← Ch.33 | Ch.35 → |
Đêm nay, ngay từ lần đầu tiên khi Giang Khác Chi tiến vào trong cơ thể Chung Hi anh đã suýt bắn ra.
Anh cố gắng kiềm chế cảm giác 𝖐*í*↪️*ⓗ t*𝖍*íc*𝖍 muốn ⓑ*ắ*𝖓 🌴*ï𝖓*𝒽, anh biết rõ Chung Hi không nói sai một chữ.
Hiện tại, Chung Hi ngồi trên người anh, gậy thịt bị cô nuốt hết, vách thịt ẩm ướt ấm áp thít chặt lấy anh, anh kìm 𝐡●a●ⓜ ⓜ⛎ố●𝓃 𝖙*𝐡*ở ◗ố*↪️ lại.
Hai người nhìn nhau chăm chú dưới ánh sáng mờ, Chung Hi cúi đầu nhìn anh, 🅓ụ-𝖈 ⓥọ-п-🌀 nhiễm lên đôi mắt cô đầy ԁ*â*𝖒 đãⓝ*ℊ, đôi đồng tử ngập nước, mái tóc bị gió biển thổi lộn xộn.
Giang Khác Chi thấy bụng dưới cô hơi phồng lên vì đang ngậm gậy thịt, anh cảm nhận được môi mình đã khô nứt nẻ.
Sau vài giây, hai mắt cô mở to, chống tay trên bụng anh, từ từ nâng 𝖒ô_𝓃_𝖌 lên từng chút một, gân xanh trên gậy thịt và cả những gai lồi trên áo mưa ma sát thành huyệt như có như không, thịt mềm bên trong run run, m.ú.✝️ chặt không ngừng, ↪️ả_〽️ ℊï_á_𝐜 𝖙_ê 🅓ạ_ï nhất thời bủa vây, Chung Hi 🌜ắ*ռ 〽️ô*𝐢.
"Loại bao này không κí🌜·h ✝️·♓·í·🌜·𝐡 lắm nhỉ?" Cô nói nhẹ nhàng, không biết là đang phàn nàn hay là cảm thấy vui thích.
Ngay khi quy đầu muốn rời xa miệng huyệt, cô hít một hơi thật sâu, sau đó ngồi thẳng xuống sâu đến tận gốc, nguyên cây côn thịt thô to được ngậm vào hoàn toàn.
Kiểu này so với lần tiến vào vừa rồi còn sâu hơn, gậy thịt thô dài gần như đã đâ_m xuyên cô, cảm giác bị lấp đầy căng chặt khiến cho Chung Hi chẳng thốt lên lời, Giang Khác Chi cũng không chịu nổi.
Hạ thể cứng rắn đến mức đau nhức, áo mưa thật chật, khi Chung Hi ngậm vào, nếp nhăn trong tiểu huyệt bị nén chặt, nhưng có vẻ Chung Hi vẫn chưa thỏa mãn, cô tiếp tục nhấp xuống như không muốn sống nữa, như thể muốn nuốt hết cả túi tinh của anh vào trong.
Mỗi dây thần kinh trong cơ thể ê ẩm đau đớn.
Một lúc sau, chắc là đã làm quen với cảm giác tê tê đau đau Chung Hi dựa vào người anh rồi bắt đầu lên xuống.
Cô nghiêng người về phía trước, hạ eo, ɱô𝖓-𝖌 vểnh lên, từ từ 𝐤í🌜·𝒽 t𝖍·íc·𝖍 gậy thịt thô to, sung sức trong cơ thể.
Phía dưới cô đã ướt sũng từ lâu, ԁ●ươ●n●ɢ ⓥậ●† đâ_𝖒 ѵà_o không gặp chút khó khăn nào.
Rất nhanh sau đó, 𝐤●𝖍●o●á●ⓘ ⓒ●ả●Ⓜ️ dần lan tràn, Chung Hi nhấp eo với biên độ càng lúc càng lớn, mỗi lần ngậm nuốt, cô đều nuốt đến tận gốc một cách tham lam.
Không thể nhấp sâu hơn được nữa, vách tường mề-Ⓜ️ 𝐦ạ-ℹ️ gần như bị đâ●m sắp trở nên trong suốt, khi vừa mới 𝓇_ú_𝐭 𝖗_𝖆, Chung Hi chợt có cảm giác trống rỗng ngắn ngủi.
Cô chủ động thít chặt huyệt thịt, cô có thể cảm nhận được mỗi một cái gai trên bao cao su trong cơ thể mình đang bị đè ép, mị thịt Ⓜ️ề·ⓜ 𝐦·ạ·ï dán sát, l_ï_ế_ⓜ ⓜú·† 𝐝ư*ơռ*ℊ ѵ*ậ*𝖙 trong lối đi nhỏ hẹp.
Cả người Giang Khác Chi căng chặt, anh lặng im, không biết đang nghĩ suy điều gì.
Trong tầm mắt có thể nhìn thấy túi tinh nặng trĩu, tiếng bắp đùi va chạm vào nhau cùng với tiếng nước dịch làm cho người ta xấu hổ đỏ mặt.
Nếu như bãi biển này có người thì nhất định sẽ nhìn thấy đôi nam nữ đang chơi dã chiến kịch liệt.
Nước dịch trong suốt chảy dọc theo bắp đùi xuống bờ cát bên dưới, cuối cùng rời khỏi tầm mắt hòa làm một với nước biển vô tận.
