← Ch.03 | Ch.05 → |
Xem như anh lợi hại! Mở cửa thì mở cửa! Lão nương cũng không phải bị kẻ ngoài cửa kia hù dọa không dám đi! Ôm theo ý nghĩ đó, Tô Xán Xán nổi giận đùng đùng chạy đi mở cửa, ánh mắt đằng đằng sát khí mở cửa ra.
Mỹ nam đẹp chưa từng thấy? Tô Xán Xán cam đoan người con trai trước mặt có thể xếp thứ ba trong số những mỹ nam mà cô từng gặp từ lúc sinh ra đến giờ. Nếu như nói Triệu Noãn Noãn là hình mẫu điển hình của những tên con trai có hình tượng tốt thì người con trai trước mắt này nhất định là đại diện tiêu biểu cho tầng lớp bad guy! Tóc dài, tròng mắt đen, môi mỏng, khóe miệng cười như không cười, ba phần mị thái, bảy phần anh khí, nam nữ già trẻ đều chết hết.
Thấy Tô Xán Xán ánh mắt choáng váng, Cao Vũ nheo nheo tròng mắt đen, đưa tay nâng cằm cô, "Người đẹp, sao vậy?"
Ặc...Da gà rụng hết trên đất, Tô Xán Xán trong nháy mắt nhảy về phía sau một bước, cảnh giác nhìn Cao Vũ, hình tượng anh tràng đẹp trai đã bị biến mất không dấu vết.
"Nói! Anh tìm ai?" Chống nạnh, ưỡn ngực, bộ dạng như một con sư tử Hà Đông. Con gái mập mạp cũng tốt, ưỡn ngực ngẩng đầu đủ dũng cảm a.. !
Cao Vũ đứng ngoài cửa bị tình hình trước mắt làm cho choáng váng, " Xin hỏi cô là ai?"
"Tôi?" Thấy người này không nói tên họ lại còn hỏi ngược mình, Tô Xán Xán mới vừa rồi bị Triệu Noãn Noãn chọc cho tức điên, vừa may có kẻ chui đầu vào để xả hận, "Tôi là ai anh quản cái rắm! Anh tới gõ cửa mà lại chẳng biết tên chủ nhà sao? A! Tôi biết rồi..." Tô Xán Xán vẻ mặt như vừa bừng tỉnh.
"Biết cái gì?"
"Anh nhất định là đến để tiếp thị! Tôi nói cho mà biết, khu này cấm nhân viên tiếp thị vào, nếu như anh tìm cớ để vào đây thì thật không sáng suốt rồi, bảo vệ ở lầu dưới cũng không phải là cái dù, hôm qua có một nhân viên tiếp thị đã bị đánh đến nỗi phải nằm trên giường nửa năm! Ý của tôi là, cũng khoảng trên nửa năm. Cho nên, tôi khuyên anh tốt nhất nên rời đi ngay lập tức, bằng không tôi gọi điện thoại kêu bảo vệ lên, đến lúc đó anh sống hay chết không liên quan đến tôi." (Bảo vệ: oan uổng a!)
Tô Xán Xán bên này đang nói hăng say, nước bọt bay loạn xạ, thiếu chút nữa đến tư tưởng chủ nghĩa Mác- Lê nin cũng đem ra nói, nói thật lâu, bỗng nhiên lấy lại tinh thần, "Sao anh còn không đi?"
Người kia rốt cục cũng không nhịn được, "Hmm...Ha ha ha..."
"Uy uy uy! Anh cười cái gì! Tôi nói thật đấy, không tin anh đi mà hỏi bảo vệ, ông ta có đẳng đai đỏ Judo, đai đen Karate, còn là truyền nhân đời thứ 72 của phái Thái cực quyền nha..." (Bảo vệ: Má ơi! Ta còn là người sao?)
"Sao vậy?" Triệu Noãn Noãn nghe được tiếng cười vang bèn đi ra ngoài, đẩy Tô Xán Xán đang chặn trước cửa qua một bên, bỗng nhiên cả người cứng lại, mặt có chút đỏ lên: " Sao...Sao lại là anh?"
Trai đẹp cười đến gập người, miễn cưỡng đứng thẳng lên, nháy mắt một phát, đưa tay lấy ra một tờ giấy quơ quơ, cười tà nói "Thấy sao? Nhanh như vậy tôi đã lấy được?"
Tô Xán Xán rướn cổ lên, nghiêng mắt nhìn thấy trên tờ giấy nọ có một loạt chữ, " Giấy phép lái xe nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa" tiện thể đánh giá mỹ nam trước mắt một lần nữa, tóc dài, mắt đen, môi mỏng, cùng với hành động lúc nãy chính là.... trong đầu quẩn đi quẩn lại chỉ có một chữ....
