← Ch.084 | Ch.086 → |
Lời của Hoàng Phủ Tấn làm Tiểu Dương Hi giương mắt nhìn về phía hắn, trầm mặc một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng, vẻ mặt nghiêm túc lại càng nghiêm túc hơn, thậm chí mang theo cả sùng bái, "Hoàng huynh, ta muốn làm một hoàng đế tốt giống như huynh!"
Lời của Tiểu Dương Hi làm Hoàng Phủ Tấn tâm lạc một chút, nhìn về phía tiểu Dương Hi, hắn mới chú ý tới, đệ đệ của mình đối với mình lại sùng bái như thế, mỗi một câu"Hoàng huynh" cũng làm cho hắn kháng cự không được.
"Vậy thì nhanh một chút trở về đi, dân chúng vẫn còn chờ ngươi!" Hoàng Phủ Tấn mất tự nhiên nói, hắn không muốn nhìn thấy Tiểu Dương Hi cùng với vẻ sung bái trong mắt như thế.
"Ừ, hảo!" Tiểu Dương Hi gật đầu một cái, xoay người rời đi, hắn dường như lại không yên lòng xoay đầu lại nhìn về phía Tiểu Thiên, mở miệng nói: "Tỷ tỷ, ngươi phải chiếu cố hoàng huynh thật tốt a, chờ hắn thân thể tốt, mới có thể cùng ngươi sinh tiểu hài tử!" Nói xong, hắn cũng không chờ Tiểu Thiên trả lời, liền rời đi.
Những lời này của Tiểu Dương Hi làm Tiểu Thiên trên trán hiện lên vài tia hắc tuyến, tiểu tử này rốt cuộc là hài tử mười tuổi sao?
Thật không muốn, những lời này hắn nói ra làm cho nàng mất mặt nha.
Len lén nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn bên cạnh yên lặng không nói, nàng mới chú ý tới mắt Hoàng Phủ Tấn vẫn chăm chú vào cửa, ngẩn người, trong mắt mang theo tia mất mát.
Nhìn hắn, Tiểu Thiên bất đắc dĩ lắc đầu một cái, người này khẩu thị tâm phi, hắn không thể hảo hảo mà cùng thân đệ đệ của mình nói chuyện sao.
Rõ ràng không bỏ được người ta, còn cứng rắn đem người ta đuổi đi.
Mang theo mùi vị cười giỡn, Tiểu Thiên đến gần bên người Hoàng Phủ Tấn, mở miệng nói: "Hoàng huynh, tiểu hoàng đế người ta đi cũng thật lâu."
Thanh âm hài hước này của Tiểu Thiên kéo Hoàng Phủ Tấn từ suy nghĩ trở lại, mà nàng câu này"Hoàng huynh" lại làm cho Hoàng Phủ Tấn trên mặt hiện vẻ mất tự nhiên.
"Thiên Thiên, nàng làm gì lại gọi ta là hoàng huynh?" Hoàng Phủ Tấn khuôn mặt bất mãn, nhưng trong lòng, đối với câu "Hoàng huynh" này hảo lưu luyến, từ nắm đó đến nay, lại là lần đầu tiên có một đệ đệ như vậy gọi hắn, nhưng là hắn lại muốn trở lại quốc gia của mình, người làm Hạo Nguyệt hoàng đế, người làm Kim Lăng hoàng đế, từ đó sẽ không còn giao tình.
*****
Tiểu Thiên nhìn Hoàng Phủ Tấn, nàng thấy hắn vì mất mát mà khóe mắt rũ xuống.
Thu hồi tâm tình đùa giỡn, vẻ mặt Tiểu Thiên trở nên rất nghiêm túc, đưa tay cầm bàn tay Hoàng Phủ Tấn ở bên cạnh, mắt nhìn về phía hắn, "Tấn, xuất binh giúp hắn đi!"
"Thiên Thiên......" những lời này của Tiểu Thiên giống như nhắc đến một góc khác trong đáy lòng Hoàng Phủ Tấn, trong tiềm thức, hắn muốn xuất binh, nhưng là...... Hắn lấy lý do gì để xuất binh?
