Vay nóng Tima

Truyện:Hai Ta Kết Hôn Sao - Chương 03

Hai Ta Kết Hôn Sao
Trọn bộ 54 chương
Chương 03
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)

Siêu sale Lazada


"Leng keng...Leng keng.."

Triệu Noãn Noãn từ trong phòng bếp mở cửa đi ra." Xán xán, sao lại là em?"

"Thì sao? Không thể là em à?" Tô Xán Xán lắc lắc mái tóc luôn tự cho là rất mềm mại của mình, len xuống dưới tay Triệu Noãn Noãn chui vào, "Thơm quá a! Anh đang nấu gì vậy?"

Triệu Noãn Noãn bất đắc dĩ nhìn bộ dạng không chút kiêng kị của nàng lúc này, bỗng nhiên anh liếc thấy Tô Xán Xán cầm trên tay một hòm hành lí cực to, "Xán Xán, em bỏ nhà ra đi hả?" (AA: theo anh đó, còn hỏi:">)

Đang tìm nơi phát ra mùi thơm, Tô Xán Xán cúi đầu nhìn hòm hành lý của mình, "Có mà đến địa ngục mời rời khỏi nhà, em muốn ở đây"

"Gì cơ?" Anh bắt được Tô Xán Xán đang đi về phía phòng bếp, " Em đang nói cái gì? Tại sao lại muốn đến nhà anh ở?"

"Nhờ cậy một chút, anh làm gì kích động dữ vậy?" Em là bà xã của anh mà...ôi chao! Đến ở nhà anh, có gì là kì quái đâu a..." Dứt lời, cô liếc thấy miếng bít tết của Triệu Noãn Noãn, hai mắt liền phát ra ánh sáng màu xanh tựa như mắt chồn.

"Không được!" Triệu Noãn Noãn cướp lấy phần cơm trưa của mình, "Đừng hòng mó tay đến nó! Chỉ có một phần thôi!"

"Hẹp hòi..." Tô Xán Xán bĩu môi, hai mắt còn lưu luyến nhìn tảng thịt thượng hạng mê người kia, "Miếng thịt lớn như vậy, anh ăn không hết đâu, người ta vội vã đến đấy, đến điểm tâm cũng không có ăn a...ôi chao..."

"Bớt lải nhải đi!" Triệu Noãn Noãn trợn mắt nhìn nàng một cái, "Nói mau, sao em lại đến đây?"

"Không phải đã nói rồi à?" Tô Xán Xán không nhịn được nhìn anh một cái, " Em là bà xã của anh...ôi chao, em không ở chỗ của anh thì còn biết ở đâu?"

"Em...." Triệu Noãn Noãn nhất thời bị cô hỏi không bít nói gì, xèo xèo ô ô nói, "Em, em có thể ở nhà em mà, tại sao nhất định phải theo anh?"

"Uy!" Tô Xán Xán không chút lưu tình mang móng vuốt vỗ vỗ vào vai Triệu Noãn Noãn, " Em thực vất vả lắm mới thuyết phục được bố mẹ không tổ chức hôn lễ, họ đã rất nghi ngờ rồi, nếu như chúng ta ngay cả ở cũng không ở cùng chỗ, anh cảm thấy bố mẹ em và bố mẹ anh liệu có tin tưởng chuyện hai ta kết hôn hay không a?"

"Này..." Triệu Noãn Noãn đang hết sức do dự thì miếng bít tết trong tay đã bị túm lấy, không đợi anh lấy lại tinh thần, Tô Xán Xán đã xiên miếng thịt bò một cách rất không thục nữ, sau đó hung hăng cái một cái, vừa nhai vừa nói, " Ngon lắm..."

"Tô Xán Xán! Chia anh một ít với chứ!" Triệu Noãn Noãn nhìn thấy cơm trưa mình tận tâm tận lực làm ra trong nháy mắt bị Tô Xán Xán "một phát táp tới" mất hơn phân nửa, rốt cục không thể nhịn được nữa mà bộc phát.

"Ô...Không ăn, không ăn nữa, anh hung hăng cái gì..."

"Em! Em!" Phải biết rằng người tốt cũng có lúc tức giận, đặc biệt là khi đối xử với loại nữ nhân mặt dày như Tô Xán Xán, "Em ra ngoài cho anh!" Triệu Noãn Noãn gầm nhẹ, thuận thế kéo hòm hành lý của Tô Xán Xán chuẩn bị ném ra ngoài.

"Wow!" Tô Xán Xán ồn ào, " Triệu Noãn Noãn anh thực không có lương tâm a! Em gả cho anh, anh ngay cả ở cũng không cho ở, còn đuổi em đi! Em đã tạo nghiệt gì đây a! Làm sao mà em lại có thể tin tưởng loại người như anh a!" Tô Xán Xán càng la càng lớn, trên lầu có mấy người vừa xuống tới, tò mò đứng trước cửa nhìn, Tô Xán Xán nói to hơn, "Triệu Noãn Noãn, anh thực nhẫn tâm a! Em bây giờ đã mang cốt nhục của anh, anh nói xem, một người phụ nữ mang thai như em phải ngủ ở đâu đây a...."

