Ch.02 → |
Như thế nào có thể biến mất không thấy?
Một người lớn như vậy, làm sao có thể cứ như vậy biến mất không thấy tăm hơi?
Tức giận trong lòng Lam Bán Hương giống như núi lửa phun trào, nhưng tất cả Viện trưởng, Y tá trưởng trước mắt đều chỉ dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô.
"Bán Hương à, chúng ta đã điều tra tất cả camera của bệnh viện, cô cũng tận mắt thấy sau khi Thanh Tư đi vào thang máy cũng chưa có lại xuất hiện qua, mặc dù rất huyễn hoặc (ảo), nhưng......"
"Tôi biết rồi, cái gì đều không cần phải nói nữa." Lam Bán Hương tỉnh táo khác thường trả lời.
Không để ý đến loại ánh mắt xin lỗi lại không thể làm gì của những người khác kia, cô xoay người rời khỏi phòng Viện trưởng, sau đó trở lại ký túc xá của cô và Mộc Thanh Tư.
Trên giường của Mộc Thanh Tư, chăn bông được gấp thật chỉnh tề, mà quà sinh nhật cô tặng cho Mộc Thanh Tư, đang lẻ loi trơ trọi mà nằm ở bên giường -- một con gấu Teddy cực lớn.
Cô thích gấu nhất, cho nên có chút ép buộc chị em tốt cô thích nhất là Mộc Thanh Tư tiếp nhận con gấu bông ngây thơ này. Cô vươn tay ôm chặt lấy gấu Teddy, trên người của con gấu này còn lưu lại mùi nước hoa của Mộc Thanh Tư, mà nụ cười vui vẻ của Mộc Thanh Tư, cô càng sẽ vĩnh viễn không quên được.
"Tại sao có thể như vậy? Một lớn người như vậy thế nhưng lại cứ như vậy biến mất? Không thể nào!"
Nhưng cô cũng tận mắt thấy Mộc Thanh Tư đi vào tòa thang máy này, sau đó cũng chưa có thấy hình ảnh cô ấy ra ngoài.
"Nếu như lúc trước không gọi cô ấy giúp mình đưa bệnh án tới mà nói, có lẽ cũng sẽ không không thấy cô ấy nữa."
Lam Bán Hương cố gắng nghĩ xem có chuyện kỳ lạ gì xảy ra trước khi Mộc Thanh Tư biến mất...... Đợi đã nào...! Hình như cô đã nghe nói qua cái thang máy đó như thế nào?
Chẳng lẽ cái thang máy đó thật sự có vấn đề? Không được! Cô nhất định phải đi xác nhận một chút.
Lam Bán Hương quyết định mười hai giờ tối hôm nay phải đến xem rốt cuộc thang máy kỳ quái kia sẽ mang mình tới đâu, mà nơi đó có khả năng là nơi Mộc Thanh Tư đã đến.
Cô lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, sau đó lấy ra một ba lô lớn, nhét tất cả những gì có thể dùng đến vào -- mặc kệ cô có thể hay không tìm được Mộc Thanh Tư, cô cũng nhất định phải chuẩn bị chu đáo để bảo đảm cho mình.
Thanh Tư bảo bối, không cần phải sợ, dù là thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền (trên trời xanh hay dưới địa ngục), mình cũng phải tìm được cậu!
Buổi tối hôm đó, Lam Bán Hương ôm chặt ba lô, cứ như vậy bước vào trong thang máy khiến bạn thân mất tích ---
*****
Xem ra, loại chuyện xuyên qua như vậy không phải chỉ đơn thuần xuất hiện ở trong tiểu thuyết.
Lam Bán Hương ngây ngô nhìn thảo nguyên mênh mông bát ngát trước mắt, vô cùng bao la giống như Đại Thảo Nguyên Mông Cổ, chuyện này...... Tuyệt đối không thể nào xuất hiện ở thành phố Đài Bắc có mật độ dân cư dày đặc!
Càng làm cho cô sững sờ chính là, hình như phương xa đang trình diễn đại chiến cổ trang, cũng chính là loại kịch lịch sử cổ đại mà nội dung cốt truyện trong đó là binh lính cầm đao cùng lá chắn làm vũ khí, ở bên kia giết tới giết lui.
Thời Tam quốc? Đại chiến Xích Bích sao? Thế nào cô lại không phải xuyên qua đến thế giới hòa bình? Cho dù phải xuyên qua đến loạn thế (thời buổi loạn lạc), cũng không phải vừa xuất hiện chính là ở trên chiến trường chứ?
