Vay nóng Tinvay

Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 086

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 086
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)

Siêu sale Lazada


"Tấn......"

Cuối cùng nước mắt Tiểu Thiên vẫn không thể khống chế được mà chảy xuống.

Cả đời này, ta chỉ dắt tay của nàng!

Nếu không phải vì yêu quá sâu, ai lại có thể đưa ra lời hứa hẹn như vậy? Nếu không phải yêu đến sâu đậm, ai dám cam kết như vậy chứ?

"Thật là ngốc, nàng không phải là đã hứa với ta về sau đều không khóc sao?" Hoàng Phủ Tấn trong mắt mang theo ôn nhu cười yếu ớt, đưa tay lau đi nước mắt trong khóe mắt của nàng.

"Không phải bởi do người ta là quá cảm động sao." Tiểu Thiên đưa tay áo lên lau nước mắt của mình, chớp cặp mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn.

"Được được, là quá cảm động!" Hoàng Phủ Tấn lần nữa đưa tay đem nàng ôm vào trong ngực.

Tiểu Thiên đem mặt chôn trong ngực Hoàng Phủ Tấn, hàm hồ nói nói: "Nói lời ngon tiếng ngọt như vậy! Chàng có phảiddax cùng rất nhiều cô gái vaayjddax rồi hay không?"

"Không có, chỉ có mình nàng! Hiện tại chính là nàng, về sau cũng chỉ có mình nàng, bất luận kẻ nào cũng không thể có cơ hội thay thế được nàng." Hoàng Phủ Tấn cúi người, hôn lên đôi môi xinh kia, trong mắt tràn đầy thâm tình.

Cả đời này, ta chỉ dắt tay của nàng, cả đời này. Bởi vì có nàng là đã đủ rồi.

Đúng vậy, chỉ cần cả đời này, cũng đã đủ!

Tiểu Thiên cười thản nhiên, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, cảm thụ nụ hôn Hoàng Phủ Tấn cho nàng tâm mang đến rung động cùng cảm xúc!

Hai tay leo lên bả vai Hoàng Phủ Tấn, nàng không lưu loát đáp trả lại nụ hôn của Hoàng Phủ Tấn hôn, cười chảy ra nước mắt.

Yêu tới trình độ nào mới đáng giá thật rơi lệ, hoặc giả trình độ như vậy đã đủ rồi.

Đột nhiên, nàng cảm giác được thân thể của mình chợt nhẹ, mê hoặc mở mắt ra thì nàng mới nhìn đến mình bị Hoàng Phủ Tấn từ trên đất bế lên.

"Tấn, chàng......"

"Thiên Thiên, lần này, không cho phép nàng đẩy ta ra." Hoàng Phủ Tấn cúi người nhìn nàng, ôn nhu nói.

Mà lời của hắn khiến Tiểu Thiên nghĩ tới ngày đó ở Vũ Phượng Cung, bọn họ thiếu chút nữa liền kết hợp rồi, chỉ vì ——

Chỉ vì nàng kia không khỏi đau lòng ở trong lúc vô tình chiếm cứ toàn thân của nàng, để cho nàng đem hắn hung hăng đẩy ra, nghĩ đến một ít lần, hắn nhịn được khổ cực như vậy, trong lòng của nàng mang theo chút đau lòng.

Nàng hiểu, muốn một người đàn ông cứng rắn chịu đựng dục hỏa là một việc khó khăn, mà hắn đối với nàng không làm loạn, không có cưỡng bách nàng!

*****

Giương mắt, nàng ngượng ngùng nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, khẽ gật đầu, để sát vào Hoàng Phủ Tấn trên mặt, nhẹ nhàng hôn một cái, ghé vào lỗ tai hắn thẹn thùng nói: "Ta về sau cũng sẽ không đẩy chàng ra."

Những lời Tiểu Thiên vừa thốt ra khiến độ cong trên khóe miệng Hoàng Phủ Tấn càng gia tăng chút, lòng bàn chân càng thêm vội vã không thể chờ đợi.

Ôm nàng đi về hướng phòng ngủ, đưa chân đem cửa phòng đóng lại, hắn cúi người, đem Tiểu Thiên nhẹ nhàng đặt trên giường.

Khi hắn đưa tay cởi nút áo, Tiểu Thiên đột nhiên nghĩ đến cái gì tựa như kéo tay Hoàng Phủ Tấn lại, trong mắt mang theo vài phần lo lắng, "Tấn, thương thế của chàng có thể...... Có thể được sao?" Hỏi cái này, trên mặt Tiểu Thiên hiện lên một trận đỏ ửng.

