← Ch.16 | Ch.18 → |
Đến khu tiểu học, Hạ Nghi trợn mắt, hay cho một màn bá vương nghạnh thượng cung. Nhìn cái tư thế oái hùng đó xem, chặc chặc, trẻ con bây giờ ... Hạ Nghi cười lắc đầu đi qua hai đứa bé đang đè nhau trong bụi cây. Lúc đi ngang cô nghe tiếng la oai của bé trai khá quen thuộc, bước chân dừng lại, không phải chứ? Hạ Nghi run rẩy đẩy bụi cây ra, em trai bá vương Hạ Hoàng Cảnh của cô đang bị đứa bé gái mập ú, to bự đè cưỡng hôn
Vội vàng kéo hai đứa bé ra nhưng sức lực con nhóc kia quá lớn, dù kéo thế nào cũng không ra. Hạ Nghi quay đầu hét lớn kêu Mạt Tiểu Tiểu lại phụ giúp, cô nàng bánh nếp đang vui vẻ ngồi nhai nhóp nhép, nghe tiếng Hạ Nghi kêu gào vội vã bỏ chạy lại, vòng tròn ba người lăn lộn đầy bụi đất, lăn lóc từ bụi cây sang bụi cỏ, Hạ Nghi đang hì hục giải cứu em trai khỏi ác nữ nào quan tâm chuyện mặt mũi tóc tai bây giờ, Mạt Tiểu Tiểu thì thảnh thơi hơn, cô nàng bánh nếp đi lại, kéo một phát đá văng con bé mập kia ra góc xa
Hạ Nghi mệt bở hơi tai ngồi thở phì phò trên đất, Hạ Hoàng Cảnh quần áo xốc xếch, tóc tai rũ rượi còn đâu phong thái đẹp trai ngời ngời lúc sáng nay, Hạ Nghi cũng không khá hơn là bao con nhóc kia trong lúc giằng co đã kéo tóc, nắm dứt cúc áo, xé rách cả váy cô, một chấp hai quá mạnh mẽ. Hạ Hoàng Cảnh trừng mắt căm hận nhìn con nhóc xa xa kia, quay sang nhìn chị gái bây giờ hóa thành bà điên đau lòng không thôi, cậu giúp Hạ Nghi lấy mớ cỏ cây trên đầu, xoa xoa mặt bụi bẩn của cô, Hạ Nghi mệt lữ bất chấp hình tượng nằm phịch ra đất
Cô đâu ngờ đứa bé mười tuổi lại có sức mạnh kinh người như vậy, cả cô và Hạ Hoàng Cảnh hợp sức kéo mà vẫn không ăn thua với nó
"Sao em lại đụng phải nữ lực sĩ đó thế hả, lại đi trêu ghẹo đến cả con gái hửm?" Hạ Nghi nằm trên đất chống đầu lười biếng nhìn Hạ Hoàng cảnh
"Em không trêu chọc nó, là nó thèm muốn sắc đẹp nên giờ trò đồi bại, vì nó là con gái nên em không đánh nó được mới thành ra như vậy" Hạ Hoàng Cảnh bĩu môi tức giận, cậu mau chóng nằm đè lên người chị mình
"Xùy ... Thèm muốn sắc đẹp cơ đấy, được rồi, dù sao em cũng bị mất trinh tiết trong tay nó, không bằng gả cho nó luôn đi"
"Không muốn, em không thích gả cho nó, tại sao em phải gả cho nó mà không phải nó gả cho em"
"Mình gả, mình gả, tối nay về mình sẽ nhờ ba mình sang nói với ba cậu" Nữ lực sĩ béo ú, vùng lên như xác chết, hối hả chạy lại a dua nịnh nọt
"Tao mới không cần cưới mài!!!" Hạ Hoàng Cảnh hung hăng trừng mắt
"Nhưng chị cậu đã nói rồi kia mà" ~0. 0~
"Chị tao nói kệ chị tao, tao muốn hay không là do tao, tránh xa tao ra, còn lại gần tao đánh cho chết, đừng nghĩ là con gái là tao không dám đánh mày"
"Nhưng ... Nhưng"Chị đã nói kia mà ...... Nữ lực sĩ uất ức cắn môi tủi thân nhìn Hạ Nghi
Hạ Nghi -Mạt Tiểu Tiều phì cười nhìn hai đứa nhóc quá đáng yêu này . Nhìn sắc trời không còn sớm, Hạ Nghi ngồi dậy chỉnh chu lại quần áo đầu tóc, xách ba lô nắm tay Hạ Hoàng Cảnh rời đi, lúc đi ngang xoa xoa đầu nữ lực sĩ xem như an ủi, trẻ con quả thật ngây ngô, đáng yêu. Cô cảm thấy tâm hồn gia nua của mình lại thêm thổn thức, tuổi trẻ a ....
Hạ Hoàng Cảnh le lưỡi, nhăn mũi trêu tức nữ lực sĩ, hứ, muốn xứng đôi với hắn, nằm mơ đi. Mạt Tiểu Tiểu nhìn biểu tình của hắn lắc đầu cười cười đuổi theo bọn họ
Quảng Trường Thời Đại, quận Nam Thành, thành phố Hồ Kinh
Dòng người tấp nập, nam thanh nữ tú, già trẻ trai gái đều có đủ, Nam Thành là quận nổi tiếng ăn chơi của toàn thành phố Hồ Kinh, ở đây bạn có thể tìm được bất cứ thứ gì mình cần, các dịch vụ thì đa dạng phong phú, đặc biệt quản trường Thời Đại là quảng trường lớn nhất thành phố và cũng là quảng trường trung tâm của toàn tỉnh, mỗi năm ở đây tổ chức rất nhiều buổi hòa nhạc lớn nhỏ, Tỉnh H giàu có nhất nhì cả nước mà Hồ Kinh là thành phố trung tâm vậy nên nó không bao giờ thiếu các cửa hàng đồ hiệu cao cấp, các dịch vụ hoàng đế luôn sẵn sàng phục vụ, là đầu tàu kinh tế cả nước, Hồ Kinh rất vinh dự được xếp vào một trong những thành phố xa hoa bậc nhất
Đám người Hạ Nghi ngơ ngác đứng ở quảng trường, tuy không phải lần đầu cô đến đây nhưng đêm nay quảng trường lại đặc biệt đông đúc nhộn nhịp, Mạt Tiểu Tiểu hào hứng dắt chị em Hạ Nghi đi khắp đông tây các cửa hàng thức ăn, sức ăn của cô nàng gạo nếp quả thật rất kinh người, cô ấy có thể ăn từ đầu đường đến cuối con đường, Hạ Nghi tròn mắt nhìn Mạt Tiểu Tiểu ra sức ăn cho bằng hết các cửa hàng trong quảng trường
Hạ Hoàng Cảnh nhàm chán chọt chọt ly kem trong tay mình, cậu chỉ muốn về nhà tắm rửa, ôm chị ngủ thôi! Đi chung với bà chị háu ăn mập ú kia mệt quá, người gì đâu mà ăn nhiều ghê gớm, từ lúc họ bắt đầu đến đây thì chị ta ăn không ngừng nghỉ, vậy mà bảo là dắt bọn họ đi xem cái hay, hay con khỉ? Xem chị ta ăn có hay không thì có
"Này sao cậu bảo đêm nay có trò hay, sao tớ có thấy khỉ gì đâu?" Hạ Nghi khều khều Mạt Tiểu Tiểu đang cắm đầu ăn ly kem thật bự, nhìn ly kem của cô nàng, Hạ Nghi cảm thấy hàm răng già nua của mình ê ẩm
"Có đó! Cậu biết nhóm nhạc MBA đang nổi bây giờ chứ?" Mạt Tiểu Tiểu lúng búng hỏi
"Ờ! Có nghe lũ con gái trong lớp hay líu ríu, còn mặt mũi thì chưa thấy"
"Cái đồ nhà quê cậu, ngay cả MBA mà cũng không biết, mà không sao, chút nữa cậu sẽ được thấy phong cách như thiên thần sa ngã của họ"
"Tại sao chị em phải biết lũ đó chứ? Vớ vẫn, một đám con trai ăn mặc lòe loẹt có gì hay mà xem" Hạ Hoàng Cảnh bực bội trả lời, cậu rất ghét kẻ nào xúi giục chị ham thích mấy thứ nhảm nhí đó, chỉ có lũ con gái háo sắc mới cần, chị cậu có cậu là đủ rồi
"Em thì biết gì? Họ đẹp trai, quyến rũ, đa tình quan trọng là họ nổi loạn rất phong cách, có biết từ lúc ra mắt tới giờ họ vẫn luôn nhóm nhạc đình đám hàng đầu toàn châu á đấy, fan hâm mộ có thể nói là trải rộng cả thế giới, chỉ cần mỗi người nhổ một bãi nước bọt thôi cũng đủ dìm chết em, đồ trẻ con" Mạt Tiểu Tiểu xì mũi khinh thường, dám đụng vào thần tượng của cô, chán sống
"Xùy ... Thì đã sao, họ nổi mặc họ mắc gì tới chị em mà chị phải quan tâm đến chứ?" Dám lôi chị cậu đi ngắm đàn ông, bà chị mập ú chết tiệt
"Các người đủ rồi đấy, im hết đi cho tôi?" Hạ Nghi bóp bóp trán, hai người này cứ hễ gặp nhau là cãi vã, y như sao hỏa đụng địa cầu, chạm nhau là nổ
"Ô! Em gái xinh đẹp, đi chơi một mình sao? Có cần bọn anh đi theo bảo vệ không?"