Lam Bán Hương vì tìm kiếm bạn thân, không chút lưỡng lự bước ra cửa thang máy, đợi hai chân cô bước ra khỏi thang máy, phát hiện đám binh sĩ kia càng đánh càng gần, chính là lúc muốn xoay người trở lại trong thang máy thì lại phát hiện cửa thang máy thế nhưng lại vô cùng nhanh chóng đóng lại, sau đó biến mất!
Là như thế nào? Bình thường lúc đóng cửa đều là chậm rãi từ tốn như vậy, thế nào vào lúc này lại trở nên phải nhanh chóng như vậy?!
Đáng chết, sớm biết thế cô nên đi mua một khẩu súng lục để phòng thân, mặc dù cô tuyệt không biết phải đi đâu để mua, nhưng bây giờ cảm giác tay không tấc sắt (trong tay không có bất cứ khí giới nào) thật vô cùng không tốt.
Hỏng bét! Người ta nói trên chiến trường đạn không có mắt, mặc dù trên tay bọn hắn cầm không phải là súng máy gì, chỉ là trường mâu cùng đại đao, nhưng mà chỉ cần hung khí cổ đại điểm điểm màu đỏ (máu á) vung loạn trên không trung, cũng đủ làm cho cô ngẩn người hai chân mềm nhũn.
Mắt thấy 300 tráng sĩ Tư Ba Đạt chỉ thấy trên tivi trình diễn ngay trước mắt, thật làm cho người ta kinh tâm táng đảm, gặp phải loại tình trạng khẩn cấp nghiêm trọng này, vẫn là nhanh chóng thoát thân thôi!
Lam Bán Hương ôm đầu ngồi xổm xuống cúi người, dự tính giống như con chuột nhỏ chạy ra khỏi chiến trường, nhưng lại đụng vào một vật cứng.
"A!" Còn chưa nhìn rõ ràng đụng vào thứ gì, một thứ gì đó cứ như vậy phun vào trên mặt của cô.
Cô đưa tay sờ sờ mặt, thoáng chốc một mùi máu tươi ghê tởm tràn ngập ra, tràn đầy hơi thở của cô.
Máu?!
Thân là một y tá nhỏ, cô đương nhiên không cảm thấy xa lạ với các loại máu này nọ, nhưng mà máu người giống như hắt nước phun đến trên mặt của cô, đây chính là lần đầu tiên.
Khi cô còn chưa kịp phản ứng, lại thấy có người xuất hiện ở trước mặt cô, chẳng những mặt đầy bụi đất còn trộn lẫn máu me, xem ra còn nhếch nhác đáng sợ hơn cô.
Hắn ta trợn to một đôi mắt to nhìn cô chằm chằm, giống như thấy thứ bẩn gì đó không nên xuất hiện.
Lam Bán Hương rất muốn giải thích với hắn cô cũng không muốn xuất hiện ở nơi này, nhưng còn chưa kịp mở miệng liền phát hiện sau lưng của người nọ có người đang chuẩn bị đánh lén.
"Cẩn thận!"
Theo bản năng đẩy hắn ra, cô giơ tay lên lây ba lô dùng sức đánh tới phía người đánh lén, chỉ thấy người nọ kêu gào bi thống một tiếng, còn không có phản ứng kịp, một giây kế tiếp đã đầu thân hai nơi.
Lam Bán Hương quyết định phải nhanh chóng rời khỏi nơi hoang đường này, cho dù cô đã từng làm ở phòng cứu cấp, cũng không có một lần gặp qua nhiều xác chết mất chân mất tay như vậy, trái tim của cô không chịu nổi kích thích này.
Nhanh chóng trốn đi!
Nhưng không có may mắn như vậy, cô bị một đám người đột nhiên xuất hiện bên cạnh dọa cho oa oa kêu la, đám binh sĩ đã giết đỏ cả mắt rồi giống như là không nhìn thấy cô, cắm đầu cắm cổ đi theo kẻ địch mà chém giết.
Cô phát hiện tiếng thét chói tai của mình rất nhanh bị bao phủ trong tiếng kêu gào "Giết ──" cuồng hống (điên cuồng hét lên) ở bốn phía, cô quyết định mình sẽ gọi những người giết đỏ mắt này là hán tử.
