← Ch.01 | Ch.03 → |
"Này cái gì này, nhanh lên đi!" Dứt lời, Tô Xán Xán lại một lần nữa đem Triệu Noãn Noãn kéo vào chỗ đăng ký kết hôn.
Vẫn là bác gái cũ "Suy nghĩ kỹ chưa?"
"Dạ, dạ! Dì a, bọn con thật sự muốn kết hôn!" Tô Xán Xán ôm cánh tay Triệu Noãn "Dì a, con đây rất biết nhịn chồng..."
Ách!
Bác gái chỉ cảm thấy cả người một trận rét run, vội vàng thay bọn họ điền vào bảng đăng ký, sau đó lấy ra một tờ danh sách, "Đầu tiên đi nộp lệ phí, rồi đi chụp hình"
Cho nên, Tô Xán Xán cười thật tươi vừa lôi kéo Triệu Noãn Noãn đi trả tiền, vừa rất có khí phách nói "Yên tâm, yên tâm, không bắt anh trả đâu! Em mời!"
"Xin chào, cho xin 32 đồng" Cô thu ngân lộ ra một nụ cười chuyên nghiệp
"Cái gì?" Tô Xán Xán mở to hai mắt "Không phải là 30 đồng sao?"
"Thật xin lỗi, bởi vì giá hàng tăng, cho nên phí chụp hình phải tăng lên 2 đồng" Đối phương kiên nhẫn giải thích,
"Nhưng là..." Tô Xán Xán xụ mặt xuống, "Cô chờ một chút a!" Dứt lời, cô nhanh như chớp chạy đến bên cạnh Triệu Noãn Noãn "Anh có 2 đồng tiền không?"
"Chờ một chút..." Triệu Noãn Noãn đang trầm tư chợt hoàn hồn lại, vừa định rút ví tiền ra, bỗng nhiên sắc mặt trắng bệch. Xong! Ví tiền để trong khách sạn! Hộ chiếu cũng trong đó luôn!
"Anh không mang tiền theo sao!" Tô Xán Xán trên mặt đầy tuyệt vọng, xong rồi, người để kết hôn đã có, tiền lại không mang đủ.
"Em không có đủ tiền sao?"
"Đợi một chút, em tìm thử xem!" Tô Xán Xán rầm một cái kéo túi ra, đem tất cả đồ đạc bên trong quăng ra ghế. Năm hào, một đồng năm, một đồng sáu, một đồng bảy, một đồng tám ...
Sau đó cô ngẩng đầu lên, mặt trắng bệch "Làm sao bây giờ, còn thiếu hai hào..."
-__-
Có câu nói, hảo hán có thể vì năm đấu gạo mà khom lưng, hai hào tiền cũng có thể giết chết Tô Xán Xán a! Nhưng thực tế, Tô Xán Xán vẻ mặt nịnh hót đang bu lấy tiểu thư thu ngân, mà Triệu Noãn Noãn thì tự động né ra ba mươi thước có hơn, tránh cho người khác biết anh có quen cô.
"Cái kia... đồng chí a... giảm một chút được không? Em chỉ có ba mươi mốt đồng tám..."
"..." Vị tiểu thư đáng thương đã bị làm cho hoảng "Thật xin lỗi, quy định của quốc gia phí làm thủ tục kết hôn không thể giảm" Sau đó lập tức lấy lại nụ cười chuyên nghiệp của mình.
"Mỹ nữ, thần tiên tỷ tỷ, em van cầu, van xin van xin ngài, cho em giảm đi..." Tô Xán Xán quyết định hôm nay sẽ làm loại động vật không biết xấu hổ da mặt dày "Em nhất định phải kết hôn nha! Nếu không thì thế này, ngày mai em sẽ đem hai hào tới được không?"
"Này..." Vị tiểu thư thu ngân dở khóc dở cười "Thật xin lỗi, quy định của quốc gia phí làm thủ tục kết hôn không thể ghi sổ..."
"Thần tiên tỷ tỷ, em van chị, chị giúp em uy nghĩ biện pháp đi!" Tô Xán Xán tiếp tục lèo nhèo "Nếu không lần sau ly hôn em sẽ đưa nhiều hơn hai hào?"
Cô thu ngân mặt bắt đầu co quắp "Thật xin lỗi, quy định của quốc qua phí kết hôn và ly hôn là riêng biệt..."
