← Ch.01 | Ch.03 → |
Tát Cách Hán sải bước đi trở về Ngự Thư Phòng, qua một lúc lâu mới sai người bày rượu, sau đó cầm rượu trên bàn lên uống từng ngụm lớn.
Hắn ép buộc mình không để ý tới đám nô tài và cung nữ bên cạnh đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn người đáng lẽ lên ở tân phòng vui vẻ làm tân lang như hắn, hắn chỉ muốn tìm một chỗ yên lặng một chút.
Lần đầu tiên hắn động lòng với nữ nhân.
Khi nàng mặc hỉ y (áo cưới) toàn thân đỏ thẫm áo ngồi ở bên giường, một đôi mắt ngập nước cứ như vậy lẳng lặng níu lấy hắn, cũng đã làm cho hắn toàn thân giống như là bị lửa đốt, thiếu chút nữa khó có thể khắc chế mà muốn nhào lên.
Nhưng mà nghe thấy nàng đối với hôn yến (tiệc cưới) có vẻ không hài lòng, lại làm cho hắn kích động muốn lập tức nhào lên tiêu diệt nàng.
Đúng vậy, hôn yến này hắn cũng rất không hài lòng.
Hắn vốn không quan tâm mình sẽ lấy người nào và làm loại hôn yên thế nào, nhưng lúc nàng một thân trang phục tân nương xuất hiện ở trước mặt hắn thì hắn bất tri bất giác bắt đầu nghiêm túc, mà hôn yến đơn giản giống như dân chúng bình thường thành thân như vậy, cũng làm cho hắn cảm thấy có chút áy náy.
Hơn một nửa người dân Nhật quốc bằng lòng với số mệnh đều thu nhập dựa vào chăn thả và đánh cá mà sống, từ xa xưa tới nay quốc khố luôn không biện pháp phong phú, lần này xảy ra thiên tai càng tăng thêm nguy hiểm đối với sự sinh tồn của dân chúng, Nguyệt quốc còn lợi dụng cơ hội này mà đục nước béo cò với nước Nhật, khiến cuộc sống của người dân Nhật quốc càng thêm khốn khổ, hắn không thể không chọn trước nổi dậy chiến tranh, nếu Nguyệt quốc không muốn ngang hàng giao dịch, hắn chỉ có thể tiếp tục chiến tranh.
Ở lúc dân chúng đều không thể ăn no, hắn có thể nào có hỷ tiệc phô trương? Cũng chỉ có thể uất ức nàng.
Rõ ràng nàng chính là một người xa lạ, lai lịch của nàng còn tuyệt không biết, hơn nữa còn một thân kỳ trang dị phục (ăn mặc quái dị), nhưng mà, hắn liền quyết định là nàng rồi.
Hỷ tiệc này không phải là không bị ngăn trở, tấu chương phản đối trên bàn trong Ngự Thư Phòng đã chất thành chồng, sớm đã che khuất cả mặt bàn rồi.
Nhưng mà, vì nàng, lần đầu tiên hắn làm hôn quân (vị vua hồ đồ).
Cũng không biết nguyên nhân gì, chỉ cần thấy được cặp mắt đào hoa mang theo gió xuân kia của nàng ấy, chính là rất muốn có được nàng.
Khi bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết kia của nàng nắm cổ áo của hắn, chu cái miệng nhỏ nhắn nói muốn hắn báo đáp ơn cứu mạng của nàng, thiếu chút nữa hắn đã nói ra: "Để cho ta lấy thân báo đáp đi!"
Vốn là hắn sẽ không thừa kế vương vị, vốn là hắn có cuộc sống tự do, nhưng......
Lần nữa uống từng ngụm lớn rượu trong tay, tư vị cay nóng bao lấy yết hầu khiến cho hắn giống như bị bỏng, nóng bỏng ngực của hắn.
Giống như lúc ban đầu bị nàng níu lấy vậy, rượu kia kiến cho hắn choáng váng đầu; giống như thấy nụ cười vui sướng ngọt ngào lúc ban đầu của nàng, chỉ có nụ cười như hoa đào thắm hồng kia, tất cả những thứ khác đều mất đi sắc thái.
