← Ch.105 | Ch.107 → |
Hoàng thượng mang theo ba phi tử rời đi, Tịch Nguyệt đã khôi phục lại cuộc sống ăn uống vui đùa vui vẻ của chính mình.
Trong ngày xuân này gió xuân hiu hiu, cũng cực kỳ vừa lòng, Tịch Nguyệt dọn trà cụ lên trong đình nhỏ cách hồ sen không xa, nghe gió ngắm cảnh, cũng rất tự tại.
Không ít người trong cung đều cho rằng Thuần Chiêu Nghi ngu, sao lại không biết nhân cơ hội này nhanh chóng kéo quyền thế đến trong tay, bỏ lỡ một cơ hội tốt, nhưng nàng không xen vào, đương nhiên người khác cũng vui mừng.
Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, Tịch Nguyệt vẫn sinh hoạt cực kỳ sinh động.
Bày xích đu trong đình, Tịch Nguyệt nằm phía trên đung đưa, trong lòng cực kì thoải mái.
"Chủ tử, người xem bên kia đó có phải Đại hoàng tử hay không?"
Tịch Nguyệt từ xa nhìn lại, đứa bé đứng bên cạnh ao không phải Đại hoàng tử Nghiêm Vũ ư?
Bé nhỏ bé đứng nơi đó, hai cung nữ áo trắng sát người, Tịch Nguyệt nhận ra họ, hai người họ là đại cung nữ cận thân của Đại hoàng tử. Cũng là người cẩn thận.
Chỉ thấy bé không ngừng xê dịch cục đá nhỏ dưới đất, nhìn dáng vẻ hết sức nhàm chán.
Tịch Nguyệt không biết tại sao liền nở nụ cười: "Hạnh Nhi, ngươi đi mời Đại hoàng tử tới uống trà."
Hạnh Nhi chạy chậm tới, một lát sau, chỉ thấy tầm mắt Nghiêm Vũ nhìn sang. Tiếp đó liền đi theo bước chân của Hạnh Nhi tới nơi đình này.
Theo đạo lý, Tịch Nguyệt vốn nên thỉnh an Nghiêm Vũ, cúi người khẽ phúc, chỉ thấy Nghiêm Vũ cũng không gọi nàng, chỉ nhìn chằm chằm nàng.
Trong lòng Tịch Nguyệt cũng không có ý tức giận, chỉ nghĩ, đứa bé này lại làm gì đó không được tự nhiên rồi.
Một lúc lâu, giống như Nghiêm Vũ vừa mới nghĩ đến nàng, vẻ mặt phức tạp lại nhìn nàng.
Âm thanh non nớt vang lên: "Đứng lên đi."
Tịch Nguyệt không nằm lại trên ghế xích đu, chỉ ngồi trên băng đá trong đình.
Cẩm Tâm lanh lợi lót một cái đệm bên trên.
Nghiêm Vũ nhìn xung quanh một chút, suy nghĩ một chút, bản thân lại bò lên xích đu của Tịch Nguyệt. Năm nay Nghiêm Vũ năm tuổi, nhưng nằm nơi đó vẫn còn dáng vẻ tiểu oa nhi.
Tịch Nguyệt và đứa nhỏ này nói chuyện ngược lại cũng đã quen phóng túng chút, cho dù hôm nay nhìn bé giống như có tâm sự, nàng vẫn mở miệng: "Hôm nay Đại hoàng tử không đi Thượng Thư Phòng?"
Nghiêm Vũ xoay đầu, cung nữ bên cạnh cười yếu ớt giải thích: "Bẩm Chiêu Nghi nương nương, gần đây thân thể Đại hoàng tử có chút không tốt, thái hậu nương nương nói, tạm thời không đi Thượng Thư Phòng nữa."
Tịch Nguyệt nhìn Nghiêm Vũ, cũng không thấy một chút dáng vẻ khó chịu, phỏng đoán tám phần là đứa nhỏ này không muốn đi.
Có điều nếu Thái hậu cũng đã nói như vậy rồi, nàng càng không thể nào quản nhiều, dù sao thân phận không tiện.
Rõ ràng tiểu tử này lại không thích cung nữ tự chủ trương, mặt hung dữ nói: "Lúc nào thì đến phiên một người như ngươi lắm miệng."
Ngược lại khí thế mười phần.
Cung nữ vội vàng quỳ xuống thỉnh tội.
Tuy chuyện này là bởi vì mình hỏi thăm, nhưng Tịch Nguyệt cũng hiểu, chủ nhân dạy dỗ người dưới mình, nàng tuyệt đối không thể can thiệp, quy củ trong cung đã là như thế.
