← Ch.096 | Ch.098 → |
Tô Bối ⓢ*𝒾ế*𝖙 𝖈♓*ặ*✞ hoa huy*t, hai người ở trên giường mắt to trừng mắt nhỏ khoảng mấy phút.
Văn Quốc Đống nghiêng người đè xuống, thu lực cắm mấy chục cái, rút gậy th*t ra ⓒ·ọ ❎á·✝️ giữa hai chân của Tô Bối mấy phút.
Cuối cùng bắn vào giữa hai chân Tô Bối.
Tô Bối bị động tác của Văn Quốc Đống làm cho kinh ngạc: "Ba... Ba... Từ khi nào..."
"Nhanh như vậy."
Vừa dứt lời, Văn Quốc Đống mới thở ổn định xong, vèo một tiếng, gương mặt xanh mét...
"Chê... Tôi... Nhanh?"
Tô Bối nghe Văn Quốc Đống 𝐧.ℊ.𝒽.𝒾ế.𝖓 𝓇ă𝖓.ⓖ nói ba chữ ra, không nhịn được rụt người lại.
"Không... Không có."
Bàn tay Văn Quốc Đống vươn ra, lập tức kéo Tô Bối trở về dưới người, gậy th*t cọ hoa huy*t một lát, lại hỏi: "Tôi nhanh?"
Tô Bối nhận thấy được hơi thở khác thường, vội vàng lắc đầu: "Không... Không nhanh... Không nhanh một chút nào..."
gậy th*t của Văn Quốc Đống còn chưa mềm xuống, cắm nửa gậy vào trong hoa huy*t chậm rãi 𝐜*ọ 𝖝*á*𝖙:
"Ồ... Sao sẽ... Là tôi nhanh..."
"Ư... Ba..."
Tô Bối khóc không ra nước mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Văn Quốc Đống, cô không sợ Văn Quốc Đống thay đổi sắc mặt, thậm chí thích Văn Quốc Đống bị cô làm tức gương mặt xanh mét, thất khiếu bốc khói.
Nhưng mà cô rất sợ dáng vẻ hiện giờ của Văn Quốc Đống...
Đồ chó ra vẻ đạo mạo.
"Ba? Ai là ba em?"
Văn Quốc Đống cúi đầu nhìn chằm chằm chỗ ℊℹ️🅰️●ⓞ 𝖍●ợ●ⓟ của hai người:
"hoa huy*t của ai cắn gậy th*t của ba mình? Trong bụng ai có con của ba mình?"
Tô Bối thấy Văn Quốc Đống lại vòng đề tài trở về, tay nắm chặt lấy ga trải giường, 𝐦_ô𝓃_ℊ trầm xuống, hoa huy*t nuốt hết gậy th*t của Văn Quốc Đống vào.
"Ừm... gậy th*t của ba cắm rất ş●ư●ớ●ռ●ɢ... Ừm... Lập tức cắm sâu tận bên trong."
Đôi tay của Văn Quốc Đống nắm chặt lấy 𝖒●ô●𝓃●ɢ Tô Bối, trên da thịt trắng nõn đều là vệt đỏ:
"Tiểu ◗â-ɱ đ-ã𝓃-🌀..."
Đôi tay của Tô Bối nâng nộn nhũ đầy đặn trước nɢ●ự●c, nhỏ giọng nói:
"Ba... Ừm... Ba ⅼ❗ế·ⓜ cho người ta... Ngứa..."
Văn Quốc Đống không nhanh không chậm đẩy hông, vươn tay véo núm vú của Tô Bối:
"Nói rõ ràng... Ngứa chỗ nào?"
"Ừm... Bên trong hoa huy*t ngứa... Muốn ba l❗*ế*𝖒... Ừm..."
Nói được một nửa, Văn Quốc Đống lập tức đẩy gậy th*t c_ắ_〽️ ν_à_⭕ bên trong:
"Tiểu huyệt ngứa không phải tôi đang cắm đây sao? 🦵_❗ế_Ⓜ️ có thể sư.ớռ.ℊ như ông đây cắm ư?"
"Ư... hoa huy*t muốn đầu lưỡi của ba..."
Tay Tô Bối nắm lấy cánh tay Văn Quốc Đống, móng tay vẽ ra vết cào trên cánh tay rắn chắc của ông:
"Ba... Vì sao không cho mẹ biết con mang thai?"