Cho tới bây giờ hắn cũng không dám chủ động muốn thứ nào đó, cho tới bây giờ hắn đều cẩn thủ (tuân thủ nghiêm ngặt) những việc làm đúng mực của nhị hoàng tử, nhất là mẫu phi của hắn chỉ là tiểu cung nữ được cưng chiều sau khi phụ hoàng say rượu, căn bản không có thân phận cao quý gì, ngay cả khi bà đã sinh hạ hoàng tử, cũng không thấy có được nhiều sự sủng ái của phụ hoàng.
Bởi vì ở trong lòng phụ hoàng, chỉ có nhi tử của nữ nhân ông thích nhất sinh ra, mới có thể lấy được toàn bộ chú ý của ông.
Ngôi vị hoàng đế này vốn không nên do hắn thừa kế, mà là hoàng huynh của hắn ── Tát Lôi Liệt thừa kế.
Tát Lôi Liệt bất luận là bề ngoài hay là năng lực đều xuất sắc như vậy, toàn thân cao thấp khó nén khí chất vương giả càng làm cho hắn trở thành thượng giả (người bề trên) trong cung, thậm chí là người ưu tú nhất để được chọn lựa làm Quân Vương.
Chẳng những phụ hoàng rất kiêu ngạo có thể có một nhi tử như vậy, ngay cả mẫu phi của hắn cũng thường thường dặn dò hắn phải học tập hoàng huynh thật tốt, về sau có thể làm một người hoàng gia tốt mưu cầu hạnh phúc vì dân chúng, cũng có thể trợ giúp phụ đạo hoàng huynh thống trị quốc gia, làm một đệ đệ tốt, một thần tử tốt.
Tất cả vốn nên tiếp tục phát triển như chuyện đương nhiên vậy, cố tình sinh mệnh trong của hoàng huynh lại xuất hiện một nữ nhân.
Sự xuất hiện của nàng khiến cho hoàng huynh không cách nào vượt qua tình quan (cửa ải tình yêu), thế nhưng lại nguyện ý bỏ xuống tất cả theo nàng đi......
*********
Ban đầu hắn cũng không thể nào hiểu nổi, tại sao hoàng huynh luôn luôn anh minh cơ trí có thể không để ý nghiệp lớn như vậy, vì một nữ nhân nguyện ý bỏ lại tất cả, cô phụ sự kỳ vọng của mọi người, ngay cả phụ hoàng cũng bị y chọc tức đến mức bệnh nặng không dậy nổi.
Tiếp đó, hắn liền bị buộc ngồi lên vương vị, mặc dù không được mọi người kỳ vọng nhiều, nhưng lại không thể không đặt hi vọng đặt ở trên người nhị hoàng tử xuất thân đê tiện là hắn đây.
Thân phận đột nhiên thay đổi, làm cho hắn ứng phó không kịp, mà phụ hoàng bởi vì mất đi Trường Tử (con trai đầu) yêu thích, cùng mất đi tất cả hi vọng, ngược lại chuyển trọng tâm lên người nhi tử mà cho tới bây giờ ông chưa từng chú ý tới lần nào.
Hắn biết mình căn bản cũng không phải là người được chọn làm Vương ban đầu, hắn không có bề ngoài xuất sắc như hoàng huynh, không có làm việc chu đáo như hoàng huynh, không có tài văn chương kinh người như hoàng huynh, cố tình để cho hắn ngồi lên vương vị mà đáng ra hoàng huynh nên ngồi.
Những năm này, hắn nơm nớp lo sợ...... Không! Không chỉ là những năm này, từ năm năm trước khi hắn được sắc phong làm Thái Tử tới nay, mỗi ngày đều phải sống trong gánh nặng mong đợi và hi vọng của mọi người, sống dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, mọi cử động không cách nào tùy tâm sở dục (làm theo những gì mình muốn), để tránh mất đi thân phận của minh quân, khiến mẫu phi hổ thẹn, khiến phụ hoàng thất vọng, khiến dân chúng mất đi lòng tin.