"Hừ!" Lúc này Tô Xán Xán cũng không thèm giả vờ, hướng cái bàn vỗ một phát, ngay cả Triệu Noãn Noãn cũng cả kinh nhịn không được phải quay đầu lại nhìn "Đồng chí, quy định của quốc gia có nói người dân có quyền được biết, tại sao các người tăng giá tiền mà lại không cho người tiêu thụ biết? Ngay cả một cái thông báo dán ngoài cửa cũng không có, xin hỏi các người làm sao thi hành quy định của quốc gia? Tôi muốn nói chuyện với lãnh đạo của các người. Nếu như các người không thể cho tôi một lời giải thích thỏa đáng, ngày mai tôi sẽ lên tòa án kiện các người"
"Này..." Tiểu thư thu ngân bị dọa hết hồn, "Xin cô chờ... Tôi gọi điện thoại xin ý kiến cấp trên..."
Ba phút đồng hồ quý giá trôi qua.
Cô thu ngân để điện thoại xuống, cười híp mắt nói "Đồng chí, thật là xin lỗi, lãnh đạo chúng tôi nói đây là sơ suất của chúng tôi, vì để bảo đảm quyền lợi cho cô, lãnh đạo chúng tôi quyết định miễn phí phí đăng ký kết hôn cho hai vị"
A! Tô Xán Xán mở to mắt, tràn ngập hạnh phúc vì không những giảm được ba mươi mốt đồng tám, ngay cả hai hào khi ly hôn cũng không phải tốn, thu hồi kinh ngạc, nói "Các vị đã có thành ý như vậy, tôi cũng không so đo..."
Tiểu thư thu ngân thở phào một cái, cúi đầu nhanh chóng viết hóa đơn, đưa cho Tô Xán Xán "Đồng chí, hóa đơn của cô, mời qua bên kia chụp hình."
Tô Xán Xán nhận lấy hóa đơn, cúi đầu nhìn kỹ chỗ thu tiền có hai chữ "Miễn phí "
"Cái kia... Đồng chí a..." Tô Xán Xán suy nghĩ một chút, vẫn thấy không yên lòng, "Tờ hôn thú miễn phí với tờ ba mươi hai đồng có giống nhau không?" (=)))
"Xin yên tâm, là giống nhau."
Tô Xán Xán lúc này mới yên tâm, đem hóa đơn cầm trong tay, liếc nhìn đồng hồ.
Còn 90 phút.
Kéo Triệu Noãn Noãn chạy đi đến chỗ chụp hình. Lúc này cuối cùng đã không còn gì cản trở, thiên thời địa lợi, mọi thủ tục được làm xong xuôi. Tô Xán Xán hài lòng lấy tờ giấy hôn thú từ tay bác gác, tâm tình kích động nói "Dì a, cám ơn người, con đây xin đại diện cho toàn xã hội cám ơn người"
Đợi ra khỏi chỗ đăng ký kết hôn, Tô Xán Xán hít một hơi thật sâu, nhìn ra phía ngoài.
Tốt, còn dư lại 40′!
"Thời gian khẩn cấp, lão công, chúng ta đi thôi!" Tô Xán Xán vung tay lên, chỉ hướng ra ngoài bắt đầu chạy như điên.
Ngay cả cách gọi cũng sửa lại, Tô Xán Xán ngươi thật đúng là...
Triệu Noãn Noãn rất không được tự nhiên gãi gãi đầu, bất đắc dĩ theo sát phía sau Tô Xán Xán. Không đúng! Là theo sát lão bà đại nhân!
[1]: đoạn này rất khó hiểu, bản QT cũng không dịch được, nên mình chỉ dịch đại ý thôi.
[2]: Phan Trường Giang Duẫn Tương Kiệt: hai nhân vật có bề ngoài nhan sắc có thể gọi là sửu nam. Bạch mao nữ là nhân vật Nữ hiệp sĩ tóc trắng. Nói chung nàng này rất khổ, cha chết, mẹ chết, bị người yêu phản bội, có thai ... Ai xem phim Trung quốc hồi xưa chắc chắn biết.
[3] bất khả tư nghị: không biết nói gì, không biết phải làm gì.
[4] giai ngẫu thiên thành: trời tạo một đôi, xứng đôi vừa lứa.