Thành phố nào thì cũng cần tồn tại một ít thanh niên hư hỏng để giúp vui cho cuộc sống cũng như giúp cảnh sát khu vực có thể thực hiện chức năng của mình, Nhóm thanh niên ngả ngớn đứng trước mặt đám người Hạ Nghi đây là điển hình cho một trong số đó "không tiền - Không địa vị - Không đạo đức", ra đường chuyện làm chuyện trộm chó đánh mèo, trêu chọc con gái
"Sao, em gái thích anh à, sao nhìn anh mãi thế, sẽ ngượng ngùng đó nha!!" Cả đám cười ồ khi nghe tên đồng bạn mình nói
Hạ Hoàng Cảnh tức tối tính nhào lên lại bị Mạt Tiểu Tiểu dùng sức ôm lại, cô nàng nháy nháy mắt nhắc nhở hắn không nên gây chuyện, Hạ Nghi yên tĩnh ăn kem của mình, không quan tâm, dù sao cũng chẳng có gì đáng để quan tâm, một lũ nít ranh
"Hay các anh đưa bọn em đến đằng kia nhé, vào đó các anh đảm bảo sẽ làm bọn em vô cùng sung sướng" Một tên tóc nhuộm đỏ cười bỉ ổi chỉ vào khách sạn gần đó, cả đám hùa theo hưởng ứng
"Sướng bà nội nhà ngươi, cút xa ra, bằng không lão tử đánh chết các ngươi" Hạ Hoàng Cảnh vùng vẫy thoát khỏi Mạt Tiểu Tiểu chạy đến chỉ tên tóc đỏ chửi đổng
"Ranh con! Về nhà bú mẹ đi, ở đây phiền ông tán gái, ông đánh chết mày" Tên tóc đỏ giơ tay tính đánh lên đầu Hạ Hoàng Cảnh
Cánh tay hắn chưa kịp hạ xuống đã nghe tiếng rắc giòn tan, bàn tay hắn bị vặn ngược đằng sau, hắn ré lên đau đớn. Hạ Nghi lấy khăn lau lau tay rồi vứt vào thùng rác, đám đồng bọn thấy bạn mình bị đánh thì điên máu, tên tóc xanh lao vào Hạ Nghi. Giơ chân đá mạnh xuống bụng hắn, nâng tay đấm mạnh vào mũi, bonus thêm một phát vào trứng, tên đó đau đớn quằn quại ngã xuống đất. Đám người thanh niên bắt đầu kiêng dè Hạ Nghi , mọi người xung quanh quảng trường bu đông lại vây quanh họ thành một vòng tròn, thấy không còn đường lui, đám thanh niên đồng loạt nhào đến
Bình tĩnh giải quyết từng tên một, bọn chúng tấn công cùng một lúc nhưng với tốc độ nhanh và chuẩn của quyền thái, việc đánh mấy tên rảnh rỗi như này thì dư sức, nhìn tên cuối cùng ngã xuống, Hạ Hoàng Cảnh huênh hoang giẫm lên mặt hắn xả giận, Hạ Nghi cạn lời, hiếp người lúc khó khăn, hành động bỉ ổi của Hạ Hoàng Cảnh làm cô thật mất mặt, tối nay về phải từ từ dạy dỗ lại hắn
Lôi cái tên không biết xấu hổ kia đi, Hạ Nghi chẳng còn tâm trạng mà xem MBA gì đó nữa, đưa Mạt Tiểu Tiểu về nhà, Hạ Nghi lái xe trở về, từ năm mười bốn cô đã có thể tự mình lái xe mà không cần mỗi ngày có người đưa rước, mặc dù trước đó quản gia ra sức phản đối nhưng Hạ Quốc Bắc cũng đã mở miệng đồng ý thì ông ta cũng chẳng nói được gì. Hạ Nghi chưa đủ tuổi để lái xế hộp hạng sang như các tiểu thư nhà giàu khác vậy nên quản gia sắm cho cô chiếc morning màu đỏ bé bé để tiện đi lại, Hạ Hoàng Cảnh rất thích ngồi xe cô đến trường
Gió đêm nhẹ nhàng vờn mái tóc ngắn Hạ Nghi, cô không thích mái tóc dài thướt tha như các thiên kim, mái tóc dài nhất mà cô nuôi chỉ đến vai. Không khí vào thu lành lạnh mát mẻ khiến lòng cô dễ chịu hơn, trong xe du dương bài tango to evora _ Loreena McKennitt dịu nhẹ, Hạ Hoàng Cảnh bên kia ghế phụ lăn khò ra ngủ, nhìn dáng vẻ của cậu, Hạ Nghi nhớ mình trước kia cũng rất thích ngủ trên xe Mạc Vịnh Trinh, đã mười năm rồi, kể từ ngày hôm đó cô không còn gặp hắn, thỉnh thoảng tin tức về hắn trên tivi hay báo đài cô cũng chẳng buồn quan tâm, mắt không thấy tâm không phiền
Điện thoại trong túi vang lên, Hạ Nghi vươn người với lấy, cặp sách phía sau quá xa cô không thể với tới, Hạ Nghi tắp xe vào bên lề quay người lấy điện thoại. Nương theo ánh đèn đường lờ mờ cô giật mình khi nhìn thấy cô gái đầu tóc bù xù, quần áo bê bết máu đứng dưới cột đèn, gương mặt bị đánh dấu X ghê rợn tái nhợt, ánh mắt cô gái nhìn cô cầu cứu, Hạ Nghi vội vã cầm điện thoại mở cửa xe chạy lại, cột đèn vẫn sáng, cô gái thì biến mất, Hạ Nghi nhíu mày nghi hoặc, cô cố gắng tìm kiếm xung quanh nhưng vẫn không có kết quả
Chuông điện thoại réo gọi, Hạ Nghi trượt nghe, mắt vẫn cố gắng tìm kiếm cô gái gặp nạn
"Alo ...."