Có lúc hắn cảm giác mình chỉ là con rối mà thôi, hắn thích, nếu như những người khác không thích, hắn thì không thể ra vẻ thích, nếu không sẽ đưa tới tranh luận rất lớn, lúc muốn phát giận cũng không thể giận, lúc muốn khóc càng thêm không thể khóc.
Ở trước mặt mọi người, hắn phải là thiên hạ vô địch, bất cứ chuyện gì đều không thể đánh ngã hắn, hắn cũng không thể biểu hiện muốn lùi bước, hắn phải dẫn dắt Nhật quốc, cho nên không thể có cảm xúc của riêng mình.
Qua nhiều năm như vậy, hắn đã dốc hết toàn lực, mặc dù trước khi chết rốt cuộc phụ hoàng cũng mở miệng khen ngợi hắn, nhưng hắn vẫn là nhìn ra đáy mắt của phụ hoàng có u buồn khó nói, là về hoàng huynh.
Nhưng hắn làm bộ như không có nhìn thấy, ngay cả khi trong lòng mình cảm thấy tịch mịch cô đơn còn có cảm giác yếu ớt, cũng đều làm bộ như không có chuyện này, hình như cũng đã lâu không có chuyện như vậy rồi.
Giống như cả đời này của hắn cũng chỉ là vì thiên hạ dân chúng mà sống, muốn có một chút ích kỷ tùy hứng của mình đều không thể.
Ngay cả khi hắn muốn có được nữ tử nhìn xinh đẹp giống như là Yêu Cơ (kẻ mê hoặc người) giống như họa thủy (kẻ gây tai họa) cũng không được.
Đáng ghét! Nữ nhân xinh đẹp hấp dẫn đó là lần đầu tiên hắn lấy được, hắn muốn suy nghĩ cũng hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ, giống như tất cả quy tắc hắn học 25 năm qua còn có tự chế tỉnh táo (bình tĩnh biết tự kiềm chế) làm cho mọi người đều khen ngợi đều hóa thành hư không (không còn tồn tại).
Hắn không có cách nào suy nghĩ nhiều hơn nữa, chỉ có một ý niệm, thật là tốt.
"Tốt cái gì mà tốt? Rốt cuộc nàng là ai ngươi cũng không biết, có lẽ nàng chính là gian tế địch quốc phái tới......" Tát Cách Hán lại uống một ngụm rượu lớn.
"Ta không phải."
*****
Tát Cách Hán đột nhiên ngẩng đầu, lại phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm quyến rũ xuất hiện ở trước mặt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn cười mị mị lại làm cho hắn nhớ lại chuyện thần thoại xưa đã vụng trộm đọc khi còn bé, chính là bức tranh vẽ dáng vẻ của loại hồ ly tinh chuyên dẫn dụ nam nhân, rồi hút sạch tinh khí của nam nhân.
Có lẽ người họa giả (họa sĩ) kia đã gặp qua nữ nhân trước mắt này, có lẽ là bởi vì nàng thật sự là hóa thân của hồ ly tinh......
"Rốt cuộc ngươi muốn cái gì? Là linh hồn của Cô Vương? Hay là thuần dương tính khí của Cô Vương?"
Nghe nói tinh khí của nam nhân có thể giúp hồ ly tinh tu luyện, mà tinh khí của Đế Vương càng là thực phẩm dinh dưỡng bổ nhất.
"Cái gì?" Lam Bán Hương vừa mới đưa tay rót cho mình một ly rượu, lại bởi vì lời của hắn mà ngây ngẩn cả người.
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của hắn, xem ra mới vừa rồi lời nói rất hoang đường kia không phải nói lung tung.
Nàng chống cằm khẽ nhấp một ngụm rượu. Ừ...... Thật sự có một loại hương vị cổ xưa, hương vị cam thuần vô cùng tinh khiết, giống như người nam nhân trước mắt này.
Nếu mà hiện tại lưu hành loại hình hoa mỹ nam mà nói, hắn chính là phiên bản trái ngược.
Vóc người quá mức thô kệch cao lớn, làm cho cả người hắn thoạt nhìn rất khí phái, giống như là trời sinh đã tài trí hơn người, nam nhân ngạo thị thiên hạ (kiêu ngạo nhìn thế giới). Có người sẽ cảm thấy loại nam nhân này tràn đầy uy hiếp, giống như là sắt thép thuần túy, không dễ dàng ứng phó, chinh phục, nhưng mà, nàng lại cố tình thích loại hình này, như vậy mới có cảm giác an toàn!
