← Ch.104 | Ch.106 → |
Bất luận người khác nghĩ thế nào thì Tịch Nguyệt vẫn từ chối chuyện quản lý cung vụ này.
Cẩm Tâm ở bên cạnh Tịch Nguyệt đã lâu, mặc dù không phải là người tâm tư kín đáo nhưng cũng cảm giác được, Tịch Nguyệt từ chối việc này khiến cho mọi người đều vui vẻ, cho dù là Thái Hậu cũng vậy.
Trở lại tẩm cung, Tịch Nguyệt chơi đùa với mấy món đồ thêu bên trong cái giỏ nhỏ của mình, trên mặt nhìn không rõ là cảm xúc gì.
Cẩm Tâm suy nghĩ một chút, cuối cùng mở miệng nói: "Các nàng cũng không thực lòng muốn chủ tử tham gia vào chuyện trong cung."
Tịch Nguyệt gật đầu: "Đó là đương nhiên. Tâm tư của Hoàng Thượng thì ta không biết nhưng từ chối chuyện này cũng là đúng. Mặc dù hiện nay ta có thể tham gia vào chuyện cũng vụ nhưng Huệ phi, Đức phi, Tề phi đều không phải la người lương thiện, đương nhiên là ta không nên nhúng tay vào. Hơn nữa, phân vị của ta thế này, mặc kệ người khác ra sao thì ta cũng yếu thế so với họ. Cũng không phải là từ chối thì sẽ không có cơ hội, ngược lại còn có thể để cho Hoàng thượng có ấn tượng rằng ta không tham quyền thế. Còn Thái Hậu, mặc dù vị trí hiện tại của người là cao nhất hậu cũng nhưng cũng là nữ nhân, bà đã quen khống chế hậu cung, chẳng lẽ em không phát hiện rằng Thái hậu không thân thiết với bất kì ai trong số ba vị phi tử phân vị cao nhất kia sao?
Cẩm Tâm cẩn thận suy nghĩ, gật đầu tán thành: "Vẫn là chủ nhân suy nghĩ sâu xa."
Tịch Nguyệt cũng không nói nhiều, đạo lý này dễ hiểu như vậy, chỉ cần không bị quyền thế làm cho choáng váng thì tự nhiên có thể nhìn rõ.
"Hoàng thượng giá lâm...."
Tịch Nguyệt vội vàng đứng dậy, chỉ thấy Cảnh đế đi từ bên ngoài vào, dường như là trực tiếp đi từ cũng của Thái hậu lại đây.
Thấy Tịch Nguyệt hơi nhún người hành lễ, Cảnh đế nở nụ cười.
"Đứng lên đi." Đỡ nàng dậy sau đó ôm nàng ngồi xuống bên cạnh.
Nhìn nàng ngước đôi mắt to long lanh ngập nước nhìn mình, Cảnh đế nhìn xuống dưới một chút: "Sao vậy? Trẫm có gì không thích hợp sao?"
Tịch Nguyệt lắc đầu: "Không có. Chỉ có điều mấy ngày nữa là Hoàng Thượng dời đi rồi, nô tỳ nghĩ phải ngắm người nhiều một chút."
Nhìn dáng vẻ mong chờ tha thiết của nàng, Cảnh đế cười xoa đầu nàng: "Tiểu nha đầu thực khiến trẫm đau lòng. Lần này nàng cẩn thận ở trong cung tĩnh dưỡng, chờ trẫm trở về. Huynh trưởng của nàng cũng sắp thành hôn rồi, đến lúc đó trẫm cho phép nàng trở về tham dự."
Lời này vừa nói ra, quả nhiên là thấy Tịch Nguyệt ngơ ngác nhìn hắn, dáng vẻ vô cùng giật mình, đây là chuyện lớn thế nào chứ!
"Hoàng, Hoàng thượng, người cho phép thiếp về thăm nhà?" Nàng có hơi nói lắp.
Có thể về phủ tham gia lễ thành hôn của huynh trưởng, đây là chuyện mà nàng nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Cảnh đế gật đầu: "Đương nhiên, thế nào? Nàng không tin trẫm?"
Tịch Nguyệt vội lắc đầu, nở nụ cười, núm đồng tiền như hoa: "Thiếp tin, thiếp biết là Hoàng thượng tốt với thiếp nhất mà."
Không ai không thích nghe lời hay, Cảnh đế mỉm cười: "Tiểu nha đầu nàng đó, trẫm thấy nàng chỉ biết nịnh nọt người ta mà thôi. Trẫm cho phép nàng về phủ nàng liền nói trẫm ngàn tốt vạn tốt, nếu như không cho, chắc chắn nha đầu nàng sẽ oán thầm trẫm mất."