[5] Ý câu này là đây là cơ hội duy nhất, không còn lần sau.
*****
Ngồi ở trong BMW của Triệu Noãn Noãn, Tô Xán Xán cầm tờ giấy hôn thú xem trái một cái ngó phải một cái, ánh mắt cười cười, bộ dáng như mới đi cướp ngân hàng xong.
Triệu Noãn Noãn vừa lái xe, trong lòng vừa cảm thấy không nỡ, sao Tô Xán Xán điên anh cũng điên theo cô kia chứ. Trong lòng đang rất phiền, lại nhìn thấy Tô Xán Xán ở bên kia ra sức nhìn từng chữ một, liền cảm thấy màu đỏ kia thiệt khó chịu làm sao, anh chau mày, " Xán Xán, em đừng nhìn mãi như thế, một lát mất thì đừng có mà gào lên nhé".
"Không hề, không hề!" Tô Xán Xán đắc ý cầm tờ hôn thú đưa đi đưa lại trước mặt Triệu Noãn Noãn, "Anh nhìn xem, làm sao mà mất được***" Càng hăng hái càng nhầm lẫn, nhân một phút không chú ý***[1]
Vật thể màu đỏ từ trong tay Tô Xán Xán bay ra, vừa vặn từ cửa sổ xe đang mở bắn vèo ra ngoài, đường bóng hoàn hảo, ném bóng, ghi điểm!
"A —— "
Tiếng thét chói tai tựa như tiếng bom nổ phát ra, Tô Xán Xán ngó thấy mảnh giấy chứng nhận kia lọt vào kẽ hở của bồn hoa bên đường, miệng nàng giờ giống như miệng của Julia Roberts. [2]
"Em!" Triệu Noãn Noãn thắng gấp, quay đầu đã nghĩ sẽ mắng chửi người, giật giật miệng thực sự là không biết nên mắng cô hay là không nữa, rồi lại thở dài mở cửa xe.
"Sao lại có thể như vậy a?" Triệu Noãn Noãn ngồi nhìn cái khe đá kia một cách mãnh liệt, tờ giấy chứng nhận vừa khít khe đá, cố ý ném còn chưa chắc vào, Tô Xán Xán này tiện tay ném đã trúng ngay giữa, nếu đội tuyển Trung Quốc có cô ấy, lấy cúp World Cup thực không có gì là khó.
Tô Xán Xán lấy lại tinh thần, xuống xe theo, mãnh liệt duỗi các ngón tay moi cái khe đá, hết lần này đến lần khác nhưng các ngón tay không đủ nhỏ, nhét mãi vẫn không vào, "Làm sao bây giờ a?" Cô gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, cái này gọi là "lật thuyền trong mương", [3] Lão Thiên cũng giúp đỡ cái tên Lưu Đông Qua kia!!
"Đừng vội..." Triệu Noãn Noãn khoát khoát tay, ngón tay ở khe đá động đậy, "Có thanh sắt không?"
"Thanh sắt?!"
"Ừ, đại khái là dài như vầy nè, không cần quá thô...." Triệu Noãn Noãn khua tay múa chân.
Thanh sắt, lúc này tự nhiên muốn thanh sắt, đi đâu mà tìm đây a? Tô Xán Xán nhanh như chớp vào trong xe, tìm từ trên xuống dưới, thiếu chút nữa cả thảm cũng lật lên.
"Dài như vầy.... mảnh như vầy..." Chó nỏng nảy cũng nhảy tường, Tô Xán Xán đang gấp gáp thì chợt nảy ra một ý!
"Cái này được không?
"Sao ngươi tìm được vậy?" Triệu Noãn Noãn nhận lấy thanh sắt, có đến mấy phần ngạc nhiên, "Sao uốn cong được nó vậy? Hay là..."
"Bớt nói nhảm đi, có dùng được không?" Tô Xán Xán không nhịn được liền cắt ngang cái sự "hăng hái nghiên cứu" kia của Triệu Noãn Noãn, "Mau, mau, mau! Hạnh phúc của em đều nằm trong đó cả đấy!"
Triệu Noãn Noãn không thể làm gì khác ngoài việc cầm lấy cái thanh sắt kì lạ kia mà dò dẫm cái khe đá....
Hai phút đồng hồ trôi qua.
"Sao rồi?"