Hơn nữa nhìn hai má ửng đỏ trên khuôn mặt tuấn lãng (xinh đẹp) kia, không biết là bởi vì uống rượu mà đỏ mặt, nếu như là bởi vì xấu hổ, vậy nàng thật sự sẽ cảm thấy rất kinh ngạc.
Một nam nhân có hậu cung giai lệ (nhiều phi tần xinh đẹp) thế nhưng lại thấy nữ nhân sẽ đỏ mặt, đây là Đế Vương thế nào? Thật là hiếm có!
"Nếu như mà ta nói ta đều muốn thì sao?" Nàng hơi chu miệng lên nói, mị nhãn như tơ, khóe miệng mang theo nụ cười xấu xa làm cho nàng thoạt nhìn giống như một Yêu Cơ họa nước (kẻ mê hoặc vua gây tai họa cho đất nước), xinh đẹp không gì sánh được.
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Hiện tại mới nghĩ đến phải điều tra xuất thân của có phải đã quá muộn hay không?" Nàng cũng đã là Hoàng Hậu của hắn rồi!
Hắn biết mình phạm vào một sai lầm to lớn, mà sai lầm này có khả năng sẽ khiến cho từ đây về sau danh tiếng Quân Vương tài đức sáng suốt của hắn dính một vết nhơ (vết bẩn) lớn, nhưng hiện tại hắn có thể làm gì?
Chỉ có thể cảnh cáo nàng ──
"Cô Vương có thể mặc kệ ngươi từ đâu tới đây, muốn cái gì, cũng có thể cho ngươi vinh hoa phú quý, Cô Vương xem ngươi...... Mặc loại y phục kỳ quái đó, lại nhỏ gầy như vậy, nhất định là cuộc sống rất khổ cực, chỉ cần ngươi an phận, Cô Vương sẽ không bạc đãi ngươi."
"Chỉ cần ngươi tốt với ta, không khi dễ (bắt nạt) ta, cưng chiều ta thương ta, tin tưởng ta, ngươi tuyệt đối sẽ không hối hận khi gặp phải ta đâu."
"Thật sao?"
"Đương nhiên, nếu như ngươi muốn khi dễ ta, đương nhiên ta cũng không phải là đèn đã cạn dầu (*)."
(*) đèn đã cạn dầu: có tài năng nhất định, không phải tầm thường.
"Ngươi có thể như thế nào? Dùng hàm răng nho nhỏ kia của ngươi cắn ta, hay là dùng cánh tay nhỏ bé gầy yếu đến nỗi ngay cả con gà cũng bắt không được này đánh ta?" Giọng điệu của hắn tràn đầy chê cười, nhưng vừa nghĩ tới cái loại hình ảnh đó thế nhưng lại cảm thấy thân thể một hồi nóng ran. Hắn còn rất muốn để cho nàng cắn cắn xem......
"Ta không biết trái tim của ngươi có thể chịu đựng đến giai đoạn gì, cũng không biết tư tưởng của ngươi có thể khai phóng (cởi mở) đến loại trình độ nào, chỉ có thể nói ta không phải là người ở thời đại này của các ngươi."
Nàng đi thẳng vào vấn đề, sau khi nói xong, chờ hắn thét lên gọi nàng là yêu nữ, hoặc là té xỉu, mềm chân, nhưng mà, không biết vì sao, nàng lại có loại lòng tin không hiểu nổi với hắn, biết hắn không phải là loại người như vậy.
Bên trong phòng hoàn toàn trầm mặc, Tát Cách Hán lẳng lặng nhìn tiểu nữ nhân không được hắn đồng ý đã giành uống rượu của hắn trước mắt kia.
Đôi má kia hiện lên hai rặng mây hồng, làm cho người ta có loại cảm giác rượu không say, người tự say.
"Ý của ngươi là nói ngươi không phải người của Nhật quốc sao?"