"Em đang ở đâu?" Giọng nam trầm thấp đầy quyến rũ
"Em đang ở ... AAAA ..." Vừa quay đầu Hạ Nghi hết hồn hét lớn, cô gái lạ kề gương mặt đáng sợ của cô ta vào sát Hạ Nghi, phản xạ có điều kiện cô vung tay đấm thẳng vào mặt cô ta, cô ta ôm mặt đau đớn lùi ngược lại về phía sau
"Cô là ai?" Hạ Nghi tức giận quát, bụm mặt không trả lời, Hạ Nghi nhíu mày cẩn thận đi lại, điện thoại rơi trên đất sáng nhấp nháy, mất sóng
Bước cẩn thận lại gần cô gái, Hạ Nghi cảnh giác nhìn cô ta, lặp lại câu hỏi
"Cô là ai? Sao lại dọa tôi, nếu còn không trả lời đừng trách tôi thẳng tay"
Cô gái đứng bật dậy, cái mũi bị đánh lệch sang một bên nhưng cô ta không quan tâm quay đầu chạy nhanh về phía trước, bản năng Hạ Nghi vội vàng đuổi theo, cô mau chóng bấm nút khóa cửa xe từ xa, động cơ xe vẫn khởi động nên máy lạnh vẫn chạy, Hạ Hoàng Cảnh tạm thời không chết ngộp được, yên tâm phần nào Hạ Nghi chuyên tâm đi theo cô gái phía trước
Máu không ngừng tuôn từ thân dưới cô gái, phát ra tiếng tách tách ghê người, Hạ Nghi không quan tâm, cô nàng thương tích đầy người này chạy nhanh như vận động viên maratong, cô chạy bở hơi tai mới có thể đuổi theo đằng sau mà không làm mất dấu. chạy hơn 500m về phía trước cô gái tự dưng biến mất, trời tối, xung quanh con đường cây tối um tùm, Hạ Nghi chỉ có thể dựa vào ánh đèn đường mờ ảo lần mò theo vết máu tìm kiếm. Đến cạnh giếng cái giếng khá cũ kỹ vết máu biến mất
Hạ Nghi lục túi lấy điện thoại ra soi, cô sực nhớ lúc nãy vô tình làm rớt nó ở gần cột đèn gần chỗ đỗ xe, vỗ vỗ trán, Hạ Nghi định bụng quay về, dù sao bây giờ trời quá tối, cô không thể tìm hiểu được gì
"Đừng ..... Đi...." Thoang thoảng trong tiếng gió có tiếng thì thầm nỉ non
Hạ Nghi giật mình quay ngoắt nhìn xung quanh, vẫn không có gì, gió thổi rì rào làm lá cây phát ra tiếng xào xạt, cơn gió lạnh thổi qua khiến Hạ Nghi rùng mình, cô nghĩ mình nên mau chóng rời khỏi đây thôi, xoa xoa cánh tay lạnh lẽo
"Cứu ..... Tôi ...." Tiếng nói ấy lần nữa vang lên, Hạ Nghi im lặng đứng lại, cô biết lần này mình không hề nhầm, dù rất nhẹ nhưng đúng là tiếng người kêu cứu
"cô ở đâu? ..." Hạ Nghi lớn tiếng gọi, cô muốn cô gái nghe rõ tiếng mình
"Cứu ..... Tôi ...." Vẫn tiếng nói đó, âm thanh phát ra từ miệng giếng, Hạ Nghi vội vàng quay lại cái giếng cũ
"Cô ở dưới sao, vẫn ổn chứ? Đừng sợ, tôi chạy đi kêu người tới, cố gắng lên"
Hạ Nghi ngã đầu vào miệng giếng hét to rồi mau chóng chạy hết tốc lực quay lại xe, chạy gần đến, cô thấy rất đông người đang ồn ào ở xung quanh tìm kiếm, Hạ Nghi chạy lại la lớn
"Này! Giúp tôi với, đằng kia có người té xuống giếng, mau tới cứu đi , cô ấy bị thương rất nặng" Vừa thở hổn hển cô vừa nói
Mọi người nghe thấy tiếng cô vội vàng chạy lại, Hạ Hoàng Cảnh nước mắt nước mũi tèm lem nhào đến ôm chặt lấy cô khóc to
"Chị!!!! Chị đi đâu vậy, chị làm em sợ quá"
"Em sao vậy tiểu Cảnh, chị chỉ chạy ra đằng kia giúp người tí thôi"
"Em đã đi đâu?" Tiếng gầm tức giận vang lên từ phía sau, chưa kịp nhận ra người đến, Hạ Nghi đã bị ôm vào vòng tay ấm áp của đàn ông
"Anh!!! Anh trở về khi nào vậy?"Ngửi được mùi hương quen thuộc, Hạ Nghi đã biết người đến là ai - Hạ Hoàng Lãnh cái con người lý ra bây giờ phải ở tận Châu Âu xa xôi bây giờ lại xuất hiện ở đây, ngạc nhiên không hề nhỏ nha
"Em đã đi đâu, có biết lúc nghe tiếng em hét trong điện thoại anh đã lo lắng như thế nào không?" Hạ Hoàng Lãnh tức giận quát
"Bây giờ không phải lúc nói chuyện đó, về nhà em sẽ giải thích cho anh sau, anh mau gọi mọi người đến cái giếng hoang cách đây 500m, có người bị thương té xuống dưới"
"Ai lại bị thương té xuống giếng giờ này kia chứ? Có phải em hoa mắt không tiểu Nghiên"
"Không có! Lúc nãy em còn đuổi theo cô ấy đến đó thì mất dấu, nhưng sau đó em nghe được tiếng kêu cứu phát ra từ miệng giếng em nghĩ có lẽ cô ấy đã rớt xuống dưới"
"Sao lại có người xuất hiện ở khu vực này được, đây thuộc địa phận trang viên, người ngoài không thể vào được"
"Thật mà anh! Anh cứ cho người theo em đến đó sẽ rõ thôi"
Hạ Hoàng Lãnh gật đầu, dù gì thì nếu lỡ thật có người bị thương chết trong trang viên thì rất rắc rối, gọi thêm vài thanh niên trai tráng mang theo dụng cụ cứu hộ, nhóm người Hạ Nghi mau chóng đến chỗ giếng cạn, bởi vì trời đêm, giếng lại sâu nên việc leo xuống khó khăn hơn rất nhiều, Hạ Nghi thấp thỏm không yên, lâu lâu lại ngó đầu xuống dưới xem xét, Hạ Hoàng Lãnh lo lắng cô bị ngã nên giữ không để cô bị ngã. Gần mười phút mọi người đã xuống tới nơi, có tiếng nôn mửa, la ó mắng chửi, vang vọng lên dưới giếng
"Thiếu gia! Có người chết" Đốc công trang viên thông qua bộ đàm báo cáo với Hạ Hoàng Lãnh
"Không lý nào, ban nãy tôi còn nghe cô ấy kêu cứu, chẳng lẽ đến muộn rồi sao" Hạ Nghi mặt mày trắng nhợt, chẳng lẽ cô đến chậm, nhưng cô đã cố gắng chạy nhanh nhất có thể
"Thiếu gia! Bên dưới báo lại, người chết cũng ít nhất hơn một tháng, thi thể đã phân hủy gần hết" Đốc công kỳ quái nói, mọi người bên dưới báo lại xác chết bên dưới đã phân hủy gần hết, sao tiểu thư lại nghe được tiếng kêu cứu
"Nói mọi người tìm kiếm xung quanh xem còn ai khác không" Hạ Hoàng Lãnh nghiêm mặt ra lệnh
"Vâng! Thiếu gia" Bên dưới rất nhanh báo lên "Thiếu gia, mọi người đã tìm kỹ không phát hiện được người nào khác"
"Được rồi, kêu mọi người mau chóng leo lên, cẩn thận đừng động đến hiện trường bên dưới, mau chóng gọi cảnh sát đến, phong tỏa toàn bộ tin tức đừng để bên ngoài biết nhất là báo giới"
" Vâng, thiếu gia"
Hạ Nghi, Hạ Hoàng Lãnh lên xe trở lại biệt thự, trên xe Hạ Nghi đăm chiêu nhìn phía trước, Hạ Hoàng Lãnh nhìn biểu hiện nhăn nhó của cô, nhu nhu đầu cô an ủi
"Không sao! Việc này không phải do em, dù sao xác chết đó cũng chết được hơn một tháng rồi"
"Không đúng, rõ ràng lúc nãy em có nhìn thấy cô ta, em còn đấm cho cô ta một cái nữa kia, rất chân thật"
"Em đánh cô ta???"
"Vâng ạ! Ban đầu, nhìn thấy cô gái toàn thân rách rưới đứng cột đèn nhìn em cầu cứu, nên em nhanh chóng rời khỏi xe chạy lại, kết quả đến gần thì không thấy người đâu, em còn tìm kiếm xung quanh, lúc anh gọi em, vừa quay đầu em thì cô ta thình lình xuất hiện sau lưng em, phản xạ tự nhiên em đấm cô ta một cái, sau đó cô ta bỏ chạy, e vội vàng đuổi theo nhưng đến gần cái giếng thì cô ta biến mất, em định bụng bỏ đi thì nghe có tiếng kêu cứu phát từ dưới giếng, em vội chạy đi gọi người thì gặp anh, anh nói xem như thế sao có thể là người đã chết hơn một tháng được"
Hạ Hoàng Lãnh trầm mắt nghe Hạ Nghi tường thuật câu chuyện, hắn cũng rất tin tưởng lời của cô nhưng người bên dưới giếng kia vốn đã chết lâu rồi vậy thì lý giải như thế nào cho sự xuất hiện của cô gái mà Hạ Nghi gặp, chẳng lẽ còn người khác lẩn quẩn trong trang viên, ngày mai hắn phải cho người điều tra mới được
Hạ Nghi thì suy nghĩ hoàn toàn khác Hạ Hoàng Lãnh, lúc ấy quá vội nên không để ý tới. Thời điểm cô gặp được cô gái lạ kia hình như chân cô ta không mang giày, toàn thân cô ta xây xát không một chỗ lành lặn, tay chân có nhiều vết cắt rất sâu, mặt bị rạch nát vết thương đỏ tươi rợn người nhưng lại không có dấu hiệu chảy máu, lúc cô chạy đến chỗ cô ta đứng cũng không lưu lại vết máu, thời điểm cô đuổi theo thì máu trên người cô ta mới bắt đầu chảy không ngừng, trong suốt đoạn đường 500m cô ta lưu lại rất nhiều máu với lượng máu mất nhiều như thế mà cô ta vẫn có thể chạy nhanh hơn cả người khỏe mạnh Là cô đây thì ... Liệu cô gái đó có phải người