"Vẫn chưa được..." Triệu Noãn Noãn theo thói quen gãi gãi đầu, có chút bất đắc dĩ, "Nếu như có hai cây thì tốt rồi..."
"Sao anh không chịu nói sớm!" Tô Xán Xán giận dữ liếc mắt nhìn anh, " Đợi một chút!" Nói xong, cô nhanh như chớp trở về xe, Triệu Noãn Noãn bất đắc dĩ đứng nhìn nàng ở trong xe lui cui làm gì đó, rồi Tô Xán Xán đi ra, trên tay lại có thêm một thanh sắt giống hệt thanh sắt vừa rồi.
"Em..."
Không đợi Triệu Noãn Noãn nói gì, Tô Xán Xán cầm tay hắn, "Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, chỉ có năm phút thôi đấy!"
"Oh." Triệu Noãn Noãn không thể làm gì hơn là dừng tò mò, bắt tay vào đào móc "hạnh phúc cả đời" của Tô Xán Xán.
Hai phút trôi qua.
"Được rồi!" Triệu Noãn Noãn xoa xoa mồ hôi trên trán, cầm trong tay tờ giấy chứng nhận mà anh vất vả lắm mới lấy ra được.
"Vậy hả!" Tô Xán Xán chưa kịp nói gì đã nhào đến túm lấy, ôm vào trong ngực, vẻ mặt như một năm rồi mới được nhìn lại.
Đúng thật là, cũng may nhờ con gái có hai ngực!
(AA: haha, bó tay bạn trẻ XX)
**
Chiếc BMW của Triệu Noãn Noãn rốt cục cũng đến được dưới nhà của Tô Xán Xán, kim chỉ giây vừa chỉ đến số mười hai, Tô Xán Xán vừa nhìn lên thì đã thấy một chiếc xe màu trắng hiện đại dừng ở lầu dưới nhà mình, xe kia liền biến thành màu đen.
Mẹ nàng đứng bên cạnh xe cúi đầu khom lưng cười làm lành, từ xa nhìn lại thấy cái ót có chút khuynh hướng Địa Trung Hải của tên Lưu Đông Qua.
F*ck! Lão nương ta hôm nay muốn được hãnh diện!
Tô Xán Xán theo bản năng cầm ngay tờ hôn thú, hếch thiếu hai bày [4], may nhờ trời không nóng lắm, mặc áo khoác nên cũng nhìn không ra điểm khác thường nào.
"Ông xã!" Tô Xán Xán quay đầu, "Hạnh phúc của em nhờ cả vào anh đó! Cố lên nha!"
Thắng xe một cái, Triệu Noãn Noãn thiếu chút nữa đã đụng vào kính chắn gió ở phía trước
Lại nói bên này mẹ nàng đang cúi đầu khom lưng cùng Lưu tiên sinh, "Cậu Lưu à, thực không phải, Xán Xán nhà dì bỗng dưng bảo đau bụng, dì thấy..."
"Tam Tam Thỏ bị đau ạ? Hay để cháu đưa cô ấy đi khám xem sao..." Lưu Đông Qua "phun" một tràng tiếng phổ thông "cực chuẩn", cười tươi như hoa, Tô Xán Xán nhìn đến gan cũng co quắp lại.
"Cái này...cái này...Xán Xán nó...." Mẹ nàng gương mặt "biến dạng" vì xấu hổ, trong lòng mang đưa con gái bất hiếu kia mắng từ đầu đến đuôi.
"Tam Tam!" Lưu Đông Qua hạ thấp ánh mắt, chợt liếc thấy Tô Xán Xán từ chiếc xe bên kia bước tới, nhiệt tình vẫy tay.
*****
Tô mẹ cả kinh, quay đầu lại thấy con gái đang đi về phía họ, giận đến thiếu chút nữa xông qua thanh lý môn hộ, bỗng dưng hai người cùng ngây ngẩn cả người khi thấy từ trong xe thể thao phía sau Tô Xán Xán bỗng xuất hiện một nam nhân cao to, đuổi theo nàng mấy bước, Tô Xán Xán quay đầu lại nói với tên ấy cái gì đó, nam nhân ấy liền đưa tay đặt lên vai Xán Xán.
" A Lý.... Đây...đây là..." Mắt Lưu Đông Qua lúc này bé như hạt đậu, vẻ mặt cực shock.