Được, chẳng qua Nghiêm Vũ cũng chỉ nói một câu như vậy, thấy cung nữ quỳ xuống, cũng liền gọi nàng đứng lên.
"Các ngươi lui xuống hết đi, ta muốn tâm sự với Thuần Chiêu Nghi."
Nghiêm Vũ là nhi tử của Tuệ Từ hoàng hậu, lại là trưởng tử của hoàng thượng, cho dù Tịch Nguyệt phong phi, thân phận cũng không bằng Nghiêm Vũ. Bị bé gọi thẳng tục danh như vậy, cũng cực kỳ bình thường.
Mấy cung nữ cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, có chút không xác định, nhưng thấy thân phận của Nghiêm Vũ, họ cũng không thể không nghe theo, dù hơi lo lắng, nhưng vẫn cúi chào, ra khỏi đình, Cẩm Tâm Hạnh Nhi bên cạnh Tịch Nguyệt cũng nghe bé nói: "Các ngươi cũng đều đi xuống."
Mấy cung nữ liếc mắt nhìn Tịch Nguyệt, thấy nàng gật đầu, cũng ra khỏi đình.
Tịch Nguyệt nhìn Nghiêm Vũ như thế, biết được tất nhiên là bé có lời muốn nói, thật ra thì Tịch Nguyệt cũng biết, hai người ở một chỗ như vậy mặc kệ là đối với nàng hay đối với Nghiêm Vũ thì đều không tốt. Thân thể Nghiêm Vũ yếu đuối rất dễ dàng bị người khác mưu hại, nếu như không phải tất cả đám người Tề phi Đức Phi đều không làm, sợ là Tịch Nguyệt cũng sẽ không như vậy.
"Đại hoàng tử có lời muốn nói?"
Tịch Nguyệt nhìn bé ngơ ngác nhìn phương xa, cũng không mở miệng, chỉ chủ động tìm đề tài.
Quay đầu lại nhìn Thẩm Tịch Nguyệt một cái, Nghiêm Vũ chép miệng: "Làm sao ngươi biết được? Ta bảo các nàng đi xuống, cũng chỉ là không thích họ ồn ào thôi."
Đứa bé này, lại cứ mạnh miệng.
Tịch Nguyệt chỉ cười, cũng không nói.
Nếu như muốn nói, bé tất nhiên sẽ nói.
Quả nhiên, không lâu sau, bé lại mở miệng: "Ngươi... ngươi muốn sinh một nữ nhi?"
Nghe câu hỏi của bé, Tịch Nguyệt lại lắp bắp kinh hãi, không biết được bé nghe từ đâu, nhưng lại nghĩ một chút, trong cung này cũng không có gì là bí mật, nàng chỉ gật đầu.
Không trách được mấy ngày nay Nghiêm Vũ chẳng hề tới Thính Vũ Các, hôm nay lại xoay xoay vặn vặn, có lẽ biết được chuyện này?
Hơi hòa hoãn, Tịch Nguyệt gật đầu: "Đúng vậy, ta muốn sinh con gái. Ngươi, không thích có một tiểu muội muội sao?"
Nghiêm Vũ trợn mắt: "Không thích."
Thấy hắn như vậy, Tịch Nguyệt cười "Khanh khách", không ngờ bé thật sự phiền não vì chuyện như vậy.
"Tại sao ngươi không thích hả? Tiểu muội muội không tốt sao? Mềm mại non nớt, mặc váy hoa gọi ngươi ca ca phía sau mông ngươi."
"Không tốt." Bé hơi cúi đầu, làm như nghĩ tới điều gì.
Tịch Nguyệt vẫn luôn cảm thấy đứa bé này không giống như bề ngoài.
"Vậy, tại sao không tốt đây? Chẳng lẽ ngươi lại thích đệ đệ?" Tịch Nguyệt thử dò xét.
Chỉ thấy bé bỗng nhiên ngẩng đầu: "Không thích." Suy nghĩ trong chốc lát, hình như cực kỳ rối rắm, nhưng cuối cùng cũng mở miệng: "Vậy, vậy nếu như nhất định phải có một, vậy, vậy hay là muội muội đi......"
Tịch Nguyệt có thể thấy được lo lắng trong mắt bé, có chút hiểu được, tất nhiên là Nghiêm Vũ lo lắng Cảnh đế không thích bé.
Lúc nàng còn bé cũng vậy, khi đó nàng cũng cực kỳ lo lắng mẫu thân có đứa bé sẽ không thích mình.