Nhìn thấu ý nghĩ trong lòng Hoàng Phủ Tấn, tay nàng lực đạo càng thêm chặt một chút, "Tấn, hắn là đệ đệ ngươi, đệ đệ ruột của ngươi, đệ đệ duy nhất của ngươi, trên đời này chỉ duy nhất có hắn gọi ngươi là hoàng huynh."
Lời Tiểu Thiên như chạm đến tâm Hoàng Phủ Tấn, hắn ngước mắt nhìn Tiểu Thiên, nhiều lần muốn nói, rồi lại không biết nên nói gì, cũng không biết làm thế nào biểu đạt tâm tình của mình lúc này.
"Thiên Thiên, ta......" Lời Hoàng Phủ Tấn bị nghẹn ở cổ họng, thế nào đều nói không ra miệng.
"Tấn, ta biết, thật ra trong lòng ngươi so với ai khác ở đây đều thương bọn họ, đừng làm ình hối hận được không?" Tiểu Thiên nhẹ nhàng tựa vào ngực Hoàng Phủ Tấn, đầu tựa vào ngực của hắn, nghe tiếng hít thở vững vàng, nhịp tim liên tiếp đập, nàng không nói gì thêm, yên lặng chờ câu trả lời của hắn.
Hoàng Phủ Tấn đưa tay, ôm Tiểu Thiên nằm ở trong ngực, lẳng lặng không trả lời, chẳng qua chân mày khóa chặt giống như đang suy tư cái gì.
Tiểu Thiên không hỏi, cũng không có ý định hỏi, nàng biết, hắn cần có thời gian, nàng cũng biết, người yêu của nàng nhất định sẽ xuất binh, bởi vì hắn là nhi tử tốt, ca ca tốt, quan trọng hơn, đối với nàng mà nói, hắn là trượng phu tốt.
Nàng yêu hắn, nàng trong ba nghìn giai lệ độc cưng chìu, lục cung độc yêu, những thứ này vốn chưa từng nghĩ tới lại xảy ra với nàng.
Khát nước ba ngày, chỉ lấy một bầu! Nàng không nghĩ mình sẽ yêu một đế vương, càng không nghĩ tới mình sẽ lấy mất tâm của người này để trở thành ba ngàn giai lệ hắn chỉ sủng nàng như vậy.
Đều nói thâm cung là cấm yêu, một khi yêu, vĩnh viễn chỉ có thương tích khắp người, bởi vì từ xưa đế vương vô tình, nhưng bọn họ lại yêu sâu nặng như thế.
Nghĩ tới đây, Tiểu Thiên khóe miệng không tự chủ được nhếch lên, trong mắt mang theo chút tình không tự kìm hãm được, tựa vào ngực Hoàng Phủ Tấn càng thêm chặt.
*****
Hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau, tựa vào nhau, trầm mặc hồi lâu.
Một lúc lâu sau, Hoàng Phủ Tấn chân mày khóa chặt rốt cục cũng giãn ra, trong mắt thoáng qua một tia thoải mái.
Nghiêng đầu, hướng về phía ngoài cửa hậu gọi Phúc Quý: "Phúc Quý, nghe chỉ, truyền chỉ Vũ Đại tướng quân đúng kỳ hạn lên đường đi Hạo Nguyệt, hiệp trợ kháng địch!"
Thánh chỉ của Hoàng Phủ Tấn đã sớm bị Tiểu Thiên liệu đến. Khóe miệng của nàng khẽ nhếch lên.
Đúng vậy, nàng không nhìn lầm người, nàng không chọn lầm người.
Hơi từ Hoàng Phủ Tấn trong ngực ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau cười một tiếng, cái gì cũng không nói, chẳng qua là trong lòng đều đã hiểu.
"Thiên Thiên, hiện tại nàng có nên chiếu cố ta thật tốt không?" Đột nhiên, Hoàng Phủ Tấn trong mắt lóe lên một nụ cười giảo hoạt.
"Ừ?" Tiểu Thiên không hiểu ý tứ Hoàng Phủ Tấn, trên mặt mang một tia mờ mịt.
"Nàng không nghe đệ đệ ta nói, khi thương thế của ta tốt, chúng ta......" Vừa nói, hắn xấu xa cười một tiếng, để sát vào bên tai của nàng, mang theo ý trêu đùa bên tai nàng thổi nhẹ, "Chỉ có thương thế của ta tốt, chúng ta mới có thể sinh đứa nhỏ nha."