Tay nắm núm vú của Văn Quốc Đống dừng một lát, cụp mắt che đi thâm ý:
"Trạng thái tinh thần của bà ta hiện giờ có chút vấn đề... Đợi em sinh đứa bé ra, thì nói cho bà ta..."
"Dạ?"
Văn Quốc Đống không cho Tô Bối cơ hội tiếp tục truy hỏi, cúi đầu ngậm lấy núm vú trên bầu 𝖓🌀*ự*𝖈 dùng sức 𝐦·ú·† vào:
"Khi nào mới có sữa?"
Nghe thấy thế, Tô Bối ôm đầu Văn Quốc Đống xoa một lát:
"Sao con biết được? Trước đây con chưa từng mang thai... Ừm... Khi nào mẹ có sữa... Ừm..."
gậy th*t của Văn Quốc Đống ở trong hoa huy*t nhấp mấy cái: "Không muốn nói thì đừng nói."
"Ừm... Cầm thú... Nhẹ một chút."
Tô Bối véo eo Văn Quốc Đống, chọc người đàn ông trên người kêu lên một tiếng.
"Sao phụ nữ các em động một tí là véo người ta thế?"
Văn Quốc Đống nghĩ đến Văn Uyển cũng đối với Diệp Liệt Thanh y như vậy, không nhịn được nhíu mày.
Đôi mắt Tô Bối nheo lại:
"Phụ nữ các em... Các... Em? Phụ nữ?"
Văn Quốc Đống nghe thấy thế, một tay nâng m·ô·𝐧·🌀 Tô Bối nhấp một lát:
"Tiểu ◗â-ɱ đãn-ℊ đang ghen sao?"
"A..."
Tô Bối cười mỉa một tiếng, nhắm mắt lại không nhìn Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống cố nén 𝒹ụ*𝐜 𝐯*ọ*ⓝ*🌀, nhỏ giọng nói:
"Thực sự ghen à?"
Tô Bối nhắm mắt không hé răng, Văn Quốc Đống rút gậy th*t ra:
"Không nói à?"
Đột nhiên Tô Bối ngồi dậy đè Văn Quốc Đống không hề đề phòng lên trên giường, dịu dàng nói:
"Bên cạnh ba nhiều phụ nữ như vậy... Muốn ghen cũng là mẹ chồng ghen mới đúng... Con ghen cái gì? Ba có nhiều phụ nữ ở bên ngoài... Ba dám khiến bọn họ mang thai sao? Hay là dám để bọn họ sinh con?"
"Ba... Ba không dám... Cho nên... Bọn họ có tư cách gì đáng để con ghen đây?"
Nghe thấy thế, đôi mắt Văn Quốc Đống thâm trầm, tay ôm Tô Bối không nhịn được chặt hơn:
"Em nhìn ra được..."
"Con không nhìn ra được... Sao có thể 𝐥.ê.n ℊ❗ườ𝖓.𝖌 của ba..."
Nếu cô không nhìn ra, hiện giờ người ở viện điều dưỡng có trạng thái tinh thần không tốt không phải là Lâm Quyên, mà là cô.
Nghĩ như vậy, cơ thể trần trụi của Tô Bối để hoa huy*t tiến đến gần mặt của Văn Quốc Đống:
"Người phụ nữ bên ngoài... Có mấy người có thể khiến cục trưởng Văn dùng miệng cho bọn họ chứ?"
Nghe thấy thế, đôi tay của Văn Quốc Đống đỡ eo Tô Bối, nhìn thịt non ở hoa huy*t của người phụ nữ gần trong gang tấc, ma xui զц*ỷ khiến vươn đầu lưỡi l❗ế●ɱ một lát.
"Ừm... Đầu lưỡi của ba thật mềm.."
Eo Tô Bối hạ xuống thấp, để toàn bộ hoa huy*t lên mặt Văn Quốc Đống, cọ ngoài miệng ông một lát.
Hơi thở n●óп●ℊ 𝒷●ỏ𝖓●🌀 của ông phả lên hoa huy*t khiến cửa huyệt tê dại, đầu lưỡi ướt mềm gãi ngứa trên hoa môi, hoàn toàn không đã thèm.
"Ba..." Tô Bối dùng tay tách hai cánh hoa môi ra, lộ ra hạt đậu nhỏ sưng đỏ bên trong: "Ba... Dùng đầu lưỡi 🦵_𝒾ế_𝖒 nó..."
← Ch. 096 | Ch. 098 → |