"Được lắm, được lắm!" Thấy hình tượng bị hủy, Triệu Noãn Noãn ngay lập tức kéo cái hòm hành lý vào trong, "Bang" đóng sầm cửa lại.

"Tô Xán Xán, kiếp trước anh nhất định đã mắc nợ em.."

"Hì hì..." Tô Xán Xán thu hồi nước mắt, để lộ một nụ cười đầy gian ý, cầm hòm hành lý từ tay Triệu Noãn Noãn đi vào phòng, "Căn phòng này không tệ...Tốt! Em sẽ ở trong phòng này!" Dứt lời, vỗ vỗ vai Triệu Noãn Noãn ra điều rất nghĩa khí, "Yên tâm đi Tiểu nương tử, đại gia em sẽ không ăn thịt anh! Sau này buổi tối dù nghe được tiếng động gì, em sẽ vờ như không nghe gì hết, em bảo đảm sẽ không quấy rầy anh!"

*****

"Tùy em!" Triệu Noãn Noãn không nhịn được khoát tay, nổi giận dùng đùng đi về phòng mình.

——-

Sáng sớm ngày thứ hai.

Sấm dậy đất bằng, Tô Xán Xán đang gặm nhấm hồng thiêu nhục (thịt kho tàu) trong mơ thì bị đánh thức, "Tô Xán Xán! Em ra ngoài ngay cho anh!"

Tô Xán Xán ló mặt ra khỏi cái chăn đang bị quấn lại như cái bánh chưng, vì tối qua không có mẹ quản thúc, cô đã cắm mặt vào máy tính đến 5h sáng, đến lúc này cô ngủ còn chưa được năm tiếng.

"Sặc...sao..."

Triệu Noãn Noãn xanh mặt, "Em đi ra cho anh!"

"Mới sáng sớm, muốn lấy mạng người ta a..." Tô Xán Xán quấn chăn, nhảy dựng lên rồi đi mở cửa, bộ dáng giống như Mao Mao Trùng [1] cầm đuôi bước đi. Cô nói không sai, người ngoài cửa kia thực đang chuẩn bị lấy mạng cô!

Cửa mở ra, Triệu Noãn Noãn bị bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này của Tô Xán Xán tức đến hộc máu, sửng sốt một lúc, anh rống lên, "Bộ dạng em thế này là sao a? Giờ này là mấy giờ rồi, sao em vẫn còn ngủ??"

"Nha..." Tô Xán Xán thuận miệng đáp, quay đầu lại tính leo lên giường thì bị ai kia giựt chăn lại, rầm một phát, Tô Xán Xán như vừa rời khỏi vỏ bánh bao, ngồi dưới đất một lúc, đau đớn rốt cục cũng làm cô tỉnh người, vuốt vuốt cái mông bị dập, cô tàn bạo ngẩng đầu, "Triệu Noãn Noãn, sáng sớm anh đã nổi điên rồi à?"

"Anh nổi điên?" Triệu Noãn Noãn giận đến mức muốn bóp chết cô gái này, anh bây giờ hối hận muốn chết, không hiểu sao lúc đầu bị ma xui quỷ khiến thế nào lại đi làm hôn thú với cô, "Em đi mà xem chuyện tốt em đã làm kia kìa!"

"Chuyện gì nữa đây..." Tô Xán Xán từ trên mặt đất bò dậy, xoa cái mông bị té đau, sờ sờ mái tóc giống cái tổ chim, bộ dạng giống như du đãng tiến vào phòng khách.

"A!" Cô giật mình một cái, chút bối rối cũng không có, ánh mắt cũng không cúi, tựa hồ như không có chuyện to tát gì xảy ra, quay mặt sang, vẻ mặt cười cười quyến rũ, "Noãn Noãn ca, lần sau em sẽ không dám nữa..."

"Lần sau? Nếu có lần sau anh liền đem em từ lầu tám mà ném xuống!" Trên bàn là một đống khoai tây chiên, socola, vỏ bánh, thậm chí là mì tôm đã ăn một nửa.

Tối hôm đó, Triệu Noãn Noãn đã bắt Tô Xán Xán phải kí hiệp định sống chung, nội dung thỏa thuận như sau:

HIỆP ĐỊNH SỐNG CHUNG

1/ Hai bên không được can dự vào cuộc sống cá nhân của nhau, không được vào phòng khi chưa được đối phương cho phép, không được tùy ý quấy nhiễu cuộc sống bình thường của đối phương.