Vậy cảm giác chân thực khi chạm vào cô gái đó thì sao, Hạ Nghi vẫn không thể lý giải, rõ ràng cô đấm rất mạnh, mũi cô ta bị lệch sang một bên kia mà. Hạ Nghi cau mày suy nghĩ, mặc dù mấy năm gần đây có âm thầm luyện linh lực tuy nhiên lượng linh lực ấy chỉ đủ để tăng cường sức khỏe, trừ ma thì vẫn còn một đoạn rất xa
Xe về đến biệt thự, Hạ Nghi vẫy tay chào Hạ Hoàng Lãnh trở về phòng, tối nay xảy ra quá nhiều chuyện, cô muốn đi ngủ sớm, Hạ Hoàng Lãnh nhìn cô mệt mỏi cũng không làm phiền, tự động trở về phòng sách, hắn còn phải suy nghĩ giải quyết tin đồn sắp làm sao, vừa về nước đã gặp đủ thứ chuyện, xui xẻo quá
Đêm trong trang viên, gió thổi làm vài tán cây đập vào cửa sổ phòng phát ra tiếng cốc cốc như người gõ cửa, Hạ Nghi nằm trong chăn ấm áp ngủ, nhiệt độ trong phòng thoáng chốc hạ đột ngột, mọi thứ trong phòng phủ một lớp băng mỏng, Hạ Nghi bị cái lạnh bất ngờ làm thức giấc, cô xoa xoa cái mũi đau nhức vì lạnh, vừa chạm đến bên ngoài chăn Hạ Nghi hết hồn, lớp băng mỏng đông cứng lớp ngoài chăn. Hạ Nghi với tay bật đèn ngủ, không sáng, bật lần nữa, vẫn không sáng, Hạ Nghi khó chịu dụi dụi mắt ngồi dậy
Cô gái ban nãy yên lặng đứng dưới giường chân nhìn Hạ Nghi, vẫn bộ đồng phục nhàu nhĩ bẩn thỉu, ánh mắt cô ta nhìn cô mong mỏi hi vọng. Hạ Nghi giật bắn người, nhờ ánh trăng sáng, cô nhìn toàn bộ căn phòng đều bị bao một lớp băng mỏng, hết hồn
"Cứu ..... Cứu .... Tôi ...." Cô gái không mở miệng, nhưng vẫn phát ra âm thanh yếu ớt rõ ràng
"Cô .... Đã chết ...." Hạ Nghi nuốt nước miếng khó khăn nói, lâu rồi không gặp mấy thể loại này, có hơi khó thích ứng. Cô gái không trả lời chỉ im lặng nhìn Hạ Nghi
"Tôi có thể giúp gì cho cô?" Hạ Nghi xoa xoa gương mặt lạnh cứng của mình, nhiệt độ trong phòng quá dọa người, oán khí có thể làm đóng băng mọi thứ, cô nàng này lúc chết hẳn rất thù hận kẻ giết mình
Cô gái im lặng chỉ tay bên ngoài cửa sổ, Hạ Nghi nghi ngờ nghiêng đầu nhìn theo, bóng đêm bao lấy rừng cây tĩnh mịch âm u, ánh trăng mờ ảo soi rọi trang viên, ngoài ra không có gì khác, Hạ Nghi đầu đầy chấm hỏi nhìn cô gái, cô ta vẫn duy trì tư thế chỉ tay nhìn Hạ Nghi. Cô đành xuống giường mặc thêm áo khoác mang dép lê mở cửa sổ leo xuống, nước mắt như hai sợi mỳ đung đưa trong gió. Tại sao đêm hôm có còn phải làm mấy vụ trèo tường trộm cắp này chứ?
Nhìn đến con ma nữ đứng chỗ thảm cỏ nhìn mình tha thiết, Hạ Nghi cắn răng leo nốt phần tường còn lại, leo xuống đến nơi, cô tiếp tục đi theo chỉ dẫn của ma nữ, một người một ma chạy quãng đường dài thăm thẳm quay lại giếng hoang ban đầu, cái giếng đã bị cảnh sát dùng băng rôn, kẽm gai vây kín, vì đây là hiện trường thứ nhất tìm ra xác chết nên cảnh sát phòng rất kín kẽ tránh có người phá rối
"Bây giờ làm sao nữa, kẽm gai cao quá, tôi có là thánh cũng không bay qua được" Hạ Nghi quay đầu hỏi con ma nữ đang đứng xa xa
Con ma nữ lắc lắc đầu ý không cần leo vào, cô ta chỉ hướng tây từ phía cái giếng sau đó biến mất, Hạ Nghi khó hiểu đi theo, đi một quãng rất xa Hạ Nghi bắt gặp một hồ nước khá to, cạnh bờ hồ vẫn còn lác đác vài vật dụng, cô rọi đèn soi từng thứ trên đất, bình nước, thức ăn thừa, đèn pin, ... Soi đến ví tiền Hạ Nghi dùng cành cây khều mở nó, không lâu nữa cảnh sát sẽ phát hiện nơi này, có ngu mới để lại dấu vân tay, Hạ Nghi mở ví rọi đèn, moi móc mọi thứ trong đó, cô phát hiện có giấy tờ tùy thân, hình cô gái trẻ xinh đẹp, mười tám tuổi, tên Vịnh Yên Yên, quê ở tỉnh K
Đối chiếu gương mặt cô gái trên hình và con ma nữ cô gặp, nếu bỏ đi vết cắt X ghê sợ trên mặt cô ta thì hoàn toàn cùng một người, Hạ Nghi lục lọi thêm vài thứ trong ví cô gái, chỉ có ít tiền và vài thẻ tín dụng cùng một ít hóa đơn thanh toán, Hạ Nghi lấy thầm ghi nhớ địa chỉ cửa hàng trên hóa đơn, lấy điện thoại trong túi áo khoác, chụp lại tấm hình cô gái Hạ Nghi quay về biệt thự, đi chưa được vài bước con ma nữ xuất hiện chặn đường cô, cô ta chỉ về phía bên kia bờ hồ, trời tối, bờ hồ khá rộng nên Hạ Nghi không thể quan sát rõ ràng, ánh đèn quá yếu không thể chiếu sáng đến bên kia được
"Bây giờ tôi không thể qua bên đó được, sáng mai tôi còn có buổi kiểm tra, chiều mai tôi sẽ qua đó, cô yên tâm tôi đến đây giúp cô thì sẽ giúp tới cùng" Hạ Nghi mệt mỏi xoa xoa mi tâm nói, hiện tại cô rất mệt không hơi đâu mà chạy qua đó
Con ma lặng lẽ gật đầu biến mất, lần mò ra được đường chính, Hạ Nghi thở dài nhìn con đường xa mịt mù không điểm đến trước mặt, la lết về đến biệt thự, đồng hồ điểm canh ba giờ sáng, Hạ Nghi thuần thục trèo tường leo về phòng, vừa bước vào phòng cô giật mình nhìn bóng đen lù lù ngồi trên giường mình, bật đèn, Hạ Hoàng Lãnh nhìn Hạ Nghi chăm chú
"Anh!!! Làm em sợ hết hồn, sao giờ này lại ở trong phòng em, anh ngủ không được sao" Hạ Nghi thấy Hạ Hoàng Lãnh thì thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng thêm một con ma nào tới tìm cô báo án nữa chứ
"Em đi đâu vào giờ này?" Hạ Hoàng Lãnh nheo mắt nguy hiểm nhìn Hạ Nghi, lúc nãy đi uống nước nghe được tiếng động lạ trong phòng cô, hắn liền không do dự lấy chìa khóa dự phòng mở cửa vào, kết quả không ai ở trong phòng
"Em đi thăm tiểu Cảnh, thằng bé có tật khóc đêm nên em muốn đi xem nó có ổn không thôi" Hạ Nghi lấp liếm nói, nếu để tên điên này biết cô nửa đêm trèo tường ra ngoài, hắn không lột đồ à nhầm lột da cô mới lạ
"Thật không???" Hạ Hoàng Lãnh nghi ngờ hỏi
"Thật mà anh!!!" Hạ Nghi giơ tay thề cam đoan "Anh!! Tối rồi anh cũng ngủ sớm đi, thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu" Hạ Nghi cúi người hôn trán Hạ Hoàng Lãnh, mỗi khi hắn như vậy, chỉ cần cô thân mật một chút hắn sẽ quên béng việc đang định nói ngay
"Ừm, em cũng ngủ sớm đi, tiểu Cảnh nó lớn rồi, không cần suốt ngày phải trông nom nó như đứa bé hai ba tuổi" Hạ Hoàng Cảnh ôm Hạ Nghi cúi đầu hôn vào trán cô
Nhìn Hạ Hoàng Lãnh ra khỏi phòng, Hạ Nghi thở phào, cô biết Hạ Hoàng Lãnh vẫn chưa hết nghi ngờ với mình nhưng chỉ cần qua được lúc này, sau này tính sau. Mệt mỏi ngã người lên giường, Hạ Nghi lấy quyển sổ dưới gối ra viết lại các chi tiết quan trọng cô vừa tìm được ban nãy, cô cứ cảm thấy tạo hình đêm nay của ma nữ có gì đó rất quen mắt nhưng quen ở chỗ nào thì cô hoàn toàn không nhớ được.
Cả đêm qua bị hành gần chết, sáng nay Hạ Nghi mang cặp mắt cú mèo xuống nhà ăn, mọi người đã đến đông đủ cùng nhau ăn sáng, cô đưa Hạ Hoàng Cảnh đi thay quần áo rồi cả hai đi học, Hạ Hoàng Lãnh lia cặp mắt cú vọ của hắn theo dõi theo từng bước chân hai người lên lầu
"Chị! Tối qua chị đâu???" Hạ Hoàng Cảnh nhìn Hạ Nghi soạn sách vở cho mình hỏi
"Sao em biết tối qua chị không ở trong phòng" Động tác soạn sách của Hạ Nghi thoáng cứng đờ, cô nhanh chóng khôi phục bình thường
"Sáng nay anh hỏi em, tối qua chị có ở phòng em không?"