Tô Xán Xán kêu một tiếng "Mẹ!" (luôn dùng cách gọi nhẹ nhàng này khi muốn xin xỏ điều gì) rồi vươn cùi chỏ thọt Triệu Noãn Noãn một phát, anh kêu một tiếng không quen miệng cho lắm, "Mẹ..."
"Noãn Noãn a, sao lại là con a...." Mẹ nàng tăng khẩu khí, bỗng nhiên lại cảm thấy có điều không đúng, "Con vừa mới gọi ta là gì?"
Tô Xán Xán âm thầm chọc anh ấy một phát.
"Mẹ..." Triệu Noãn Noãn run rẩy cất lời.
Mẹ!!! Cái chữ này phát ra từ miệng Triệu Noãn Noãn, thực là quá kinh hãi a.... mẹ nàng đột nhiên không hiểu gì cả.
Đôi mắt hạt đậu của Lưu Đông Qua trong nháy mắt hóa thành hạt đậu tương."A Lý, chuyện này rốt cục là sao vậy?" Lưu Đông Qua gấp gáp nói, "Không phải dì nói Tam Tam..."
"Dì..." Dì làm sao biết a? Tô mẹ không giải thích được, dứt khoát quay đầu nhìn con gái một cách cực kì tàn bạo, "Xán Xán, con với Noãn Noãn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con lại giở trò gì thế hả?!" Tô mẹ vẫn nghĩ con gái tìm Triệu Noãn Noãn về để dọa mình.
"Mẹ..." Tô Xán Xán vờ làm ra bộ dạng đáng thương, " Con với Noãn Noãn..."
"Dì à, chúng con kết hôn rồi!" Triệu Noãn Noãn cảm giác thắt lưng bị Tô Xán Xán bấu sắp hỏng rồi, đau đớn thay nữ ma đầu kia bổ sung nửa câu còn lại.
"Kết hôn!!!"
Thấy mẹ và Lưu Đông Qua bộ dạng như sắp té đến nơi, Tô Xán Xán trong lòng cảm thấy rất hào hứng, "Mẹ, thực xin lỗi, con vẫn chưa nói cho mẹ biết, thật ra thì con và Noãn Noãn sớm đã..." Nói một nửa, người nghe lại nghĩ nhiều hơn. Cộng thêm hai người bây giờ đang thân mật ở cùng nhau, không thông minh cũng nhìn ra quan hệ của hai người.
Lưu Đông Qua rốt cục nhìn không được, "A Lý, công ty có chút chuyện, cháu xin phép đi trước..." Dứt lời, cúp đuôi chui vào xe.. (AA: tội Qua caca))
"Cậu Lưu, đừng đi a! Cậu Lưu!" Nhìn mẹ gọi giữ lại, Tô Xán Xán cũng đuổi theo mấy bước, "Lưu tiên sinh, đừng mà! Tôi còn chưa kịp giới thiệu ông xã của tôi cơ mà! Lưu tiên sinh!"
"Không cần, khi khác vậy..... Có chút việc, xin phép đi trước..." Dứt lời, khởi động xe, nhanh như chớp đã không thấy bong dáng đâu.
"Lưu tiên sinh, lần sau gặp lại a!" Tô Xán Xán nhiệt tình ngoắc tay với cái đuôi xe, sau đó vui vẻ xoay người, lại thấy mặt mẹ nàng đen lại.
"Tô Xán Xán! Hai người các ngươi lên nhà cho ta"
—————————-
"Cái gì?!"
Tô mẹ nhìn tờ hôn thú với vẻ mặt "không biết nói gì", nhanh chóng đoạt lấy, nhìn trái nhìn phải, cùng chồng nghiên cứu hồi lâu, "Ông xã, cái này có phải là thật không vậy?"
"Hình như là..."
"Ông nhìn lại cho rõ xem?"
"Cái này, chúng ta đã xem nhiều lần rồi?"
"Ừ..."
"Bố! Mẹ!" Tô Xán Xán ngắt lời bàn luận xôn xao của bố mẹ, "Hai người không cần xem nữa, là thật đó, không tin hai người có thể cầm đi hỏi."
Tô mẹ do dự, cảm thấy lời nói của con gái thực sự không thể tin, ngược lại hỏi Triệu Noãn Noãn: " Noãn Noãn, con nói cho dì biết, cái này có phải là thật không?"