Đương nhiên là Tịch Nguyệt không chịu thừa nhận, có điều Cảnh đế cứ khăng khăng như vậy nàng cũng không cãi hắn, ngoan ngoãn đưa đôi môi thơm tho của mình tới, Cảnh đế cảm thấy nàng ngoan ngoãn, trong mắt cũng hàm chứa ý cười.
Nha đầu này, lúc mới tiến cung vẫn chỉ là một mầm cây nhỏ, qua một năm rưỡi được hắn tưới nước đã trở thành bộ dáng xinh đẹp như hoa ngày nay.
Đưa tay di chuyển đến ngực nàng, cảm nhận cảm giác đẫy đà. Ngay cả nơi này cũng biến lớn, thực sự khiến người ta vui mừng.
Cảnh đế suy nghĩ sau đó xé bỏ y phục của nàng. Nhìn quần áo không thể mặc được nữa, Tịch Nguyệt đẩy hắn ra.
Cảm hứng đang dâng trào thì bị người đẩy ra, Cảnh đế hơi bất ngờ nhìn nàng.
Tịch Nguyệt cũng thở dốc: "Người, người, không được lần nào cũng xé y phục của thiếp." Nàng chu môi nói.
Thời khắc mấu chốt này, nếu không nói cho hắn biết thì lần sau hắn vẫn sẽ như vậy, nàng rất yêu thích bộ y phục này nha, cứ như vậy mà không thể mặc được nữa.
Cảnh đế lộ ra nụ cười thâm trầm, vươn tay nhéo vòng eo nhỏ nhắn của nàng, cả người ngã trên người nàng: "Thấy nàng còn có tinh lực để chú ý quần áo, xem ra trẫm vẫn chưa nỗ lực đủ rồi."
Dứt lời, mõm sói lập tức vươn tới. Mặc dù động tác của hắn hơi thô lỗ nhưng không đến nỗi khiến nàng bị thương.
Tịch Nguyệt bị hắn hôn tới mức thở dốc, né trái né phải, có điểu Cảnh đế nhìn động tác này của nàng cũng rõ đây chỉ là phản ứng bản năng mà thôi, không phải là thực sự chống cự hắn.
Hơn nữa như vậy còn là một loại tình thú, không lâu sau thì bên trong truyền ra một trận thở dốc.
Người của Thính Vũ Các cũng đã quen với loại chuyện này, tất cả đều yên lặng, nên làm gì thì làm, không hề tới gần nội thất.
Đến khi ân ái xong, Cảnh đế và Tịch Nguyệt đều không còn mảnh vải trên người, có điều vì là ngày xuân nên vẫn còn hơi lạnh. Cảnh đế lập tức lôi chăn qua đắp lên người hai người, Tịch Nguyệt dựa vào người hắn, không ngừng thở dốc, cổ họng thanh thanh như động vật nhỏ bị dọa sợ.
Cảnh đế càng ngày càng cảm thấy dáng vẻ này của nàng đáng yêu, lại gần cần cổ của nàng, khẽ hôn mấy cái. Da thịt nàng mềm mại, dù hắn chưa sử dụng nhiều lực nhưng vẫn để lại dấu vết rõ ràng.
Bản thân Tịch Nguyệt cũng không biết nhưng dù không nhìn thấy thì nàng cũng đoán được.
Nhìn dấu vết loang lổ trên người nàng là có thể đoán được nàng dễ bị bầm tím thế nào, mà hắn mỗi khi làm loại chuyện này thì đều như vậy, nàng cũng đã quen rồi.
Lúc đầu Cảnh đế từng nhíu mày hỏi nàng có đau không, Tịch Nguyệt rất ngoan, đương nhiên nói là không sao.
Chính vì vậy nên hắn càng ngày càng quá đáng.
Tịch Nguyệt cắn nát một cái răng bạc, hận lúc đó không giả vờ đáng thương sớm hơn thì bây giờ đã không bị như vậy.
Lại cúi xuống nhìn bộ ngực của mình một chút, nàng cắn môi.
Ngửa đầu nhìn hắn.
Có lẽ là ánh mắt của Tịch Nguyệt quá mức rõ ràng cho nên Cảnh đế vuốt tóc nàng nói: "Làm sao vậy, tiểu cô nương?"
Tịch Nguyệt oán giận: "Người khiến cho cả người thiếp đều là vết thương."
Cảnh đế nhíu mày: "Không phải là nàng nói không đau sao?"