Thụ!!! [2]
*****
Phòng khách
Triệu Noãn Noãn không nói một lời ngồi ở ghế salon, sắc mặt đỏ hồng, thân hình dường như có chút cứng ngắc. Cao Vũ thì hai chân bắt chéo, miệng cười nhìn ngó bốn phía, lâu lâu lại liếc Tô Xán Xán một cái.
Không khí quỷ dị cực độ, ai cũng không chịu mở lời trước.
Trầm mặc, vẫn là trầm mặc, tiếp tục trầm mặc...
Rốt cục, Tô Xán Xán không nhịn được nữa: "Em đi làm nước trái cây!" Dứt lời đứng lên đi về phía nhà bếp.
"Má ơi! Kia là diễn viên chính sao!!" Tô Xán Xán núp trong nhà bếp, thở dài từ đáy lòng. Tình huống lúc này khiến cô có cảm giác mình giống như nữ chính trong phim truyền hình lúc 8h tối, mở cửa thấy tình nhân của chồng đứng trước cửa, vừa khóc vừa gào " Tôi đã có con với anh ấy, cầu xin cô hãy đồng ý li hôn....." Tô Xán Xán vừa nghĩ vừa cong người lên len lén nhìn về phía phòng khách như ăn trộm.
Huh? Người đâu rồi?
Xán Xán thoáng nhìn một cái, đúng lúc nhìn thấy cửa phòng Triệu Noãn Noãn mở he hé.
Sẽ không động dục nhanh như vậy chớ?
Xán Xán hai mắt nhất thời sáng lên, trong óc bắt đầu hiện ra một chút ít những cảnh trẻ em không nên xem. (AA: ta bít nàng nghĩ gì rồi, sắc nữ =)))
Trong óc có một âm thanh nói với cô rằng: " Có muốn đi nhìn lén hay không?"
Một âm thanh khác lập tức chặn lại: "Xán Xán! Vậy là không có đạo đức!"
"Ai nói không có đạo đức? Noãn Noãn là ông xã của cô mà! Ông xã ở trong phòng đang abcxyz với tình nhân, cô là vợ thì đi liếc mắt nhìn một cái thì có gì là không có đạo đức a?"
"Đúng ha..." Xán Xán vỗ đầu một cái, chân bất tri bất giác bước tới.
Gần, gần, gần...
Mắt sắp thấy được cái gì đó, "Cộp!" Cửa mở ra.
Triệu Noãn Noãn vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô, "Em đang làm gì thế?"
"Đưa...Đưa nước trái cây.."
"Thế nước trái cây đâu?"
Xán Xán cúi đầu, mặt cứng lại, tay nắm chặt cây dao gọt quả, "Nước trái cây hả? Nước trái cây.... Em đi làm!" Vừa nói vừa đi về phía nhà bếp như có tật giật mình.
Còn chút xíu nữa a! Xán Xán cảm thấy rất đáng tiếc, tự nhiên chuyển sang có tí ham muốn, nhưng cũng may là không bị Triệu Noãn Noãn phát hiện cô nhìn lén, nếu không cá chắc sẽ sống không nổi. Vừa nghĩ đến đó cô lại cảm thấy không đáng tiếc nữa, vui vẻ cắt một quả táo rồi đi ra phòng khách.
"Đây là cái gì?" Cao Vũ nãy giờ không nói chuyện bỗng nhiên mở miệng.
"Táo a!"
"Sao không gọt vỏ?"
Xán Xán sửng sốt, gọt vỏ rất phiền toái nha, nên đã nói lại
"Không gọt vỏ thì sẽ nhiều dinh dưỡng hơn."
"Tôi không ăn táo còn vỏ"
A! Tên nhóc làm giá đây mà! Xán Xán mặc kệ
"Uy! Được ăn là tốt rồi, sao lại nói nhảm nhiều thế kia chứ?"
Cao Vũ chau mày
"Noãn Noãn, cậu có thể khấu trừ tiền lương của bảo mẫu không?"
Bảo mẫu??? Tô Xán Xán kinh hãi!
"Bảo mẫu cái gì a? Tôi là...của anh ấy..."
"Cô ấy là em gái tôi!" Triệu Noãn Noãn tham gia vào câu chuyện, nhân lúc Cao Vũ không chú ý, hung hăng liếc Xán Xán một phát.
"Em gái?" Cao Vũ nhìn Tô Xán Xán từ trên xuống dưới, rồi nhìn sang Triệu Noãn Noãn, "Không giống a.."
"Cô ấy là em họ, con của cậu." Triệu Noãn Noãn giải thích.
"Oh..." Cao Vũ tỉnh ra liền gật đâu, quay đầu nhìn Tô Xán Xán cười một cái "Em họ, phiền em mang táo đi gọt vỏ giúp anh."
Tô Xán Xán điên, làm thế nào mà chỉ trong chớp mắt lòi ra hai tên anh họ a?