Đột nhiên, lại một trận máu tươi giội vào cô, Lam Bán Hương hung hăng uống một hớp máu rồi lập tức ngậm miệng, sau đó cả người liền mềm nhũn ra.
***
Thật buồn nôn! Cô uống phải máu người rồi......
Thứ đồ hai chín năm không thể nào uống được gì đó thế nhưng lại cứ như vậy nuốt vào bụng, Lam Bán Hương có cảm giác hiện tại mình thật sự rất muốn té xỉu.
Nữ nhân vô dụng chỉ có thể mềm nhũn bò trên mặt đất, nhưng mà bò không được bao lâu liền bị từng thi thể không ngừng ngã xuống ngăn chặn, mùi máu tanh tràn đầy hơi thở của cô, làm cho cô không nhịn được nằm trên mặt đất bắt đầu nôn ọe.
"Đại ca...... Anh...... Anh đè lên tôi...... A!"
Vậy mà mới chậm một động tác, lại giống như là heo bệnh bị tiêu hủy, trên người chất một đống lớn thi thể.
"A ──" Tiếng thét chói tai bị những xác chết không ngừng đè ở trên người bao phủ, chỉ trong chớp mắt, cô giống như là đồ bỏ đi bị chôn vùi ở tầng dưới chót nhất của đống đồ bỏ đi, không thể động đậy.
Trước khi hôn mê, Lam Bán Hương nhịn không được reo lên: Trời ơi! Tôi đi tới mười tám tầng Địa Ngục rồi sao? Thanh Thanh, mình còn chưa tìm được cậu, đã phải trở về rồi sao?
Không cần......
Sau khi Lam Bán Hương hôn mê không bao lâu, chiến trường cũng bình thường trở lại, còn dư lại một nhóm người xử lý thi thể ở hiện trường, trong đó có một người nam nhân cao lớn cũng đang tìm một người hắn tận mắt thấy bị vùi lấp trong một đống thi thể.
Phải là nữ nhân chứ? Chắc là hắn không có nhìn lầm chứ?
Nhưng làm sao trên chiến trường sẽ xuất hiện nữ nhân? Hơn nữa nàng còn ăn mặc kỳ quái như vậy, khuôn mặt đều là máu, quan trọng nhất là ── nàng mới vừa cứu hắn một mạng.
Nếu như không có nàng ấy mạnh mẽ đâm tới, sau đó lại dùng bọc đồ kỳ quái kia đánh tới người đánh lén sau lưng hắn, chỉ sợ hiện tại người đầu thân hai nơi chính là hắn.
Người nào? Nhớ là bị chôn ở chung quanh đây mà?
Dùng sức lật mở từng thi thể của kẻ địch, rốt cuộc ở dưới cùng thấy một người tóc dài lại xoăn quái dị.
Tìm được!
Hắn ôm nữ nhân mặt hướng xuống đất lên, thấy trên mặt của nàng toàn là máu, bộ dạng giống như là đã bất tỉnh, nhịn không được trong lòng một hồi vui mừng, giống như tìm được bảo bối mất đi thật lâu của mình.
Nhưng...... Nữ nhân này mới vừa vặn xuất hiện ở trước mặt hắn không tới nửa canh giờ mà thôi, tại sao lại có ý nghĩ kỳ quái như vậy?
Chỉ biết là, nhiệt độ ấm áp của nàng không ngừng xuyên thấu qua y phục truyền đến, ấm áp tim của hắn, làm cho hắn có loại ý nghĩ không muốn buông ra.
"Vương, đã tìm được chưa?"
"Ừm!" Hắn nhẹ gật đầu một cái, "Tìm được."
Trong lúc bất chợt, hắn cảm giác vật nhỏ trong ngực nhẹ giãy dụa một cái, cúi đầu xem xét, lập tức tiến vào một đôi mắt mê người nhất mà hắn từng gặp qua, như vậy sương mù, yếu ớt, chứa lẫn một loại ánh sáng làm đau lòng người.
"Ngươi là tới đón ta sao?" Lam Bán Hương lẩm bẩm nói nhỏ, sau đó vươn tay khẽ vuốt ve gương mặt bẩn thỉu của nam nhân, lại tuyệt không sợ hãi sự dơ bẩn này. (lee bắt đầu đổi xưng hô nhé, bắt đầu trò chuyện rồi nên chuyển sang cổ luôn ^^)
Hắn còn chưa mở lời, đã nghe thấy giọng nói dịu dàng như nước của nàng: "Quỷ sai tiên sinh, lần này nói cho ngươi biết trước, ta lại lần đầu thai mà nói, ta không muốn một người, ta muốn sinh ở trong đại gia đình, có rất nhiều rất nhiều người yêu ta, ngươi phải nhớ kỹ đấy!"