"Tư thế nữ trên ş●ướ𝐧●𝐠 hơn đúng không?" Chung Hi nheo mắt nhìn anh, hỏi trong khi vẫn cưỡi côn thịt.
Gân xanh trên trán Giang Khác Chi hằn lên rõ ràng, Chung Hi biết anh sẽ không đáp lời, giống như cô biết anh muốn bắn ra từ lâu lắm rồi. Giang Khác Chi nhìn thẳng vào mắt cô, như thể cô là kẻ thù của anh vậy.
Nét vui vẻ không thể giấu trong giọng nói của cô, dáng vẻ chìm đắm trong tình dục nhìn q_⛎ÿ_ế_n 𝓇_ũ 🌜·♓ế·𝐭 người.
Côn thịt anh 𝖈ắ*Ⓜ️ ✔️*à*ο sâu hơn nhờ tư thế nữ trên nam dưới, mỗi lần chạm đến điểm mẫn cảm, Chung Hi lại rên lên thành tiếng, tiếng sau cao hơn tiếng trước, sau đó thành huyệt co bóp càng mạnh, làm cho Giang Khác Chi rên từng tiếng †𝖍-ở 𝖉ố-🌜 trầm thấp, bàn tay bóp chặt lấy bắp đùi, tim đập thình thình như sắp ⓝ-ổ 🌴ⓤ𝓃-🌀.
Ý thức dần dần trở nên mơ hồ, Chung Hi nhiệt tình nhấp mô_n_ℊ, tay cô theo bản năng bám chặt cơ bắp trên người Giang Khác Chi, nằm trên người anh như một con rắn nước, điên cuồng lắc eo mình.
"Ha ah... Thế này 💲ư-ớ-𝖓-ⓖ quá a a..." Cô biết mình hét lên, nhưng lại không biết mình đang nói gì.
Mà người dưới thân cũng đang chìm đắm trong cơn lốc κh●ⓞ●á●❗ ↪️●ả●𝐦 như thế, đôi mắt Giang Khác Chi như bị một màn sương mờ bao phủ, lý trí đã mất từ lâu. Anh nghe thấy Chung Hi 𝓇ê.п 𝓇.ỉ từng tiếng từng tiếng đầy gấp gáp, côn thịt bị cô đẩy vào trong hoa huyệt từng chút một, cặp 𝖓-𝖌-ự-𝒸 bự của cô ma sát п𝖌.ự.𝖈 anh như có như không, còn thân dưới thì đang điên cuồng nhả ra nuốt vào côn thịt của anh.
Nhìn giống như cô mới là người làm chủ, còn anh lại là người bị đâ_𝖒.
Không phải giống như, mà là đúng thế.
Người bị phịch là anh.
Chung Hi dùng anh để thỏa mãn mình mà không có chút để tâm gì, anh chỉ là lựa chọn tạm thời cứu cánh của cô mà thôi.
Cô nhắm mắt mắt lại, lên lên xuống xuống trên người anh, nhẹ nhàng khoan khoái mà cưỡi, dù bên dưới là người nào cũng chả quan tâm.
Đây là lựa chọn của anh.
Sự thật này làm dấy lên nỗi lo lắng trong lòng anh.
Ⓓ·ụ·c 𝖛·ọ𝓃·ɢ đã bức anh đến bước đường này, anh bắt đầu căm hận bản thân, căm hận những k𝒽.o.á.𝒾 c.ả.𝖒 đã khiến cho ✞·𝒽·â·п т𝒽·ể anh trở nên quá đỗi rẻ mạt này.
Hai người lạ cùng an ủi sưởi ấm cho nhau ở nơi hoang dã sau một trận bão lớn, biến thành nô lệ cho tình dục, như những con chó hoang. Không phải, cơ bản là chẳng có tình cảm gì, anh chỉ là một tên đàn ông thô bỉ bị ◗●ụ●𝐜 ✌️ọⓝ●𝖌 chi phối mà thôi.
Anh đã trở thành con người mà mình từng căm ghét nhất, phóng túng lại vô cùng đê tiện.
Nội tâm kháng cự như thế, nhưng 〽️á·u huyết trong người lại sôi sục, hạ thể vẫn thèm khát được đâ·Ⓜ️ ✌️à·🔴.
Một loại 🅓-ụ-𝖈 ☑️ọ𝖓-🌀 muốn liều hết tất cả cùng với đó là ⓓ*ụ*𝖈 ⓥọ𝓃*𝖌 cướp đoạt tràn ngập trong đầu anh, trạng thái này quá lạ lùng.
Giang Khác Chi cảm thấy như mình sắp 𝐜𝒽*ế*𝖙 đuối, nước biển bên cạnh có phải đã dâng lên đến chỗ hai người rồi hay không?
Anh nhìn cô chăm chú, tay vô thức nâng lên nắm lấy cặp 𝐦●ô𝖓●g vẫn đang nhấp điên cuồng.
Không thể nói là nắm, lực tay này đã mạnh như bóp rồi, chắc chắn sẽ để lại dấu vết trên cơ thể Chung Hi.
Cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại nơi cơ thể hai người dính chặt lấy nhau, ⓓâ●ⓜ dịch bắn tung tóe, ngay khi Chung Hi lại chuẩn bị ngồi xuống nuốt côn thịt, rốt cục anh không nhịn được, nâng hông đâ*ⓜ hướng lên trên.
← Ch. 33 | Ch. 35 → |