"Ai là...của anh..."
"Xán Xán!" Triệu Noãn Noãn ngắt lời cô, "Còn không đi?"
Xán Xán còn muốn nói gì đó nhưng liếc thấy Triệu Noãn Noãn chỉ ngón tay về phía thư phòng, trên bàn kia còn đặt bản Hiệp định sống chung, cắn răng một cái, "Được! Gọt thì gọt!"
Năm phút đồng hồ sau.
"Đây là cái gì?" Cao Vũ ngước lên nhìn cái khay táo trước mắt, nhíu mày.
"Táo đã gọt vỏ a."
"Sao lại nát như thế này?"
Xán Xán quay đi, " Nát một chút cho dễ tiêu hóa." Lý do này cô đã sớm nghĩ ra, thế có ăn hay là không!
"Thôi, vậy cô giữ lại để ăn đi."Cao Vũ bất đắc dĩ khoát khoát tay.
"Anh bị sao vậy a? Lát thì ăn, lát lại không ăn! Sớm biết như thế thì lúc này đừng..."
"Xán Xán!" Lại là địa chủ ác độc Triệu Noãn Noãn cất lời.
Xán Xán trợn mắt nhìn Cao Vũ một cái, "Ăn thì ăn."
Đang tính quay đầu đi, Triệu Noãn Noãn lại la cô.
Còn muốn gì nữa đây a? Xán Xán xoay người.
"Không còn sớm nữa, ra ngoài ăn cơm đi"
———–
Xán Xán đi theo hai người bọn họ lên xe, bộ não với dung lượng ít ỏi đã sớm bị ảo tưởng về thức ăn ngon lấp đầy, thế nên tạm thời quên mất sự thù địch đối với Cao Vũ.
Thế nhưng —————
"Cảm ơn..." Một câu "Cảm ơn" còn chưa kịp thốt ra đã có một người bước lên trước cô một bước, mở cửa bước vào xe, Xán Xán ngây dại.
"Mau lên xe đi!" Triệu Noãn Noãn không nhịn được thúc giục.
Xán Xán lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ, tên Cao Vũ trời đánh! Dám cả gan đoạt lấy ghế tay lái phụ! Thực không thể tha thứ!!!!!
Nổi giận đùng đùng mở cửa, "Bang!" Cửa xem Cerrada đóng lại.
Triệu Noãn Noãn mặt đen lại, "Xán Xán, em không thể nhẹ nhàng chút được à?"
"Hừ!" Xán Xán khinh thường liếc anh một cái, ánh mắt oán hận ngó cái người đang chiếm chỗ ngồi của cô.
Triệu Noãn Noãn thở dài, bất đắc dĩ quay đầu lại, khởi động xe.
Bỗng nhiên, "Gì thế này?"
"Nói nhảm nhiều vậy!" Xán Xán ngồi ở phía sau thấp giọng lẩm bẩm, khinh thường liếc mắt nói Cao Vũ, nhất thời cảm thấy món đồ trong tay Cao Vũ hết sức quen thuộc, hình như là....
Cô ngây ngẩn cả người trong giây lát, đó chẳng phải là cái vòng sắt cô gỡ từ Bra hôm đó ư...sao sao sao...Sao nó lại nằm trong tay tên này a?????
Triệu Noãn Noãn nhìn một phát, " Không biết Xán Xán lấy thanh sắt này ở đâu ấy."
Vừa dứt câu, ánh mắt Cao Vũ lập tức tia về phía người Xán Xán, khóe miệng chứa tia cười quỷ dị, "Cái này là của cô mà phải không?"
Xán Xán vội vàng lắc đầu.
"Xán Xán, không phải là em đưa cho anh sao?" Triệu Noãn Noãn vạch trần cô.
Cô không thể làm gì khác hơn là tận lực tránh ánh mắt của Cao Vũ.
Không nghĩ tới việc Cao Vũ chuyển ánh mắt về phía Triệu Noãn Noãn nói, "Cậu không muốn biết đây là cái gì sao?"
"Cái gì? Anh biết sao?"
"Đây là..."
*****
Xán Xán thấy không ổn, nếu để cho tên Triệu Noãn Noãn thuộc trường phái phong kiến bảo thủ biết cô lấy hai thanh sắt kia từ nội y của mình thì chết chắc! Tình thế cấp bách, từ phía sau xe liền kéo lấy cổ áo của Cao Vũ.
Hai người đồng loạt nhìn về phía cô, tình hình nhất thời lúng túng.
"Ai da! Em đói bụng muốn chết! Mau đi ăn cơm đi!" Xán Xán giả làm bộ dạng đáng thương.
"Tô Xán Xán, bộ anh ngược đãi em sao?"
"Không có a!"
"Anh chưa cho em ăn cơm sao?"