"Rồi em nói sao?" Hạ Nghi khẩn trương quay đầu hỏi
"Tất nhiên là nói có rồi, em đâu có ngu, dù không biết vì sao chị phải ra ngoài làm gì nhưng em vẫn trả lời có, chị, thấy em có giỏi không?" Hạ Hoàng Cảnh ôm eo Hạ Nghi dụi dụi
"Tất nhiên, tiểu Cảnh là ngoan nhất, nhớ sau này anh có hỏi thì phải thông minh như hôm nay biết chưa?" Xoa Xoa đầu thằng bé, Hạ Nghi yên tâm phần nào, tiểu Cảnh rất thông minh dù thằng bé không biết cô làm gì thì vẫn sẽ bao che cho cô, vì thế mà đêm qua cô không do dự nói rằng mình qua phòng tiểu Cảnh
"Chị, nói cho em biết chị đi đâu tối qua được không?Em cũng rất lo lắng"
"Ừm, chút lên xe chị sẽ nói, ở đây không tiện"
Hạ Hoàng Lãnh vốn muốn đưa Hạ Nghi đến trường nhưng công việc của hắn quá nhiều, không còn cách nào khác đành ai oán nhìn cô đi học. Hạ Nghi thì rất vui khi công việc hắn nhiều như thế, cô ước gì Hạ Hoàng Lãnh lúc nào cũng bận bịu, như vậy hắn sẽ có rất ít thời gian lởn vởn quanh cô. Thật ra từ lúc Hạ Hoàng Lãnh về nước Hạ Nghi luôn nơm nớp lo sợ cho trinh tiết của mình, dù sao bóng ma hắn để lại cho cô mười năm trước quá sâu đậm
Lái xe ngang qua khu giếng hoang hôm qua, Hạ Nghi trông thấy cảnh sát đang phân tích hiện trường, cô nghĩ chắc không lâu họ sẽ tìm ra đống đồ gần bờ hồ, cô không biết trong trang viên có hồ nước lớn như thế, may sao ngày mai vừa đúng ngày nghỉ, cô có thể dành thời gian tìm hiểu cái chết của ma nữ
Xe lái vào khuôn viên trường, Hạ Nghi dắt Hạ Hoàng Cảnh đến lớp thì trở về lớp mình, trên đường đi không thiếu ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, Hạ Nghi vô thức sờ mặt, sáng nay hơi uể oải nên không chắc mình đã rửa mặt sạch, ghé vào toilet, khi chắc chắn mình hoàn toàn sạch sẽ Hạ Nghi mới yên tâm về lớp. Vừa vào cửa lớp, đám học sinh nhao nhao bu quanh cô
"Nghiên Nghiên, cậu xem đoạn clip sáng nay chưa?"
"Nghiên Nghiên, cậu nổi tiếng khắp mạng xã hội luôn rồi đó, chà!!Lớp chúng ta sắp có một siêu sao mới, phấn khích quá đi"
"Nghiên Nghiên, cậu đúng mà mỹ nữ kiêu hùng mà, tớ ngưỡng mộ cậu quá đi"
Cạp cạp .... Mọi người như đám vịt trời không ngừng kêu la
"Tránh ra, tất cả tránh ra cho tôi" Thân mình mập mạp to con của Mạt Tiểu Tiểu tạt hết mọi người qua một chắn trước mặt Hạ Nghi
"Tiểu Tiểu, thế này là thế nào?" Hạ Nghi đầu đầy dấu hỏi nhìn Mạt Tiểu Tiểu
"Hôm qua, cảnh chúng ta đánh nhau có người lén quay lại, họ tung lên mạng xã hội, bây giờ khắp các trang mạng xã hội đều đang rầm rộ đoạn clip đó, trên youtube đã đạt cột mốc một triệu lượt xem trong vòng bốn tiếng, bây giờ thì cậu nổi tiếng toàn trường rồi" Mạt Tiểu Tiểu vỗ trán than, cô nàng biết Hạ Nghi rất ghét chuyện thị phi, dù sao nhà Hạ bây giờ quá danh tiếng, nhất là sau khi Hạ Quốc Bắc đắc cử chức chủ tịch thành phố đến nay
"Nghiên Nghiên, cậu đánh đẹp lắm, bọn tớ rất tự hào về cậu" Đám học sinh nhao nhao tán thành
"Thật ra thì các cậu không cần phải thế, chúng ta đều là bạn học, tớ cũng rất tự hào được làm bạn cùng các cậu" Hạ Nghi khiêm tốn trả lời, đây đều là lời thật lòng của cô, lớp người ta ganh đua ghen ghét nhau, lớp cô thì cũng có ghét nhau đấy nhưng nếu người ngoài xen vào, họ chẳng ngại hợp sức cho chúng một trận
Mọi người rối rít cười đùa, chuông vào lớp reng lên, mọi người bắt đầu lục đục trở về chỗ, hôm nay tiết vật lý, người dạy là một giáo viên trẻ, tuy nói trẻ nhưng anh ta cũng đã ba mươi, có khả năng ở tuổi này vào làm giảng viên cho Tư Hoa cũng đã không tầm thường, anh ta rất được các nữ sinh trong trường hoang nghênh
"Nào cả lớp, hôm nay chúng ta sẽ kiểm tra lại bài hôm qua, mọi người lấy giấy ra bắt đầu viết đề" Vừa vào lớp Hạo Thiên cười hết sức dịu dàng với lũ học sinh
"A ...!!! Thầy ơi, tha cho bọn em đi" Tiếng oán than dậy trời cao
"Không kỳ kèo nữa, tôi bắt đầu viết đề đây, năm phút sau tôi xóa thì đừng ai than là tôi ác, bắt đầu" Hạo Thiên dùng tốc độ kinh người viết đề lên bảng sau đó hả hê nhìn đám học sinh mặt nhăn như hoa cúc
Thời gian hai tiết tích tắc rồi qua rất nhanh, mọi người trong phòng học mệt mỏi uể oải chờ đợi thêm ba tiết nữa là có thể nghỉ trưa ăn uống, buổi chiều họ có tiết thể dục nên khá thư thái. Giờ trưa Hạ Nghi - Mạt Tiểu Tiểu qua khối tiểu học dắt Hạ Hoàng Cảnh đi ăn trưa, đi ngang nhà vệ sinh, Mạt Tiểu Tiểu kêu Hạ Nghi chờ một chút để cô giải quyết tí ưu sầu Đứng cạnh cửa sổ nhà vệ sinh nữ, ánh nắng vàng chiếu lên người Hạ Nghi, cả người cô tỏa ánh sáng dịu dàng, khiến vài nam sinh đi ngang cứ ngẩn ngơ
Hạo Thiên đi ngang người Hạ Nghi thì dừng lại, hắn rất muốn vươn tay sờ gương mặt mềm mại trắng trong kia, ác ma trong hắn đang lục đục muốn trỗi dậy. Kìm chế dục vọng bản thân, hắn lướt qua cô đi thẳng
Hạ Nghi giờ phút này trong lòng run rẩy từng trận, cô đang thấy cái quỷ gì thế này! Ma nữ tối qua u ám đi theo sau Hạo Thiên, lúc đi ngang cô, nó liếc mắt ra hiệu cho cô mau đi theo họ, Hạ Nghi bám chặt thành cửa sổ nhất quyết không đi, giỡn sao? Bây giờ cô mà đeo bám thầy giáo mình, để đám học sinh nhiều chuyện thấy được, cô có nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội
Nhưng đâu phải cứ cô muốn là được, toàn bộ cửa sổ nơi Hạ Nghi đều đóng băng mỏng, cảm giác ớn lạnh quanh thân dần mãnh liệt, Hạ Nghi đau đớn khóc lóc lén lút đuổi theo con ma nữ, quá đáng!!!!
Hạo Thiên hoàn toàn không biết mình bị người khác theo dõi, hắn trở về phòng giáo vụ hoàn thành nốt công việc dang dở, Hạ Nghi nghiến răng trừng con ma nữ đứng gần hắn, cô muốn tôi đuổi theo, bây giờ làm gì nữa!!! Ma nữ vẫn im lặng đứng đó không cử động, Hạ Nghi đu người lên cây bên ngoài cửa sổ phòng giáo vụ đóng gió đông khóc ròng
Khoảng 30' sau, Hạo Thiên cuối cùng cũng xong việc, hắn đứng dậy rời khỏi phòng đi ăn trưa, Hạ Nghi bắt được thời cơ, chờ hắn đi khỏi cô nhanh chóng nhảy vào phòng từ đường cửa sổ, hại chết cái thân già cô rồi
Hùng hổ đi lại chỗ con ma nữ, cô bực dọc nói "Bây giờ sao nữa?"