"Không sao, chỉ cần ở cạnh Thiên Thiên, vết thương thì có là cái gì." Vừa nói, cúi người, hôn lên đôi môi mềm mại, ướt át kia, đem những nút cài từng bước từng bước cởi ra.

Lần này, Tiểu Thiên không ngăn lại hắn nữa, chẳng qua là đưa tay ôm cổ Hoàng Phủ Tấn, cố gắng đáp lại nụ hôn nồng cháy, "Thì ra là chàng là một hôn quân, chẳng những hay xỏ lá, còn là một tên lưu manh háo sắc!"

"Đúng, lưu manh, ta chỉ lưu manh với mình Thiên Thiên a!"

Trong màn lụa kia nồng chuyện mật ngữ, mỗi một tấc da đụng chạm, từng cái ôm hôn thâm tình đều mang theo một phần yêu say đắm.

Hoàng Phủ Tấn trả lời để cho Tiểu Thiên cười cong cả lông mày, hàm răng trắng cắn môi dưới, mang theo nhàn nhạt trêu đùa, "Ha ha ~~ ta cũng thích để cho Tấn lưu manh đùa bỡn!"

Vừa nói, nàng chủ động phối hợp động tác cùng Hoàng Phủ Tấn. Giờ khắc này, vô hạn xuân quang, ở trong màn lụa vô hạn phong tình.

Đột nhiên, trong đầu Tiểu Thiên lại một lần nữa thoáng qua những hình ảnh lẻ tẻ ngày đó ở Vũ Phượng Cung, hai người quấn quít ở chung một chỗ.

Bất quá, vào giờ phút này, lòng của nàng không khỏi cảm giác đau đớn, mà nam nhân cùng nàng quấn quít ở chung một chỗ kia mơ hồ luân khuếch cũng từ từ rõ ràng!

"Tấn! Là chàng!"

"Thiên Thiên, là nàng!"

Tiểu Thiên cùng Hoàng Phủ Tấn trăm miệng một lời.

Không chỉ là Tiểu Thiên, ngay cả Hoàng Phủ Tấn cũng thấy rõ đôi mắt ngày đó ở trong Vũ Phượng cung xuất hiện mang theo ánh mắt làm đau lòng người. Vào lúc này ánh mắt như vậy không thống khổ nữa, không hề khổ sở nữa. Tại sao trong đầu óc hắn lại có những hình ảnh lẻ tẻ như vậy, nhưng hắn làm thế nào cũng không thể nhớ ra.

*****

Chợt trong đầu Tiểu Thiên không giải thích được tất cả trí nhớ của vị hoàng hậu trước, linh hồn của nàng đã thay thế nữ nhân đó.

Giờ phút này nàng hoàn toàn biết tất cả về vị hoàng hậu trước, bao gồm cả đêm đó......

Lạc Thủy nói tiết Trung thu muộn, tại sao Lạc Thủy thấy nàng vội vã mà trên mặt mang hốt hoảng, bởi vì ngay lúc đó nàng, đang cùng Tấn......

Sợ như vậy cho nên dù có Lạc Thủy bên cạnh, lại hoàn toàn không có nghe được Lạc Thủy gọi nàng. Nàng sợ cha nàng biết mình cùng Tấn. Nàng là một hoàng hoa khuê nữ, làm ra cái chuyện trơ trẽn đó, nàng nào dám nói lên cùng người khác.

Chẳng qua là —— tất cả, đều là nàng tự nguyện!

Nàng nguyện ý đem mình giao cho người nam nhân trước mắt này. Cũng như nàng bây giờ, tất cả đều là nàng cam tâm tình nguyện.

Lần đầu tiên vào cung nhìn thấy đế vương lạnh như băng mang theo đau đớn thì trái tim nàng cũng đã thầm để ý, trong lòng đã sớm nhận định, cuộc đời này cũng sẽ không kết hôn cùng người khác ngoại trừ người đó!

Tiết Trung thu đêm đó, Thái Hoàng Thái Hậu muốn mời cha con nàng vào cung ngắm trăng. Nàng đi khắp nơi đang tìm nam nhân đó.

Đang trong lúc nàng vô tình đi ngang ngự hoa viên, bóng lưng đang ở trong lương đình uống rượu kia mang theo cô đơn lại để cho nàng động lòng, nàng muốn rời đi, nhưng bước chân vẫn không tự chủ được đi về hướng hắn.

Trong lương đình, hắn bởi vì rượu tác dụng mà cặp mắt mê ly vào lúc này xem ra vô cùng thống khổ, hốc mắt không biết là bởi vì rượu cồn hay là bởi vì đáy lòng đau đớn mà đỏ một vòng.