Lam Bán Hương lại uống một ngụm rượu, phát hiện mặc dù mùi vị của rượu này rất thuần phác, nhưng cũng rất ngọt.
"Nếu như ta nói ta đến từ một nơi tên là làm Phúc Nhĩ Ma Sa, người ở đó thiện lương trung hậu, yêu thích hòa bình, hoàn toàn khác với nơi này, ngươi sẽ nghĩ sao?"
"Có thể đào tạo nữ tử kỳ quái như ngươi, chắc hẳn nơi gọi Phúc Nhĩ Ma Sa đó rất đặc biệt."
"Đúng vậy!"
"Chẳng lẽ ngươi không muốn trở về sao?"
Chỉ thấy nàng dùng một đôi ánh mắt long lanh như nước nhìn hắn, "Ngươi đối với tất cả mọi người đều quan tâm như vậy sao?"
Đương nhiên không phải, mặc dù hắn coi dân chúng của Nhật quốc như người thân của mình, tuy nhiên điều đó không có nghĩa là sẽ thân mật quan tâm như người thân của mình.
"Chẳng lẽ chỉ đối đãi đặc biệt với ta?" Tại sao có thể trêu đùa một nam nhân mới gặp mặt không đến mấy lần như vậy? Lam Bán Hương nghĩ, mình, chẳng lẽ là đã say rồi?
Tát Cách Hán trầm mặc không nói, trong không khí tỏa ra mùi rượu trộn lẫn với mùi phấn hương của nữ nhân, mang theo một loại mê say làm cho người ta không thể kháng cự.
Nhìn tiểu nữ nhân một thân Hồng Y (quần áo màu đỏ) trước mắt, nhìn nàng uống một ly lại một ly như vậy, không bao lâu nhất định sẽ say: nhưng, thế nhưng hắn lại không muốn ngăn cản nàng.
Nhìn khuôn mặt ửng hồng vì say kia của nàng, trong lúc bất chợt hắn có thể hiểu tại sao các thế hệ Quân Vương luôn rất sợ gặp gỡ hồng nhan họa thủy (người con gái đẹp ẩn chứa tai họa).
Bởi vì bọn họ sẽ bị hồng nhan họa thủy này mê hoặc cả người, từ từ đánh mất lý trí, từ từ trở thành hôn quân chỉ thích mỹ nhân.
Hồng sam (áo màu đỏ) rối loạn, dung mạo như tuyết, chuỗi Phật châu màu tím trên tay cùng da thịt trắng muốt của nàng hợp với nhau càng thêm chói lọi.
Trong đêm yên tĩnh, ánh nến, mỹ nhân uống rượu, hai má hồng hồng, trong cung không phải không có mỹ nhân, nhưng......
Trước mắt, có thể làm cho thân thể của hắn rục rịch ngóc đầu dậy, cũng chỉ có đôi mắt thật to ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng càng thêm lóng lánh kia của nàng.
"Ngươi là người tốt......"
Hắn đột nhiên mở to hai mắt, có chút kinh ngạc nhìn nữ nhân vốn đang cười híp mắt giành rượu của hắn uống, chỉ chớp mắt liền bĩu môi, nước mắt lớn chừng hạt đậu đọng ở khóe mắt, giống như một cái chớp mắt tiếp theo sẽ rớt xuống.
"Ngươi......" Hắn thế nhưng lại cảm thấy khó thở, nhìn thấy nước mắt của nàng từng giọt từng giọt nhỏ xuống, hắn có loại cảm giác như bị biển nước mắt bao phủ.
Khó khăn di chuyển đến gần bên người nàng, hắn vươn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng.
"Đừng khóc." Giọng nói khàn khàn tràn đầy thương tiếc, hắn cũng giật mình, thế nhưng mình lại có loại giọng điệu dịu dàng như vậy.
Mà nơi da thịt hắn đụng chạm vào có chút nóng bỏng, cảm giác thật mềm thật muốn vuốt ve.
Đột nhiên phát hiện mình đường đột, muốn thu tay lại, đột nhiên giữa chừng bị nàng một phát bắt được, sau đó mặt của nàng liền dán lên cánh tay của hắn, như thế nào cũng không gỡ được.