Những lời này của Hoàng Phủ Tấn làm Tiểu Thiên đỏ mặt đến tận tai, tiểu tử này lớn lên thật không đứng đắn làm nàng khó có thể đoán được, có lúc lạnh như băng làm cho người ta không dám đến gần, có lúc lại ngây thơ giống như tiểu hài tử, sẽ chơi xỏ lá nàng, còn có thể động một chút là trêu đùa nàng, thật ra thì...... Nói thật, nàng cũng không tính là nữ nhân "nghiêm chỉnh", nàng rất dễ dàng bị "câu dẫn". Hắc hắc
Thẹn thùng cười một tiếng, nàng đưa tay ôm cánh tay Hoàng Phủ Tấn, trong mắt thoáng qua một tia giảo hoạt cười xấu xa, "Hoàng thượng thân ái, ngài tựa hồ quên mất, rất lâu trước đây, ngài đã nói với ta, vĩnh viễn đừng nghĩ việc ta dung thân thể bẩn thỉu leo lên giường ngài. Cho nên......" Nói đến đây, Tiểu Thiên cố làm vẻ vô tội với Hoàng Phủ Tấn trừng mắt nhìn, "Cho nên, ngượng ngùng, vì không muốn kháng chỉ, Thiên Thiên không dám lên giường ngài, muốn sanh con, tìm người khác đi đi."
Nói xong, nàng nghiêng đầu, phách lối xoay người sang chỗ khác.
Hừ! Chuyện nhỏ, nhưng là nàng thù rất dai, lúc ấy không có báo, hiện tại cần phải hảo hảo báo mối thù này!
*****
Hoàng Phủ Tấn nghe những lời này của Tiểu Thiên hơi ngẩn ra, ngay sau đó, hắn liền lộ ra một nụ cười lưu manh, từ sau lưng đem Tiểu Thiên ôm vào trong ngực, cười xấu xa nói: "Ta không muốn tìm người khác sinh hài tử, nàng đã không muốn kháng chỉ, còn có một biện pháp."
Hoàng Phủ Tấn thu liễm nụ cười, nhìn về phía Tiểu Thiên, vẻ mặt nghiêm túc.
"A? Biện pháp gì?" Tiểu Thiên nghiêng đầu, nhếch miệng lên.
"Chính là......" Nói đến đây, Hoàng Phủ Tấn trong mắt nụ cười sâu hơn, lại làm cho Tiểu Thiên nhìn thấy mùi vị có chút tính toán.
"Là cái gì?"
"Nàng không lên giường của ta, ta lên giường của nàng, thế nào?" Hoàng Phủ Tấn cười vô lại, làm Tiểu Thiên trên trán hiện vài đường hắc tuyến.
Hôn quân này còn có thể biến tướng thuyết ra lời như vậy, nàng hiện tại mới phát hiện hôn quân này còn có thể vô lại như vậy.
Tiểu Thiên mặt bất đắc dĩ nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Tấn, mà hắn lại có vẻ vội vàng.
"Như thế nào, Thiên Thiên, lúc đầu ta chỉ nói với nàng không được phép lên giường của ta, không nói ta không được phép lên giường của nàng. Loại phương pháp này không phải vẹn toàn cả đôi bên sao? Ta chỉ muốn sinh con với nàng, nàng lại không cần kháng chỉ." Vừa nói, Hoàng Phủ Tấn còn rất đắc ý hướng Tiểu Thiên trừng mắt nhìn, làm Tiểu Thiên không có biện pháp nào.
"Thì ra là hôn mê một chút, còn có thể đem hôn quân như chàng trở nên vô lại như vậy!" Tiểu Thiên tức giận liếc hắn một cái, trong mắt lại tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
"Cái này......" Hoàng Phủ Tấn lại cố làm vẻ vô tội đem Tiểu Thiên nắm ở trong ngực, mở miệng nói: "Ta cũng không biết ta thế nào trở nên vô lại như vậy, còn không phải là học từ nàng a." Vừa nói, hắn còn xấu xa hướng Tiểu Thiên liếc mắt nhìn.