Nếu như không phải là mẫu thân mất sớm, có lẽ nàng cũng muốn ầm ĩ một trận.
Nghĩ tới những chuyện trước kia, ánh mắt Tịch Nguyệt nhìn Nghiêm Vũ dịu dàng hơn.
"Ta có một ca ca và một muội muội." Xoay đầu nhìn về phía phương xa, cũng không nhìn Nghiêm Vũ, nàng nói tiếp: "Lúc ta còn nhỏ rất thích khóc, thường xuyên ở phía sau ca ca, nếu có người ức hiếp ta, ca ca sẽ là người đầu tiên xông tới trước mặt, báo thù cho ta. Sau này mẫu thân mang thai, khi đó mẫu thân nói, về sau ta sẽ có một tiểu đệ đệ hoặc là tiểu muội muội. Lúc ấy ta cực kỳ giận dữ, cảm thấy mẫu thân không thương ta, mẫu thân nhất định là rất thương rất thích bảo bảo chưa ra đời đó. Mỗi ngày ta đều bướng bỉnh, còn giả bộ bệnh, nghĩ mẫu thân sẽ nhìn ta lâu hơn, yêu thích ta nhiều hơn, không thích bảo bảo chưa ra đời. Cũng nghĩ tất cả mọi người đều không thích nàng."
Nghiêm Vũ nhìn nàng, giọng nói hơi gấp gấp: "Sau đó thì sao?"
Tịch Nguyệt cũng không động đậy, vẫn như vậy, nhưng giọng nói lại thương cảm: "Sau đó? Sau đó khi mẫu thân sinh muội muội xảy ra chuyện, đã qua đời. Chúng ta biến thành đứa bé không có mẫu thân, thẩm thẩm còn có người nào bên cạnh cũng vụng trộm cười nhạo chúng ta. Nói không có ai thích chúng ta. Phụ thân cho rằng bởi vì mẫu thân sinh muội muội mới có thể chết, không thích muội muội chút nào, nàng nhỏ như vậy, mềm như vậy, nhưng không ai thích nàng. Ta cũng tức giận, ta cũng cho rằng nàng hại chết mẫu thân, nhưng lúc đó trong nhà nhị thúc tam thúc có rất nhiều đứa bé, khi nhìn thấy bọn họ ức hiếp nàng, ta vô cùng túc giận. Thì ra tất cả mọi người không thích nàng, ta không hề vui mừng chút nào. Nàng khóc gọi ta là tỷ tỷ, từ đó trở đi, ta thề, ta cũng muốn bảo vệ muội muội giống như ca ca bảo vệ ta."
Có lẽ lời nói của nàng chạm đến nỗi lòng của Nghiêm Vũ.
Bé hơi cúi đầu, giọng nói có chút cô đơn: "Ta không có ca ca, cũng không có tỷ tỷ. Ta cũng hại chết mẫu thân, phụ thân không thích ta."
Không biết tại sao, nước mắt Tịch Nguyệt lập tức rớt xuống, đi tới bên cạnh xích đu ôm bé trong ngực.
"Phụ hoàng rất thích ngươi, hắn là người lớn, hắn xấu hổ khi nói việc này ra miệng. Mỗi ngày hắn đều phải bận rất nhiều rất nhiều công việc, cho nên không thể thường xuyên chơi cùng với Vũ Nhi, thật ra thì, trong lòng hắn rất áy náy."
Giọng nói của Nghiêm Vũ có chút lưỡng lự: "Đúng, đúng sao?"
"Ừ."
Vỗ vỗ bả vai nho nhỏ của bé, Tịch Nguyệt trấn an: "Dù là chuyện gì, đều có hai mặt. Không cần ăn năn hối hận tự coi nhẹ mình. Mỗi đứa bé đối với cha mẹ mà nói đều là bảo bối tốt."
Nghiêm Vũ cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn nàng: "Ngươi hi vọng ta đối xử tốt với đứa bé của ngươi ư? Ngươi muốn ta làm một người ca ca tốt sao?"
Thấy kiểu tình huống như vậy mà bé còn có thể nghĩ tới những chuyện này, Tịch Nguyệt bật cười, ngược lại chút không khí thương cảm cũng gần như biến mất.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của bé, Tịch Nguyệt làm bộ nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Á, Hả? Đúng vậy. Nếu như tương lai ta có một đứa nhỏ, dĩ nhiên hi vọng tất cả mọi người thích bé."
Nghiêm Vũ cong miệng: "Nếu như bé nghe lời, ta sẽ thích bé, nhưng nếu như bé không nghe lời, ta mới không để ý tới bé. Giống như Gia Nhi Ninh Nhi vậy."
