trời lặn đến khi mặt mọc lần nữa, trên dưới Hạ gia ai ai cũng mệt mỏi vì hắn, tên nhóc này chỉ cần một mình Hạ Nghi, mỗi khi cô rời khỏi hắn sẽ khóc lóc không ngừng nghỉ. Đêm thứ một trăm Hạ Nghi bị tra tấn, cô tức tối chống nạng đến phòng thằng nhóc, bây giờ chân cô có thể không cần ngồi xe lăn nhưng vẫn cần đến nạng

Bà vú đang đau đớn dỗ dành Hạ Hoàng Cảnh, bà ta dỗ mặc bà ta, hắn khóc mặc hắn, cái miệng bé xíu ấy vậy mà có lực sát thương kinh người, nhìn đứa bé không ngừng ngoác họng gào to, Hạ Nghi thật chỉ muốn bỏ nó vào bồn cầu xả nước. Bà vú vừa nhìn thấy Hạ Nghi liền sùng bái như gặp được tổ tiên đã khuất, bà ta hối hả giao cậu nhóc cho Hạ Nghi, còn bản thân thì lui sang một bên làm người tàng hình

Hạ Hoàng Cảnh vừa được giao vào lòng Hạ Nghi thì lập tức ngừng khóc, cậu nhóc với gương mặt giống Hạ Hoàng Lãnh đến tám phần tủi thân nhìn cô, Hạ Nghi ngửa đầu thở dài, "trẻ con không có tội" tự kỉ ám thị vài trăm lần Hạ Nghi miễn cưỡng dỗ dành cậu nhóc đi ngủ, kể cũng lạ, từ khi chào đời đến nay, Hạ Hoàng Cảnh rất thích bám dính lấy Hạ Nghi dù ngày hay đêm. Cậu nhóc như có từ trường rada với Hạ Nghi, chỉ cần không nhìn thấy hay cảm nhận được cô ở gần cậu sẽ khóc ré lên cho tới khi Hạ Nghi xuất hiện. Đúng là em trai Hạ Hoàng Lãnh, không giống người thường tí nào

Hạ Hoàng Lãnh mặc dù rất tức tối việc Hạ Hoàng Cảnh thích bám dính lấy Hạ Nghi nhưng dưới dâm uy của cô, hắn không thể không khuất phục, từ lúc Trịnh Bình chết, vị trí nữ chủ nhân duy nhất của Hạ gia liền rơi trên đầu Hạ Nghi, Hạ Quốc Bắc đã không lên tiếng trong nhà ai dám làm khó dễ cô. Hạ Nghi được nước đẩy thuyền càng thêm không sợ Hạ Hoàng Lãnh, hắn đe dọa mặc hắn, cô làm mặc cô dù sao thì bản chất Hạ Nghi đã là con sói hoang khó thuần phục chẳng qua cô giả vờ cho Hạ Hoàng Lãnh xem thôi, bây giờ thì tốt rồi, trên dưới Hạ gia chẳng ai dám khi dễ cô thì cớ gì cô phải sợ hắn

Thời gian như tàu siêu tốc chạy vèo hết mười năm, chớp mắt mười năm đã qua, Hạ Nghi bây giờ đã không còn là cô bé con ngày nào, cơn gió thời gian thổi vù biến cô trở thành cô thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều, vẻ đẹp năm xưa của Trịnh Bình hoàn toàn được thi triển hết mức trên người Hạ Nghi, lạnh lùng, diễm lệ, Trịnh Bình có đôi mắt đen lạnh như đáy giếng thì Hạ Nghi có đôi mắt hổ phách ấm nóng như ánh mặt trời, nụ cười tỏa nắng, mái tóc mềm mại như tơ lụa, các đường nét trên gương mặt rõ ràng mềm mại, vẻ đẹp đông tây kết hợp được cô khắc họa rõ nét

Năm năm trước, Hạ Hoàng Lãnh bị Hạ Quốc Bắc bắt qua Anh du học cho đến khi tốt nghiệp hắn mới được trở về, vì thế mà mấy năm nay, Hạ Nghi được sống trong thời bình khoan khoái, dù thỉnh thoảng Hạ Hoàng Lãnh sẽ vượt biên trở về thăm cô nhưng đều bị cô lén mách nước cho Hạ Quốc Bắc túm cổ hắn trở lại. Cho xin đi, ai lại muốn ở cạnh con sói đói chứ. Mắt xanh Lục Dĩnh mấy năm trước cũng đã trở về Mỹ, thỉnh thoảng hắn sẽ điện thoại hỏi thăm hay gởi ít qua cho cô nhưng xa mặt thì cách lòng Hạ Nghi cũng không mặn mà lắm với hắn