Ma nữ chỉ vào tủ hồ sơ gần đó, "Hạo Thiên", đây chắc là đồ vật dụng của hắn. Hạ Nghi mở cửa nhưng không mở được, cô liếc mắt nhìn ma nữ, nhún vai bất lực."Cách.." Cửa mở, Hạ Nghi bắt đầu lục lọi mọi thứ trong đó, ngoài vài bộ quần áo, vật dụng cho nam thì chỉ có chiếc điện thoại màu đen, ngoài ra không có gì khác
Hạo Thiên đang trên đường đến nhà ăn thì sực nhớ mình để quên điện thoại trong tủ đồ, hắn quay lại, Hạ Nghi cầm điện thoại lên, nhưng đã bị khóa mã, cô liếc nhìn ma nữ, cô ta cũng lắc đầu không biết, "bộp" vỗ trán, sao trên đời có con ma ngu ngốc dường này, ngươi cả ngày đi theo hắn sao lại không biết mã của hắn?
Bóng đèn trên đầu ma nữ lóe sáng, cô ta mau chóng ra hiệu cho Hạ Nghi làm theo chỉ dẫn, "Ting" mã điện thoại được mở, Hạ Nghi mau chóng lục lọi điện thoại Hạo Thiên, cô lục tập tin hình ảnh, vô số bức ảnh biến thái kỳ dị trong máy điện thoại hắn, dù biết chỉ là sản phẩm photoshop nhưng cô vẫn rất sợ
Nhìn tập tin "Thiên thần" sáng chói, Hạ Nghi nhấp vào, đập vào mắt cô là bức ảnh nữ sinh khỏa nửa thân dưới, mặc áo học sinh đang làm tư thế mời gọi, buồn nôn quá, kéo xuống dưới là các bức hình khiêu dâm các nhau của cô nữ sinh, kéo đến một nửa trang, Hạ Nghi rùng mình nhìn bức hình cô gái bị trói chặt trên nền đất, phần thân dưới bị hành hạ dã man, khắp người đều có vết cắt sâu, nhất là gương mặt bị đánh một dấu X to đùng, cô ta khỏa thân nằm trên đất. Tiếng bước chân vang lên ở hành lang, Hạ Nghi mau chóng gửi tấm hình qua máy in gần đó, cầm hình rồi chuồn êm theo hướng cửa sổ
Hạo Thiên vừa vào phòng đã cảm thấy có gì đó rất khác lạ, hắn lại gần cửa sổ quan sát, không có gì, mở cửa tủ lấy điện thoại, hắn phát hiện các vật dụng mặc dù được sắp xếp đúng nguyên trạng nhưng lại lệch nhau vài cm, là người rất cẩn thận hắn biết có kẻ lục lọi đồ hắn, Hạo Thiên nheo mắt nguy hiểm, là ai?
Hạ Nghi sau khi thoát khỏi phòng giáo vụ, ngồi dưới gốc cây gần đó ngây ngốc, cô lấy bức hình ra nhìn, gương mặt cô gái trẻ này rất quen nhưng cô chắc cô ta không phải ma nữ, vậy cô ta là ai? Cơn gió thu thổi qua, mắt Hạ Nghi trợn to, đúng rồi, cô nữ sinh mười năm trước bị sát hại trong nhà vệ sinh, cô ta khá giống cô gái trong hình, lục lại ký ức năm đó, đối chiếu với tấm hình, Hạ Nghi nắm chặt mảnh giấy trong tay
Năm đó cảnh sát đã tìm ra hung thủ sát hại cô gái, vậy tại sao Hạo Thiên lại có bức ảnh của cô gái, hắn và cô ta đã thân mật đến mức độ nào mới có thể chụp loại hình này, vò đầu bức tóc, bị cuốn vào vụ án mới lại phát hiện chứng cứ vụ án cũ, mới cũ đan xen rối rắm
Hạ Nghi vuốt mặt suy tư, cuối cùng thì hắn và cô nữ sinh kia có quan hệ như thế nào, bạn trai, bạn tình hay đơn giản chỉ là tình một đêm, Hạ Nghi không thể hoàn toàn hiểu rõ nhưng cô hoàn toàn chắc chắn Hạo Thiên có liên quan đến vụ án mười năm trước, còn cô gái gần đây thì sao, cô ta quan hệ gì trong vụ án cũ, cách thức hung thủ ra tay giống hệt mười năm trước, đầu óc Hạ Nghi cứ quay cuồng trong mớ bòng bong
"Rengggg..." Điện thoại vang lên âm điệu nhàm chán, Hạ Nghi chán chường bắt máy "Alo"
"Chừng nào em tan trường" Chất giọng âm dương quái khí của Hạ Hoàng Lãnh làm Hạ Nghi khó hiểu
"4 giờ 30" Hạ Nghi cũng không rảnh mà quan tâm hắn, cô bây giờ đang rất rối
"Anh đến đón em"
"Không được, anh đến đón em ai lái xe em về, còn tiểu Cảnh nữa, chắc chắn nó sẽ đồng ý về một mình"
"Anh sẽ gọi quản gia đến đón nó, còn xe em, chiều nay anh ghé chở em, vậy đi" Hạ Hoàng Lãnh không cho Hạ Nghi cơ hội phản bác, hắn cúp máy
"Reenggggg......." Hạ Nghi ức chế quát to "Cái gì nữa?"
"Là anh đây" Âm thanh dịu dàng vang lên trong điện thoại, Hạ Nghi hết hồn nhìn tên người gọi đến "Mắt Xanh"
"Xin lỗi, lúc nãy có tên điên gọi điện chọc phá, em hơi bực mình, anh gọi cho em có chuyện gì không?" Hạ Nghi nhỏ giọng xin lỗi, người ta ở tuốt bên kia đại dương có lòng gọi cho cô nên vài tiếng xin lỗi cũng không đáng gì
"Ngày mốt anh sẽ về, em có thể đến sân bay đón anh không?" Lục Dĩnh từ tốn hỏi, lâu rồi hắn không nhìn thấy cô, ngày lễ tết hắn có về nhưng cũng rất ít khi gặp được cô
"Em không chắc nữa, anh về chơi ạ"
"Không lần này về lâu hơn, có lẽ là vài năm dự án mới lần này khá quy mô, anh cũng không biết nữa"
"Em biết rồi, vậy hẹn anh bữa đó nhé, bây giờ em phải vào lớp"
"Ừm, hẹn gặp em sau"
Tắt máy của Lục Dĩnh, Hạ Nghi phiền chán lăn qua lăn lại trên bãi cỏ, năm hạn tháng quỷ gì mà hết tên này đến tên khác thi nhau về nước, một tên Hạ Hoàng Lãnh đã đủ mệt, lại thêm Lục Dĩnh, còn Lâm Úc và Mạc Vịnh Trinh đâu, xuất hiện nốt cho đủ bài, đáp ứng lời cầu xin của cô, trời cao đã cử kẻ thù của cô xuống
"Nếu còn lăn nữa, tôi không lo cỏ trong khuôn viên bị hỏng thì cũng lo cái váy sắp tốc lên cao của cô sẽ làm ảnh hưởng mỹ quan của trường đấy, cô Hạ" bóng người lù lù ngược sáng xuất hiện trên đầu Hạ Nghi, cô nheo mắt đánh giá
Nhìn người đến, Hạ Nghi vội vã bật dậy, mau gọn chỉnh lại váy, điều chỉnh sắc mặt quay qua trợn mắt ngạc nhiên nhìn Lâm Úc
"Ô! Lâm đại thiếu, anh về nước cũng nhanh nhỉ? Bị đày đi nước pháp xa xôi có lãnh ngộ được phong độ của người pháp được tí nào không, hửm?" Chết tiệt, tên này hun mọt cưa hắn cũng lên
"Cô!!!... Lãnh ngộ thì cũng lãnh ngộ đấy, đáng tiếc nó không dành cho thứ cá muối như cô"
"Cá muối như tôi? À Là muối như thế này đúng không?" Dứt lời Hạ Nghi đẩy mạnh Lâm Úc vào cây cổ thụ gần đó, khóa chặt tay hắn ra sau lưng, kề sát tai hắn nói
"buông ra, cô có phải con gái không, không biết xấu hổ mà bổ nhào vào trai thế hả?" Lâm Úc khó khăn vùng vẫy, một thiếu gia ăn chơi vs cao thủ quyền thái, không cần nói cũng biết, Hạ Nghi mạnh hơn hắn nhiều lắm
"Với hạng người như anh thì xấu hổ là dư thừa" Hạ Nghi thò tay vòng qua eo Lâm Úc mò xuống dây lưng quần rút mạnh, " Bựt" dây lưng quần hi sinh trong tay Hạ Nghi
" Cô là loại con gái gì thế?" Mắt thấy quần tây sắp hi sinh, Lâm Úc xấu hổ la lớn
"Suỵt!!!! Anh la lớn quá, người ta tụ tập lại thì biết sao, Lâm đại thiếu gia bị tuột quần thì xấu hổ lắm" Hạ Nghi vô sỉ bứt nốt cúc quần Lâm Úc, xong việc cô hả hê đẩy ngã Lâm Úc trên thảm cỏ, thích thú nhìn hắn trừng mắt ôm quần nhìn cô
" Cô chờ đó cho tôi" Lâm Úc tay nắm chặt quần xấu hổ gào
" Tôi nghe câu này quen tai nha, câu nói mười năm qua lặp đi lặp lại anh không thấy chán nhưng tôi thì có đấy, đổi câu khác có tí hiệu lực đi" Hạ Nghi vui vẻ ngồi xổm trước mặt Lâm Úc trêu chọc, tên hâm này mới đi nước ngoài vài năm mà đã đổi khác, đẹp trai hơn xíu rồi có điều vẫn ngu như ngày nào