Hiện tại Tam hoàng tử còn nhỏ, chỉ nói Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử, thật ra thì đứa bé lại hiểu được mọi thứ.
Nhưng hai người đều không qua lại thân thiết với nhau, Thái hậu quyết sẽ không dạy Đại hoàng tử như vậy, nhưng Đức Phi đây?
Tranh giành đoạt đích tất nhiên là bắt đầu từ nhỏ.
"Nếu như bé không nghe lời, ta cũng biết đánh cái mông của bé, dân gian có câu ngạn ngữ đấy, chính là nói cây nhỏ không tu không thẳng. Ta hi vọng đứa bé của mình, mặc kệ là trai hay gái, tương lai đều là một người đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc."
Nghiêm Vũ nhìn nàng rồi suy nghĩ một chút, giống như tiểu đại nhân gật đầu: "Vậy nếu như bé không nghe lời, ta có thể đánh cái mông của bé sao?"
Tịch Nguyệt bật cười, nhịn không được, sờ sờ khuôn mặt nhỏ bé của bé, chậc, quả nhiên là con nít, thật mềm..
"Ừ, nếu như bé thật sự làm sai, ngươi liền mang bé tới chỗ phụ hoàng hoặc là Thuần Chiêu Nghi, chỉ cần thật sự sai, chúng ta ai cũng sẽ không nuông chiều bé."
Lời nói này ngược lại rất có kỷ xảo, nhưng Tiểu Nghiêm Vũ lại không nghe ra mờ ám trong đó.
Nàng nâng khóe môi lên, nở nụ cười.
"Ta sẽ làm một người ca ca tốt."
Rất nhiều năm sau, tiểu oa nhi vô pháp vô thiên chỉ sợ hai người, một là mẫu thân Thẩm Tịch Nguyệt, một người khác, chính là huynh trưởng Nghiêm Vũ.
Hình như từ sau khi nói chuyện ở đây, quan hệ của Tịch Nguyệt và tiểu tử Nghiêm Vũ này tốt lên mấy phần.
Một thời gian sau, bé thường sẽ thở dài với bụng nàng, sao ngươi còn chưa có em bé đây? Náo loạn khiến Tịch Nguyệt dở khóc dở cười. Đương nhiên, đây là nói sau.
Những ngày tế thiên luôn cực.
Không quá mấy ngày đám người Cảnh đế đã trở về.
Thấy Nghiêm Vũ và Tịch Nguyệt lại thân thiết hơn mấy phần, Cảnh đế rất không hiểu, Tịch Nguyệt lại cứ cười không đáp. Nàng cố tình treo ngược hứng thú của người khác, cuối cùng sau khi bị thu thập một phen mới lắp bắp nói ra tình huống lúc ấy.
Cảnh đế nhìn nàng như vậy, mỉm cười nói, ngươi cũng là người thông minh, đứa nhỏ còn chưa mang thai đã tính toán cho bé người ca ca tốt.
Thật ra thì Tịch Nguyệt cũng sợ Cảnh đế suy nghĩ nhiều, người này quen đa nghi, nhưng sau khi cẩn thận quan sát hắn, thật sự giống như cũng không có suy nghĩ nhiều, cuối cùng nàng cũng yên tâm.
Cảnh đế dĩ nhiên thấy được Tịch Nguyệt cẩn thận, nhưng mà hắn cũng có suy nghĩ của mình, hiện tại là thời điểm hắn cường tráng nhất, có lẽ tương lai còn sẽ có rất nhiều đứa bé, đứa bé có thể thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước, sao bây giờ lại có thể nói tới được, Thẩm Tịch Nguyệt trẻ tuổi, tương lai cũng chưa chắc sẽ không có nhi tử của mình, cho nên nàng cũng không cần lôi kéo nhi tử không hề được hắn cưng chiều quá mức.
Chính là vì vậy, hắn đối với việc Tịch Nguyệt quan hệ thân thiết với Nghiêm Vũ, cũng không có biểu hiện gì đặc biệt.
Cuộc sống này tất nhiên quá mệt mỏi, nhưng mà cũng chỉ là trong nháy mắt, đã tiến vào tháng năm, Tịch Nguyệt nghĩ tới mấy ngày nữa chính là ngày ca ca thành thân, lại nghĩ đến hoàng thượng đồng ý với nàng, trong lòng kích động, nhưng nàng kích động bên này, Cảnh đế bên kia lại không lên tiếng.
← Ch. 105 | Ch. 107 → |