Khi đó Hoàng Phủ Tấn là cỡ nào phải đau lòng.

Tất cả trở lại tiết Trung thu muộn kia ——

"Hoàng...... Hoàng thượng." Khi đó Niếp Tiểu Thiên là người nhát gan, thậm chí ngay cả nói chuyện đều là lời nói nhỏ nhẹ.

Hoàng Phủ Tấn giương mắt, sương mù trong ánh mắt mang theo rõ ràng đau đớn, hắn đã uống đến say không còn biết gì, nhìn ra được, hắn hoàn toàn trong trạng thái không cách nào dùng đại não để suy tư, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng trở nên mơ hồ không rõ.

"Hoàng...... Hoàng thượng." Lấy can đảm, Niếp Tiểu Thiên lại một lần nữa mở miệng lên tiếng, nàng nhấc chân lên, từ từ đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Tấn.

"Ách

" Hoàng Phủ Tấn trong dạ dày một hồi không thoải mái, cuồn cuộn ói ra, vết bẩn dính đầy toàn thân của hắn.

"Hoàng thượng!" Niếp Tiểu Thiên tiến đến, cũng không biết là dũng khí đến từ nơi nào, nàng tiến lên đỡ Hoàng Phủ Tấn dậy, hướng Vũ Phượng Cung đi tới.

Khi đó trong Vũ Phượng cung một người cũng không có, Niếp Tiểu Thiên cũng không có suy nghĩ nhiều, liền đỡ Hoàng Phủ Tấn vào.

*****

Ngay lúc đó Niếp Tiểu Thiên suy rất đơn thuần, trong Vũ Phượng cung không có ngọn đèn nào, một người hầu hạ cũng không có, nàng không nghĩ cái gì chỉ muốn quan tâm hắn

Khi đó Vũ Phượng Cung, đã sớm cảnh còn người mất, mọi chuyện xảy ra cũng đã mười năm.

Đỡ Hoàng Phủ Tấn, nàng chỉ có thể nhờ ánh trăng hướng một căn phòng đi vào.

Hoàng Phủ Tấn vào lúc này thoạt nhìn rất thống khổ, trong miệng luôn là nỉ non:

"Trung thu ngày hội, mười lăm trăng tròn? Ha ha ~~" Hoàng Phủ Tấn mặc dù đang cười, nhưng nụ cười lại vô cùng thống khổ.

"Hoàng...... Hoàng thượng, ngài trước nằm xuống nghỉ ngơi đi."

Vũ Phượng Cung lúc này mặc dù không có nhân khí, nhưng cũng rất sạch sẽ, không có một chút dơ bẩn hoặc là bụi bậm... , nhìn ra được, mặc dù Vũ Phượng Cung không có người ở nhưng vẫn có người định kỳ tới quét dọn.

Cũng không biết là nàng lấy đâu ra dũng khí, Niếp Tiểu Thiên đưa tay đem áo khoác Hoàng Phủ Tấn đã bị vết bẩn làm dơ cởi ra, ném sang một bên. Sau đó đỡ Hoàng Phủ Tấn tới bên giường. Nàng là cô gái yêu ớt, vốn là chẳng có sức lực đỡ Hoàng Phủ Tấn, lòng bàn chân vừa trợt, nàng cả người mất thăng bằng thân thể ngã xuống trên giường.

Đang muốn đứng dậy, lại bị Hoàng Phủ Tấn thô lỗ ôm trở về ném tới trên giường!

"Hoàng...... Hoàng thượng!" Niếp Tiểu Thiên sợ hãi, nàng thấy được trong mắt Hoàng Phủ Tấn tràn đầy hỏa khí.

Hoàng Phủ Tấn đè ở trên người nàng, trong miệng chính là tràn đầy tửu khí thốt ra câu khinh bỉ, tay xiết ở cằm của nàng, nàng đau đến chảy ra nước mắt, nhưng không dám khóc ra thành tiếng.

"Nữ nhân các ngươi đều là không biết xấu hổ!" Lời vừa rơi xuống, hắn tự tay, một tay cởi bỏ y phục trên người Niếp Tiểu Thiên ra, đem nàng thật chặc giam cầm trong ngực, dọa nàng sợ đến mức không ngừng giãy dụa ở phía dưới Hoàng Phủ Tấn, cả trái tim cũng sắp từ ngực nhảy ra ngoài.