2/ Bên B không được tiện tay ném rác lung tung trong nhà, ăn xong thì phải dọn dẹp ngay, không được cướp đoạt bất kì thức ăn nào của đối phương. (AA: một lần là quá đủ =)))

3/ Bên B là vì danh dự nên bất đắc dĩ kết hôn, không bịa đặt sinh sự xung quanh, nói xấu vì sẽ làm ảnh hưởng đến danh dự, thiệt hại đến hình tượng hai bên.

4/ Bên B trong thời gian chung sống phải làm đúng trách nhiệm, thay bên A quét dọn vệ sinh, sửa sang lại phòng ốc, giặt quần áo, quét sân, miễn là yêu cầu của bên A, không trái với luân thường đạo lí thì bên B phải tuân thủ vô điều kiện.

5/ Xét thấy bên B không có năng lực nấu ăn, bên A sẽ chịu trách nhiệm nấu ăn trong thời gian chung sống, nhưng bên B phải chịu trách nhiệm rửa bát và dọn dẹp nhà bếp. (AA: cái này cực chuẩn a:">)

6/ Bản thỏa thuận này lập tức thi hành từ ngày lập ra, bên B không được phép có bất kì ý kiến nào.

7/ Người nào không tuân theo bản thỏa thuận này, tùy đối phương xử lí.

8/ Tất cả các quyền cuối cùng của bản thỏa thuận này thuộc về bên A, tùy bên A bổ sung hoàn thiện. [2]

Bên A: chủ nhà Triệu Noãn Noãn

Bên B: kẻ ăn nhờ ở đậu Tô Xán Xán

Triệu Noãn Noãn phóng ra tia mắt giết người, Tô Xán Xán ở bên này cúi đầu nhìn bản thảo thuận sống chung, nhục nhã ký tên mình vào, bắt đầu kiếp sống của kẻ vong quốc.

*****

Chớp mắt, cuộc sống nhẫn nhục tạm bợ này đã được một tuần lễ. Căn cứ theo quy định trong bản hiệp định dành cho "nước mất chủ quyền", Tô Xán Xán mấy ngày qua bị chèn ép suýt không thở nổi. Bởi vì có cái gọi là "nhu nhược thì sẽ bị khinh thường", "kẻ thất thế thì phải chịu thiệt", suy ra ăn nhờ ở đậu đương nhiên sẽ bị người ta ức hiếp rồi.

Kết quả là ——

"Triệu Noãn Noãn, em muốn sửa đổi hiệp định!"

"Không được" Triệu Noãn Noãn từ chối.

"Tại sao?"

"Bộp!" Triệu Noãn Noãn dương ngón tay thon dài chỉ vào điều thứ 6 trong bản hiệp định: Bản hiệp định này lập tức thi hành từ ngày lập ra, bên B không được phép có bất kì ý kiến nào. Vẻ mặt đứng đắn: "Dựa theo quy định, em không có quyền sửa đổi hiệp định."

Triệu Noãn Noãn anh giỏi lắm, Tô Xán Xán cắn răng, quyết định hy sinh vì độc lập tự do, cuối cùng giở bộ mặt xu nịnh ra "Noãn noãn ca...."

"Bộp!" Triệu Noãn Noãn chỉ vào điều thứ 7 trong hiệp định: "Người nào không tuân theo bản hiệp định này, tùy đối phương xử lí" Tiếp tục dùng giọng điệu nghiêm túc: "Nếu em không muốn bị tịch thu máy tính thì tốt nhất nên biết điều một chút, cứ theo hiệp định mà làm"

Tô Xán Xán vẻ mặt lập tức xìu xuống, đúng thật là mới ra khỏi hang hổ lại phải vào hang sói a! [1] Không thể nào nhìn ra Triệu Noãn Noãn trông đàng hoàng như thế, lại là hạng người cũng biết giở thủ đoạn đùa bỡn! "Anh, anh, anh..." Cắn răng, nghiếm răng.

"Anh thì sao?"

"Anh..." Tô Xán Xán không nói được gì, bỗng nhiên ——

"Leng keng..." Chuông cửa vang không ngừng.

"Đi mở cửa!" Triệu Noãn Noãn ra lệnh.

"Tại sao? Ngay cả mở cửa cũng bắt em mở?"

Triệu Noãn Noãn chỉ chỉ máy vi tính, " Em không thấy anh đang làm việc sao?

"Em! Không! Đi! Hiệp định căn bản không có quy định em phải có nghĩa vụ mở cửa, nên em không làm!"

"Bộp!" Triệu Noãn Noãn lại chỉ vào điều thứ 4 trong hiệp định, chỉ thấy phía trên rõ ràng viết: Bên B trong thời gian chung sống phải làm đúng trách nhiệm, thay bên A quét dọn vệ sinh, sửa sang lại phòng ốc, giặt quần áo, quét sân, miễn là yêu cầu của bên A, không trái với luân thường đạo lí thì bên B phải tuân thủ vô điều kiện.

"Mở cửa là không tuân theo luân thường đạo lí sao?"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-54)