"Hoàng Hậu, ngươi......" Chẳng lẽ nữ nhân này là không thể chạm vào rượu?! Uống sẽ say khướt?
"Thật ra thì ta thật sợ hãi, không hiểu tại sao tự nhiên đi đến nơi này, ta lại không tìm được Thanh Thanh, ba lô của ta lại không thấy đâu, cả người lập tức giống như là mất đi cảm giác an toàn, chưa quen cuộc sống nơi đây, ta cũng không muốn chiếm tiện nghi của ngươi, nhưng ta phải làm thế nào đây? Ta biết rõ ta đây đòi làm Hoàng Hậu khiến cho ngươi thật khó xử, ta cũng biết rõ không phải là người nào cũng có thể làm Hoàng Hậu, cũng không cho là ta có thể làm Hoàng Hậu, nhưng ta có thể làm thế nào đây?"
Chỉ thấy trên lông mi vừa dày vừa dài của nàng; nhiễm vài giọt nước mắt, dùng tiếng khóc nghẹn ngào tiếp tục nói: "Ta xem trên sách đều là diễn như vậy, nói muốn sinh tồn được mà nói, sẽ phải nghĩ biện pháp đứng ở chỗ cao nhất, cho nên khi ta biết ngươi là Vương, mới có thể đề cập với ngươi loại yêu cầu này, ta vốn cũng không có nghĩ rằng ngươi sẽ đáp ứng, bởi vì ban đầu ta vốn không có ý muốn cứu ngươi, là vô tâm xuyên vào vòng chiến, chỉ cần ta tìm được Thanh Thanh, ta liền trả vị trí Hoàng Hậu lại cho ngươi, ngươi nói có được hay không?"
Hắn có thể nói gì đây? Hắn căn bản cũng không muốn nàng trả lại vị trí Hoàng Hậu!
"Ban đầu Cô Vương đã nói, đây là ngươi yêu cầu, cũng không cần trả lại."
Nhìn cái đầu nhỏ kia đã theo cánh tay của hắn bò lên ngực của hắn, sau đó ở đó liếm, lẽ ra là đáng thương hề hề xưng tội thế nào nghe lại giống như đẩy trách nhiệm, nói nàng giống như cũng là trăm ngàn lần không muốn.
"Ở nơi này ta cũng chỉ biết ngươi thôi, ngươi là nhất quốc chi quân (vua một nước), nếu như ngươi cũng không thể giúp ta, vậy còn người nào có thể giúp ta đây, đúng không?"
Hắn gật đầu một cái.
"Cho nên chúng ta làm hảo bằng hữu (bạn tốt) có được hay không?"
Chuyện này hắn thật cũng không muốn gật đầu, bởi vì hắn căn bản cũng không muốn làm hảo bằng hữu với nàng, hắn chỉ muốn đụng ngã nàng, để cho nàng danh xứng với thực trở thành Hoàng Hậu của hắn.
Thấy hắn không có mở miệng, cũng không có gật đầu, Lam Bán Hương rất tự động cho là hắn là đồng ý rồi.
"Ngươi quả nhiên là người tốt, ta không có nhìn lầm người." Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tựa vào bờ vai của hắn, tiểu nhân nhi (cô gái nhỏ) này, hơi thở nóng như lửa nhẹ nhàng phả trên khuôn mặt của hắn, làm cho lòng của hắn nhộn nhạo gợn sóng.
Nàng là đang mượn rượu giả điên, muốn quyến rũ hắn sao? Nàng sẽ là loại nữ nhân tâm cơ nặng như vậy sao?
Hắn có thể thử kiểm tra một chút......
*****
Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của nàng lên, hắn còn không có cúi đầu, lại phát hiện mặt của mình bị hai tay của nàng ôm lấy. Hắn trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng từ từ đến gần.
"Ta quyết định, ta thích ngươi!"
Nói xong, nàng nâng mặt của hắn lên, sau đó ở trên bờ môi khêu gợi in lại một nụ hôn.
Hắn thế nhưng lại bị nữ nhân chủ động hôn?!