Nàng nhất định là đang nói mê sảng, nhưng mà khuôn mặt nhỏ nhắn dơ bẩn kia lại tràn đầy nghiêm túc, làm cho hắn chỉ có thể gật đầu một cái.
"Ta biết rồi."
Nàng lộ ra một nụ cười ── một nụ cười bẩn thỉu, sau đó liền bất tỉnh.
Lúc Lam Bán Hương tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở trên một ván gỗ cứng rắn, bên cạnh không có bất kỳ ai.
Nàng ngửi được mùi máu tươi trên người mình cũng đã thấy ghê tởm rồi, lúc này mới phát hiện ra nàng cũng không có tỉnh lại từ trong cơn ác mộng này.
Pằng! Nàng dùng sức đánh chính mình một cái.
"A, sẽ đau!" Nàng còn chưa có chết. Xem ra, nàng là thật đi vào thang máy quỷ đó, sau đó xuyên qua đến thời đại không biết là thời đại gì này.
Nhưng khi nhìn bài biện bốn phía, không có TV, không có quạt điện, không có bất kỳ đồ dùng bằng điện nào, ngẩng đầu lên cũng không có thấy bóng đèn, trên bàn chỉ có có chén nhỏ giống như là ngọn đèn dầu gì đó.
Hơn nữa ánh lửa kia chập chờn theo gió, giống như một giây kế tiếp sẽ bị gió dập tắt, làm cho nàng nhìn thấy mà ghê.
Nếu là thật bị tắt, đó không phải là lâm vào trong bóng tối rồi sao?
Nàng trời không sợ, đất không sợ, chính là sợ tối.
"Có...... Có người hay không?" Nàng mở miệng la lên, phát hiện vừa mở miệng chính là miệng đầy mùi máu tươi, thiếu chút nữa muốn phun ra.
Thật đáng ghét nha...... Nàng lập tức nhảy xuống giường muốn tìm nước, lại phát hiện trong phòng ngay cả bình trà cũng không có.
Là như thế nào? Nàng không phải trong vở kịch cổ trang trong thấy thấy trên bàn đều bày bình trà sao? Bình trà đâu?
Thật là không đủ chuyên nghiệp!
Nàng lại vội vàng vọt tới bên ngoài, lại hung hăng đụng vào một bộ ngực cường tráng, sau đó cả người bị lực đàn hồi này làm cho chấn động phải lui về phía sau.
"A ──"
Mắt thấy cái mông của nàng sắp chạm đất, chờ nở hoa, thì người trước mắt đã nhanh tay lẹ mắt vươn tay kéo lấy cổ áo của nàng ──
Xoẹt......
Cái mông của nàng vẫn là nở hoa, hơn nữa trên áo sơ mi hàng hiệu người nàng cũng bị xé ra, lập tức cảnh xuân của nàng liền lộ ra ngoài rồi.
Trong nháy mắt áo bị xé rách, chỉ còn lại "Victoria"s Secret" (lee: tên một loại áo bra *đỏ mặt*) nàng mới mua, da thịt trắng như tuyết kia chỉ còn có áo lót màu đỏ viền tơ bao bọc, cứ như vậy hiện ra ở trước mặt một nam nhân xa lạ.
Nàng trợn to hai mắt hung ác nhìn nam nhân thô lỗ kia, lại phát hiện mặt của hắn hồng giống như cà chua chín, hơn nữa cả người cứng ngắc ở hiện trường, biến thành đá.
Đang ở lúc hai người còn đang cứng đờ, liền nghe thấy âm thanh giống như có người đến gần ở phía bên ngoài, Lam Bán Hương còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị hóa đá nam ôm lấy thật chặt.
"Vương......" Đi vào là một lão nhân, khi ông ta thấy Vương ôm một nữ nhân bẩn thỉu không buông, mắt cũng sắp lồi ra rồi.
Lam Bán Hương len lén ngẩng đầu lên liếc về phía bên ngoài, phát hiện rất nhiều người tới đây, hơn nữa loại hình ăn mặc kia thoạt nhìn rất giống quan viên trong phim truyền hình.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu nhìn người đang ôm nàng thật chặt, có lòng tốt che giấu cảnh xuân đang lộ ra của nàng: "Ngươi là Vương?"