Nói đến vô lại, dưới gầm trời này chưa có người nào dám cùng người trong ngực hắn so sánh.
Dùng tiền của hắn đi kỹ viện, nàng hảo ý tứ nói lấy chi với dân, dùng với dân!
Hắn đóng kỹ viện, nàng mạnh mẽ chỉ trích hắn đem kỹ viện đóng là ép nam nhân làm bậy! Còn liên lụy tới vấn đề trị an xã hội.
Thật không biết người này trong đầu ngụy biện thế nào mà nhiều như vậy, hắn lại bị nàng làm ột chút phản bác cũng không có.
Về phần nàng nói hắn cái tốt không học, cái xấu ngược lại học thật nhanh, những lời này ngược lại nói đúng, nàng "hư", nhưng hắn là đầu đuôi học đã tới, thậm chí còn để cho hắn yêu thích không buông tay.
*****
Tiểu Thiên dĩ nhiên hiểu Hoàng Phủ Tấn nói người kia là chỉ người nào. Nhưng nàng cũng không tính thừa nhận điểm này.
Chơi xỏ lá thì thế nào? Đó là đặc quyền của nữ nhân! Nhất là trước mặt nam nhân, chơi xỏ đó là chuyện quá đỗi bình thường!
Cho nên, nàng không có ý định thừa nhận, lại càng không tính toán thừa nhận chơi xỏ là chuyện xấu.
Đầu từ trong ngực Hoàng Phủ Tấn ngẩng lên, nàng cùng hắn nhìn nhau, bộ dạng tán thưởng mở miệng nói: "Ừ, thật là một học sinh giỏi, còn có thể học đến tốt như vậy!"
Lời của Tiểu Thiên làm Hoàng Phủ Tấn bật cười, đưa tay đối với Tiểu Thiên chắp tay nói: "là vì Lão sư dạy thật tốt."
"Ừ, ngoan!" Tiểu Thiên cười đến mặt rực rỡ, thấy Hoàng Phủ Tấn không giống như trước nặng nề, trong mắt đau đớn cũng không còn tồn tại, trong lòng nàng so cái gì cũng đều cao hứng.
"Cô nương tính toán thế nào thưởng cho ta?" Hoàng Phủ Tấn hai tay ôm eo Tiểu Thiên, cười xấu xa cúi xuống nhìn nàng.
"Phần thưởng a......" Tiểu Thiên cố làm vẻ suy tư, nhíu mày.
"Thiên Thiên!"
Hoàng Phủ Tấn đổi tư thế, cúi đầu nhìn về phía nàng, nói: "Thật ra ta muốn phần thưởng rất đơn giản, chính là sinh cho ta tiểu hoàng tử hoặc là tiểu công chúa là được rồi." Hoàng Phủ Tấn vẻ mặt rất thỏa mãn.
"Cái này mà là phần thưởng đơn giản a." Tiểu Thiên cố làm vẻ bất mãn liếc Hoàng Phủ Tấn một cái, chẳng qua trong lòng đã sớm nhận định, đời này, nàng không vì hắn sinh con, còn có thể vì ai sinh, lần này nàng đem tình yêu cả đời của mình gửi cho nam nhân này!
"Thiên Thiên!"
Chợt, vẻ mặt Hoàng Phủ Tấn trở nên nghiêm túc, hắn đem Tiểu Thiên đứng đối diện mình, đưa tay nắm tay nàng, trong mắt đầy thâm tình, "Thiên Thiên, nàng nên hiểu đời này ta sẽ không để nữ nhân khác sinh con cho ta."
Hoàng Phủ Tấn trong mắt mang theo thâm tình rõ ràng, làm người ta khó có thể từ bỏ.
Mà lời cam kết đơn giản này hắn nói ra lại làm mắt Tiểu Thiên bao phủ một tàng sương mù.
"Tấn......" Tiểu Thiên thanh âm mang theo nghẹn ngào.
"Thiên Thiên, cả đời này ta chỉ nắm tay nàng." Hoàng Phủ Tấn đem tay Tiểu Thiên nắm rất chặt, giống như cam kết cả đời, nặng nề, vĩnh viễn khắc vào đáy lòng của nàng.
Cả đời này ta chỉ nắm tay nàng!
← Ch. 084 | Ch. 086 → |