Thực sự không đau, nhưng mà, như vậy rất khó coi. Lại nói, thực giống, thực giống mình đặc biệt lẳng lơ.
Thấy hai má nàng hồng hồng, Cảnh đế cười tà: "Nàng đang nghĩ đến cái gì?"
Tịch Nguyệt nhìn hắn cô ý trêu chọc mình thì không chịu lên tiếng.
Dường như Cảnh đế cảm thấy rất vui vẻ, cười ha hả.
Tịch Nguyệt thấy thế thì trong lòng thầm hận, giận dỗi dựa vào người hắn, có lẽ do quá mệt mỏi, không lâu sau liền thiếp đi.
Đến khi tỉnh lại thì trời đã tối, nghĩ lại nàng cảm thấy mình ngủ quá say rồi, có điều quay đầu nhìn bên cạnh, chính là nhìn thấy Cảnh đế đang ngủ say ở bên cạnh.
Tịch Nguyệt lẩm bẩm: "Không biết con của chúng ta sẽ giống chàng hay giống ta. Ừm, nếu như là con gái thì vẫn là giống ta là được rồi. Nếu như giống chàng, có lẽ lớn lên sẽ không dễ lập gia đình. Tương lai, tương lai chúng ta lại sinh một bé trai giống chàng có được không?"
Ngón tay nàng trượt nhẹ tới môi hắn.
"A!"
Cảnh đế bất ngờ hé môi ngậm lấy tay nàng, Tịch Nguyệt giật mình.
Cảnh đế thấy dáng vẻ kinh ngạc của nàng thì cười híp mắt, trong đôi mắt không có chút buồn ngủ nào.
Qủa đấm nhỏ của nàng ngay lập tức đập mấy cái lên người hắn.
Trong khuê phòng, Cảnh đế cũng không quá để ý những hành động mờ ám này.
"Chúng ta sẽ có rất nhiều hài tử."
"Ừm." Tịch Nguyệt không biết tâm tình của Cảnh đế thế nào khi nói ra những lời này nhưng trong lòng nàng đặc biệt vui mừng.
Kiếp trước nàng không có hài tử, đời này, nàng chỉ hy vọng nàng có thể làm một mẫu thân tốt.
"Thái hậu giao chuyện cung vụ cho nàng, vì sao lại không nhận?" Cảnh đế đùa nghịch với ngón tay của nàng, đúng là coi nó thành đồ chơi.
Tịch Nguyệt lắc đầu: "Hoàng thượng hy vọng thiếp giúp Thái hậu sao?"
Sắc mặt Cảnh đế không hề thay đổi: "Không phải là chuyện trẫm có hy vọng hay không, trẫm chỉ tò mò muốn biết nàng nghĩ thế nào."
Cảnh đế nói vậy khiến cho Tịch Nguyệt không thể không đáp.
"Phải trả lời thật?"
Cảnh đế cười nói: "Đương nhiên."
"Trả lời thật chính là, mặc dù thiếp có thể quản lý được nhưng cũng chỉ có mấy ngày, thiếp cần gì phải tự tìm phiền phức chứ?"
Nàng đúng là nói thật.
"Mặc dù sau đó người có tiếp tục để co thiếp tham gia vào chuyện cung vụ nhưng mà thiếp lại nghĩ thân thể thiếp đã tốt rồi, hơn nữa chúng ta còn có ý muốn sinh hài tử. Nếu như thiếp thực sự có thai, đương nhiên sẽ không có tinh lực để làm những chuyện kia, nếu có hài tử đương nhiên là hài tử quan trong hơn. Đợi thiếp sinh xong thiếp còn muốn chăm sóc đứa bé thật tốt, đương nhiên là phải mất mấy năm. Nhận lấy rồi trả lại còn không bằng không nhúng tay vào từ đầu."
Tịch Nguyệt nói lời thật thật giả giả lẫn lộn, Cảnh đế gật đầu giống như tán thành.
"Nàng đúng là một người thông tuệ, biết chuyện gì nặng chuyện gì nhẹ."
Ngẫm lại những lời này của Cảnh đế thì cũng không hy vọng nàng tiếp nhận chuyện cung vụ. Trong lòng Tịch Nguyệt cười thầm một tiếng, quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng.
Nếu như đã nói như vậy thì Cảnh đế cũng không nói nhiều đến chuyện này nữa, hai người lại nói chuyện phiếm về việc nhà.
Giống như nghĩ tới điều gì, Cảnh đế mở miệng lần nữa, nói: "Nghe nói hôm qua Vũ Nhi tới thăm nàng?"