Mặc dù mặt của hắn hồng giống như cà chua chín, vẻ mặt lại nghiêm túc giống như ông già, chỉ mím chặt môi gật đầu một cái: "Ngươi ở trên chiến trường cứu Cô vương một mạng."
Có sao? Nàng chỉ nhớ nàng vội vã muốn chạy trối chết lại không cẩn thận đánh ngã một thứ gì đó, thứ gì đó không phải là hắn chứ?
Thì ra là, nàng cứu một người vĩ đại như vậy à? Xem ra sứ mạng của lần xuyên qua này không chỉ gì vì tìm Mộc Thanh Tư, mà còn là cứu vớt một vị Vương?
Nàng đương nhiên sẽ không cho rằng nàng sẽ giống như những tiểu thuyết xuyên việt kia có thể trở thành nhân vật hô phong hoán vũ (kêu mưa gọi gió), nhưng vừa ra trận liền cứu nhất quốc chi quân (vua của một nước), chuyện này...... Thật là vận số quá tốt!
"Thật tốt quá!"
Tát Cách Hán còn chưa có phản ứng kịp, đã thấy một cái tay nhỏ nắm cổ áo của hắn, hắn nhíu mày nhìn động tác càn rỡ này.
Lão thần bên cạnh cũng bị kinh ngạc thật lớn, lúc còn chưa kịp mở lời hô to càn rỡ, đã nhìn thấy Tát Cách Hán đưa tay bày tỏ không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Lam Bán Hương giống như là người chết đuối nắm thật chặt cọc gỗ cứu mạng, càng giống như là con mèo nhỏ sợ hãi bị vứt bỏ nắm thật chặt chủ nhân của nàng, như thế nào cũng sẽ không dễ dàng buông tay.
Không biết tại sao, một nữ nhân bộ dáng bẩn thỉu như vậy nắm chặt hắn, lại khiến Tát Cách Hán cảm giác trái tim của mình bị nắm chặt đến nóng bỏng mà đập cuồng loạn, vậy mà lại nghĩ rằng: chỉ cần nàng thích, nàng muốn nắm thế nà cũng có thể.
"Tốt, vậy ta muốn ngươi báo đáp ân cứu mạng của ta với ngươi."
Khóe miệng của nàng lộ ra nụ cười quyến rũ thậm chí có chút gian trá giống như hồ ly, mặc dù khuôn mặt nhỏ nhắn kia vô cùng bẩn thỉu làm cho người ta không thấy rõ ràng diện mạo của nàng, nhưng vẫn là không tổn hao gì ánh sáng trong sáng thuần khiết trong mắt nàng, toàn thân tản mát ra phong vận chỉ có ở nữ nhân.
Tát Cách Hán híp mắt, không có nói gì, nhưng mà ánh mắt thâm thúy lại ẩn chứa một chút ánh sáng khó hiểu cùng cảnh giác: "Ngươi muốn Cô vương báo đáp như thế nào?"
"Ta muốn làm Hoàng Hậu."
*****
Lúc Lam Bán Hương nói ra những lời này, tất cả thần tử bên cạnh Tát Cách Hán đều xôn xao rối loạn. Mặc dù nàng cứu Đế Vương của Nhật quốc, nhưng yêu cầu hồi báo của nàng cũng là không phải chuyện đùa nha!
"Vương, vị tí Hoàng Hậu này không phải chuyện đùa, huống chi nhi nữ của Lý Tể Tướng đã xác định là người được chọn lựa làm Hoàng Hậu......" Những lão thần theo Vương xuất chinh cẩn thận từng li từng tí nói xong, trong lòng suy nghĩ kế hoạch hắn thật vất vả sắp đặt tốt cũng không thể để yêu nữ không biết nơi nào nhô ra kia làm hỏng.
Hơn nữa yêu nữ này ăn mặc quái dị như vậy, toàn thân bẩn thỉu, còn quần áo xốc xếch dính vào trên người của Vương giống như yêu nghiệt!
Cả Nhật quốc này làm gì có loại người bộ dáng giống như dâm phụ không tuân thủ nữ tắc, bại hoại phong tục như vậy? Hơn nữa khiến lão thần cảm thấy không thể tin được chính là, Quân Vương luôn luôn cẩn thủ (tuân thủ nghiêm ngặt) kỷ luật, tuần quy đạo củ (tuân theo khuôn phép cũ), tài đức sáng suốt thế nhưng lại không có đẩy nàng ra, hình như còn rất bao che bộ dáng của nàng......