Một ngày lại trôi qua, khi Tát Cách Hán mở mắt ra vào triều sớm, lúc rời đi nữ nhân bên cạnh vẫn còn đang say rượu ngủ mê man, hắn lại phát hiện mình không muốn rời nàng.
Hơn nữa nàng lại còn ôm thật chặt hông của hắn, mơ mơ màng màng nói gì vẫn sớm như thế, muốn hắn chậm một chút nữa mới "Đi làm".
Đi làm? Là từ dùng ở Phúc Nhĩ Ma Sa sao? Nhưng làm sao hắn có thể ở trong phòng cùng nàng riêng tư lăn lộn vào không lâm triều sớm? Hắn đã có lòng riêng cưới nàng, nếu lại không biết đúng mực không thượng triều, truyền đi chẳng phải là muốn bị người nói hắn là hôn quân vô đạo tham luyến sắc đẹp?
Tiểu yêu nữ này...... Quả thực là muốn tới nhiễu loạn thể xác và tinh thần của hắn đấy mà!
Vốn là hắn nghĩ muốn dạng nữ nhân gì, thì sẽ không có người nói gì, bởi vì cho tới bây giờ bên cạnh hắn cũng chưa có nữ nhân nào. Không phải hắn không thích nữ nhân, mà là hắn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Đúng, cố gắng xử lý quốc gia đại sự! Quốc gia của hắn còn cần hắn, tại sao hắn có thể vì một tiểu yêu tinh không rõ nguồn gốc mà quên cả quốc gia đại sự? Nhưng hắn là đã đồng ý phụ hoàng và mẫu phi muốn làm một người có Đế Vương trách nhiệm, khiến Nhật quốc ở trong tay của hắn càng thêm quốc thái dân an, giàu có cường đại.
Nhưng...... Nhìn tin tức không ngừng truyền đến từ các nơi, xem ra cây nông nghiệp đã được khống chế, nhưng dịch bệnh lây lan ử súc vật còn không có tìm ra vấn đề, hơn nữa cũng không có phương pháp tốt gì có thể ức chế tình hình thiên tai lan tràn, tin tức tốt duy nhất chính là xác định sẽ không lây cho người......
Đây rốt cuộc là quái bệnh gì vậy?
Chẳng lẽ là bởi vì ông trời cho rằng hắn không nên ngồi ở cái Vương vị này, cho nên mới phải giáng xuống loại bệnh truyền nhiễm quái dị này, khiến cho nhân dân của Nhật quốc lâm vào nguy cơ thiếu hụt lương thực trong thiên tai sao?
Hắn có rất nhiều rất nhiều chuyện phiền não phải giải quyết, nhưng trong đầu chung quy lại hiện lên hương vị nụ hôn ngọt ngào của nữ nhân kia.
Ai! Hắn thật không nên nghĩ quá nhiều, dù sao nàng ở trước mặt nam nhân uống rượu say thì hắn nên phải có điều giác ngộ, huống chi bọn họ mới thành hôn, hắn muốn quan hệ của hai người "Danh xứng với thực" cũng không quá đáng.
"Vương......" Một tiếng rên rỉ kêu gọi khiến gương mặt của Tát Cách Hán cứng ngắc.
Vừa lúc đó, hắn nhìn thấy kẻ gây tai họa làm rối loạn suy nghĩ của hắn xuất hiện tại trước mặt, hơn nữa một chút lễ phép cũng không có, ngay cả hành lễ cũng không có còn rất dùng sức ngồi ở trên ghế bên cạnh, mà tất cả các cung nữ sau lưng đều mặt trắng bệch, đầu đổ mồ hôi lạnh.
Đúng vậy, đại nghịch bất đạo như vậy, hành động làm theo ý mình như vậy, thế nào cũng sẽ đưa tới một trận xôn xao thật lớn.
Hắn đương nhiên biết con dân của hắn chính là dạng đơn thuần bảo thủ, nữ nhân của bọn hắn mỗi người đều là thê tử tốt thụy trang thành thạo, tôn sùng trượng phu.
Cố tình nhất quốc chi quân hắn đây lại cưới một Hoàng Hậu không tuân thủ nữ tắc.