Xán Xán lắc đầu, cô không phải không ăn cơm, hoàn toàn ăn đủ hai bữa a.
"Vậy sao em giống dân chạy nạn bị bỏ đói ba ngày vậy hả?"
Ách...
"Bởi vì cô ấy kích thước tương đối lớn nên năng lượng tiêu hao rất nhanh." Cao Vũ đáp.
"Đúng a! Bởi vì kích thước của em tương đối lớn..." Chờ một chút! Câu này hình như không đúng lắm! Nghe sao giống đang nói móc cô vậy?!
"Anh.... anh...anh...anh..." Lời vừa tới miệng lại nuốt trở vào bởi cô liếc thấy Cao Vũ đang không biết vô tình hay cố ý đung đưa hai cái thanh sắt kia, vẻ mặt quỷ dị đến cực điểm,
"Tôi thì sao?" Anh nhướn nhướn lôn mày, mười phần thú vị hỏi tới.
"Anh phân tích thực quá là chính xác..." Tô Xán Xán khóc không ra nước mắt.
Cao Vũ thể hiện vẻ mặt "Ta nói đúng rồi", nhưng hai thanh sắt trong tay vẫn không có ý để xuống, ánh mắt như cũ, không rời khỏi người Xán Xán.
"Còn...Còn chuyện gì nữa sao?"
Cao Vũ liếc mắt xuống một cái, Xán Xán lúc này mới y thức được rằng tay còn cầm cổ áo người ta, lập tức buông tay ra như bị điện giật, cảnh giác ngó chừng Cao Vũ. Lúc này vốn không nên chọc hắn mất hứng.
Hai người trừng mắt nhìn nhau một lúc lâu, Cao Vũ bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, đem hai thanh sắt tội ác kia trả về chỗ cũ.
Tô Xán Xán lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cô cũng phát hiện một bí mật động trời, thì ra sống nhiều năm như vậy, cho đến tận ngày hôm nay cô mới phát hiện trên người mình thì ra có thể đào móc ra nhiều tế bào chân chó như vậy (TV: em XX ý muốn nói em ấy biết phục tùng như chó nghe lời chủ ấy mà =)))
Nhưng đáng tiếc, Xán Xán sống lâu như vậy nhưng lại quên mất câu thành ngữ – được voi đòi tiên.
"Em họ, phiền em lấy giúp cái muỗng được không?" Cao Vũ nở nụ cười sáng lạn nhưng phía dưới cất giấy một cây đao, muốn đem Xán Xán đáng thương bóc lột đến thương tích đầy mình a!
"Không phải vừa mới giúp anh lấy sao?"
Dĩ nhiên, phản đối vô hiệu " Em nhìn xem, cái muỗng em mới cầm có khe nứt a..."
"Ở đâu?" Tô Xán Xán ngó chừng cái muỗng rồi nghiên cứu hồi lâu, "Cái này không phải là hoa văn sao?"
"Hoa văn?" Cao Vũ nghi hoặc nhìn cái muỗng kia, "Hoa văn này nhìn thực chướng mắt a, phiền em họ giúp anh đổi lại cái đẹp mắt một chút." Nói xong ném cho cô một cái cười mê chết người không đền mạng (AA: *rụng tim*)
Tô Xán Xán điên.
Chờ cái muỗng được lấy ra, ghế ngồi còn chưa ấm chỗ thì âm thanh ma quỷ kia lại vang lên, "Em họ, em nhìn xem hoa văn trên cái đĩa này có phải là cũng không vừa mắt hay không a..."
Cứ như vậy, bữa cơm này, Xán Xán giống như một công nhân lao động chạy tới chạy lui, cơ hồ đem cả bộ đồ ăn trên bản đem đổi lại, rốt cục có thể yên tâm thoải mái ngồi xuống mà ăn cơm ————-
"Cánh gà của tôi đâu???" Một nỗi dự cảm bất thường xông lên đầu.
"A" Cao Vũ liếc nhìn xương gà trong mâm, "Anh nghĩ em họ không thích ăn, cho nên.... Không nên lãng phí mà..." Tên kia nói với vẻ mặt vô tội. (AA: gì chứ cướp miếng ăn là rất đáng chém nha, cho dù anh có là soái ca chăng nữa.... chém đê!!!)
Trái tim Tô Xán Xán như tan nát, cô thích nhất là cánh gà, luôn để lại cuối cùng mới ăn nha!
Nếu như nói mới vừa rồi áp bách chẳng qua là núi lửa nội bộ hoạt động, còn bây giờ nhìn thấy cánh gà yêu dấu biến mất trong miệng tên kia, Tô Xán Xán lòng chất chứa lửa giận rốt cục cũng bộc phát.
"Cao Vũ! Ta với ngươi không đội trời chung!!!!!"
← Ch. 03 | Ch. 05 → |