Tát Cách Hán vươn tay ngăn cản lão thần phụ tá tiếp tục nói, lần nữa cúi đầu nhìn tiểu nữ nhân trên mặt tràn đầy vết máu trước mắt này, mái tóc xoăn cong cong quái dị trên đầu, phía trên còn dính một chút chất lỏng kỳ quái.
Nữ nhân thoạt nhìn bừa bãi lộn xộn lại mặc rất kỳ quái này, tuyệt không chỉnh tề thanh khiết, ưu nhã xinh đẹp, nhưng mà cặp mắt to ngập nước kia lại lóe ra một tia sáng chói mắt......
Đây là nữ nhân rất khác so với những nữ nhân hắn nhìn thấy từ trước tới nay.
Thậm chí, trừ cặp con ngươi chói mắt kia ra, hắn không có chút nào cảm thấy bề ngoài nhếch nhác của nàng có vấn đề gì, chỉ cảm thấy cả người nàng thật hấp dẫn ──
Hấp dẫn hắn đây.
Vốn là nàng cứu mạng của hắn, hắn nên báo ân, nhưng bất cứ người nào nghe được mình cứu nhất quốc chi quân (vua của một nước), coi như như thế nào đi nữa cũng sẽ ngụy trang lòng tham một chút, nhiều lắm là đòi chút vàng bạc châu báu; nhưng tiểu nữ nhân giống như rơi vào trong nước bùn này lại mở miệng đòi thưởng một việc dã tâm bừng bừng.
Hắn tự tay nhẹ nâng cằm của nàng lên, sau đó thật sâu nhìn vào đôi mắt tràn đầy trí tuệ lại chứa đầy sức sống kia, lẳng lặng nói: "Ngươi xác định không cần những ban thưởng khác? Nói thí dụ như vàng bạc châu báu cả đời cũng xài không hết?"
Lam Bán Hương cười lắc lắc đầu, nụ cười này của nàng, lại làm cho Tát Cách Hán cảm giác trái tim của mình đập lệch một nhịp, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra.
"Ta, muốn, làm, Hoàng, Hậu." Nàng từng chữ từng câu nói rõ.
"Được, Cô Vương liền lấy ngươi làm Hoàng Hậu." Hắn cũng rất quả quyết xác định rõ hứa hẹn cho nàng.
Lão thần đứng ở một bên mở to hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lam Bán Hương vẻ mặt mỉm cười, trong lòng chỉ nghĩ tới một chuyện ──
Đây...... Rốt cuộc là họa thủy (*) từ đâu tới vậy?
(*) họa thủy: kẻ gây tai họa.
Phải nói người cổ đại làm việc có năng suất hay không, Lam Bán Hương cũng không rõ ràng, nhưng ở trong Nhật quốc này, ít nhất vị Vương này là làm việc rất năng suất đấy.
Một đạo thánh chỉ hạ xuống, thông báo thiên hạ, nàng liền biến thành Nhất Quốc Chi Hậu (hoàng hậu của đất nước) của Nhật quốc rồi.
Nàng vốn là rất vui vẻ từ đó mình đã bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng, có thể trải qua ngày tháng hạnh phúc vui vẻ, nhưng mà nàng nhìn chữ hỷ đỏ thẫm bốn phía, lúc này mới phát hiện ra cái gì gọi là Phượng Hoàng của hào môn (nhà quyền quý) với Phượng Gà của trúc môn (nhà nghèo) có bao nhiêu khác biệt.
"Tại sao không có hôn yến (tiệc cưới) náo nhiệt?" Nàng có chút không vừa ý chu cái miệng nhỏ nhắn hỏi.
"Bởi vì không có tiền để cử hành đại hôn." Tát Cách Hán cũng trả lời rất thành thực.
"Ngươi không phải là nhất quốc chi quân sao?" Nàng tò mò hỏi ngược lại, chẳng lẽ là tin tức của nàng sai lầm rồi sao? Không phải Vương cổ đại đều rất có tiền sao?
"Đúng!"
"Vậy tài phú của quốc gia này không phải đều là của ngươi sao?"
"Không sai."
"Vậy ngươi xem thường ta?" Nàng có chút không vui nhìn hắn chằm chằm.