Tát Cách Hán mặt không thay đổi vung tay ra lệnh mọi người lui ra, những người khác tất cả đều đồng tình nhìn Hoàng Hậu nương nương một cái, trong lòng suy nghĩ chờ nàng có thể là trách mắng rất nghiêm trọng.
Phải biết mặc dù vua của bọn họ là rất cố gắng, là minh quân rất cần chính yêu dân, tuy nhiên người rất trầm mặc ít nói, mặt không chút thay đổi, để cho những kẻ làm nô tài như bọn họ đây cũng không biết rốt cuộc Đế Vương này đang suy nghĩ gì? Hơn nữa nếu là phạm vào một chút sai lầm, nhưng không có lời nói nhẹ nhàng tha thứ, tuyệt đối là một Quân Vương công chính nghiêm nghị.
Ban đầu hắn hạ lệnh cưới nữ tử không rõ nguồn gốc này đã làm cho người ta rớt cằm, mặc dù nữ tử này dung mạo thật xinh đẹp yêu mị giống như là hồ ly tinh trong thần thoại, làm cho người ta nhìn không chớp mắt, tuy nhiên một chút quy củ cũng không hiểu, hơn nữa còn làm càn như vậy, ngay ở trước mặt Vương cũng vô lễ.
Không ngờ, Vương chỉ là chân mày khẽ nhíu chặt, nhưng không có mở miệng trách cứ, xem ra lời đồn đãi Vương bị Yêu Hậu này mê tâm hồn, thật có mấy phần chân thật.
Thật ra thì Tát Cách Hán rất muốn chỉ trích Lam Bán Hương nàng thân là Hoàng Hậu thế nào lại không biết lớn nhỏ như vậy? Còn có nô tài đang nhìn, mọi cử động của nàng đều phải lấy thân làm gương, mới đúng......
Thấy nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, bộ dáng lã chã chực khóc, bất mãn trong lòng thế nhưng lại lập tức bị tiêu diệt rồi.
Ai! Chẳng lẽ hắn đã gặp phải khắc tinh sao?
"Thế nào? Người nào chọc ngươi tức giận?"
Hắn lại có thể dùng giọng nói bình tĩnh này nói với nàng? Nếu là những nữ nhân khác hoặc là cung nữ to gan như vậy, sớm đã bị hắn mang xuống đánh mấy chục bản rồi!
Nhưng mà đối với nàng, chính là có loại cưng chiều không nhịn được mà xông lên đầu.
Tát Cách Hán lẳng lặng nhìn tiểu nữ nhân nằm ở trên ghế, một thân trường bào tơ lụa màu đỏ làm cho đường cong mê người trên người nàng lộ rõ, một đầu tóc dài đen nhánh giống như áng mây gợn sóng tùy ý rũ xuống sau lưng, mỗi một lần thấy nàng, đều sẽ cảm giác trời sinh nàng là Yêu Cơ tới hấp dẫn nam nhân, hút lấy tinh khí của nam nhân.
Mà hắn cũng giống như một cầm thú dễ dàng động dục xung động, mỗi lần cũng rất muốn nhào tới.
Nhưng cố tình hết lần này tới lần khác nàng lại giống như không có loại hành động hoa si lúc nào cũng muốn quyến rũ nam nhân kia, giống như mọi cử động của nàng đều là thiên tính của nàng, tâm tính của nàng cực kì thuần khiết.
Có tội chính là người có bất lương ý đồ với nàng — mà hắn chính là người có ý đồ bất lương đó!
"Còn có ai à? Ta chính là Hoàng Hậu!" Ngụ ý là dù gì trong hậu cung này nàng cũng là lớn nhất.
"Vậy...... Là Cô Vương chọc ngươi tức giận?" Hắn nhíu mày, không biết mình có chỗ nào trêu chọc đến nàng? Hôm nay việc làm duy nhất của hắn, cũng chỉ là ngồi ở trên ghế rồng nhớ nàng.
Nàng bỗng nhiên ngồi dậy, sau đó giương cặp mắt đào hoa điện giật chết không đền mạng kia lên, đưa ra một ngón tay trắng như tuyết chỉ vào hắn, "Tại sao ngươi không có hậu cung?"
← Ch. 01 | Ch. 03 → |