"Hoàng thượng, van cầu ngài, đừng như vậy, hoàng thượng, van cầu ngài!" Niếp Tiểu Thiên cuối cùng bật khóc thành tiếng, nhưng nàng đúng là vẫn còn là người nhát gan, mà trước mắt chính là nam nhân khiến nàng nhất kiến chung tình. Nàng dù muốn kháng cự, cũng không có năng lực kháng cự.

Nàng khóc đến tâm đau đớn, cũng rất sợ, nàng biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, nàng sợ nước mắt lại rơi, không ngừng giãy dụa, thân thể vào lúc này cũng có chút phản ứng càng làm không khí thêm mờ ám

*****

Mà động tác nàng như thế làm cho Hoàng Phủ Tấn dưới tác dụng của rượu đã sớm say đến không cách nào thanh tĩnh càng thêm dục hỏa đốt người.

"Nữ nhân, đã không thể chờ đợi muốn mời trẫm đến như vậy sao? Trẫm thành toàn ngươi!" Nói xong, nụ hôn của hắn đi theo rơi xuống, động tác trên tay thô bạo không có một tia thương tiếc, đưa tay hướng dưới người nàng tìm kiếm, đau đến mức nàng khóc ra thành tiếng.

"Hoàng thượng, van cầu ngài, ta không muốn a!" Nàng khóc, trong mắt mang theo khủng hoảng, đây là lần đầu tiên của nàng a! Tại sao nàng phải trao lần đầu tiên của mình cho hắn duới tình huống như thế này?

"Không muốn?" Trong mắt Hoàng Phủ Tấn rõ ràng nét khinh bỉ cùng châm chọc, "Nữ nhân các ngươi không phải là thích nhất như vậy sao?"

Vừa nói, hắn thô bạo xâm nhập vào thân thể Niếp Tiểu Thiên đau đến mức nàng lớn tiếng kêu lên.

Sự đau đớn đã để cho nàng hiểu, từ đó nàng không còn là thân xử nữ.

Đáy lòng của nàng nhiều phần tuyệt vọng, trái tim nàng đối với hắn thầm cho phép cuộc đời này không phải là hắn không thì sẽ không lấy chồng. Nhưng, nàng biết hắn là đế vương, nàng đối với hắn mà nói, chẳng qua là một hạt cát nhỏ trong biển đời mênh mông. Hắn không thấy được nàng, giữa bọn họ vĩnh viễn cũng không thể có điểm giao nhau.

Nước mắt theo khóe mắt rơi xuống.

Tâm cho hắn, thân cũng cho hắn, cuộc đời này nàng còn có cái gì có thể tiếc nuối sao?

Đã như vậy, nàng sẽ để cho lần đầu tiên trở nên càng thêm hoàn mỹ. Cho dù, khi hắn thanh tĩnh, hắn cũng không nhớ ra được nàng nữa!

Mang đôi mắt đẫm lệ, nàng nhìn về hướng Hoàng Phủ Tấn, nàng nhìn thấy thống khổ trong mắt hắn, tuyệt vọng thật sâu trong mắt hắn làm lòng của nàng đau nhói.

Loại bỏ ngượng ngùng, nàng cố gắng nghênh hợp hắn, phối hợp tất cả động tác của hắn.

Nàng vốn là cô gái ngoan, tối nay hãy để cho nàng phóng túng lần duy nhất đi. Trước mặt chính là người mình yêu, nàng sợ người đàn ông này vĩnh viễn cũng không nhớ nổi nàng.

Một lần lại một lần điên cuồng kết hợp, để cho hai người cũng mệt mỏi đầu đầy mồ hôi. Hoàng Phủ Tấn ở trên người Niếp Tiểu Thiên một lần lại một lần phát tiết hết đáy lòng thống khổ, dần dần ngủ thiếp đi. Mà nằm ở bên cạnh hắn tay Niếp Tiểu Thiên nắm chặt chiếc váy bị xé nát kia, nước mắt không ngừng rơi.

Nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn nằm ở bên người nàng, chân mày hắn thủy chung nhíu chặt. Cho dù là ngủ thiếp đi, chân mày hắn cũng không hề thư giãn ra.

Khóe miệng của nàng lộ ra nhàn nhạt khổ sở, "Hoàng thượng, ngài phải bảo trọng!"

Chống thân thể đau nhức, nàng từ bên người Hoàng Phủ Tấn ngồi dậy, đôi tay nhỏ bé run rẩy đem xiêm y mặc vào.

Hạ thân đau đớn để cho động tác của nàng không dám quá mạnh, nhẹ nhàng đi xuống giường. Trên giường kia máu đỏ chói mắt để cho nước mắt nàng không ngừng trào ra ngoài. Lần đầu tiên nàng lại cho đi là duới tình huống như thế này.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-114)