"Không phải. Ngươi biết tại sao chúng ta phải đi xâm lược Nguyệt quốc bên cạnh sao?" Tát Cách Hán thở dài, nghe được lời nói có chút chói tai của Lam Bán Hương, giống như nàng yêu cầu một hôn yến náo nhiệt là phạm phải tội lớn ngập trời gì đó!
"Không có gì hơn chính là mở rộng quốc thổ (lãnh thổ của quốc gia), thôn tính thiên hạ." Nàng trả lời giống như những gì thầy giáo lịch sử ở trường học đã nói.
Tát Cách Hán lắc đầu một cái, "Bởi vì quốc gia bên cạnh rất giàu có."
Lam Bán Hương trợn to mắt, Tát Cách Hán lần nữa cảm thấy ánh mắt của nàng thật là xinh đẹp, ngay cả trừng lớn cũng rất xinh đẹp.
"Bởi vì quốc gia bên cạnh rất giàu có, cho nên ngươi phải đi xâm lược người ta?" Giọng nói của nàng có chút không thể tưởng tượng nổi.
Tát Cách Hán gật đầu một cái.
***
Haizz! Nàng sẽ không phải là đã gả cho thủ lĩnh của đám thổ phỉ mà không phải Vương chứ?
Lam Bán Hương đương nhiên biết chiến tranh cổ đại sở dĩ sẽ xảy ra, có lúc lý do thật chính đáng, rất đương nhiên, nhưng nghe như thế nào cũng cảm thấy rất loại lý do này rất vớ vẩn!
Chẳng lẽ bởi vì nhà bên cạnh là người có tiền, cho nên nhà hắn đi cướp bóc là bình thường hay sao? Lam Bán Hương không biết Đế Vương cổ đại trước mắt này có phải hay không cho rằng như vậy là sai, nhưng công dân đã chịu qua giáo dục đạo đức như nàng biết đây là không đúng.
"Quốc gia người ta giàu có là vì Hoàng đế bọn hắn trị quốc có phương pháp, ngươi nên ôm thái độ học tập, mà không phải loại tâm tình cướp bóc này, như vậy là không đúng."
Nàng thở dài, thật sự là rất không muốn nói ra loại lời nói giống như đang dạy bảo người ta này, tuy nhiên lại vẫn là nhịn không được muốn uốn nắn một chút.
Hết cách rồi, ai bảo nàng học chính là trường học có tiếng, sau khi tốt nghiệp lại phục vụ ở bệnh viện Từ Tể, không nên nhìn bộ dáng hồng nhan họa thủy của nàng, nội tâm thế nhưng là tràn đầy yêu thương đấy!
"Vì con dân của Nhật quốc, Cô Vương bắt buộc phải làm." Tát Cách Hán nói xong thì đôi tay cũng nắm chặt thành nắm đấm, dáng vẻ ta không vào địa ngục, thì ai vào địa ngục?
Lam Bán Hương đột nhiên cảm thấy, đấng mày râu này thật rất phù hợp là loại cổ nhân (người cổ đại) nghiêm túc rỗng tuếch trong miệng thầy giáo lịch sử, rõ ràng vóc người vẫn là rất anh tuấn, thế nào tính khí lại khó lay chuyển như vậy?
Vậy mà bộ dạng rỗng tuếch này, thế nhưng lại hợp khẩu vị của nàng, làm cho nàng nguyện ý tiếp tục cùng hắn tiến hành loại đề tài không có ý nghĩa này.
Nếu là y theo cá tính bình thường của nàng, người nàng không thích, nói hơn một câu cũng ngại phiền!
"Tại sao? Chẳng lẽ ngươi không có lòng tin đối với việc mình thống trị quốc gia?" Nàng khẽ nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi.
Nếu như vậy, có muốn hay không xuống đài thay đổi người xem sao? Lúc này nói với hắn chế độ Tổng Thống, hắn sẽ không lấy cớ nàng đại nghịch bất đạo (*) mà kéo đi chặt đầu à? Dù sao cái thời đại này thấy thế nào cũng là thời đại quân chủ chuyên quyền.
(*) đại nghịch bất đạo: tội do giai cấp phong kiến gán cho những ai chống lại sự thống trị và lễ giáo phong kiến.
"Cô Vương đương nhiên đối với năng lực của mình rất có lòng tin, nhưng cố tình cây nông nghiệp và súc vật của Nhật quốc bởi vì không biết nguyên nhân gì mà tổn thất hơn phân nửa, hại mùa đông năm nay con dân Nhật quốc phải chịu đói rét qua ngày, cho nên......"