Đổi lại tên nhóc Hạ Hoàng Cảnh thì khác, ngày ngày, đêm đêm, với sức chiến đấu không ngừng nghỉ thực hiện chiến dịch đeo bám của mình, hắn đã thành công lấy được lượng lớn tình cảm từ Hạ Nghi, bây giờ Hạ Nghi xem hắn như em trai ruột mà đối đãi. Cậu nhóc ấy bây giờ cũng đã mười tuổi, sức lực cũng lớn hơn mấy đứa trẻ khác, đi học cũng thường xuyên đánh bạn học nước mắt, nước mũi tèm lem, làm Hạ Nghi phải vác mặt mo đi xin lỗi cô giáo cùng phụ huynh mấy lần

"reng ggggg ....."

Tiếng chuông báo giờ tan lớp buổi chiều kết thúc, Hạ Nghi hối hả dọn dẹp sách vở đến khu tiểu học đón Hạ Hoàng Cảnh

"Tiểu Nghiên, cậu lại phải vất vả đi đón em à, cậu thật là, cứ để tài xế hay quản gia đón nó, cần gì tự mình vất vả như thế". Mạt Tiểu Tiểu bạn cùng bàn với Hạ Nghi, chẹp miệng than thở, cô nàng tròn vo trắng nõn như nắm gạo nếp này rất tốt bụng, Hạ Nghi quen biết với cô từ khi lên bảy đến nay cũng đã tám năm rồi, nhưng Tiểu Tiểu vẫn không thay đổi gì so với lúc bé, chỉ cao hơn thôi

"Cậu không hiểu đâu, mình mà không đi đón nó, nó lại điên lên đánh bạn học đến lúc đó người chịu khổ lại là mình" Hạ Nghi dọn xong sách vở, đứng nghiêng đầu bốn lắm độ nắm tay tiếc hận

"Cứ cho nó một trận là xong xuôi, cậu cũng là cao thủ quyền thái chứ ít gì? Lại đi sợ nó à" Mạt Tiểu Tiểu vừa nhai bánh bao vừa nói, cứ chiều chiều là cô nàng này lại tống đẩy đồ ăn vào người, lấy khỉ gì không mập

"Đánh nó, nó lại lăn ra ăn vạ, chửi nó, nó cũng lăn ra ăn vạ đường nào nó cũng sẽ lăn ra ăn vạ, thôi tớ thà mỗi ngày chịu khó đi rước nó còn hơn nghe ma âm của nó" Hạ Nghi lắc lắc đầu không dám nghĩ

"Xùy ... Lớn rồi còn không biết xấu hổ, đi thôi, tớ cùng cậu đi rước thằng ôn đó, tối nay có tiết mục hay lắm ở quảng trường thời đại, rước nó xong chúng ta ghé đó chơi luôn hen" Mạt Tiểu Tiểu vỗ vỗ vai Hạ Nghi

"Cũng được! Dù sao tối nay tớ cũng không làm gì, gọi điện báo quản gia một tiếng là được"

"Ok, cậu đợi tí, tớ dọn dẹp xong rồi đi cùng cậu"

"Ohm ..."

Hai người, hai hình thể đối lập nhau hoàn toàn cùng sóng vai đi về phía khu tiểu học. Hạ Hoàng Cảnh nổi tiếng là bá vương toàn khu này, bất kỳ đứa trẻ nào gặp hắn đều phải cúi đầu gọi một tiếng "Đại ca". Cả khu ai ai cũng sợ hắn, kể cả cô giáo, nhưng hắn lại chỉ sợ mỗi chị mình Hạ Nghi, vậy nên mỗi khi hắn muốn đánh ai chỉ cần kẻ đó đến núp sau Hạ Nghi, ngay lập tức Hạ Hoàng Cảnh sẽ từ chó sói biến thành chó nhà, vui vẻ phe phẩy nịnh nọt, còn ngươi, đi chết đi, bổn vương sẽ xử ngươi sau.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-26 )