Triệu Noãn Noãn bất đắc dĩ gật đầu, "Là thật ạ!"
"Mẹ! Mẹ thấy không, là thật đó, sao mẹ cứ không chịu tin con?"
"Đừng cãi!" Tô mẹ ngắt lời con gái, "Mẹ làm mẹ con lâu như vậy, còn không biết lời nói của con có mấy câu đáng tin sao?" Tiện đà hướng vẻ mặt hiền lành về phía Triệu Noãn Noãn, " Noãn Noãn, con không được lừa dì nha!"
Triệu Noãn Noãn có chút chột dạ, " Dì ơi, con không có lừa dì..."
Thật ra thì Tô Xán Xán cùng Triệu Noãn Noãn lúc nhỏ đã ở cùng nhau, nhà của hai gia đình cũng là chỗ quen biết cũ, hai người chơi với nhau từ hồi còn mặc tả, hai nhà cũng không phải là không có suy nghĩ muốn hợp tác cho hai người bọn họ. Nhưng làm sao mà tạo được cơ hội khi mà hai người họ không gọi điện cho nhau kia chứ, kiên trì suốt mấy năm, Tô mẹ bất đắc dĩ đành buông tha cho miếng thịt béo Triệu Noãn Noãn này.
Không hề nghĩ tới hôm nay hai người họ lại cầm tờ hôn thú để trước mặt mình, hai ông bà già này có thể không khiếp sợ sao?
"Noãn Noãn a, hai đứa rốt cục là bắt đầu từ khi nào vậy a?" bố Tô Xán Xán, Tô Kiến Thiết, cuối cùng không nhịn được chen vào, " Con cùng với Noãn Noãn của chúng ta không phải vẫn không gọi cho nhau sao?
"Năm ngoái! " " hôm nay!"
Tô Xán Xán trợn mắt nhìn Triệu Noãn Noãn một cái, lại đang hung hăng bấm ngang hông anh một phát, Triệu Noãn Noãn vội vàng nói lại, " Ý của con là tụi con đã bắt đầu yêu nhau từ năm ngoái, đến hôm nay mới đi làm thủ tục..."
"Nhưng chuyện như vậy sao lại không nói a?" Tô mẹ thấy nhẹ lòng, nhưng đối với hai tên giấu diếm kia cảm thấy bất mãn, "Dì cũng khuyên Xán Xán nhanh chóng tìm bạn trai, mẹ của con cũng theo oánh trách con sao không chịu kết hôn, có phải hai đứa tính bức chết hai lão già chúng ta hay không a?"
"Dì, dì đừng hiểu lầm, con không có ý đó..." Triệu Noãn Nõa nhìn thấy bộ dạng này của Tô mẹ, có chút gấp gáp, cũng may Tô Kiến Thiết bận đi ra ngoài để "thư giãn đầu óc", ông nói với vợ, "Tốt rồi, tốt rồi, nếu đã kết hôn rồi thì đừng nói mấy cái chuyện này nữa." Rồi tiện thể nói với Triệu Noãn Nõan, " Noãn Noãn a, con cũng nên đổi gọi gọi bố mẹ đi."
"Chuyện này..."
"Mau gọi đi!" Tô Xán Xán vừa nói, tay lại duỗi về hướng chiếc eo nhỏ nhắn của Triệu Noãn Noãn, Triệu Noãn Noãn ý thức được "chuyện chẳng lành", vội mở miệng.
"Bố! Mẹ! A!"
Tiếc thay là đã muộn mất một bước. (AA: ngắt nhéo hoài, lộ h =)))
Và cứ thế, chuyện hai người kết hôn diễn ra bằng lừa gạt và đe dọa bạo lực, cuối cùng Vu Mông hỗn (giang hồ) cũng vượt qua kiểm tra rồi.
End chap 3!
[1]: Câu này nghĩa là khi quá vui mừng vì việc gì thì dễ lơ là, mất cảnh giác, dễ sinh chuyện.
[2]: ý nói miệng mở rộng hết cỡ.
[3]: theo mình nghĩ là xui tận mạng, trăm đường tránh không khỏi số.
[4]: thực sự ko hỉu cái cụm này nghĩa là gì nữa TT^TT
← Ch. 01 | Ch. 03 → |