"Cho nên ngươi mới có thể vội vàng cử binh đi xâm lược Nguyệt quốc như vậy, sau đó được ta cứu?"
Tát Cách Hán không nói gì, chỉ là bản mặt thối như một tờ giấy, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm phía bên ngoài cửa sổ, giống như nơi đó có Kỳ Trân Dị Bảo gì đó làm cho hắn không chớp.
"Chuyện đó, đúng...... Cô Vương gặp phải ám toán......"
Lam Bán Hương phát hiện nam nhân ở trước mắt hai tai hơi đỏ lên, xem ra, hiện tại người nam nhân này đang cảm thấy khó xử?
Nàng yên lặng nhìn đại nam nhân đưa lưng về phía nàng, nghe hắn nói như vậy, Nhật quốc này hẳn không phải là một triều đại nào trong lịch sử.
Cộng thêm tòa cung điện không hề khí phái tinh xảo giống Tử Cấm Thành, ngược lại có loại đại khí thô tục như vậy, xem ra, cái thế giới này cùng lịch sử 5000 năm Trung Quốc trong ấn tượng của nàng là hoàn toàn bắn đại bác cũng không tới (lee: ý nói khác biệt, không liên quan gì nhau á).
Đa phần cổ đại gặp vấn đề thiếu hụt lương thực thì trách ông trời không tốt, xảy ra thiên tai gì đó chỉ còn chờ chết đói.
Vừa nghĩ tới hơn phân nửa nhân dân ở quốc gia này đều đói bụng, Lam Bán Hương không nhịn được nghĩ đến dân chạy nạn của Ethiopia, tâm địa sắt đá như thế nào đi nữa cũng không cách nào ngồi nhìn bỏ mặc.
Hắn vì con dân của mình phải đi xâm phạm quốc gia giàu có, vì con dân của mình tìm một con đường sống, một Quân Vương như vậy...... Cũng không thể nói hắn làm sai nha!
"Có lẽ còn có biện pháp khác......"
"Hậu cung không thể tham gia vào chính sự."
Lam Bán Hương nhìn hắn chằm chằm. Được, hắn là Vương, hiện nay mọi người còn chưa phải là quen thuộc, nàng nhịn!
Tát Cách Hán bị trừng phải lại dời đi ánh mắt, ho nhẹ một tiếng nói: "Nếu như ngươi kiên trì muốn một hôn yến long trọng, sợ rằng phải chờ tới khi Cô Vương đánh hạ Nguyệt quốc......"
"Ngươi còn phải đánh giặc?" Lam Bán Hương có chút kinh ngạc hỏi.
"Đương nhiên." Tát Cách Hán giọng điệu kiên định thật giống như chỉ có con đường này có thể đi nha."Lần này Cô Vương đánh thắng trận, chỉ cần tiếp tục sẽ......"
"Nhưng con dân của ngươi cũng đã ăn không đủ no rồi, đâu còn có biện pháp vượt qua sự tàn phá của chiến tranh?" Còn tiếp tục, không ngừng?
"Cô Vương cũng biết, nhưng nếu như không làm như vậy......"
"Không thể chiến tranh!" Nàng không nhịn được, chu cái miệng nhỏ nhắn kiên quyết phản đối, "Chiến tranh tuyệt đối là không khỏe mạnh, không hạnh phúc, không sung sướng, chuyện không thể như vậy, ngươi thân là người lãnh đạo (lee: nguyên văn nha, *toát mồ hôi* chị này dùng từ hiện đại vậy không biết anh có hiểu không) của nước Nhật nên so với bất luận kẻ nào càng phải cẩn thận loại chuyện như vậy, tại sao có thể dẫn đầu nói muốn đánh đây?"
Lần này đổi thành hắn nhìn nàng chằm chằm, giống như là coi nàng trở thành phụ nhân chi nhân (lòng dạ đàn bà), bởi vì nữ nhân như nàng làm sao sẽ hiểu khổ cực của nam nhân bọn họ đây?
"Tóm lại, ngươi cứ làm Hoàng Hậu của ngươi thật tốt là được rồi, sẽ không thiếu đi ăn mặc của ngươi." Nói vừa xong, hắn liền quay đầu rời đi.
Lam Bán Hương lẳng lặng ngồi ở trên giường ngây người chừng ba phút, sau đó mới phản ứng được một chuyện ──
Nàng, đêm tân hôn lại bị tân lang, bỏ, mặc, một, mình, rồi!
Ch. 02 → |