Hôm qua Nghiêm Vũ đã tới thăm nàng, từ sau khi nàng bị thương, cánh tay bị đeo băng thì Nghiêm Vũ xim phép Thái hậu, thưởng xuyên tới thăm nàng, mặc dù không nói lời hay thế như cũng coi như giải sầu.
Bây giờ nàng khỏe rồi nhưng cậu vẫn thường tới đây.
"Ừm, hôm qua Đại hoàng tử tới, cậu bé nói là thay Thái hậu tới thăm thiếp một chút." Đúng là một đứa bé đặc biệt.
Cảnh đế cười: "Trẫm còn nghe nói nó thường xuyên răn dạy nàng."
Dứt lời, Cảnh đế tinh tế quan sát nàng, Tịch Nguyệt cũng không tức giận, vui vẻ nói: "Thực ra chẳng lẽ Hoàng thượng không phát hiện sao? Răn dạy cũng là một loại quan tâm đặc biệt."
Cảnh đế nghe những lời ấy thì bật cười: "Trẫm đúng là chưa từng nghe qua lời này. Răn dạy cũng là một loại quan tâm đặc biệt, Vũ nhi đối xử lạnh lùng với tất cả mọi người, chẳng lẽ chính là yêu thích tất cả mọi người?"
Tịch Nguyệt lắc đầu: "Hoàng thượng lại cố ý hiểu sai lời của của thần thiếp rồi, răn dạy mà thần thiếp nói không phải là trừng mắt lạnh lùng. Phải biết rằng mỗi ngày Đại hoàng tử răn dạy thần thiếp đều ẩn dấu sự quan tâm. Cậu bé chỉ là đặc biệt lo lắng vì chúng ta ra ngoài xảy ra chuyện mà thôi. Đứa nhỏ sẽ không biết cách thể hiện tình cảm của mình, chỉ là nghĩ nếu như không nói những lời khó nghe thì lần sau chúng ta sẽ lại tiếp tục đi đến nhưng nơi nguy hiểm đó."
Cảnh đế thở dài: "Nàng đúng là rất hiểu thằng bé."
Tịch Nguyệt nở nụ cười đáng yêu: "Chỉ là đứa bé mà thôi, có thông minh thì cũng chỉ là một đứa trẻ, thiếp vốn có duyên với trẻ con."
Nói xong thì hơi đắc ý ưỡn ngực.
Cảnh đế thấy dáng vẻ này của nàng thì bật cười.
"Những người khác trong cung đều không thích tiếp xúc với Vũ nhi, vì sao nàng lại thích như vậy?"
Nghĩ lại, Cảnh đế thực sự có lòng tin nhất định với Thẩm Tịch Nguyệt, nếu không thì cũng sẽ không nói ra những lời như vậy.
Nếu như là người khác, lúc này nhất định sẽ là lúc để biểu hiện lòng trung thành, nhưng Tịch Nguyệt lại không như vậy: "Thực ra tình tình của Đại hoàng tử thực sự không tốt lắm, coi như là một đứa trẻ khó tính. Nhưng mà vừa nhìn thấy thằng bé, thiếp lại nhớ tới muội muội của mình. Hoàn cảnh của hai đứa giống nhau đến tám phần, lúc đó, bất luận thằng bé làm cái gì, thiếp đều cảm thấy có thể thông cảm được. Dù sao, thiếp cũng là một trong số những người chiếm đoạt phụ thân của thằng bé. Hơn nữa, thằng bé là con trai của người nha!"
Cảnh đế nhìn nàng lầm bầm, sau đó cười cợt nói: "Nàng cảm thấy mình chiếm đoạt ta?"
Tịch Nguyệt đột nhiên nhào vào lòng hắn, mềm mại dịu dàng nói nhỏ: "Đương nhiên là thiếp chiếm đoạt người, người là của một mình thiếp..."
Thấy nàng như vậy, trong nháy mắt trái tim Cảnh đế như bị siết chặt, lập tức nghiên người đè nàng dưới thân.
"Đứa bé tham lam này, trẫm là của một mình nàng, của một mình nàng...."
Tịch Nguyệt cười khanh khách đưa tay ôm lấy cổ hắn, không lâu sau hai lửa nóng hừng hực bắt đầu nổi lên.
"Nàng tham lam khác người, thế nhưng trẫm lại vô yêu thích nàng muốn chết. Chỉ muốn từng miếng, từng miếng ăn hết nàng, khiến cho nàng không thể làm loạn được nữa." Cảnh đế vừa nói chuyện vừa tiền vào.
Một lúc sau, trong phòng chỉ còn lại tiếng rên rỉ, thở dốc....
← Ch. 104 | Ch. 106 → |