Nhìn Hạ Nghi xinh đẹp nheo mắt nhìn mình, đôi mắt hổ phách như tỏa nắng làm tim Lâm Úc đập chậm vài nhịp, lắc đầu kiên định rũ bỏ ảo ảnh, Lâm Úc đỏ mặt trừng Hạ Nghi
" Cô... Cô..." Ấp úng nửa ngày, hắn vẫn không thể nói được câu nào ra hồn
" Tôi... Tôi.... Tôi thế nào, thôi bye nhé, ở lại tận hưởng gió mát đi, Lâm đại thiếu gia " bứt làm đôi dây lưng ném cho Lâm Úc, Hạ Nghi vui vẻ chạy đi, đi được nửa đường Hạ Nghi vòng lại lấy tay vò tơi mái tóc chải chuốt gọn gàng của hắn, cười đê tiện chạy dài
" Đồ đê tiện" Lâm Úc ôm quần đứng dậy gào to , quẫn bách nắm chặt quần mình, hình tượng của hắn bây giờ rất giống vừa mới bị người ta cưỡng gian xong, tiếng học sinh líu ríu đằng xa đi lại, Lâm Úc hoảng hốt nắm quần chạy đi
Xử lý xong tên đáng ghét, tâm tình quẫn bách của Hạ Nghi dịu đi rất nhiều, vui vẻ chạy tới nhà ăn, Hạ Nghi bị hai đại gia oanh tạc không thương tiếc. Cô cười lấy lòng nịnh nọt hai đại thần đang phun lửa, quay đầu lau mồ hôi "Hố cha thật"
Buổi chiều Hạ Hoàng Lãnh đúng giờ đến đón Hạ Nghi, bộ tây trang đắt tiền, thân hình cao lớn anh tuấn đứng bên chiếc moring khiếm tốn của cô hoàn toàn tương phản, Hạ Nghi xoa xoa mắt nhìn Hạ Hoàng Lãnh, tên điên này, nay tỏa sáng dữ vậy, mặc dù biết tên này vốn đi tới đâu cũng lấp lánh như vàng nhưng hôm nay hắn có vẻ sáng chói hơn mọi khi thì phải
Hạ Hoàng Cảnh dự cảm xấu trước sự xuất hiện của Hạ Hoàng Lãnh, hắn nắm chặt tay Hạ Nghi sợ cô sẽ bị vẻ ngoài của anh trai hút đi mất. Tiểu Cảnh cưng à! Cưng nghĩ nhiều rồi.
Hạ Hoàng Lãnh cười sáng láng nhìn Hạ Nghi tới gần, bộ đồng phục áo sơ mi trắng váy đen ngắn tới đầu gối, giày bệt màu đen, Hạ Nghi như cô nữ sinh quý tộc Anh quốc xinh đẹp, đôi mắt hổ phách hút hồn người nhìn, làn da trắng nõn nổi bật mái tóc đen đặc trưng phương đông, Hạ Hoàng Lãnh nhìn mà ngẩn ngơ, Tiểu Nghiên của hắn xinh đẹp như trong giấc mơ của hắn, cô đã lớn
"Tiểu Cảnh, em về cùng quản gia, anh và chị có chút chuyện cần làm" Hạ Hoàng Lãnh ra lệnh, đúng là ra lệnh bởi vì Hạ Hoàng Cảnh không chưa kịp lên tiếng đã bị quản gia bịt miệng ôm đi, cậu nhóc trợn mắt tức tối nhìn bản thân đang dần rời xa chị yêu dấu, quờ quạng tay chân phản kháng
"Anh, như vậy có ổn không dù sao thằng bé cũng còn nhỏ" Nhìn Hạ Hoàng Cảnh bị quản gia bắt cóc đi, Hạ Nghi đau xót nhìn em trai vùng vẫy trong lòng quản gia. Em trai à! Cố lên nhé, hi vọng em không bị lão quản gia mắc bệnh lolicon làm thịt, vẫy vẫy khăn tiễn bước Hạ Hoàng Cảnh
"Nó đã mười tuổi rồi" Hạ Hoàng Lãnh đen mặt, hắn không ưa gì thằng nhóc kia chẳng qua Hạ Nghi yêu thương thằng bé nên hắn mới miễn cưỡng nhìn đến nó còn không thì đừng hòng
"Mình đi đâu vậy anh???" Hạ Nghi trực tiếp qua Hạ Hoàng Cảnh thì hơn, nhìn sắc mặt của Hạ Hoàng Lãnh nếu có còn nhắc tới thằng bé thì tối nay thằng nhóc kia sẽ không yên thân
"Đi dự tiệc với anh" Nói ít làm nhiều, Hạ Hoàng Lãnh nhét Hạ Nghi vào xe đạp ga chạy đi
Nhìn người trong gương, Hạ Nghi chặc lưỡi, người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, nhìn thiếu nữ yêu kiều diễm lệ trong gương Hạ Nghi xuýt xoa công nghệ trang điểm siêu phàm. tiểu Nghiên trong nguyên tác vốn đã rất xinh đẹp bây giờ còn được quần áo phấn son tô điểm, càng thêm xinh đẹp bức người, chả trách trong nguyên tác chỉ cần cô nàng mở miệng, khối người sẵn sàng làm mọi thứ dâng cho cô nàng
Hạ Hoàng Lãnh hài lòng nhìn Hạ Nghi, dạ phục sườn xám màu đen tôn lên làn da sữa non, mái tóc uốn xoăn búi xõa gắn thêm đá pha lê kết hợp vòng cổ và hoa tai trân châu biến Hạ Nghi thành quý cô phương đông cổ điển bí ẩn. Vòng tay ôm eo Hạ Nghi từ đằng sau Hạ Hoàng Lãnh yêu thương nhìn hai người trong gương, xứng đôi vừa lứa là ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn bây giờ
Hạ Nghi nhìn hai người trong gương, cô bất giác nhớ tới ảnh cưới Hạ Nghiên và Hạ Hoàng Lãnh trong nguyên tác, trong ảnh hắn cũng nhìn Hạ Nghiên yêu thương như bây giờ, chẳng lẽ thật sự Hạ Hoàng Lãnh trong nguyên tác không phải thật sự chán ghét Hạ Nghiên, lắc đầu xua tan ý nghĩ điên rồ của mình, làm sao có thể
Hạ Hoàng Lãnh vuốt ve gương mặt phấn mịn của cô, hắn đã yêu cầu nhà thiết kế không được trang điểm quá đậm cho cô, Hạ Nghiên sở hữu gương mặt mộc xinh đẹp vậy nên dù đậm hay nhạt cũng vẫn thu hút người khác, hắn là không muốn người khác quá chú ý đến cô, tốt nhất vẫn cứ nhạt thôi
Bữa tiệc tối nay ăn mừng thành công dự án thành phố không khói mới của Hạ thị, mấy năm gần đây Hạ Thị bắt đầu tiến công vào thị trường bất động sản, từ ngày Hạ Quốc Bắc đắc cử chức chủ tịch thành phố Hồ Kinh, Hạ gia như cá gặp nước không ngừng phát triển vững mạnh, mở rộng thị trường kinh doanh hết mức có thể, mới đây Hạ gia lấn sân sang điện ảnh nên bữa tiệc không thiếu những minh tinh, ca sĩ nổi tiếng tham gia góp vui
Hạ Nghi theo Hạ Hoàng Lãnh vào bữa tiệc mới chính thức bắt đầu, Hạ Quốc Bắc đã giao lại toàn quyền kinh doanh cho Hạ Hoàng Lãnh, hắn muốn chuyên tâm hơn trong con đường làm quan của mình. Hạ Nghi bước vào đại sảnh liền thu hút không ít ánh mắt, ai cũng biết Hạ gia có một cô con gái nhưng do Hạ gia xưa nay kín tiếng trong chuyện đời tư nên rất ít người nhìn thấy gương mặt thật của Hạ Nghiên
Trước đây Hạ Nghi tham gia không ít bữa tiệc như thế này, cô thoải mái tìm vị trí ngồi nghỉ ngơi, lâu quá không mang giày cao gót chân cô đau nhức muốn chết. Bụng réo ầm ĩ, Hạ Nghi thoải mái lấy thức ăn tại quầy, mau chóng ăn uống nhưng không hề làm mất phong độ, kinh nghiệm lăn lộn trong giới quý tộc kiếp trước giúp cô có thể ăn nhanh, chuẩn, no căng mà không hề bất nhã. Thoải mái xử lý phần thức ăn đầy ụ trên bàn, Hạ Nghi thỏa mãn ưa nhã lau miệng, các cô gái xung quanh trợn mắt nhìn lượng thức ăn Hạ Nghi nuốt vào rồi lia mắt xuống vùng bụng bằng phẳng của cô, mọi người khâm phục sát đất
Ai cũng biết mặc sườn xám chú ý nhất là không được để ăn no, bởi ăn no sẽ làm vùng bụng bự lên trông rất khó coi, vậy mà cô nàng tiểu thư Hạ gia lại có thể ăn như heo mà không hề to bụng, giơ ngón cái với cô nàng. Hạ Nghi đau khổ quay đầu chảy nước mắt, cái tật tham ăn hại chết cô rồi, quên mất bản thân đang mặc sườn xám báo hại bây giờ cô phải nghiến răng hóp bụng, bằng không nó sẽ bục chỉ mất. Đau đớn chạy nhanh vào nhà vệ sinh, tháo bớt nút trên sườn xám, Hạ Nghi thở dài thoải mái, thô tục dang chân ngồi trong nhà vệ sinh tiêu thực, cô cảm thấy đời này của mình thật ...
Hạ Hoàng Lãnh đảo mắt tìm kiếm Hạ Nghi nhưng lại không thấy bóng dáng cô nàng đâu, hắn nhíu mày, trợ lý Tiêu thấy boss cau mày khó chịu nhìn xung quanh, tần số rada chuyên nghiệp của hắn dựng cao
"Sếp! Có chuyện gì sao ạ" Tiêu Mục nhỏ giọng hỏi
"Cậu có thấy em gái tôi đâu không? Tôi không nhìn thấy con bé, dạo này nhiều kẻ nhắm vào Hạ gia tôi sợ con bé xảy ra chuyện" Hạ Hoàng Lãnh lạnh lùng nhìn Tiêu Mục hỏi
"Tôi cũng không thấy tiểu thư, để tôi gọi người đi tìm cô ấy" Tiêu Mục hiểu rõ nói, Dạo gần đây Hạ gia lên như diều gặp gió, nên không ít kẻ đánh chủ ý vào Hạ gia, Hạ Hoàng Lãnh bảo vệ rất kỹ em trai em gái mình, các nhà báo muốn săn tin của bọn họ cũng rất kiêng dè dẫu sao chuyện bắt cóc tống tiền mấy tiểu thư thiếu gia diễn ra cũng không ít
Hạ Hoàng Lãnh gật đầu, hắn vẫn không yên tâm, , tự mình tìm vẫn hơn. Hạ Nghi ngồi khoanh chân rung đùi chơi game điện thoại trong nhà vệ sinh nào hay biết bên ngoài mọi người đang xoắn đít tìm cô. Có tiếng ồn ào nói chuyện liên quan đến Hạ gia, bản năng hóng chuyện Hạ Nghi lập tức vểnh tai lắng nghe
"Cậu có thấy chủ tịch Hạ Thị không? Đẹp trai chết đi được, vừa đẹp trai vừa giàu có, nếu tớ mà trở thành bà Hạ thì có ngủ cũng cười"
"Xùy bớt ảo tưởng đi bà ơi! Xung quanh người ta còn thiếu ong bướm sao? Bao giờ tới lượt cậu, cậu không thấy cô nàng Dao Đình Đình bám dính hắn sao?"
"Con nhỏ đó có gì bằng tớ, ngực thì phẳng, mặt thì lẳng lơ như hồ ly tinh, xí"
"Ít ra người ta cũng là con gái giám đốc Hạ Thị, còn cậu, cậu có gì, diễn viên hạng ba mà cũng đòi leo cao, xùy"
"Cậu!!!... Thì sao chứ, chỉ cần tớ dụ dỗ được Hạ Hoàng Lãnh, có thai là xong chuyện ngay"
"nói nghe như hát ấy nhỉ? Các cậu nói đúng không?" Cả đám cười ồ lên châm chọc cô nàng ảo tưởng kia
Hạ Nghi ngồi trong nhà vệ sinh chép miệng. Bề ngoài hào hoa bên trong thối nát, các cô cứ đến với hắn xem, lúc nào đó bị giết rồi nhét vào trong rương ném xuống biển tôi đây cũng không lạ. Hạ Nghi quệt miệng thương hại đám con gái mơ mộng bên ngoài
"Các cô đủ tư cách sao?" Dao Đình Đình mở cửa phòng vệ sinh bên cạnh Hạ Nghi cười khẩy nói. Cả đám người hết hồn giật mình nhìn cô ta, bọn họ không biết Dao Đình Đình ở đó từ khi nào nhưng nhìn thái độ có vẻ cô ta đã nghe hết mọi chuyện
"Thì sao? Bọn tôi không đủ chắc cô đủ nhỉ?" Một trong các cô nàng lên tiếng khích bác, cô ta mới không phục
Hạ Nghi nín thở xem kịch hay, ba người đàn bà thành cái chợ, bây giờ một đám bu lại đảm bảo sẽ có phim hay để xem, cô hào hứng như cắn thuốc lắc
"Hơn cô là được rồi? Một diễn viên hạng ba thấp hèn học đòi leo cao, cô được sao" Dào Đình Đình khỉnh bỉ nói, Hạ Hoàng Lãnh là của cô ta, ngoài cô ta kẻ nào cũng không có tư cách, cha cô ta đã nói, Hạ Thị trong tương có thể sẽ đứng đầu trong các gia tộc, chức vị bà Hạ cao quý đó, cô ta lấy chắc rồi
"Tôi đòi leo cao? Cô chắc không nhỉ? Nghĩ mình là ai, bạn thanh mai trúc mã sao, người ta còn không thèm nhìn đến cô vậy mà suốt ngày mặt dày bám lấy, cô tưởng mọi người xung quanh mù hết không nhận ra à" Cô nàng đanh đá kia đáp trả, học đòi thanh cao cùng một giuộc cả thôi, tôi khinh
"Cô!!!!... Cháttttt..." Dao Đình Đình thẹn quá hóa giận lao vào tát tai cô nàng vừa nói
Phút chốc hiện trường trở nên hỗn loạn, mọi người ra sức hò hét kéo hai người đang hút vào nhau nhưng vô ích, thể trạng Dao Đình Đình hư nhược hơn nên cô ta bị cô nàng đanh đá kia đá văng đến cửa nhà vệ sinh Hạ Nghi đang ngồi, làm nó bật tung cửa, Hạ Nghi trố mắt nhìn cánh cửa bị Dao Đình Đình làm hư, mọi người ngạc nhiên nhìn Hạ Nghi ngồi trong nhà vệ sinh, tư thế cô nàng không mấy là ưu nhã, "đi vệ sinh còn phải ưu nhã, cái rắm" Hạ Nghi rủa thầm
Xem chuyện đi vệ sinh của mình không ưu nhã như mây bay, Hạ Nghi thong thả đứng dậy cài áo bước qua Dao Đình Đình đang nằm sõng soài trên đất, rửa tay, cao quý xoay người mỉm cười thân thiện với mọi người, cả phòng vệ sinh yên lặng như nhà xác.
"Xin hỏi mọi người còn đánh nhau không?" Hạ Nghi thân thiện hỏi "Nếu không thì xin hỏi tôi có thể đỡ cô Dao đây đứng dậy được không? Mọi người biết đó bên ngoài khách khứa còn rất đông nếu để họ biết được chuyện này thì không hay lắm"
Đe dọa trắng trợn như vậy cô hỏi bọn tôi có thể nói không sao, đám người quay đầu che mặt
"Cô lấy tư cách gì xin cho cô ta" Một người trong đám họ lên tiếng, cả đám quay qua trừng mắt nhìn cô ta, cô nàng kiêu ngạo không nhìn đồng nghiệp hất cằm nói
"Tôi không lấy tư cách gì xin cho cô ấy cả, chẳng qua tôi thấy các cô đánh cô ấy cũng đủ rồi nên biết điểm mà dừng lại, chỉ vậy thôi" Hạ Nghi nhún vai, điều cô nói là sự thật, đánh cũng đánh rồi, dù sao Dao Đình Đình cũng bị ăn thiệt, nhìn cô ta bây giờ xem, đến đứng còn không nổi các người còn muốn đánh tiếp
"Cái này ... Thôi được rồ nể tình cô, bọn tôi không tính toán với cô ta" Cô nàng đanh đá hất tay kiêu ngạo, Hạ Nghi cười cười gật đầu như cảm ơn, đỡ Dao Đình Dình dậy nhưng chao ôi cô nàng mỏng manh như tờ giấy này đứng không nổi , Hạ Nghi phiền phức bế bổng cô nàng như công chúa hiên ngang đi ra ngoài . Đám người trợn mắt nhìn tư thái oai hùng của cô thầm chảy mồ hôi, may mà lúc nãy bọn họ không gây với cô nàng lực sĩ này nếu không thì lãnh đủ
← Ch. 16 | Ch. 18 → |